*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(5)
Ngày hôm sau, sư tôn cho gọi bốn người đến phòng.
Liễu Thanh Thanh đứng bên tay trái ta, sau lưng tay hai đứa còn đang nắm chặt, có thể nhận thấy tay nàng đang lạnh.
Sư tôn vẫn bộ dạng như cũ, một thân mặc y trắng. Người nhìn tách trà trên bàn mà bất động thanh sắc.
Từ Kha truyền lại ám hiệu: “Gần đây tụi mình không gây chuyện chứ?”
Lẽ nào chuyện kia còn chưa xong?
“Hôm nay kêu các người đến cũng không còn chuyện lớn nào khác, chính là vi sư vừa nhận thêm một đồ đệ.”
Liễu Thanh Thanh dùng lực vuốt mạnh tay ta, ta cũng dùng lực y chang nắm lại.
“Sư tôn, là sư đệ hay sư muội?” Giọng Từ Kha run run.
“Sư muội.” Ánh mắt của người dường như dừng lại trên người ta lâu hơn một chút, “Các ngươi phải làm cho tốt trách nhiệm của sư huynh sư tỷ.”
Bước ra khỏi cửa, ta liền cùng Liễu Thanh Thanh thảo luận, Từ Kha rõ là muốn gia nhập cùng bọn ta nhưng mắt thấy có Lục Thu Bạch đứng bên cạnh nên giả bộ.
“Muội yên tâm, tiểu sư muội mà sư tỷ thương nhất vẫn là muội!”
Ta đá hòn đá ven đường văng xa, trong lòng có một dự cảm không lành.
Mùng một mỗi tháng là ngày mở hội của phái Đồng Thành.
Mỗi phong đầu* đều theo thứ tự sắp xếp nội ngoại môn mà đứng, từ trên cao nhìn xuống, trong một rừng người đông đúc lại có một chỗ trống.
*một phái chia làm nhiều phong đầu.
Chỗ trống đó chính là Thường Thanh phong.
Sư tôn và các phong chủ khác không giống nhau, người không thích thu nhận đồ đệ, cho nên Thường Thanh phong không có đệ tử ngoại môn.
Đệ tử nội môn cộng lại cũng chỉ có bốn người.
Đại sư huynh Lục Thu Bạch, sư tỷ Liễu Thanh Thanh, Từ Kha, còn có ta.
Một đám người ảm đạm.
Có điều rất nhanh cũng có người thứ năm.
Sư tôn đứng trên bục, lời còn chưa nói xong thì ta và Từ Kha ở bên dưới đã táy máy tay chân.
“Trừ những việc bình thường khác, còn có một việc quan trọng.” Người vuốt hai mép râu, mỉm cười nhìn quần chúng đang theo dõi bên dưới.
“Mật cảnh Hồ Hạ lại đến ngày một năm mở một lần rồi, mỗi phong đầu cử ra năm người, mong mọi người nhanh chóng báo tên, lưu ý cẩn thận lựa chọn những cái tên thật sự có năng lực.”
Bên dưới một trận huyên náo.
Sư tỷ kích động đến không chịu được: “Lại được xuống núi chơi rồi!”
Ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười, mật cảnh là nơi vừa nghe đã thấy nguy hiểm, phải nhanh chóng chạy, không chạy thì sẽ không biết phải đối mặt với những loại nguy hiểm nào.
Ngày sư muội đến cũng có điềm báo trước.
Ví như lúc ra khỏi cửa không cẩn thận làm vỡ bình hoa khiến nó cứa vào tay ta.
Sư tôn hôm qua có việc phải rời khỏi, đem việc chiếu cố sư muội giao lại cho mấy người bọn ta.
Từ Kha từ hôm qua đã bắt đầu kêu ta chọn y phục ngày mai giúp hắn, nói muốn cho người ta một ấn tượng tốt.
Ta lại nghĩ ăn mặc cũng không quan trọng bằng việc phải có cái mặt đẹp.
Cả đám người đang ồn ào trong phòng, mới vừa yên tĩnh trở lại thì nghe tiếng gõ cửa.
“Chào mọi người!”
Ta nhìn khuôn mặt trắng ngần kia nhất thời ngây người ra.
Khuôn mặt cũng giống ta quá đi rồi.
Vẫn là Lục Thu Bạch tỉnh táo lại nhanh nhất, kêu nàng ta ngồi xuống, giới thiệu cho nàng những chuyện trong sư môn.
Ta ngồi trên ghế, thất thần nhìn vào tách trà bên cạnh cô nàng kia.
Người này ta cũng đã nhiều lần gặp trong mộng, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Lâm Bạch Lộ: “........Ta tên Lâm Bạch Lộ.”
Âm thanh trong giấc mơ và âm thanh bên tai hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Nhưng trong mộng rõ ràng là nàng ta sau đó mới đến cơ mà?
Lẽ nào là do ta biết trước được chuyện tương lai nên mới xảy ra hiệu ứng trái chiều?
Mạch suy nghĩ đang vẩn vơ thì bị một cú huých tay của Từ Kha ngắt ngang, lúc này ta mới phát hiện mọi người đều đang nhìn ta.
“Tự giới thiệu, Hứa Tư Tư.”
Liễu Thanh Thanh nhỏ tiếng nhắc nhở ta giới thiệu đàng hoàng lại.
“Xin chào, ta tên Hứa Tư Tư.” Những thông tin khác ta cũng không muốn tiết lộ thêm cho nàng.
Ánh nhìn của Lâm Bạch Lộ mang theo chút yêu kiều ngại ngùng của cô gái nhỏ.
Nhưng ta chính là không hiểu sao vẫn thấy ghét.
