Juliet Thành Bạch Vân

Chương 26

Diệp Cô Thành điên cuồng đuổi theo dấu xe ngựa để lại, công phưa đến một nén nhan cuối cùng cũng bắt kịp. Sợ bị thương đến nàng bên trong hắn chính là từ từ nhẹ nhàng áp sát, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai một kiếm không tiếng động lấy mạng hai xa phu. Giữ lấy không cho hai cái xác đổ xuống, buộc cương ngựa vào thành xe để giữ cho xe ngựa luôn chạy thẳng. Hắn chỉ có chưa đầy nửa khắc ( 1 khắc = 15 phút) trước khi đến đoạn đường vòng, xe ngựa không người điều khiển chắc chắn lao xuống vực.

Nắm chặt Cô Vân kiếm trong tay, hắn biết Cung Cửu chính là một kẻ năng lực không tồi. Chỉ một ly sai sót chính là sẽ khiến mình hối hận suốt kiếp, Diệp Cô Thành nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu hắn tĩnh tâm cảm nhận hơi thở của người bên trong xe. Ba người tất cả, hai mạnh mẽ trầm ổn dựa vào vách xe còn một yếu ớt nằm dưới sàn. Mở bừng mắt ra không chút do dự bạc kiếm lần nữa lại loé lên như ánh chớp trong đêm đen phá tan thành xe lướt qua cổ họng hai kẻ có hơi thở trầm ổn, ôm lấy nữ nhân nằm cứng ngắc phía dưới phá tan nóc xe mà ra . Nhẹ nhàng xoay tròn đáp xuống mặt đất hắn lo lắng nhìn gương mặt nàng trắng bệch đôi mắt nhắm nghiền, ôm nàng sát vào lồng ngực không chút do dự gấp rút quay trở lại Bạch Vân thành. Mày hắn nhíu càng chặt bởi hơi thở yếu ớt của nàng, bọn chúng đã làm gì với nàng vậy? Khốn kiếp, hắn thề dù có phải quật tung 3 tấc đất lên cũng sẽ moi tên Cung Cửu kia lên băm thành mười tám khối. Người của hắn cũng dám động đến sao?

***

Mười lăm ngày sau sâu trong sa mạc vùng Tây Vực.

Mỗ nữ ngáp dài nhìn qua khe nứt trên tường le lói chút ánh sáng, lăn một cái ngồi dậy vươn vai khiến nó kêu lên rắc rắc. Bụng đã bắt đầu sôi ùng ục, nàng lại cầm hòn đá gõ gõ lên cửa hầm lớn giọng hò hét.

- Giờ này là giờ nào rồi sao còn chưa đưa cơm cho ta? Muốn ta chết đói hả, nơi cho các ngươi biết ta mà thành ma đói mỗi ngày đều trở về hù cho một tên nghẹn cơm mà chết. Cho đến khi toàn thành này chết mới thôi, sau đó ta sẽ kiện với Diêm lão đại tội ngược đãi tù binh của các ngươi cho các ngươi hưởng cực hình lăng trì, hổ cắn, cưa người, đóng cọc chiên xào rán nấu nướng cuối cùng quẳng vào A Tì địa ngục vạn kiếp không luân hồi được….

Đang có hứng thao thao bất tuyệt với ý tưởng hành hạ người khác bỗng cánh cửa đá nặng nề kẹt một tiếng. Nàng nheo mắt lấy tay áo che bớt lại ánh sáng bên ngoài lọt vào miệng vẫn không ngừng.

- Tên hỗn đản khốn nạn nào mở cửa không báo trước một tiếng, biết người ở trong bóng tối nếu tiếp xúc với ánh sáng đột ngột mắt sẽ bị tật không? Hạnh mâu của ta mà có vấn đề gì ngươi đền nổi hả? Móc cặp mắt heo của ngươi ra đền ta cũng khinh bỉ không thèm….

- Đình!

Một giọng nam âm trầm vang lên đánh gẫy lời nàng.

- Miệng lưỡi của Diệp phu nhân đây cũng thực tương xứng với nhan sắc, Diệp thành chủ quả thực khẩu vị không thường.

- Con bà nó, đấy là thú vui giải trí lúc nhàn rỗi của ta và lại ngươi không nghe câu hoa càng đẹp thì càng lắm gai. Nữ nhân càng đẹp thì càng độc ác sao? Ngươi không phục có thể đến cắn ta một ngụm.

