Rốt cuộc trúng dược vật lợi hại kia, đồng thời phải dùng một sức lực lớn? Thân thể mới chuyển tới một nửa, đã cảm thấy trên lưng chợt lạnh,ngay sau đó đau xót......
Cái đau kia, lại khiến cho đầu óc tỉnh táo không ít, rồi lại sống chết cắn răng, trở tay đoạt đi binh khí trong tay người nọ.
Thái phi không nghĩ đến, rõ ràng trúng nhuyễn cân tán, hắn lại vẫn có thể trở tay đoạt chủy thủ trong tay mình, đợi hồi thần lại, đao kia đã đâm vào ngực mình.
Cúi đầu nhìn chủy thủ trên người, lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, giơ tay lên muốn chỉ hắn, nhưng chút khí lực nào cũng không có, chỉ lẩm bẩm nói: “Có...... Công phu?”
Nguyên bản mọi người đều nghĩ rằng tiểu hoàng đế không học vấn không sách lược, mặc dù mấy ngày nay bận rộn chuyện thượng triều, cũng chỉ cho là thiếu niên hiếu thắng, mới miễn cưỡng ứng phó được. Lại không nghĩ đến trên người hắn có công phu, nên chỉ phái Thái phi tới đây ra tay, những kẻ có chút thân thủ chỉ ở bốn phía trong cung phóng hỏa, theo Thái phi tới được cũng chỉ là một ít cung nữ không có công phu.
Nghe thanh âm bên trong khác thường, đám người Tiểu Châu Tử bị mấy cung nữ ngăn trở không do dự nữa, xông thẳng đi vào, lại thấy trên người Hoàng Thượng đều là máu tươi, người té trên mặt đất.
“Có......Thuốc......”
Nghe âm thanh Hoàng Thượng, mấy tiểu thái giám vô cùng cơ trí, vội vàng ổn định hô hấp, trước tiên mang Hoàng Thượng đi ra ngoài, lại có hai người đi vào đem Thái Hậu đỡ đi ra ngoài.
Trong cung đã là loạn thành một đoàn, trong Hạc Lâm Viên khắp nơi đều là cỏ cây, lúc này vào đông trời giá rét, đã sớm đều khô héo, đều thấy hỏa liền cháy! Chung quanh lửa cháy, người người đều sợ thành một đoàn, trông giống như một đám ruồi bay tứ tung để chạy trốn.
Trên lưng máu chảy như sông, trong đầu một hồi lại một hồi chóng mặt, bên tai nghe thấy tiếng khóc của Thái Hậu, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đập vào mắt, vốn nên là người thân nhất từ nhỏ, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại nháo đến trình độ này......
“Hạo Nhi, Hạo Nhi...... con cũng không thể vứt bỏ ta mà đi...... Mẫu hậu ngoài con ra, thì không có người bên cạnh dựa vào nữa......” Thái Hậutay chân vô lực, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, bà có thể động tay chân hại chết trượng phu, lại không thể trơ mắt nhìn con của mình chết ở trước mặt mình. Mặc dù xưa nay hận con không chịu tranh giành, buồn con không nghe lời, nhưng rốt cuộc vẫn là hài tử ruột thịt của mình, làm sao có thể trơ mắt nhìn thấy con chết đi?
Khóe miệng cong lên một nụ cười bất đắc dĩ, cố gắng nâng mắt nhìn Thái Hậu một chút, Hoàng Thượng mở miệng thấp giọng nói: “Từ khi phụ hoàng mất đi, mẫu hậu còn có người phương nào có thể theo?”
Thái Hậu sửng sốt, dường như không nghĩ đến con sẽ nói ra lời này, đôi môi run lên, cười thảm một tiếng: “Phụ hoàng con từ khi vào kinh, làm Hoàng Thượng, hậu cung càng ngày càng tăng thêm, chính là không có công khai, cũng vụng trộm cất nhắc không biết bao nhiêu cung nữ...... Vợ chồng đã sớm cách lòng, phụ hoàng con lại không theo ý của bọn họ......”