Những ngày sau ta cũng không chạm mặt nàng ta.
Một mặt là duyên phận đã không chung lối, mặt khác ta chính là không muốn gặp đấy.
Các đệ tử khác đều đem nàng nhận nhầm thành ta, nghe Từ Kha nói mỗi lần như vậy người ta đều rất kiên nhẫn giải thích.
Ta bĩu môi, chẳng tỏ rõ biểu cảm gì.
Một ngày trước khi vào mật cảnh, sư tôn gọi năm người chúng ta lại, phát cho mỗi người một túi gấm.
“Thứ này mọi người cất kỹ, vào mật cảnh rồi sẽ có đồ dùng được.”
Trên đường về ta lộn qua lộn lại mấy lần, phát hiện đây không phải túi gấm bình thường, là một kiện pháp khí không gian.
Không tự chủ mà cảm thán: “Sư tôn quả nhiên tuyệt vời.”
“Còn không phải sao, Diệp Thanh Phong người luyện đan giỏi nhất môn phái này, ngươi có quen không?”
Từ Kha thấy ta lắc đầu, dường như hắn chưa bỏ cuộc mà quay sang hỏi Liễu Thanh Thanh, “Tỷ có quen không?”
“Từng nghe qua danh hiệu, nói là luyện đan sư, là thiên tài có một không hai.”
“Đúng, chính là hắn, sư tôn của bọn họ chính là treo pháp khí không gian làm phần quà, muốn bọn họ đánh lôi đài mới được nhận lấy phần thưởng đó!”
“Không phải chứ, một đám người luyện đan mà lại đi đánh lôi đài? Làm trò hề gì vậy, muốn đem lò luyện đan đánh cho vỡ nát luôn hay sao?”
“Hahaha, còn phải nói, nếu nói so tài luyện đan thì Diệp Thanh Phong thắng chắc, kết quả lại đi so đánh lôi đài, vòng đầu tiên đã bị đánh cho thua.”
Lục Thu Bạch không tham gia nói chuyện, cùng Lâm Bạch Lộ đi phía sau ba người chúng ta.
Đường đi về vẫn luôn ngập trong sương mù, cỏ cây xung quanh rậm rạp bao phủ.
“Các người nhanh lên! Đi về còn phải chuẩn bị cho thật tốt nữa!” Sư tỷ quay đầu gọi bọn họ theo chân nhanh lên.
(6)
“Lần luyện tập này hầu như các môn phái đều phái đi tân sinh vượt trội nhất, mọi người nhớ tôn trọng giúp đỡ lẫn nhau, cũng nhớ phải bảo vệ tốt bản thân.” Chưởng môn sư tôn gọi Lâm Bạch Lộ đi phát bùa chú, “Vào mật cảnh lỡ mà gặp nguy hiểm thì trực tiếp xé rách bùa, bùa chú sẽ tự động dẫn đường về sư môn.”
“Vậy có thể vừa vào đã xé luôn bùa không?” Ta nhỏ giọng hỏi Liễu Thanh Thanh nhưng lại bị nàng thúc một nắm đấm, “Không có tiền đồ, xuất môn rồi đừng nói ta là sư tỷ của muội, ta gánh không nổi cái danh đó đâu.”
“.......Vậy chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an quay về nhé.”
Lời còn chưa nghe hết đã thấy các vị sư tôn cùng lúc bay lên, hai tay thi triển kết ấn.
Tấm kim quang phủ trên người đột nhiên được chiếu sáng, sáng đến nỗi hoa cả mắt.
Ta nắm chặt lấy cánh tay của sư tỷ, nhắm chặt mắt, lại mở mắt ra, cả vùng trời đều thay đổi.
Một hàng người bị đưa vào trong rừng, dưới chân là lớp lớp lá khô, giẫm lên mềm xốp.
Xem ra khí hậu trong mật cảnh này có thể thay đổi được.
Mọi người trong môn phái đều bắt đầu chia nhóm bắt cặp.
Sư tỷ kéo tay ta đi qua, muốn ta gia nhập vào tiểu đội của bọn họ nhưng bị ta uyển chuyển từ chối.
“Ta cũng muốn tự mình xoay sở như đại sư huynh.” Ta chỉ vào hướng đi xa của bóng lưng.
“Muội? Đứa trẻ này làm sao có thể một mình đối mặt nguy hiểm được! Muội không theo tỷ lỡ như bị gấu mù bắt đi thì sao?”
Từ Kha chạy ra từ đội hắn nói giúp sư tỷ: “Đúng đó, nếu ngươi không muốn đi cùng sư tỷ thì có thể đi cùng ta và Lâm Bạch Lộ.”
Ta vẫn lắc đầu.
Không phải ta muốn chiến đấu đơn độc, mà là ta không muốn đi chút nào.
Các vị sư tôn nhất định cũng đã lựa nơi an toàn làm xuất phát điểm, mới đưa bọn họ tới.
Cho nên, nơi này chính là nơi an toàn nhất, ta mới là không đi xa đấy.
Hai người thấy ta quả quyết quá cũng không ép buộc nữa.
Trước khi đi, sư tỷ và Từ Kha còn kéo ta sang một bên, một người ngó nghiêng xung quanh, một người đổ đồ vào túi gấm của ta.
“Những món đồ này muội đều giữ lấy, toàn là món dùng được, ở bên ngoài một mình nhớ chăm sóc kỹ bản thân, nếu trời có mưa thì kiếm một góc mà trú, đừng đứng ngây ra đó, lúc đi ngủ đừng có đá chăn, lần này không ai đắp lại cho muội đâu, còn nữa………”
Trong lòng ta vừa cảm động mà vừa buồn cười, không ngừng gật đầu đồng ý.
