"Uhm.. " Thẩm Ninh không nghĩ tới Hạ Lập Nhân đột nhiên lại hành động như vậy, cậu muốn cùng Hạ Lập Nhân tâm sự không muốn làm chuyện này được chứ, một thời gian không gặp sao cậu cảm giác Hạ Lập Nhân trở nên đói khát, lúc này cả phòng rất tối có thể không nhìn thấy được cái gì hấp dẫn, cho nên bỏ qua vấn đề vì trên người của cậu hấp dẫn.
Hạ Lập Nhân cũng không muốn như vậy Thẩm Ninh không ở bên cạnh mấy tháng anh cũng không có làm, nên khi anh ở cùng người yêu một chỗ thì vô cùng thoải mái, cấm dục lâu ngày nên khi gặp Thẩm Ninh nghe trong không khí hơi thở của Thẩm Ninh đã cảm thấy thân thể không tốt lắm, khẩn cấp muốn ôm người trước mắt này.
"Mau, mau đứng lên." Thẩm Ninh đẩy lưng của Hạ Lập Nhân ra, cậu cảm thấy xấu hổ muốn chết, thời gian dài không thấy mặt mà người này cứ ôm chặt như vậy chuyện này có thể tốt sao.
"Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm trong chốc lát." Hạ Lập Nhân nằm ở trên người Thẩm Ninh, anh nhẹ nhàng chôn ở cổ Thẩm Ninh ngửi mùi hương trên người Thẩm Ninh nói: "A Ninh rất là thơm nha, đã tắm rửa rồi sao? Là muốn chờ anh sao? Quái, lại không chịu bật đèn, là ngượng ngùng sao?"
Thiệt là, có cái gì phải ngượng ngùng, anh quả thực yêu chết đi được, Thẩm Ninh hoàn toàn không cần cảm thấy thẹn thùng a.
Kỹ năng " não bổ" của Hạ Lập Nhân là nhất đẳng.
Thẩm Ninh bị chọc tức, người này suy nghĩ cũng quá rồi, còn có biết xấu hổ hay không!
Cậu tăng thêm lực đạo đẩy lưng của Hạ Lập Nhân ra, nói: "Anh đừng đè trên người của em, em gặp anh không phải để làm chuyện này, chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện."
Hạ Lập Nhân có hơi thất vọng, thân thể của anh đã như vậy Thẩm Ninh lại nói không làm chuyện này với anh, vậy anh phải làm sao mới tốt? Đi tắm nước lạnh sao? Hay là đi phòng tắm tự mình giải quyết?
Nhưng Thẩm Ninh không muốn anh cũng không miễn cưỡng, anh chống khuỷu tay nâng nửa người lên, nhưng đùi còn đè lên đùi Thẩm Ninh nói: "Được rồi, em nói em cần tâm sự những gì anh sẽ nghe em nói."
Anh nương theo ánh trăng xuyên thấu qua khe hở bức màn nhìn vào mặt Thẩm Ninh thấy không rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng biết Thẩm Ninh không mở mắt, trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ Thẩm Ninh không muốn nhìn anh sao, là ngượng ngùng sao?
"Anh đứng lên đi, tư thế này làm sao mà nói chuyện được!" Thẩm Ninh cảm giác mình thật sự như tú tài gặp binh lính, không thể nói lý lẽ, anh lúc nào cũng như vậy, cậu thật sự không muốn lại tiếp tục nói lời khó nghe làm tổn thương Hạ Lập Nhân thì trong lòng cậu cũng không chịu nổi, vì cái gì Hạ Lập Nhân lại chấp nhất như vậy, vì cái gì khi cậu ra đi khi cậu lần đầu tiên làm mặt lạnh với anh mà anh vẫn thuận ý với cậu như vậy.
Nếu cậu thật sự muốn giãy dụa thì Hạ Lập Nhân cũng không dễ áp đảo được cậu, nhưng cho dù ngoài miệng không thành thực thế nào nhưng phản ứng của thân thể lại không lừa được người.
Cậu yêu người đàn ông trước mắt này, trong lòng thích, thân thể cũng thích, thân thể của cậu cũng khao khát Hạ Lập Nhân, bọn họ rõ ràng rất yêu nhau, thân thể hấp dẫn nhau thì có cái gì kỳ quái.
Cậu cũng là đàn ông, ở đây dưới bầu không khí như vậy có phản ứng cũng bình thường.
Nhưng thuận theo tình dục của bản thân thì phải chịu hậu quả, sau khi làm xong những tính toán của cậu không phải đều thất bại trong gang tấc sao.
Cậu muốn chạm vào người đàn ông trước mắt này.
Không, không chỉ là chạm vào.
Cậu còn muốn nhìn thật kỹ người đàn ông này.
Trong ấn tượng của cậu Hạ Lập Nhân rất anh tuấn, trên người toàn bộ hết thảy đều cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một chỗ đều xử lý so với những minh tinh trong TV còn muốn tinh tế tỉ mỉ hơn, trên mặt biểu tình cũng luôn sinh động, sẽ luôn xoi xét cậu hôm nay lại gặp gỡ người nào lôi thôi hỏi hoài không ngớt, những lúc đó cậu lại cảm thấy rất thú vị.
