6 : 25 AM.
Uể oải.
Nó ngáp một cái, thật sự không thoải
mái thò tay ra khỏi chăn tắt đi đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi nơi đầu giường. Vừa mới nhổm người định dậy thì cánh tay vẫn vắt nơi vòng eo
siết chặt, đem nó kéo trở lại trong chăn. Giọng nói ngái ngủ khàn khàn
trầm thấp vờn quanh khi đôi môi ấm nóng lại mềm mại áp sát bên tai nó
không hài lòng lẩm bẩm.
- Mới có 6 rưỡi sáng, em muốn đi đâu?
Đầu nó bị chôn trong lồng ngực rộng, vất vả lắm mới có thể gỡ được đôi tay
như súc tu đang quấn trên người mình xuống hổn hà hổn hển, nếu như sáng
nào muốn đi học cũng đều phải thế này thì đúng là không cần tập thể dục, thật sự.
- Thầy, em phải lên lớp a….
Nó vừa nói song
liền có xúc động muốn cắn rớt cái lưỡi của mình xuống cho rồi, đã biết
anh nào phải giáo viên thật sự gì đâu, đó chỉ là vỏ bọc tạm thời khi anh làm nhiệm vụ bảo vệ nhân chứng bí mật mà thôi. Mà cái nhân chứng ấy vô
tình lại là Đỗ Quyên lớp nó, chính xác mà nói thì phải là cha của nhỏ
mới đúng nhưng có người muốn bắt cóc nhỏ đó để gây sức ép đối với ông
ta, khiến ông ta không thể ra toà làm chứng. Thảm nào ánh mắt của anh
khi đó luôn dõi theo nhỏ, từng chút bảo vệ, hoá ra cũng đều là nhiệm vụ. Báo hại nó đã điêu đứng không yên, tâm tình bất ổn từng ấy thời gian,
còn nghĩ anh thế này thế kia đâu…..Đã biết là như vậy, chỉ có điều thói
quen quả là thứ đáng sợ khiến nó đôi khi vẫn gọi anh như vậy, mà mỗi lần nó lỡ miệng như thế…
- Bé con, mỗi khi nghe em gọi vậy anh thật vui vẻ.
Ai đó vô cùng hài lòng mà híp mắt lại, từ trên người nó cúi xuống đem cần
cổ nhỏ xinh trở thành món ăn ngon lành mà nhắm nuốt. Từng chút chậm rãi
điểm lên trên người nó muôn vạn lửa nóng, được một lúc như vậy nó hoàn
toàn bỏ qua phản kháng, trở nên vô cùng hợp tác kéo anh vào sát mình hơn mà đáp lại. Tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ kích tình cùng âm thanh ẩm ướt
ái muội dần tràn ngập căn phòng nho nhỏ ấm áp….
7 : 30 AM.
-Aaaaaaaa, muộn! Lại muộn nữa rồi….đã là lần thứ 3 trong tuần a, nói đi, có phải anh thật sự muốn em bị đuổi học mới vừa lòng?
-……
- @&$&@$@>+}€>¥€!€>*>
Dạo gần đây khi chung cư mini này liên tục phát ra những tiếng gào thét
chói tai như vậy, thường là một tuần 3 buổi sáng hoặc cũng có thể là 4
hoặc 5, ông bảo vệ già ở phía dưới tầng một vừa dập công tắc của máy bơm nước vừa lắc đầu ngao ngán. Nếu như tiếng thét này sớm một tiếng thì
đảm bảo cả căn chung cư này không có ai đi làm muộn rồi, bọn trẻ bây giờ cũng thực là…..
8 : 03 AM.
Cúi đầu thật thấp, cố gắng
làm cho bản thân mình thu gọn lại hết sức có thể. Nó rón ra rón rén
chuồn vào trong lớp từ cửa sau, thầy giáo vẫn đang hăng hái vẽ mẫu nên
không có để ý. Hít vào một hơi chuẩn bị thở ra nhẹ nhõm…
- Bé con, em để quên bữa sáng…còn nữa, buổi chiều em được nghỉ nên trưa anh sẽ tới đón.
