*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tin tức của Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo hai ngày này xào đến sôi sùng sục, xem như là liên hiệp cường cường giữa hai tập đoàn lớn, bất kể là không phải tình yêu chân thành, chỉ cần đám hỏi, công ty hai nhà sau này hợp tác nhất định sẽ càng thêm chặt chẽ, vì thế cổ phiếu hai nhà hai hôm nay đều có tốc độ tăng không nhỏ, tình thế một mảnh tốt đẹp.
Phó A Bảo hai ngày nay trải qua khá là thoải mái, chiếm lĩnh chỗ làm việc của Trịnh Cảnh Đồng không nói, còn ở trên bản tin xuất ra một phen tiếng tăm, cậu cảm giác mình cách mục tiêu đã càng ngày càng gần, chỉ cần thuận lợi sinh con ra, ha ha ha ha...
Trịnh Cảnh Đồng hai ngày nay đặc biệt bán lực, vì lấy lòng Phó A Bảo mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, liền ví dụ hiện tại đi, y đang cho lắp smart TV có nối mạng trong phòng, bởi vì Phó A Bảo không thể thường xuyên lên mạng, nhưng cậu lại là vua Taobao, đã chừng mấy ngày không có mua đồ, ngứa tay đến lợi hại, vì thế Trịnh Cảnh Đồng liền nghĩ biện pháp như thế.
TV sau khi kết nối mạng Phó A Bảo chỉ cần nằm trên giường hoặc ngồi trên ghế salong nhìn màn hình TV là được, Trịnh Cảnh Đồng lại ngồi ở xa xa dùng máy tính thao tác, Phó A Bảo nói mua cái nào y liền mua cái đó.
Trịnh Cảnh Đồng vốn là cho rằng đây là chuyện vô cùng đơn giản dễ dàng, thật là thời điểm bắt đầu thao tác mới phát hiện là công trình không nhỏ.
Đầu tiên chính là: y xưa nay chưa từng dùng Taobao, y chưa bao giờ mua đồ trên mạng, vì thế căn bản không biết dùng như thế nào, chuyển tiền qua mạng thì y biết, thế nhưng lên Taobao thật sự là lần đầu tiên.
(em trước tiên xin lỗi các thím ạ, do có tí lỗi khi em trans ạ, những chương có đề cập tới một trò chơi mà em Bảo hay chơi là "đào bảo vật", nhưng tới chương này đột nhiên em sực nhớ ra là thực ra "đào bảo vật" chính là trang mua sắm Taobao của Trung Quốc. Em không hiểu vì sao mấy tác giả TQ cứ thích Trung hóa mấy từ tiếng anh -_- làm nhiều phen em không thể hiểu nổi mấy từ đấy là cái gì -_- ví dụ áo T-shirt thì toàn viết là T tuất hay từ login thì lại viết là đăng lục -_- sơ suất này mong mọi người bỏ qua cho em U_U)Có thể tưởng tượng được, Phó A Bảo đương nhiên lại ghét bỏ y một trận, "Anh sao mà ngay cả Taobao cũng không dùng a, mấy thứ đó sao anh lại thiếu kiến thức như vậy, anh không phải từ nông thôn tới, nha không đúng, hiện tại chính là lão đầu lão thái thái ở nông thôn so với anh còn model hơn, anh cũng là so với khe núi trong khe mương hơi hơi tốt hơn một chút (ý em Bảo là anh Đồng so với nhà quê thì tốt hơn một chút), có điều anh cũng đừng kiêu ngạo, người ta khe núi trong khe mương là điều kiện không đủ, có chỗ có mạng đều lên không được, huống chi là lên Taobao, anh sao? Em quả thực không dám tin, anh đều 30 rồi, chuyện làm ăn lớn như vậy, thậm chí ngay cả Taobao cũng không dùng!"
"Ai..." Phó A Bảo nhìn Trịnh Cảnh Đồng trực tiếp lắc đầu, ai thán mệnh mình không tốt, mình thời thượng như vậy lại muốn cùng một gia hỏa thổ lão mạo như vậy sinh con sinh sống, quả thực không có cách nào được rồi.
