Ven rừng trúc phía sau Vĩnh Hoà cung một nhóm cung nữ cùng thái giám tụ
tập tán ngẫu với nhau trong lúc chủ tử của mình nghỉ trưa.
- Ngươi nói xem, rốt cục vị tân chủ nhân là người thế nào?
Một tiểu thái giám độ 15, 16 có khuôn mặt rất khả ái chớp mắt hỏi cung nữ
có vẻ lớn hơn hắn vài tuổi đang tranh thủ thêu khăn tay phía đối diện.
- Trong cung quy định thế nào ngươi đã quên? Không được bàn luận về chủ nhân…
Không ngẩng đầu lên nàng ta nghiêm khắc nói, song lại thở dài một tiếng.
-…mà nói thực có muốn bàn luận cũng không được.
- Sao lại vậy?
Không chỉ vị tiểu thái giám mà ngay cả những người khác cũng ngạc nhiên sau
đó xích lại gần nghe ngóng, phải biết tân chủ nhân của Vĩnh Hoà cung này thân phận vô cùng đặc biệt. Không phông phi cũng chả phong tần nhưng
ngay cả tổng quản Đức công công cũng phải vô cùng cung kính lễ độ, mới
chỉ vài hôm mà hoàng thượng cũng phải đích thân mang Triệu thái y trưởng quản thái y viện đến tận nơi mấy lần đâu.
- Kể cũng kỳ, năm sáu hôm rồi ta là nhất đẳng cung nữ còn chưa dám nhìn kỹ dung mạo của chủ
tử mình. Luôn có bốn thị nữ mặt lạnh hơn nước trong Tĩnh Tâm hồ nghiêm
khắc giám sát nhất cử nhất động của chúng ta, ngay cả thị vệ cũng tăng
cường còn muốn nhiều.
Tiểu thái giám ánh mắt loé lên một chút, miệng khẽ kéo song ngay sau đó lại một bộ vô cùng kinh ngạc mở lớn mắt hỏi tiếp.
- Không thể nào, còn chưa biết thân phận thế nào sao có thể nháo lớn như vậy?
Mọi người xung quanh nhìn hắn nhăn mặt, cung nữ kia vỗ vỗ đầu hắn chẹp miệng.
- Ngươi a, ở trong cung lâu như vậy cũng phải biết. Chỉ cần là hoàng
thượng muốn ai là người quan trọng thì người đấy sẽ là, không cứ phải
phong phi hay tần.
- Vị kia hẳn phải là một cái mỹ nhân khuynh thành thì mới nhận được đãi ngộ như vậy đi?
Hắn vẫn nhất định không chịu từ bỏ, lần này lại động trúng sự tò mò của
càng nhiều hơn. Tất cả đều quay ra nhìn mấy cung nữ trong Vĩnh Hoà cung
chằm chằm chờ đợi, điều này cũng chả có gì lạ. Ở trong cung các vị nữ
chủ nhân chính là luôn quan trọng hai chữ “dung mạo”, nhất là khi hiện
nay ngôi vị hoàng hậu còn để trống. Đã là phi đương nhiên phải đều là mỹ nhân, nhưng mỹ nhân trên đời luôn sợ nhất người còn “mỹ nhân ” hơn
mình. Nên lấy được tin tức về cho chủ nhân của mình cũng chính là một
phần trách nhiệm của nô tài bọn họ.
- Khuynh thành mỹ nhân sao?
Một giọng nói lạ lẫm tò mò bên cạnh vang lên, khiến mọi người giật thót
người nhìn lại. Sau mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hoá ra là một vị cô
nương mới độ mười 17,18 tuổi có đôi mắt tròn to mơ màng, làn mi dài cong veo khẽ động như cánh bướm dập dờn trong gió. Sống mũi nhỏ nhắn khéo
léo kéo xuống là đôi môi mọng thoa một lớp son đỏ bóng bẩy căng tràn sức sống, mái tóc mềm mại chỉ quấn một cái vân kế đơn giản càng tôn lên vẻ
thanh tú nhẹ nhàng. Lại dùng một dải lụa hồng đào đính vài chiếc chuông
vàng xinh xắn thắt lại, phía sau buông dài qua thắt lưng. Trên vai khoác áo choàng lông bạch hồ ngồi xổm xuống đất khiến vạt áo trắng tản rộng
ra xung quanh, chống hai tay ôm má nhìn bọn họ chớp chớp mắt mong đợi.