Giống như chỉ sợ có người không nghe thấy, người đàn ông trong bộ cảnh phục
không biết từ lúc nào đã đi theo nó vào cố tình nói to cùng đặc biệt rõ
ràng. Một tay đút túi quần, một tay cầm theo hộp đồ ăn vương vắn được ủ
trong túi giữ nhiệt cười đến mười phần vui vẻ mà cúi xuống chạm môi lên
khuôn mặt còn đang hoá đá, chuẩn bị bị phong hoá của nó.
Cạch!
Tiếng thanh chì gãy làm đôi vọng từ trên bảng xuống khiến nó sợ run, cứng
nhắc quay cổ lại. Quả nhiên….không chỉ một mình thầy mà con nguyên lớp
thực hành, đến cả người mẫu vẽ cũng đều đang nhìn chằm chằm bào đúng vị
trí nó đang đứng. Đúng vậy, là nhìn vị trí của nó, không phải là nhìn nó cùng tên mặt dầy nào đó a~~~ tự thôi miên mình lần thứ n+1 nó đưa tay
nhận lấy hộp đồ ăn mà nghiến răng nghiến lợi đè thấp giọng của mình lại.
- Chiều em còn 2 môn nữa…
- Anh đã xin nghỉ hộ em, có muốn nói chuyện với Thuỷ Linh?
Anh cười cười, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt nóng rực bắn ra từ bên trong phòng học mà chỉnh lại khăn quàng cổ cho nó.
- Cô chủ nhiệm? Bao giờ thì…nhưng mà…
Nó lắp bắp, không khỏi cảm thấy thái dương mình muốn nẩy ra thêm mấy cái
gân xanh. Anh không những ỷ vào đã quen thuộc cùng nghề nghiệp mang tính “bảo hành cao” của mình mà thản nhiên ra vào trường nó vô cùng thoải
mái, còn đặc biệt “quan tâm thăm hỏi” cô chủ nhiệm của nó thường xuyên,
nó từng điên tiết nghĩ đến cha mẹ mình cũng chưa từng quản mình chặt như vậy đi. Không hỏi ý kiến, tự động chuyển bạn thuê chung phòng của nó đi sau đó thế vào vị trí ấy, nó nhẫn. Sáng sáng quấn quýt đem học sinh tuy không được tính là nghiêm túc là nó đây làm cho u u mê mê đến liên tục
muộn học trong hơn 1 tháng, nó nhịn. Tối tối dù bận đến bù đầu cũng vẫn
dành ít nhất 20 đến 30 phút kiểm tra lại bài tập văn hoá, gọi điện hỏi
han cô giáo về nó, nó tạm thời kìm nén. Đem tất cả bạn của nó trở thành
“điệp viên” kiêm “camera” di động của mình thời thời khắc khắc giám sát
nó, nó cũng có thể cố mà nuốt cho trôi. Hiện nay ngay cả lịch học của nó cũng muốn đổi, thật sự là nó muốn bạo phát rồi.
1 : 25 PM
Đứng trước cổng căn nhà lớn kiểu cổ nằm ở vùng ngoại ô thành phố, nó có chút cảm thấy bất an cùng khó khăn. Nhìn xuống bộ váy áo đơn giản, còn có
phần ngây thơ của mình nó lại càng thêm chán nản cùng hồi hộp.
- Thả lỏng đi bé con, có anh rồi mà.
Nhìn ra sự không yên ấy, anh vòng tay ôm nó vào trong lòng mình, đặt môi lên vầng trán ương bướng thì thầm trấn an. Nó cười gượng cũng không nổi,
còn không phải tất cả đều tại anh?
- Anh nói trước với em rằng đến thăm cha mẹ anh thì sẽ chết được sao.
- Nói trước không phải em sẽ lại chạy mất sao?
Anh lại không hiểu cá tính của nó? Thật là nhát như thỏ mà, luôn thích chạy trốn, không phải anh cường ngạnh mà xuống tay thì giờ này chắc vẫn còn
phải chạy theo cô bé của mình dài.