“Cho nên ngài liền muốn tính mạng của phụ hoàng, giữ lại ta tuổi còn nhỏ dễ cưỡng ép sao?” Trước mắt từng đợt tan rã, mấy tiểu thái giám ở sau lưng bận rộ cầm máu cho mình.
Thái Hậu há miệng, lại nói không ra lời. Chính vì con, mình cũng đích thân hại phụ thân của con, có thể tiên hoàng không chết, đợi con lớn rồi, hiểu chuyện rồi, nếu như lại có hoàng tử bên cạnh nữa.....
“Phụ thân phái người khắp nơi tìm thần y có danh tiếng...... Chỉ để trừ độc cho mẫu hậu......toản tâm hạt sen giải bách độc kia...... Mới vừa vặn đưa đến trong viên......Liền...... Liền vì mẫu hậu làm hại......” Trước mặt người nọ một đã biến thành hai, bóng dáng không ngừng loạng choạng, Hoàng Thượng giơ tay lên, muốn hướng trong ngực sờ soạn, ngày đó hạt sen kia tổng cộng được hai viên, một viên là Hoàng Thượng chuẩn bị cho Thái Hậu, một viên khác là cho mình phòng thân...... Năm ngoái lúc ấy, cho nàng một viên, lúc này còn dư lại có một.
Tay hướng trong ngực đưa, vừa tới nửa đường, người liền thất thần, ngất đi.
Thái Hậu lăng lăng nhìn hắn, im lặng thật lâu.
Đám người Tiểu Châu Tử Tiểu An Tử liếc nhau một cái, cùng nhau hướng Thái Hậu nói: “Thái Hậu, nơi này nguy hiểm, nên đi theo chúng nô tài.”
Bất kể như thế nào, bà ấy cũng là Thái Hậu, Hoàng Thượng có vẻ không muốn bà ta chết.Lúc này trong cung mặc dù nổi lên lửa, nhưng tự bảo vệ mình vẫn có thể được, chuyện cần thiết trước mắt là tìm nơi trốn thỏa đáng mới phải.
Bị mấy người vịn, cõng, Thái Hậu dọc theo đường đi tỉnh tỉnh mê mê, đường này dường như đi về phía Thính Vũ Các, nhưng lúc này bà nào có lòng đi quản những thứ này? Trong lòng tất cả là những lời Hoàng Thượng vừa mới nói lúc trước.
Vô bệnh vô tai họa, hắn làm sao sẽ vì mình đi tìm thuốc giải bách độc kia? Hắn làm sao biết mình trúng độc kia? Một số cô gái trẻ tuổi mới nhập Các kia không biết chứ Thái Hậu thì biết rất rõ đấy, lúc mình nhập Các ăn thuốc kia chính là độc dược, hàng năm cần phải dùng hai hồi giải dược mới có thể kéo dài chút ít tuổi thọ.
Chẳng lẽ, hắn biết chuyện này rồi, mới vì mình đi tìm giải dược?! Làm sao có thể! Hắn làm sao có thể biết rõ mình là Ám Tử trong Các, còn phong mình làm hậu?! Làm sao có thể còn vì mình đi tìm giải dược?!
“Châu Nhi, nếu như một ngày kia Bổn vương được thiên hạ này rồi, nàng chính là mẫu nghi thiên hạ!”
“Những cái kia chỉ là tìm niềm vui, nếu nàng không thích, trẫm sẽ không chạm vào các nàng được không?”
“Nàng ấy là muội muội của nàng, không phải là nàng đón vào để nàng ta hầu hạ trẫm?”
......
Trước mắt lại mơ hồ một mảnh, đến cùng người sai chính là ai? Hôm nay tình cảnh lần này, rốt cuộc là như thế nào mới biến thành bộ dáng này?!
Quay đầu đi, cây bên cạnh kia đã bị lửa thiêu, nơi xa truyền đến tiếng kêu...... Đúng rồi, đích thị là bọn họ, thấy Hoàng Thượng không nghe lời, lại bởi vì Các chủ ra đi, thà rằng lại nâng đỡ tân hoàng lên ngôi còn hơn, ai quan tâm hắn là từ trong bụng người nào chui ra? Chỉ cần nói là Hoàng Hậu sinh ra, là được rồi, mà mình lúc ấy đã sinh ra Hạo Nhi......