Tuy không thể nói khuynh thành khuynh quốc nhưng cũng có thể nói là một
cái tuyệt thế tiểu mỹ nhân, “Tú nữ năm nay tuyển thực khá, chủ nhân phải cầu nhiều phúc rồi” đây là tiếng lòng thái giám cung nữ vài cung khác
nhau.
- Không có khuynh thành mỹ nhân vậy cho ta hỏi đường đến Long Khiêm cung đi thế nào?
Môi mọng hé mở, tiểu mỹ nhân giọng nói vô cùng dễ nghe lại đáng yêu hỏi lại làm tất cả cùng giật mình bừng tỉnh vội vàng cúi đầu hành lễ. Dù không
chắc lắm có phải tú nữ mới tuyển hay không nhưng có thể tự do đi lại
trong cung tuyệt đối không phải người có thân phận đơn giản, bọn họ cứ
biết điều một chút có lẽ tốt hơn.
- Tham kiến chủ nhân…
- Ta? Chủ nhân? Làm ơn, ta cũng chỉ là kẻ đến ăn nhờ ở đậu trong nhà của
chủ nhân các ngươi một thời gian thôi. Không cần thiết phiền hà như vậy…
Nàng chán nản phe phẩy tay cho bọn họ đứng lên song cẩn thận nhìn trước ngó
sau rồi mới rời đi, ngay khi nàng dời đi tiểu thái giám khả ái lúc nãy
còn hỏi chuyện mọi người cũng nhanh chóng biến mất. Lúc này cung nữ cùng thái giám trong Vĩnh Hoà cung nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn uyển chuyển, những sợi tóc bồng bềnh lay động trong gió ánh lên mầu nâu nhẹ nhàng
dưới nắng thì mới kinh hoảng nhìn nhau lắp bắp.
- Đây….đây chẳng phải là tân chủ nhân trong cung của chúng ta….
Quả nhiên ngay sau đó bốn bóng người mặc trang phục nha hoàn lấy mầu trắng
làm chủ đạo giống hệt nhau, thắt lưng phân biệt chia làm bốn mầu lam,
lục, hồng tím vụt qua. Ánh mắt thị nữ dùng thắt lưng mầu lục lành lạnh
lướt qua, đặc biệt hơi dừng phía những người trong cung Vĩnh Hoà, nhất
là phía cung nữ đang cầm khung thêu khiến bọn họn không tự giác rùng
mình lạnh sống lưng. Đây…đều là người sao? Ánh mắt lạnh còn hơn quỷ,
đi….không là lướt còn muốn nhanh hơn đại nội thị vệ. Vị chủ nhân kia là
ai mà có thể có bốn thị nữ như vậy?
Chủ nhân mới của Vĩnh Hoà
cung không ai khác chính là mỗ phu nhân nhà Diệp thành chủ của chúng ta, sau khi bị tướng công nhà mình cùng gã điệt tử là hoàng đế nửa lừa gạt
nửa cưỡng ép bắt ở lại trong cung song thì đã biến mất đến bây giờ đã là gần một tuần. Nàng có là kẻ ngốc cũng biết là có vấn đề, hôm nay mới
lừa Thanh Y, Hồng Y, Lục Y cùng Tử Y rằng muốn yên tĩnh ngủ trưa một
mình rồi lén trèo cửa sổ chuồn đi. Nhưng hoàng cung này vì sao nó lại
lớn như vậy? Đi quanh quẩn một hồi cũng chưa ra khỏi Vĩnh Hoà cung nên
nàng mới muốn kiếm một người hỏi đường đi đến chỗ Long Vân ở Long Khiêm
cung, cũng may nàng ít khi lộ diện nên không ai nhận ra nàng.