(Thổ lão mạo: giống như từ "bò đội nón" của Việt Nam á)Trịnh Cảnh Đồng cũng cảm thấy mình có chút lạc hậu, trước đây ngoại trừ xã giao bình thường ở bên ngoài, cơ hồ cả ngày đều là cùng giao thiệp bàn chuyện làm ăn, loại thời đại mới gì đó căn bản không có hứng thú gì. Máy tính chỉ dùng để làm việc công, điện thoại di động cũng chỉ dùng để gọi điện thoại cộng thêm làm việc, máy tính nhạt nhẽo y đều căn bản không có một cái, nói là dùng không quen.
Y bây giờ trở về cúi đầu ngẫm lại, mình cũng thật là giống như Phó A Bảo nói vậy, là một thổ lão mạo lạc hậu không theo kịp thời đại, hai người chênh lệch 10 tuổi có sự khác nhau hết sức rõ ràng, cái nhận thức này khiến Trịnh Cảnh Đồng trong nháy mắt có cảm giác nguy hiểm.
Y trước đây vẫn cảm thấy mình điều kiện thật không tệ, tìm đối tượng kết hôn không khó, nói tới tự đại một chút, y cơ hồ có thể tùy ý chọn, thế nào mà không tìm được một cô nương tốt a, vì thế căn bản không sốt ruột, chờ đến lúc muốn kết hôn lại nói.
Thế nhưng từ sau khi quen biết Phó A Bảo, tất cả tự tin của y đều bị đả kích đến chỉ còn cặn bã, y phát hiện hết thảy ưu điểm của mình Phó A Bảo đều xem ra là khuyết điểm, bởi vì chút ưu điểm này Phó A Bảo căn bản cũng không hiếm lạ, mà Phó A Bảo hiếm lạ y lại không có!
Có điều ưu điểm của Trịnh Cảnh Đồng chính là đầu óc tốt, y không phải là bởi vì lúc trước không có hứng thú xưa nay không có sờ qua, thế nhưng chỉ cần y muốn, khẳng định rất nhanh có thể học xong, sau khi y login vào tài khoản Taobao của Phó A Bảo hơi hơi suy nghĩ, không bao lâu liền đại thể làm rõ, nghĩ thầm hôm nào mình cũng phải đăng kí cái tài khoản này, làm một người hợp với thời đại.
"Cạch cạch." Lúc này cửa phòng bị gõ, Trịnh Cảnh Đồng đi mở cửa, nhìn thấy mẹ mình đứng ngoài cửa, cầm trong tay một xấp giấy tờ không biết là cái gì.
"Cái này A Bảo vẫn chưa ngủ đi, mẹ đến tìm nó thương lượng chuyện kết hôn." Vu Thư cầm trong tay chính là các loại đồ thiết kế hôn lễ, các chi tiết nhỏ trang trí cho hiện trường hôn lễ rất quan trọng, bất kể là hoa tươi thảm đỏ hay là lễ phục, đều kiểm định nghiêm ngặt, chủ yếu nhất là, muốn cho nhân vật chính của hôn lễ thỏa mãn, vì thế Vu Thư thấy thời gian còn sớm, liền đến tìm Phó A Bảo thương lượng những chi tiết này.
Cho tới ý kiến của Trịnh Cảnh Đồng, bà trực tiếp không nhìn, chọn cái gì mà chọn, A Bảo người ta nguyện ý cùng con kết hôn đã là tạo hóa của trời lớn cho con rồi, còn có thể có ý kiến gì a!
"Nha, em ấy còn chưa ngủ." Trịnh Cảnh Đồng đem người đưa đi vào, kỳ thực y không làm sao nguyện ý, cũng đã là buổi tối, y nghĩ tới thế giới hai người ni.
Vu Thư đi tới liền phát hiện trang Taobao trên màn hình TV, bà vui vẻ nói: "Ai u, lên Taobao ni, cách này không sai, thích hợp với Phó A Bảo." Bà hiếm thấy khen Trịnh Cảnh Đồng một lần.
Phó A Bảo ngồi ở trên ghế salông hướng Vu Thư cười híp mắt vẫy tay: "Mẹ, mẹ tới vừa đúng lúc, con muốn lên mạng mua chút đồ, mẹ cho con chút chủ ý chọn đi."
"Được đó!" Mua đồ hẳn là thiên tính của phần lớn nữ nhân, Vu Thư cũng không ngoại lệ, bà nghe được mời hỗ trợ nghĩ kế mua đồ là cầu còn không được, mua đồ cái gì, quả thực là thích nhất có được hay không! "Mua đồ phải tìm mẹ, mắt nhìn của mẹ tốt!"