- Thực thú vị.

- Thú cái đầu ngươi mà thú, vị cả nhà ngươi mà vị. Cung Cửu, bổn cô nương nói cho nhà ngươi biết chỉ cần lão công ta tìm đến được đây ta thề sẽ bảo chàng băm ngươi ra thành phân bón hoa trong vườn của ta.

- Hắc hắc, ngươi giờ phút này còn la cô nương gia nữa sao? Còn về phần Diệp Cô Thành… ta sợ giờ này chính hắn cũng không song đi.

Cười lạnh một tiếng nam nhân toàn thân huyết sắc y phục vỗ tay ra lệnh cho thuộc hạ của mình song phất tay áo rời đi.

- Các ngươi mau vào thỉnh Diệp phu nhân ra ngoài mang về hậu viện cho ta.

Nàng ngây ngẩn một chút, miệng há ra nhưng không có tiếng động. Đến lúc 2 tỳ nỹ mặt lạnh tanh đi vào tóm lấy nàng một thân vải thô hôi rình nửa tháng chưa thay, tóc tai bù xù bết lại mặt mũi nhem nhuốc 100% 1000‰ đệ tử cái bang ra khỏi hầm tối lên mặt đất nàng mới giật mình nhắm lại mắt lấy lại được giọng mình hét lên.

- Cung Cửu kia, nhà ngươi có ý gì? Quay lại nói rõ cho ta.

Hai tì nữ đang nắm lấy khửu tay nàng lôi đi siết mạnh một cái, giọng như âm tào sứ giả.

- Ngươi nghĩ mình là ai ở nơi này? Chỉ là một ả khất cái mà thôi. Biết điều một chút đừng để chúng ta phải mạnh tay…

Phi…

Một ngụm nước miếng mười lăm ngày không đánh răng súc miệng bay vào mặt ả tì nữ vừa phát ngôn. Nàng nhịn đau trên tay đứng thẳng lưng, cổ vai vuông góc, ngực hơi đẩy ra phía trước giương bản mặt nửa tháng chưa từng chùi rửa lên dùng nửa con mắt đóng băng nhìn xuống miệng nhếc lên 45° một thân chật vật nhưng vô cùng cao ngạo quý khí bức người.

- Tiện nô, ta chính là còn có giá trị lợi dụng to lớn với chủ nhân của ngươi. Nắm được ta không chỉ uy hiếp được Diệp thành chủ của Bạch Vân thành mà còn uy hiếp được Phượng thân vương thống lĩnh quan văn cùng Phiêu Kỵ đại tướng quân Nam Cung Triệt nắm giữ bẩy phần trọng binh quốc gia cùng Phi Hổ quân, đội quân chiến thần trong truyền thuyết. Không những thế Ngọc Diện Diêm Vương cũng sẽ vì ta mà huyết tẩy cả thành này từ già tới trẻ gà chó cũng không tha.

Không chỉ hai ả thị nữ bị khí chất mạnh mẽ vương giả bức lui mấy bước bảo trì khoảng cách tôn quý, tất cả những kẻ xung quanh tò mò đánh giá nàng cũng đều cụp mắt không dám nhìn thẳng vào nữ nhân lôi thôi bẩn thỉu như khất cái nhưng đầy uy nghiêm kia.

Nam nhân huyết sắc y phục lưng dựa vào thân cây đại thụ gần đó vuốt cằm cười nhẹ đầy hứng thú. Nữ nhân này một điểm võ công cũng không có, lai lịch bất minh nhưng lại có thể quen biết thâu tóm được gần như toàn bộ những kẻ có thế lực trong thiên hạ cùng giang hồ. Tổ chức sát thủ lừng danh “Vô Ảnh La Sát Cung” vì phát ra “Huyết Sát Thiếp” với nàng mà giữa ban ngày ban mặt bị Ngọc Diện Diêm Vương dùng 2 canh giờ vô thanh vô tức tru sát toàn bộ từ con gà con vịt cho đến Cung Chủ cũng không thoát khỏi số phận chết không toàn thây. Ngày hôm sau nhóm người đi làm nhiệm vụ trở về gồm gần một trăm năm mươi tên bước vào Vô Ảnh La Sát Cung lừng danh cấm địa võ lâm giờ chính là bước vào một bể máu ngập đến mắt cá chân cùng những phần thân người ngổn ngang khắp chỗ, mùi tử khí tanh tưởi bốc lên che kín cả trời. Những bức tường đen đỏ những máu đã khô cùng chưa khô vẫn còn nhỏ xuống nền đất sũng máu, mái ngói lưu ly ngũ sắc cũng chỉ lấp lánh một mầu hồng ngọc tiêm diễm cùng những cái đầu bị phơi sương sau một đêm miệng há hốc mắt trợn trừng, vẻ kinh hoàng vẫn còn nguyên chưa mất. Cuống cuồng lao vào chính điện là một hình ảnh kinh hoàng hơn thế nữa

