Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 29

Từng trận gió mát từ trong núi thổi ra, mang theo một chút cảm giác mát mẻ.

Liễu Mạn Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên ghế dài, Hoàng thượng đang ngồi ở trên đệm hương bồ, trong tay cầm bút, vội vã viết ở trên giấy.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, chợt thấy trên ngọn núi phía đối diện giống như là có người đi lên, Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy sửng sốt, nhanh chóng thấp giọng nói: “Hoàng thượng, có người tới.”

Hoàng thượng hơi nâng mắt, thấy trang phục của người nọ, nói: “Quả thực là Triệu Bính Huy.”

Trong lòng khẽ động, nhớ tớ lần mình ở trên núi bị tiểu hoàng đế túm lại bó tròn, nghe được đoạn đối thoại của Hoàng thượng với Triệu thống lĩnh này. Có lẽ hắn quả thực là người của Hoàng thượng, trên núi mới không bị vặn hỏi, có thể trực tiếp tới.

Nghĩ vậy, Liễu Mạn Nguyệt đứng lên, đứng ở bên đình, rũ đầu giả chết.

Mặc dù nói là Hoàng thượng bảo mình giả làm tiểu thái giám đi theo, nhưng rốt cục vẫn không thể ở chỗ những người khác trong cung quá mức gây chú ý, không có quy không có củ ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện như vậy, chỉ sợ trong lòng Triệu thống lĩnh sẽ không thoải mái.

“Thần, bái kiến Hoàng thượng.” Sau khi vào đình, Triệu thống lĩnh liền cúi người lạy.

“Đứng lên đi, có thể tra được những gì rồi?” Hoàng thượng khẽ nâng tay trái, tay phải lại vội vã viết, không tới vài nét bút, đã đầy chữ.

“Bẩm Hoàng thượng, mấy ngày nay chỗ Lưu đại nhân có động tĩnh rồi.”

“Sao?” Hoàng thượng vốn là rũ mắt xuống đang thổi chữ viết trên giấy, nghe được lời này bỗng nhiên nâng mắt lên, mắt ưng hiện lên tinh quang.

“Mùng một tháng tám, nữ nhi của Lưu đại nhân xuất phủ dâng hương, sau giờ ngọ mới trở về.” Triệu thống lĩnh trầm giọng bẩm, nói đến chỗ này, cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hoàng thượng, “Lúc đi trên xe chỉ có hai ma ma cùng một nha đầu, khi trở về… nhiều hơn một người!”

Hai mắt Hoàng thượng khẽ nhắm lại, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Triệu thống lĩnh: “Xem ra, Hoàng hậu của trẫm cuối cùng cũng trở về kinh rồi.”

Triệu thống lĩnh gật đầu thật sâu, chân mày cau lại: “Chỉ những ngày này dòng người đến Hổ Sơn tự rất nhiều, mà ngày mười lăm lại là ngày hội chùa, ngược lại nhất thời cũng không có tra ra cái gì.”

Hoàng thượng nhẹ lắc đầu, nhếch mép lên, tự tiếu phi tiếu lại rũ mắt xuống, một bộ dáng khoan thay tự đắc nhìn thư tín ở trong tay, đang gấp lại, cất vào phong thư: “Tra không ra cũng biết nàng ta là từ chỗ nào tới, nếu như chuyện trong Các dễ điều tra như vậy, cũng không đến nỗi cho tới ngày hôm nay vẫn còn không rõ ràng đầu đuôi của bọn họ.”

“Hoàng thượng, có phải sai người đi vào thử vị kia một chút?”

“Không cần.” Hoàng thượng nhẹ nhàng lắc đầu, “Có lẽ trên người vị kia cũng không mang theo công phu gì, vị kia đánh cờ hiệu Hoàng hậu của trẫm nhiều năm không thấy mặt, có lẽ là người có tài nhất trong Các đưa ra được. Các loại thủ đoạn chắc chắn có thể làm cho…. Không chừng cách nhìn trong chuyện chính sự còn cao hơn so với trẫm ba phần đấy.”

“Hoàng thượng!” Triệu thống lĩnh trong bụng cả kinh, giương mắt nhìn về phía Hoàng thượng, đã thấy trên mặt hắn mang theo ba phần giễu cợt, nhưng giống như một loại hồn nhiên không thèm để ý.

