Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 652


Tống Tuyết Ly cũng sợ Lục Tam Phong không đáp ứng.

Suy cho cùng yêu cầu lần này quả thật có chút tàn nhẫn, bà ta cũng đã nghĩ xong đường lui, cũng chỉ là lấy một nửa tài sản thôi mà, dù sao cũng không thua thiệt.

"Đây là hợp đồng, cậu phải giao ra toàn bộ cổ quyền.

Hợp đồng này là hợp đồng xuất giá, cậu còn quản lý công ty, chỉ có như vậy, tôi mới yên tâm rằng Hiểu Nghi trở về cùng cậu sẽ không chịu tủi thân, cậu phải cho chúng tôi một sự bảo đảm!" Tống Tuyết Ly nói.

Lục Tam Phong lật xem sơ qua bản hợp đồng trước mắt một chút.

Nói một cách đơn giản, đây là một hợp đồng mà điều khoản của nó còn khắc nghiệt hơn cả những điều khoản khắc nghiệt.

Nếu như ký hợp đồng này, cả đời Lục Tam Phong đều là nô lệ.

Giang Hiếu Nghi đứng ở khúc quanh cầu thang nhìn xem, cô không tin Lục Tam Phong có thể tiếp nhận phần hợp đồng này.

Từ đầu đến cuối anh đánh liều đi đến tận bây giờ, trải qua quá nhiều thứ, bây giờ, chỉ bằng cô mà muốn lấy đi tất cả của anh.

Giang Hiểu Nghi không quá tin tưởng.

Buổi sáng, Cao Chí Dũng đến khách sạn tìm Lục Tam Phong, định hỏi anh xem có tụ tập với Đầu To hay không, kết quả là chụp hụt.

Cao Chí Dũng không cần hỏi nhân viên làm việc ở khách sạn, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết Lục Tam Phong ở nơi nào.

Sau khi lên xe suy nghĩ một lát, anh ta tạm thời quyết định kéo theo Đầu To đi xem một chút.

Tình huống hôm qua anh ta cũng nhìn thấy, tình trạng của Lục Tam Phong hoàn toàn là đơn phương bị bắt nạt.


Đến nhà Đầu To, anh ta kéo theo Đầu To chạy thẳng đến nhà họ Giang.

Lục Tam Phong lật xem hợp đồng, vừa định chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bên ngoài đã vang lên tiếng xe, mọi người nhìn ra ngoài cửa, Cao Chí Dũng đẩy cửa bước vào, Đầu To đi theo sau.

"Mẹ, mày tới làm gì? Đẩy cửa đi vào? Mày cho rằng đây là nhà mày à?" Giang Đông Cường mắng Cao Chí Dũng.

"Tôi đến tìm Tổng giám đốc Lục." Cao Chí Dũng cười cười với anh ta, trong nháy mắt sắc mặt xìu xuống, thay đổi cực nhanh giống như ảo thuật vậy.

Vừa nói chuyện anh ta vừa đi vào trong phòng khách.

Thời điểm nhìn thấy Đầu To, Lục Tam Phong hơi sửng sốt một chút, con ngươi hơi co rụt lại, ánh mắt bắt đầu tập trung.

Nhìn thấy Lục Tam Phong một lần nữa, Đầu To vẫn có chút xấu hổ cười cười, mở miệng nói: "Anh Phong, đã lâu không gặp, vốn dĩ định mời anh tối nay ăn cơm, Giám đốc Cao nói bây giờ tới nên em tới." "Đã lâu không gặp!" Lục Tam Phong nhìn anh ta nở nụ cười, đây là một lần anh tươi tắn hiếm hoi trong khoảng thời gian gần đây.

Vốn dĩ đang tiến hành hết thảy thì đột nhiên bị phá đảm, trong lòng Tổng Tuyết Ly thầm có chút mất hứng, bà ta mở miệng nói: "Trước tiên không nói mấy chuyện vô ích này, không thành vấn đề thì ký hợp đồng đi."
Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn hợp đồng, Giang Hiểu Nghi đứng ở khúc quanh cầu thang, trong lòng không ngừng tự nhủ, tuyệt đối đừng ký, tuyệt đối đừng ký.

