**********
Chương 699: Đó không phải là người kia sao?
Lục Tam Phong ngồi một mình một bàn, có vẻ hơi đơn côi, anh cũng chẳng thấy khó chịu gì, cầm đũa lên gắp một món ăn, vừa ăn vừa nói: "Đều là cáo già cả, đã nói trước là xếp thành một hàng, giữ nguyên đội hình, tôi cứ tưởng rằng các người sẽ đi về phía trước một bước, thế mà chẳng ngờ tới các người lại đều lùi về sau một bước" "Lục Tam Phong, chúng ta đều xuất thân từ kinh doanh cả, không phải đánh nhau." Lý Hoài Thịnh ngồi xuống nói: "Dạo gần đây nhanh tay thì có, chậm tay thì không có được gì, chẳng thể trách người khác được." "Thị trường thì cũng chỉ là thị trường mà thôi, không thích hợp thì sẽ bị đào thải, ai cũng đều nói là nước lửa vô tình, thế nhưng, thị trường lại rất vô tình." "Không phải chúng tôi bẫy anh, là do chính anh đã phá hỏng con đường của mình."
Mọi người mồm năm miệng mười, trong lời nói tràn đầy sự chế giễu, dường như đến cả một quy tắc đơn giản như vậy, anh cũng không thể hiểu được, còn kỳ vọng những người này cùng tiến cùng lùi với anh, đơn giản chỉ là nói đùa, ngay cả đứa trẻ con cũng không ngu đến vậy.
Lý Tấn Phát đứng ở đó, vẻ mặt thách thức nhìn Lục Tam Phong rồi nói: "Hiện giờ tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, phân chia hợp đồng tỷ lệ 9,5:0,5, anh vẫn còn có chút lợi nhuận thả nổi.
Năm tới điện tử Thủy Hoàn còn có thể sống sót tiếp được hay không, thì phải xem ý trời thế nào rồi, thế nhưng muốn ký hợp đồng này, khoản nợ trước kia giữa chúng ta nên tính toán một chút đi."
Lục Tam Phong nhướng mày một cái, ngẩng đầu nhìn ông ta, buông đôi đũa trong tay xuống, thấp giọng nói: "Tính toán nợ nần cái gì?" "Món nợ là bạt tai anh đánh tôi đấy!" Lý Tấn Phát sa sầm mặt mày, quát lên.
"Không phải đều đã là quá khứ rồi sao?" Lục Tam Phong nhìn anh ta rồi nói: "Vì sao lúc ấy anh không đánh trả? Nếu như anh đánh trả, hai ta cùng lắm là ẩu đả một trận, sau này anh cũng không báo cảnh sát để khởi tố tôi, điều này chứng minh rằng là do anh tự bỏ qua mà, bây giờ bởi lông tìm vết để đè ép tôi à?" "Đè ép anh đấy!" Vẻ mặt của Lý Tấn Phát sa sầm như muốn ăn thịt người, dùng tay chỉ thẳng vào mũi Lục Tam Phong rồi quát: "Con mẹ nó, anh có thể làm được cái gì? Tôi nói cho anh biết, cái bạt tai kia, ngày hôm nay tôi phải hoàn trả gấp mười lần, anh còn dám làm trò ngay trước mặt những người này, mau quỳ xuống rồi xin lỗi cho tôi." "Vốn chính là lỗi của anh cơ mà, sao lại kêu người ta xin lỗi chứ!" Có người ồn ào nói.
"Đúng vậy, dùng rượu để xin lỗi, lấy đâu ra kiểu làm giống như anh chứ, đối với anh mà nói, đây là một cơ hội, lại vừa không thua thiệt gì cả!" "Hôm nay tổng giám đốc Lục hẳn là phải bị bêu xấu rồi, mọi người xem mãn nhãn." "Tuổi như cậu ta chỉ cần quỳ nhẹ một cái thì có gì xấu đâu nào, nếu như tôi là cậu ta, tôi sẽ quỳ, có chuyện gì to tắt đầu"
Lục Tam Phong đưa chén rượu ra, tự rót cho mình một nửa chén rượu trắng, giơ chén lên trước mặt Lý Tấn Phát rồi thoảng đung đưa: "Hôm đó anh quả thực chẳng là một cái gì cả, thế nhưng động tay đánh người là lỗi của tôi, chuyện này thì tôi kiểm điểm.