“Đầu năm tuyển chọn tú nữ…. khắp nơi cũng đã đáp ứng hành động rồi sao?”

Thấy Hoàng thượng chợt thay đổi đề tài, nói đến trên vấn đề này, Triệu thống lĩnh bận rộn đáp: “Đúng vậy, có chút cách khá xa chút ít, chừng bảy, tám tháng sẽ đưa nữ nhân lên đường, xem chừng tháng mười sẽ lục tục có người vào kinh rồi.”

Hoàng thượng nhẹ gật đầu hai cái: “Trẫm ngược lại muốn nhìn một chút, lúc này bọn họ rốt cục sẽ hạ xuống bao nhiêu khí lực đây.”

Thân thể Triệu thống lĩnh cúi xuống càng ngày càng thấp.

“Còn có chuyện gì?”

Thấy hỏi, Triệu thống lĩnh nhanh chóng từ trong ngực lấy ra một vật, hai tay nâng lên, nói: “Bắc diện diêu tín.” Chỉ lấy cái tin này ra, đợi một hồi, mới thấy tiểu thái giám đứng thẳng ở bên cạnh Hoàng thượng đi tới đây lấy, đưa đến bên người Hoàng thượng.

Triệu thống lĩnh chỉ đang nghĩ ngày hôm nay người đi tới cũng không phải là Tiểu Châu tử bình thường vẫn đi theo, nhất thời không để ý.

Hoàng thượng nhận lấy, cẩn thận từ trong thùng rút ra một mảnh lụa, bên trong mảnh lụa kia chữ viết dày đặc, đều là chữ khải cực nhỏ.

“Trong mấy cái viện tử kia đều không có động tĩnh gì sao.”

Nghe Hoàng thượng vừa nhìn, vừa thận miệng hỏi, Triệu thống lĩnh nhanh chóng lên tiếng trả lời: “Bốn cái viện tử cũng đều không có động tĩnh gì. Giảm mỹ nhân kia từ lúc thổ huyết trở về, đã dưỡng thân thể gần nửa tháng, bây giờ còn không có xuống giường được, Đại Ngọc mỹ nhân trong Hỉ Viên ngược lại là đã ra khỏi phòng, thỉnh thoảng đi vào trong vườn đi lại một vòng. Hai người trong Thanh viên và Nhạc viên, vẫn giống như trước kia, hàng ngày đều đi đến Thính Vũ các của Hoàng thượng….có lẽ Hoàng thượng phải rõ ràng”

Hoàng thượng nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Trong nội cung không có người nào âm thầm liên lạc sao?”

“Từng thấy Đại Ngọc mỹ nhân kia muốn thu mua mấy tiểu cung nữ thái giám, hơn nữa không thấy những người khác chủ động liên lạc với bốn nàng này.”

“Triệu thống lĩnh phí tâm rồi, những tú nữ kia xuất hiện một hai tháng đã phải tiến kinh rồi, có lẽ trước khi vào kinh sẽ gặp sự chuẩn bị ở khắp nơi, hạ nhân trong nhà cũng sẽ sớm vào kinh thành tìm đường, qua ít ngày nữa còn phải làm phiền ngươi chút ít.”

“Đây là bổn phận của vi thần.”

Hoàng thượng lại khoát tay, nói: “Lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Triệu thống lĩnh trả lời một tiếng, khẽ đứng dậy, vừa nhấc mắt, nhìn thấy đứng ở bên người Hoàng thượng là Liễu Mạn Nguyệt, hai mắt không khỏi co rụt lại, trên người chấn động mạnh.

Mặc dù thị vệ ám vệ ở trong cung đều bị hắn thống lĩnh, nhưng những hộ vệ ám vệ kia có thể đi theo bên người Hoàng đế đều chịu sự điều động của Hoàng đế, cho dù là Hoàng thượng có việc tư ẩn gì, cũng tuyệt đối sẽ không nói ra miệng. Cho nên, chuyện Liễu Mạn Nguyệt đi theo bên người Hoàng thượng ngày ngày lên núi, hiển nhiên những tâm phúc kia của Hoàng thượng ở Thính Vũ các là biết, lại không có ai dám can đảm chủ động chạy tới thông báo cho hắn, còn tưởng là hắn đã sớm biết rồi.

