Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 657


**********
Đa số người trong bộ phận thị trường rất hi vọng rằng Chu Hoài Đông sẽ ngồi vào vị trí này nhưng Chu Hoài Đông hiểu rõ rằng, vị trí này có thể đến tay bất kì ai, nhưng cũng không tới lượt hắn.

Không có công ty lớn nào mà bộ phận tiếp thị và tổng giám đốc điều hành là cùng một người tiếp quản.

Nếu Chu Hoài Đông có năng lực làm tất cả thì Lục Tam Phong còn làm gì nữa.

Nếu như ngày mai Lục Tam Phong không vui thì Điện tử thủy hoàn sẽ sụp đổ trong tích tắc.

Trong cuộc họp đã thảo luận rất nhiều việc xảy ra gần đây, các sản phẩm mới đang được tung ra thị trường theo đợt và cũng đang tiến hàng phân nhóm, một trong những sự việc gây tranh cãi chính là việc vị trí đặt trụ sở chính.

“Tổng giám đốc Lục, sự việc là như thế này, chúng ta hiện tại đang có hai phương án cần cân nhắc, một cái là Thành Minh cái còn lại là Châu Ninh.

Châu Ninh đang thực sự sôi nổi và nhiều chính sách hỗ trợ rất lớn mạnh và phần quan trọng nhất là Cự Nhân Building đang trong tiến độ xây dựng hoàn chỉnh” Chu Hoài Đông sắp xếp theo thứ tự để nói: “Tòa nhà này chỉ vừa mới khởi công nhưng đã bán rất chạy, chỉ với vốn đầu tư hơn ba trăm triệu nhân dân tệ đã có thể định cư trong tòa nhà này, tôi cảm thấy về mặt tuyên truyền thì rất hữu ít.”
Mọi người đều tán thành, mà anh ấy hiểu rõ được tất cả các chính sách hỗ trợ của thành phố Châu Ninh, thu hút doanh nghiệp tốt hơn so với Thành Minh vì ở Thành Minh hiện tại đã có quá nhiều công ty và nhân tài làm việc từ rất lâu nên gây ra bão hòa.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Hiện tại bờ biển Châu Ninh đang rất được mọi người quan tâm, đặc biệt là Cự Nhân Building.

Trong năm nay khởi công thì thực sự quá tốt và thông tin đã công khai một cách náo động và choáng ngợp.

Lục Tam Phong nghe bọn họ luyên thuyên nói rất nhiều, nói: “ Tôi vọng quý vị hãy nhớ lấy câu nói này, nếu như các vị không phải là người trong cuộc, nhưng các lại biết được trong dự án này có khả năng sinh lời thì nó không những là muộn mà đã là rất muộn”
“Tổng giám đốc Lục, hiện tại chúng ta kinh doanh bất động sản, chúng ta còn tầng nào trống nữa, người nhà của tôi hỏi.” một vị phó chủ tịch cho biết.

“Đi Thành Minh nào! Lục Tam Phong đặt xấp tài liệu xuống trước mặt, vốn dĩ không phải cùng người khác thảo luận mà là đưa ra quyết định, tiếp tục nói: “ trước tiên thuê một tòa văn phòng và phải đạt được thỏa thuận với chính quyền thành phố Thành Minh trước năm sau.

Trước tiên phải bỏ vốn đầu tư ra trước với tổng với bắt đầu khoảng sáu trăm tỷ để chúng ta thực hiện xây dựng công trình và tiến độ hoàn thành trong năm năm.

Chúng ta sẽ thế chấp phần tài sản thô để lấy được dòng tiền mặt sau đó sẽ thế chấp toàn bộ tòa nhà sau khi hoàn công, cứ quyết định như vậy.”
Những người có mặt nhìn nhau với vẻ ái ngại nhưng đều không dám có ý kiến, hiển nhiên Lục Tam Phong đều dự tính được điều này.


“Còn vấn đề nào khác nữa không?” Lục Tam Phong hỏi.

Trước khi cho sản phẩm xuất ra nước ngoài đã được ủy quyền bởi công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát, hàng hóa xác định đã được bán hết và thu hồi được lợi nhuận nhưng Lý Tấn Phát đã đóng băng thư tín dụng của chúng ta nên chúng ta không thu hồi được tiền.