-….
Bị anh nói trúng
tim đen, nó chột dạ ngó lơ đi chỗ khác. Chết tiệt, có phải gần đây anh
học được kungfu đọc lén suy nghĩ của người khác? Nó chính là muốn quay
lưng bỏ chạy thực nhanh ra khỏi đây đây.
Cái cảm giác ấy của nó
lúc này đây còn tăng mạnh lên gấp bội, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy gấu
váy phủ trên đầu gối không giám ngẩng lên nhìn hai vị thân sinh của anh
đang ngồi phía bên kia của bàn trà cổ, đối diện mình.
- Cháu bé, đừng có sợ như vậy chứ? Ăn chút bánh ngọt nha, mau lại đây cho ta xem con cái nhà ai mà đáng yêu thế này nào.
Vừa đẩy đĩa bánh kem của người giúp việc mang lên đến trước mặt nó, mẹ của
anh vừa dỗ dành nó vừa cười đến vô cùng vui vẻ. Bà có chút ngạc nhiên
khi con mình đột ngột trở về như vậy, không những thế còn dắt theo một
bé gái khoảng mười mấy tuổi thật khả ái nữa. Sinh ra được bốn người con
nhưng lại toàn một lũ đực rựa, bà thật mong mình có được một đứa con gái thế này tiếc rằng trời có bao giờ chiều lòng người? Cái gì không có thì lại càng thích, nhìn bé gái xinh xắn nhút nhát kia lại càng hài lòng,
con trai bà từ bao giờ lại biết quan tâm đến yêu thích của mẹ mình mà
đem con của người quen đến chơi thế này. Thậm trí ngay cả lão ba mặt
lạnh cũng cảm thấy thật hài lòng đâu, có lẽ cũng nên thúc dục lũ con
trai mau chóng lập gia đình để ông bà có cháu bồng bế sớm.
Nghe
được mẹ của anh gọi mình là “cháu bé” không những vậy ngữ điệu lại cưng
chiều như thế nó lại càng chột dạ, chỉ muốn ngay lập tức có cái lỗ nào
nứt ra cho mình chui xuống thôi. Trái lại Hoàng Minh đang ngồi bên cạnh
thì lại cười đến híp cả mắt lại, vậy mà còn nói là “có anh rồi”, có anh
ngồi xem kịch vui sao?
Nhìn ra ánh mắt ai oán của nó bắn lại, anh mới đành thu bớt vẻ hớn hở của mình mà ngồi thẳng dậy khẽ hắng giọng một cái.
- Ba, mẹ con về đây lần này là có chuyện muốn nói.
Hai người nhàn nhạt liếc con trai mình một cái, mẹ trực tiếp bỏ qua vẫn
tiếp tục công cuộc dùng bánh dụ dỗ con gái nhà người ta còn ba thì dùng
giọng điệu rõ ràng đã quen ra lệnh của mình ra.
- Báo cáo nhanh, ngắn gọn và xúc tích.
- Cái này….thực ra là có hai chuyện, ba mẹ thích nghe cái gì trước?
Anh còn ra vẻ thần thần bí bí mà hỏi lại làm nó đang bắt đầu xiêu lòng
trước đồ ngọt, tấn công triệt để cái bánh cũng phải ngẩng lên nhìn.
Trong lòng có dự cảm không được tốt cho lắm, đừng bảo là cũng nó có liên quan nha…
- Chuyện tốt?
Lão ba vẫn nghiêm túc.
- Dạ, nói chung là đều tốt, chỉ có điều trình tự có chút xáo trộn mà thôi.
Anh rút ra một tờ giấy ăn trên bàn, vừa nói vừa quay sang lau đi bánh kem
nơi khoé môi nó khiến ba mẹ mình kinh ngạc trợn mắt. Này…thằng con trai
cứng đầu này hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy? Thần thần bí bí đến đáng
đánh đòn, chẳng nhẽ lại thật sự có chuyện tốt từ trên trời rớt xuống
thật?
- Vậy nói chuyện quan trọng trước đi.