Hoàng Hậu...... Tiên các......
Trong mắt chợt sáng ngời, đúng rồi...... Là bọn họ...... Chính là bọn họ!
Từ sau khi bà vào cung, trượng phu mới bắt đầu lâm hạnh cung nữ...... Cung nữ kia cũng là nàng mang vào Cung! Sau lại, sau lại...... Cũng là sau này mới vào cung, ngay cả mình cũng không biết ra tiến vào lúc nào!
Kể từ khi mình vào trong phủ của trượng phu, hắn liền không có chạm qua một số cô gái trước kia hầu hạ, các nàng chỉ là treo cái tên suông, vào kinh cũng chỉ chiếm địa vị nhỏ bé. Là bọn họ! Thấy mình độc sủng lục cung, rồi lại không nghe chỉ thị của bọn họ, lúc này mới lại sắp xếp cho “Muội muội” của mình đi vào......
“Ha hả...... Thì ra là như vậy......” Chậm rãi nhắm lại hai mắt, nếu như biết mình là người trong Các, thì tất nhiên trượng phu cũng biết lai lịch vị muội muội kia của mình, vì vậy mới cố ý lâm hạnh các nàng...... Ha hả....
Lại mở mắt ra, đèn đuốc sáng chưng, ở bên trong lửa lớn đầy trời, lại nhìn ra cái kia ngày xuân kiều diễm, ngày mùa hè xanh biếc nồng đậm.
Nơi này một Đình một bàn, một lầu một các, cũng là nơi trượng phu mang theo mình đi qua. Một chỗ này, một cảnh này cũng là hai người làm bạn trôi qua, những năm vào phủ kia, những năm mới vừa vào Cung kia, chỉ hai người một chỗ, là bực nào tiêu dao vui vẻ? Mình cũng suýt nữa đã quên, bên trên còn mang lấy một cây đao ; hơn nữa trên đao kia dính qua bao nhiêu máu.
Tiểu Lưu Tử một đường cõng Thái Hậu, trên người thoáng cái đổ mồ hôi, chợt thấy người trên lưng thoáng giãy dụa, Thái Hậuvốn là trúng thuốc từ trên lưng mình té xuống.
Mấy tiểu thái giám vội vàng đi đỡ bà, Thái Hậu lại thoáng giãy dụa, quay đầu chỉ vào đằng trước nói: “Người nào?! Thích khách!”
Mấy tiểu thái giám vốn cả kinh, quay đầu đi lại chỉ thấy gió lửa nối thành một mảnh, làm gì có người nào? Quay đầu lại lần nữa, lại thấy Thái Hậu đã nhào vào trong lửa.
Hoàng Thượng, thiếp tới giúp người......
Nhiều năm như vậy, đúng là thiếp đã nghĩ sai rồi.
Đáng tiếc, tới chậm một chút...... ——
Nghiêng nghiêng ngã xuống giường, ôm lấy gối đầu lớn kia đến xuất thần. Mấy ngày nay có thói quen là trong lòng không yên ổn, hôm nay cũng là như thế, nhất định sẽ được hắn ôm trong ngực, được hắn dỗ dành, ôm mới có thể ngủ.
Khẽ thở dài, cao giọng nói: “Trà!” Phía ngoài Bạch Oánh vội vàng đáp một tiếng, nhận lấy nước trà tiểu thái giám đưa tới mang đi vào.
Đứng người lên, ngồi ở bên cửa sổ trên mặt giường lớn ngẩng đầu uống, chợt nghe hình như xa xa có người cao giọng kêu cái gì, ngẩn người, tập trung suy nghĩ phân biệt, mới nghe ra gọi hẳn là”Đi lấy nước”.
Trong bụng sửng sốt, giương mắt nhìn Bạch Oánh một cái, Bạch Oánh cũng cả kinh, vội vàng đẩy ra cửa sổ hướng ra ngoài nhìn lại, rất xa, ánh lửa nổi lên bốn phía, lại không chỉ một chỗ!
Liễu Mạn Nguyệt mạnh mẽ đứng dậy, kêu lớn: “Người tới!”