Liễu Thanh Thanh càm ràm một lúc rồi mới lưu luyến rời đi.
Lều bạt, vải chống thấm nước, dụng cụ dã ngoại, còn có trận pháp tàng hình….đều được ta bố trí, trang bị đầy đủ.
Trong mật cảnh có nhiều bảo bối nhưng đồng thời cũng sẽ có nhiều nguy hiểm. Nói ngược lại, nếu ta không muốn bảo bối thì sẽ không gặp nguy hiểm rồi.
Không dễ dàng gì mà đến được một nơi không cần lên lớp, không cần dậy sớm, cũng chẳng ai quản. Ai lại muốn cùng bọn họ đi vật lộn giành giật bảo bối chứ, ở yên đây nghỉ lễ không phải tốt hơn sao?
Ta châm mồi lửa nhỏ trước lều, đặt một nồi nhỏ lên đó, nước sôi rồi cho mì vào, thêm một ít nấm hái được ngày hôm qua.
Buổi sáng dậy sớm quá nên chỉ ăn lót dạ được một ít.
Hơi nước trong rừng trĩu nặng, phải ăn bát canh nóng toát mồ hôi mới cảm thấy dễ chịu được.
Sau khi nuốt cọng mì cuối cùng, ta kiểm tra lại hết trận pháp. Xác định không có việc gì liền trốn vào lều bạt.
Ồn ào thế nào cũng mặc kệ, ta đi ngủ đây.
Một giấc trôi qua, mở mắt đã thấy trời tối.
Loại cảm giác cô độc bị cả thế giới ruồng bỏ như sư tỷ nói căn bản là không hề có.
Ta nằm lại vào trong chăn, thậm chí còn muốn ngủ thêm một giấc nữa.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, ta quyết định ngồi dậy.
Tối hôm nay nhất định phải ăn được gà nướng, phải chúc mừng được nghỉ xả hơi một ngày.
Ta nằm trên võng, đung đưa qua lại một lát cũng đem con gà béo ngậy được vắt lên cành cây kia nướng vàng đều.
Đây là con gà thả vườn mà ta đặc biệt từ dưới núi đem theo.
Ông chủ bảo loại gà này mỗi ngày đều phải chạy 5km, còn có người kinh nghiệm trông coi đàng hoàng cũng vì để có chất thịt săn chắc ngon miệng.
Ta cũng không tin cho lắm vì nhìn sao cũng thấy gà của ông ta nhỏ hơn gà của nhà khác nhiều. Không những vậy mà giá cả còn đắt gấp đôi.
Nếu nó đã mắc như vậy, chắc chắn cũng có nguyên do của cái mắc đó!
Mua!
Mùi thơm của gà nướng xộc vào khoang mũi, bên tai là tiếng củi cháy lách tách.
Một đêm vừa yên tĩnh vừa nhẹ nhàng.
Đây là mật cảnh sao? Không, không hề. Đây là thiên đường.
Ngày thứ hai, cảm giác thật sảng khoái khi được ngủ đến khi mặt trời lên bằng con sào.
Gà nướng hôm qua còn dư lại một ít, ta sẵn đem đi hầm lấy canh uống.
Buổi sáng không nên ăn đồ dầu mỡ, thôi kệ.
Ta đem con cá bụng đã nhét đầy hương liệu lên củi nướng, ngoài hơi cháy nhưng bên trong lại mềm, cho vào miệng phải nói là tuyệt đỉnh.
Tráng miệng ta ăn trái sơn trà lén hái được ở hậu viện của sư tôn, cắn một miếng, nước quả như tuôn trào trong khoang miệng. Ngon!
Ăn cũng được kha khá ta liền chui vào lại lều bạt nằm xem tiểu thuyết, ta thật muốn xem thử làm thế nào mà nam nữ chính có thể ngược luyến đến tận ba mươi chương.
Buổi tối thì ăn đơn giản hơn nhiều.
Đem chân vịt và rau xanh mua từ Thiên Tiên lâu dưới chân núi bỏ vào nồi hâm nóng, tráng miệng thì ăn chút bánh cam nhúng qua một lớp đường và binh đoàn bánh cốm xếp thành một hàng dài.
Sáng mai nên ăn gì tiếp nhỉ? Ta ôm theo mộng đẹp tiến vào giấc ngủ.
Hứa Tư Tư ngươi thật giỏi, cho dù có ra ngoài luyện tập cũng không quên phải vận dụng trí não, đọc sách.
(7)
Rõ ràng trước khi ngủ lều ta được đặt dưới gốc cây đa, sao ngủ dậy rồi lại thành dưới gốc cây bạch quả?
Còn cái nồi ta để ở bên ngoài đâu mất rồi?
Nửa nồi canh gà ăn còn dư đâu? Sao phi logic thế?
Ngoài những điều kỳ lạ này bên ngoài còn có mùi máu tanh nhè nhẹ.
Tuy nói thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nhưng vẫn không nhịn được tò mò đi xem thử.
Đằng sau túp lều quả nhiên có thêm một người.
Hắn đang nằm bất động, khoác trên người bộ hắc y, da mặt đặc biệt trắng, vì đứng từ xa nên ta nhìn không rõ đã chảy bao nhiêu máu.
Chết rồi cũng tốt, chỉ e là hắn chưa chết.
Ta vực dậy lá gan đến gần nhìn kỹ, gương mặt này thực sự rất quen thuộc.
Trong mộng ta đã nhiều lần gặp qua hắn. Đừng nói lúc hắn đang mặc y phục, ngay cả lúc hắn cởi y phục ta cũng đã thấy qua hết.
Thiếu chủ ma tộc, Ngu Thư.