Trước mặt nhiều người như vậy, tôi tự phạt một chén rượu, xem như là xin lỗi anh."
Lục Tam Phong nói xong, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hiện trường im lìm một mảnh, tất cả mọi người đều đang chờ tổng giám đốc Lục quỳ xuống xin lỗi cơ mà, sao lại chỉ qua loa có lệ như vậy chứ? "Người ta bảo anh quỳ xuống dưới đất, hai tay nâng chén rượu lên, xin lỗi như vậy, có hiểu không?" "Đúng rồi đấy, cậu làm như vậy cũng qua loa quá rồi." "Không được, làm lại, hơn nữa tiếng nói cũng nhỏ quá, chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả."
Lý Tấn Phát nhìn Lục Tam Phong ngay trước mặt, vẻ mặt toát lên sự thâm độc, thấp giọng nói: "Anh cũng biết xin lỗi nhỉ, đáng tiếc là muộn rồi, hiện giờ đến phiên tôi chơi đùa anh.
Ban nãy tôi cũng đã nói rồi, anh phải quỳ xuống nói xin lỗi, nâng chén lên trên đỉnh đầu, lớn tiếng nói là tổng giám đốc Lý, tôi sai rồi, tôi uống chén rượu này cho anh, chuyện này coi như bỏ qua."
Lục Tam Phong nghe thấy cái quy định này, không nhịn nổi mà bật cười, tựa người vào ghế, thò tay vào trong túi quần lấy điều thuốc và bật lửa ra, châm lấy một điều rồi nói: "Tôi xin lỗi anh là cảm thấy cái tát kia quả thực không quá thích hợp, tôi có cách xin lỗi của tôi, không nhọc anh dạy tôi, đừng có cắn mãi không buông người khác."
Lý Tấn Phát cười nhạo vài tiếng, có vẻ rất khinh thường, nói với Lục Tam Phong: "Xem ra anh không muốn cái hợp đồng kia nữa." "Trước đó phân chia 9:1, tôi cũng không đồng ý, hiện giờ chỉ còn dư lại 0,5, đương nhiên là tôi lại càng không thể nào đồng ý rồi." Lục Tam Phong nhìn ông ta, vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Vậy sao?" Lý Tấn Phát nhìn ra ngoài rồi quay đầu lại nói: "Anh nhìn mấy người cùng ngành với anh một chút đi, sang năm anh còn có đường sống sao?"
Tất cả những ông chủ nhà máy và cửa hàng tư nhân từ lớn đến nhỏ có mặt tại đây đều nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, lần này điện tử Thủy Hoàn thực sự đi vào ngõ cụt rồi, nếu như năm sau có đánh đấu, bọn họ còn có sức nặng hơn cả Lục Tam Phong.
"Không thể nói chắc chắn như vậy được, chẳng phải đã nói là sẽ gọi những thương nhân quốc tế kia đến đây sao, đừng có phí thời gian với tôi nữa, nếu như anh vẫn còn muốn đánh nhau với tôi một lần, tôi tìm một chỗ rộng rãi, làm một trận ra trò xem sao." Lục Tam Phong hút thuốc, nói: "Thế nhưng tôi đã nói với anh cả rồi, với cái tuổi này của anh, thực sự chắc chắn không đánh nổi tôi đâu." "Chỉ được cái mạnh miệng, đúng không?" Trong lòng Lý Tấn Phát vô cùng khó chịu, lát nữa những ông chủ kia tới, Lục Tam Phong chắc chắn sẽ còn nịnh bợ thêm chút nữa để nhân cơ hội lấy phương thức liên lạc.
Lý Tấn Phát cảm thấy Lục Tam Phong đang tính toán như vậy, đã như thế, vậy thì cho anh biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Lý Tấn Phát quay lại vẫy vẫy tay với một người đàn ông, dặn dò đôi câu, tay bưng một ly rượu đỏ lên, nói: "Mấy ông chủ thương nhân quốc tế sắp đến đây rồi, nói thật lòng, có thể làm một cách thản nhiên như vậy, giới thiệu mấy thương nhân quốc tế cho các người quen nhau, cũng chỉ có một mình tôi làm.
