Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 95

“Trận mưa này nói đến là đến, nói ngừng… cũng chưa thấy ngừng.” Đứng trong đình ngẩng đầu, nhìn bên ngoài mưa như một tấm rèm phủ xuống, Liễu Mạn Nguyệt vịn tay vào cây cột trong đình, lắc đầu thở dài nói.

“Không dừng đươc thì cứ ở chỗ này nghỉ ngơi.” Hoàng đế đang cầm bút, phê duyệt tấu chương trên bàn, nghe Liễu Mạn Nguyệt nói thế liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, cười giống như không cười.

Quay đầu nhìn hắn một cái, thấy bộ dáng hắn như vậy liền biết rõ trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, hừ một tiếng, quay đầu nhìn lại màn mưa bên ngoài.

Đã vào tháng sau, trời nóng đến mức có thể nướng trứng gà trên mấy tảng đá, Hoàng thượng ngại điện Hồng Tâm oi bức, sau khi hạ triều liền dẫn nàng đến núi này, đối ngoại nói là ở trong Thính Vũ Các nghỉ trưa, khi mới tới thì trời còn nắng chói, lúc này bỗng nhiên nổi mây gió rồi mưa to, đem hai người cản bước trên đình.

“Chỗ phía dưới kia ngày ngày được quét dọn, không có chỗ không sạch sẽ.” Hoàng đế thả bút lông trong tay, đứng dậy đi đến bên người nàng, vòng tay ôm eo nàng, tiến đến sau cổ nhẹ giọng nói:”Trận mưa này lớn như vậy, trong chốc lát bọn họ sẽ đưa đồ ăn và quần áo tới, không quay về cũng được.”

Hai ngày nay thời tiết oi bức, ở trong vườn này vốn mát mẻ hơn cũng không thể chịu nổi khô nóng bức bối, mặc dù hai người ngày ngày ngủ cùng một chỗ, lại không thể làm sự tình “tạo trẻ con”, lúc này nghe hắn nói mập mờ, bên tai liền có chút nóng lên, xấu hổ nhẹ giãy mấy cái:” Hôm nay mưa lớn như vậy, buổi tối Tống phi nương nương còn phải tới hầu hạ Hoàng thượng đấy.”

“Nói đến nàng ta làm cái gì?” Hoàng đế khẽ nhíu lông mày, “Nếu trẫm hạ chỉ bảo nàng ta không cần đi qua, không chừng có thể khiến nàng ta khóc đấy.” Vốn lấy nàng ta để châm ngòi trong Các, không có sức đem tâm tư đặt trên người nàng ta, sao còn phải quản nàng ta bất tiện hay thuận tiện.

Ngày ấy Hoàng hậu nương nương có nói, Hoa sen bên trong Liên viện đã nở đẹp, còn muốn Tống phi nương nương mở hội hoa. Ngọc tần nói nếu Tống phi chủ trì, Hoàng thượng sẽ đích thân đi.”

“Hừ, trẫm đi qua một hồi, còn tưởng là trẫm cho các nàng mặt mũi hay sao?” Hoàng đế cười khẽ một tiếng, hôn nhẹ lên gương mặt nàng:” Những ngày này còn có người làm khó nàng không?”

“Sao lại có người khó xử thiếp được?” Liễu Mạn Nguyệt cười xoay đầu lại nhìn hắn một cái,” Ngọc tần như vậy cũng không ai dám cho nàng mất mặt, thiếp chỉ là cái mỹ nhân, lại không tranh giành, ai lại khiến thiếp mất mặt đây.”

“Thế nhưng phẩm cấp của nàng có phần thấp?” Nghe lời của nàng, Hoàng đế không khỏi hỏi?

“Sao phải ngại thấp?” Buồn bực nhìn hắn một cái, phía sau nàng không có chỗ dựa, trước mắt thánh sủng lại không nhiều lắm, vị trí mỹ nhân đã rất cao, không vọng tưởng cái khác, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.

Hoàng đế sững sờ, cúi đầu nhìn gương mặt của nàng, trong lòng chìm xuống mấy phần, tựa đầu vào vai nàng nói khẽ:” Công việc chưa hoàn thành, trẫm không thể hứa lung tung với nàng cái gì, đợi khi diệt được Tiên các, trẫm chắc chắn sẽ để nàng quang minh chính đại theo bên cạnh trẫm.”

Nhẹ cười cười, quang minh chính đại có gì tốt? Đến lúc đó nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm mệt chết nàng? Vả lại Tiên các có thể diệt trừ trong một sớm một chiều hay sao?

Nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn, nhìn bên ngoài mưa càng ngày càng dày hạt giống như dệt vải, không nói rõ chuyện đó, chỉ bảo:” Mưa lớn như vậy, không biết cạnh sông Lan thế nào? Phía Bắc còn có Trường Giang nữa, không biết có thể gây ra lũ lụt hay không?”