Bên ngoài Bạch Hương cùng hai tiểu thái giám vội vàng vào cửa nghe phân phó.
“Bên ngoài đi lấy nước, mau tìm người đi Điện Hòa Di nghênh đón Hoàng Thượng!” Vừa nói, dừng một chút, lại nói, “Phải có công phu”
Thanh âm bên ngoài “Đi lấy nước” càng ngày càng lớn, sắc mặt mọi người đều trắng bạch, vội vàng lên tiếng tản đi khắp nơi, vội vàng cái gì vội vàng cái gì, Liễu Mạn Nguyệt bình tĩnh đứng ở trong phòng, trong lòng không ngừng phập phồng bất an.
Bạch Oánh suy nghĩ một chút, vội vàng khuyên nhủ: “Chủ tử, chúng ta tạm vào địa đạo trước rồi hãy nói, Bắc thượng a!” Hoàng Thượng trước kia đã phân phó, nếu có cái gì vạn nhất, nhất định phải bảo vệ Liễu mỹ nhân lên núi trước, bên cạnh đều không cần quản. Mấy cái tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Thượng kia đều là người cơ trí, nàng lo lắng cũng không có chỗ dùng.
Quay đầu lạnh lùng nhìn Bạch Oánh một cái, Liễu Mạn Nguyệt ngồi trở lại trên giường, lấy thêm chén nhỏ đưa đến bên miệng: “Chúng ta chờ Hoàng Thượng trở lại.”
Sự cố đến rồi, trong lòng nàng vốn có chút hoảng hốt ngược lại chợt không thấy, ngồi ở chỗ này, đầu óc bay loạn lên. Mọi nơi đồng thời bốc cháy, đích thị là người phóng. Hoàng Thượng lại bị người gọi đi, Thính Vũ Các này ngược lại chưa chắc sẽ xảy ra chuyện lớn gì. Trong cung Ám vệ, thị vệ, nếu như thấy lửa cháy, nhất định chạy tới nơi này trước tiên, nơi này ngược lại an toàn, trái lại chỗ Hoàng Thượng...... Nếu như nửa đường bị đâm, chỉ sợ dữ nhiều lành ít!
Bên ngoài một mảnh hỗn loạn, Triệu thống lĩnh mang theo hộ vệ vội vã vào cung, hướng Thính Vũ Các mà đến, người còn không có vào cửa, liền hướng Tôn Đắc Long hỏi: “Hoàng Thượng ở đâu?!”
Tôn Đắc Long còn chưa kịp mở miệng, đã nghe giọng một người nói ở phía trên: “Hoàng Thượng đi Điện Hòa Di, còn phiền Triệu đại nhân đi nghênh đón một chuyến, chỉ sợ......”
Nghe kia thanh âm hẳn là nữ tử, Triệu thống lĩnh sững sờ, mới nhớ tới Liễu mỹ nhân được phép, hướng về phía trên ôm quyền hành lễ, dẫn người lui ra ngoài.
Tôn Đắc Long đang muốn mở miệng nói chuyện, mờiLiễu Mạn Nguyệt đi trước tránh né, lại nghe nàng ở trên cao nói: “Chuẩn bị tốt đồ vật có thể đi xa nhà, đem người tụ họp lại, vừa mới nghe có tiếng kêu, chỉ sợ có người thừa dịp loạn vào cung gây chuyện. Đem ngọc tỷ binh phù thu thập ổn thỏa, một lát Hoàng Thượng tới có thể mang theo bên người, những chuyện này Tôn công công so với thiếp càng hiểu rõ hơn, còn phải làm phiền Tôn công công.”
Lời này nói xong Tôn Đắc Long sửng sốt sửng sốt, nghe tiếp, lại thấy nàng đã trở lại trong phòng, lúc này mới vội vàng đi thu thập … vật này quan trọng hơn.
Hoàng Thượng dùng là ngọc tỷ truyền quốc, bình thường cũng không đặt ở điện Hồng Tâm, mà là mỗi ngày mang theo. Còn có binh phù quan trọng kia, cũng đang ở Thính Vũ Các, chỉ là vị này...... Là thế nào biết đến? Lại nói, nàng ấy làm sao nhớ tới phải thu thập điều này?