Lòng dạ như vậy không phải là người bình thường có thể có được đầu, hy vọng của tôi chính là mối buôn bán điện tử của chúng ta phát triển mạnh mẽ một cách ngạo nghễ."
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay, vô cùng sôi nổi.
"Tổng giám đốc Lý đại nhân đại nghĩa!" "Tổng giám đốc Lý đúng là nhìn xa trông rộng!"
Mọi người ở đây thi nhau nịnh hót, trên gương mặt của Lý Tấn Phát lộ ra một nụ cười, rõ ràng đang vô cùng hưởng thụ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhao nhao rời khỏi chỗ, tập trung về phía cửa, người thứ nhất đi vào chính là giám đốc điều hành của công ty tư vấn Thiên Cửu.
"Xin chào, xin chào!"
Một đống người chen chúc ở cửa rối rít bắt tay, có người tự giới thiệu, có người đưa danh thiếp, chẳng khác nào người hâm mộ gặp phải thần tượng ở buổi biểu diễn cả.
"Xin chào tổng giám đốc Lý!" "Xin chào, xin chào, hoan nghênh đến đây!" Lý Tấn Phát bắt tay một cái, có vẻ bình tĩnh vững vàng không ít so với những người khác, trong lòng lại âm thầm đắc ý.
Nếu nói về quan hệ, bản thân ông ta vẫn thân thiết hơn so với những người khác.
Người thứ hai đến đây là tổng giám đốc Phương của công ty Nikene, mọi người lại bắt đầu hàn huyên khách sáo, bao vây trong ba tầng ngoài ba tầng, nắm tay còn không nằm nổi.
"Chào mừng, đã lâu không gặp, tổng giám đốc Phương!" Tổng giám đốc Lý khách sao bắt tay, nói: "Những người này đều là những nhà xí nghiệp nổi danh trong nước, mỗi một người đều có thực lực cả." "Tôi nhìn ra mà!"
Người thứ ba, tổng giám đốc Hầu của tập đoàn Billie, người vừa mới đi vào, Lý Tấn Phát đã mang một bộ mặt tươi cười ra chào đón, nắm lấy tay rồi nói: "Ngài có thể tới đây thực sự là tốt quá, nể mặt mũi tôi quá rồi.
Chuyến đi này chắc chắn sẽ khiến ngài thấy đáng giá, những người này đều là ông chủ có thực lực." "Xin chào, chào ngài, công ty điện tử Sang Duy!" Hoàng Hồng Thịnh niềm nở bắt tay.
"Công ty điện tử Khang Giai, Trần Lập Vinh, chào mừng ngài đến đây." "Công ty điện tử TCL, Lý Hoài Thịnh" Cập n*hật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Trong lúc đó lại có thêm bốn năm người đi vào, cửa chính rơi vào tình trạng chen lấn nghẹt thở, trong phòng tiệc lớn như vậy, chỉ có Lục Tam Phong ngồi một mình ăn uống, có vẻ hơi lẻ loi.
Mọi người vui mừng trò chuyện, giới thiệu lẫn nhau, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đi vào, ở phía sau có hai trợ lý đi cùng.
Lý Tấn Phát trông thấy Chủ tịch Lữ tới đây, vội vã đi đến với vẻ mặt nịnh hót, đưa tay ra nói: "Chủ tịch Lữ, ngài tới đây đúng thật là nể mặt mũi tôi quá, nghe nói ngài vừa mới đi Dubai về, đã nghỉ ngơi đầy đủ chứ?" "Cũng tạm được!" Chủ tịch Lữ hơi qua loa, gật đầu nói.