Ta tức tốc dùng trăm phần công lực thu dọn hết đồ đạc rời đi.
Cứu hắn sao? Ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Những hình ảnh trong giấc mộng kia mơ hồ lần nữa lướt qua đầu khiến ta không khỏi lạnh người.
Trong giấc mộng, ta được hắn cứu lên từ đầm rắn, sau đó điên dại yêu lấy hắn.
Thậm chí còn đem mình đặt vào tình thế nguy hiểm cứu hắn một mạng. Kết quả lại bị Lâm Bạch Lộ mạo danh thay thế, còn bị lấy mất kim đan.
Huống hồ chi bài học lịch sử cũng đã dạy cho chúng ta biết không nên tùy tiện nhặt người về.
Nhặt về rồi ai biết được là thành phần nào. Lỡ mà tự rước họa vào thân, liên lụy gia tộc thì sao.
Gặp hắn đang trong tình trạng nửa sống nửa chết này, nội trong hôm nay ta tốt nhất nên đi càng xa càng tốt, nếu không hắn mà mở mắt chỉ có nước đi đời nhà ma.
………..
Không phải chứ?
Đây là lần thứ ba ta thấy Ngu Thư nằm dưới đất rồi, ta ủ rũ chửi thề một câu.
Sao lại đi đường vòng nữa rồi?
Lẽ nào…….. lạc đường?
Tương truyền khi nữ chính đi lạc, nàng ấy sẽ vô tình nhặt được bảo vật quý giá.
Nhưng nữ chính đó không phải là ta.
Từ lúc xuất phát đi xa cho đến giờ cũng chỉ gặp có cái cây này kèm theo tên Ngu Thư nằm trên đất.
Mắt thấy trời cũng đã tối đen, ta thở một hơi dài. Cẩn thận trốn vào sau gốc cây bạch quả cách chỗ Ngu Thư không xa.
Thôi, trú tạm ở đây một đêm, sáng sớm mai lại đi tiếp.
Ta hì hục trải lều bạt thì sau lưng có một luồng khí lạnh, một thanh kiếm nhọn chĩa vào cổ, “Ngươi là ai?”
Chưa đợi ta mở miệng, hắn đã đi đến trước mặt, “Thì ra là ngươi.”
Hắn thu kiếm lại về mình, lúc này ta mới thấy cánh tay phải của hắn đang chảy máu.
Chỗ ngủ ta một lòng lựa chọn giờ cũng đi tong luôn rồi.
“Ta là Ngu Thư.”
“À, ta là….”, tự nhiên biết không thể nói tên thật, ta đành sửa lại, “Ta là Từ Kha.”
Xin lỗi Từ Kha, lúc về ta sẽ mời ngươi một bữa.
“Từ Kha?” Hắn nhìn ta một cách đùa cợt, “Vậy bùa này ta nhặt được trên đường không phải của ngươi rồi, phía trên viết tên Hứa Tư Tư.”
“Ha ha ha..” Mẹ nó, bùa về nhà của ta!
Việc đã đến nước này, ta chỉ đành cắn răng bịa tiếp: “Đúng, không phải của ta, ta thật sự là Từ Kha.”
Hắn dạo quanh túp lều ta rồi cười nhẹ: “Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy trong mật cảnh mà còn dã ngoại được.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy thì cũng nên trân trọng đi.” Ta lẩm bẩm nói, “Này Ngu Thư, có muốn băng bó vết thương không...”
“Hửm? Ngươi quan tâm cho ta sao?”
“Không phải, máu nhỏ lên túp lều khó giặt sạch lắm.”
“Ngươi cũng thật thật thà.” Hắn lại trở về chỗ bên ta, nâng tay phải trước mặt ta chờ đợi, “Băng bó đi.”
Ta: “?”
Đành phải tự mình săn ống tay áo hắn lên, đủ để thấy rõ máu thịt đã thấm lẫn vào trong lớp vải.
Chân mày hắn không nhíu lại, mắt cũng không chớp cứ nhìn chằm chằm ta.
Đồ cứu thương đều có đủ trong túi gấm nhưng mà không thể để lộ bảo vật như vậy được, ta ngẫm nghĩ một chút liền đem quần áo trên người xé thành miếng vải, cẩn thận băng lại vết thương.
Hai bên mép vết thương cũng chuẩn bị bong tróc da, nhưng không bị thương đến xương.
Cũng may nếu vết thương còn nghiêm trọng hơn thì chắc cả bộ y phục này của ta cũng phải xé hết để đem băng vết thương cho hắn.
“Ờ.. trời cũng không còn sớm nữa, ta đi ngủ trước đây?”
Thấy hắn thu chân lại, ta lập tức đứng dậy đi nhanh vào trong lều.
Ai mà ngờ hắn lại đi vào lều chung với ta.
Ta quay đầu lại nhìn hắn: “Chỗ này không ở được hai người.”
“Chen lấn một chút là ngủ được liền.”
Đồ mặt dày!
Gió mạnh bên ngoài làm toàn bộ lá cây xào xạc, có cảm giác như bầu không khí khủng bố của một thế giới sắp bị hủy diệt.
Vậy mà thiếu chủ nằm trong lều lại nhắm mắt ngủ với vẻ mặt an nhàn.
Ta thu mình lại trong góc, ngồi xổm xuống.
Ngồi xổm ở đây ấm hơn so với bên ngoài nhiều.
Ngu Thư xoay người khiến chỗ của ta càng thêm nhỏ hẹp.
Càng nghĩ càng tức, rõ ràng đây là địa bàn của ta, thứ nhất ta cũng không triệu hồi hắn, thứ hai ta cũng không gây chuyện với hắn, chỉ là vô tình gặp được, thế nào mà nhà ta cũng không còn nữa.
