**********
Lục Tam Phong lôi Tô Ái Linh đi, Tô Ái Linh không ngừng giãy dụa muốn vùng ra.
Đối với tổng giám đốc Trần, thật ra Tô Ái Linh cũng không có ý nghĩa gì lớn lắm.
Nếu không phải đang ở trong trường hợp này thì thậm chí cô ta còn rất vui mừng khi thấy Lục Tam Phong đưa người đi, cũng coi như là có kết quả.
Nhưng ở đây thì không được, thế này có khác gì làm cô ta mất mặt trước đông đảo mọi người!
Tổng giám đốc Trần tiến lên phía trước kéo Tô Ái Linh qua, nhìn chằm chằm Lục Tam Phong rồi quát lên: "Tìm đường chết!"
"Tôi tìm đường chết? Cô ấy vốn dĩ không có quan hệ gì với bà, bây giờ bà đưa cô ấy tới đây chính là không cho tôi mặt mũi, tôi muốn đưa cô ấy quay trở về nơi cô ấy nên ở."
Lục Tam Phong nhìn về phía Tô Ái Linh rồi hét lên: "Năm đó tôi đưa cô ra từ thôn nhỏ trong núi, đưa cô đi mở mang tầm mắt, ngắm nhìn thế giới phồn hoa, giờ cô liền cho tôi một kết quả thế này à?"
"Là do cậu không đối xử tốt với em ấy, lừa dối, đánh đập, ngược đãi, thế nên em ấy mới lẻ loi một mình chạy đến Sông Hương.
Cậu nói dối quả thật là ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp mà." Tô Ái Linh trong miệng tổng giám đốc Trần đáng thương như thế, bản thân cô ta vừa nhìn thấy Tô Ái Linh liền sinh lòng thương tiếc, cuối cùng xướng ra một khúc ca xúc động lòng người về vận mệnh bi thảm của hai người phụ nữ.
Mà Tô Ái Linh khi có tin tức bên lề với tổng giám đốc Trần thì tiếp nhận phỏng vấn truyền thông, tỏ ý rằng bản thân cô ta là một nhà kinh doanh đến từ đại lục, chẳng qua vì chuyện kinh doanh gặp vấn đề nên tạm thời ở lại chỗ tổng giám đốc Trần.
Ba con người, ba câu chuyện, ba người này biên soạn tình tiết ngay cả bản thảo cũng không cần dùng, mọi người ở đây đều mơ hồ không biết lời ai nói mới là thật và giả không quan trọng đến vậy, ai là kẻ thất bại thì lời người đó nói chính là giả.
"Bảo vệ, gọi bảo vệ đến đây!" Tổng giám đốc Trần nổi giận đùng đùng hướng về phía mấy nhân viên phục vụ hô to.
Không lâu sau liền có khoảng bảy, tám nhân viên bảo vệ đi tới, tổng giám đốc Trần nói với bọn họ: "Người này quấy rối bạn gái của tôi, hy vọng mấy người có thể đưa cậu ta ra ngoài.
Cậu ta lại còn xúc phạm đến tôi và người nhà của tôi, nếu cậu ta không rời đi thì tôi sẽ đi."
Bảo vệ lâm vào tình thế khó xử, mỗi một nhân vật tham dự bữa tiệc hôm nay đều không thể đắc tội.
Mấy người bèn vội vàng liên hệ với đội trường qua bộ đàm, để đội trưởng liên lạc với giám đốc, sau đó tiếp tục thông qua giám đốc để lên hệ với người phụ trách bữa tiệc này.
Vốn dĩ cho rằng sẽ phải giằng co rất lâu, không ngờ rằng chỉ vẻn vẹn vài phút sau, phía cấp trên đã gửi tin để bọn họ mời Lục Tam Phong đi.
"Anh à, chỗ chúng tôi không chào đón người gây rối, hy vọng anh có thể tự mình rời khỏi đây."
Một bảo vệ bước qua nói với Lục Tam Phong: "Đừng làm khó chúng tôi mà!"
Mọi người ở hội trường nghe thấy thế, những âm thanh xùy xùy không ngừng vang lên.
Đường Đình Nhân tươi cười như hoa, trong mắt hắn ta đây chính là đẳng cấp, người của Hồng Quảng sẽ không cho cậu ta mặt mũi.
Cho dù Lục Tam Phong có tiền thì cũng không xứng để so với bọn họ, giới này chính là một vòng luẩn quẩn, những ai ở trong đó mới là thượng lưu xã hội, chỉ cần một ngày không có được sự tán thành của mọi người thì cậu ta vĩnh viễn chỉ là phường thấp kém.
