**********
Hai người họ đồng thời uống cạn, lần uống rượu này vô cùng vui vẻ, sếp Trịnh xưng anh gọi em, lại còn ba hoa về việc hợp tác với Điện tử Thủy Hoàn cùng Đức Sinh và Đức Kình.
Lục Tam Phong nhiều lần hứa hẹn chỉ cần Điện tử Thủy Hoàn qua được ải này thì anh sẽ đồng ý hợp tác.
Lục Tam Phong đã lâu không uống rượu, vừa uống hết nửa chai rượu đã thấy chóng mặt, anh rời khỏi phòng riêng liền gọi điện cho Liễu Thành, bảo anh ta báo cho Phùng Chí Diệu tới đón anh.
Nửa tiếng sau, Phùng Chí Diệu vào phòng riêng liền thấy hai người đàn ông Lục Tam Phong và sếp Trịnh đang ôm ôm ấp ấp, ai không biết còn tưởng rằng giữa họ có quan hệ mờ ám.
Phùng Chí Diệu anh dù gì cũng là cậu chủ gia đình giàu có lại bị gọi đến làm tài xế lúc nửa đêm như thế này.
“Đến rồi à? Sếp Trịnh, uống vậy đủ rồi, ngày còn dài tháng còn rộng, sau này chúng ta tùy thời đề có thể gặp nhau mà.” Lục Tam Phong đứng lên, nắm lấy tay sếp Trịnh vô cùng chân thành.
“Sếp Lục, anh có tin hay không? Tôi coi anh như là anh em trong nhà.” Sếp Trịnh có chút say, nhìn chằm chằm Lục Tam Phong hỏi: “Anh có tin hay không?”
“Tôi tin! Tôi tin mà, uống vậy thôi, về nhà ngủ đi, đợi đến khi VCD nhất thống thiên hạ thì thế giới này là của chúng ta rồi.”
“Tôi cảm thấy anh không tin tưởng lắm, dập đầu kết nghĩa đi, hôm nay nhất định phải dập đầu kết nghĩa anh em!” Sếp Trinh nói xong liền định quỳ xuống đất.
“Anh có lòng là được rồi, không cần hình thức đâu.” Lục Tam Phong vội vàng kéo anh đứng dậy nói.
Hạ Thiên cũng đến giúp kéo ông chủ của mìn đứng dậy, cả hai vừa khuyên vừa đi xuống lầu, Phùng Chí Diệu đi theo sau cho đến khi anh ta đưa sếp Trịnh lên xe, vẫy tay chào tạm biệt.
“Anh Phong, tại sao lại nói toàn bộ các công nghệ cốt lõi cho anh ta biết?” Phùng Chí Diệu không thể nhịn được nữa liền hỏi.
“Cho dù là công nghệ cốt lõi, chỉ cần ở trên thị trường máy móc thì không có gì gọi là bí mật nữa, tạm thời không nói cho anh biết, anh đi nghỉ ngơi đi, hai ngày tới bận rộn cùng với tối.” Lục Tam Phong nhìn anh một cái, hỏi: “Có thể xử lý một số công việc liên hệ hằng ngày không?”
“Không thành vấn đề!” Phùng Chí Diệu ưỡn ngực tỏ vẻ vô cùng tự tin, nhưng trong lòng lại không như vậy, xung quanh Lục Tam Phong chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Vậy thì tốt, lái xe trở về đi.” Lục Tam Phong nói xong thì đi về hướng chiếc xe.
Sếp Trịnh hạ cửa xe xuống, ngồi ở ghế sau châm một điều thuốc, để mặc gió đêm thổi vào mặt, tóc bay theo gió.
Lúc này, trông người đàn ông trung niên vô cùng bảnh bao lại có chút phóng túng, khói thuốc mập mờ trôi theo làn gió.
“Sếp Hạ, anh thấy như thế nào?” Ông Trịnh thấp giọng hỏi.
“Tôi cảm thấy không có vấn đề gì.
Các giải pháp của họ rất khả thi, đồng thời có thể thấy rằng Liễu Thành có một đội ngũ thiết kế và R&D có tay nghề rất cao.
Thật không dễ dàng để đưa ra tất cả các giải pháp như vậy trong một thời gian ngắn.
Hạ Thiên nghĩ muốn ra một đánh giá thật cao: “Con người Liễu Thành này cũng có chút năng lực, dưới tay có rất nhiều kỹ sư xuất sắc.
