Đoạn Phỉ nhìn mặt Trịnh Cảnh Đồng sửng sốt hồi lâu, lúc Trịnh Cảnh Đồng ký xong đem văn kiện trả lại cho cô cô mới phục hồi lại tinh thần.
"... Trịnh tổng, mặt của anh làm sao vậy?" Vừa nãy các đồng nghiệp nói chuyện này cô còn chưa tin, hiện tại tận mắt nhìn, không thể không tin, cô không thể nào tưởng tượng được đến tột cùng là ai lại dám đánh Trịnh Cảnh Đồng, là cha mẹ? Nhưng Trịnh Cảnh Đồng là con trai độc nhất của Trịnh gia, hơn nữa đều đã 30 tuổi, cũng không phải trẻ con, cha mẹ đâu còn có thể đánh như vậy a.
"Không sao, không đau." Trịnh Cảnh Đồng rất không sao cả, hơn nữa đúng là y trước đây không tốt, bị đánh cũng là đáng đời, huống hồ đánh là thân mắng là yêu, có nói với những người ngoài này nói rồi phỏng chừng bọn họ cũng không hiểu đây là tiểu tình thú của y và A Bảo trong lúc đó, Trịnh Cảnh Đồng còn rất đắc ý.
(một thê nô chia sẻ =)))))Ý nghĩ này nếu như bị Phó A Bảo biết, phỏng chừng lại bị đánh một trận, lúc trước lúc cậu đánh Trịnh Cảnh Đồng không phải là vì để cho y cảm thụ thương yêu, không nghĩ tới hàng này còn hưởng thụ lên, quả thực chưa có uống thuốc.
Đoạn Phỉ thấy dáng vẻ Trịnh Cảnh Đồng như vậy hẳn là không muốn nói, cũng sẽ không hỏi nữa, có điều hôm qua Trịnh Cảnh Đồng lúc tới công ty còn rất tốt, xem ra không phải chuyện tối hôm qua chính là sáng sớm hôm nay, thế là trong lòng cô liền có tính toán, sau đó sai người đi mua thuốc mang tới đi.
Nửa tiếng sau Đoạn Phỉ lại tới một chuyến nữa, lúc này là tới đi, Trịnh Cảnh Đồng tuy rằng cảm thấy Đoạn Phỉ chuyện bé xé ra to như vậy nhưng cũng không không ngại ngùng nói cự tuyệt, y là ông chủ của công ty này, cấp dưới muốn làm y vui lòng là chuyện bình thường, huống hồ chính là chút thuốc, không đáng giá bao nhiêu tiền, cũng là một phầm tâm ý của người ta, liền tiếp nhận đi.
Đoạn Phỉ lấy túi chườm đá từ trong túi nilon ra, đặt trên bàn không nặng không nhẹ đập một cái, túi chườm đá trong chốc lát liền bắt đầu hạ nhiệt, máu tụ trong 24h bình thường đều chườm lạnh, sau đó uống chút thuốc lưu thông máu tụ, ngày mai liền bắt đầu chườm nóng, cô đặc biệt tìm hiểu.
"Trịnh tổng, tôi chườm đắp cho anh một chút đi, vết thương trên trán cùng khóe miệng anh không hảo hảo xử lý, phỏng chừng phải rất lâu mới có thể biến mất." Đoạn Phỉ một bộ tư thái phi thường lão luyện, cô muốn cho Trịnh Cảnh Đồng thấy được một mặt nữ nhân của cô, mà không phải chỉ là một cấp dưới ưu tú trên công việc.
"Không cần." Trịnh Cảnh Đồng nhìn thấy Đoạn Phỉ hướng phía y tới gần liền vội vàng từ chối, tâm nói tôi hiện tại cũng là người đã có vợ, sao có thể tùy tiện tới gần một người phụ nữ trưởng thành như vậy, trước đây không có tự cảm thấy gì, hiện tại có A Bảo lập tức có ý thức cảm giác, Đoạn Phỉ đây là làm gì a, đây không phải chuyện một giám đốc bộ phận quan hệ xã hội nên làm. "Cô đem đồ giữ lại đi, sau đó Vu Cần trở về tôi để cậu ta làm, cô đi làm việc đi."