Thế là Phó A Bảo và Vu Thư an vị ở trên sô pha nhìn màn hình TV bắt đầu làm đại gia sai khiến người, Trịnh Cảnh Đồng thì lại đau khổ bị bức bách ngồi ở cách đó không xa bận bịu đến bận bịu đi.
Phó A Bảo muốn mua cốc nước, cậu vốn có một cái cốc nước rất thích, thế nhưng lúc dọn nhà không may rơi vỡ, cậu muốn mua cái khác, trên mạng nhiều kiểu, nhất định có thể chọn tới thích thì thôi.
"Con mua một còn không bằng mua một đôi." Vu Thư nhìn mấy cái cốc xinh đẹp trên màn hình liền đề nghị, "Con và Cảnh Đồng sắp kết hôn, vui mừng như vậy, đến thời điểm bạn bè thân tích tới nhà thăm, nói ra cũng dễ nghe, đúng không?"
Phó A Bảo nghĩ thầm đúng vậy, Lưu Việt cũng đã dạy cậu, bề ngoài công phu phải làm thật tốt, đều đã lên tin tức, đương nhiên phải khiến người khác tâm phục khẩu phục, thế là cậu chủ động nói: "Mỗi cốc đâu đủ a, vỏ gối a, dép lê a, áo ngủ a, vân vân mây mây, đều làm một bộ tình nhân!"
Vu Thư lập tức nói: "Một bộ không đủ, phải hai, ba bộ!"
"Đúng, phải 2, 3 bộ, bảo hiểm!
(bảo hiểm ở đây có nghĩa là dùng để phòng trừ về sau)Hai người ăn nhịp với nhau!
Trịnh Cảnh Đồng có chút muốn đâm đầu vào tường, vừa nãy còn cảm giác mẹ mình đến không phải lúc, lúc này lại rất vui mừng, quả nhiên gừng càng già càng cay, mẹ không hổ là mẹ, chính là có biện pháp, dăm ba câu liền lừa gạt Phó A Bảo dùng tới đồ tình nhân, quả nhiên là mẹ ruột!
"Sách, con đừng ngốc nghếch nghe bọn mẹ nói a, con vẫn là tìm một chút a, để bọn mẹ chọn." Vu Thư ghét bỏ Trịnh Cảnh Đồng tay chân chậm chạp, "Tên ngốc nghếch này."
Phó A Bảo: "Đôi này thế nào ạ?"
Vu Thư: "Cũng được đi, so với vừa nãy tốt hơn một chút, Cảnh Đồng con trước tiên bỏ vào giỏ hàng đi."
Phó A Bảo: "Nhưng đôi lúc trước con cũng rất thích."
Vu Thư: "Vậy thì cùng bỏ vào giỏ mua sắm, Cảnh Đồng con mau mau lật lại trang vừa nãy kia, đem đôi vừa nãy cũng lấy vào."
Trịnh Cảnh Đồng: "Nha." Tay chân luống cuống back về phía trước.
Vu Thư: "Qua qua, vượt qua đầu, trang vừa nãy kia, lên phía trên, lên trên nữa, xuống dưới một chút, đôi trắng đen kia, mắt đâu, Cảnh Đồng con dụng tâm chút đi a."
Trịnh Cảnh Đồng càng thêm luống cuống tay chân, nếu như tự y mua một mình chắc chắn sẽ không như vậy, thế nhưng bên tai có hai cái thanh ong ong ong, ong ong ong, cả người y đều có chút hỗn loạn rồi.
Y nỗ lực lại nỗ lực, nhưng hai người ngồi ở trong sô pha còn ghét bỏ y tay chân vụng về.
Vu Thư cuối cùng tổng kết nói: "Đi dạo Taobao cũng không biết, cha con so với con còn thời thượng hơn!"
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Nói xem có phải mẹ ruột không đây?
......
Hai người sau khi chọn một đống lớn đồ dùng tình nhân, lại còn chọn các loại vật nhỏ khác, ngay cả âm nhạc dưỡng thai đều mua vài loại, nói là vài tháng sau chờ đứa nhỏ lớn hơn là có thể bắt đầu nghe.
Trịnh Cảnh Đồng cũng mua đồ của mình, một máy tính nhạt nhẽo hiệu nào đó, y quyết định bắt đầu từ hôm nay nỗ lực đuổi tới level của Phó A Bảo, hiểu rõ hứng thú ưa thích của Phó A Bảo, hai người như vậy mới có tiếng nói chung.
