Sắc mặt Từ Thanh tái nhợt sau đó liền lập tức nói: "Tỷ tỷ, lời này của chị em nghe không hiểu, Giai Giai của chúng em chính là muốn báo ân, không có ý nghĩ khác."
"Cô nhanh tỉnh lại đi, tôi có một đứa em gái, nhưng cô ấy không phải họ Từ!" Vu Thư lạnh lùng nhìn Từ Thanh, "Cô không phải thật sự cho rằng tôi lớn tuổi cái gì cũng không hiểu a, Vu Thư tôi nửa đời bàn chuyện làm ăn hạng gì mà chưa từng gặp qua, muốn nịnh bợ tôi còn là chân tâm vì muốn tốt cho tôi, còn có cái mục đích đen tối gì nữa, tôi dù sao vẫn có thể nhìn ra một điểm, cô thật sự coi tôi đui mù a!"
"Cô không phải là nghĩ nhà tôi không có người thừa kế liền muốn cho con gái cô sinh ra một đứa đấy chứ, nghĩ tới thật đúng là tốt! Cô không phải cho rằng người Trịnh gia tôi ngu ngốc nhiều tiền a, làm loại này vì có thể ở trên, vậy nửa đời này của tôi thật là sống uổng phí!"
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ chị thật sự hiểu lầm em, em nếu như thật sự có loại ý nghĩ kia liền bị thiên lôi đánh, em là thật vì tốt cho tỷ tỷ chị a, Cảnh Đồng nhà các chị đã cứu Giai Giai của chúng em chúng em cảm kích còn không kịp đây, đâu sẽ có loại ý nghĩ xấu xa này, vậy cũng thật là muốn bị sét đánh rồi!" Từ Thanh còn khóc lên, vẫn là diễn quá sâu rồi.
Vu Thư xoay người lớn tiếng dặn dò với người hầu ở trong phòng đối diện: "Tiểu Tề, đem mấy thứ người này lần trước mang tới ra, đều vứt cho cô ta nhận về!" Lễ vật Từ Thanh đưa tới bà cũng không dùng qua, vẫn còn nguyên, thậm chí ngay cả đóng gói cũng không mở ra, tuy rằng bên trong có không ít lễ vật quý trọng, nhưng Trịnh gia bọn họ không thiếu chút đồ này, sẽ không nông cạn mà vừa nhận được liền tràn đầy phấn khởi mở ra xem.
"Tỷ tỷ đừng a, vật này đưa tới là cảm tạ ơn cứu mạng của Cảnh Đồng nhà các chị, cái này sao có thể trả lại đây!" Từ Thanh vội vã xua tay ngăn cản, lễ vật tặng rồi nhận lại nào có đạo lý, trả lại đây coi là xảy ra chuyện gì.
"Lễ vật của cô quá nặng chúng tôi thật sự nhận không được, còn ơn cứu mạng với chả không ơn cứu mạng gì đấy, vốn là con gái cô cũng chỉ là gãy xương hơn nữa chảy máu, căn bản không phải trọng thương gì, để lỡ chút cũng không chết ngay được, tới bệnh viện một chuyến rồi trở về dưỡng vài tháng là tốt rồi."
"Cô nghĩ tôi không nhìn ra được sao, nhà các cô dựa vào cái lý do này đến đây nịnh bợ, đây không phải chuyện lớn gì, mọi người đều là người làm ăn, chuyện như vậy nhìn nhiều lắm rồi đều hiểu rõ trong lòng, chỉ là không vạch trần mà thôi." Trên trường làm ăn hư dĩ ủy xà (*) có rất nhiều, Vu Thư bình thường gặp rất nhiều, trong nhà làm party gì hay đi ra ngoài tham dự party gì, đều phải giả bộ.
(Hư dĩ ủy xà: đối với ai đó lịch thiệp nhưng không có sự chân thành)Trong chốc lát Tiểu Tề liền mang theo bao lớn bao nhỏ tới, đều là mấy lễ vật lần trước Từ Thanh mang tới, Vu Thư mang mấy thứ này đều đẩy lên bàn tới trước Từ Thanh: "Mấy thứ này lấy ở đâu thì liền cầm về chỗ đó cho tôi, nhà chúng tôi tiêu thụ không nổi!"
Từ Thanh vẫn luôn nhún nhường sau đó giải thích nói mình không có tâm tư ác độc như vậy, là Vu Thư hiểu lầm bà ta.
"Có hay không trong lòng tôi và cô đều rất rõ ràng, Trịnh gia chúng tôi không hoan nghênh cô, đừng nói Cảnh Đồng nhà chúng tôi chưa từng có loại ý nghĩ kia, chính là có, cũng không lọt mắt con gái cô, nhìn cái đức tính này của cô tôi liền biết con gái cô là cái loại hàng gì rồi, còn dám để cô ta sinh con? Sinh ra không biết là cái thứ khốn nạn gì!" Vu Thư thực sự là bị chọc tức, không mắng trong lòng bà không thoải mái.