“Có thể ký nhưng phải thêm một điều, các người được quyền hưởng tất cả lợi nhuận từ cổ phần, nhưng không thể nhúng tay vào việc của công ty, hơn nữa nhất định là Giang Hiểu Nghi phải là người cuối cùng thu được lợi nhuận từ cổ phần." Lục Tam Phong trả lời.

"Hợp đồng gì?" Cao Chí Dũng có mấy phần tò mò, đi lên trước cầm hợp đồng lật xem hai lần, cả kinh kêu lên: "Đây là hợp đồng ăn thịt người à! "Chuyện nhà tao, liên quan gì đến mày?" Giang Đông
Cường giật lại hợp đồng, xua đuổi: "Mày cút ra ngoài cho tạo, cút!"
Tổng Tuyết Ly cũng không hiểu gì về hợp đồng, đưa mắt nhìn về phía Tạ Thành Kiên.

Tạ Thành Kiên gật đầu một cái, cảm thấy có thể.

Dẫu sao thì nếu điều khoản quá hà khắc, quả thật là không xem Lục Tam Phong là người.

"Tổng giám đốc Lục, không thể ký cái này được.


Tương lai của anh là vô hạn, để cho một bản hợp đồng hạn chế ở đây, quá thua thiệt!" Cao Chí Dũng kêu lên.

"Cút đi! Có nghe không!" Giang Đông Cường không nhịn được quát lên.

Đầu To nghe thấy hợp đồng hà khắc như vậy, không nhịn được mở miệng nói: "Anh Phong, anh phải suy nghĩ cho kỹ.

Gia đình bọn họ là một cái động không đáy "Mày là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện à?" Giang Đông Cường đi tới bắt đầu xô đẩy Đầu To, quát lên: "Cút ra ngoài cho tao!" "Tôi là cái thả gì? Anh Phong là anh em của tôi, tôi là cái thả gì?" Đầu To đã mập hơn không ít, Giang Đông Cường đẩy một cái vốn không xi nhê gì.

"Đừng có ồn ào nữa, được không?" Lục Tam Phong quát một tiếng, nói: "Ký!"
Giang Hiểu Nghi nghe được chữ này, trong lòng giật mình.

Cô cảm thấy không thể chờ đợi thêm được nữa, mở miệng nói:"Khoan đã!"
Mọi người nghe thấy âm thanh vì nhìn về phía cầu thang.

Giang Hiểu Nghi bước xuống.

Lục Tam Phong nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.

Nội tâm Giang Hiểu Nghi cực kỳ xúc động, cô hít sâu một hơi, kìm nén nước mắt trong hốc mắt.

"Hợp đồng này em không chấp nhận, em cảm thấy vẫn chưa đủ, còn về hai điều khoản anh nói, em cũng không chấp nhận.

Muốn em về sống với anh cũng không phải không được, ký hợp đồng này xong, anh còn phải ký thêm một hợp đồng nữa!" Giang Hiểu Nghi nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, tỏ ra mấy phần cay nghiệt.

Lục Tam Phong sửng sốt nhìn cô, hỏi: "Em muốn tiền đúng không?" "Đúng vậy, bây giờ em thừa nhận là muốn tiền đó, không muốn tiền thì em muốn cái gì?" "Có thể, bao nhiêu tiền anh cũng có thể kiếm!" "Vậy anh ký giấy nợ ba trăm ngàn tỷ đi, trong vòng mười năm trả hết nợ.

Nếu như không thanh toán, hãy tiến hành tính toán theo lợi tức cao nhất của công thương nghiệp." Giang Hiểu Nghi nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong nói.


Ba mươi ngàn tỷ?
Con số được nói ra khiến tất cả mọi người tại chỗ đều kinh ngạc, ba mươi ngàn tỷ trong vòng mười năm, ai có thể kiếm nổi?
Như vậy chẳng phải là đẩy vị thần tài Lục Tam Phong này ra ngoài sao? "Hơn nữa, anh phải cưới em một lần nữa, hai chúng ta không có giấy chứng nhận kết hôn, phải làm một lần nữa.