Đoạn Phỉ bị giội một bồn nước lạnh, cô vốn tưởng rằng, đã tự mình chủ động mang thuốc tới như vậy, thân cận lúc nào cũng có thể đi, nam nhân bình thường sẽ không từ chối loại ý tốt này a, coi như không có ý gì cũng không tiện từ chối, không nghĩ tới Trịnh Cảnh Đồng không chút nghĩ ngợi đã nói "Không cần", cô đá thiết bản.
Đoạn Phỉ có chút lúng túng, có điều cũng không kiên trì, cá tính của cô không phải loại cố tình gây sự kia, có thể làm người đứng đầu bộ phận quan hệ xã hội, đối nhân xử thế đương nhiên phải có, thế là liền giương cao khóe miệng cười nói: "Vậy thì tốt, vậy tôi về làm việc trước, trợ lý phương diện này so với tôi tinh thông hơn, đúng là hắn làm thích hợp hơn."
Trịnh Cảnh Đồng gật gật đầu cũng không nói thêm cái gì, y vốn không phải phái thân thiết với dân, phương diện công tác của cấp dưới xuất chúng cũng chính là khen thưởng loại tăng lương thăng chức, lời y nói không có gì tốt để nghe.
Có câu nói rất đúng, ông chủ cùng ngươi bàn nhân sinh bàn lý tưởng hơn nửa không phải ông chủ tốt gì cả, ông chủ cùng ngươi bàn về tiền bạc hơn nửa mới đáng tin! Trịnh Cảnh Đồng chính là loại đáng tin kia, nói một là một, nói hai là hai, tuyệt đối không có không, sẽ không cho người ta miếng bánh lớn.
Đoạn Phỉ cũng quen rồi, cô ở Trịnh thị làm nhiều năm như vậy, bò tới vị trí hiện tại này, đối với cá tính của Trịnh Cảnh Đồng vẫn có chút hiểu rõ, y giống như bây giờ là đang đuổi người, hơn nữa bây giờ là thời gian làm việc, cô không muốn làm lỡ quá lâu, cuối cùng nói câu hảo hảo chườm rồi rời đi.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn túi chườm đá sững sờ, đương nhiên, y khẳng định không phải đang nghĩ tới túi chườm đá được Đoạn Phỉ mang tới, mà là đang ảo tưởng Phó A Bảo cầm túi chườm đá chườm cho y, cảm giác kia khẳng định không tệ đi?
Có điều 3 giây đồng hồ sau Trịnh Cảnh Đồng liền lắc đầu một cái thanh tỉnh, A Bảo mới không thể làm chuyện như vậy, tối thiểu hiện tại khẳng định không thể, mình thực sự là nghĩ quá nhiều, ai, vẫn là làm việc cho tốt đi, suy nghĩ nhiều vô ích, nằm mơ buổi tối là đủ rồi, ban ngày vẫn là tỉnh táo tốt một chút.
Sau khi rời khỏi đây Đoạn Phỉ trở về phòng làm việc dưới lầu của mình, trên đường lúc đi qua ban thư ký tầng cao nhất lạnh lùng liếc mắt một cái, cô biết trong này có mấy nữ nhân có ý với Trịnh Cảnh Đồng, có điều cô cảm thấy những người này cũng không phải đối thủ của mình, cô căn bản không để trong mắt.
Trước đây cô từng lo lắng Đổng Mạn, Đổng Mạn là học tỷ của cô, cùng Trịnh Cảnh Đồng từ thời đại học quan hệ cực kỳ tốt, cô từ chỗ Vu Cần hỏi thăm được Trịnh Cảnh Đồng và Đổng Mạn nhiều năm như vậy vẫn luôn là bạn bè, trong lòng rất lo lắng, có điều hai hôm trước sau khi tham gia tiệc sinh nhật cũng không lo lắng cái này nữa, Trịnh Cảnh Đồng đối với Đổng Mạn bất quá như vậy thôi, chính là bạn bè bình thường, cùng những người khác cũng không khác nhau nhiều lắm.
