**********
Lục Tam Phong đã gọi cho vài nhà soạn báo, nội dung nói với bọn họ trên cơ bản đều là phiên bản trả thù.
Năm đó tập đoàn tư bản Trần thị đã phong sát và làm nhục anh như thế nào, bây giờ anh sẽ lấy lại toàn bộ.
Đối với những hoạt động ngầm cuộn trào mãnh liệt gần đây của giới tài chính, đây chắc chắn là một tin tức bùng nổ.
Đêm đã khuya rồi, nhưng ngài Phùng vẫn chưa ngủ, còn Lục Tam Phong không có tham dự bữa tiệc gia đình nên ngược lại anh có thời gian rảnh rỗi.
Vào buổi tối, anh đã gọi điện cho các công ty tổ chức lớn như chứng khoán, ngân hàng, quỹ đầu tư, bảo hiểm.
Lúc đầu thì nói về đối nhân xử thế, sau đó thì thử bắt đầu nói chuyện đi sâu vào.
Ngài Phùng vẫn còn mặt mũi trong giới tài chính, hơn nữa còn lớn mặt hơn cả tổng giám đốc Trần.
Muốn lật đổ một tập đoàn tài chính lớn như tập đoàn tư bản Trần thị, chắc chắn là cần phải có một bầy sói.
Bạn muốn ăn thịt thì phải cho người khác uống canh, muốn người ta hợp tác với bạn thì phải đưa ra một số điều kiện.
Trong điện thoại, hai bên đã có cuộc nói chuyện rất tốt về ý định sơ bộ, đã hẹn ngày mai cũng nhau uống trà chiều, sau đó sẽ bàn bạc xem trong đó có bao nhiêu lợi ích béo bở.
Trong biệt thự nhà họ Trần, tổng giám đốc Trần sau khi tắm rửa xong thì khoác chiếc áo choàng tắm bước ra, đi thẳng đến phòng massage và nằm sấp trên chiếc giường massage, hai nhân viên massage đã đợi sẵn ở đấy.
“Giúp tôi thoải mái là được.” Tổng giám đốc Trần nằm sấp ở phía trên, giọng nói vô cùng mệt mỏi.
Trong những năm gần đây, bà ta thực sự cảm thấy bản thân đã già đi.
Khi cởi bỏ chiếc áo choàng tắm đi thì có hai cô gái bắt đầu làm việc, kỹ thuật rất chuyện nghiệp, tổng giám đốc Trần khẽ nheo mắt lại, quay mặt lại nhìn thấy cái đùi trắng nõn của nhân viên massage rồi đưa tay sờ soạng.
"Á!"
Cô gái massage giật mình, rõ ràng là chưa trải qua chuyện như vậy.
“Kêu cái gì? Cho cô tiền đấy!” Trong giọng nói của tổng giám đốc Trần có phần bất mãn.
Cô gái nhỏ lại đứng qua đấy tiếp tục bồi tinh dầu vào lưng.
Tô Ái Linh đã luôn âm thầm quan sát hành động của tổng giám đốc Trần khi ở nhà, thấy bà ta sau khi tắm rửa xong thì bước vào phòng massage nên đứng ở trước cửa lặng lẽ nhìn ngó cảnh tượng này.
Tổng giám đốc Trần rất hưởng thụ và nhắm mắt lại, Tô Ái Linh thấy vậy thì chậm rãi bước đến, vẫy tay với cô gái massage, ra hiệu rằng cô ấy có thể đi ra ngoài rồi.
Tô Ái Linh thế vào vị trí của cô gái kia, sau đó thì bắt đầu massage.
Tổng giám đốc Trần cảm thấy sức lực dường như có chút không đúng lắm, cũng không để ý, vươn tay ra và sờ vào đùi.
Một lát sau thì khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện là Tô Ái Linh rồi nói: “Em không ngủ mà chạy qua đây để làm gì?”
“Em giúp ngài massage, gần đây em đã luôn học hành rất chăm chỉ.” Tay của Tô Ái Linh vừa massage trên lưng vừa nói:
“Ngài nghỉ ngơi đi, gần đây mệt mỏi quá rồi.”
“Ái Linh à, hai chúng ta quen nhau cũng được một thời gian rồi.
Gần đây công ty không được yên ổn lắm, e là sắp xảy ra chuyện.” Tổng giám đốc Trần như thể đang lẩm bẩm một mình vậy.
“Em cũng không biết gì về tài chính.
Trong công ty em cũng chỉ giải quyết được một số chuyện vặt, chuyện lớn thì không làm được, chỉ có thể xử lý những chuyện vặt vãnh không tài nào san sẻ những nỗi lo của ngài.”