Bây giờ cậu lại không nhìn thấy gì cả, lúc trước cậu hay cầm di động xem ảnh của người này, bây giờ người ở bên cạnh muốn nhìn cũng không dám, chỉ sợ Hạ Lập Nhân sẽ phát hiện đôi mắt của cậu dị thường, chỉ có ở trong phòng tối mới dám cùng Hạ Lập Nhân nói chuyện.
Nhớ...quá...nhớ người yêu của cậu quá.
Thẩm Ninh lấy tay che hai mắt của mình, nước mắt của cậu đã chảy xuống...
"Làm sao vậy A Ninh?" Hạ Lập Nhân phát hiện Thẩm Ninh có điểm gì là lạ, anh lấy tay sờ vào mặt của Thẩm Ninh, sau đó phát hiện nước mắt trên mặt của cậu đang rơi xuống.
A Ninh của anh đang khóc.
"Được, được, không thể như vậy, có phải em không thích anh như vậy, anh lập tức đứng lên!" Hạ Lập Nhân vội vàng rời khỏi người Thẩm Ninh, anh rất quy củ ngồi sang bên cạnh, nói: "Thực xin lỗi, anh không phải cố ý, anh có chút khắc chế không được." Anh quả thật là có chút tuỳ hứng, rõ ràng Thẩm Ninh nói chia tay mà anh còn quấn chặt lấy, quấn chặt lấy coi như xong, người ta thật vất vả mới chịu gặp anh một lần thì anh liền khẩn cấp muốn đè người ta, quả thực không phải là người!
Bên trong phòng trong thoáng chốc xuất hiện trầm mặc, Hạ Lập Nhân không yên đợi Thẩm Ninh tuyên án, nhìn Thẩm Ninh điệu bộ này, không phải là muốn đuổi anh đi chứ? Anh thật vất vả mới đến được nơi này, nói cũng chưa được vài câu sao có thể đi được.
"Chúng ta làm đi." Thẩm Ninh đột nhiên nói một câu như vậy.
"Hả?" Hạ Lập Nhân cảm thấy như đang nằm mộng, đây là đang sảy ra chuyện gì?! Anh nghĩ mình có thể nghe nhầm.
Bất kể lý giải thế nào thì những lời này cũng chỉ có một ý tứ, hôm nay mình lại gặp vận tốt đến thế sao? Vì sao lại thuận lợi như vậy? Sẽ không đâu, Thẩm Ninh lúc trước còn đối với anh như nhìn mà không thấy, bây giờ lại đột nhiên đáp ứng muốn làm?
Chẳng lẽ là đối với mị lực của mình không thể khống chế? Điều này rất có thể, về phương diện kia mình rất lợi hại.
Hạ Lập Nhân "não bổ" rất nhiều, đồng thời lại lo lắng Thẩm Ninh đang nói giỡn.
"Không muốn làm thì anh đi đi." Thẩm Ninh che hai mắt của mình ở trên giường đợi cả buổi, mà chỉ nghe nói một câu "Hả?" mà thôi.
"Làm! Đương nhiên là làm!" Hạ Lập Nhân thầm nói mình không ngốc, em ấy đã nói như vậy mà mình còn không làm đây không phải là đầu óc có hố sao, hôm nay khẳng định mình phải ở chỗ này qua đêm!
Trong bóng đêm cũng không biết là ai tới gần ai trước, chỉ cảm thấy độ ấm tăng cao, hai người đầu óc đều như trong mộng, môi chạm vào nhau cảm giác rùng mình lan khắp toàn thân, Hạ Lập Nhân có thể cảm thấy trên mặt Thẩm Ninh thấm ướt, A Ninh của mình vẫn đang khóc.
"A Ninh, em không muốn sao?" Hạ Lập Nhân ôm Thẩm Ninh vào trong ngực, nói: "Em không muốn anh sẽ không miễn cưỡng em, đừng khóc nha."
"... Không, chúng ta tiếp tục đi." Thẩm Ninh xoay người đem Hạ Lập Nhân đè xuống giường bắt đầu chủ động.
Người yêu chủ động Hạ Lập Nhân đương nhiên rất vui vẻ, bọn họ xa cách lâu như vậy lại một lần nữa tiếp xúc thân mật làm cho anh cảm động không thôi.
Nhưng anh vẫn không rõ, vì cái gì A Ninh của mình lại chảy nước mắt, hơn nữa lại không muốn mở to mắt nhìn mình.
Nhưng Thẩm Ninh không cho Hạ Lập Nhân thời gian dư thừa tự hỏi, động tác của cậu rất kịch liệt, nhiệt tình ôm hôn Hạ Lập Nhân đồng thời xé rách quần áo của hai người, không đầy một lát Hạ Lập Nhân cũng không thể suy nghĩ được gì nữa, trong đầu thầm nghĩ muốn chiếm giữ người trước mắt này.
Đơn phương nhiệt tình chậm rãi biến thành song phương, cuối cùng Hạ Lập Nhân dùng sức xoay người, lại lần nữa chiếm được thế chủ đạo, nhẫn nại của anh đã đến cực hạn.
Trong phòng tối chỉ có tiếng thở dốc kịch liệt của hai người cùng tiếng thân thể cọ xát, có đôi khi cũng sẽ có âm thanh "tất tất tác tác" ma sát của vải vóc, toàn bộ hết thảy cũng làm cho người đỏ mặt tim đập nhanh, một phòng kiều diễm...
Hết chương 35.