Lẽ nào đây là hình phạt của ông trời dành cho ta khi thấy người gặp nạn mà không cứu.
Nhưng hai năm sau chính hắn là người trộm kim đan của ta mà.
Đây cũng quá không công bằng rồi. Ta cúi đầu, hịt mũi một cái.
“Khóc rồi?”
Ta không phản ứng lại.
“Nữ nhi đúng là phiền phức” Hắn ngồi dậy gãi đầu, vết thương vừa băng lại giờ đã nứt toạc, máu lại thấm vào miếng vải, “Ta ra ngoài đi dạo.”
Ta cảnh giác nhìn hắn đi xa, chốc lát đắp lại chăn xoay người đi ngủ.
Ngu Thư một đêm rồi vẫn chưa về.
Thật đúng ý ta.
Hy vọng hắn đừng bao giờ về đây nữa.
Ta dậy sớm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy.
Vừa ra khỏi lều đã thấy Ngu Thư đứng dựa vào thân cây.
Trên hàng lông mi cũng đọng lại lớp sương lạnh.
Hắn tựa như ngủ rất ngon, hơi thở đều đặn.
Cơ hội tốt, lúc này không lấy bùa về thì còn lúc nào nữa.
Ta quan sát một lúc, đưa tay vào thăm dò bên trong vạt áo của hắn.
Kỳ lạ, sao lại sờ không thấy? Lẽ nào phải vào sâu hơn nữa?
“Sờ đã chưa?”
“...........”
“Ngươi không đem tay thu về là ta đem nó chặt xuống.”
Ta lập tức thu tay về giấu sau lưng, sợ rằng hắn sẽ làm gì thật.
“Ngươi sờ ta làm gì? Tìm đồ à?”
“Không có! Tuyệt đối không có! Ta chính là mê nhan sắc của ngươi.”
Lời giải thích này ngốc đến hết nói nổi, hy vọng hắn sẽ tin.
“Trời cũng sáng rồi, vết thương của ngươi cũng băng xong, vậy thì ta…. đi nha?”
Không nói chuyện tức là ngầm thừa nhận đi, ta lẳng lặng thu dọn đồ đạc rồi tìm một hướng rời đi.
Ngu Thư lười nhác nhìn ta, không mở miệng.
Nửa canh giờ sau, ta lại quay về chỗ cũ.
Lại gặp Ngu Thư.
Ta không tin loại tà thuật này, sao có thể không thoát ra được.
Nửa canh giờ sau, lại tiếp tục gặp Ngu Thư.
Hắn đứng dậy, không nhịn được mà cười, lúc đi lướt qua ta còn nói một câu vô nghĩa.
“Ngươi không đi nữa à? Mà ta cũng không tin ngươi sẽ không quay lại nơi này.”
Ta ngồi tại chỗ cũ suy nghĩ biện pháp.
Nửa canh giờ sau ta lại thấy Ngu Thư đi đến, “Ngươi cũng lạc đường rồi sao?”
Hắn giả bộ không nghe thấy, chọn một hướng khác tiếp tục đi.
Nửa canh sau lại gặp Ngu Thư rồi.
Hắn đứng trước mặt ta, ánh mắt rõ u ám, “Hay là cùng đi đi?”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào không có ngươi ta không đi ra được.”
Ta tức điên lên: “Nói nghe như ngươi đi ra được chắc, còn không phải giống ta đều là kẻ mù đường sao.”
Hắn chìm trong suy nghĩ giây lát, nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu ngươi không đi cùng ta thì ta sẽ giết ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, bốn bề bỗng chốc tĩnh lặng.
“Chúng ta nên đi hướng nào trước?” Ta ngoan ngoãn ngồi dậy đi phía sau hắn.
“Hướng đông.”
(
Bên kia núi vẫn là núi, tận cùng của con đường vẫn là con đường. Cho nên đời người chính là không có điểm dừng.
Câu dân gian tục ngữ này bỗng nhiên được ta lĩnh hội một cách sâu sắc, triệt để.
Đại khái đi được nửa canh giờ rồi trước mắt đột ngột thấy sáng hẳn ra.
Từ đằng xa có thể thấy rõ vài điểm đen lơ lửng, bay qua lại trong mảnh đất trống không.
Ngu Thư vươn tay giữ chặt ta, kéo cánh tay ta đi về một hướng khác: “Trước mặt có mùi máu tanh.”
Ta im lặng đi theo hắn, đây là việc mà chỉ người chuyên nghiệp mới làm được.
Chúng ta trèo lên bệ đá cao quan sát phía dưới.
Ánh quang đỏ, xanh và nhiều loại màu khác giao thoa với nhau.
Tiếng va chạm của lưỡi kiếm, tiếng kêu thê lương của người bị thương, và còn tiếng mắng người…… của Từ Kha?
Ta định tiến lại gần xem một chút, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại.
“Ngươi mà đi xuống dưới ta cũng không cứu được nữa đâu.”
Ta nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quặc: “Ta từ bao giờ cần ngươi chăm lo hả?”
“Tùy ngươi.” Hắn xoay đầu ra chỗ khác, không nhìn ta, “Ngươi mà đi xuống là không ai nhặt xác giúp ngươi đâu.”
“Mẹ nó, ta và ngươi cũng có quan hệ gì đâu?”
Ta cố tình nâng cao tông giọng hơn, “Nếu ta không gặp phải ngươi thì giờ ta cũng đâu cần phải lo đến vấn đề an toàn.”
“Ngươi là đang trách ta?”
Bầu không khí bỗng hạ nhiệt xuống, “Đây là do ngươi tự nói, ta có nói đâu.”
