Juliet Thành Bạch Vân

Chương 16

15 ngày sau…

Mỗ nữ lảo đảo vô lực tựa vào thành xe, một đường từ Lạc Dương đến Dương Châu đều đi thuyền, sau lại chuyển xe ngựa từ Dương Châu đến Hàng Châu… Chưa bao giờ nàng thấy nhớ đệm ghế bọc da trên ô tô đến vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy máy bay là phát kiến vĩ đại của loài người đến thế. Tuy thuyền lâu, xe ngựa đều là loại thượng hạng nhưng thân thể nàng không tốt lại không quen đi lại kiểu “kinh điển” này khiến cho các khớp xương muốn long ra đến nơi. Phượng Vân ngồi đối diện nàng thì vẫn một bộ nhàn nhã như mọi khi, cầm quạt phe phẩy phe phẩy. Nàng nghi có quăng hắn vào xe thồ hắn cũng vẫn vậy quá đi, hôm đó nàng cười hì hì lên thuyền hắn hắn cũng chẳng hỏi nhiều. Chỉ phân phó sai người chuẩn bị cho nàng một gian phòng đối diện hắn, cũng không thêm hành động quá phận nào khác. Nàng nghĩ nếu hắn thông suốt được thì tốt, người lại mệt nhọc lơ mơ ngủ.

Mỗ yêu nghiệt lập tức cười cười sáp lại tính ăn vụng chút mật ngọt, không thể trách hắn được nga~~~ vị tam đệ này của hắn quả thực càng ngày càng làm cho hắn có cảm giác giống nữ nhân. Hôm đó nhìn thấy hắn mặt trắng bệch nhưng cười đến đáng yêu nói muốn đi theo mình đến Giang Nam bỗng có ảo giác hắn là không nỡ xa mình đi. Biết là không thể nào có chuyện ấy, cũng không hiểu hắn có chuyện gì bất quá…tự huyễn hoặc lòng mình một chút cũng tốt. Một đường từ Lạc Dương xuất phát hắn hoàn toàn yếu ớt không quen khiến Phượng Vân đau lòng không muốn tạo thêm kích thích cho hắn, đợi đến khi hắn quá mệt mỏi thiếp đi mới vụng trộm chiếm chút tiện nghi. Biết là không thể cứ như vậy mãi nhưng đó như một loại ma tuý, biết là sai nhưng không thể thiếu càng không thể cưỡng lại huống hồ mỗ yêu nghiệt cũng không muốn phản kháng. Chẳng qua Tiêu Dao không như người thường không thể dụ dỗ hay ép buộc nếu không…tình cảm mới là quan trọng nhất, ai dám nghị luận hắn ra sao?

Nhấc đầu hắn lên đặt trên đùi mình, Phượng Vân cúi xuống tỉ mỉ đánh giá người trong lòng. Phất ngón tay qua gò má non mịn, qua làn mi liễu rủ, qua sống mũi thon nhỏ đến đôi môi căng đầy…

“Tại sao hắn lại là nam nhân? Là ông trời muốn chọc gẹo kẻ kiêu ngạo là mình sao?”

Phượng Vân tự hỏi điều này không biết bao nhiêu lần, dằn vặt trong lòng hắn chỉ có thể đợi khi tam đệ say ngủ mới bộc lộ ra qua đôi mắt đăm đăm sâu thẳm.

Không thể dằn lòng được hắn cúi xuống đặt nụ hôn của mình lên mi mắt nhắm nghiền, trượt qua sống mũi xuống đôi môi khiêu gợi. Mỗi lần môi chạm môi hắn đều không thể khống chế được mà lòng rạo rực, cố gắng nhẹ nhành nhưng rồi lại trở thành điên cuồng hấp duẫn mút lấy đôi môi thơm ngọt vào trong miệng mình, luồn qua hàm răng tiến vào sâu bên trong đùa bỡn xoắn xuýt lấy đầu lưỡi nho nhỏ trơn ướt. Đến khi kẻ đang lơ mơ ngủ kia do không thở nổi mà khó chịu “ưm” một tiếng hắn mới dời ra một chút, đôi mắt tràn ngập dục vọng của hắn đánh giá khắp thân hình thiếu niên kiều nhỏ, ngực phập phồng hô hấp. Bàn tay không chịu yên phận cách lớp quần áo chà xát vòng eo nhỏ nhắn, lần lên luồn vào vạt áo. Một vật lạnh lẽo làm hắn hơi nhíu mày cúi xuống nhìn, chiếc trâm bạch ngọc quen thuộc ánh lên ánh sáng như chêu ngươi. Là chiếc trâm hắn tặng Linh Linh, một suy nghĩ không thể nào loé lên làm bàn tay hắn trở nên run rẩy. Hít một hơi để bình tĩnh lại hắn luồn sâu hơn vào trong, thật không ngoài dự đoán…dải lụa có gắn những chiếc chuông nho nhỏ cũng nằm trong người Tiêu Dao. Không, là Linh Linh mới đúng! Dục hoả toàn bộ bị hắt nước lạnh, hắn chỉnh lại áo cho nàng tựa đầu vào thành xe thẫn thờ. Chưa bao giờ hắn lại thấy mình rối rắm như vậy, hẳn hắn phải đoán ra từ lâu mới đúng. Là nàng bị thương khi cứu hoàng thúc nên mới được Đoạt thần y cứu, vì vậy thân thể mới suy nhược như thế. Nàng là nữ nên mới coi nữ nhân là tinh hoa của trời đất nam nhân là bùn, nàng là nữ nên thân thể mới kiều nhỏ như vậy, nàng là nữ nên mới quấn hút hắn như thế! Đáng lẽ ra hôm nhìn thấy nàng trong phòng Tiêu Dao hắn phải nghĩ đến…nhưng tình cảm trong lòng làm hắn mờ mắt không thấy được rất nhiều sơ hở. Mối quan hệ giữa hoàng thúc và Tiêu Dao cũng được lý giải, vốn chỉ có nàng thôi không có Tiêu Dao nào hết! Nàng không hề nghĩ chêu đùa hắn như vậy cũng là đùa với lửa sao?