” Lúc nào cũng công việc. Hoàng đế trên mặt nhàn nhạt, mắt ưng khẽ nheo, cùng nhìn ra bên ngoài mưa đang giăng kín như mảnh vải nói:” Mấy ngày trước đây Hứa Tư Thừa đã trình qua sổ con, nói là đã đến nơi, muốn tra cái gì cũng không tra ra, người phía dưới cũng không nghe sai sử. Đâm một đâm, nhúc nhích, động một cái không để ý lại lui nửa bước trở về, không coi thượng cấp ra gì, sao có thể làm việc? Đang thỉnh Trẫm cho Thượng phương bảo kiếm đến đây.”

Liễu Mạn Nguyệt nhịn không được bật cười:” Thượng phương bảo kiếm? Hắn cầm để làm gì? Người nào không nghe hắn liền đi chém một cái sao?”

Hoàng đế cũng nở nụ cười:” Làm quan chưa thấy ai như hắn coi đó là biện pháp, ngày đó hắn ta chưa đi đã miệng phun cuồng ngôn, nói rõ hai bên bờ sông Lan đều là tham quan, bằng không thì không có khả năng mấy năm đều liên tục có lũ lụt. Hắn ta đi chuyến này, những người nguyên bản có thể nghe sai sử đều lười để ý, bên trên ra lệnh không được, có thể truyền xuống phía dưới mới là lạ đó”.

“Cái đó… Hoàng thượng là muốn?” Vị kia thế nhưng đã hạ Quân lệnh trạng đấy, mà rõ ràng đó là người của Hoàng Thượng.

Liễu Mạn Nguyệt ngày ngày đến điện Hồng Tâm cùng tiểu hoàng đế, tất nhiên biết vị Hứa Tư Thừa này thường xuyên qua đó. Nàng cũng biết thì mấy lão hồ ly trên triều đình không có khả năng không biết, kế cả không biết mục đích chính là gì cũng biết Hứa Tư Thừa kia chính là người bên cạnh Hoàng Thượng.

Kể từ đó, sự tình lũ lụt, tiêu cực biếng nhác… trừ phi năm nay lão thiên gia không cho trời mưa, bằng không sao có thể không phạm.

Con mắt lại hơi nhíu lại, khóe miệng Hoàng đế hơi giương lên:” Kệ hắn nháo đi.”

Náo đi… đây là muốn làm cái gì?

Nàng không rõ hắn tính toán cái gì, nhưng nhìn giống như đã bỏ mặc Hứa Tư Thừa rồi, đúng là lên bỏ đi, dù nàng chưa thấy qua, thế nhưng mấy lần đứng sau bình phong nghe người nọ cùng Hoàng thượng nói chuyện, tuy nhiệt tình nhưng đầu óc không mấy tinh tường, lại không nghe lời bốn phía nhảy loạn, lúc này trong lòng Hoàng thượng đã có tính toán, mình không cần nhiều miệng.

Một đêm Xuân tiêu trướng ấm, “hoạt động” vài lần, hai người rất ít qua đêm tại sườn núi này, hôm nay ngẫu nhiên ở một lần, lại thấy mới lạ nên nhiệt tình vô cùng. Mấy ngày gần đây trời nóng, hông nay trong đình thật mát mẻ, mặc dù mưa ngừng hai người cũng không trở lại Thính Vũ Các, buổi tối cọ xát một hồi, giải một trận hỏa.

Sáng sớm hôm sau, chúng phi tần đến cung Hoàng Hậu, con mắt đều chăm chú vào Tống phi đang trưng ra vẻ mặt tràn đầy xuân ý, như hoa sen ửng hồng. Mặc dù trong lòng ghen ghét, lại không thể hận, tuy “thượng cấp” nhan sắc tầm thường nhưng lại có một người cha tốt, Hoàng Thượng dù thế nào cũng sẽ cho nàng ta vài phần mặt mũi.

Lại nhìn Ngọc Tần ở một bên giả bộ cười, trong lòng mọi người đều có chút hả hê, chính là được sủng hơn nữa, mà không có người cha tốt, cái bụng lại không có dầu hiệu gì thì cũng vô dụng.

Mọi người vốn vây quanh Hoàng hậu nương nương nói chuyện, chợt nghe bên ngoài báo lại, Chu phi đã tới.

Trong lòng kinh ngạc một hồi, Liễu Mạn Nguyệt ngẩng đầu cùng mọi người nhìn ra hướng cửa, trong lòng không dứt hiếu kỳ. Nàng biết rõ sự việc buổi tối ngày ấy hai nữ cùng hầu “quả dưa vàng”, Chu phi sợ là trốn không nổi nữa, giờ mới tới.