Hắn đưa tay ghì chặt lấy ta, “Ngươi nói cho rõ ràng đi, cái gì mà không gặp phải ta, nếu như ngươi không gặp ta thì sớm đã bị rắn cắn chết rồi.”
Nhắc đến rắn, ta lại nhớ đến cảnh tượng trong giấc mơ đó.
Ngu Thư cũng ghì chặt lấy tay ta, mặc cho ta có cầu xin thế nào, hắn vẫn nhẫn tâm vứt ta xuống đầm rắn.
Ta vô thức đứng dậy muốn chạy về hướng ngược lại, ánh mắt Ngu Thư liền tối sầm, hắn khóa cánh tay ta về phía sau ót.
“Sư tỷ, cứu ta!”
Một hàng người đứng phía dưới chợt phát hiện ra ta.
“Tư Tư!”
Âm thanh bên cạnh lại thêm trầm thấp, “Tư Tư? Không phải ngươi tên Từ Kha sao?”
À này thì….
…………………….
Một lúc sau.
Hiện tại chúng ta đang bỏ chạy.
Lục Thu Bạch một tay xách ta một tay xách Liễu Thanh Thanh, bên cạnh còn có Từ Kha.
Phía sau còn có Ngu Thư và đám người từ các môn phái mà ta không thể kể tên hết đang đuổi theo.
Sao sự việc lại thành ra thế này, ta nhịn không được nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra sai sót gì.
Đầu tiên, ta bị Ngu Thư bắt giữ, ta có lớn tiếng kêu cứu.
Sau đó Lục Thu Bạch nhanh chóng chạy tới cùng hắn đối chiến.
Từ Kha cùng một đám người chạy đến theo sau.
Lúc này ta mới lần đầu gặp được Diệp Thanh Phong - thiên tài luyện đan trong truyền thuyết, cũng rất có thể là đồng môn của hắn.
Nói chung là có vác theo lò luyện đan.
“Tư Tư! Đồ lừa gạt!”
Hả? Cái gì?
Chưa kịp đợi phản ứng lại, ta đã bị trúng viên đạn quang từ phía sau.
Cảnh tượng cuối ta thấy được trước khi ngất đi là bàn tay vươn ra chộp lấy ta của Liễu Thanh Thanh.
Mẹ kiếp, có người đánh lén!
Ta ngã dúi xuống đất, lại ngã trúng dốc núi nên lăn thêm vài vòng nữa, cuối cùng ngã xuống một huyệt động khác.
Ngã đến trầm cảm.
Tim gan phèo phổi đều đau.
Đây chính là số phận của nữ phụ sao, trải qua bao việc gian nan vất vả để rồi nhận lại được gì chứ.
Máu từ trong cổ họng như muốn trào ra.
Không được, nếu ta hộc ra ngụm máu này thì phải mất đến mấy tháng mới dưỡng lại được.
Cố gắng hít hơi sâu đem ngụm máu nuốt ngược trở lại.
Đau, đau thật.
Giờ có leo lên cũng chẳng được.
Ta nằm dưới đất được một lúc, cuối cùng cũng ngồi dậy xem xét tình hình xung quanh.
Nơi này hình như là địa cung, lớp sơn trên đỉnh cung bị bong tróc đến không nhìn rõ được đồ án.
Thuận theo tình tiết của tiểu thuyết, nhân vật chính vô tình rơi vào huyệt, đều là men theo tường đến được nơi sâu nhất của địa cung, kết quả phát hiện được bí mật cất giấu bấy lâu của chủ địa cung.
Không lâu sau đó liền tu thành chính quả, quay về giết kẻ thù không để lại một dấu vết.
Phía sau nỗi cơ cực đau khổ chính là quả ngọt.
Vì thế, ta quyết định nằm lại đây.
Nếu Lục Thu Bạch không kiếm được ta thì còn có sư tôn mà, còn có phái Đồng Thành mà.
Bọn họ cũng không đành bỏ rơi đồ đệ trăm năm hiếm gặp ha.
….Thực ra thì vẫn có khả năng đó.
May rằng, trang bị Liễu Thanh Thanh đưa cho ta vẫn còn một cái nồi nhỏ.
Không hổ là sư muội tỷ đồng môn.
Hiểu ta.
Đêm nay ta ngủ rất ngon, chỉ là đất hơi cứng, nằm đến nhức cả eo.
Cảm giác lúc tỉnh dậy vì đói không sảng khoái chút nào.
Ta lục tung túi gấm, phát hiện còn ít mì, hành, rau dư lại.
Chỉ đành làm mì hành ăn tạm vậy, mùi hương như tỏa ra hết cả không gian.
Miếng đầu tiên ăn lúc đói bao giờ cũng là miếng ăn ngon nhất.
Tiếng nước sôi nấu mì ùng ục đã lấn át đi tiếng bước chân vọng ra từ sâu trong khe huyệt.
Cho đến khi có đồ vật gì đụng vào thắt lưng ta, ta mới có phản ứng trở lại.
Cúi đầu nhìn xuống, đã thấy một con báo có ấn đỏ giữa trán.
Nó ngồi bên cạnh nhìn ta, dựng đuôi lên, quét qua lại trên mặt đất.
Ta nghi ngờ thử kêu meow một tiếng.
Không nhớ nhầm thì báo cũng thuộc họ nhà mèo nhỉ.
“Ta đợi ngươi cả một đêm.”
“Ngươi biết nói hả!”
Trước mắt bỗng có một tia sáng lóe lên, nơi con báo đang ngồi giờ đã trở thành một thiếu niên mặc y đỏ, cao xấp xỉ ta.
“Ngươi còn biết biến thành người!”