Đặc biệt năm nay anh ta còn rất chịu chi, theo thời gian nhất định sẽ trở thành cấp bậc hạng nhất trong ngành”
“Lục Tam Phong thật là may mắn.
Anh nghĩ xem tại sao anh ta lại may mắn như vậy? Khốn kiếp!” Sếp Trịnh càng nghĩ càng tức, Chu Hoài Đông dưới trướng Trương Phượng Tiên quản lý cũng rất mạnh.
Liễu Thành đã từng làm kỹ sư trưởng ở điện tử Khang Giai, tất nhiên sẽ có năng lực rồi.”
Hạ Thiên không biết phải trả lời như thế nào, ngập ngừng nói: "Có lẽ anh ta thực sự là may mắn."
“Kênh bán hàng của chúng tôi không tốt.
Sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ cho phó giám đốc bộ phận marketing cút.
Năm nay tôi đã tăng thêm ngân sách cho anh ta.
Nếu vẫn không làm nên trò trống gì thì cũng không cần anh ta nữa.” Sếp Trịnh cầm chặt điều thuốc, gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, nói: “Đưa Chu Hoài Đông đến đây vào năm sau.”
“Bọn họ không tới sao?” Hạ Thiên lái xe đi vào: “Lần trước dùng cơm giá đã cao như vậy."
“Tôi nói với anh một chuyện, đừng nói ra ngoài, Điện tử Thủy Hoàn nhất định sẽ phá sản trong năm nay, đến lúc đó tôi sẽ lấy một khoản tiền từ Sang Duy để trả nợ.
Chỉ cần nuốt chửng Điện tử Thủy Hoàn và tiếp nhận quyền quản lý thì không cần tới vài năm để lọt vào top ba và có chỗ đứng ở trong nước.” Sếp Trịnh tin tưởng.
Hạ Thiên không nói lời nào, anh ta có thể cảm nhận được sếp Trịnh gần đây vô cùng tự tin, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Đối với những người có năng lực thì áp lực sẽ mang lại trân bảo, phân chia đẳng cấp, còn đối với những người kém cỏi thì áp lực cũng chỉ là áp lực.
Sếp Trịnh cho rằng Điện tử Thủy Hoàn có thể phát triển nhanh chóng là nhờ có một nhóm giám đốc điều hành như Chu Hoài Đông kề cận với Lục Tam Phong.
Như mọi người đã biết, điều đáng giá nhất của Điện tử Thủy Hoàn là chế độ quản lý, phương pháp quản lý này giống như một bộ máy sàng lọc nhanh chóng để loại bỏ những người không đủ năng lực.
Đồng thời, chế độ này sẽ hạn chế sự phát triển năng lực cá nhân.
Không sai, đó là hạn chế sự phát triển của những người quá giỏi.
Nó sẽ cho phép những người không đủ năng lực rời đi và những ràng buộc cùng với các vướng mắc sẽ hạn chế nghiêm ngặt sự phát triển của những tài năng xuất sắc.
Điều bị ngăn cản là một khi một người vô cùng ưu tú xuất hiện thì anh ta sẽ kiểm soát các nguồn lực hay năng lực của toàn bộ bộ phận.
Điều cấm kỵ nhất của các công ty lớn là công ty bị người khác cuỗm mất, toàn bộ công ty như một bộ máy khép kín và chìa khóa để khởi động bộ máy này nằm trong tay Lục Tam Phong.
Dừng xe ở trước cửa nhà, Giang Hiểu Nghi vừa bước ra ngoài liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lục Tam Phong, hỏi: “Anh uống rượu à?”
“Anh cũng không có uống nhiều.” Lục Tam Phong xuống xe, giới thiệu với Giang Hiểu Nghi: “Đây là Phùng Chí Diệu, con trai út của chủ đầu tư:
“Xin chào, xin chào!” Giang Hiểu Nghi vội vàng vươn tay bắt lấy tay anh, lễ phép nói: "Anh ăn cơm chưa? Vào ăn một chút đi.”
Phùng Chí Diệu nhìn Giang Hiểu Nghi rồi lại nhìn Lục Tam Phong, thầm nghĩ ánh mắt chọn vợ của anh Phong thật tốt, so với chị Cảnh cũng không kém chút nào!
“Chị dâu!” Phùng Chí Diệu bắt tay nói: “Em ăn rồi.”