Sau đó cuối thời điểm trả tiền vấn đề liền đến rồi.
Đây là tài khoản Taobao của Phó A Bảo, Phó A Bảo có thẻ thanh toán Taobao, nhưng Trịnh Cảnh Đồng không có, vì thế cuối cùng là Phó A Bảo thanh toán tiền cho chiếc máy tính nhạt nhẽo của Trịnh Cảnh Đồng, thao tác chuyển tiền qua mạng cái gì, Trịnh Cảnh Đồng còn không rõ.
Vu Thư đều sắp bị tức chết rồi, con trai mình tại sao lại không có tiền đồ như thế, không cho A Bảo dùng tiền thì thôi, lại còn đi xài tiền của A Bảo! Còn có thể tốt hay không? Đến cũng có còn muốn kết hôn hay không?!
Bà đúng là muốn trả tiền cho Phó A Bảo, thế nhưng ngại không tiện mở miệng, bởi vì thật sự là tốn không bao nhiêu tiền, bà cảm giác mfinh nếu như mở miệng A Bảo khẳng định có ý kiến, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một hồi, bà nếu như ở tình huống này của Phó A Bảo, xài tiền của chồng khẳng định cam tâm tình nguyện, xài tiền của vợ thì có chút lúng túng.
Nói đến nói vẫn là lỗi của đứa con trai Trịnh Cảnh Đồng này! Thực sự là làm mất mặt Trịnh gia! A Bảo nhọc nhằn khổ sở sinh con cho con, kết quả là con còn phải xài tiền của người ta, con còn có lương tâm hay không!
Trịnh Cảnh Đồng kỳ thực cũng rất lúng túng, mà Phó A Bảo một mình vui rạo rực, rốt cục hảo hảo đi dạo Taobao một lần, cậu phi thường thỏa mãn, cậu căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cậu là nổi danh phá sản, trước đây cùng bạn bè đi ra ngoài, gặp được con nhà giàu đồng dạng cũng còn tốt, cùng bạn học đi ra ngoài bình thường đều là dùng tiền của cậu, cậu dã thành thói quen tự nhiên, căn bản không cảm thấy trả tiền cho Trịnh Cảnh Đồng hôm nay có cái vấn đề gì, một cái máy tính nhạt nhẽo có bao nhiêu tiền a.
Nếu như Phó Trạch Văn ở đây khẳng định lại muốn hộc máu.
Em không phải đến Trịnh gia lừa tiền sao, tiền không lừa được, lại còn vãi ra bên ngoài không ít, thực sự là thật lợi hại!
"A Bảo, con đối với Cảnh Đồng thật là tốt, lại còn mua cho nó một cái máy tính." Vu Thư đối với con trai mình cho cái nháy mắt, "Cảnh Đồng, con nhanh biểu thị cho A Bảo một chút." Lão mẹ ta đây tạo cho con một cơ hội, con ngàn vạn lần không thể bỏ qua, nhanh hảo hảo thể hiện một phen.
Phó A Bảo có chút không hiểu ra sao, cúng chính là thuận tiện chi tiền mà thôi, có cái gì tốt hay không, con căn bản không phải cố ý mua đồ cho y được chứ.
"Nga nga nga, đúng!" Trịnh Cảnh Đồng lập tức phản ứng lại, y từ trong ví tiền trên bàn rút ra vài cái thẻ nhét cho Phó A Bảo, "A Bảo em sau này muốn mua gì thì dùng thẻ của anh, tùy tiện xài, anh chắc chắn sẽ không dừng thẻ lại như anh trai em." Đây là y lúc trước cùng Phó Trạch Văn uống rượu nghe được, nói là thành tích thi của A Bảo không lý tưởng liền dừng thẻ tín dụng, quả thực vô cùng không có nhân tính!
Vu Thư gật gật đầu, thế mới đúng chứ!
"..." Phó A Bảo cầm mấy cái thẻ thật lâu không thể nói, này tình huống thế nào? Y không phải là thanh toán tiền cho người ta đấy chứ, thậm chí còn trả lại nhiều như vậy, tiền tùy tiện xài?
Hí... Nghĩ đến như vậy, cách mục tiêu lúc trước của mình gần hơn từng bước a!
Tuy rằng không biết tại sao, thế nhưng mặc kệ nó, ngầm chiếm tài sản của Trịnh gia quả thực ngay trong tầm tay a! Quả thực đáng ca tụng!