Người của ban thư kí cũng nhìn thấy Đoạn Phỉ, các nam thư kí đương nhiên không có phản ứng gì, bọn họ tuy rằng thưởng thức mỹ nữ như Đoạn Phỉ vậy, có điều cũng chỉ là thưởng thức, Đoạn Phỉ kiêu căng tự mãn, toàn bộ công ty ngoại trừ Trịnh Cảnh Đồng cô ai cũng không lọt mắt, nghĩ tới bọn họ cũng chả thèm nghĩ.
Các nữ thư ký thì khá căm thù Đoạn Phỉ, cũng không phải nói con gái sẽ thích Trịnh Cảnh Đồng, trong ban thư ký này còn có phụ nữ đã kết hôn ni, các cô không ưa chính là thái độ của Đoạn Phỉ, Đoạn Phỉ đối với thư ký chuyên môn tầng cao nhất bọn họ của Trịnh Cảnh Đồng vô cùng không lọt mắt.
A, đung, cô là công ty cao tầng, không lọt mắt mấy thư ký nho nhỏ như chúng tôi, lương so với chúng tôi nhiều hơn rất nhiều, địa vị so với chúng tôi cũng cao hơn, nhưng lúc cô lấy lòng Vu Cần không phải là bộ dáng này, chúng tôi cũng đều nghe nói, cô vì từ trong miệng Vu Cần hỏi thăm sở thích của Trịnh tổng, đã đưa không ít đồ đâu, khi đó sao không thấy cô thanh cao a!
Đoạn Phỉ đương nhiên không biết những người này nghĩ thế nào về cô, không ai dám nói với cô, cô cảm thấy những người này có thể là đố kị với cô đi.
Ân, sau này gọi điện thoại cho Vu Cần đi, hỏi thăm chuyện bị thương của Trịnh Cảnh Đồng.
***
Đang ở trong nhà nghe Lưu Việt "Giảng bài" Phó A Bảo còn không biết có người mơ ước tài sản của đứa nhỏ trong bụng cậu, đầu cậu gật gật
(gật gật đầu lúc buồn ngủ đấy), hoàn toàn không có chăm chú nghe giảng.
Lưu Việt không nói gì, cậu lúc nãy xem truyền hình không phải bộ dáng này, sao vừa nghe tôi nói những việc mang thai cần chú ý liền cái đức tính chết tiệt này chứ, cậu cho rằng một mình cậu là nam nhân mang thai là chuyện rất bình thường sao, tôi quả thực nhọc lòng muốn chết rồi đấy, chỉ một mình tôi là bác sĩ, tôi phải làm bao nhiêu kiểm tra và phân tích mới có thể cho cậu kiến nghị thích hợp a, cậu còn không nghe a! Cậu muốn thành tiên sao?
Vu Thư vẫn nghe, cho dù Lưu Việt đều viết trên giấy, từ từ xem là được rồi, cũng không nóng lòng nhất thời, A Bảo đều khổ cực như vậy, còn phải bận tâm chuyện như vậy đáng thương biết bao a, hảo hỏa dưỡng nhiều chơi nhiều một chút là được, những thú khác để cho bọn họ đây, đặc biệt để Cảnh Đồng thao tâm là được.
"Được rồi, không nói nữa, cậu mau tỉnh lại đi." Người trong cuộc không nghe giảng cũng không nói nữa, Lưu Việt không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ, ngày mai lại tiếp tục đi.
Phó A Bảo vừa nghe lập tức liền tỉnh rồi: "Đến giờ ăn cơm sao?" Cậu ngồi trên ghế sa lông dụi dụi mắt, trong nháy mình tinh thần tìm về.
Lưu Việt: "..." Hắn đối với Phó A Bảo là chân tâm vô nại
(thật tâm không biết làm sao), tính tình này của Phó A Bảo hắn thật sự là lần đầu gặp phải, hoàn toàn không thể câu thông bình thường được.