Khi Lục Tam Phong sắp rời khỏi thì nhìn về phía Tô Ái Linh, bộ dạng có chút cảm giác quyến luyến không nỡ, sau đó quay người đi về phía cửa.
Phùng Chính Anh nhìn thấy Lục Tam Phong bị đuổi đi thì lập tức nổi cáu: "Ba, tại sao lại đuổi anh Phong đi? Trần Thu Phương cũng quá kiêu ngạo rồi.
Đây là bữa tiệc của giới tài chính, không phải tiệc riêng của cô ta, ở đây bày trò gì vậy chứ?"
"Quay về nghỉ ngơi đi." Ngài Phùng nói xong thì đứng dậy.
"Ba!"
"Lục Tam Phong không nói với con giữa cậu ta và Tô Ái Linh có chuyện gì sao?" Ngài Phùng dừng bước lại hỏi.
"Chưa từng nói, con cũng không hỏi thăm sở thích riêng tư của người khác."
"Vậy thì để cậu ta tự mình quay về suy nghĩ đi, hai ngày này con ở nhà đi, thuận tiện thì học hỏi trên công ty nhiều thêm." Ngài Phùng nói xong thì đi ra ngoài.
Chấn Toàn Khôn thấy cậu ta không hiểu rõ, vẻ mặt buồn bực ngồi bên kia, dễ thấy rằng Phùng Chính Anh quả thực coi Lục Tam Phong là bạn.
"Ba cậu có cách nghĩ của ông ấy, không ai biết được ông ấy muốn làm gì.
Hơn nữa, bây giờ không phải thời điểm xung đột với tổng giám đốc Trần." Chấn Toàn Khôn an ủi cậu ta.
"Nhưng cũng không cần đuổi người chứ, dù cho mời đến phòng tiếp khách nghỉ ngơi cũng vậy." Phùng Chính Anh vẫn cho rằng trong chuyện này ba cậu rấy quá đáng.
Chấn Toàn Khôn thở dài ngồi xuống: "Đứa bé ngốc, đây là một trận cờ, ba cậu không chỉ đánh cờ với Trần Thu Phương mà còn cần đánh với Lục Tam Phong nữa."
"Đánh cờ với Lục Tam Phong? Anh Phong là người của chúng ta mà!" Phùng Chính Anh ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Ở đâu ra người của chúng ta chứ? Chính Anh, có đôi chuyện ba cậu không nói với cậu thì để tôi nói."
Chấn Toàn Khôn chăm chú nhìn Phùng Chính Anh: "Cậu đã là người trưởng thành rồi, người trưởng thành thì không có bạn bè.
Cậu phải học cách làm bạn với sự cô độc, con người là loài động vật quần cư, nhưng người trưởng thành lại là con sói cô độc trong chính quần thể ấy."
"Cậu phải học cách đấu với bạn bè, đấu với kẻ địch, thậm chí là đấu với anh em thân thích, với ba ruột cậu.
Đừng cảm thấy đánh cờ với Lục Tam Phong là chuyện xấu, cậu ta có tác dụng với chúng ta, chúng ta cũng có tác dụng với cậu ta.
Mục đích của việc chơi cờ chính là tìm kiếm sự thăng bằng!"
Phùng Chính Anh không dám tin vào tai mình, chú Khôn hòa ái dễ gần trong mắt cậu lại có thể nói ra những lời như vậy, cả người cậu ngồi sụp xuống, lấy tay vò tóc mình.
Cậu đã học được rất nhiều thứ, nhưng cậu không muốn trưởng thành!
Lục Tam Phong trở về khá sớm, về đến khách sạn cũng chỉ mới hơn chín giờ, việc đầu tiên anh làm khi vào phòng chính là gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi.
Giang Hiểu Nghi ôm Như Lan nằm trên giường, nghe thấy tiếng chuông điện thoại bèn nhấc máy lên: "Alo?" "Là anh, sao em còn chưa đi ngủ vậy?" Lục Tam Phong hỏi.
"Vừa mới xem phong tập phim, đang nằm trên giường đây, hôm nay Như Loan ngủ với em, vừa nãy em còn hỏi con bé muốn có thêm em gái hay em trai đó." Âm thanh Giang Hiểu Nghi lộ ra sự vui vẻ: "Hôm nay em nhận được nhiều cuộc gọi lắm, cả hai nhà chúng ta đều bùng nổ rồi."
"Ban ngày ra ngoài vận động nhiều một chút, nhớ đi kiểm tra định kỳ..."
"Ba, khi nào thì ba quay lại vậy?" Như Loan hét lên trong điện thoại.
"Nếu nhanh thì hơn mười ngày, còn chậm thì khoảng mười hai ngày đổ lại.