Phe phẩy tay lão ba thản nhiên nói nhưng ánh mắt thì rõ ràng đã không còn thờ ơ như trước.
- Sang tháng con sẽ kết hôn cùng cô ấy.
Không phải là xin phép, chính là khảng định nha. Nó trợn mắt, miếng bánh kem
trong miệng xuýt chút nữa rơi ra. Mà…này không phải trọng điểm, kết hôn
là sao?
- Tôi còn tưởng chuyện gì quan trọng, không gần năm
trước cũng nói vậy sao? Kết quả là con dâu còn chưa lấy được qua cửa đã
bị người ta mang đi mất, báo hại cả nhà mừng hụt đâu. Bây giờ tự dưng
chạy về lại kêu muốn kết hôn, lần này cho chắc chắn, con hãy đem ngừoi
về đi đã.
Không cho là đúng lão mẹ trực tiếp bác bỏ.
- Không phải con đã đem về rồi sao?
Anh rõ ràng là cố tình, chắc chắn là thế. Nó cố gắng nuốt miếng bánh trong
miệng mình, nhịn để không chết sặc. Kết hôn? Không phải là chuyện đùa!
Mà tốt nhất anh nên đùa, bọn họ mới chính thức qua lại với nhau được có 2 tháng a~~~ quan trọng hơn, nó còn đang đi học, còn cha mẹ nó nữa chứ.
Nó có bị cạo đầu bôi vôi thả trôi sông không đây? Vì sự an toàn của bản
thân, tốt nhất chỉ nên là đùa.
- Người đâu?
Hai ông bà tâm hữu linh tê đồng thanh hỏi con mình, anh kéo nó sát vào trong lòng mình hơn thậm trí còn tỏ ra ngạc nhiên mà nói.
- Người đây, thế ba mẹ thấy con có đem người nào khác về sao?
Da đầu nó run lên, quả nhiên…
- Cái gì? Mày điên à?
Cả hai ông bà lại đồng thanh rú lên, lão mẹ còn phối hợp muốn tiến đến đem nó mang ra khỏi lòng anh.
- Bé con mau lại đây với bác, đừng nghe chú nói chuyện trẻ con không thể nghe.
- Mẹ, làm cái gì vậy? Đừng có kéo, cẩn thận, bác sỹ dặn trong ba tháng đầu không được vận động hay va chạm mạnh a.
Xoảng!
Hoàng Minh thấy mẹ mình đưa tay kéo nó ra liền vội vã nói nhanh, cơ thể cũng
tự động nghiêng lại che chắn người trong lòng mình. Còn nó thì giống như là “ngũ lôi oanh đỉnh” tay run lên thả rơi cả chiếc đĩa xuống sàn đá
làm nó tứ phân ngũ liệt thành cả mấy chục mảnh trên sàn nhà, lúc này nó
cũng mong mình giống cái đĩa kia, tan tành xác pháo như thế là tốt nhất.
- Mày…..sao mày dám làm ra cái loại chuyện này?
Lão ba đứng thẳng lên run run chỉ ngón tay vào anh, lão mẹ thì ngã ngồi xuống trên ghế chuẩn bị tư thế khóc nấc lên đến nơi.
- Đùa….là anh ấy đùa thôi, các bác…các bác đừng tin là thật….
Nó lập tức đẩy anh ra, đứng lên vội vàng giải thích. Cái gì chứ? Đùa kiểu
này chính là muốn giết người có phải không? Khi về nó sẽ lập tức quẳng
toàn bộ đồ đạc của anh ra khỏi phòng, việc tiếp theo là phải thay khoá.
Cả hai vị phụ huynh đang sắp tăng xông đến nơi, nghe nó nói lại lập tức
quay lại nhìn chằm chằm vào cô bé con đanh dùng ánh mắt cảnh cáo rõ rành với con trai mình, “ánh ấy” sao? Chẳng nhẽ con trai ông bà đã thực
sự….với cô bé gái này?
- Anh không đùa, chẳng nhẽ em…không biết?
Hoàng Minh nhướn mày nhìn lại nó.