Họ nhất quyết không chịu thương lượng, họ nói rằng chúng ta không làm theo thỏa thuận nên tỷ lệ thỏa thuận trước đó không được tính.”
Lục Tam Phong đối với kết quả của lô hàng này trong dự tính không có chút ngạc nhiên nào ngược lại trong đầu Lý Tấn Phát đang dự tính gì anh ta còn rõ ràng hơn, ngồi đó cười một nụ cười khinh thường: “Chơi với tôi chiêu này ư, có phải ông ta đang muốn nói chuyện với tôi không?”
“Đúng vậy, chúng ta đã cử trưởng bộ phận phụ trách qua bên họ nhưng không gặp được, lúc trước thì rất dễ dàng giao tiếp trao đổi nhưng từ khi hàng hóa được bán thì lập tức thay đổi thái độ!” vị phó tổng giám đốc này nói với vẻ mặt buồn bực.

Lục Tam Phong nghe được câu này thì nhìn Chu Hoài Đông cười mà như không cười: “ Nó có giống với lộ tivi mà cậu đã mượn trước đây hay không."
“Ây da, Chu Hoài Đông không ngờ rằng Lục Tam Phong lại nhắc tới vấn đề nà.

Chu Hoài Đông có chút ngượng ngùng nói: “Chuyện này quan trọng nên làm theo sự chỉ đạo của ngài, đừng để trách nhiệm lớn này lên tôi.”
“ Tôi biết rằng đó là trách nhiệm của tôi, thật ra đây là một điều tốt, chủ yếu là để tìm hiểu, sản phẩm của chúng ta có thu hút và được bán ra thị trường
quốc tế hay không, việc đó tổng giám đốc Lục.....!Lục Tam Phong vô thức nhìn sang bên trái thì phát hiện Trương Phượng Tiên đã không còn nữa.

“Trước đây tôi có nói anh là phải quan sát động tĩnh của họ hay sao? Sự việc này hiện tại lải xử lý ra sao?” Lục Tam Phong hỏi.

“Việc này phải hỏi thư ký của Trương Phượng Tiên!”
Hãy làm đi, cuộc họp này tạm thời dừng ở đây trước, tôi vừa về đến đã được đưa đến văn phòng thị chính để thẩm vấn nên sẽ về nghỉ ngơi một chút.

Tôi sẽ sống trong nhà máy trong khoản thời gian này.” Lục Tam Phong sắp xếp hồ sơ và đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi Lục Tam phong rời đi, bầu không khí trong phòng khác hoàn toàn, một vị phó tổng giám đốc tầm bốn mươi tuổi thì thầm: “Tổng giám đốc Chu, tôi nghĩ rằng Ngụy Nhiễm Đan không đủ thâm niên để đảm nhận chức vụ này, vị trí tổng giám đốc này không thể mãi để phụ nữ chiếm được phải không?”
“Thâm niên là gì?” Chu Hoài Đông sắc mặt trở nên khó coi.

Người đối diện bị dọa đến phát sợ, không dám nói thêm tiếng nào.

“Tổng giám đốc Lục giám đốc có quyết định riêng của ngài ấy, công ty sẽ trọng dụng người có năng lực, sự phát triển trong tương lai sẽ phụ thuộc nhiều yếu tố khác nhau, đừng có suốt ngày nói linh tinh, các vị thì hiểu gì chứ?” Chu Hoài Đông nói với mọi người: “Hãy đặt tâm tư vào công việc, đừng ăn nói linh tinh?”
Lục Tam Phong quay về văn phòng và xem tất cả văn kiện đã để trên bàn.

Ngài ấy ăn đại thứ gì đó vào buổi trưa ở văn phòng rồi sẽ vào phòng nghỉ trưa một chút.


Ngày ấy nằm trên giường nhưng không thể nào chợp mắt được.

Sau khi Điện tử thủy hoàn tuyên bố một số ra tin tức ngoài, giới kinh doanh trong khu vực thành phố này và phương tiện truyền thông đã bùng nổ tin tức.

Giới kinh doanh đã bàn tán sôi nổi về việc ly hôn của Lý Tam Phong và việc từ chức của Trương Phượng Tiên.