Thế là Phó A Bảo vui vẻ, thỏa mãn, không nghĩ tới lên mạng mua chút đồ có thể thu hoạch lớn như vậy, mình thực sự là lợi hại! Thật sự là không nổi!
Vu Thư đi rồi Phó A Bảo liền vui rạo rực đem thẻ nhét vào ví của mình, đương nhiên, mật mã khẳng định không thể quên hỏi, cậu còn cẩn thận ghi vào note.
Thời điểm Trịnh Cảnh Đồng đang chuẩn bị tắt máy tính Phó A Bảo đột nhiên lớn tiếng nói: "A, em đột nhiên đã quên một chuyện!"
"Chuyện gì?" Trịnh Cảnh Đồng tâm nói vừa nãy lọt cái gì không có mua sao?
"Em quên mua quần áo rồi! Phó A Bảo sốt sắng, "Anh mau mau, anh vào cửa hàng sưu tầm của em, tìm tới nhà Tiểu Ô Nha Cos này, em muốn mua một bộ quần áo!"
"Vội vã như vậy?" Trịnh Cảnh Đồng không hiểu lắm Phó A Bảo rốt cục là quần áo gì, tên cửa hàng quần áo thật kỳ quái a.
"Em đương nhiên gấp, em làm muốn làm theo yêu cầu, trong cửa hàng người ta làm quần áo cần thời gian, nhưng em qua hai tháng nữa sẽ mặc không được." Cậu chỉ chỉ vào bụng mình lo lắng nói, "Bụng lớn hơn mặc không dễ nhìn, quần áo kia là cần lộ bụng!"
Trịnh Cảnh Đồng vừa nghe liền cả người không tốt, cái quần áo quỷ gì lại cần lộ bụng! Các bụng trắng này, rốn đáng yêu này của Phó A Bảo, chẳng phải là muốn bị những người khác nhìn rõ ràng đi! Còn có thể tốt hay không?!
Không được không được, quần áo này quá đồi phong bại tục, tuyệt đối không thể mặc!
Bất quá y không dám trực tiếp nói với Phó A Bảo như vậy, nhất định sẽ bị mắng, thế là y thay đổi thuyết pháp khá là uyển chuyển: "Lộ bụng không tốt đâu, dễ lạnh, tuy rằng bây giờ là mùa hè, cũng không tiện lộ bụng, trong bụng em còn có bảo bảo ni." Bình thường làm gì có người mặc loại quần áo này!
"Em không mặc ra ngoài, chính là mặc ở nhà chụp ảnh, lạnh cái gì a." Phó A Bảo cau mày nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng, "Anh ngay cả cosplay là cái gì cũng không biết đi?"
Trịnh Cảnh Đồng chớp chớp mắt: Đó là cái gì?
Y đã thấy ghét bỏ trong đôi mắt Phó A Bảo, không cần phải nói, A Bảo khẳng định lại bắt đầu cảm thấy y quê mùa rồi.
Sau đó Trịnh Cảnh Đồng liền đi tìm cái cửa hàng kia Phó A Bảo nói, vừa vào cửa hàng liền thấy được một tấm biển quần áo cos, là một bộ quần áo cos của nữ chính Anime trưởng thành, vô cùng đẹp đẽ.
Đồng thời cũng vô cùng bại lộ.
Mắt Trịnh Cảnh Đồng đều trợn lên, A Bảo chẳng lẽ muốn mặc loại quần áo này sao?! Y không hiểu đây là cái quần áo gì, liền thấy được bại lộ.
Không được không được! Quả thực quá đồi phong bại tục rồi!
Trịnh Cảnh Đồng quay đầu nhìn về phía Phó A Bảo, hi vọng Phó A Bảo có thể bỏ đi ý nghĩ mua quần áo, quần áo này làm sao có thể mặc ni, quả thực nhìn cũng không thể nhìn! Có điều lời chưa kịp ra khỏi miệng y đột nhiên nghĩ đến lời Phó A Bảo vừa nói: quần áo này là mặc ở trong nhà chụp ảnh.
A, nếu không vẫn là mua, nhìn qua hình như cũng không đồi phong bại tục như vậy đâu.
Ân, rất tốt, y không thể quá mức áp chế mà, đây là hứng thú ham muốn của A Bảo, làm sao có thể tùy tiện xoá bỏ ni!
"Em muốn mua cái nào?" Trịnh Cảnh Đồng ngồi trước máy tính tràn đầy phấn khởi, "Hiện tại cửa hàng vẫn còn ở đây, vừa vặn làm theo yêu cầu có thể liên hệ với hắn."
