Juliet Thành Bạch Vân

Chương 54

Đen mặt nhìn chàng trai đang một bộ ôm ngực giống như là rất đau đớn do bị tổn thương, có chút gì giống với người chiến sỹ công an cần mẫn vì nhân dân chứ? Có chút gì giống với người vừa vô cùng nghiêm túc và chuyên môn muốn lấy “khẩu cung” của cô kia chứ?

- Đồng chí cán bộ, thỉnh tự trọng.

Cô không chút nể mặt cắt ngang màn diễn, lại không tự chủ được sử dụng lối nói chuyện mình dùng hơn một năm qua ở “nơi kia”. Bàn tay nắm lấy quyển sổ run run rồi buông lỏng, xếp bút vào rồi gập lại không để ý đến một trang trong đó tuột ra, nhẹ nhàng rơi xuống thảm cỏ phía sau.

Nụ cười trên môi vẫn không tắt nhưng Hoàng Minh cũng đã nhìn được đến vẻ ảm đạm xuất hiện thoáng qua trong đôi mắt đẹp ấy, làm như không để ý đến sự kỳ lạ trong cách dùng từ của cô anh buông tay xuống cười cười.

- Bao nhiêu năm rồi mà nhìn em vẫn vậy nhưng có vẻ như cô bé lớp dưới ngày nào đã trưởng thành thật rồi, không còn bị anh làm cho cảm động như trước nữa.

- Rõ là làm trò con khỉ, em có khi nào bị anh làm cho cảm động sao?

Cô trề môi nguýt anh một cái nhưng cũng không nhịn được mà mỉm cười khi nghĩ đến những năm tháng học trò đã qua, quãng thời gian vô tư, vô lo vô nghĩ thủa ômai với tà áo trắng tinh khôi cùng nhánh bằng lăng tím trong ngăn bàn học.

- Ôi bà xã bé nhỏ, em càng lúc càng vô tình rồi, anh biết làm sao đây khi trái tim cứ mải mê nghĩ đến bóng dáng của em mà nhói lên đau đớn. Đây em hãy đặt tay lên nó và cảm nhận xem có phải nó đang nảy lên liên hồi và gào thét tên em hay không…

Cô đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, thi thoảng nói lại vài câu đấu khẩu cùng vị cựu đàn anh này của mình. Rõ ràng đã là một người đàn ông trưởng thành nhưng cá tính hay giỡn hớt lại không chịu thay đổi, trước đây cũng vậy. Khi không có người thì liên tục dùng những lời lẽ ba hoa để chọc cô nhưng trước mặt người khác thì lại đổi trở thành chàng bí thư vô cùng trầm ổn với trách nhiệm, đáng tin cậy. Quả nhiên, vừa nhác thấy bóng trắng của nữ y tá đẩy xe lăn tiến lại gần thì bộ mặt nhăn nhó “bi luỵ vì tình” của anh lập tức quay trở về với hình ảnh của “chú công an” đang làm nhiệm vụ, không biết trong tay xuất hiện quyển sổ từ lúc nào liên tục ghi ghi chép cái gì đó.

- Chị Linh, cô Bích Thuỷ nhờ e đến đưa chị trở về phòng, bác sỹ Nguyễn muốn khám lại cho chị lần cuối trước khi xuất viện.

Hoá ra là một nữ thực tập sinh, cô bé tuy nói chuyện với cô nhưng ánh mắt lại lén lút đảo qua phía Hoàng Minh bên cạnh, gò má có chút hồng hồng.

- Từ từ, đừng đứng lên vội như vậy, em được xuất viện không có nghĩa em đã khoẻ trở lại… Thật đúng lúc tôi cũng có chuyện cần trao đổi với bác sỹ điều trị cho cô ấy, chúng ta sẽ đi cùng nhau luôn.

Vừa nhanh tay đỡ lấy, giúp cô nguồi xuống chiếc xe lăn, anh lại vừa ngẩng lên thông báo với cô bé thực tập sinh một cách vô cùng đương nhiên.

- Này này, bỏ cái móng heo của anh ra ngay…mà ai cho anh quyền đến gặp bác sỹ điều trị của em hả?