Trốn sau một hốc cây đại thụ bị khoét rỗng, nàng hé mắt nhìn bọn Thanh Y vẻ
mặt vô cùng bối rối tìm quanh quẩn nhưng không thấy đành phải đi tiếp
thì thở phào một hơi. Nhìn hốc cây này chậc chậc lấy làm kỳ, rõ ràng là
một cái gốc cây to vài người ôm vẫn xanh tươi um tùm. Nhưng ai mà ngờ
khi vòng ra phía sau chỗ sát tường thì sẽ thấy, gốc cây không biết là do mối xông hay người cố tình khoét đi mà tạo thành một cái hốc đủ cho một người kín đáo đứng bên trong. Bởi vì nàng thân hình nhỏ nhắn nên cũng
không có gì bất tiện lắm, vịn tay nhìn ra phía ngoài xem bọn họ đã đi
hẳn chưa thì cảm giác lớp vỏ cây không được nhẵn mịn như các chỗ khác.
Tò mò hơi khom người xuống, nàng nhận ra phía bên trong hốc cây có đôi
chỗ bị người dùng dao khắc vào. Chỗ là vài hình vẽ, chỗ lại vài chữ,
nhìn kỹ sẽ thấy các nét tuy xinh đẹp ngay ngắn nhưng lại giống như do
tiểu hài tử tạo thành. Khoé miệng nàng khẽ cong lên một chút, ngón tay
lần trên ba chữ nguệch ngoạc phía dưới thấp nhất.
“Hoàng Phủ Diệp”
Ước lượng khi viết ba chữ này tiểu hài tử ấy vào khoảng bốn hay năm tuổi
đi, lần dần lên phía trên là một hình người đơn giản, bên cạnh khắc một
thanh kiếm. Nàng thấy hài tử này thực thú vị, mới bây nhiêu tuổi đã ưa
sức mạnh rồi. Lại qua vài nét khắc những câu thơ cổ, vài cái tên nữa, có khi cũng là ngày tháng. Nàng có chút giật mình, theo ngày tháng khắc
trên hốc cây cũng đã hơn hai mươi năm rồi. Lần lên phía trên cao hơn,
càng lên thì càng thưa thớt nhưng những nét dao khắc cũng đã vô cùng hữu lực cứng cáp. Lên đến cao ngang tầm với mình, ngón tay nàng lần đến đây thì bỗng khựng lại. Nhìn xuống ba chữ phía dưới cùng, lại nhìn lên hình người với thanh kiếm. Hơi thẫn thờ tựa người vào hốc cây, miệng thì
thào lẩm nhẩm, ngón tay lần theo từng nét chữ.
- Hoàng hà viễn thướng bạch vân gian
Nhất phiến cô thành vạn nhận san….. Nhất phiến cô thành…..vạn nhận san…
Miệng nàng tràn ra một nụ cười chua xót, ngay khi khoé mắt bắt đầu nóng lên
thì những ngón tay của nàng bị một bàn tay mang theo hơi lạnh tự thân
phát ra nắm lấy. Nàng sợ lạnh, nhưng hơi lạnh này không hề gây khó chịu, cũng không khiến nàng rùng mình. Nó là sự đặc biệt chỉ mình hắn mới có, sự thanh lãnh khiến cho nàng cảm thấy an toàn và…ấm áp. Vòng eo hơi bị
siết lại, sau đó cả thân người bị lãm vào lồng ngực dầy rộng. Hương hàn
mai cùng hơi thở bá đạo quen thuộc vờn quanh vành tai nàng khẽ đọc nốt
hai câu còn lại của bài từ.
-Khương địch hà tu hoán dương liễu
Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan.
Cả hai lại chìm vào trong im lặng, trong không gian nhỏ hẹp nàng khép mắt
lại cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ gấp gáp. Hắn dù ôm nàng vào trong lòng nhưng cũng phải hơi thu mình lại, lướt qua những nét khắc đã mờ nhạt
theo năm tháng mâu quang của hắn có chút tan ra hoài niệm.
- Nàng có chỗ nào không ổn?
