*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trịnh Cảnh Đồng hẹn Phó Trạch Văn tới một quán bar tư nhân, điều kiện chỗ này cũng được, thành phần tri thức chiếm đa số, âm nhạc cũng đều rất nhẹ nhàng, không quá ầm ĩ, rất thích hợp để nói chuyện, tình nhân cũng rất nhiều.
Phó Trạch Văn đúng hẹn mà tới, Trịnh Cảnh Đồng đã sớm đến rồi, đang ngồi trong góc xem điện thoại, ngồi lé vào một bên, ánh đèn lại mờ ám, Phó Trạch Văn tìm một hồi lâu mới thấy.
"Cậu trước đây không phải không thích nhất mấy nơi tối tăm như này sao, hôm nay làm sao vậy, tâm tình không tốt?" Phó Trạch Văn gọi nhân viên phục vụ, "Một ly Tequila, không chanh không muối."
Rượu Tequila đã qua pha chế. Ở VN giá mỗi chai nồng độ 40% là khoảng 350kTrịnh Cảnh Đồng nhất thời không biết nên mở miệng với Phó Trạch Văn như thế nào, y phi thường do dự, rốt cuộc có nên thẳng thắn về chuyện phát sinh ngày hôm đó ở làng du lịch hay không, y như vậy thật không tử tế, Phó A Bảo sẽ không vui chứ?
Nhất định sẽ, em ấy thật giống như ghét bỏ mình, ôi... Có điều cũng hết cách rồi, ai bảo mình là một nam nhân cơ.
"Cậu hôm nay có chút kỳ quái a." Phó Trạch Văn hiếm thấy Trịnh Cảnh Đồng sẽ hồn vía lên mây, "Làm sao vậy, thất tình?"
Trịnh Cảnh Đồng ngẩng đầu lên nhìn Phó Trạch Văn một chút, không lên tiếng.
"Phốc, không phải bị tớ nói trúng rồi chứ, cậu thật sự thất tình?" Phó Trạch Văn rất happy, "Nữ nhân nào không có mắt như vậy, còn có thể không mua chăn của cậu, cậu không phải là làm chuyện gì đó đè nén chứ?"
Trịnh Cảnh Đồng đầu gối trúng một mũi tên, mình thật đúng là đè nén chuyện đáng sỉ nhục, quả thực không cách nào cứu vãn.
Có điều quên đi, chuyện này suy nghĩ thêm đi, hiện tại trước hết nói cho Phó Trạch Văn về vấn đề yêu đương của Phó A Bảo.
"Nói với cậu về sự kiện kia, là liên quan tới em trai cậu." Trịnh Cảnh Đồng hắng giọng, trước đây y rất biết cách lựa chọn từ ngữ, thế nhưng đến lúc mở miệng lại không biết nên nói như thế nào, loại chụp trộm mờ ám này mật báo lại thật không phải là quá vẻ vang, chí ít không xứng với hình tượng bình thường của y chút nào.
"A Bảo? Em ấy làm sao vậy?" Phó Trạch Văn luôn cảm thấy không đúng lắm, "Nó sẽ lại không gây họa chứ?" Em trai mình lần trước nói không đáng tin lắm, bất quá cậu cũng không có ý gì xấu, hơn nữa nhìn điệu bộ kia, phỏng chừng cả đời cũng không sửa được cái tính này, nói rồi cũng vô ích.
"Không có không có." Trịnh Cảnh Đồng liên tục xua tay, "A Bảo em ấy rất tốt, chính là bạn gái em ấy..."
"Nha, cậu nói cái bạn gái học cùng lớp nó kia a, hai đứa chúng nó làm sao vậy?" Phó Trạch Văn thúc giục, "Cậu hôm nay thật là bà mụ, đến cùng là có chuyện gì a."
"Tớ phát hiện bạn gái em ấy cùng những nam sinh khác rất thân mật, tớ nghi ngờ hai người bọn họ liên kết lừa gạt A Bảo." Trịnh Cảnh Đồng đem điện thoại của mình cho Phó Trạch Văn xem, "Cậu nhìn một chút đi, hôm đó tớ kẹt xe, đúng lúc gặp hai người kia vào khách sạn."
Nụ cười trên mặt Phó Trạch Văn không còn, hắn cầm điện thoại nhìn lại, mấy phút sau, y trượt một hồi kéo xuống, không sai, nữ chính trong video này chính là bạn gái của A Bảo nhà bọn họ!