Nó nhìn ta như một con ngốc, “Mì ăn được rồi.”
“À à.” Ta bối rối khuấy nhẹ mì trong nồi, “Hay là ngươi cũng ăn một miếng?”
Thiếu niên báo cao quý biết hóa thân thành người gật đầu đồng ý, yết hầu chuyển động lên xuống như muốn nói ra mong muốn của nó.
Ta đột nhiên thấy hối hận.
Không nên cho nó ăn.
Cơ mà hình như nó dính lấy ta rồi.
Người trước mặt đem cọng mì cuối cùng trong tô ăn hết, sau đó giương mắt nhìn ta.
“Hết rồi, ngươi mà muốn ăn nữa thì ăn ta luôn đi.” Ta mặt vô cảm nhìn nó.
Ta tiếp tục chủ đề: “Ăn no rồi sao? Bây giờ nói chuyện đi, vì sao ngươi lại nói đã đợi ta rất lâu rồi?”
“Từ tối hôm qua lúc ngươi vào đây thì ta đã đợi ngươi tiến vào sâu trong huyệt, kết quả đợi cả đêm chỉ thấy ngươi ngồi ăn ở đây!”
Nó nhìn ta với cặp mắt uất ức, nhưng nỗi uất ức ở đây không phải vì ta không tiến vào sâu bên trong huyệt, mà là vì ta ăn một mình không rủ nó.
Nghe y như nó không ăn được bữa cơm này là sẽ chết đói ở đây luôn vậy.
“Ta đi vào bên trong làm gì? Lỡ có nguy hiểm thì sao.”
“Bên trong có pháp khí tiên cấp á.” Giọng điệu mang theo chút mê mẩn, “Ngươi không muốn à? Không phải ngươi cùng đám người bên ngoài đến đây chỉ vì cái này hả?”
“Thật xin lỗi, ta không muốn.” Ta đưa tay đẩy khuôn mặt đang ngày càng tiến sát kia, “Ta còn muốn nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Là pháp khí tiên cấp đó trời! Người khác không có duyên muốn còn không được, sao ngươi lại từ bỏ?”
“Nên là ngươi muốn cho ta?”
“Không hẳn… ngươi cũng phải trả giá một chút…”
“Vậy ta không muốn nữa, ngươi né ra xa một chút, ta muốn nghỉ ngơi.”
(9)
“Hứa Tư Tư? Hứa Tư Tư? Hứa Tư Tư? Hứa Tư Tư?”
Bên tai luôn có một người không biết phiền, gọi ta mãi.
Vừa mở mắt đã thấy Ngu Thư lâu rồi không gặp và tên tiểu báo hồng đang nhìn chằm chằm.
“...............”
Ta nhắm mắt rồi mở, “Sao lại là ngươi?”
Hắn thấy ta tỉnh liền đến ngồi cạnh: “Sao vậy, gặp ta không vui sao?”
Nói vui hả? Không vui đấy, nếu không phải do hắn thì ta đã sớm xé bùa quay về rồi.
Nói không vui cho hắn nghe thì ở nơi khỉ ho cò gáy này chắc đến xác cũng không còn.
Ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Vui một nửa đi?”
“Vậy lá bùa này ta chỉ có thể cho ngươi một nửa.”
Hắn nói xong liền đem lá bùa trên tay chuẩn bị xé làm hai, nhưng bị ta nhanh chóng ngăn cản: “Khi nãy ta nói là rất rất vui.”
Thấy hắn không tin, ta nhấn mạnh lại, “Rất vui!”
Hắn chau mày nhìn ta: “Ta không quan tâm món đồ trong huyệt động này, nếu không phải đến đưa đồ cho ngươi thì ta cũng không chui vào lỗ chó này đâu.”
Ta khẽ gật đầu, nói nhỏ vào tai Tiểu Hồng: “Hắn cũng không quan tâm.”
Tiểu Hồng trừng mắt với ta: “Ta nghe thấy rồi!”
Ba người ngồi đó mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ngồi đến chân đều tê hết, lá bùa trong tay cũng bị thấm mồ hôi đến ướt đẫm, ta đứng dậy nói: “Hai vị, trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn, tại hạ đi trước đây?”
Ngu Thư nhìn ta đầy ý cười, không biết trong đầu hắn đang bắt đầu tính toán những chuyện gì.
Xé lá bùa trong tay, trận pháp lục giác tinh xuất hiện ngay dưới chân.
Nhất thời hoa mắt chóng mặt, ta cảm giác xung quanh như nứt toạc ra.
Kỳ lạ là không gian đã mở nhưng không hề có một người nào đến rước về.
Ta ảo não đem lá bùa cất lại vào trong túi gấm, “Có phải ngươi đã đụng tay chân gì vào bùa của ta không?”
Ngu Thư vẫn giữ lấy nụ cười trên mặt, nhàn nhạt nói: “Sao ta phải làm gì tấm bùa của ngươi? Nói trắng ra phải xem lại sư tôn của ngươi thì đúng hơn.”
Ta cụp mắt xuống không nói lời nào, điểm lại trong đầu những sự việc đã xảy ra trong những ngày qua.
Với năng lực của Ngu Thư, không lý nào có người cướp tấm bùa từ tay hắn được.
Ta và hắn quen biết chưa bao lâu, không thù không oán nên hắn cũng chẳng cần động vào lá bùa làm gì.
Nhẩm tính lại rất có khả năng lá bùa đã bị động tay chân trước khi được phát.
Người đưa bùa cho ta là Lâm Bạch Lộ!
Nếu đem xâu chuỗi lại hết thì rõ ràng mọi chuyện đã sáng tỏ, nhưng nàng ta sao phải làm như vậy?