Nam tử thư sinh với thân ảnh thon dài toát ra hơi thở yêu dị đặc quánh nằm nghiêng người trên ghế quý phi kê ở nơi đã từng đặt ngai ngọc của cung chủ, xung quanh xác người vứt chồng chất lên nhau chật kín cả chính điện to lớn từng vô cùng tráng lệ. Toàn bộ y bào sắc hoa quế nhẹ nhàng của hắn nay loang lổ những huyết rủ xuống theo cặp chân dài cân đối, gác hờ lên chính là cái đầu sứt sẹo của cung chủ bị dán một mảnh giấy nhỏ viết ba chữ xinh đẹp “Đại Ngu Ngốc”. Ngón tay tinh tế như ngọc đỏ tươi tiêm diễm cầm quạt phe phẩy, cánh tay gập lại phía sau đỡ lấy đầu để ba nghìn đen dài mềm mại buông xuống trên vai trên ngực hắn. Khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ bạch ngọc tinh sảo đến từng chi tiết hé ra một ánh mắt quyến rũ chết, đôi môi với những đường cong mềm mại nhéo lên cười một cái câu hồn khi thấy chúng bước vào mắt trợn to như muốn rách. Đao kiếm trên tay chúng loảng xoảng rơi xuống, đến nước miếng cũng không dám nuốt từng bước từng bước lui lại ra sau.

Nam nhân yêu nghiệt chán nản đá chiếc đầu dưới chân đi uể oải bò dậy, vươn vai làm căng người một cái không thèm nhìn chúng run rẩy lùi lại mà hỏi một câu đầy từ tính quyến rũ như trách cứ tình nhân.

- Giờ này mới trở về sao? Làm ta chờ cả đêm buồn chán muốn chết.

Biết không còn đường thoát chúng nằm bò xuống mặt đất run rảy, hơn một trăm năm mươi kẻ đang là sát thủ máu lạnh không biết sợ hãi, không biết van xin thỉnh cầu, những kẻ thị huyết khát máu giờ cất tiếng van xin nháo loạn làm đàn quạ đen ăn xác thối cũng phải giật mình kêu lên đầy tức tối vỗ cánh xào xạc bay đi.

Không để ý đến những tiếng cầu xin tuyệt vọng, hắn tung mình nhẩy vào bắt đầu vũ điệu cuồng loạn của cái chết. Tà áo phấp phới như mộng điệp, mái tóc rối tung trong gió. Đôi chân nhẹ nhàng uyển chuyển điểm xuống những bộ phận la liệt trên bậc thềm, cầu thang trơn những máu bay lên xoay người lướt chiết phiến bạch ngọc đánh văng đao kiếm. Sắc mầu bạch ngọc lướt đến đâu huyết phun ra đến đấy, khi hắn phẩy lên trên là đầu người rơi rụng. Lướt xuống dưới là chân tay lìa, sắc bén nhanh gọn không một chút ngắc ngứ vấp váp. Đôi mắt loan lên lên xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận vẫn giữ nguyên nụ cười không đổi chỉ có đôi tay và thân mình liên tục liên tục di chuyển như một vũ công đang biểu diễn vũ điệu đẹp đẽ nhất cuộc đời mình khiến khán giả phải ngất ngây không nỡ chớp mắt ngắm nhìn. Mặt nạ bạch ngọc cùng một phần khuôn mặt tinh khiết như sứ được trang điểm bằng sắc mầu đối lập đỏ tươi ma mị của những giọt máu càng khiến hắn trở lên yêu dị một các siêu thực.