Phó Trạch Văn quả thực giận điên lên, em trai hắn rất đơn thuần, rất ngốc, thế nhưng là một đứa trẻ tốt, không phải để người ta đem ra lừa gạt!
Bởi vì Phó A Bảo mới năm hai, tuy rằng học trường đại học không phải danh tiếng, thế nhưng không khí trường học coi như không tệ, người nhà họ Phó cũng rất yên tâm, vì thế lúc trước Phó A Bảo về nói kết giao bạn gái người trong nhà còn thật vui vẻ, tình yêu đại học dù sao cũng khá là thuần khiết, giữ vững tâm thái ủng hộ tự do yêu đương, bọn họ cũng không thể nào quản quá, hơn nữa Phó A Bảo cho xem xem qua ảnh, đối phương chính là nữ hào khí chất rất tốt, nhìn qua giống như là hài tử gia đình tốt.
Vợ chồng Phó Minh cùng Hứa Dung trước kia là bạn học, bạn gái của Phó Trạch Văn Đới Tuyết Dao cũng là từ thời đại học liền bắt đầu đàm luận, vì thế mọi người có thể rất hiểu, nghĩ có thể nhà bọn họ chính là có gen này, tìm vợ đều là trong trường học.
Mắt thấy điện thoại của mình sắp bị bóp nát, Trịnh Cảnh Đồng vội vã đưa tay giật trở về, trong này còn có ảnh chụp trộm Phó A Bảo đấy.
Trịnh Cảnh Đồng tiếp tục nói: "Theo tớ được biết, nam sinh cùng cô gái này cùng vào khách sạn là bạn học của A Bảo, tớ thấy bọn họ cùng từng trong trường đi ra, hơn nữa nhìn quan hệ rất tốt, hẳn là anh em tốt đi."
Phó Trạch Văn tức giận đến nhất thời không nói ra hơi, một chén rượu chầm chậm trôi xuống, hắn rất cảm kích Trịnh Cảnh Đồng có thể nói cho hắn biết những chuyện này, "Cảm ơn, việc này tớ sẽ xử lý, sau này tớ sẽ dành nhiều thời gian chút để ý tới nó." Tính cách A Bảo quá đơn thuần, rất dễ dàng bị người lừa gạt.
"Vậy thì tốt." Trịnh Cảnh Đồng gật đầu, sau đó y lại bắt đầu do dự, mắt thấy Phó A Bảo cùng nữ nhân giạng chân kia không được, vậy mình có nên ngả bài luôn hay không đây?
"Có điều cậu làm sao lại biết chuyện này a, hình ảnh đúng lúc dừng trước cửa khách sạn là trùng học, còn cửa trường học?" Phó Trạch Văn cảm thấy có chút kỳ quái, hắn cảm thấy việc này cũng quá trùng hợp.
"Ách..." Trịnh Cảnh Đồng bị hỏi bất ngờ, y đúng là không biết nên trả lời thế nào, cũng không thể nói cho Phó Trạch Văn "Tớ theo đuôi em trai cậu" chứ? Khẳng định bị xem là biến thái cần cách ly.
Trịnh Cảnh Đồng cuối cùng trấn định nói: "Loại tiểu tiết này chúng ta cũng không cần so đo." Y quyết định sự việc kia vẫn là tạm thời bảo mật đi, Phó Trạch Văn hiện tại chính là đang nổi nóng, nếu như mình nói mình ăn em trai hắn, vách đá cheo leo sẽ phân phân thành khủng long bạo chúa.
Phó Trạch Văn: "..." Cái này gọi là loại tiểu tiết không cần so đo, người này đang nói cái gì đấy.
............
Thứ 2 tuần sau, Phó A Bảo phát hiện Hà Tư Kỳ không có tới, cậu cũng không nghĩ nhiều, nhưng qua hôm sau cũng không có tới, cậu liền bắt đầu kì quái, gọi điện thoại cũng không có ai nhận.
Sau đó cậu phát hiện cũng không đi học, cũng tương tự gọi điện thoại không được, hỏi bạn học cũng đều nói không biết.
Mãi đến tận ngày thứ 4, cậu nhận được điện thoại của Hà Tư Kỳ, nói là hẹn cậu tới quán cà phê gần cổng phía đông gặp mặt.