Chúng ta đều là người đồng môn, tuy rằng thái độ của ta lúc trước lạnh lùng thờ ơ nhưng cũng không làm hại đến nàng.
Cho dù trong giấc mơ ta cũng chưa bao giờ cản đường nàng.
“Hứa Tư Tư?” Ngu Thư đưa tay quơ trước mặt ta, “Ngươi vẫn ổn chứ?”
“Không ổn lắm.”
Ta ngẩng đầu lên, đụng phải cặp mắt đen láy, “Chúng ta còn ra ngoài được không?”
Hắn đặt tay lên vai ta, dùng lực nhẹ, “Được, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Từ biệt Tiểu Hồng, ta cùng Ngu Thư trèo ra khỏi động.
Tư thế trèo cảm giác vô cùng xấu hổ.
Ta lau nhẹ lớp bụi đất trên mặt, không nhịn được mà hỏi, “Ngươi một thân thiếu chủ ma tộc sao không dùng phép đưa ta ra ngoài cho rồi?”
Hắn trèo ra trước, sau đó cúi người xuống kéo ta lên, giọng điệu khinh thường: “Ngươi không phát hiện sơn động này giăng kết giới chống ma tộc sao?”
Được lắm. Còn khinh thường.
Không đợi ta phản ứng, Ngu Thư đã nắm lấy tay ta đem nguyên người kéo lên.
Bốn phía đều giữ nguyên hiện trạng, xen lẫn tiếng lá cây xào xạc còn có một giọng nữ.
Ta còn chưa đứng vững thì xém chút đã bị tiếng nói đó dọa cho ngã vào lại huyệt động.
“Hứa sư tỷ? Ngu….. Thư?”
Người quen biết ta không nhiều, nhưng Ngu Thư thì nhiều.
Xung quanh bao phủ làn sương mờ, đếm không rõ rốt cuộc đằng kia có bao nhiêu người.
Trong lòng ta thầm đoán, dựa theo âm thanh vọng lại, kết hợp họa tiết cây trúc được thêu chỉ xanh bên hông váy trắng.
Thì đó là họa tiết của Thường Thanh phong.
Nói một cách khác, người kia là Lâm Bạch Lộ.
Ngu Thư cũng ngây người ra, thiếu chút nữa đã đứng ra chắn phía trước: “Ngươi là ai?”
Khóe mắt nàng ta ửng đỏ, xé rách tay áo làm lộ vết sẹo nhỏ trên cánh tay phải, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được vết răng mờ nhạt: “Huynh còn nhớ tiểu cô nương lúc nhỏ đã ở bên huynh không?”
Sét đánh ngang tai mà.
Cốt truyện kia lại lần nữa rơi trên người ta?
Có khi nào lát cũng có vụ mắc bệnh nan y, vụ tai nạn xe mất trí nhớ và cả vụ bỏ chạy trước hôn lễ không.
Không phải chứ ;-;
Ngu Thư rõ ràng đã nhớ ra nàng, trên mặt biểu hiện rõ nét thăm dò.
Hắn quay đầu nhìn ta với ý trấn an rồi từ từ bước qua đó.
Bước đi hắn ổn định, dáng người to lớn đem lại cho ta cảm giác yên tâm.
Nhưng người vừa mới nói sẽ đưa ta ra ngoài bây giờ lại đi về hướng của một cô nương khác.
Ta cố gắng ổn định lại hơi thở, sợ rằng cơn giận trong lòng sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
Người sắp bị bỏ rơi là ta.
Hai người có quen biết, lại thân thuộc, ôm ấp nhau.
Ta đứng nguyên tại chỗ.
Cảnh sắc vẫn không thay đổi nhưng thời gian dường như đã trôi đi một năm sau đó.
“Hứa sư tỷ.”
Nàng gọi ta qua, ta dùng tay siết nhẹ vào tấm bùa trong túi gấm, bước đi vô cùng khó khăn.
“Sư tỷ và Ngu Thư làm sao quen được nhau vậy?”
Lúc nàng ta nói câu này, nàng hơi nghiêng người về phía Ngu Thư, tạo thành một luồng ánh sáng cẩu lương chói lòa, chói đến khiến ta không thể mở mắt.
“Trên đường gặp phải.”
Ta vuốt nhẹ tay mình, “Sư muội, lá bùa ta xảy ra vấn đề rồi, muội đưa ta về một chuyến được không?”
Một câu đã dự tính sẵn trong bụng ta cũng không nói ra được, những lời trách mắng chỉ trích sợ rằng lại nghe như đòi hỏi vô lý.
Lâm Bạch Lộ đi đến đứng đối diện ta, nhưng quay lưng lại với Ngu Thư.
Nàng ta bày ra trận pháp, gương mặt hàm ý cười: “Sư tỷ có thể dùng trước bùa của muội, muội tin Ngu Thư có thể đưa muội ra khỏi đây.”
Ta gật đầu, xem như đồng ý, rốt cuộc cũng ngại đi theo sau lưng bọn họ.
Mới vừa đưa tay ra nhận bùa, đầu ngón tay ta tự nhiên cảm thấy nóng như thiêu đốt, một tia sáng chợt lóe lên, ta nhịn không được nhắm chặt mắt lại.
Tiếng kêu thảm thiết của Lâm Bạch Lộ hòa chung với dòng sáng, còn có ánh mắt không thể nào tin được của Ngu Thư.
Nàng ta ngã trên mặt đất, da thịt bên vai phải bị nổ rách, nhìn như một đóa hoa đỏ trên nền tuyết trắng.
Tấm bùa xoay thêm một vòng trong không trung rồi từ từ rơi xuống.
Lòng ta trầm xuống một phen.
(Còn tiếp)