Tô Ái Linh vừa massage lưng vừa nói: “Điều mà em có thể làm cũng chỉ là học cách massage, để giúp ngài ngủ ngon hơn.
“Em quả thực rất chu đáo, tôi nhớ trước đây em đã từng nói rằng, công việc kinh doanh trước đây của em cũng rất lớn.
Một người phụ nữ ngồi ở vị trí cao mà hiện giờ lại ra nông nỗi này, em cam tâm sao?” Tổng giám đốc Trần thăm dò hỏi rằng
Tô Ái Linh thoáng suy nghĩ, chuyện này không dễ trả lời.
Nếu nói cam tâm thì chắc chắn sẽ là nói dối, những gì mà hai người từng trải qua quá giống nhau,
tổng giám đốc Trần hiểu rất rõ về tâm tư của loại phụ nữ này.
“Nói cam tâm thì là nói dối, nhưng số phận chính là như vậy.
Trong cuộc đời chỉ khi rơi xuống vực sâu mới có thể nhận rõ bản thân mình, điều không cam tâm lớn nhất của em chính là điện tử Thuỷ Hoàn chưa sụp đổ!” Trong giọng nói của Tô Ái Linh có mang vài phần lạnh lùng.
Sự cảnh giác trong lòng của tổng giám đốc Trần đã tan biến đi rất nhiều khi nghe thấy lời nói này, nói:
“Em cứ yên tâm đi theo bên cạnh tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với em đâu.
Em cũng đừng buồn bã về những chuyện khác, khoảng thời gian trước đúng là tôi đã có chút lạnh nhạt với em.”
“Không sao cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài là được rồi.
Ngài có tình mới thì cứ mặc sức mà chơi, sau khi chơi xong rồi thì người còn ở bên cạnh ngài vẫn là em.”
Tô Ái Linh rất thấu tình đạt lý, cô ta vô cùng biết rõ tổng giám đốc Trần cần một người như thế nào ở bên cạnh, giống như loại phụ nữ như Tô Ái Linh, đừng nói là phụ nữ, kể cả đàn ông đều rất thích.
“Em đúng là sáng suốt, tài chính không giống với những công ty thông thường, em có biết bản chất của tài chính là gì không?” Tổng giám đốc Trần hỏi.
“Em đâu nào biết được!”
“Bản chất của tài chính là mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau, lấy được tiền từ các con đường khác nhau là rất dễ dàng, nhưng chi tiêu ra thì rất khó, chi tiêu ra mà thu được lợi nhuận về thì càng khó.
Tôi lăn lộn được đến ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào mối quan hệ ở Sông Hương.”
Tổng giám đốc Trần như thể có phần cảnh cáo nói: “Người ghen tỵ tôi rất nhiều, nhưng người có thể đánh bại tôi thì không có!”
“Mặc dù em tiếp xúc với nghình tài chính không lâu, nhưng tiếng tăm của ngài thì rất lẫy lừng” Tô Ái Linh vừa nói thì bắt đầu cởi quần áo ra.
Lục Tam Phong nằm trằn trọc trên giường mãi cũng không ngủ được, anh muốn kiếm một khoản tiền từ cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị.
Nhưng anh cũng biết, thị trường chứng khoán hay thay đổi, mỗi lần thêm một khoản giao dịch thì có thêm một phần không chắc chắn.
Đây cũng chính là lý do tại sao anh không đụng vào cổ phiếu sau khi anh tái sinh, anh có thể kiếm được một khoản tiền nhỏ với ký ức về cổ phiếu của kiếp trước, như muốn trở thành thần cổ phiếu thì đó chỉ là một chuyện viễn vông.
Thị trường chứng khoán là thứ giao dịch thời gian thực, trong cổ phiếu của mỗi một công ty đều có sự chiếm giữ của nhà cái, tổ chức và các quỹ, đồng thời có một số công ty lớn sẽ xuất hiện tình trạng mua lại.
Nếu Lục Tam Phong đầu tư mấy trăm triệu hay cả hàng tỷ đồng vào, đương nhiên sẽ không có biến động quá lớn.
Còn nếu như có một lượng vốn liếng lớn đầu tư vào thì cổ phiếu sẽ được dẫn cao quá mức, khiến cho các tổ chức và công ty tài chính nghĩ rằng cổ phiếu này đã được kéo lên đến điểm cao nhất, nên sẽ nhanh chóng bán ra.
Bằng cách này, ký ức chó má của kiếp trước cũng sẽ hoàn toàn vô dụng.