Cô đập vào bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ tay mình, hung hăng trừng anh một cái không biết rằng lúc này nhìn mình đang rất có sinh khí, khác hẳn hình ảnh yếu ớt cô đơn một mình ngồi bên gốc hoàng lan, trong những tia nắng mảnh mai lọt qua tán lá, phủ xuống thân thể nhỏ nhắn một mầu vàng nhàn nhạt hết sức u buồn. Anh mỉm cười, thản nhiên nắm lấy tay cầm của chiếc xe đẩy, chậm rãi tiến vào phía trong dãy hành lang cổ kính mang lối kiến trúc Pháp của đầu thế kỷ trước.

- Anh là người phụ trách điều tra việc mất tích của em một năm trước.

Giọng anh trở về với vẻ nghiêm túc cần phải có.

- Bây giờ em đã trở về, anh có thể khép hồ sơ lại được rồi.

Cô thờ ơ, lạnh nhạt.

- Phải, anh đã báo cáo và nhận được chỉ thị mới là điều tra sự việc trở về hết sức kỳ lạ, bị nghi ngờ là bắt cóc cùng xâm hại của em…

- Cái gì?

Cô thét lên lanh lảnh, mang đến những ánh mắt tò mò của bệnh nhân, bác sỹ và y tá đi lại xung quanh. Ý thức được mình có chút vô ý, cô quay đầu lại nhìn Hoàng Minh đang nhíu mày đánh giá mình nhỏ giọng nhưng vô cùng cương quyết, còn có cả phần gay gắt.

- Không có vụ bắt cóc hay xâm hại nào ở đây hết, em không gửi đơn yêu cầu điều tra thêm vì thế…

- Mẹ em có gửi.

Anh trầm giọng ngắt lời cô, cảm nhận thấy vấn đề nghiêm trọng hơn mình tưởng.

- Vậy mẹ em sẽ rút đơn.

Cô cụt ngủn trả lời, kết thúc cuộc nói chuyện. Cả hai liền rơi vào sự im lặng cho đến khi trở về khoa và được bác sỹ tiến hành kiểm tra lại hết sức tỉ mỉ, trong suốt quá trình ấy Hoàng Minh chỉ lặng lẽ đứng phía sau cô, quan sát và ghi chép lại. Từ tác phong, lời nói đến cử chỉ hành động đều vô cùng nghiêm túc và đúng với chuyên môn nghiệp vụ của mình, tiện thể thu hút không ít những nữ y tá, hộ lý cùng cả thực tập sinh liên tục kiếm cớ ra vào.

-….mười ngày sau cháu quay lại tái khám, trong thời gian này có bất kỳ vấn đề gì khác lạ phải lập tức đến đây nhé.

Vị bác sỹ trung niên cười cười, tay không ngừng phê ký vào bệnh án của cô và kết thúc bằng một con dấu đỏ chói lọi.

- Tôi có một vài câu hỏi.

Ngay khi cô mỉm cười vươn tay nhận lấy hồ sơ bệnh án, chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì Hoàng Minh lại lên tiếng. Bác sỹ Nguyễn ngẩng lên, đẩy đẩy gọng kính nhìn gương mặt cứng đờ của cô, lại liếc sang người đàn ông bên cạnh.

- Anh là…?

- Chắc khoa phòng cũng đã nhận được thông báo từ công an thành phố, tôi là thiếu uý Hoàng Minh người phụ trách chính của tổ điều tra trọng án.

Anh nhã nhặn bắt tay bác sỹ Nguyễn, đồng thời đưa thẻ ngành của mình ra khiến vị bác sỹ vô cùng ngạc nhiên. Lúc thấy anh vô cùng thân thiết đẩy xe lăn còn cô thì mặt nặng mày nhẹ đi vào, ông còn tưởng rằng…

- Bây giờ thì từ việc mất tích đã trở thành trọng án rồi cơ đấy, tôi có quyền yêu cầu giữ kín về thông tin bệnh án của mình.

Thuỷ Linh châm chọc cười lạnh.

- Nếu em muốn anh có thể xin trát của toà án.

