Bên tai ta mơ hồ nghe có tiếng người nói chuyện...
Mấy người kia, có biết mấy giờ rồi không? Có để yên cho người khác ngủ không hả?
Tối hôm qua ta đã phải thức trắng đêm để kịp hoàn thành bản thảo, khó khăn lắm mới chợp mắt được một lát.
Là người nào lại không biết điều như vậy?
...Đáng giận!!!
Ta ghét nhất khi ngủ lại bị làm phiền!
”Xoát” một tiếng, ta dùng tư thế xác chết sống lại ngồi bật dậy, sau đó là một hồi sư tử hống, “Ồn ào cái gì, tất cả im miệng!”
Âm thanh mang lực sát thương thành công làm xung quanh an tĩnh lại.
Ta xoa xoa thái dương, rất không tình nguyện mở mắt.
Gặp quỷ?
Trước mắt ta xuất hiện một đám nam nhân mặc đồ cổ trang!
Lắc lắc đầu. Ảo giác, là ảo giác! Đây chắc chắn là do ta quá mệt mỏi rồi...
”Thê chủ?”
Thê chủ? Xưng hô này...quá khủng bố rồi!
Ta rùng mình một cái, cơn buồn ngủ bay sạch. Ta đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng.
Ta mở to mắt, nhìn rồi lại nhìn...
”Ầm”, sét-đánh-bên-tai.
... Kết quả là, trước tối đen, ta hôn mê bất tỉnh!!!