Bạn gái mất liên lạc 3 ngày, Phó A Bảo thật sự lo lắng, tuy nói cậu cũng không yêu Hà Tư Kỳ sâu nặng, nhưng người đột nhiên không thấy dù sao vẫn khẩn trương, suýt chút nữa thì báo cảnh sát.
Lúc Phó A Bảo tới quán cà phê phát hiện Hà Tư Kỳ đã sớm tới, có điều cô đội mũ, mùa này đội mũ rất kỳ quái, lại không lạnh không nóng, không cần giữ ấm cũng không cần che nắng, mang mũ làm gì a.
"Em uống nhầm thuốc à, thời tiết này mà đội mũ." Phó A Bảo nghĩ tới cái gì đương nhiên liền nói cái đó, vô cùng không giữ mồm giữ miệng, "Em 3 hôm nay đi đâu, sao không liên lạc được a, hại anh lo lắng gần chết, điện thoại cũng tắt máy, chính là có chuyện gì cũng phải nói một tiếng a, thầy giáo bên kia cũng không xin nghỉ, em —"
Nói đến một nửa Phó A Bảo dừng lại, sau đó cất cao thanh âm nói: "Ôi trời ơi, mặt em bị làm sao vậy, sao lại bị bầm tím thành một cục, bị ai đánh?!" Nếu thế nào thì cũng là bạn gái mình, sao có thể tùy tiện bị người đánh.
"Không không, không ai đánh em!" Hà Tư Kỳ rất kinh hoảng, "Là em không cẩn thận từ trên cầu thang té xuống nên mới như vậy."
Lời nói dối của Hà Tư Kỳ rất vụng về, nhưng Phó A Bảo vẫn không nhìn ra, đối phương nói là ngã cậu sẽ tin, "Như vậy a, không ai đánh là tốt rồi, dọa anh một hồi, em sau này bước đi cẩn thận một chút, mặt con gái rất quan trọng, khuôn mặt đẹp lại té thành như vậy, đổi lại người khác trông mặt mà bắt hình dong khẳng định không cần em, cũng chính là anh —"
"Chúng ta chia tay đi." Hà Tư Kỳ cũng không chờ Phó A Bảo nói xong, đột nhiên nói một câu như vậy.
Phó A Bảo đầu tiên là ngốc lăng, sau đó mới chớp chớp mắt hỏi: "Em nói cái gì?"
"Em cảm thấy chúng ta không hợp, chúng ta chia tay đi." Hà Tư Kỳ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phó A Bảo, có trời mới biết trong lòng cô lúc này có bao nhiêu sợ hãi, vết thương trên mặt coi như còn nhẹ, những chỗ cô được quần áo và mũ che khuất càng thảm hại hơn, lúc vừa đi chân liền run lên, tóc đều bị cắt sạch, trên da đầu cũng có đầy vết thương, những chỗ kia sau này tóc e rằng rất khó mọc dài.
(meto 2 ca ca đánh ghen thâm vỡi =.=)Cô vẫn còn tốt chán, chân Lưu Lực đều bị cắt đứt, hiện tại đang ở trong bệnh viện.
"Tại sao?!" Phó A Bảo mù mịt, tình hình đang tốt, sao lại bị bỏ?
Này không khoa học!
Căn bản không có đạo lý mà!
Ngay cả Trịnh Cảnh Đồng còn thích cậu, dựa vào cái gì mà Hà Tư Kỳ không thích cậu?!
(Em logic quá đi >"<)"Em thích người khác?!" Phó A Bảo chất vấn Hà Tư Kỳ.
"Ừ." Hà Tư Kỳ gật đầu.
Phó A Bảo phát hỏa, trong lòng cậu phi thường không phục, "Ai vậy, điều kiện của ai còn có thể tốt hơn anh a?! Dám cướp người của ta, thực sự là ăn tim gấu gan báo rồi!" Nhìn cậu khí thế như vậy, còn kém nữa là hỏi ra họ tên đối phương tìm tới cửa rồi.
"Em hai hôm nay mới phát hiện, kỳ thực so với nam nhân, em thích nữ nhân hơn." Hà Tư Kỳ mặt không biến sắc nghiêm túc nói.
"..." Phó A Bảo liền ỉu xìu một hồi.
Cậu cảm giác mình có thể có chút nghe nhầm rồi.