Hoàng Minh khẽ mỉm cười nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc, chắc chắn anh ta sẽ làm như vậy nếu cô tiếp tục yêu cầu. Một năm học chung trường không phải là quá dài nhưng cũng đủ để hiểu về cá tính cố chấp đến cứng nhắc của anh, khi quyết định một vấn đề thì dùng chín trâu hai hổ cũng không thể lay chuyển. Thực giống với vị tướng quân bướng bỉnh nào đó….ánh mắt cô có chút nhu hoà khi nghĩ đến nam nhân cháy bỏng nhiệt huyết cùng nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời kia, để mà so sánh Nam Cung Triệt và Hoàng Minh có nét gì đó tương đối giống nhau. Đặc biệt là tinh thần trách nhiệm cùng vẻ tươi sáng, có điều nếu như Nam Cung Triệt cũng có cái miệng dẻo quẹo như Hoàng Minh có lẽ đã ôm được Giáng Châu về tướng quân phủ từ lâu rồi. Cô một lần nữa ko tự chủ được lại để tâm trí mình trôi lạc về “bên kia”, nơi có những người bạn, người anh em, huynh muội dù thân quen trong một thời gian ngắn ngủi nhưng đã in hằn vô cùng sâu vào trái tim cô. Cô không để ý đến Hoàng Minh đang trao đổi điều gì với bác sỹ Nguyễn, nhìn xuống quyển sổ trong lòng mình, bàn tay nhỏ khẽ vuốt ve, miệng tràn ra nụ cười chua xót…khi nghĩ đến nơi ấy cô lại có cảm giác vô cùng kỳ lạ, nó vừa giống như ngày hôm qua lại xa xôi giống như từ tận kiếp trước. Những người ở đấy vừa thân thiết giống như người nhà của cô lại vừa giống như những người xa lạ ở một thế giới khác. Còn hắn, tướng công của cô, chồng của cô thì lại giống như một giấc mộng. Một giấc mộng đẹp đến mức cô từng muốn mãi trầm luôn trong đấy, muốn cùng hắn vĩnh viễn không tỉnh lại. Có điều cuộc vui nào cũng sẽ tàn, mộng nào cũng sẽ tan và bài học này từ lão thần tiên kia cô cũng đã nhận. Số phận con người đã được an bài hầu như không thể đổi, mỗi một tác động nào đó nhằm chuyển biến nó thì sẽ đều phải vượt qua một khảo nghiệm sinh tử. Cô đã suýt mất đi mạng sống của mình khi cứu hắn, đến bây giờ thân thể của cô vẫn phải chịu đựng hậu quả của việc đó, ngay cả bác sỹ chuyên khoa cũng đã vô cùng kinh ngạc khi không thể giải thích được vì sao nhịp tim, mạch đập cùng toàn bộ cơ cấu chức năng của cơ thể cô lại có thể suy yếu hơn người bình thường đến như vậy. Cô đã chấp nhận đánh đổi sức khoẻ, giảm đi dương thọ của mình để thay đổi vận mạng của hắn nhưng rồi bánh xe số phận vẫn cứ quay trở về con đường đã định của nó. Cô cứu hắn một mạng thì hắn cũng đã vì cô mà mất mạng, tất cả cố gắng đến cuối cùng cũng chỉ là bong bóng xà phòng tan vỡ ra mà thôi. Cô không thể nghịch thiên, nếu như trong người cô đang không mang cốt nhục của hắn, nếu như trên tay cô khong mang chiếc nhân cưới có khắc tên của cô và hắn thì có lẽ cô đã thực sự tin tưởng đó chỉ là một hồi mộng tưởng của chính mình. Bài học này…cái giá phải trả cũng quá đắt, để hiểu được điều đó cô đã phải đánh đổi cả trái tim của mình, đúng vậy, trái tim của cô đã không còn trong cơ thể của cô nữa. Nó đã ở lại cùng với Diệp Cô Thành và mãi mãi yên nghỉ bên trong hoàng lăng của Hạo Long quốc rồi, còn lại đây chỉ là một thân thể trống rỗng, tiều tuỵ và chỉ sống để bảo vệ giọt máu của người cô yêu, bảo vệ kết tinh của bọn họ bên trong mình mà thôi. Nếu đứa bé thật sự không còn, cô có thể chắc chắn một điều rằng dù có trở lại được thế giới của mình cô cũng không thể tiếp tục sống khi biết hắn đã không còn trên đời.