Từ Thanh còn muốn giải thích, há mồm ngậm miệng liền là vì tốt cho Trịnh gia.
"Tốt cái gì mà tốt, tốt cái lông cô! Kiếm một đứa nhỏ không thanh không bạch ở giữa, cái này còn có thể tốt hả? Cô còn muốn để người ta hảo hảo sinh sống không! Còn nói bị người bắt nạt cái gì, tôi ngược lại thật muốn nhìn một chút, đứa nào ăn gan hùm mật báo dám bắt nạt trẻ con Trịnh gia chúng tôi!"
Nói xong Vu Thư bảo người hầu đi gọi bảo tiêu: "Gọi người lại đây đem ả đàn bà này lôi đi! Đuổi ra ngoài cho tôi! Còn dám tới cửa liền báo cảnh sát cho tôi!"
"Tỷ tỷ!" Từ Thanh đâu chịu.
"Cô im miệng cho tôi! Tỷ tỷ cô gọi được sao? Cô cho rằng cô là ai a!" Vu Thư bị chọc tức, bà đã lâu không có tức giận như vậy, mấy năm gần đây tháng ngày sau khi về hưu đều trải qua rất thoải mái, ngoại trừ vấn đề hôn nhân của con trai trên căn bản không có gì phải bận tâm, hiện tại con trai đã kết hôn bà lại càng không có gì phải lo lắng, thư thư phục phục ở nhà dưỡng lão, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại gặp phải người như thế, mình đúng là mắt bị mù, biết Lưu gia muốn nịnh bợ nhưng không nghĩ tới lại tâm tư ác độc như thế!
Động tĩnh dưới lầu không nhỏ, Trịnh Cảnh Đồng thính tai hơi hơi nghe được chút, y thấy A Bảo uống hết nước trái cây tìm cớ xuống lầu, đi tới cửa cầu thang liền nhìn thấy trong phòng khách dưới lầu nói nhao nhao ồn ào, "Xảy ra chuyện gì?" Y cau mày.
Vu Thư vừa quay đầu lại, thấy con trai liền vội vã ngoắc ngoắc tay: "Cảnh Đồng con đến rất đúng lúc, con khi đó như thế nào lại tiện tay giúp đỡ con chó ghẻ này! Hiện tại tốt rồi, người ta ngay cả con trai của con đều muốn quản! Khốn nạn cho con!"
Trịnh Cảnh Đồng nghe được hai chữ "Con trai" trong lòng cả kinh, lẽ nào chuyện A Bảo mang thai bị người ngoài biết rồi?! Người trong nhà đều đã được hảo hảo thông báo, hẳn là sẽ không truyền ra ngoài, đây chính là chuyện thiên đại! Sắc mặt y âm trầm nhìn Từ Thanh: "Con cái cái gì?" Chuyện vi phạm pháp luật y không muốn làm, thế nhưng nếu quả thực có người muốn tổn thương A Bảo, y không ngại làm chút chuyện không nên làm!
"Tôi...... tôi......" Từ Thanh mới vừa nãy còn miệng lưỡi rất lưu loát không biết tại sao đối diện với Trịnh Cảnh Đồng vậy mà không nói ra lời, sắc mặt Trịnh Cảnh Đồng thực sự quá đáng sợ, quả thực giống như muốn ăn thịt người, bà ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua sắc mặt ai khó coi như vậy, bộ dáng Trịnh Cảnh Đồng này đẹp tới như vậy, tức giận lên lại đáng sợ như thế.
"Tôi cái gì mà tôi, đuổi cổ ra ngoài cho tôi!" Vừa vặn lúc này bảo tiêu đến, Vu Thư sai người liền kéo Từ Thanh cùng lễ vật lần trước bà ta mang đến đều ném ra ngoài.
"Mẹ, mẹ như thế nào lại để bà ta đi?" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy người như vậy không thể tùy tiện thả chạy được, miệng không lấp kín không thể được!
Vu Thư kỳ quái: "Không đuổi mụ ta đi chẳng lẽ còn giữ mụ ta lại ăn cơm trưa?! Tâm bà ta đều có thể chọc thủng trời rồi, muốn con gái bà ta sinh con cho con đấy! Cũng không nhìn cái đạo đức của mình một chút, nhà mụ ta xứng sao!"
"Hóa ra là như vậy, mẹ vừa nãy làm con sợ muốn chết, con còn tưởng chuyện của A Bảo bị người ngoài biết rồi." Trịnh Cảnh Đồng thở phào nhẹ nhõm, "Không phải chuyện của A Bảo là tốt rồi." Trịnh Cảnh Đồng vỗ vỗ lưng mẹ mình kéo bà ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, tức giận cũng là việc chân tay đấy.
"Mẹ đừng tức giận, mẹ hảo hảo nói với con, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Trịnh Cảnh Đồng rót cho Vu Thư chén nước.
