Không khí trên xe trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, Tĩnh Ưng Mạnh không nói gì, chỉ khẽ vươn tay phải tới nắm lấy tay của Tình Mặc, cậu cảm nhận được độ ấm của tay anh, nhưng cũng không hề rút tay lại. Cứ thế cả hai im lặng mà nhanh chóng đến nơi
Tĩnh Ưng Mạnh ôn nhu nói
- Tiểu Mặc, em đi theo anh vào đây có được không?
Tình Mặc cúi đầu gật gật, vươn tay mở cửa xe bước xuống. Tĩnh Ưng Mạnh đi đến, nắm lấy tay cậu hướng thẳng đến một cửa tiệm đang mở cửa ngay trung tâm thành phố sầm uất này
Vừa nhìn vào Tình Mặc liền biết đây là một cửa tiệm cà phê. Tuy rằng tên cửa tiệm đã được miếng vải đỏ che lại, nhưng với một con người thường xuyên pha chế cà phê như Tình Mặc vừa nhìn vào là biết ngay. Trên cánh cửa tiệm được treo một vòng hoa màu hồng nhỏ xinh kèm theo một chiếc chuông treo lủng lẳng ở dưới, cánh cửa kính phối hợp với khung viền màu đen được Tĩnh Ưng Mạnh đẩy ra, vừa bước vào bên trong, mùi hương cà phê nhàn nhạt xông vào mũi, tạo nên cảm giác dễ chịu vô cùng. Cả tiệm được lấy tông màu trắng làm chủ yếu, điểm thêm chút màu xanh dương nhạt làm cả quán trong thật yên bình. Những bàn ghế đủ màu sắc được bày biện trong quán, cả một cửa tiệm đã được chuẩn bị một cách chu đáo, chỉ cần khai trương nữa là có thể đi vào hoạt động. Tĩnh Ưng Mạnh nắm lấy bàn tay phải của Tình Mặc, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước mà nói
- Tiểu Mặc, em thấy anh chuẩn bị có tốt không. Đây sẽ là cửa tiệm của em. Nếu không vừa ý chỗ nào em có thể nói với anh
Tình Mặc nghe Tĩnh Ưng Mạnh nói đây là cửa tiệm của mình, đôi mắt trợn to lên, nhìn anh mà lắp bắp
- Đại..Ưng..em..không..dám..nhận..đâu
Tĩnh Ưng Mạnh nhíu mày
- Vì sao? Em không hài lòng chỗ nào có thể nói anh biết mà
Cậu cúi đầu xuống, âm thầm nhỏ nhẹ mà nói
- Em biết anh không còn thích em nữa, nếu bây giờ anh nói lời chia tay lại sợ em buồn nên mới chuẩn bị những thứ này, để xem như là đền bù cho em phải không?
Tĩnh Ưng Mạnh vừa định mở miệng, cậu lại nói tiếp
- Kì thật anh không cần phải làm như vậy đâu, em hoàn toàn không có quyền gì oán trách cả, anh đã giúp em rất nhiều rồi. Lẽ ra là em mang ơn anh mới đúng, anh không cần cảm thấy áy náy với em đây. Có lẽ ngày mai en sẽ kiếm nhà mới để ở
- Sau này cấm em xem phim lúc 8h
Tĩnh Ưng Mạnh nói xong câu này khẽ thở dài, ôm ai đó vào lòng mình vỗ vỗ, nhìn hướng cửa phòng bếp của cửa tiệm anh nói to
- A Lạc cậu mau ra đây giải thích cho rõ đi
Lúc này chàng trai ban sáng đi với Tĩnh Ưng Mạnh bước ra, trên mặt nỡ nụ cười tươi sáng mà giới thiệu
- Chào Tình Mặc, tôi là Hướng A Lạc nha. Là người thiết kế quán cà phê nhỏ này,cũng là người khi sáng cậu gặp nha
Tình Mặc nhìn người này, lại nhớ đến hình ảnh khi sáng, trong lòng lại đau đớn, cố ý muốn thoát khỏi cái ôm của Tĩnh Ưng Mạnh, nhưng lại bất lực vì anh ôm rất chặt
A Lạc thấy một màn như vậy vội cười to, lại mở miệng nói
