Vào trong nhà, Tô Y Thược ôm eo Lâm Mạc Tang, vùi đầu vào ngực
anh không muốn rời xa. Lâm Mạc Tang cũng không nói gì, để mặc cho cô ôm
mình, gió nhè nhẹ thổi, trời cũng hơi se lạnh.
“Vào nhà thôi.” Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng nói.
Tô Y Thược không phản ứng gì, để Lâm Mạc Tang dìu cô vào trong.
Hai người ôm nhau đến nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Tô Y Thược cũng bình
tĩnh lại, buông lỏng tay ra, trong mắt vẫn nhuộm đẫm đau thương.
“Có thể kể cho anh nghe không?”. Mặt Lâm Mạc Tang vừa có vẻ cảm thông, vừa có vẻ đau lòng.
Tô Y Thược trầm mặc một lúc rồi kể chuyện quá khứ cho Lâm Mạc Tang nghe.
Việc này đã kìm nén trong lòng cô lâu lắm rồi, lúc này, cô rất cần một
người lắng nghe.
Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược lúc thì phẫn nộ, lúc lại bi thương, cố kìm nén ý muốn an ủi cô xuống, anh phải
biết hết đã có chuyện gì xảy ra, thì mới gánh vác cùng cô được.
Kể hết chuyện của Văn Quân và mẹ mình cùng với những chuyện sau đó cho Lâm Mạc Tang nghe xong, toàn thân Tô Y Thược như được tháo bỏ một hành
trang rất lớn vậy. Cô sẽ không bao giờ phải một mình lẳng lặng chịu đựng những nỗi đau này nữa.
Lâm Mạc Tang khẽ nhíu mày, con ngươi sâu thẳm như đang suy tư gì đó.
“Hai mươi mấy năm trước, Văn gia và Quyết Tài môn đều gặp phải nguy cơ có
thể bị diệt trừ bất cứ lức nào. Khi ấy có một tổ chức tên là Diêm Vương
điện, chuyên phát triển bằng việc buôn lậu vũ khí, thủ lĩnh của tổ chức
đó là một tay người Nhật, thủ đoạn rất tàn nhẫn. Lúc ấy, vì Văn gia và
Quyết Tài môn chặn đường làm ăn của lão, nên lão đã liên thủ với mấy tổ
chức sát thủ Nhật Bản, nhiều lần ám sát người trong hai gia tộc lớn đó.” Những điều này đều là do ông cụ kia nói cho anh biết, ba anh cũng chết
do bị ám sát, vì thế nên anh mới bị đưa đến Alice, chính là vì muốn né
tránh những kẻ ám sát này, cho đến khi nguy cơ qua rồi, anh mới lại được đón về Lâm gia.
Tô Y Thược hiểu ý của Lâm Mạc Tang,
chẳng lẽ Văn Quân vì sợ mẹ bị liên lụy nên mới cố tình bỏ rơi họ sao?!
Có phải hơi trớ trêu không?! Nhưng dù là nguyên nhân gì, thì cuối cùng
ông ta cũng chọn cách phụ bạc bà, cũng là kẻ đồng lõa hại chết bà. Mà cô tin rằng, khi đó mẹ cô sẵn sàng chết cũng không muốn rời xa ông ta.
Thế nên, Văn Quân có tư cách gì mà quyết định ích kỷ như vậy?! Tô Y Thược sờ sờ chuỗi Lưu Ly trên tay.
“Anh thì sao? Nếu là anh, anh cũng sẽ lựa chọn như vậy à?”. Tô Y Thược khẽ cúi đầu hỏi.
“Để em rời đi…” Lâm Mạc Tang ngừng lại một chút, “E là anh không làm được,
anh ích kỷ đến mức dù đối mặt với cái chết cũng không muốn buông tay em
ra.” Vẻ mặt Lâm Mạc Tang rất chân thật chứng tỏ anh thực sự không bỏ rơi cô được.
Tô Y Thược nhìn anh, mắt sáng lấp lánh. Cô
chỉ sợ anh sẽ kiên quyết đẩy cô ra giống lần đó rồi một mình đối mặt với cái chết, “Anh nói đấy nhé, không được đẩy em ra lần nữa đâu.” Sau khi
khóc to một trận, tâm trạng Tô Y Thược bình thản hơn rất nhiều, ra vẻ
hung dữ cảnh cáo anh giữ lời hứa.
“Lại một lần nữa?”. Lâm Mạc Tang nghi hoặc.
Tô Y Thược khẽ cười không đáp.
Lâm Mạc Tang càng thắc mắc hơn, chẳng lẽ lúc trước anh cũng làm chuyện giống Văn Quân sao?!
“Y Thược, anh sẽ không rời xa em nữa.” Lâm Mạc Tang gằn giọng cam đoan, giơ ba ngón tay lên, “Anh thề.”
Dáng vẻ của Lâm Mạc Tang khiến Tô Y Thược bật cười. Anh cần gì phải căng thẳng thế?!
“Em không giận à?”.
“Vì sao phải giận?”. Tô Y Thược hỏi lại.
Lâm Mạc Tang biết Tô Y Thược thật sự tha thứ cho hành vi trước kia của anh, khẽ thở phào, đưa tay về phía cô.
Thấy tay anh chạm vào eo mình, Tô Y Thược hơi rụt người lại phía sau: “Anh…
làm gì đấy?”. Lúc này cô mới phát hiện hai người đã quay về phòng từ lúc nào, đang ngồi trên chiếc giường mềm mại của họ, khiến cô lại nhớ ngay
đến chuyện đêm qua.
Cô tiếp tục lùi sang bên cạnh giường, nhìn Lâm Mạc Tang như nhìn lang sói.
Bàn tay cứng lại giữa không trung của Lâm Mạc Tang ngoắc một cái: “Lại đây.”