Cười khổ! hắn thật muốn dựng nàng dậy, lay cho cái đầu nhỏ bé của nàng lắc qua lắc lại đến mức hàm răng va vào nhau lách cách mới thôi, hắn muốn nhìn vào trong cái đầu nhỏ của nàng xem nàng nghĩ cái gì. Nàng hẳn phải biết tình cảm của hắn nên mới cố tình dùng thân phận Tiêu Dao để kiềm chế hắn lại, Linh Linh đã về Phiêu Miểu Phong sao? Phiêu Miểu chính là như sương như khói lượn lờ trên đỉnh núi không có thực, nàng muốn ám chỉ rằng giữa nàng và hắn là không có gì với nhau thực sự sao? Hắn không phải là loại người ưa cường ngạnh ép buộc để có được thứ thuộc về mình, nhưng nàng thì khác. Nếu phải mạnh mẽ mà làm cho nàng nhìn nhận hắn thì hắn cũng sẽ làm, trò chơi của nàng hắn sẽ đổi vị tri! Hắn không phải là người bị nàng nắm trong tay nữa mà sẽ trở thành kẻ nắm bắt lấy nàng, nàng chưa chính thức là người của hoàng thúc hai người còn có cơ hội như nhau!

Xe ngựa xóc nảy một chút rồi dừng lại, Thuỷ Linh lơ mơ dụi dụi mắt tỉnh dậy. Nàng từ lúc nào lại trở thành gối đầu lên chân Phượng Vân mà ngủ vậy? Thảm nào thật thoải mái, ngủ cũng thật hương a. Chậm rãi bò dậy, ngây ngốc cười cười với cái gối bất đắc dĩ của nàng.

- Đại ca, không tê chân chứ?

Hắn cười cười vỗ vỗ đầu nàng không nói gì cúi mình đi ra ngoài trước, nàng cũng theo ra sau. Ánh nắng chói chang làm nàng nheo nheo mắt, hít một hơi thật sâu không khí thoáng đãng…thật sảng khoái a. Lấy chiết phiến nan vàng trong tay áo ra che bớt nắng nàng thật tự nhiên đi sau Phượng Vân vào khách điếm đông đúc, dừng lại trước cửa ngước mắt nhìn lên trên bảng hiệu. Không ngoài dự đoán, 4 chữ sáng chói viết theo lối chữ khải dễ nhận biết “Duyệt Lai Khách Điếm”. Thực là thế giới võ hiệp mà, không phải Duyệt Lai khách điếm thì cũng là Long Môn khách điếm hoặc Bình An khách điếm. 70% tình tiết quan trọng và đại hiệp xuất hiện tại Duyệt Lai , 80% hắc điếm tên là Long Môn có thổ phỉ thường xuyên lai vãng, 90% không được bình an trong Bình An khách điếm. Thực là chờ mong, nàng thu quạt lại khẽ đánh nhịp trong lòng bàn tay phất vại áo ngồi xuống vị trí đối diện Phượng Vân trong đại sảnh. Tiểu nhị nhanh nhẹn tiến đến cười cầu tài mở máy liên thanh.

- Hoan nghênh đại gia đến với Duyệt Lai khách điếm, đại gia muốn thuê phòng hay muốn dùng bữa? Phòng ở đây có mai, lan, cúc, trúc ở bốn phía đông, tây, nam, bắc, có phòng chữ thiên, địa, nhân từ sang đến thường. Đồ ăn thì tươi mới thanh đạm không hề ngán ngấy, có “Tôm nõn Long Tĩnh” là tôm nõn tươi xào với trà Long Tĩnh, “thịt heo Đông Pha” làm từ thịt heo ba chỉ ngon nhất,”Gà ăn mày” từ gà rừng bọc bùn trắng nướng, và còn “Cá chua Tây Hồ”, “Măng xuân hầm mỡ”, “Canh rau rút Tây Hồ”, “Tổ yến chưng đường”, “Lưỡi vịt xào măng non”…

- Dừng! Nói quá nhiều ảnh hưởng đến sự kiên nhẫn, tốt nhất viết một tấm bảng để khách tự chọn, ai không biết chữ mới cần thuyết minh.