Đó chính là lời kể của những người may mắn sống sót kể lại hiện đang âm thầm lưu chuyển trong giang hồ, bọn họ sống sót không phải bọn họ chạy được hay trốn được mà chính là bởi vì bọn họ không phải người trong “Vô Ảnh La Sát Cung”, chỉ là những người bị sát thủ bắt về theo yêu cầu của kẻ ra giá.

Nhìn thân ảnh thon dài lộ ra một chút chán gét móc khăn lụa trắng tinh ra chà lau chiết phiến sau khi kẻ cuối cùng của “Vô Ảnh La Sát Cung” bay đầu, một lão đầu có vẻ là trưởng lão của cái bang vì hắn một bộ rách rưới lại đeo tám chiếc túi cũng te tua không kém mới bạo dạn lên tiếng hỏi.

- Ngọc Diện công tử vì sao lại diệt “Vô Ảnh La Sát Cung”?

Hắn không thèm nhìn phất áo tiêu sái bước đi bỏ lại một câu.

- Bọn chúng ngu ngốc phát nhầm “Huyết Sát Thiếp” và ta đang lúc nhàm chán ngứa tay.

Đây chính là lần duy nhất Ngọc Diện Diêm Vương lộ ra cách thức giết người trước mặt người khác, Hoa Sơn phái nên cảm thấy may mắn bởi lần trước hắn có Thuỷ Linh mà hắn không động sát khí , còn bình thường những kẻ nhìn thấy hắn cũng chính là đi gặp Diêm Vương. Thực chất ngoại hiệu của hắn chỉ là Ngọc Diện công tử, sau vì những chiến tích kinh hoàng của mình mà kèm theo hai chữ Diêm Vương phía sau nữa.

Tây Vương Cung Cửu hắn vốn không hiểu vì sao từ ma đầu thị huyết như Ngọc Diện công tử, cho đến kẻ xa lánh thế tục như Diệp Cô Thành trong giang hồ và hồ ly Phượng Vân lẫn kỳ tài quân sự Phiêu Kỵ đại tướng quân Nam Cung Triệt thậm trí cả Long Vân trầm ổn của triều đình đều lưu tâm đến nàng như vậy nên không tiếc tổn hao một ngàn quân tinh nhuệ cùng Thiên Diện Bồ Tát tập kích Bạch Vân thành mang nàng trở về vùng xa mạc này. Đem một nữ nhân nhu nhược mỹ miều bị bỏ đi toàn bộ gả y quý giá trong ngày đại hôn một thân phong trần vượt qua sa mạc trong gần 10 ngày lại bị quăng ngay vào địa lao cùng những kẻ bần cùng bẩn thỉu nhưng cũng không rơi một giọt nước mắt. Thậm nàng còn vui vẻ chuyện phiếm lừa gạt những kẻ trong ấy rằng mình đã dùng răng và tay không cắn chết ba kẻ chêu chọc nàng nên mới phải vào đây, khiến cho ngay cả những tên tử tù cũng phải ớn lạnh tránh xa. Nàng an an ổn ổn trong đó hai ngày liền bị mang đến hầm tối biệt lập giam giữ nhưng có vẻ cũng chẳng ăn thua vì nàng hết ăn lại nằm lăn ra ngủ, chán thì lấy việc chửi bới hát hò làm vui. Hắn thấy nàng chỉ là một nữ tử tục tằn có được vẻ ngoài bắt mắt nhưng khi nhìn tư thái, khí chất cùng lãnh khí mà một thân chật vật cũng không làm nó mất đi tác dụng áp chế hết những kẻ có võ công ngòai kia lại thì hắn đã hiểu rõ, nàng chính xác không phải một nữ tử bình thường mà là một kẻ co được duỗi được. Quan trọng là nàng luôn nắm bắt được chính xác giá trị cùng vị trí của mình trong mọi trường hợp, nàng có thể là một người đàn bà chanh chua chửi đổng cũng có thể là một kẻ bề trên cao ngạo. Rất…thú vị, không chỉ là con tin có giá trị liên thành mà còn là một món đồ giải trí không tồi.