- Biết cái gì? Em chỉ biết anh đang không tôn trọng em thôi, tự ý sắp xếp cuộc sống của em, em không nói nhưng đến mức này thì anh có thấy mình
hơi quá đà không?
Nó cáu, đôi mắt trong suốt ánh lên tia nguy hiểm nhìn thẳng vào anh.
- Em đây là không thích anh chọn đồ ăn sáng? Vậy được, từ mai đồ ăn sáng em chọn, ăn tối anh chọn.
Anh nháy mắt vô tội nhìn lại nó.
- Hoàng Minh! Em không nói về việc này, anh đừng có cố tình hiểu sai ý em như vậy!
Nó rít lên, quẳng cái ngại ngùng chết tiệt khi đối diện với ba mẹ anh ra
sau đầu, anh hôm nay không bức nó điên lên thì không chịu được sao?
- Vậy em nói về việc nào?
Anh cười cười, nó thật sự ghét cái nụ cười kiểu nhếch khoé miệng này của anh, giống như mình chắc chắn sẽ là kẻ chiến thắng vậy.
- Anh dọn đến nhà em ở anh đã từng hỏi qua ý kiến em chưa? Anh không có
việc gì cũng gọi điện cho cô chủ nhiệm mang tiếng là trao đổi chuyện học thực chất là để dò hỏi về em khi ở trường, anh tự tiện vào lớp em, anh
thích em nghỉ học liền gọi một cuộc điện thoại, từ bao giờ anh đã là
người quản lý cuộc sống của em như vậy?
Nó càng nói lại càng
hăng, đem hết uất ức trong lòng mình mà nói ra. Không để ý đến ba mẹ anh ở một bên nghe đến trợn mắt há miệng, mặt lúc xanh lúc trắng, càng nghe lại càng có xúc động muốn ngất. Thằng con trai trời đánh của họ thật sự là quen với học sinh a~~~ không những thế hình như…cái gì không nên cái gì nên cũng đều làm hết luôn rồi, còn đùa cái gì nữa?
- Thứ
nhất, anh muốn em đến nhà anh ở nhưng em không chịu nên anh đành phải
chạy đến ở nhà em. Thứ hai, cô giáo chủ nhiệm của em là đàn em lớp dưới
cũ của anh, gọi điện hỏi thăm nhau nếu có nhắc đến em thì cũng vì em là
của anh. Thứ ba, anh từng đứng dậy lớp đó, đưa em đi học tiện thăm lại
hẳn cũng không có vấn đề gì. Còn vấn đề cuối cùng, anh không hề quản lý
cuộc sống của em, anh đang tập cho em thói quen có anh trong đó mà thôi.
Anh nghiêm túc trả lời từng vấn đề, nụ cười trên môi cũng hạ xuống, nếu như không phải lý do quá ư là tiện cho anh thì nó cũng đã tin là anh thật
sự như vậy.
- Anh….anh nguỵ biện!
Nó hất bàn tay của anh đang nắm lấy cổ tay mình ra, không ngờ rằng anh vốn không nghĩ nó phản
ứng lại như vậy nên không có nắm chắc khiến nó dùng sức mạnh quá mà mất
đà, cả người loạng choạng. Mắt nhìn thấy chắc chắn mình sẽ ngã vào cạnh
bàn không sai thì đột nhiên người bị xoay một cái, tay anh đã vòng lại
đỡ lấy nó quay người ôm nó vào lòng mình.
Uỵch.
Âm thanh va chạm nặng nề vang lên ngay bên tai, tim nó thắt lại.
- Em lúc nào cũng hậu đậu tự làm bản thân mình bị thương như vậy cho nên
anh mới phải giờ giờ phút phút để mắt đến….không nghĩ tới, lại làm cho
em cảm thấy bị gò bó….
Anh thở dài, đỡ lấy nó rồi mới đứng dậy.
Nó hít vào một hơi, không phải chỉ vì câu trả lời thật lòng của anh, bàn tay bé nhỏ run rảy vươn lên chạm vào dòng máu đang chảy dài từ trán
anh.