-….Thuỷ Linh?

Cô rời khỏi suy nghĩ của mình, ngẩng lên nhìn bác sỹ Nguyễn cùng Hoàng Minh, cũng không quan tâm lắm đến ánh mắt có phần ái ngại của bọn họ hỏi lại.

- Xin lỗi, tôi có hơi buồn ngủ. Hai người nói đến đâu rồi?

Hoàng Minh cùng bác sỹ Nguyễn trai đổi với nhau qua ánh mắt rồi bác sỹ Nguyễn mới dùng thái độ rất cẩn trọng nói với cô.

- Thiếu uý đây nghĩ rằng chúng ta đang có một trường hợp mắc phải hội trứng Stockholm, đương nhiên đấy cũng chỉ là giả thuyết.

Ông thoáng thấy một tia kinh ngạc trong mắt cô, sau đó là nổi giận rồi chuyển thành ….hài hước.

- Hội chứng Stockholm? Hội chứng chuyển từ căm ghét sang bệnh vực và quý mến kẻ bắt cóc mình?

Cô cười như nắc nẻ khi nghĩ đến bộ dạng băng sơn vạn năm không tan của Diệp thành chủ trong tạo hình mẹ mìn bắt cóc trẻ con, đầu buộc khăn thắt nút dưới mũi, toàn thân bận y phục kiểu ninja, tay cầm cái túi vải đen tay cầm cái kẹo mút. Này….có tính là hơi bị quá đáng rồi không? Trong sự ngạc nhiên của mọi người trong phòng khám, cô bò ra ôm bàn cười không ngừng lại được, vừa cười vừa lập đi lập lại mấy từ chả liên quan đến nhau như “bắt cóc”, “mặt than”, “mẹ mìn”…. Đợi cho cô cười song thì cũng đã hết mười phút, vừa thở hổn hển vừa rút tờ giấy ăn thấm nước mắt, hậu quả của việc cười liên tục cô vừa với sang bên cạnh vỗ vỗ vào vai Hoàng Minh, lại lắc lắc đầu giống như vô cùng thông cảm.

- Đồng chí thiếu uý, trí tưởng tượng của anh thực phong phú. Quá kinh ngạc khi đến bây giờ anh vẫn chỉ ở lon thiếu uý mà thôi, là anh đọc quá nhiều “Thám tử lừng danh Conan” hay đọc vẫn nghiện ngập “Kindaichi Case Files”?

Hoàng Minh ho khan một tiếng, cố gắng giữ vững hình tượng nhưng tai đã đỏ bừng.

- Anh đang nói chuyện nghiêm túc, anh nghi ngờ em bị bắt cóc và lâu ngày đã sinh ra ảo cảm với kẻ kia và bây giờ e đang cố tình bao che cho hắn.

- Em lập lại một lần nữa là em không bị bắt cóc…

Suy nghĩ lại ing~~~

Đầu tiên bị lão thần tiên tóm đến uống trà trên thiên đình và không cho phép cô phản kháng~~~> Bắt cóc. Nhưng nếu nói thật ra như vậy cô sẽ bị tống sang Châu Quỳ ngay lập tức ==> Bỏ qua!

Tiếp theo bị ai đó cường ngạng kiss đến suýt tắt thở ngay ngõ nhỏ phía sau Duyệt Lai khách điếm tại Hàng châu rồi điểm huyệt cứng ngắc, khiêng như khiêng heo về Bạch Vân thành~~~> Cường bạo. Nhưng mấy ngày sao cô lại cưỡng hôn bắt hắn “lấy thân báo đáp” mình nên cô còn cường bạo hơn cả hắn. Bỏ qua!

-….nói tóm lại chỉ là chán đời xách balo đi “phượt” sau đó bị tai nạn và….mất trí nhớ tạm thời mà thôi.