Đối với các ông chủ lớn, có con gái chưa kết hôn muốn nhân cơ hội này mốc nối liên hệ để tiến cử con gái của họ, còn những người không có con gái thì đều bận tìm kiếm phương thức liên hệ với Trương Phượng Tiên nên lúc nào nhìn bọn họ cũng rất bận rộn.

Đến buổi chiều, các lời mời dạ tiệc trong giới kinh doanh được gửi đến tới tấp.

Lục Tam Phong chỉ cần xuất hiện ở buổi dạ tiệc nào, không cần nói thì cũng có thể lường trước được các tiểu thư khuê các đều sẽ tranh giành nhau để chiếm sự nổi bật.

Lục Tam Phong thế hệ giàu có trẻ tuổi nhất, bây giờ đừng nói phạm vi trong toàn tỉnh mà là phạm vi toàn quốc.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Đối mặt với những thị phi từ thế giới bên ngoài, Lục Tam Phong không quan tâm đến những thứ đó.

Ba cuộc họp liên tiếp được mở ra trong buổi chiều và một số quản lý nội bộ đã tiến hành điều tra, vào lúc đó Ngụy Nhiễm Đan vội vàng quay trở lại công ty.

Buổi tối Lục Tam Phong ăn cơm trong nhà ăn rồi tự mình châm điều thuốc và ngồi thờ thần suy nghĩ nhiều chuyện xảy ra.

Các quản lý cấp cao đều nhận thấy rằng Lục Tam Phong dường như thay đổi bắt đầu hút thuốc và thích uống rượu.

“Tổng giám đốc Lục, ngài có điện thoại và người gọi điện có tên là Phùng Chính Anh.” một nhân viên văn thư đi đến và nói nhỏ vào tai của Lục Tam Phong: “Anh ấy nói rằng, tuần sau anh ấy sẽ đến.”
“Được, tôi biết rồi.” Lục Tam Phong không bất ngờ trước sự thông báo xuất hiện của Phùng Chính Anh, ngài Phùng chỉ muốn cử người đến thám thính tình hình để nhìn thấy tận mắt.

Sáng sớm hôm sau, tiêu đề của các phương tiện truyền thông lớn đều là Lục Tam Phong.

Anh ấy trở thành nhân vật đặc biệt trong một khoản thời gian, một số phương tiện truyền thông còn đưa ra dự đoán thể trọng của Lục Tam Phong.


Anh ta có tài sản gần mười lượng vàng có trọng lượng tương đương.

Với đủ các thể loại quảng cáo trên phương tiện truyền thông ba chữ Lục Tam Phong được gắn liền với sự giàu có và xa hoa.

Đối với các cô gái mà nói có cơ hội liên hệ với Lục Tam Phong ngay khi có cơ hội tiếp xúc một chút thì cũng có thể dính được tiếng thơm.

Vào lúc tám giờ sáng, có một chuyến bay được hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đại Phóng, đây là chuyến bay nội địa từ một chuyến bay nước ngoài được quá cảnh tại Sông Hương.

Tô Ái Linh bước ra khỏi sân bay thì một làn gió mát lạnh phả vào mặt khiến cô hít một hơi thật sâu, cô cởi kính râm trên mặt xuống và ánh mắt chuyển động.

Cô ấy đến rồi.

Sau khi trải qua sự sống chết, cô ấy lại đứng hiên ngang ở đây, mặc dù ở đây không phải là Xương Châu, nhưng mà thời tiết ở Giang Ninh rất tốt, tất cả mọi thứ ở đây làm cô cảm thấy thoải mái thư giãn gân cốt.

Bước ra khỏi phòng dành cho khách quý, Tô Ái Linh tiện tay cầm một tờ báo lên và lật xem.

“Tôi gọi cuộc điện thoại chút!” Cô ấy để sếp nói nói xong, lấy điện thoại ra bấm số điện thoại văn phòng của Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong vừa tỉnh giấc, ngồi trên ghế châm điếu thuốc, nhìn sự chuyển động tích tắc của kim đồng hồ trên tường, chuẩn bị đi họp thì chuông điện thoại trên bàn reo lên có vẻ vội vàng.

“Ai vậy?” Lục Tam Phong cầm điện thoại lên hỏi.

“Anh đoán xem tôi là ai nào?” Tô Ái Linh đáp lại lời.