- Anh…
Mùi tanh ngọt của máu bất ngờ ập lại khiến
nó không kìm được cúi gập người nôn khan một trận, Hoàng Minh tái mặt
vừa đỡ lấy nó ngồi xuống ghế vừa quay qua nhăn nhó với ba mẹ đang triệt
để hoá đá của mình.
- Mẹ mau giúp con.
Lão mẹ giống như
một cái máy lật đật chạy đến đỡ lấy nó để cho anh rút khăn tay ra ấn vào vết thương trên trán mình, sau một hồi quay cuồng nó mờ mịt ngẩng lên
nhìn anh, lại nhìn sang vẻ mặt khủng bố của ba anh, vẻ bất đắc dĩ của mẹ anh có chút không được hiểu cho lắm.
- Này…chắc tại đồ ăn lúc trưa không được tốt cho lắm.
Nó gãi đầu cười cười ngượng nghịu giải thích dù trong lòng cũng thấy thật
là kỳ, bởi cơn buồn nôn đến nhanh mà qua đi cũng thật là nhanh.
- Mày! Lên công an phường cho tao!
Lão ba gầm thét.
- Con? Lên công an phường làm gì?
Hoàng Minh trố mắt hỏi lại.
- Còn làm cái gì nữa? Đi đầu thú cho tao.
Lão ba có vẻ như là tức xì khói đến nơi, thiếu điều xông lại lôi cổ thằng con trai của mình xách ra ngoài.
- Đầu thú? Tội gì ạ?
Lầm này đến lượt nó và anh đồng thanh.
- Quan hệ với trẻ vị thành niên!
Lão ba nghiến răng trèo trẹo, nó lập tức như con tôm bị quăng vào nồi lẩu,
đỏ bừng không chỉ mặt mà còn là toàn thân, vừa định giải thích thì anh
đã lên tiếng trước.
- Ba, là 7 năm đó. Lâu như vậy mà không có con bên cạnh, đứa nhỏ chắc chắn sẽ rất khổ. Thôi thì….đành bỏ đi vậy.
Nó trợn mắt, trực tiếp á khẩu. Cái vẻ mặt đau kịch liệt tâm can, khổ như
chưa bao giờ khổ này đã đạt được tới cảnh giới tối cao rồi a~~~ vì vậy
đây chính là anh đang….
- Ai bảo sẽ khổ? Con cháu dòng họ Trần đương nhiên phải là ở lại nhà họ Trần rồi, tuyệt đối không thể khổ!
Lão mẹ lập tức hùng hồn lên tiếng, lão ba gật đầu phụ hoạ. Nó đen mặt, quả
nhiên là đang lừa người mà, ngay cả ba mẹ mình cũng lừa được nữa a~~~
- Vậy sang tháng kết hôn?
Anh cười cười hỏi lại lần nữa.
- Ngay ngày mai cũng được, kết hôn song mày có thể đi đầu thú.
Hai vị phụ huynh lập tức gật đầu, vì tương lai ôm cháu ngay cả con mình cũng muốn đá khỏi cửa.
- Đây là con làm theo ý ba mẹ, cũng không thể trách bọn con muốn kết hôn sớm nha.
Nhìn nụ cười đắc thắng của anh, nó không tự giác cảm thấy mình có chút mắt
mờ, con mắt nào của nó đã nhìn thấy anh là con người nghiêm túc, lịch
lãm, dịu dàng đáng ngưỡng mộ? Là con mắt nào a?
- Hai…hai bác hiểu nhầm ạ, cháu…cháu không có….không có cái gì kia…cái…
Nó ấp úng nắm lấy tay áo mẹ anh lắc lắc cái đầu nhỏ, bộ dạng thực là quẫn
bách nhưng kết hợp với đôi mắt vẫn còn hồng hồng ướt nước thì lại trở
thành uỷ khuất đáng yêu. Lão mẹ làm sao chống đỡ lại được, liền ôm lấy
thân hình bé nhỏ, khoé mắt nhìn đến ai đó đang cười như chuột sa chĩnh
gạo thì lại càng thương nó hơn, trong lòng chắc mẩm đều là bị thằng con
mình cưỡng ép nên thái độ mới sợ hãi như vậy, bàn tay không tự chủ được
mà vỗ về nhè nhẹ an ủi.