Vu Thư uống một hớp sau đó liền đem đầu đuôi sự tình nói một lần, sau đó tiếp tục mắng: "Thật là chưa từng gặp qua loại không biết xấu hổ như vậy!"
Trịnh Cảnh Đồng sau khi nghe xong chỉ có một cảm cảm giác: Mẹ y nói không sai, y lúc trước đúng là khốn nạn! Đừng nói gãy xương, chính là người đã chết cũng không phải chuyện liên quan tới y a, cũng không phải y va vào, gọi 120 liền xong chuyện, cần gì phải đưa người ta tới bệnh viện a!
May là A Bảo vừa nãy không nghe thấy động tĩnh dưới lầu, bằng không vạn nhất chọc tức A Bảo tội của y liền lớn rồi, bất quá Lưu gia này cho nhà y một cái đáp lại đáng ghét lớn như vậy, không hồi báo thì có lỗi với chính mình, tâm quả là rất lớn, thật sự coi Trịnh gia bọn họ đều là ngu ngốc sao!
Vu Thư mắng xong trong lòng vẫn cứ cảm thấy phi thường ủy khuất, bà đập Trịnh Cảnh Đồng một cái: "Việc này đều tại con, nếu không phải con A Bảo làm sao phải chịu ủy khuất lớn như vậy, mấy cái nói hưu nói vượn trên mạng thì thôi, bây giờ còn bị người ta nói thành như vậy, thật là chịu tội lớn, con kết hôn với nó phúc không hưởng đến, còn chịu khinh bỉ nữa!" Nói xong bà còn khóc, càng nghĩ càng thấy A Bảo đáng thương, tới nhà bọn họ bọn họ lại không chăm sóc tốt, bản thân còn là trẻ con mà còn phải sinh con, mỗi ngày chuột rút không nói còn toàn thân eo nhức lưng đau, chịu đại tội rồi!
"Vâng vâng vâng, là con không tốt, con nghĩ biện pháp một chút." Trịnh Cảnh Đồng cũng rất hổ thẹn, "Việc này để con xử lý, con khẳng định làm tới ổn thỏa."
"Mẹ đừng khóc, coi chừng khóc tổn hại thân thể." Trịnh Cảnh Đồng rút cho Vu Thư mấy tờ khăn giấy, Lập tức ăn cơm trưa, để A Bảo thấy được không tốt, em ấy sẽ lo lắng cho mẹ."
Vu Thư nghĩ cũng đúng, việc này cũng không thể để A Bảo biết, mang thai đã rất cực khổ rồi, cũng không thể lại thao tâm vào mấy thứ khác, vì thế bà lập tức nhận lấy khăn giấy lau lau nước mắt, bộ dáng bà như vậy cũng không thể để A Bảo nhìn thấy: "Con lên trước giúp nó, mẹ đi rửa mặt."
"Ai." Trịnh Cảnh Đồng tâm tình không tốt đẹp gì, thời điểm lên lầu còn đang suy nghĩ hành hạ Lưu gia này như thế nào, còn có Lưu Giai Giai, thực sự là tâm quá lớn, thiên kim tiểu thư hảo hảo không làm, nhất định phải làm ba chuyện xấu xa! Tự muốn thấp hèn!
Bất quá thời điểm y vào phòng ngủ chính là vẻ mặt khác, trên mặt cười híp mắt: "A Bảo, mau ăn cơm trưa, anh mặc áo khoác cho em xuống lầu đi." Y cầm áo khoác trên mắc áo đi tới.
Phó A Bảo đang tập thể dục, là một bài tập bảo vệ cổ, thấy Trịnh Cảnh Đồng đi vào liền vui vẻ đứng dậy, đưa tay ra để Trịnh Cảnh Đồng mặc quần áo cho cậu: "Trưa hôm nay ăn cái gì?" Vốn không cảm thấy đói bụng, uống một chén nước trái cây xuống khẩu vị liền khai, "Có sườn xào chua ngọt không, em muốn ăn sườn xào chua ngọt."
"Có, món hôm qua em nói muốn ăn đều làm cho em." Trịnh Cảnh Đồng cẩn thận cài khuy áo cho Phó A Bảo, quần áo này là làm theo yêu cầu, bụng đặc biệt nới lỏng, quần áo bình thường rộng bụng khẳng định các chỗ khác cũng rộng, không vừa vặn.
"Hi hi." Tâm tình Phó A Bảo không tệ.
"Đúng rồi A Bảo, anh muốn chứng thực Weibo cho mình, em xem thế nào?" Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên nghĩ đến, biện pháp tốt nhất để đối phó với mấy lời đồn trên mạng chính là:
Show ân ái!
Bởi vì trên mạng nói chính là A Bảo, cho nên dùng tài khoản của A Bảo show hiệu quả hơn nửa sẽ không quá tốt, y đăng ký weibo chứng thực, mỗi ngày show ân ái, xem còn có đứa nào nói hươu nói vượn hay không!