Quả như Liễu Mạn Nguyệt suy nghĩ, Chu phi vốn không muốn tới đây, thực không có mặt mũi gặp Hoàng hậu nương nương, nhưng mà nàng lại không thể không đến. Né được mấy ngày, hôm nay đều trang điểm xong xuôi, đi tới cửa vài lần rồi lại quay người trở về, do dự hồi lâu, cuối cùng thái hậu đặc biệt phái Tiểu Đào đến khuyên giải mới dứt khoát đi.

Nếu nàng ta đến cùng một lúc với mọi người thì dù có hiếu kỳ cũng không dám quá phận mà nhìn nàng nhiều, mọi người vừa nói vừa đến thì cũng trôi qua, hoặc là dứt khoát đừng tới nữa, bất quá thêm một ngày không đến, nhưng lúc này mới đến, chúng phi tần đều đã an vị, nghe nàng vừa đến liền toàn bộ coi nàng thành quốc bảo mà vây xem.

Trên mặt đỏ bừng một mảnh, so với người chết do thắt cổ không khác mấy, đi đến đằng trước, nhỏ giọng giống muỗi kêu thỉnh an hoàng hậu, đến liếc cũng không dám liếc nhìn hoàng hậu, vội vàng ngồi xuống một bên, ngay cả những phi tử khác thỉnh an nàng nàng cũng không để ý, xuối cùng Hoàng hậu khuôn mặt lạnh lẽo nói:” Các ngươi đều ngồi đi.” Chúng phi tần lúc này mới ngồi xuống.

Trong lòng Hoàng hậu tức giận vô cùng, đã qua mấy ngày, tất nhiên biết rõ chính mình tạm không thể động tới nàng ta, không thể trừ đi giống nhưng cung nữ bình thường kia, vì vậy khi chạm mặt nàng hiện lên đủ loại ý nghĩ, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, trên mặt không lộ chút nào, phía dưới cũng không có ai dám nói loạn.

Có thể nghĩ đến, chính mình bị buộc ở đây, chết cũng không kéo mặt lên nổi.

Nàng ta đỏ mặt như vậy, cúi đầu không dám liếc mình một cái, kẻ đần cũng biết có chuyện gì.

Hỏa khí đã sớm đè xuống, lại bị bộ dáng nàng ta thế này khiến bộc phát, nụ cười nhạt trên mặt cũng bị kéo căng, thoáng cái dung mạo lạnh lẽo.

Hết lần này tới lần khác còn có Ngọc tần bên cạnh châm lửa:” A, Chu phi nương nương còn chưa khỏe a? Mặt sao lại đỏ như vậy?” Nói xong liền nhìn Tiểu Đào đi cùng nói:” Các ngươi cũng không cẩn thận, nếu có gì sơ suất, Hoàng thượng và Thái hậu sẽ không tha cho các ngươi đâu.”

Tiểu Đào ngậm miệng, chỉ cố nhịn. Rõ ràng vài ngày trước nói đến phá mép khích lệ làm cho nàng ấy thoải mái tới, không cùng những người khác nói chuyện thì không để ý là được, dù sao nàng ấy đã tới phi bị, không muốn nói chuyện cũng không ai dám khó xử. Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không tìm mất mặt… Bây giờ nàng ấy lại… Thật là, theo một vị chủ tử như vậy, có thể sống làm sao được? Mà thái hậu lại rất coi trọng nàng ta.

Ngoại trự người chỗ Hoàng thượng cùng mấy người bên Hoàng Hậu, không ai biết rõ chuyện xảy ra buổi tối kia, chỉ cho là Hoàng thượng lâm hạnh một người rồi lại một người, khiến Hoàng hậu biết được tức giận rời đi, không chừng còn quở trách Chu Hoa Thanh vài câu, vạn không nghĩ tới tình cảnh buổi tối hôm đó.

Đầu Chu phi càng cúi xuống thấp đến không thể thấp hơn, nước mắt trong hốc mắt khẽ chuyển suýt nữa rơi xuống. Hoàng Hậu ngồi ở thượng vị không nhìn rõ, còn Tống phi ngồi cạnh hơi nghiêng khuôn mặt thấy rất rõ ràng nước mắt trong mắt nàng, trong nội tâm hơi ngạc nhiên một chút, tròn đầu suy nghĩ, đem lời lão đại nói ra xem như giải vây cho nàng ấy.

Liễu Mạn Nguyệt ngồi một bên nhận thấy có mùi ngon, nếu lúc này có thêm một bình trà ngon một bao hạt dưa thì nàng càng xem thoải mái rồi.

Chúng phi tần thỉnh an buổi sáng trở về, Chu phi gần như chạy trốn khỏi Tâm Phương Cư, trên mặt Hoàng hậu càng đen thêm mấy phần. Mặc dù cô gái này không cần để trong lòng, nàng ta không có bổn sự tranh đoạt với chính mình, nhưng mà giống như con cóc nhảy lên mu bàn chân, thấy nàng ta thì mình lại buồn nôn.
Bình Luận (0)
Comment