Mỗ nữ không kiên nhẫn ngắt lời, đói muốn chết hắn cứ dài dòng.

Phượng Vân nở nụ cười ôn nhu, hắn vốn đã rất hút mắt, ngồi trong đại sảnh này đưa đến bao nhiêu ánh mắt tò mò thưởng thức rồi, nụ cười này lại càng làm cho người ta mê mẩn muốn tiếp cận.

- Mỗi thứ một phần dọn tất cả lên.

- A…vâng, đại gia xin đợi trong chốc lát.

Nghe thấy vị đại gia đẹp ngất ngây này mở miệng liền hào phóng đến vậy hắn ánh mắt đều loé lên ánh hoàng kim đến nơi nhanh chóng chạy đi thông báo. Mỗ nữ hậm hực, có 2 người thực lãng phí mà! Tuy không phải tiền của nàng nhưng cũng là vàng, thật là tiếc a.

- Đại ca, quá lãng phí.

- Nếu sợ lãng phí Tiểu Tiêu Dao ăn nhiều một chút.

Hắn nhắc tách trà mới được bưng đến lên tao nhã nhấp một ngụm, nàng cũng hết ý kiến tò mò đánh giá xung quanh. Nơi này không hổ là khách điếm lớn nhất Hàng Châu, không chỉ sang trọng mà còn rất có khí thế. Đồ dùng đều tinh sảo, tiểu nhị gọn gàng lưu loát, bài trí trang nhã có trật tự hẳn hoi. Khách nhân từ thương gia giầu có đến võ lâm nhân sĩ, từ kẻ thư sinh đến tên võ biền đều một bộ cung kính như nhau. Đây mới là phong cách làm ăn tiêu chuẩn, chỉ nhìn bạc không nhìn người. Ăn mày có bạc chính là hoàng đế lão tử, hoàng đế không bạc chính là tên ăn mày, nàng thật muốn biết lão bản của nơi này a, cổ nhân nhưng phong cách làm việc thật không sai chút nào.

Đang khâm phục người có tư tưởng lớn thì một trận mùi hương thơm mát ập lại, như hoa lan sau cơn mưa vậy. Trước bàn của nàng xuất hiện một nữ tử tao nhã đến cực điểm, tóc mây cuộn lại ôm sát gương mặt thon gọn, đôi mắt như nước hồ thu ẩn ẩn đưa tình, môi hồng chúm chím như đoá hoa đào nở rộ, thân hình lả lướt dưới y phục hồng nhạt thêu những đoá hoa đào đỏ tươi cảm giác như có một cơn gió thổi qua cũng làm nàng ta lay động, thật đúng là huệ chất lan tâm mỹ nhân mong manh như sương sớm mà. Không để cho nàng kịp thắc mắc, vị tiểu thư này đã lên tiếng trước.

- Phượng sư huynh, biệt lai vô dạng a.

Oa, đại ca của nàng thực là hồng nhan, ý nhầm yêu nghiệt hoạ thuỷ mà. Đi đến nơi này cũng có hồng nhan tri kỷ sao? Mà khoan, nàng ta gọi là sư huynh kìa. Kích động a, nhìn kìa nhìn kìa nhìn đôi mắt ẩn ẩn đưa tình kia đi! Là huynh muội luyến, là có JQ nga~~~

Thấy Linh Linh hai mắt sáng rực nhìn mình lại nhìn vị sư muội này hắn chợt rùng mình, nàng lại có cái suy nghĩ quỷ quái gì đây. Hắn không thèm nhìn mỹ nhân sư muội một cái liếc mắt, giọng nhàn nhạt.

- Lâm sư muội, à không…Lâm cung chủ, biệt lại vô dạng! Cung chủ không ở tại Yên Nguyệt cung mà chạy đến chốn nhân gian này làm gì?

- Sư huynh, sao huynh nói vậy? Muội nghe nói sư huynh đến đây nên đã đợi mấy hôm rồi.

Mỹ nhân nũng nịu thật đáng yêu a, Linh Linh chớp chớp mắt một cái nhìn nàng lại nhìn khuôn mặt đen sì không thể cười nổi nữa của Phượng Vân, không lẽ nàng truy chàng sao? Mỹ nhân thật có cố gắng nha.

- Cô cho người theo dõi ta?

Lạnh giọng.

- Không có, muội không có! Muội…muội…

Mỹ nhân sư muội lúng túng cắn cánh môi, một bộ Lâm muội muội ( Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu mộng ) nhu nhu nhược nhược làm người ta thấy đã muốn đau lòng.

- Hừ! Ta không đến để ngắm cảnh, cô nhanh chút trở về đi.