Tất cả mọi y tá cùng hộ lý đang lén lút cùng công khai vểnh tai nghe ngóng chuyện của cô đều đồng loạt sặc nước miếng trước lý do hết sức…vớ vẩn, chỉ có thể lừa trẻ con này. Bác sỹ Nguyễn coi như không nghe thấy gì hết, tập trung chuyên môn ngắm….bảng hệ thống tuần hoàn não bộ treo trên tường. Hoàng Minh trên trán nảy ta một cái gân xanh nhưng vẫn cười đến sáng lạng rút từ trong túi giấy đựng hồ sơ ra một túi nilon có niêm phong, bên trong là một chiếc trâm bạch ngọc trạm khắc hình đám mây vô cùng tinh sảo, vừa thấy nó cô lập tức tái mặt. Hài lòng với biểu hiện của cô, Hoàng Minh cầm ngay mép túi, lắc cho nó đung đưa ngay trước mặt để cô có thể nhìn thấy nó rõ ràng sau đó làm như vô cùng tiếc nuối mà cất vào trong túi hồ sơ như cũ.

- Em mất trí nhớ? Vậy chắc cũng không thể nhớ nổi vật này rồi.

- Đưa cho em.

Đột nhiên không khí trong phòng trầm hẳn xuống, khuôn mặt cô vừa rồi còn hồng hồng, một bộ bướng bỉnh muốn chọc tức chết người nhưng vẫn vô cùng đáng yêu thì lúc này lại trắng bệch doạ người. Hơn nữa ánh mắt cũng trở nên đặc biệt nghiêm túc , ngữ điệu dùng đến cũng là câu ra lệnh trực tiếp. Hoàng Minh hơi khựng lại, nhíu mày đánh giá cô. Từ cô gái gầy yếu anh đã quen từ nhiều năm trước này đột nhiên lại phát ra một loại khí tức trầm ổn cùng cao quý đến kinh người. Mặc dù vẫn đang phải ngồi trên xe lăn nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô ấy đang ngồi từ phía trên cao nhìn xuống bọn họ. Đầu và vai thẳng tắp vuông góc với nhau, cằm hơi hất lên cao, đôi mắt đẹp trở nên lạnh lùng sắc bén nhìn thẳng vào anh. Mỗi một từ nói ra đều rất rõ ràng, mang theo mệnh lệnh không cho phép được phản kháng. Một tay đặt hờ trên tay vịn có lót đệm da của xe lăn, một ta tao nhã vươn ra trước mặt chờ đợi, những ngón tay thon nhỏ như cánh hoa lan kiêu sa mà sang trọng. Giống như một vị quý phu nhân đang đưa ra mệnh lệnh và đang chờ mệnh lệnh ấy được thực hiện, kiên nhẫn và áp lực.

- Không thể, đây là vật chứng.

- Không có vụ án thì sẽ không có vật chứng, tôi đang yêu cầu anh trả lại cho tôi chiếc trâm của mình.

Mọi người không tự giác cảm thấy bị áp lực vô cùng lớn, giống như khi đứng trước mặt viện trưởng hay chủ nhiệm khoa của mình lúc phạm lỗi vậy. Hoàng Minh sa sầm mặt xuống không nói gì nhưng cũng vẫn đưa cho cô chiếc trâm, ko phải bởi vì bị khí thế của cô doạ mà bởi cảm thấy vật này chắc chắn rất quan trọng với cô.

Nhận lấy chiếc trâm, cô không nói thêm một câu gì hết, ôm nó cùng quyển sổ vào lòng, chậm rãi đứng dậy nhưng vẫn thẳng lưng, ngẩng cao đầu mà bước đi chỉ có điều đôi vai lại run lên tiết lộ cảm xúc trong lòng.

Uỵch…loạt xoạt….

Đôi chân không thể chống đỡ được cơ thể mà lảo đảo ngã xuống ngay cửa phòng, quấn sổ trong tay cô rơi xuống, khiến những bản vẽ kẹp trong ấy bung ra, tan tác trải đầy trên đất, ngập tràn gương mặt của một người đàn ông lạnh lùng nhưng tuấn mỹ bất phàm tựa thiên tiên trong ảo cảnh.
Bình Luận (0)
Comment