Mà gần đây Triệu thống lĩnh chỉ nhìn chằm chằm vào chuyện của Lưu gia, chuyện điều tra tú nữ, vì vậy, cũng không biết rõ tình hình.

Cảm giác được Triệu thống lĩnh giống như là nhìn mình sững sờ, Liễu Mạn Nguyệt đưa mắt lên nhìn, đầu nghiêng một cái, hướng về phía hắn nháy mắt hai cái.

Triệu thống lĩnh lại sửng sốt, bộ dạng vô tội mờ mịt là vì cái kia? Sao thật giống như mình trở thành lãng tử khinh bạc, giống như liều chết nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhi nhà người ta không biế thế sự?

Mặt già đỏ lên, Triệu thống lĩnh lui thêm bước nữa, hướng về phía Hoàng thượng lại khẽ khom người, lúc này mới xoay người vội vã ra khỏi đình, vội vàng giống như là trên đường đi ở phía sau có ác thú gì đuổi theo.

“Sao? Trước khi hắn ra khỏi đình đã hành hai hồi lễ?” Sau khi Hoàng thượng bảo Triệu Bính Huy rời đi, cũng không có lại ngẩng đầu lên tỉ mỉ nhìn hắn, hiển nhiên không nhìn thấy, nhưng khóe mắt mơ hồ cảm thấy được bộ dáng Triệu Bính Huy kia đã hành lễ hai lần.

“Có thể Triệu đại nhân quan tâm đến Hoàng thượng, hạ thần cảm động đến rơi nước mắt.” Liễu Mạn Nguyệt thở phào một cái, lại tự mình đi trở về cái bàn bên cạnh, đặt mông ngồi lên trên thảm lông mềm mại —— quả nhiên vẫn là ngồi dễ chịu hơn a……

Quay đầu hướng về phía Liễu Mạn Nguyệt nhìn vào hai mắt, lại thấy trên mặt nàng hoàn toàn không có dị sắc, Hoàng thượng lại cúi đầu nhìn mảnh tơ lụa ở trên tay, sau khi cẩn thận nhìn hai lần, hơi gấp lại, nói: “Đốt.”

Bưng chậu than, tính cả tranh chữ buổi sáng Hoàng thượng luyện qua cùng thả vào, lấy thêm tờ giấy để dẫn (lửa), đem một chậu giấy kia đều đốt hết, nhìn ánh lửa kia, chợt một người nhịn không được, phì cười.

“Cười gì vậy?” Hoàng thượng thấy nàng bật cười, khóe mắt vẫn đi theo nàng, lúc này nghe thấy nàng cười, mới ngẩng đầu lên hỏi.

“Thiếp thân chỉ là nghĩ tới, ngày đó Hoàng thượng chẳng qua là nói với Giảm mỹ nhân là đem những thứ tranh chữ kia đốt rụi rồi, nàng ta lại có thể tức giận đến mức thổ huyết, nhưng tranh chữ của Hoàng thượng không biết đã đốt đi bao nhiêu, nếu nói là ủy khuất, đau lòng, Hoàng thượng đâu có ít hơn so với nàng ta?” Nói lời này, Liễu Mạn Nguyệt cũng không có tồn tại ý an ủi, chỉ là đầu năm nay những trang giấy này đến được đây không dễ, chữ viết của tiểu hoàng đế kia lại xinh đẹp, cho dù lấy ra bán tranh bán chữ ở trên đường, một tháng bán được không chừng có thể nuôi sống được một gia đình, quả thực là có chút đau lòng đấy.

Trong lòng khẽ động, nhìn về phía nàng trong đôi mắt kia có một mảnh thâm trầm, hồi lâu, mới nói: “Nàng lấy tranh chữ kia làm giấy dẫn, trong chữ, trong bức tranh, ở nơi đó lại có mấy phần thật lòng? Bất quá là thủ đoạn dùng để tâng bốc người mà thôi. Lúc hao tổn rồi, tinh thần hao phí, nghe thấy trẫm bảo một mồi lửa đều đốt đi đương nhiên là không cam lòng.”