“Làm sao mà nhớ ra gọi cho tôi vậy? có chuyện gì sao, nói đi chứ!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.

“Không có việc gì, chỉ là muốn anh đến đón tôi thôi.”
“Đón cô à? Cô đang ở đâu?”
“Tôi đang ở sân bay đây!”
“Cô đến đây từ khi nào?” Lục Tam Phong kinh ngạc.

“Vừa xuống máy bay đây, có gì không?” Tô Ái Linh bồn chồn.

“Cô có biết rằng hiện tại cô đang là tội phạm truy nã không?”
“Anh đừng có nhắc tới chuyện này được không? Tôi chỉ cần đổi tên là được mà, mau đến đón tôi mau.” Giọng nói của Tô Ái Linh nhẹ nhàng giống như đang làm nũng.


“Thích đi đâu thì đi đó.”
“Tôi tức tốc đến đây là vì anh, nghe nói anh đang bị thương, để tôi đến giúp bạn băng bó vết thương mà anh lại đối xử với tôi như vậy? Nếu như anh không đến đón tôi thì tôi tự bắt xe đến, người khác mà hỏi tôi, tôi sẽ nói anh là bạn tâm giao của tôi, như vậy có vấn đề gì không?” Tô Ái Linh cười nói.

“Thích thế nào thì thế đó, tôi tắt máy đây!” Lục Tam Phong đặt điện thoại xuống sau khi nói xong,
Sau khi tắt máy, Lục Tam Phong nhíu mày, cô chạy trở về đây làm gì vào thời khắc mấu chốt này chứ?
Tổng giám đốc Lục không nghĩ ngợi gì nữa đứng dậy bước ra khỏi cửa, trong phòng họp đã đầy người, Ngụy Nhiễm Đan cũng có mặt.

Cô ấy xuống máy bay lúc mười hai giờ đêm qua và vội vàng trở về.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
“Tổng giám đốc Ngụy đã về rồi sao?” Lục Tam Phong nhìn cô ấy hỏi.

“Dạ, về từ chuyến bay ngày hôm qua!” Ngụy Nhiễm Đan trả lời.

“Rất tốt, các mặt về phương tiện truyền thông cô đã làm rất tốt, kể từ khi thành lập đến nay, khả năng sinh lời luôn luôn tốt.

Hôm qua tôi cũng đã đọc báo cáo cụ thể việc với tác với bên Sông Hương cũng rất suôn sẻ.” Lục Tam Phong ngồi xuống nói: "Dạo gần đây công ty xuất hiện không ít vấn đề và các vị cũng biết điều đó.

Hiện tại vị trí tổng giám đốc điều hành đang bỏ trống, cô cảm thấy có đủ tự tin để tiếp nhận vị trí này không”
“Tôi tuân theo sự sắp xếp của công ty!” Ngụy Nhiễm Đan ngẩng đầu nói.

Cô ấy đã cắt tóc ngắn nhìn có vẻ mạnh mẽ hơn so với một năm trước, người phụ nữ ba mươi tuổi này từ rèn luyện mài dũa mình thành một thanh kiếm sắc bén, đặc biệt sắc bén.

Nhà máy không cho phép xe taxi chạy vào nên phải dừng trước cửa xưởng, Tô Ái Linh đẩy cửa xe bước.

Cô mặc một chiếc áo len ôm sát cổ chữ v, chiếc váy bút chì dài, chân mang giày cao gót và trang điểm như những cô gái thông thường.

Chỉ là trông cô khí chất, nhưng cho dù Tô Ái Linh có mặc gì đi chăng nữa thì đều đẹp.

Mấy người bảo vệ đều đứng lên xem, anh ta mở cửa sổ ra và hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
“Mau mở cửa ra!”
“Xe taxi không thể vào trong được và cô cũng không có thể nhân viên cũng không thể vào.” đây là quy định.

“Anh có biết tôi là ai không?” Tô Ái Linh nhìn mấy người bảo vệ nói: “tôi chính là bà chủ tương lai của các anh đấy!” Một trong những anh chàng thanh niên chất phác, chân chất đã nhìn cô nói thẳng: "Ông chủ của chúng tôi không thích những người kiêu kì như vậy!".

Bình Luận (0)
Comment