Nhìn theo bóng dáng nhếch nhác nhưng cao ngạo một tay được tì nữ cung kính đỡ lấy, thẳng lưng bước đi khoan thai theo sự chỉ dẫn của một tì nữ khác hắn nhếch mép cười. Nhớ lại lần đầu tiên thấy nàng là trong bộ dạng tiên nữ như ảo mộng, lần thứ hai là tân nương với những biểu hiện ngốc nghếch tức cười còn ngã lăn ra giường nhưng lại ương bướng khi đối diện với hắn. Hắn không phủ nhận khi nàng giật hồng trù xuống hắn cũng phải sững sờ đôi chút, tưởng rằng Thiên Diện Bồ Tát là nữ nhân có khuôn mặt yêu dị bậc nhất rồi nhưng nữ nhân này phải dùng hai từ kinh diễm mê hoặc để miêu tả mới đúng. Lần thứ ba là bộ dạng phiến tử lừa đảo những kẻ trong địa lao, rồi đến kẻ lắm mồm trong hầm tối. Vừa rồi lại là của một kẻ uy quyền tuyệt đỉnh, tuy lời nói của nàng đủ gây chấn động nhưng chính khí độ ấy mới trấn áp được xung quanh. Để nói nàng còn có “Thiên Diện” hơn chính Thiên Diện Bồ Tát của hắn, vậy quăng nàng vào với những nữ nhân như hổ như rắn trong hậu viện của hắn xem nàng sẽ đối phó thế nào, coi như giải trí trong lúc chờ đợi bước tiếp theo trong kế hoạch lần này đi.

Mỗ nữ mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng thì cào tường, bao nhiêu phim cổ trang cũng không phải xem không. Tư thái này chính là của các…bậc hoàng đế ạ, ngươi hỏi vì cái gì nàng không dùng tư thái hoàng hậu sao? A, là có áp lực nhưng không nặng đô được như của hoàng đế lão đại a. Lúc này nàng một thân hôi hám nên phải nặng tay một chút với lại sao nàng không hay biết nhất cử nhất động của mình từ lúc bị bắt đều có người theo dõi, nàng chính là rất sợ hãi nhưng không muốn rớt một giọt nước mắt nào trước mặt kẻ thù thôi. Nàng tin tưởng vào Diệp, dù thế nào hắn cũng sẽ sớm tới đây cứu mình. Trước khi hắn đến nàng sẽ cố gắng trụ vững đến cùng không để bản thân bị bất cứ kẻ nào hạ Knock Out!

Nàng được đưa đến hậu viên trong ánh mắt tò mò của tất cả ngững kẻ đi đường, có kẻ tò mò, có kẻ ngạc nhiên, khinh bỉ dè bỉu cũng có. Nhất là khi đi hẳn vào hậu viên qua một cánh cửa cột đá đồ sộ, những nữ nhân như hoa khoe sắc muôn hồng ngàn tía với đủ hình thái Yến Hoàn phì gầy. Từ thanh lệ thoát tục cho đến yêu mị liêu nhân, từ tiểu thư khuê các cho đến lẳng lơ lầu xanh. Từ màn hình siêu phẳng thân thẳng như tùng cho đến ngực bự bò sữa…

Stop!

Màn hình siêu phẳng thân thẳng như tùng?

Nàng liếc mắt lần nữa, sợ hãi than…Giả Bảo Ngọc tái thế ah~~~

Đó là một vị mỹ mạo công tử ngồi đọc sách trong thuỷ đình, y phục ngọc bích búi tóc cầu kỳ với trâm vàng chốt ngọc, mặt hoa da phấn môi được tô son hồng nhuận cầu kỳ. Ánh mắt oanh oánh trong suốt nhìn nàng, thực quen thuộc. Nàng cũng không hiểu mình gặp hắn ở đâu, chớp mắt cười nhẹ với hắn một cái rồi lại tiêp tục đi sâu vào phía trong. Những người này thì lại không được như thư sinh kia mà lại ẩn chứa những ánh mắt càng lúc càng khinh thị coi thường một thân rách nát của nàng nhưng khi nhìn thấy hai nha hoàn đang cung kính nâng đỡ nàng là người trong Nghênh Xuân viện thì chuyển sang oán độc ghen tị khủng khiếp. Nếu những ánh mắt này mà là ánh mắt của Cyclops (Scott Summers: chàng đẹp zai chung tình có mắt bắn ra siêu siêu laze đeo kính Rubi đỏ) trong X-Men chắc xung quanh đây 10 dặm không còn một hạt bụi. Nhưng nếu bọn họ là Cyclops nàng đã là Jean Grey đá bọn họ văng xa tám vạn sáu ngàn bốn trăm dặm như bài hát nhảm một tên ca sỹ ẻo lả nhạt toẹt nào đấy hát rồi. =.=! Phải nói là dù chẳng bao giờ đọc cũng chả liên quan nhưng nàng thực có tinh thần…AQ của Lỗ Tấn đại nhân a~~~