Sau đó y đem chuột phóng tới một kiểu y phục đặc biệt bại lộ làm bộ nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy kiểu này vô cùng tốt, em cảm thấy thế nào? Có điều nhỏ quá khả năng không được, xác thực phải làm theo yêu cầu."
"..." Phó A Bảo nhìn chăm chú Trịnh Cảnh Đồng một hồi lâu, sau đó kiên trì hỏi, "Anh biết giới tính của em không?"
"Biết a, A Bảo em sao lại hỏi vấn đề này?" Tâm tư của Trịnh Cảnh Đồng đều đặt trên bộ quần áo kia.
"Biết anh còn chọn vớ vẩn giúp em! Đó là nữ trang anh có biết không, anh không thấy ngực người mẫu này lớn sao!" Phó A Bảo đổ ập xuống mắng một trận, "Chính là em mang thai ngực cũng không lớn được như vậy! Anh thích anh đi mà mặc!"
Phó A Bảo hoàn toàn không phát hiện dã tâm của lãng tử Trịnh Cảnh Đồng, cậu chỉ là đối với hành vi nghĩ kế vớ vẩn của người ngoài nghề không hiểu biết Trịnh Cảnh Đồng này cảm thấy vô cùng đau lòng!
Người ngoài nghề chính là vô căn cứ!
Trịnh Cảnh Đồng âm thầm vỗ vỗ ngực, còn tưởng là kế vặt của mình bị phát hiện, may là A Bảo là người trì độn.
Ai... Xem ra loại quần áo này không được, nhưng nam trang trong cửa hàng lật qua lật lại, cũng không phải rất bại lộ, che đến nghiêm nghiêm thật thật, quần áo A Bảo nói lộ cái rốn cũng tìm không ra.
Ngay tại thời điểm y thất vọng đột nhiên Phó A Bảo nói: "Coi như muốn chọn nữ trang, cũng không thể chọn bộ này a, bộ này thiết kế rất chú trọng bộ ngực, nhất định phải là em gái ngực lớn mặc vào nhìn mới đẹp, em không có ngực mặc thế nào, làm việc đầu óc tốt chút đi!"
"Anh xem bộ màu đen dưới góc trái kia."
Trịnh Cảnh Đồng vội vã nhìn sang, đó là một bộ quần áo cos tiểu ác ma màu đen, rất bại lộ, là một bộ trang phục hàng ngày của nữ chính anime vampire, cái kia chính là nữ chính Lolita ngực phẳng, Trịnh Cảnh Đồng không hiểu, y vẫn chỉ thấy được bại lộ.
Phó A Bảo chỉ vào bộ quần áo này: "Bộ này liền miễn cưỡng thích hợp, nếu như so với em nhỏ hơn liền làm theo yêu cầu, phỏng chừng có thể mặc, cái này không có yêu cầu với ngực, hơn nữa quần áo này chủ yếu là chân, rất thích hợp với em." Nói xong cậu nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng, "Hiện tại biết rồi chứ? Mặc quần áo cos là phải chú ý, không thích hợp miễn cưỡng mặc vào liền mất đi mùi vị ban đầu, là khinh thường nhân vật nguyên bản trong anime anh có biết không?" Giới cos nữa giả nam trang, nam giả trang nữ đều rất bình thường, chỉ cần hình tượng khí chất phù hợp, trang phục thật tốt, hết thảy đều không là vấn đề.
Trịnh Cảnh Đồng gật gật đầu: "Trước không biết, em vừa nói như thế anh liền biết rồi." Khiêm tốn tiếp thu phê bình.
Phó A Bảo rất hài lòng, "Giáo dục cảm hóa" một người vô tri, cậu vẫn là rất có cảm giác thành công.
Trịnh Cảnh Đồng chỉ vào bộ nữ trang này hỏi: "Vậy rốt cuộc có mua hay không?"
"Mua đi!" Phó A Bảo vung tay lên, tâm tình tốt, mua mua mua!
Yes! Trịnh Cảnh Đồng âm thầm dựng đứng ngón cái cho bản thân!
____________
Em không hiểu mấy cái vụ anime này lắm, dịch có gì sai sót mong lượng thứ U_UBộ cos tiểu ác ma màu đen mà em Bảo nói (chỉ mang tính tượng trưng):Lolita ngực phẳng: