Bước từng bước một về phía trước, trong lòng rất khiếp sợ. Nàng hy vọng chính mình nhìn lầm rồi, nhưng tướng mạo người nọ sao có thể nhìn nhầm được? Mà hắn lại ở bên cạnh Hoàng hậu, nhưng thái giám bên cạnh hoàng hậu mặc dù nàng gặp không nhiều lần, nhưng dù sao nàng đến Hạc Lâm Viên sớm hơn Hoàng Hậu gần nửa năm, ở đây có bao nhiêu thái giám cung nữ có thể lên được mặt bàn (hữu dụng, có khả năng) nàng đều thấy qua, nếu có người bình thường tương tự hắn, sao nàng có thể không nhận ra?
Đến bên cạnh Liên viện, trong hồ tràn ngập hoa sen nở. Trong màu trắng mang theo phấn hồng, trong màu hồng mang theo chút sắc tím, muôn bông đua nở khoe sắc, xanh trắng đan xen, khiến khung cảnh của hồ nước tươi sáng sống động vô cùng.
Trong hồ lúc này không có người du ngoạn bằng thuyền, biết rõ hôm nay Hoàng thượng tới, cho dù có việc gì thì kẻ quản lý hồ cũng không để người khác xuống nước.
“Cẩn thận một chút.” Một bên nói xong, một bên đưa nàng đến sát cạnh hồ nước, hơi xoay người nhìn, đã thấy nàng cúi gằm đầu, cũng không nhìn chính mình, không khỏi có chút buồn bực:” Làm sao thế?”
Liễu Mạn Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia khiến Hoàng đế nhìn mà cả kinh, bước chân lập tức ngừng lại, trầm giọng hỏi:” Có chuyện gì, có chỗ nào không thoải mái?”
Nam tử trước mặt này, đã trưởng thành nhưng hết lần này tới lần khác lại bày ra bộ dáng thiếu niên, không… bộ dáng trẻ con, hiện giờ đường cong trên mặt khẽ cau phát ra nghiêm nghị, ngũ quan tuấn lãng, hai mắt lợi hại sắc bén như mắt ưng, toàn thân tràn khí thế đế vương lại càng giống như bảo kiếm.
Nhìn bộ dạng hắn lo lắng, trong lòng không khỏi đau xót, trong mắt cũng mang theo một tia chua xót:” Hoàng thượng, mời lên thuyền ạ.”
Chỗ này không phải chỗ thuận tiện nói chuyện.
Hoàng thượng nhịn xuống, chợt giơ tay lên, lôi kéo tay của nàng cùng bước tới thuyền nhỏ bên bờ sông, khi lên thuyền hắn cũng lên trước, rồi đưa tay kéo nàng đi lên, đợi nàng đến trên thuyền, lại khẽ vươn tay ôm eo của nàng, sợ nàng té.
Thuyền tuy nhỏ nhưng có thể để năm sáu người cùng ngồi, lúc này ngoại trừ Liễu Mạn Nguyệt và Tiểu Châu Tử hầu hạ bên ngoài thì không có người khác đi lên, Tiểu An Tử cùng mấy tiểu thái giám lên một chiếc thuyền khác, theo ở bên cạnh, để thuận tiện khi bị Hoàng thượng sai sử.
Nhẹ nhàng điều khiển thuyền tiến vào trong một bụi cỏ lau, Tiểu Châu Tử dừng thuyền, đứng tại đuôi thuyền nhìn khắp nơi, kiểm tra những chỗ lân cận sợ có người bên ngoài tới.
“Có việc gì đúng không?” Đã xuống nước cũng không vội hái hoa giúp nàng, liền ra lệnh cho Tiểu Châu Tử tìm chỗ ẩn nấp, lúc này Hoàng đế vội vàng giơ tay, ôm nàng vào trong ngực, một bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt nàng, chỉ sợ nàng khóc lên, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, chỉ thấy trắng bệch một mảng, đến lúc này đã khá hơn nhưng vành mắt vẫn đỏ lên, không biết do khó chịu hay ủy khuất.
“Hoàng thượng, thiếp nhìn thấy một người.” Cắn cắn bờ môi, nghĩ tới kẻ nọ… trong lòng liền hoảng sợ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, ở chỗ đó lại vẫn có thể trông thấy người nọ. Hắn không phải không xuống núi sao? Sao lại chạy đến kinh thành?
“Ai?” Người nào có thể dọa nàng thành như vậy, để cho hắn biết, nhất định phải lấy tính mạng kẻ này.
“Một kẻ mặc quần áo thái giám, đi theo sau lưng Hoàng hậu nương nương đấy.”
Mặc quần áo thái giám? Nói như vậy kẻ nọ chắc không phải là thái giám?
Trong lòng Hoàng đế cả kinh, nhớ tới buổi sáng khi mình trở về Thính Vũ các, ám vệ có báo lại, hôm qua chạng vạng tối có người tới chỗ Hoàng hậu, là một cung nữ, cũng đưa theo hai Tiểu thái giám giặt quần áo, nhưng hai tiểu thái giám mặt mũi đều mới.
“Là người nào? Nàng… trước kia từng nhận biết?” Trong đầu suy nghĩ nhanh như chớp, trong lòng thì mãnh liệt nghĩ ngợi, chẳng lẽ lại là người trong Các hay sao?
“Người nọ… giống như Các chủ.” Lại cắn cắn môi, Liễu Mạn Nguyệt giương mắt nhìn hắn, vẻ hoảng sợ của nàng bị hắn thu hết vào trong mắt, thấy nàng như thế, Hoàng đế liền biết, nàng chắc chắn không có nhận lầm, nên mới bị dọa thành như vậy. Cái tên Các chủ Tiên các kia lại dám tự lẻn vào nội cung của hắn? Hắn ta đến để làm gì?
Tiểu Châu Tử đứng ở phía sau, mặc dù không muốn nghe nhưng những lời nói này cũng vẫn vào trong tai, tay đang cầm mái chèo suýt nữa buông lỏng, vẻ mặt hoảng sợ liếc nhìn hai người, rồi lại vội vàng ngẩng đầu, càng cẩn thận đánh giá xung quanh, sợ trong bụi cỏ lau cất giấu người nào.
“Ngày thường có hình dáng như thế nào?” Hoàng đế biết nàng sẽ không nhận lầm, vội vàng nắm hai vai nàng, trầm giọng hỏi.
” Bộ dáng thanh tú, so với nữ nhi còn tuấn tú hơn một ít, chỉ có con mắt… Hoàng thượng nếu nhìn thấy, hoặc gọi người khác nhìn thì có thể nhận ra ngay điểm bất đồng.” Hình dung bộ dáng kia như thế nào Liễu Mạn Nguyệt không tả được rõ, chỉ là đôi mắt người nọ quá mức đặc biệt, rõ ràng là một mỹ thiếu niên nhẹ nhàng lại có một đôi mắt tối tăm tang thương phiền muộn, phối hợp khác biệt như thế, thiên hạ không có người thứ hai.
“Tuổi tác thì sao?” Hoàng đế nghe được nhíu mày.
“Khoảng mười bảy mười tám tuổi, so với Hoàng thượng thì thấp hơn một ít.” Lúc này Hoàng đế đã cao lớn không ít, còn cao hơn Các chủ kia.
Lông mày Hoàng đế càng nhíu chặt hơn nữa, nhìn nàng, có chút do dự hỏi:” Người nọ… là Các chủ? Hay là con trai của Các chủ?”
Liễu Mạn Nguyệt sững sờ, lập tức phục hồi tinh thần, trên mặt lộ vẻ khó khăn, thấp giọng nói:” Hoàng thượng, dù thiếp nói thật người cũng sẽ không thể tin, người nọ, có thể nói là lão Các chủ, cũng có thể coi hắn là nhi tử của lão Các chủ.” Dứt lời, dừng một chút, khẽ rũ mắt, huyết sắc trên mặt vẫn chưa phục hồi, tiếng nói chậm rãi giống như gió từ từ thổi tới, thoảng nhẹ tới như không có gì bay vào trong tai Hoàng đế.
“Lần đầu tiên gặp hắn, thiếp mới năm tuổi. Lúc ấy thiếp bị đưa vào trong Các, lên một ngọn núi cùng hơn một trăm đứa bé khác vào một ngôi lầu, khi ấy Các chủ là một ông lão chừng tám, chín mươi tuổi. Sau đó, thiếp và những đứa trẻ ấy bị mang vào một phòng, trên mặt đất vẽ những hình thù kỳ lạ, một hài đồng khoảng năm sáu tuổi đang ngủ ở ngay giữa phòng.
“Những người khác vây quanh bọn thiếp, đứa trẻ đang ngủ và Các chủ bị vây vào giữa, ngay ngắn đọc một đoạn chú không hiểu rõ, những hình vẽ đồ vật trên mặt đất thời khắc đó liền phát sáng, trong ánh sáng đó thiếp thấy bọn trẻ đều ngã xuống, thiếp cũng hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, hơn một trăm đứa bé cùng đi chỉ có mấy đứa tỉnh lại, đứa bé nguyên bản đang ngủ lúc trước thức giấc, lão Các chủ cũng biến mất…”
Dứt lời, nàng thong thả xoay đầu, cười khổ nói:” Thiếp chỉ nghe nói, hồn phách lão các chủ chuyển sinh đến trên người hài tử đó…” Thấy trên mặt Hoàng đế đầy vẻ kinh ngạc, nàng lại cười khổ một tiếng, cúi đầu nói:” Chỉ biết là từ ngày đó trở đi, đứa bé kia chính là chủ nhân của Tiên các. Về sau, trước khi xuống núi thiếp mới thấy mặt của Các chủ, hắn đã lớn, chính là cái người hôm nay nhìn thấy.”
Lời này, chớ nói hoàng đế không tin, nếu có người bên ngoài nói cho nàng nghe, nàng cũng nhất định không tin.