Tiền đám hỏi và lễ vật, trang sức vàng bạc, xe hoa, người điều khiển lễ cưới, tiền lên xe hoa, tiền xuống xe, tiền đổi cách xưng hô, đến lúc đó em sẽ nói cho anh con số cụ thể." Giang Hiểu Nghi hỏi Lục Tam Phong: "Anh có vấn đề gì không?"
Lục Tam Phong không nói.

Tổng Tuyết Ly không biết vì sao Giang Hiểu Nghi đột nhiên trở nên như vậy, bà ta kéo tay cô một cái, thấp giọng nói: "Vừa phải là được rồi!"
Giang Hiểu Nghi vốn dĩ không phản ứng, cô hỏi Lục Tam Phong: "Còn nữa, sau khi cưới anh không thể tiếp xúc quá nhiều với người khác phái, nếu để cho em phát hiện một lần, hai chúng ta lập tức không còn quan hệ gì.

Nhưng mà tiền còn thiếu thì vẫn phải trả, đến lúc đó anh cũng không được xen vào việc của em, em muốn ở chung với ai thì ở chung với người đó."
Lục Tam Phong chỉ im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Em quá đáng."
Đầu To cũng không nghĩ tới, Giang Hiểu Nghi lại biến thành như vậy, trong nháy mắt lập tức mất hứng, kêu lên: "Anh Phong, đây không phải là quá đáng, mà quả thật là cực kỳ quá đáng.

Người thông minh như anh còn chưa nhìn rõ cục diện này sao?" "Đúng vậy, quá đáng đó, bây giờ anh làm gì được tôi?" Giang Hiểu Nghi dùng tay chỉ vào lỗ mũi của Lục Tam Phong quát lên: "Ngoại trừ đồng ý, anh còn có những lựa chọn khác sao?"
Tạ Thành Kiên cảm giác mọi chuyện sắp hỏng bét, bèn nói với Giang Hiểu Nghi: "Chị, vừa vừa phải phải thì còn được." "Cái gì mà được? Đột nhiên tôi nghĩ, hợp đồng này vẫn chưa đủ.

Nói cho anh biết, hôm nay anh không ký cũng phải ký" Gương mặt Giang Hiểu Nghi tràn ngập tức giận.

"Hiện tại giữa chúng ta chỉ còn chuyện tiền bạc thôi, đúng không?" Lục Tam Phong nhìn cô hỏi.

"Vậy chứ nói chuyện gì? Chuyện tình cảm chắc? Bao lâu anh mới về nhà một lần? Tôi nói chuyện tình cảm gì với anh?" Giang Hiểu Nghi cười nhạo một tiếng, tỏ ra khinh thường, trầm giọng nói: "Tôi cũng không sợ mà nói cho anh biết, tôi đã có người ở bên ngoài từ lâu rồi, anh có thể làm gì được tôi? Hôm nay, số tiền này, anh không cho cũng phải cho." "Tại sao em lại trở nên như vậy?" Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào tôi.

"Nhà chúng ta đã trở thành bộ dạng này, tôi có thể làm cái dạng gì, tôi chính là người ham tiền đó.

Năm đó hai chúng ta gặp nhau mấy lần, người làm mai nói với tôi nhà anh có tiền cho nên tôi mới gả." Giang Hiểu Nghi có chút điên cuồng quát lên: "Đưa tiền đi, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không đưa cũng phải đưa
Đầu To ở bên cạnh nghe vậy cũng giận đến tìm mặt, lấy tay chỉ vào Giang Hiểu Nghi quát lên: "Cô thì được tính là cái thá gì chứ, há mồm ngậm mồm là tiền tiền tiền, đi vệ sinh không soi gương nhìn mình mà xem." "Tôi đòi tiền đó, thì sao?" Giang Hiếu Nghi mắng chửi Đầu To: "Không có anh ta, anh được tính là cái thá gì?"
Giang Hiểu Hiện kéo tay Giang Hiểu Nghi: "Chị, bớt tranh cãi một chút đi, sao chị lại nói hết chứ? "Chị sợ cái gì? Bây giờ chị không sợ gì cả." Giang Hiểu Nghi kích động hét lên: "Cút ra ngoài cho tôi, nơi này không đến phiên anh nói chuyện"
Lục Tam Phong hít sâu một hơi, từ từ đứng lên nhìn Giang Hiểu Nghi, nói: "Cho nên, bây giờ em có người khác? Muốn lấy tiền của anh để ở cùng với người đó sao? Tại sao anh chưa từng phát hiện?" "Anh vừa đi mấy tháng, đi đầu phát hiện đây?" Giang Hiểu Nghi tránh khỏi sự lôi kéo của Giang Hiểu Hiện, tiến lên mấy bước, kề sát mặt mình đến trước mặt Lục Tam Phong, nói: "Bây giờ tôi ngửa bài cùng anh, đúng là như vậy đó, anh có thể làm gì được tôi? Tôi có gan thì đánh tôi một chút xem, tới đi, có gan thì ra tay thử một chút đi!" "Tôi đánh chết mẹ cô!
Đầu To không nhịn được, xông lên trực tiếp tát một bạt tại vào mặt Giang Hiểu Nghi.

