Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 64

Editor: Ngạn Tịnh.

Điện thoại di động cũng rơi ở nhà trọ rồi, ngay cả muốn cầu cứu cũng không có cách nào.

Cung Tiểu Kiều lẳng lặng dựa vào cột đá lạnh lẽo, từng chút từng chút chuyển động thân thể.

Cái thế giới này, cô còn có thể dựa vào ai?

Có thể tin tưởng, chỉ có bản thân mình, có thể dựa vào, cũng chỉ có bản thân cô mà thôi.

Chờ đến sau khi tứ chi hết chết lặng, Cung Tiểu Kiều cố gắng đứng lên.

Ra khỏi công viên, gọi xe đến chỗ vừa mướn, cũng may cô còn có thói quen thả chút tiền vào trong túi phòng thân.

Hôm qua mới nhanh chóng thuê được căn phòng này, bởi vì đã rất lâu không có ai ở, cần phải thông gió, Cung Tiểu Kiều chợt nhớ tới, trước khi đi, cô đã mở cửa sổ ra.

Cũng còn may nơi thuê là ở lầu một, nếu không lấy bản thân cô bây giờ, không đủ thể lực để trào cao như vậy mà nhảy cửa sổ vào.

Cung Tiểu Kiều vụng về bò vào trong, ngã xuống đất, dường như chỉ muốn nằm đấy không muốn dậy.

Cuối cùng, để tránh bản thân phải chết trong căn phòng vắng người này, Cung Tiểu Kiều vẫn là đứng dậy mở lò sưởi, vào trong phòng tắm rửa ráy một hồi, nấu nước nóng, uống cạn một ly trước, rồi rót vào túi chườm nóng thả lên giường, cuối cùng chuyển chăn vừa mang tới từ hôm qua tới trên giường, sau đó thả người xuống, rúc vào trong chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cho dù khó qua thế nào, đau khổ thế nào, cũng không thể tùy tiện tổn thương tới bản thân.

Bởi vì, sẽ không có ai đau lòng cho cô.

Cô không thể hèn yếu, không thể ngã xuống, cô phải thật tốt, sống thật tốt...

-

Đêm khuya, Cung Tiểu Kiều vẫn phát sốt.

Có một vài vết thương không nhìn thấy, càng khó chữa trị hơn bất cứ vết thương nào, một khi bị vạch ra một lần nữa, lập tức phá hủy lớp phòng tuyến cuối cùng của thân thể cô.

Cho tới bây giờ, cô chưa từng ủy khuất như vậy, muốn khóc đến như thế.

Cho dù là bốn năm trước, cũng chỉ có hận cùng tuyệt vọng.

Lần đầu tiên, trong cơn ác mộng của cô không phải là Tần Nghiêu, không phải là Cố Tiểu Nhu, cũng không phải là mẹ, mà là con ngươi lạnh nhạt của Cố Hành Thâm.

-

"Tôi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lão đại phải chạy khắp nơi tìm Tiểu Hồ Ly?" Thẩm Nhạc Thiên vừa trốn khỏi "cơn thịnh nộ" của Cố Hành Thâm chạy tới, còn chưa tỉnh hồn, thở hồng hộc hỏi.

Tần Nghiêu im lặng không nói.

Cố Tiểu Nhu chẳng qua không ngừng nói, "Đều là lỗi của em."

"Nơi nên tìm đều đã tìm hết rồi!" Đường Dự gãi đầu một cái, "Chỉ là, nghe bạn cùng phòng cô ấy nói hôm qua cô ấy ra ngoài tìm phòng, hình như là chuẩn bị dọn ra ngoài ở."

"Nơi cậu ấy mướn phòng tôi vừa mới đi xem rồi, căn bản không có người." Lãnh Tĩnh vừa gấp vừa giận.

Hai người kia... Rốt cuộc lại làm gì với Tiểu Kiều?"

Nếu như vẻn vẹn là bởi vì họ, mọi chuyện cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức làm Tiểu Kiều mất tích, cô có thể xác định chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Cố Hành Thâm!

Tính cách của Lãnh Tĩnh thật sự quá mạnh, gần như cô tịch, từ nhỏ đến lớn cũng không có người bạn nào nói chuyện hợp ý, ở trong ấn tượng của người khác, cô quá xinh đẹp lạnh lùng cao ngạo, làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách rất mãnh liệt, làm người ta không dám thân cận, cho dù bên trong lòng cô thật ra cũng không hề muốn như thế.

Trừ Đường Dự luốn quấn quít chặt lấy cô, Tiểu Kiều chính là người bạn tốt nhất của cô.