Giống như là mua vé số vậy, hậu trường đang tính toán giá trị xác suất xảy ra, kiếp trước bạn chắc chắn rằng con số này có thể trúng thưởng nên đặt mua hết một nghìn cược, xong thì mà cái số này vẫn sẽ trúng thưởng sao? Đừng nên đùa!
Nhưng hiện giờ, trên cơ bản anh đã có thể khẳng định rằng cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị gần đây sẽ xuất hiện một biến động rất lớn, rất có khả năng sẽ tăng vọt để bảo vệ lấy phiên giao dịch.
“Hay là liều một phen nhỉ?” Lục Tam Phong ngồi dậy, trong lòng đang ngẫm nghĩ rằng, điện tử Thuỷ Hoàn phát triển khá tốt, nhưng trong tương lai sẽ phải tiêu tiền khá nhiều.
Chu Hoài Đông cần rất nhiều tiền trong khía cạnh mở rộng thị trường, Lục Tam Phong dự định sẽ tập đoàn hoá vào năm sau, đến lúc đó
thì những người lung tung của bộ phận kinh doanh, bộ phận nhân sự và bộ phận tài vụ đều phải về trụ sở chính.
Thuê một toà nhà văn phòng cũng không phải là chuyện lâu dài, tự mình xây một toà nhà, không chỉ thỏa mãn nhu cầu cồn việc mà còn là tài sản công ty, còn có thể thế chấp khi gặp phải khó khăn.
“Làm nhiều hay là không làm chứ?” Lục Tam Phong đắn đo chần chừ, suy đi nghĩ lại thì vẫn nên chờ tin tức của ngài Phùng vào ngày mai, bên phía anh một khi bình tĩnh xuống thì mọi thứ đều sáng tỏ.
Ngày hôm sau.
Nghình báo chí của Sông Hương cực kỳ phát triển, mỗi ngày khi mặt trời vừa mọc, thì đã có hàng nghìn hàng vạn loại báo và tạp chí được đặt ở trước mặt mọi người, chỉ có một số nhà phát hành trái phép có lượng phát hành không mấy cao đăng tải tiêu đề về ân oán giữa Lục Tam Phong và tập đoàn tư bản Trần thị.
Tuy nhiên, vẫn bị một số người để tâm phát hiện thấy.
Khoảng hơn tám giờ sáng, Lục Tam Phong sau khi thức giấc thì tắm rửa qua loa và gọi điện cho ngài Phùng, người bắt máy là Chấn Toàn Khôn, không bao lâu thì điện thoại được chuyển đến phòng ngủ của ngài Phùng.
“Lục Tam Phong à, có chuyện gì sao?” Ngài Phùng rõ ràng mới thức giấc, nghe âm thanh nghỉ ngơi tốt, đầy tinh khí.
“Ngài Phùng, tôi chỉ muốn hỏi chút về tiến độ.
Đêm qua tôi đã mãi suy nghĩ về chuyện cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, trong thời gian gần đây có lẽ sẽ có sự biến động, ông nói làm nhiều tốt hay là không làm tốt đấy?” Lục Tam Phong hỏi.
Ngài Phùng bỗng không nói nên lời khi nghe thấy lời nói này, ông ta tiền gì cũng muốn kiếm, nói: “Anh có bao nhiêu vốn đấy? Chuyện này cần phải đợi chờ thời cơ, không phải chuyện một sớm một chiều.
Nếu anh chỉ có vài tỷ vốn thì hãy theo công ty chứng khoán để kiếm chút tiền tiêu vặt, nếu có nhiều vốn hơn nữa thì cũng đừng làm rối loạn tình hình.”
“Ông vẫn còn chưa hiểu rõ tôi sao? Tôi nghèo kiết xác, trong túi chỉ có một ít tiền mà cũng chính là gạt ít tiền của mấy đứa trẻ để chơi đùa, xem ra ông đã thoả thuận xong với công ty chứng khoán rồi?” Lục Tam Phong thăm dò hỏi.
“Anh phụ trách phô trương thanh thế là được, cậu là chuyên gia trong lĩnh vực này nên tôi cũng không quan tâm nhiều.” Ngài Phùng căn dặn một ít chuyện với Lục Tam Phong, ông ta không hề muốn lộ mặt, để Lục Tam Phong làm người đại diện là được rồi.
Sau khi ngắt máy thì Lục Tam Phong đang suy ngẫm, ngài Phùng liệu có nhân cơ hội này mua cổ phần của tập đoàn tư bản Trần thị không?
Anh không thể ngẫm ra, anh cũng không rõ về cơ cấu tài chính và khuôn khổ công ty của Hồng Quảng, loại
.