- Nhưng…sư huynh đã một năm rồi không quay lại thăm ta…ta…

Nàng không thèm để ý đến nơi đây là đại sảnh khách điếm mà nước mắt lã chã như lê hoa đái vũ, khoé miệng Linh Linh giật giật. Thật không ngoài dự đoán, rắc rối đã theo mà tới rồi kia kìa, mấy vị thiếu hiệp bàn bên cạnh nãy giờ nhìn Lâm muội muội a không, là Lâm sư muội không đành lòng nay thấy nàng ta nước mắt như châu ngọc tuôn rơi thì chịu sao nổi? Đại hiệp là phải bênh vực kẻ yếu mà kẻ yếu ở đây chính là mỹ nhân đó, biết đâu mỹ nhân lại liếc mắt nhìn mình một cái? ( Điển hình dại gái )

Một vị thiếu niên cũng coi là anh tuấn tiêu sái xách kiếm ôm quyền với Phượng Vân.

- Vị công tử này, ta hơi quá phận nhưng dù sao tiểu thư đây chũng chỉ là nữ tử nhu nhược. Có gì từ từ nói, để nàng như vậy ở nơi đông đúc này thật không hay!

Phượng Vân lại uể oải như trước mắt phượng liếc một cái cười liêu nhân.

- Nàng ta nhu nhược? Thiếu hiệp có lòng tốt nhưng tu vi không đủ thỉnh không cần xen vào nếu không sẽ chỉ nhận thiệt vào thân.

3 người ngồi cùng bàn với hắn coi đây như lời đe doạ lại muốn phô trương với mỹ nhân nên đều đứng cả dậy tay cầm truôi kiếm muốn rút ra.

- Ngươi có ý gì?

Vút!

Một cái bóng mầu hồng đỏ lướt qua 3 kẻ vừa rồi kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng người đã ra khỏi cửa, mỹ nhân thu dải lụa vào trong tay khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng khác hẳn vẻ nhu nhược lúc nãy.

- Ta và sư huynh đang nói chuyện đến phiên các ngươi chõ mõm chó vào sao?

Cả đại sảnh im phăng phắc, chỉ có âm thanh ồn ã ngoài phố vọng vào. Vị thiếu hiệp vừa rồi lên tiếng bênh vực kẻ yếu giờ hai mắt muốn lồi cả ra không dám nói thêm gì hay chính xác là không thể nói được gì, mau chóng chạy ra xem xét 3 kẻ nằm thẳng cẳng không dậy nổi. Mỗi người ngay cổ họng đều có một vệt tím bầm, sợ rằng từ nay sẽ không thể phát ra âm thanh được nữa. Thiếu hiệp mặt vừa xanh vừa trắng lại vừa tím mắt lộ hung quang rút trong người một ống trúc hướng lên trời kéo chốt. Một chùm khói xanh lục bắn thẳng nên nổ ra thành đám mây lục sắc nổi bật trên nền trời tươi sáng.

- Là Hoa Sơn phái, Tiêu Dao đệ vào trong trước đại ca một lát sẽ vào ngay.

Không để Linh Linh kịp từ chối Phượng Vân ngoắc tiểu nhị đang xanh mặt núp trong một góc.

- Hai phòng Mai Thiên, dẫn vị huynh đệ này của ta đi trước.

Tiểu nhị như được đặc sá vội làm động tác thỉnh với Linh Linh.

- Nhưng đệ muốn ở lại.

- Tiểu Tiêu Dao ngoan, mau đi trước. Ta thu thập song đống lộn xộn và vị Lâm cung chủ đây song sẽ quay lại ngay.

Nhìn Phượng Vân lộ ra ôn nhu chưa từng có với mình Lâm cung chủ mắt lộ hung quang nhìn đến thiếu nhiên công tử mà nàng hoàn toàn bỏ qua lúc nãy. Lại quay trở về vẻ nhu nhược yếu đuối, nàng rụt rè nắm lấy tay áo Phượng Vân.

- Đại sư huynh vị công tử này là…

Khéo léo thu lại ống tay áo, Phượng Vân vẫn không nhìn nàng mà hơi nhíu mày cúi sát xuống nói nhỏ gì đó vào tai Linh Linh làm nàng soát một cái đỏ bừng mặt lườm mỗ yêu nghiệt đang cười gian trá một cái, không nói không rằng bĩu môi quay người đi theo tiểu nhị về phía cầu thang lót thảm chia làm mấy nhánh theo hướng đông mà lên tầng cao nhất về phòng chữ Thiên.

Phượng Vân cười cười nhìn theo bóng dáng phụng phịu của nàng rồi quay sang liếc mắt lạnh lùng với Lâm sư muội của mình.

- Sư muội, cô không thu liễm lại bớt cái tính đại tiểu thư ấy của mình không sớm thì muộn cũng sẽ chọc hoạ sát thân lại ảnh hưởng đến cả đại nghiệp của sư phụ.