Một bạt tai này cực kỳ mạnh, Giang Hiểu Nghi bị đánh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.


Hai người là Giang Đông Cường và Giang Đông Việt lập tức xông tới, quát lên: "Dám ra tay có phải không? Con mẹ nó mày chán sống rồi à?"
Trong nháy mắt toàn bộ phòng khách rối loạn.

Cao Chí Dũng, Đầu To và hai anh em Giang Đông Việt, với cả Tạ Thành Kiên xông vào đánh hội đồng, Lục Tam Phong quát lên: Tất cả dừng tay!"
Đầu To dừng tay lại, Giang Đông Việt thấy anh ta dừng lại, đi lên tất một bạt tai, trong miệng phun một cái nói: "Con mẹ mày dám đánh người nhà tao? Con mắt mày, mày động tay cái nữa coi!"
Lục Tam Phong chau mày nhìn Giang Đồng Việt chăm chằm, anh đi lên trước, nâng tay đánh một bạt tai, trầm giọng nói: "Mù mắt chó của anh đi!"
Giang Đông Cường hoàn toàn không ngờ tới, Lục Tam Phong dám ra tay đánh anh ta.

"Mày không muốn làm nữa đúng không?" Giang Đông
Việt hét lên.

Lục Tam Phong không thèm để ý đến anh ta, nói với Đầu To: "Vừa nãy đánh cậu phải không? Trả lại cho tôi!"
Đầu To đi về phía trước một bước, một bạt tai tát vào mặt bên kia của Giang Đông Việt.

"Chát!"
Bạt tai này cực kỳ vang dội, Giang Đồng Việt định trả đũa, nhưng mà anh ta đã cảm giác được, dường như Lục
Tam Phong không đồng ý với bọn họ.

"Làm loạn rồi! Loạn rồi!" Tống Tuyết Ly đứng dậy hét ầm lên: "Cậu như vậy, còn muốn bảo Hiểu Nghi trở về? Tôi nói cho cậu biết, cậu nằm mơ đi, ngày mai cho dù cậu quỳ xuống chịu đòn nhận tội thì cũng đừng hòng, sẽ có lúc cậu hối hận!" "Bà nói cái gì?" Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bà ta, trong đôi mắt ngập tràn sự phẫn nộ.

Mỗi một người yêu sâu đậm đều cảm thấy chỉ cần mình hạ thấp bản thân một chút, là có thể trở về như trước, nhưng mà hết thảy đều là phí công.

Lục Tam Phong đi lên trước, đánh một bạt tai vào mặt Tống Tuyết Ly.

Bạt tai này khiến bà ta tề liệt ngã ngồi dưới đất.

"Ngay cả mẹ mà cậu cũng dám..."
Lời của chị dâu cả còn chưa nói xong, Lục Tam Phong tiện tay tát cô ta một cái bạt tai, trầm giọng nói: "Miệng mẹ cô ti tiện nhất." "Cậu thật là..." Chị dâu hai nói được một nửa, Lục Tam Phong đã tát tới, trực tiếp "bốp một tiếng.

"Anh điên rồi à?" Giang Hiểu Hiện có chút không dám tin nhìn chằm chằm Lục Tam Phong: "Nói cho anh..."
Lục Tam Phong căn bản không cho cô ta cơ hội nói chuyện, tiến lên trực tiếp tát tại hai cái cùng một lúc..

Bình Luận (0)
Comment