Hoàng đế sững sờ nhìn nàng, trong lòng vô cùng kinh hách, hắn biết rõ nàng sẽ không nói dối… nhưng việc này thật khó khiến người tin phục. Nếu thật như thế, cái kia Tiên các liền quyết không chỉ là dùng dược vật tầm thường quản thúc người khác như vậy mà là…môn phái biết dùng yêu pháp ác độc.
Nhớ lại lời nói trước kia đã nghe phụ hoàng nói qua, cùng lời dặn dò trong thư của hoàng thúc, Hoàng đế chậm rãi nhắm hai mắt lại, khiến tâm tư hoảng loạn dần dần bình ổn, mãnh liệt mở mắt, cúi dầu khẽ hôn lên trán nàng:” Chớ sợ, quản hắn khỉ gió là đoạt xác tái sinh, hay chỉ là ngụy trang, trẫm cũng quyết không để bọn chúng uy hiếp đến nàng mảy may.”
Vốn có thù giết cha, sau còn âm thầm quản thúc giang sơn, lại càng không nói tới bọn chúng vẫn âm thầm bức hiếp người thương của mình, kể cả bọn chúng có yêu pháp thì mình cũng phải trừng trị. Lúc này biết bọn hắn còn có chút bản lĩnh nghịch thiên, càng không thể buông tha, bằng không, không biết thiên hạ sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Tay nắm thật chặt, trước kia khi chưa gặp Các chủ, nàng cho là trời cao hoàng đế xa, chính mình chỉ cần trung thực ẩn ở một bên liền không có người để ý đến mình, Đến lúc này thấy mặt Các chủ kia, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt thấp thỏm không yên, sợ hắn âm thầm dùng thủ đoạn gì, lại thực không có biện pháp, kể cả ngươi chết rồi còn có thể bị bọn họ bắt lấy hồn phách.
“Hoàng thương… chúng ta.. chúng ta…: Tay run rẩy bắt lấy tay áo của hắn, nhất thời không biết nên nói gì. Chẳng lẽ mình khuyên hắn tặng giang sơn cho Các chủ kia hay sao? Cái kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ kia đã ra ngoài, còn chạy vào nội cung.
“Chớ sợ.” Cầm tay của nàng, kéo đến bên miệng khẽ hôn một cái, cười nói:” Hoa sen đã hứa tặng nàng còn chưa có cắt đâu, sự tình khác nàng không cần để ý tới, Trẫm đều có chủ trương.”
Trong lòng vốn buộc chặt, thấy nụ cười này của hắn liền nới lỏng một nửa. Đúng là bỏ đi, chuyện tương lai thì tương lai lo, tiểu hoàng đế này cũng không phải những đứa bé hoàn toàn không biết gì kia, nhất định có biện pháp tự bảo vệ mình. Cuối cùng, nếu đến ngày kẻ ma quỷ kia muốn ám toán hắn, chính mình sẽ kéo hắn bỏ trốn, giang sơn phiền toái này, ai thích thì cho người đó đi!
——— ——————-
Tin tức Hoàng hậu nương nương tự mình thỉnh lệnh thị tẩm vừa truyền khắp nội cung thì từ hồ sen phía Tây Bắc lại truyền thêm tin Hoàng thượng mang theo một tiểu thái giám thanh tú chèo thuyền du ngoạn.
“Nghe nói hắn ta (tiểu thái giám thanh tú, Liễu Mạn Nguyệt) một đôi mày như xuân sơn, mắt như thu thủy, so với phi tử bình thường còn đẹp hơn!” hai mắt Bạch Huyên sáng rỡ như đang phát quang.
Liễu Mạn Nguyệt mới uống được một ngụm nước ô mai, bị lời nói của nàng ấy làm phun ra.
“Ai, chủ tử ngài đừng không tin, có người đã nhìn thấy Hoàng thượng cầm tay kéo tiểu thái kia lên thuyền đấy.” Bạch Huyên một bên giúp nàng thuận khí, một bên cố nói xong, lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạch Hương và Bạch Oánh đang hai mặt nhìn nhau, nhìn Liễu Mạn Nguyệt, lại ngẩng đầu nhìn mính, bộ dáng muốn nói lại thôi kia khiến Bạch Huyên bực mình, vội vàng nói tiếp:” thật sự, nghe nói cái thuyền nhỏ kia tiến vào bụi cỏ lau, hơn nửa ngày mới đi ra.”
Bạch Hương há hốc mồm, nhìn xem Liễu Mạn Nguyệt đã ho khan nửa ngày, mặt cùng hồng lên cuối cùng lại nuốt vào. Nàng vốn định nói:” Chẳng trách hầu hạ trong Thính Vũ các đều là thái giám đấy.” nhưng biết rõ Hoàng thượng hàng đêm đều thị tẩm, hơn nữa sợ chủ tử nhà mình xấu hổ quá hóa giận, lại nghĩ tới chủ tử từng dặn dò qua, dù là nói thật cũng không thể nói trắng ra như vậy, nên phải nuốt vào.