Tô Y Thược lắc lắc đầu, đừng có đùa, đánh chết cô cũng không lại đâu, hôm
qua đau chết cô rồi, hôm nay đi đường còn khó, hơn nữa, còn hại cô cả
ngày không dám ra ngoài gặp ai.
Lâm Mạc Tang lấy tuýp thuốc vừa mua ra, quơ quơ, nhớ đến ánh mắt mờ ám của ông chú bán thuốc, khóe môi anh lại run lên.
Tô Y Thược giật lấy, “Em tự uống.” Rồi lại đề phòng lùi xuống cuối giường.
Lâm Mạc Tang nghiêm mặt, bất đắc dĩ giải thích: “Thuốc này để bôi.” Nói
xong, anh đi về phía Tô Y Thược, lấy túi thuốc từ tay cô mở ra, cầm
thuốc mỡ lắc lắc trước mặt cô.
Bôi à?! Đầu Tô Y Thược như ngừng hoạt động, bôi như thế nào? Bôi chỗ nào?! Một đám quạ đen bay qua sau gáy.
“Anh… anh cởi quần em làm gì…”.
“Bôi thuốc.”
“Em tự làm.”
Lâm Mạc Tang đè thẳng Tô Y Thược xuống giường, tiếp tục ngang nhiên làm chuyện mình muốn làm.
Tô Y Thược không địch lại nổi người ta, chỉ có thể để mặc người ta lột
hết. Cảm nhận được bàn tay Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho mình, Tô Y Thược nằm trên giường lại đỏ bừng mặt mũi, không cả dám thở mạnh.
Năm phút sau, Tô Y Thược thật sự không chịu nổi kiểu tra tấn này nữa, sự
trêu chọc của anh khiến cô tê dại: “Được rồi, không…” Tô Y Thược vừa nói vừa xê dịch người, né tránh tay của Lâm Mạc Tang.
Lâm Mạc Tang không nói gì, cất thuốc đi rồi đi thẳng vào phòng tắm, không nhìn Tô Y Thược.
Tô Y Thược bất cẩn chạm nhầm vào nơi đặc trưng nam tính của người nào đó
lúc này đang ngang nhiên đứng thẳng, cô thoáng ngẩn người rồi kéo chăn
trùm lên đầu mình. Lâm Mạc Tang! Anh là đồ háo sắc aaaaa.
***
Mấy hôm nay, vì muốn xua đi cảm giác buồn bực mà Văn Quân gây ra cho cô,
Lâm Mạc Tang đã vạch riêng cho Tô Y Thược một kế hoạch khiến Tô Y Thược
thực sự không có thời gian mà nghĩ lung tung nữa. Đó chính là kế hoạch
tạo người.
Tuy Tô Y Thược phản kháng trăm nghìn lần,
cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước sự công kích đầy tình cảm và dịu dàng
của Lâm Mạc Tang. Cô còn tưởng rằng sau khi mất trí nhớ, anh càng trở
nên dịu dàng hơn, kết quả là, đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, còn ẩn sâu
trong con người anh, hệ số xấu xa cao vô cùng.
Bị Lâm Mạc Tang quấy đảo như vậy, cô làm gì còn tâm tư nghĩ chuyện khác nữa.
Thời gian cũng trôi rất mau, hôm nay chính là ngày hẹn gặp mặt Koster.
Lần này gặp lại, Koster tạo cho cô một cảm giác rất khác. Tuy hắn vẫn sống
sót sau vụ nổ kia, nhưng lại bị mất một chân, khi nhìn thấy Tô Y Thược,
hắn không hề có cảm xúc gì, thậm chí cũng không hề oán hận.
“Cô tìm thấy cậu ta rồi à?”. Khoảnh sân im lặng chỉ có ba người — Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược, Koster.
Koster ngồi trên xe lăn liếc Lâm Mạc Tang một cái rồi hỏi Tô Y Thược.
“Ừm.” Tô Y Thược lãnh đạm đáp, “Anh có chuyện gì?”. Cô đã quyết định sẽ không giết hắn. Trải qua một năm vừa rồi, cô phát hiện ra, có một số người
sống còn thống khổ hơn chết. Lần đó, cô không tin Koster không có biện
pháp sống sót, nhưng hắn thực sự muốn chết, việc gì cô phải hoàn thành
tâm nguyện cho hắn.
“Vụ tai nạn đó không phải là
ngoài ý muốn.” Ánh mắt hắn như xuyên qua thời gian nhìn về quá khứ, câu
nói của hắn cũng khiến Tô Y Thược hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói
gì, “Năm ấy, tôi 15 tuổi, ba tôi, chính là thủ lĩnh Quỳ Thiên đời trước, chọn lựa ra mười người làm người thừa kế, sau đó dùng tất cả mọi cách
để khảo nghiệm mười người này.” Koster bình tĩnh kể lại như đang nói đến chuyện người khác.
Tô Y Thược khẽ nhíu mày, nắm chặt tay Lâm Mạc Tang.
“Người chiến thắng cuối cùng mới có thể trở thành thủ lĩnh tiếp theo, còn
những người khác, chắc chắn phải chết.” Không biết nhớ tới điều gì,
Koster chợt kích động, “Hai người có biết ông ta bắt tôi giết ai đầu
tiên không? Ha ha, là mẹ của tôi, vợ của ông ta! Ông ta là kẻ điên!” Ánh mắt Koster bị thù hận che mờ đi, “Tôi làm sao làm được, nhưng mẹ tôi vì thương tôi, nên đã tự sát!” Koster nhìn hai tay của mình, dường như
trên đó thấm đẫm máu của người phụ nữ kia.
Tô Y Thược cũng chấn động. Ông ta đúng là kẻ điên cuồng.