- Sư huynh, huynh thực không quan tâm đến muội?

- Ta không thể chạy theo cô mãi được.

- Nhưng huynh đã hứa với mẫu thân sẽ chiếu cố ta và Yên Nguyệt cung cả đời.

- Cô cho rằng cô chọc bao nhiêu hoạ trên giang hồ người ta là nể mặt sư phụ mà không động đến cô sao?

Lâm cung chủ mặt thoáng đỏ một chút, nàng là con gái duy nhất của cung chủ Yên Nguyệt cung đời thứ 8 nên được nuông chiều từ nhỏ. Ngoài vẻ bề ngoài và võ công ra nàng hoàn toàn không thừa hưởng được một chút trầm ổn quyết đoán nào của mẫu thân mình hết, mẫu thân nàng tuy là người trong hắc đạo nhưng không bao giờ động đến người không đáng chết, lại một thân võ công tuyệt đỉnh bản lĩnh thông minh hơn người nên tuy là nữ nhân nhưng địa vị trong giang hồ rất cao. Phượng Vân là đệ tử nam duy nhất bà thu nhận, ý muốn bồi dưỡng hắn để mai sau trợ giúp con gái bà tiếp nhận Yên Nguyệt cung, sau lại phát hiện ra thân phận hoàng tộc của hắn nên buông tay. 4 năm trước bại dưới tay một cao thủ, bà tâm cao khí ngạo quyết muốn thắng hắn nên đóng cửa bế quan tu luyện nhưng lại bị tẩu hoả nhập ma kinh mạch toàn thân đảo lộn đầu óc không thanh tỉnh huỷ mất một nửa Yên Nguyệt cung, sức cùng lực kiệt mà chết. Trước khi nhắm mắt bà công đạo cho Phượng Vân vì ân nghĩa thầy trò mà chiếu cố Lâm sư muội với Yên Nguyệt cung cả đời, muốn sư phụ ra đi được thanh thản nên hắn đã đồng ý. Từ đó Lâm sư muội vào năm 17 tuổi trở thành cung chủ Yên Nguyệt cung đời thứ 9 và công khai bám theo hắn như hình với bóng thiếu điều nói thẳng ra là muốn hắn thú nàng nữa thôi, hắn đau đầu không quay lại Yên Nguyệt cung nữa thì nàng nhàm chán xuất hiện tại giang hồ như một ma đầu không phân biệt phải trái, muốn giết ai là giết muốn lấy gì là lấy chọc không biết bao nhiêu tai hoạ chỉ vì ngứa mắt cái này khó chịu cái kia. Hắn đều phải cho người ra mặt giải quyết nếu không Yên Nguyệt cung bị huyết tẩy từ lâu rồi.

Lâm cung chủ ai oán nhìn hắn.

- Ta làm tất cả chỉ là muốn sư huynh nhìn ta nhiều một cái thôi, chẳng nhẽ sư huynh không nghĩ đến ta dù chỉ một chút?

- Ta đã nói lần này lần thứ bao nhiêu rồi, ta chỉ có thể coi cô như muội muội của mình thôi! Không phải thành phu thê mới có thể chiếu cố cô cả đời, hơn nữa…ta cũng đã có người trong lòng.

Nàng bàng hoàng, sư huynh chưa bao giờ gay gắt với nàng như vậy, nàng không phải chỉ vì muốn được chiếu cố cả đời mới đòi thành thân với sư huynh mà ngay từ lần đầu tiên khi nàng 6 tuổi mẫu thân mang theo thiếu niên có đôi mắt hoa đào, nụ cười mê hoặc về nàng đã muốn tương lại trở thành thê tử của hắn rồi. Bao năm qua hắn không lập vương phi cũng không lập sườn phi nàng còn hi vọng, nay hắn nói rằng hắn có ý trung nhân rồi sao? Vậy bao nhiêu công sức bao nhiêu năm qua nàng dõi theo hắn là phí công? Hắn chỉ có thể là của nàng!

- Là thiếu niên ban nãy sao?

Phượng Vân giật mình, chẳng nhẽ hắn biểu lộ ra rõ ràng như vậy sao?

- Chuyện của ta cô tốt nhất không nên xen vào, cũng không được có chủ ý gì với nàng ấy! Tốt nhất nghĩ cũng không được nghĩ bằng không dù có là con gái của ân sư ta thì Ngọc Diện Diêm Vương này cũng không khách khí.

Nhìn thấy vẻ ngoan tuyệt trong đôi mắt Phượng Vân, lại nghe hắn mang thân phận Ngọc Diện Diêm Vương ra thì nàng biết…mình đã không còn hi vọng rồi! Nhưng là nàng không cam lòng. Chỉ là một tiểu cô nương nhu nhược thì có thể đấu lại với nàng sao? Đừng hòng!

Thấy Lâm sư muội cụp mắt xuống cắn môi hắn nghĩ nàng đã hiểu, nếu sư muội tâm ngoan thủ lạt này dám động đến Linh Linh thì hắn cũng không biết hắn sẽ làm gì! Hắn không thể phụ ân sư phụ mà bóp nàng chết được cũng không thể huỷ Yên Nguyệt cung của người được nhưng phế võ công giam lỏng nàng cả đời thì hắn có thể!

Người của phái Hoa Sơn cũng đã kéo đến, 3 kẻ bị thương ban nãy chính là đệ tử chân truyền của trưởng môn nên cũng có chút địa vị. Người đến cũng không ít, ngoài Hoa Sơn cũng có cả những kẻ của Cự Kình bang và Thanh Phong phái cũng đến nữa. Quăng 5 thỏi vàng lên mặt quầy Phượng Vân xoè quạt ra một bộ yêu nghiệt mị mắt cười với trưởng quầy.

- Toàn bộ tổn thất ta trả hết, chỗ này không đủ sẽ thêm sau đi.

Trưởng quầy ngây ngốc nhìn mỗ yêu nghiệt tay vẫn không quên thu lấy 5 thỏi vàng gật gật đầu. Hộ vệ của hắn cùng lúc ấy cũng đi vào, đứng sau lưng hắn im lặng không chút biểu tình.

Một vị trung niên nam tử lưng hùm vai gấu từ trong đám người vây quanh Duyệt Lai Khách Điếm bước ra ôm quyền với Phượng Vân.

- Công tử ta chỉ xin một tiếng công đạo cho mấy sư đệ của ta.

- Ta đã cảnh báo trước nhưng bọn họ không nghe ta cũng không có biện pháp.

Phượng Vân một bộ lười biếng tựa vào cạnh bàn tay vung vẩy chiết phiến bạch ngọc, nhàm chán gẩy gẩy nắp chén trà Long Tỉnh nóng hổi tiểu nhị mới mang ra. 5 thỏi vàng thực không sai chút nào, dù có phá nát khách điếm vẫn cứ là thượng đế a. Hắn dù không thích sư muội của mình nhưng ai bảo hắn là kẻ bao che khuyết điểm đâu, hắn có thể động đến nàng không có nghĩa những kẻ khác cũng có thể động nàng.

- Công tử đây là muốn chống đối lại chúng ta?

Lạch cạch..soát.

Rất nhiều tiếng rút binh khí vang lên, Lâm sư muội nóng mặt định bước ra giáo huấn bọn họ một trận nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Phượng Vân làm cho nín khe ngoan ngoãn lui lại đằng sau.

- Chuyện của sư môn chúng ta bọn họ vì xen vào mà bị như vậy cũng coi như quá tay nhưng sư muội của ta các ngươi không có tư cách giáo huấn. Càng không có tư cách đòi công đạo!

Lời ngạo mạn được nói ra với một giọng trầm và nụ cười ánh mắt quyến rũ đến mê người, không ít kẻ chịu không nổi nuốt một ngụm nước miếng. Các nữ đệ tử mặt mũi đỏ bừng nhìn hắn không chớp mắt, Linh Linh núp trong một góc giơ ngón tay cái lên trong lòng thầm nghĩ ” Yêu nghiệt quả là yêu nghiệt!”. Vị trung niên nam tử kia mặt đã biến sắc, không khách khí nữa tuốt kiếm đánh thẳng lên. Phượng Vân vẫn ngồi trên ghế không hề chuyển động nhưng lưỡi kiếm lại hoàn toàn không đâm trúng, mọi người kinh ngạc, vị trung niên này là đại đệ tử của trưởng môn phái hoa sơn cũng tính vào hàng nhất lưu cao thủ không lý nào lại đâm trượt. Thấy đâm không trúng ông ta lật ngang mũi kiếm chuyển từ đâm sang chém ngang, Phượng Vân đang ngồi nên chiêu này chính là phạt ngang đầu! Linh Linh lòng thót một cái cắn mạnh vào môi.

Cạch.

Lưỡi kiếm kề sát mang tai hắn nhưng dừng lại do bị chặn bởi chiết phiến bạch ngọc, phải biết chất ngọc rất giòn đừng nói là đỡ kiếm mà chỉ cần rơi mạnh cũng vỡ vậy mà Phượng Vân lại rất nhẹ nhàng tao nhã đưa chiết phiến lên đẩy thanh trọng kiếm ra như gạt một chiếc lá vô tình rơi trên vai mình. Đại đệ tử Hoa Sơn phái thành danh trên giang hồ chính là nhờ thanh trọng kiếm này, nặng 40 cân chiều dài từ đốc đến mũi là gần 1 bộ ( 1 bộ = 1,66m). Người này sử dụng không những đâm nhanh gọn còn có thể biến chiêu lưu loát đâm không trúng lập tức lật kiếm phạt ngang cho thấy cũng không phải danh hão. Vậy mà vị công tử nho nhã nhìn như trói gà không chặt này lại có thể dễ dàng tránh đâm chặn phạt mà mặt không hề biến sắc nhàn nhã ung dung một tay còn lại vẫn cầm tách trà không hề sánh lấy một giọt ra ngoài.

” Hắn là quái vật phương nào đây?”

Đó là suy nghĩ của tất cả những người đến đòi “công đạo”, tưởng rằng vị tiểu thư kia đã là lợi hại nên mới cần nhiều người đến nhưng không ngờ chân chính cao thủ lại là vị yêu nghiệt luôn một bộ cà lơ phất phơ này. Đúng là không thể “nhìn mặt mà bắt hình dong” được, bài học nhập môn của giag hồ bây giờ bọn họ mới thấm thía rõ ràng.

Cổ tay Phượng Vân vừa động thanh trọng kiếm lập tức nảy ra ngoài, trung niên nam tử hổ khẩu ( kẽ giữa ngòn cái và ngón trỏ ) tê rần, biết gặp phải cường địch lập tức dồn lực vào gót chân sử dụng khing công người bay ngược ra ngoài hô to.

- Bầy trận!

Ngay lập tức 8 đệ tử của Hoa Sơn phái chân đạp theo phương vị bát quái mà đến, 9 người vậy quanh Phượng Vân tưởng như lộn xộn nhưng chính là không một kẽ hở ruồi muỗi không lọt. Phượng Vân khẽ nhướn mày lúc đấy mới đứng dậy khỏi ghế ngồi xoè quạt ra cười càng thêm dụ hoặc, đôi mắt hoa đào sóng sánh con ngươi đen thẫm lại ánh lên tia sáng nguy hiểm. Toàn thân chuyển động uyển chuyển như một con báo quyến rũ đến trí mạng, không khí xung quanh cô đọng lại ép xuống làm vài kẻ bên ngoài không chịu được bước lùi ra sau vài bước. Giọng nói trầm thấp như thì thầm bên tai tình nhân cất lên khiến người nghe đầu gối như nhũn ra.

- Ta thật vinh hạnh được thử uy lực “Cửu cung sinh tử trận” đỉnh đỉnh đại danh của Hoa Sơn phái.

Dứt lời chiết phiến vung lên, tay áo dài phiêu phiêu như mỹ nhân đang múa trong mưa kiếm. Kiếm khí như cơn lốc sắc bén bắn ra tứ phía khiến không ít bàn ghế đồ đạc bị dập nát, cột trụ trạm trổ tinh sảo trong thoáng chốc bị băm vằm không còn ra hình dạng vốn có vậy mà Phượng Vân ở giữa vòng lốc xoáy ấy động tác chậm rãi, tà áo lay động lại hoàn toàn lông tóc vô thương.9 người kia chiếm chị trí 9 cung trong bát quái liên tục di chuyển đổi chỗ cho nhau người vung kiếm đâm nhưng khi đâm sắp trúng lại thu về cho kẻ đằng sau tiến lên chém, kẻ công hạ bàn thì sẽ có người nhằm vào hậu tâm, người tấn công thì toàn thân sơ hở nhưng chỉ cần ngươi đánh vào lập tức sẽ bị những người xung quanh đâm cho thành con nhím. Bọn họ kẻ công người thủ tiến lui có bài bản tưởng như hoàn hảo không một sơ hở nhưng người cao tay có thể nhìn ra “Cửu cung sinh tử trận” chính là có một cửa sống trong tám cửa chết, cửa sống ấy liên tục thay đổi từ vị trí của người này sang vị trí của người khác nắm trong một khoảnh khắc rất ngắn. Dù ngươi có nhìn ra cũng chưa chắc nhằm trúng thời cơ mà đánh vào cửa sinh ấy để phá trận! Dù là nhất lưu cao thủ bị vậy trong trận này cũng không thể bảo trụ hoàn hảo mà đi ra, không sức cùng lực kiệt thì cũng mất máu mà thất thủ. Phượng Vân thì thời gian gần một nén nhan trôi qua mặt vẫn không đổi khí vẫn không suyễn, ung dung nhàn nhã như dạo chơi trong hậu viện nhà mình mà 9 đệ tử Hoa Sơn phái đã đại hãn đầm đìa vết cắt khắp người, dưới sàn đã xuất hiện vô số vết chân máu. Cảm thấy đã đủ hắn nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm chân bắt đầu bước theo những dấu chân lộn xộn người nghiêng ngả tránh kiếm người này chém, né kiếm người kia đâm, nhẩy lên cúi xuống nghiêng đầu, thu tay áo toàn bộ ăn khớp như chính mình là một phần trong trận khiến người bên ngoài không hiểu gì mà 9 kẻ kia hút một ngụm khí lạnh thầm nghĩ “Không song!”.

Lúc này muốn thu lại trận cũng không thể bởi Phượng Vân đã trở thành người điều khiển “Cửu cung sinh tử trận” này. Đột nhiên mở bừng mắt ra, chiết phiến thu lại nhanh như chớp xoay người đâm thẳng vào hạ bàn của kẻ sau lưng mình khiến người nọ lảo đảo không thể bước lên tiếp, đồng môn của hắn phía sau bổ kiếm xuống cũng không thể dừng lại. Cả 2 khiếp sợ tưởng như hắn phải chết không thể nghi ngờ thì một tay áo vành nhạt vung lên cuốn lấy thanh kiếm đang bổ xuống đồng thời kéo luôn cả người cầm kiếm hất ra ngoài, lúc đấy tất cả mọi người mới dừng lại được. Mọi người đều ngơ ngác trước màn diễn biến quá nhanh trước mắt, Phượng Vân phủi phủi ống tay áo khoé mắt nhìn đến một thân ảnh nhỏ bé đang lui cui núp sau tay vịn cầu thang định trốn khỏi tầm mắt của hắn thì nhíu chặt mày, hừ nhẹ một tiếng tiêu sái bước đến nắm thắt lưng người kia nhấc lên. Không phải là Linh Linh nữ phẫn nam trang thành Tiêu Dao công tử đáng lẽ ra giờ này phải yên vị trên phòng Mai Thiên thì còn ai vào đây? Mọi người càng thêm kinh ngạc, một kẻ ung dung phá vỡ “Cửu cung sinh tử trận” của Hoa Sơn danh tiếng không kém “Thất tinh bắc đẩu trận” của Võ Đang lại hoàn toàn không nếm xỉa gì đến mà nhíu mày hừ lạnh đi tóm một thiếu niên nhỏ nhắn núp sau cầu thang xem náo nhiệt.

- Lúc nãy ta bảo đệ thế nào?

Cáu!

- Bảo gì cơ? Đệ không biết!

Giả ngu ing~~~

Gân xanh trên trán hắn nhẩy một cái, miệng nở một nụ cười còn quyến rũ hơn lúc nãy.

- Được lắm, ta cho đệ 3 ngày không xuống được giường!

Mọi người xung quanh đen mặt một nửa, đỏ mặt một nửa. Thiếu niên mặt đỏ bừng như ngâm nước nóng, cả tai cũng đỏ tay vội vã ôm tiểu thí thí của mình la toáng lên.

- Huynh…huynh đừng có nói kiểu ám muội như vậy, ta không cho huynh đánh cái mông nhỏ của ta.

- Bây giờ thì đã biết rồi sao? Trí nhớ của đệ thật kỳ lạ nha.

Mỗ yêu nghiệt cười lạnh.

Một màn trước mắt này với mọi người cũng chỉ là kỳ quái còn với Liễu cung chủ thì lại là như gai chọc vào mắt như kiếm đâm vào tim. Người của Hoa Sơn phái bị quảng một bên thì mất mặt vô cùng nhưng không đấu lại người ta đành phải làm “Kẻ câm ăn hoàng liên” lú này mới thận trọng lên tiếng.

- Công tử, đa tạ đã hạ thủ lưu tình! Xin cho tại hạ biết mình đã bại dưới tay vị cao nhân nào.

Phượng Vân vẫn nhìn chằm chằm Linh Linh đang dãy dụa âm mưu đào tẩu đi hắn cho tay vào trong người lôi một chiếc mặt nạ bạch ngọc lạnh lẽo ra quăng chính xác lên mặt quầy, thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong đại sảnh này sau đó không nói thêm câu gì xoay người mang theo người lên lầu. Lâm sư muội cùng hộ vệ của hắn cũng nhanh chân bước theo để lại một đại sảnh tan hoang lố nhố người nhìn chiếc mặt nạ vô cùng tinh sảo mà lạnh hết sống lưng.

Là Ngọc Diện Diêm Vương của Yên Nguyệt cung ma đầu thị huyết đã móc tim cả sơn trại của bọn cướp núi Kim Cẩu, lại quăng cả Diêm bang xuống biển trong mùa đông làm đông chết hơn 3/4 người. Là kẻ đã treo cả nhà thủ phủ thành Huyền Tố lên tường thành cho chảy máu đến chết, là kẻ trong một đêm đã huyết tẩy Trấn Thiên Bảo cả gà chó cũng không tha cùng vô số chiến tích đẫm máu khác sao?Ngọc Diện tưởng rằng để chỉ chiếc mặt nạ bạch ngọc hắn hay mang, không nghĩ hắn lại là một kẻ diện mạo như ngọc rung động lòng người thật sự! Ai mà ngờ ma đầu thị huyết lại là một mỹ nam yêu nghiệt có hứng thú với nam hài…

Trong vòng chưa đến ba ngày toàn bộ Hàng Châu đều biết đến đệ tử chân truyền của Hoa Sơn phái bại dưới tay Ngọc Diện Diêm Vương của Yên Nguyệt cung, không ai không biết đến trận chiến tan nát cả Duyệt Lai khách điếm. Thành công làm Mộ Dung Phục chú ý đến vị ma đầu hắc đạo này mà gửi thiệp mời đến làm khách trong Yến Tử Ổ của mình.
Bình Luận (0)
Comment