Vu Thư cười ha ha nói: "Đói bụng? Mẹ bảo bọn họ mang chút đồ ăn lại đây cho con." Bữa trưa đã sớm ăn rồi, Phó A Bảo đây là nghủ trưa xong tới nghe giảng, hiện tại lại có chút đói bụng.
Phó A Bảo cũng vui vẻ ha ha, ở chung chưa bao lâu cậu cùng cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng dính hơn, ba người cùng một chỗ cực kỳ tốt, một phái hòa thuận vui vẻ, Lưu Việt nhìn mà có chút đồng tình với Trịnh Cảnh Đồng.
Chuyện Trịnh Cảnh Đồng bị Phó A Bảo đánh lại còn bị cha mẹ ghét bỏ nhưng là hắn nghe nói, ai... Đến cùng đâu mới đúng là thân sinh a?
Phó A Bảo ở Trịnh gia trải qua thật dễ chịu, sáng sớm ăn điểm tâm cùng cha mẹ đã gọi điện thoại cho anh trai sau đó để Lưu Việt tiến hành kiểm tra theo lệ, ăn ăn uống uống xem TV, mới mang thai không bao lâu, không thể làm vận động kịch liệt gì, chính là hơi hơi hoạt động một chút đi vài bước, sau đó ăn cơm trưa ngủ trưa, buổi chiều nghe giảng, sau đó uống trà chiều, sau đó cùng Lưu Việt chơi mô hình, tự tay chế tác người máy, nghe nói là làm nam nhân lãng mạn gì đó, Lưu Việt cũng chơi một chút, sau đó chờ tới buổi tối.
Trịnh Cảnh Đồng về tới nhà đập vào mắt chính là Phó A Bảo đang ở phòng khách cùng Lưu Việt hí hoáy mô hình còn chưa hoàn thành, hai người khỏi nói thân mật nhiều thế nào, châu đầu ghé tai rất là tập trung vào, mặt Trịnh Cảnh Đồng đều đen.
Y đương nhiên không phải mặt đen với Phó A Bảo, y là hướng về Lưu Việt đi, Lưu Việt đang cùng Phó A Bảo nói chuyện, cũng không chú ý tới tầm mắt giết người của Trịnh Cảnh Đồng, hắn trước đây chưa từng tiếp xúc qua mô hình thủ công này, hiện tại cùng Phó A Bảo chơi, phát hiện còn thật thú vị.
Phó A Bảo đã là cao thủ trong cao thủ, sau một hồi là thầy của Lưu Việt, hiến thấy được người "Sùng bái" như vậy, cậu kiêu ngạo đắc ý vô cùng! Tràn đầy đều là động lực.
"Cảnh Đồng về a, vừa vặn có thể ăn cơm." Vu Thư vừa vặn từ trong bếp đi ra, bà tự mình làm một chuyên gia nấu ăn cho Phó A Bảo, muốn cho y nếm thử thay nghề của mẹ ~
Phó A Bảo và Lưu Việt lúc này mới nhìn đến Trịnh Cảnh Đồng, Lưu Việt là một người thông minh, vừa nhìn liền nhìn ra vấn đề rồi, lập tức liền từ trên ghế sa lông đứng lên chạy xa, Emma, ánh mắt giết người này của đại boss thực sự là muốn dọa chết người! Này hộ thực hộ.
(câu cuối này mị không hiểu lắm =.=)Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng nhìn nhau 3 giây, sau đó quay đầu đi, "Hừ." Trịnh Cảnh Đồng không phải người tốt, mỗi ngày muố năn đậu hủ của cậu.
Vu Thư vừa nhìn cũng hừ Trịnh Cảnh Đồng một hồi, sau đó kéo Phó A Bảo vào nhà bếp ăn cơm, để lại Trịnh Cảnh Đồng tiêu điều ở lại phòng khách.
Lưu Việt: "..." Trịnh đại boss anh tuyệt bích là sung thoại phí tống!
(Sung thoại phí tống: nhiều lời mà không thể nói)