Chính cô cũng không hiểu sao hai người tính cách hoàn toàn trái ngược nhau lại có thể vừa gặp mà như đã quen rất lâu, có lẽ bởi vì trên người Tiểu Kiều có một loại ấm áp cùng lạc quan mà lòng cô khát vọng đã lâu.

Tần Nghiêu cùng sự phản bội của Cố Tiểu Nhu, cô thậm chí càng tức giận hơn cả Tiểu Kiều!

Nếu không phải là bọn họ, Tiểu Kiều cũng sẽ không biến thành như vậy.

Lãnh Tĩnh chưa bao giờ hận bản thân như lúc này, chẳng lẽ cô vĩnh viễn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, vào lúc cô ấy tổn thương cô chẳng thể làm được gì, cái gì cũng chẳng thể làm được, thậm chí cô còn cùng người khác làm chuyện thương tổn đến cô ấy...

Cô lý giải tại sao Tiểu Kiều muốn tuyệt giao với mình, cô căn bản không xứng làm chị em tốt của cô ấy!

Cũng bởi vì sự bất lực của mình, Tiểu Kiều mới có thể đẩy cô ra, mới có thể một mình đối mặt với tất cả!

Rốt cuộc nên làm thế nào...

Làm gì, mới có thể giúp cô ấy...

"Sao em lại biết không có người?" Tần Nghiêu đột nhiên hỏi.

"Anh hai nói chìa khóa của Tiểu Kiều còn ở trong vali ở phòng trọ." Cố Tiểu Nhu trả lời.

Vẻ mặt Lãnh Tĩnh đầy mệt mỏi, "Tôi cũng hỏi chủ nhà rồi, Tiểu Kiều cũng không đến tìm bà ấy lấy chìa khóa dự phòng."

Tần Nghiêu trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đột nhiên vội vàng chạy ra ngoài.

"Tần Nghiêu, anh đi đâu vậy?"

Cố Tiểu Nhu còn chưa dứt lời, Tần Nghiêu đã lái xe rời đi, thậm chí một câu cũng không nói với cô ta, không dặn dò an ủi cô ta một câu, cứ như vậy vội vàng rời đi trước mặt cô ta, lòng như lửa đốt vì Tiểu Kiều mà rời đi...

-

Tần Nghiêu tìm được địa điểm Lãnh Tĩnh cung cấp cho, hắn cũng không gõ cửa, mà là trực tiếp vòng qua tìm đến cửa sổ, tính thăm dò dùng sức đẩy một cái, cửa sổ quả nhiên mở ra.

Mặc dù không mở đèn, trong phòng một mảnh tăm tối, nhưng trái tim Tần Nghiêu cũng thả lỏng xuống, hắn biết, chính là biết cô ở nơi này.

Nhưng là, trước sau có nhiều người gõ cửa như vậy, tại sao bên trong không có một chút động tĩnh gì?

Hắn lại kinh hoàng, vội vàng lục lọi đi mở đèn, cũng không cẩn thận đụng vào một góc bàn thủy tinh sắc bén, bắp chân truyền đến một trận đau đớn thấu tim gan.

Mở đèn trong phòng lên, hắn rốt cuộc tìm thấy người mà mình vẫn luôn sốt ruột tìm suốt 10 tiếng giờ đang nằm ở trên giường.

Tần Nghiêu đè nén hô hấp, khẩn trương đến gần, rất sợ đây chỉ là ảo giác.

Nửa gương mặt của Cung Tiểu Kiều đều giấu trong chăn, hai gò má nổi lên ửng đỏ không bình thường, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, mà bên gối cũng đã ướt đẫm rồi.

Cô cứ an tĩnh mà nằm ở đó, an tĩnh đến mức khiến trái tim hắn đập rộn lên, chỉ khi nhìn thấy chăn phập phồng theo nhịp thở của cô mới làm hắn an lòng rằng cô chỉ là ngủ thiếp đi.

"Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, tỉnh lại đi!"

Tần Nghiêu thử thăm dò sờ sờ trán của cô, quả nhiên, thật nóng.

Xoay người, nhanh chóng lấy áo quần của cô từ đầu giường tới.

Tiếp theo vén chăn lên, lại phát hiện cô đang mặc đồ ngủ.

Tần Nghiêu do dự một chút, đỡ cô dậy, nhắm mắt cởi từng nút áo ngủ của cô.

Thật vất vả mới cởi ra, Tần Nghiêu đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Mới vừa thả lỏng một hơi chuẩn bị mặc quần áo cho cô, Tần Nghiêu lại đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, vì vậy sờ sờ bả vai cô----

Trống trơn!

Cô không mặc đồ lót...
Bình Luận (0)
Comment