Ôn nhu nâng cằm nàng lên, ngón tay hắn khẽ phất qua khoé mắt hồng hồng vẫn còn đang mờ mịt.
- Tướng công, trước đây chàng thực cô đơn sao?
Nàng cọ cọ má mình vào lòng bàn tay hắn, ánh mắt ươn ướt nhìn lên bất ngờ khiến lòng hắn run rảy mà mềm ra.
- Lâu cao thì cô độc, bất quá ta cũng không để ý đến.
Hắn nói nhẹ bẫng như không càng khiến nàng cảm thấy trái tim mình bị siết
lại chặt hơn, chật vật đè lại cảm giác nghèn nghẹn trong họng nàng nở nụ cười mông lung.
- Sau này đâu?
Không hiểu sao nhìn nụ
cười diễm lệ phảng phất nét buồn bã của nàng hắn thấy toàn thân mình như bị triệt đi tất cả sức mạnh, nàng vẫn còn bị việc này luẩn quẩn trong
lòng sao? Cúi xuống tựa trán mình lên trán nàng, nhìn sâu vào đôi mắt
mông lung đã nhiễm một tầng sương mỏng giọng hắn trầm thấp đến cực điểm.
- Sau này nàng cùng ta thì không phải sẽ biết sao?
Làn mi nàng khẽ lay động, theo thỏi quen vươn tay lên ôm lấy cổ hắn tiến
lại gần hơn. Nàng quyết định nên nói cho hắn nghe điều này sớm một chút, nàng gần đây luôn cảm thấy cả người bồn chồn bất an. Tuy thế giới này
không phải thế giới Cổ Long nơi Diệp Cô Thành là một cái đại boss phản
diện nhưng Cung Cửu cũng xuất hiện ở đây, không có gì là tồn tại không
có lý do. Trong nguyên tác, Diệp Cô Thành chấp nhận chết do âm mưu phản
nghịch bại lộ, kẻ tâm cao khí ngạo như hắn lẽ nào lại chịu để hạch tội
rồi chết dưới lưỡi dao của đao phủ nơi pháp trường? Nên dù nhìn ra sơ hở trong kiếm thuật của Tây Môn Xuy Tuyết, hắn cũng vẫn chấp nhận chết
dưới kiếm của một kẻ tài danh ngang mình, chọn lấy cái chết của một bậc
kiêu hùng. Nhưng nói đi nói lại cũng không thoát khỏi có liên quan đến
Cung Cửu, tại thế giới này vì nàng hắn không chết một lần nhưng Cung Cửu còn ngày nào nàng đều không yên lòng ngày ấy!
- Ta…có chuyện muốn nới với chàng…
- Ân….
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên tà mị, đáy mắt hắc ngọc như có ngọn lửa bắt đầu
tràn ra. Bị hắn nhìn như vậy, khoảng cách của hai người gần như vậy
khiến nàng có chút khó thở. Lồng ngực phập phồng gấp gáp hơn, trái tim
đập dường như cũng nặng nề hơn. Cảm thấy miệng có chút khô, nàng liếm
môi một chút rồi nói.
- Chúng ta đã có…
***** 出塞 – Xuất tái.
王之渙 – Vương Chi Hoán
黃河遠上白雲間, 一片孤城萬仞山。
羌笛何須怨楊柳, 春風不度玉門關。
Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian,
Nhất phiến cô thành vạn nhận san.
Khương địch hà tu oán dương liễu,
Xuân phong bất độ Ngọc môn quan.
Dịch nghĩa :
Ra biên ải
Sông Hoàng hà phía nguồn trên xa tít giữa mây ngàn (đoạn sông chảy từ trên núi ra)
Một mảnh thành trơ trọi với vạn nhận núi xung quanh (1 nhận = x,y thước)
Tiếng sáo người Khương cớ chi thổi bài Oán dương liễu
Giớ xuân chẳng vượt ra ngoài Ngọc môn quan
Dịch thơ :
Hoàng Hà nơi tít chốn mây ngàn,
Một tấm thành côi vạn thước san.
Khương địch kêu chi lời Oán liễu,
Gió xuân nào ghé Ngọc môn quan