- Tình Mặc à, anh nghĩ Ưng Mạnh cấm em xem mấy cái phim truyền hình là đúng đó. Để tránh sau này nghĩ linh tinh anh sẽ giải thích với em. Thật ra việc hoàn thành cửa tiệm đã xong từ sớm, sáng nay vị tổng tài nhà em đến kiểm tra lại lần nữa rồi mới mang em đến đây tạo bất ngờ cho em, nào ngờ hắn chợt nhớ rằng ghế ngồi của em vẫn chưa có đệm lót ở trên. Không nói hai lời hắn liền kéo anh đi mua không biết bao nhiêu là đệm lót về cho em. Lúc đi trên đường hắn ta luôn miệng nói rằng nếu em nhìn thấy cửa tiệm này chắc sẽ vui lắm. Cái tên mặt mâm không đổi này lại ở suốt đường đi vừa nghĩ đến em vừa cười. Nào ngờ lại bị em bất gặp được hiểu lầm nha. Mà anh cũng nói luôn, chậc! anh vẫn còn một bà xã ở nhà cần phải nuôi đó, nếu anh dám ở sau lưng hắn phản bội, xem ra chưa cần đến mẫu hậu đại nhân của Tĩnh Ưng Mạnh ra tay thì bà xã của anh đã lấp mộ cho anh trước rồi a = ̄ω ̄=
Tình Mặc nghe đến đây thì vỡ lẽ, cái đầu nhỏ khẽ rúc sau trong ngực Tĩnh Ưng Mạnh mà dụi dụi, giọng nói lí nhí như mũi vang
- Là em hiểu lầm anh, Đại Ưng em xin lỗi ~T_T~
Tĩnh Ưng Manh nháy mắt với A Lạc, ra dấu hiệu hắn có thể biến khỏi đây để anh còn phải dỗ bà xã của mình. A Lạc le lưỡi với anh, sau đó âm thầm rời đi. Chừa cho hai người không gian riêng tư
Tĩnh Ưng Mạnh hôn chóp đầu cậu khẽ mắng
- Em đó! Mỗi lần có chuyện là lại đòi bỏ đi. Lần sau còn như thế nữa, anh liền đánh mông nhỏ của em
Cậu gật đầu sau đó tự giác ở trên má Tĩnh Ưng Mạnh lưu lại nụ hôn
Anh cười cười, đẩy cậu ra khỏi người mình. Đoạn quỳ xuống móc trong túi quần mạnh ra một hộp nhẫn, anh mở lời
- Tình Mặc lần đầu gặp được em, anh biết mình không thể thoát ra rồi. Bây giờ tuy có hơi sớm,nhưng anh vẫn muốn hỏi rằng em có chấp nhận làm vợ anh không
Cậu ngạc nhiên trước màn cầu hôn của anh, nước mắt lại lần nữa rơi xuống, khẽ gật cái đầu nhỏ của mình
- Chỉ cần là anh dù có thế nào em vẫn sẽ đồng ý
Tĩnh Ưng Mạnh nghe được câu trả lời vừa ý muốn của mình, anh đứng lên đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu. Sau đó lại bảo cậu đeo nhẫn cho anh
Cứ như thế họ mãi mãi ở bên nhau. Không cần quá nhiều sóng gió, không cần phải là một buổi cầu hôn bất ngờ, hay những món xa xỉ khác, chỉ cần hai trái tim hướng về nhau, cùng nhau đập chung một nhịp, đôi tay khẽ nắm chắt lấy nhau, nụ cười trên môi không tắt, âm thầm quan tâm chăm sóc đối phương, có lẽ đây mới là điều hạnh phúc nhất họ mong đợi. Hai người từ này vĩnh viễn có thể bình yên mà ở bên nhau đến cuối đời
3 tháng sau, tại một nhà thờ ở Hà Lan, Tĩnh Ưng Mạnh và Lâm Tình Mặc làm lễ kết hôn trước sự chứng kiến của những người thân quen. Họ nhìn nhau nở nụ cười, chầm chậm trao nhẫn cho đối phương. Lại tiếp tục trao cho nhau nụ hôn
Cứ thể họ chính thức thành một phần cuộc sống của người kia cho đến cuối đời
Hoàn văn
19/5 /2018
-------***----
Còn phiên ngoại của hai đứa và Nghiêm Phong x Tống Bạch nữa