Đem tro bụi trong chậu đổ bỏ, nhìn tro bay lả tả đều biến thành nhỏ mịn, thổi vào trong gió thì một mảnh cũng nhìn không ra, Liễu Mạn Nguyệt mới quay người trở lại, đem chậu đồng kia để vào chỗ, mới ngồi trở về bên cạnh bàn: “Chỉ sợ bởi vì, ngoại trừ những tranh chữ kia nàng ta lại không có cái khác để dựa vào, lúc này mới trở thành bảo bối đấy.” Hơn nữa tâm ý thanh cao này, coi Hoàng thượng trở thành chữ lớn không thèm nhìn bao cỏ*, bị loại người bình thường mình không nhìn trúng nhất đem tranh chữ của mình đốt đi, nàng ta sao có thể không thổ huyết?

*Đại tự大字: chữ lớn, tách riêng ra chữ Tự lại có nghĩa đã hứa hôn. Thảo bao草包: Bao cỏ, có thể hiểu là ám chỉ người dốt đặc cán mai, vô dụng bất tài. Đoạn này có lẽ là có ý chơi chữ, vì có thể hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau

Hoàng thượng cười khẽ một tiếng,lấy chén trà nhỏ ở bên cạnh tinh tế phẩm trà thơm.

“Hoàng thượng, qua ít ngày nữa trời sẽ trở lạnh rồi, còn phải ngày ngày lên núi hay sao?” Một trận mưa thu một trận lạnh, mấy ngày trước lại đổ một trận mưa, bây giờ lại lên núi, cho dù là ban ngày cũng phải mặc thêm áo choàng.

“Vào đông đóng cửa sổ kia lại, bên trong chuẩn bị giáp bản tro thảo mộc, điểm thêm mấy cái bồn than, cho dù là ở trong đình này cũng cực kỳ ấm áp.”

Liễu Mạn Nguyệt hơi hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Hoàng thượng, lại trái phải đánh giá cái đình này lọt gió bốn phía, sao cũng không nghĩ được tình hình vào mùa đông nơi này sẽ “ấm áp” bực nào.

“Mấy ngày nữa tự nhiên sẽ biết.” Nói xong, Hoàng thượng hơi dừng lại một chút, “Mấy ngày nữa chính là mười lăm tháng tám rồi, ý tứ của Thái hậu, là tính cả bốn người các ngươi cùng trải qua Trung thu.”

Liễu Mạn Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, lời này trước kia Thái hậu cũng đã để lộ ra, chẳng qua là bây giờ Hoàng thượng nhắc tới, lại không biết là vì sao?

“Ý của Hoàng thượng là?” Chính mình dù ít dù nhiều cũng coi như là quân cờ ở trong tay của Hoàng thượng, chỉ là không biết hắn muốn bảo mình làm cái gì?

Lông mi thật dài ở trên mắt cụp xuống, buông xuống một bóng mờ, nghe không ra hỉ nộ trong lời nói kia: “Trẫm không sợ ba người kia động tay động chân gì, chỉ sợ….Thái hậu sẽ làm thứ gì đó.”

Đôi lông mày của Liễu Mạn Nguyệt khẽ nâng lên, đôi mi thanh tú khẽ nhấc, mặt mang trầm tư.

“Liễu mỹ nhân đang suy nghĩ gì?” Thấy nàng ấy giống như đang cân nhắc gì đó, Hoàng thượng không khỏi lên tiếng hỏi.

“Thiếp thân chỉ là đang nghĩ......” Quan hệ giữa Hoàng thượng với Thái hậu có chút không đúng lắm, nhưng nhất thời lại không rõ. Chỉ là hai người cho chính là mẫu tử chí thân, Hoàng thượng sao lại cùng Thái hậu ra sức so đo đây? Hay là nói, bởi vì Lưu đại nhân quan hệ trọng thần trong triều….Thái hậu có lẽ là bởi vì Tiên hoàng qua đời, cần phải dựa vào bọn họ, Hoàng thượng ở đây lại biết những người kia vạn phần không dùng được, lại không có biện pháp cùng Thái hậu nói rõ ràng, giữa mẫu tử lúc này mới sinh ra sự chia rẽ? Thái hậu đến tột cùng vẫn là mẹ đẻ của Hoàng thượng, không đến mức làm cái gì đi?”

Chẳng qua là đẩy mấy mỹ nhân đi qua, làm cho nhi tử có hậu thế mà thôi, mặc dù nói người Thái hậu đẩy tới không biết nguồn gốc, nhưng rốt cuộc vẫn là một mảnh hảo tâm.
Bình Luận (0)
Comment