"Chỗ này nhỏ đã khiến ngài phải chịu thiệt chút rồi, thế nhưng chuyến đi này chắc chắn không phải đến không, những người ở đây đều là chủ các xí nghiệp có thực lực ở trong nước." Lý Tấn Phát nhìn về phía mọi người, dường như đứng trước mặt Chủ tịch Lữ là một chuyện vẻ vang lừng lẫy cỡ nào, vẻ mặt kích động nói: "Tôi xin giới thiệu với một người một chút, vị này chính là Chủ tịch Lữ, chủ tịch của tập đoàn Kenne lừng danh, phối hợp vận chuyển hàng hoa quốc tế đều do tập đoàn ông ấy là "
Mọi người thi nhau chen lấn, rối rít khách sáo đưa danh thiếp đến, có người giới thiệu ngắn gọn về sản phẩm và ưu thế của mình, cũng có người biểu thị rằng đã để Chủ tịch Lữ chờ mất mấy ngày, bản thân mình là người địa phương ở đây, muốn ăn cái gì, muốn chơi gì ở đây, cứ việc nói ra.
"Được rồi, chúng ta đừng chen lấn ở cửa nữa, tôi nói chuyện cùng với mọi người, sẽ nói hết những gì liên quan và nguồn tài nguyên mà tôi biết ra, không lừa mọi người được chưa? Muốn nói chuyện gì thì mau nói, để lại phương thức liên lạc hoặc gì đó, mời mọi người ngồi xuống trước đã." Tổng giám đốc Lý vui vẻ ra mặt, làm một động tác mời.
Chủ tịch Lữ làm đầu tàu đi trước, đi theo phía sau là tổng giám đốc Hầu, chuyển này có chừng mười người đến, mọi người đi theo phía sau chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội được nói chuyện lấy một lần.
Chỉ cần được kết nổi, thì sẽ có cơ hội, tốt nhất là mời bọn họ ở lại đây, như vậy thì sẽ có nhiều thời gian trao đổi hơn.
Lý Tấn Phát đi tới, thấy Lục Tam Phong ngồi một mình ăn cơm, thầm hừ lạnh một tiếng rồi âm thầm suy nghĩ, hiện giờ mới cầu xin tôi sao? Chậm trễ rồi!
Tổng giám đốc Hầu đứng cách đó không xa, nhìn thoảng qua một cái, trông thấy bóng lưng của Lục Tam Phong, hỏi: "Người kia là ai vậy?" "Chỉ là một người râu ria mà thôi, ngài mau ngồi đi, chúng ta mười người một bàn, ý của tôi chính là, năm người trong nước chúng tôi, ngồi chung với năm ông chủ các ngài, trao đổi một chút về tình nghĩa đồng bào nhé, thế nào?" Lý Tấn Phát hỏi ý, nói.
"Tôi thấy như vậy cũng rất tốt." "Vậy thì Chủ tịch Lữ ngồi bàn bên kia đi." Lý Tấn Phát đề nghị: "Tổng giám đốc Hầu cũng đến đây rồi, các ngài ngồi trước đi, các ngài là khách, các ngài ngồi xuống rồi chúng tôi sẽ lo liệu."
Chủ tịch Lữ đứng ở phía trước bàn, nhìn thoáng qua phía Lục Tam Phong, trong phòng tiệc lớn như vậy chỉ có một mình anh ngồi một bàn, thật sự là quá nổi bật.
"Sao lại thấy hơi quen mắt nhỉ?" Chủ tịch Lữ hoài nghi một câu
Lý Tấn Phát trông thấy ông ta vẫn nhìn về phía Lục Tam Phong, vội vàng nói: "Đó chỉ là một ông chủ của xí nghiệp bản địa mà thôi, rất quái gở, không cần để ý đến anh ta đầu, chúng ta ăn thôi."
Lục Tam Phong cảm giác có người nhìn về phía mình, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, khi chạm mắt với Chủ tịch Lữ, trông thấy ông ta, Lục Tam Phong nở một nụ cười nhưng không nói gì.
Chủ tịch Lữ thoáng sửng sốt, trong chốc lát không nhớ ra, nói: "Đó chẳng phải là...!Chẳng phải là người đó hay sao?"
Tổng giám đốc Hầu quay đầu lại cẩn thận quan sát, cũng sững sờ.
"Mọi người mau ngồi xuống đi, muốn ăn cái gì thì cứ gọi cái đó, có gì không hợp khẩu vị thì cứ nói." Lý Tấn Phát tiếp tục khách sáo, muốn để hai người ngồi xuống.
Tổng giám đốc Hầu nhìn chòng chọc một hồi lâu, nhận ra, kêu lên: "Mẹ nó!".