“Vào đây uống ly nước đi, làm phiền em rồi.” Giang Hiểu Nghi khách sáo nói.
“Vào ngồi một chút đi?” Lục Tam Phong nhìn anh nói: “Từ ngày mai tôi sẽ ngồi xổm ở công ty R&D cho đến khi sản phẩm chính thức ra đời vào một tuần nữa.
Sẽ có rất nhiều việc trong khoảng thời gian này, vì vậy cậu hay đi theo tôi đi.”
“Không ngồi nữa, tôi về đây.” Phùng Chí Diệu khách sáo nói với Giang Hiểu Nghi.
Sau khi trở về nhà, Lục Tam Phong liền nhìn thấy một đống đồ chơi ở trên mặt đất, liền hỏi: “Như Lan đâu?”
“Ngủ rồi, mùa hè này là vào lớp 1 rồi, học kỳ mới có rất nhiều khó khăn, về nhà liền khóc nói nghe không hiểu nên đi ngủ từ sớm rồi.
Anh đi tắm đi để tỉnh rượu.” Giang Hiểu Nghi đỡ anh.
Lục Tam Phong dựa vào người cô, hít một hơi, nói: “Thơm quá!”
Hôm nay nghiên cứu nước hoa, cả văn phòng đều là hương liệu.
Mau đi tắm đi.”
Sau khi tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, Lục Tam Phong cứ nghiêng người về phía cô, Giang Hiểu Nghi không khỏi bật cười khi nhìn thấy anh như vậy, nói: “Sao vây? Uống rượu khó chịu sao?”
“Một chút!” Lục Tam Phong khoát tay nói dối.
“Đừng sờ nữa.”
“Núi đã đóng cửa trồng rừng còn không cho anh chiếm đỉnh đồi nữa, Thôi ngủ đi.” Lục Tam Phong nói xong liền dựa đầu vào mặt cô.
Sau khi sếp Trịnh trở lại công ty liền gấp rút khôi phục các bản vẽ thô của bộ phận R&D ngay trong đêm.
Ý tưởng của họ là bát đầu bán VCD của Điện tử Thủy Hoàn trong vòng mười ngày kể từ ngày ra mắt sản phẩm.
Bằng cách này, hiệu ứng quảng cáo ban đầu của Điện tử Thủy Hoàn sẽ mang lại nhiều lợi thế cho họ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tam Phong lái xe đến công ty R&D xem tiến độ của sản phẩm, Phùng Chí Diệu đi theo anh để làm trợ lý.
Vào ngày 10 tháng 3, VCD gây xôn xao dư luận từ đầu năm cuối cùng cũng ra mắt, một ngàn chiếc đầu tiên đã được phát hành.
Hầu hết các giám đốc điều hành cấp cao của Điện tử Thủy Hoàn đều đã tập trung tại nhà máy mới ở Đông Lưu.
Hôm nay phóng viên của các tờ báo lớn và đài truyền hình đều đến đưa tin, Hạ Gia Nhạc cũng muốn lộ mặt những Lục Tam Phong không cho anh ta tới.
Nếu xuất hiện trên báo chắc thị trưởng Vương đau lòng lắm.
Phải biết rằng nơi đây đang được công bố với bên ngoài là một nhà máy chi nhánh.
Khu vực nhà máy nằm trong cơ sở công nghiệp Hợp Phì.
Ngoài mặt thì nhà máy này của thị trưởng Vương nhưng thực chất là của Lục Tam Phong.
Hạ Gia Nhạc ngồi trong phòng làm việc hờn dỗi, cảm thấy vô cùng tức tối.
Anh ta đã bỏ ra ba mươi triệu không lãi suất mà cuối cùng đến lộ diện cũng không có cơ hội, cảm thấy khó chịu là tất nhiên.
Chín giờ sáng, Lục Tam Phong nhìn đám người trong phòng họp của nhà máy rồi mới xác nhận: “Cái này chắc chắn không? Tất cả đều thiết kế theo bản vẽ chứ?”
“Sếp Lục, anh đừng lo, người của anh Lưu sẽ đích thân đến hướng dẫn.
Tổng cộng chỉ có một ngàn chiếc, không phải là một số lượng quá lớn, tôi đã kiểm tra từng chiếc một.” Giám đốc nhà máy bảo đảm.
“Tốt.
Sau một thời gian dài làm việc
.