Trên đường đi nàng còn phát hiện ra rất nhiều những mỹ nam muôn hình muôn sắc nhưng dĩ nhiên chỉ dừng lại ở mức mỹ nam mà mọi người có thể nghĩ ra. Cách chữ vạn năm có một, trân bảo thiên hạ đại soái, đại mỹ còn xa lắm. Đặt cạnh tướng công của nàng thực như mỡ heo so với “Vạn Năm Thiên Sơn Tuyết Liên Cao”. Có tục quá không nhỉ? Hay là Super Star của Hollywood với dàn sao lóng lánh chỉ nổi lên nhờ bom xịt với ngực và mông bong bóng? Hừm có lẽ vậy đi, bọn họ thực tục không thể đem làm hỏng hình ảnh đức lang quân của nàng được. Tốt nhất không nghĩ không lát lại oẹ hết cháo!

Nàng được đưa đến một khu viện riêng biệt rất lớn và đặc biệt xa hoa, rút trừu khoé miệng. Nàng là nên cảm ơn hắn hay là độc miệng hỏi thăm tổi tông mười tám đời nhà tên Cung Cửu kia đây? Mà khoan, có liên quan huyết thống đến tướng công nàng nên hỏi thăm hắn cùng mười tám đời tổ tiên cái thành mắc dịch này đi! Với thái độ của những kẻ kia là có thể biết cái hậu viên này thực chất là kỹ viện và nam viện trá hình với khách là chơi duy nhất là tên biến thái cựu vương gia kia rồi.

“Muốn mượn dao giết người sao? Tốt lắm, bài này quá quen và nhàm chán rồi? Muốn chơi cung đấu sao? Cô nãi nãi ta đây bồi hoàn hết.”

Nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm nàng hùng hổ bước vào thực tự nhiên để tì nữ cút cút phục vụ tăm táp tây trần, quá trình công phu do lớp bụi đất quá dầy xin lược bỏ. Chỉ biết nàng lại bạo phát thành khủng long bạo chúa khi bọn họ đưa tới cho nàng thay là bộ y phục đỏ tươi như mầu gả y, hai tì nữ tái mét mặt quỳ xuống cầu xin.

- Phu nhân xin người thay y phục, Tây Vương chỉ cho phép phu nhân từ bây giờ mặc mầu đỏ.

- Không mặc! Tây Vương chứ có là Tây Vương Mẫu nương nương yêu cầu ta cũng chỉ muốn bạch y không có một tạp mầu.

Tì nữ nhìn nhau xanh mặt cúi sát đầu.

- Phu nhân, nếu người không mặc chúng nô tì trong Nguyên Xuân viện này sẽ chết hết..

Bổn cũ soạn lại sao? Xin lỗi đi bà cô của ngươi không phải thánh nữ. Cười lạnh một tiếng nànhc thản nhiên chống cằm trước gương đồng kiểm tra lại da dẻ, thực phải cám ơn lớp bụi đất cùng 5 ngày trong phòng tối. Đi qua cả cái sa mạc siêu khủng mà không đen tí nào hắc hắc.

- Các người có phải người của ta không? Ân? Chết càng nhiều càng tốt lúc tướng quân ta đến đỡ mất công huy kiếm.

- Phu nhân…

Một giọng cười trầm vang lên ngoài cửa khiến nàng hết hồn quấn chặt chiếc áo gấm rộng vào người hơn.

- Ha ha ha, ta phát hiện ra vị phu nhân mới này của ta cũng thực ác độc. Bất quá như vậy mới xứng với ta!