Con muốn quà gì, ba mua cho con." Lục Tam Phong nói với Như Loan, sự xuất hiện của thành viên mới trong gia đình nhất định sẽ có phần ảnh hưởng đến Như Loan.
Trước đây con bé là nữ bá vương trong nhà, đến thời điểm này sang năm, sự yêu thương và quan tâm của Giang Hiểu Nghi đều sẽ phân đôi, thậm chí là nhiều hơn.
Con bé là một đứa trẻ, về mặt tâm lý nhất định sẽ có chút mất mát.
"Con muốn búp bê!" Như Loan nghĩ rồi đáp: "Ba, mẹ sắp sinh em bé rồi."
"Vậy con hy vọng đó là em trai hay em gái nhỉ?" Lục Tam Phong hỏi.
"Con hy vọng có cả em trai lẫn em gái, em trai có thể kiếm tiền mua búp bê cho con, em gái thì có thể làm búp bê cho con." Đứa trẻ này kích động thốt lên.
Lục Tam Phong nghe thấy thế thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười, đứa trẻ còn chưa ra đời, nếu nó thấy được chị gái như thế thì chỉ sợ sẽ bị dọa không dám phát ra tiếng mất.
"Cả ngày chỉ biết đến búp bê, bài tập thì làm đến rối tinh rối mù." Giang Hiểu Nghi nhận lấy điện thoại: "Em ngủ không được, cứ mải suy nghĩ nếu là bé trai thì gọi là gì, bé gái lại gọi là gì."
"Còn chưa đến một tháng liền bắt đầu nghĩ đến việc đặt tên rồi hả?"
Lục Tam Phong nghe thấy cô kích động như vậy thì cất giọng vỗ về: "Hết thảy thuận theo tự nhiên, không cần suy nghĩ nhiều, cứ điều chỉnh tâm trạng thật tốt là được."
"Em cũng có vui đấy, tối hôm nay ăn rất nhiều, nói chút chuyện xưa với thím Lưu, nói một lúc lại còn khóc nữa."
Giang Hiểu Nghi khẽ nói: "Em không có tâm nguyện gì lớn, tâm nguyện lớn nhất của em bây giờ đã hoàn thành rồi."
"Đừng suy nghĩ nặng nề quá." Lục Tam Phong nghe thấy cô nói thầm trong điện thoại liền bắt đầu có chút lo lắng, tâm trạng buồn phiền trước khi sinh vô cùng đáng sợ, nhất là trạng thái của cô cũng không tốt, nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu không thì thế này, em đến Bình Châu đi, anh dùng chút quan hệ để cho Như Loan kịp thời chuyển trường"
"Em đến Bình Châu làm gì chứ?" Giang Hiểu Nghi có chút không bằng lòng lên tiếng: "Như Loan chuyển trường, hai mẹ con dì Lưu thì sao?"
"Không có gì to tát, ở bên đó thuê một căn biệt thự để dì Lưu cũng chuyển tới.
Mỗi ngày em đều đi đến nhà máy với Trương Phượng Tiên, coi như vận động thêm."
Tính cách Giang Hiểu Nghi không được coi là hướng ngoại, hơn nữa cô còn từng nói qua với Lục Tam Phong rất nhiều lần.
Trong giới của mấy bà chủ nhà giàu kia chướng khí mù mịt, cô ấy không hòa nhập được, ngoài việc quen biết mấy người ở nhà máy mỹ phẩm ra thì bạn bè thân thiết vô cùng ít ỏi.
Trương Phượng Tiên là một trong số đó!
Lục Tam Phong muốn để cô ở bên cạnh Trương Phượng Tiên, có tâm sự gì cũng không cần nhịn trong lòng.
Hơn nữa học lực của Trương Phượng Tiên lại cao, học tập các kiến thức sinh lý ở nước ngoài cũng khá toàn diện.
"Em ở đây đã quen rồi."
"Nghe lời, anh trở về cũng sẽ đi Bình Châu, em đến đó rồi, mỗi ngày anh đều về nhà."
Giang Hiểu Nghi nghe thấy mỗi ngày anh đều về nhà thì liền vui vẻ, thật ra thời điểm mà cô hạnh phúc nhất chính là lúc Lục Tam Phong mở xưởng đồ hộp, mỗi ngày đều về nhà, số tiền mỗi ngày kiếm về đều là tiền mặt.
Người đàn ông của mình ngày nào cũng về nhà nói với mình buôn bán lời được bao nhiêu, loại tâm trạng đó cực kỳ tốt đẹp.
"Được, vậy anh sắp xếp đi!" Giang Hiểu Nghi nói xong, trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
.