- Con gái ngoan không cần phải giải thích gì đâu, từ bây giờ chúng ta sẽ lo hết mọi chuyện còn lại…
Trong vòng tay của mẹ anh, nó không dám vùng vẫy mạnh, chỉ có thể nhắm mắt vào mà nói.
- Nhưng mà cháu không có…không có như các bác tưởng, cháu…cháu vẫn bình thường không phải là có…là có….
- Chu kỳ hàng tháng lần cuối cùng của em là khi nào?
Anh trực tiếp ngắt lời nó, bình tĩnh mà hỏi lại khiến cho khuôn mặt đã vốn
đỏ của nó lại càng đỏ hơn, đến như sắp ốp được trứng trên trán, líu ríu
gắt với anh.
- Loại chuyện này anh cũng có thể hỏi ở đây được sao?
- Thật là em không nhớ?
Anh nhíu mày, nó biết đây là dấu hiệu mất kiên nhẫn của anh.
- Nhớ, em nhớ được bởi vì nó vừa kết thúc thì đi Sapa đã….
Nó theo bản năng “con thỏ” của mình lập tức thành thật trả lời, mới nói
được một nửa khuôn mặt đang đỏ của nó lập tức biến trắng, trắng đến như
không còn chút máu nào hết kinh hoàng mở lớn mắt mà nhìn anh, thậm trí
ngay cả miệng cũng còn không khép lại được.
- Đã hơn 3 tháng rồi.
Anh bổ sung nốt phần còn thiếu, hài lòng khi thấy được nó đã bắt đầu tự ý thức được sự việc.
- Hơn 3 tháng?
Hai tiếng đồng thanh hỏi lại, một là nó lắp bắp giống như đây không phải
chuyện của mình, hai là lão mẹ không giấu được giọng điệu vui vẻ yêu cầu được khẳng định.
- Phải, hơn 3 tháng. Chúc mừng đã trúng giải độc đắc ngay lần đầu tiên!
Nó thấy trần nhà lúc này bỗng thật là cao, tường nhà mọc chân mà biết
chạy, vô cùng oanh oanh liệt liệt lăn đùng ra ghế salon….ngất lâm sàng
có chọn lọc!
3 : 15 PM.
Bệnh viện S _ Khoa sản.
Vị bác sỹ đen mặt quay lại nhìn một nhà ba người đứng vây lấy sau lưng
mình, nhìn chằm chằm vào cái màn hình như muốn bính ra vàng đến nơi,
thiếu điều lao lên ôm lấy nó mà rờ mó vuốt ve thôi.
- Bác sỹ, cái chấm đen đen kia là đứa nhỏ sao?
- Bác sỹ, bé như vậy liệu có nhầm hay không?
- Bác sỹ, có thể cho nghe lại tim thai một lần nữa không?
- Bác sỹ….
- Bác sỹ………
- Mọi người, có muốn ra ngoài hay không?
Nở nụ cười vặn vẹo nhất cuộc đời mình mà “chân thành” hỏi mấy người phía
sau, vị bác sỹ bắt đầu thấy hối hận vì đã nể mặt quen biết mà cho nhiều
người vào phòng siêu âm của mình thế này.
- Vậy…mời bác sỹ tiếp tục đọc chuẩn đoán.
Lão ba hắng giọng một chút, lấy lại vẻ nghiêm túc của mình đem vợ và con trai ngồi lại trên ghế bên cạnh.
- Thai nhi được 12 tuần 6 ngày tính theo kỳ kinh cuối, tuổi thai là 11
tuần đúng, thai tốt, tim thai có….(thỉnh lược bớt một số thuật ngữ cùng
thống số chuyên môn do tác giả rất lười :3) từ tháng này bắt đầu có thể
uống thêm viên sắt và canxi, bởi vì đang trong giai đoạn đầu thai kỳ nên cần tránh vận động mạnh, không được xách nặng, leo cầu thang nhiều, hạn chế đi lại, định kỳ hai tuần đến khám kiểm tra một lần….