Nhìn ra ngoài cửa nàng thấy một nam nhân thân thể cao lớn bước vào, mái tóc đen xoã tung đằng sau ngang ngược. Cước bộ tuy nhẹ nhàng nhưng cũng như Phượng Vân nó toát ra sự nguy hiểm như một con báo rình mồi, không! Hắn không phải xinh đẹp uyển chuyển như một con báo mà là một con sư tử mầu huyết dụ chết chóc với chiếc bờm ngạo mạn của mình. Nàng bước lùi lại một bước, nam nhân này chính là Cung Cửu đại Boss cửa cuối đây…cũng…cũng có chút đáng sợ. Nhưng nàng là ai chứ? Hừ thần tiên còn chả sợ sợ gì hắn? Nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của hắn nàng nhận ra hắn chũng là một cái mỹ nam… Thực….thực….công nhận gen hoàng thất quá cường! Nhưng khác với những người còn lại hắn lại mang vẻ đẹp âm nhu, muốn biết sao? Thỉnh tham chiếu Nakaru trong Inu-Yasha thì biết. Không biết lúc nào hắn sẽ thò cái vòi độc khí ra còn tên chết bằm này không biết sẽ khi nào thả rắm chó ra.

- Thỉnh cựu Vương tự trọng, có thể gọi ta là Diêp phu nhân.

Nàng lạnh nhạt, tiếp tục quay lại với việc chải vuốt những sợi tóc của mình. Hai nữ tì sợ run!

Cung Cửu cũng không tỏ thái độ gì, nhếch mép cười nhìn dung nhan vẫn còn ướt nước trong chiếc áo gấm trắng tinh khôi như một bông hàn mai trong ngày tuyết tan. Thanh lãnh và cao ngạo!

Hắn nhanh như cắt nắm lấy hai vai nàng quật mạnh vào chiếc bàn trang điểm cầu kỳ khiến nàng bị bất ngờ thét lên đau đớn căm hờn nhìn hắn.

- Ngươi bị điên à?

Hắn vẫn không nói vươn những ngón tay không chút độ ấm xé toác một vai áo của nàng sau đó nhíu mày nhìn chăm chú. Nàng tím mặt một vội nắm chặt lấy vạt áo không còn nguyên vẹn che bớt lại xuân quang một tay muốn vùng ra giáng cho hắn một cái tát nhưng chính hai vai nàng lại đau nhói như bị vỡ vụn vì hắn bóp mạnh hơn. Nàng không thể kêu được chỉ há miệng thở dốc mắt mờ nước nhưng không một giọt lên nào lăn xuống!

- Thủ cung sa của ngươi đâu?

Giọng hắn lạnh đến sát độ đóng băng nhưng với một kẻ mắt mờ tai ù vì đau thì sao mà cảm nhận được, nàng thở từng ngụm ngắn gương mặt trắng bệch với những giọt mồ hôi lạnh loang loáng xuất hiện.

- Hoá ra lời đồn các ngươi châu thai ám kết vôi vàng kết hôn chính là thật? Ha ha, tốt lắm.

Nàng lúc này mới lờ mờ ý thức được những gì hắn nói, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

- Dĩ nhiên tốt với bọn ta và chả liên quan gì đến ngươi.

Hắn ngửa đầu ra sau cười lớn.

- Nếu ngươi chống đối ta thì ta sẽ lôi cái thai ra gửi về cho Diệp Cô Thành.

Nàng cười còn to hơn hắn.

- Cũng chỉ là cục máu, ngươi thích thì cứ việc.

Căn phòng im lặng như tờ… Tất cả đều quay lại nhìn nàng như nhìn mọt con quái vật ghê tởm nhất.Cung Cửu tím mặt thật sự nhìn nàng thoải mái thốt ra lời ác độc nhất của nữ nhân.

- Ngươi…

- Ta làm sao? Thà rằng nó biến mất còn hơn để tên đê tiện nhà ngươi dùng để uy hiếp ta! Ngươi không phải người trong hoàng thất sao? Nữ nhân cung đình không phải đều như vậy sao? Không ít các bà hoàng quý phi hay hoàng hậu thậm trí chỉ là Quý Tần, Tập Nhân tự tay bóp chết con của mình khi nó đã là người chứ không phải chỉ là cục máu thế này. Điển hình nhất là Võ Tắc Thiên không phải bà ta vẫn là nữ hoàng lưu danh thiên cổ sao? Ta đây chỉ là không muốn bị ngươi kìm kẹp càng đúng hơn?

Nàng nở nụ cười âm hiểm nhìn soáy vào hắn nói ra những lời kinh thiên động địa khiến hai tì nữ bên ngoài sợ hãi ngã ngồi ra sau mặt trắng bệch. Bàn tay hắn nắm lấy vay nàng buông lỏng ra, mặt sắt lại nhìn nàng gằn ra từng tiếng.

-Cứ mạnh miệng đi, đừng tưởng ta không dám mang canh lạc thai đổ vào cái miệng nhỏ ác độc này của ngươi.

Sau đó buông nàng ra phất tay áo rời đi, khi nàng vừa định lén lút thở phào một hơi thì hắn bỏ thêm câu nữa.

- Nếu ngươi không mặc y phục ta chỉ định thì chính tay ta sẽ thay đồ cho ngươi, chọn lấy đi.

Hắn lần đầu tiên gặp một nữ nhân khó chơi như vậy, bao nhiêu kiên nhẫn chính là gần như mất sạch trong chưa đến một khắc đồng hồ.

Choang…

Cánh cửa sau lưng hắn run lên vì chiếc bình cổ đời Đường đã tan thành vô số mảnh vụn.

“Nữ nhân chết tiệt dám chống đối ta, để xem khi tiêu diệt hết chỗ dựa của ngươi ngươi sẽ thảm thế nào!”

Hắn thầm nghĩ rồi cố tình cao giọng cho người trong phòng nghe được đến.

- Mang canh lạc thai cho phu nhân trong Nghênh Xuân viện.

Im lặng….

Hắn có chút hài lòng, nàng ta cuối cùng cũng chỉ là một con hổ giấy. Bước ra khỏi biệt viện hoa lệ nhất trong phủ của hắn tại Hắc Phong thành, ngay lập ức những nam nhân cùng nữ nhân cẩm y hoa phục muôn hình muôn vẻ bao vậy lấy hắn nhao nhao.

- Vương, vương người không qua với Hồng Quế sao?

-…người đã lâu không triệu Minh Hiểu rồi.

Vương…Vương…

Một đám nhao nhao làm hắn đang cơn bực hổ khẩu vươn ra nắm lấy cổ nữ nhân tên Hồng Quế đang dán ngực vào tay hắn dùng lực vặn một cái.

Rắc..

Một âm thanh khô khốc vang lên, mỹ nữ ngay lập tức chết ngay gương mặt vẫn phảng phất vẻ lẳng lơ từ đuôi mắt đến nụ cười ngã phịc xuống. Ngay khi âm thanh chết chóc kia vang lên tất cả đều như máy đồng loạt đình chỉ động tác lui lại sau nắm chặt lấy tay run run cúi đầu xuống.

- Băm ra bón cho toàn bộ hồng bối quế hoa trong phủ cho ta.

Có người ngay lập tức ngã lăn ra đất ngất xỉu.

Hắn cười nhạt nhìn những kẻ ấm giường tục tĩu này phất tay áo bỏ đi, qua đình nghỉ mát ánh mắt hắn bỗng bắt được một thân ảnh lục ngọc dịu mát đang yên tĩnh chống tay đọc sách. Nhận ra ánh nhìn của hắn, nam nhân như ngọc ngẩng đầu lên cười nhẹ một chút đứng dậy tiêu sái bước đến bên hắn hơi cúi đầu hành lễ.

- Tiện nam tham kiến Vương.

Hắn hơi chút thả lỏng nhìn nam sủng trước mắt nhếc miệng hỏi.

- Thiệu Ngọc, ngươi vì sao không tham gia cùng bọn chúng.

Vẫn chưa ngẩng đầu lên nam sủng tên Thiệu Ngọc ( ngọc tốt) nhẹ giọng.

- Vương chưa cho phép tiện nam không dám phiền nhiễu.

Hài lòng nhìn hắn, Tây Vương gật đầu với thái giám bên cạnh mình.

- Tối nay đưa hắn đến thị tẩm cho ta.

Vai Thiệu Ngọc hơi run lên một cành cúi thấp đầu hơn run giọng.

- Tạ ân sủng Tây Vương.

Cung Cửu bước đi khuất sau hành lang trở về chính viện của mình thì Thiệu Ngọc mới thẳng lưng đứng lên ánh mắt vẫn còn sót lại một chút cuồng nộ khó hiểu rồi lại nhanh chóng trở về trong suốt như cũ. Quyển sách trong tay bị cơn gió thổi qua hoá thành những mảnh vụn trắng tinh khiết như những cánh bướm xinh đẹp bay lên cao rồi lả tả rơi xuống mặt hồ.
Bình Luận (0)
Comment