- Bác sỹ…xác định là không nhầm chứ?
Nó nghển cổ lên từ trên giường, bỏ qua ánh mắt trừng đến đục thủng được cả tường của anh cố gắng vớt vát. Đừng đùa, nó còn không muốn vác cái bụng tròn vo đi học, hơn nữa….ba mẹ nhất định sẽ đem nó tẩm trư lung, thả
trôi sông đó….
- Trừ khi đầu dò của máy đang đặt trên bụng tôi chứ không phải của cháu thì là nhầm.
Bác sỹ không thèm nhìn lấy một cái, nhàn nhạt trả lời đập tan hi vọng trị giá 0,1% của nó ra thành muôn mảnh.
- Không muốn a~~~ cháu còn phải đến trường, cháu còn chưa có tốt nghiệp….
Nó rốt cuộc…khóc.
- Bé con ngoan nào, sinh song em vẫn có thể tiếp tục đi học mà.
Nhìn vẻ mặt ngọt ngào đầy dụ dỗ này của a, nó thực là rất muốn tin, muốn tin lắm cơ mà….
Sau đám cưới:
Nó nhõng nhẹo.
- Ông xã, mãi tận tháng 8 mới sinh mà, vẫn có thể học nốt học kỳ này.
Anh đang làm cơm hộp, không ngẩng lên trả lời.
- Sinh song em có thể tiếp tục đi học, còn bây giờ em phải nghĩ cho con.
Sau khi sinh:
Nó thủ thỉ.
- Ông xã, em bây giờ có thể ôn để đi học trở lại…
Anh đang rim thịt thăn, không ngẩng lên trả lời.
- Em vẫn đang trong thời kỳ ở cữ, hơn nữa để con dứt sữa em có thể tiếp tục đi học mà. Em phải nghĩ cho con….
Một lúc sau nó hỏi.
- Sáu tháng có thể cai sữa đi?
Anh ban cho nó một nụ cười vô cùng toả sáng.
- Sau mười tám đến hai mươi tư tháng.
Nó.
- ……
Hai năm sau:
Phấn khởi.
- Ông xã, rốt cuộc con gái cũng cai sữa.
Anh rót cốc sữa tươi đưa tới trước mặt nó.
- Ừm, anh biết. Bà xã của anh cách đây 3 tháng đã lén cai sữa cho con sớm trước thời hạn…
Nó chột dạ cầm lấy cốc sữa len lén ngẩng lên nhìn anh.
- Ông xã không giận em?
- Không, chuyện tốt như vậy vì sao anh phải giận?
Anh cười cười, không hiểu sao cái cảm giác bất an đã lâu không xuất hiện giờ lại ghé thăm nó lần nữa.
- Em sẽ tiếp tục trương trình học đã xin bảo lưu?
Nó rụt rè đề xuất.
- Được, chỉ có một vấn đề…
Anh thoải mái đáp ứng khiến nó thiếu chút nữa sặc sữa, chỉ sợ anh đổi ý nên gật đầu như bổ củi.
- Còn vấn đề gì? Cái gì em cũng có thể đồng ý, miễn ông xã để em đi học tiếp.
- Cũng không có gì to tát, chỉ là anh muốn hỏi em. Dứt sữa con xong thì em đã thấy chu kỳ hàng tháng chưa nhỉ?
Choang!
Trong phòng bếp vang lên tiếng đổ vỡ, tiếp theo đó là một giọng cười vô cùng đắc ý.
- Sinh con song thì em có thể tiếp tục học nữa mà.
Im lặng, tuyệt đối im lặng…. Rốt cuộc nó không thể nhịn nổi nữa mà rú lên muốn bể nóc nhà.
- Hoàng Minh!!!!! Là anh tính kế em có phải hay không????
Vậy đấy, cuộc đời sâu gạo của nó đã chính thức được bắt đầu như thế a~~~~
THE END