Bây giờ các em đã là học sinh lớp 12. Nếu còn không nắm chắc thời điểm ôn tập, làm biếng làm nhát thì còn muốn thi đại học thế nào?" Thầy giáo đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng thì trông thấy Hàn Dương nằm bò ra bàn. "Này." Vừa mới chợp mắt đã bị dọa, Hàn Dương giật mình đứng mình. Trong phòng học phát ra vài tiếng cười, thầy đập bàn: "Cười cái gì mà cười hả? Các em cũng có tốt hơn ai đâu. Còn Hàn Dương, đừng có ỷ thành tích mình không tệ mà lười biếng. Nhìn Phó Sâm phía trước em xem, người ta đứng đầu nhưng vẫn nghiêm túc học tập." Hàn Dương chửi thầm: Phó Sâm, Phó Sâm, cứ mở miệng ra là réo tên Phó Sâm. Ai mà không biết còn tưởng hai người có quan hệ gì đó. Thế nhưng rất lâu về sau, Hàn Dương theo Phó Sâm đến dự tiệc đoàn viên trong gia đình anh thì gặp được thầy ấy thật. Hàn Dương:....... "Được rồi, em ngồi xuống đi. Nếu còn ngủ nữa thì em đi thẳng xuống cuối lớp đứng cho tỉnh táo lại." Hàn Dương ngồi xuống, muốn ngủ nhưng không thể ngủ tiếp. Mà có sao đâu, nhìn chằm chằm vào lưng Phó Sâm cho đỡ chán cũng được. Đối phương đang ngồi chép bài cực kỳ nghiêm túc. Nói đi cũng phải nói lại, Hàn Dương đúng là chưa từng phát hiện hành vi xấu nào của Phó Sâm. Đi học không bao giờ ngủ gục, đồng phục cài nghiêm chỉnh đến tận nút trên cùng. Nếu đứng trước ký túc xá anh nhìn vào sẽ thấy chăn gấp hoàn hảo đến độ đạt chuẩn huấn luyện quân sự. Thật sự có người hoàn hảo như thế à? Liệu có phải cậu ta giả vờ suốt không? Để bảo vệ hình tượng hotboy của cậu ta hay sao? "Hàn Dương, tôi bảo em đừng ngủ nữa là để em tập trung nghe giảng bài. Tự dưng em nhìn chằm chằm bạn phía trước làm gì?" Mặt Hàn Dương đỏ bừng, bộ thầy với em có thù với nhau à? Vất vả lắm mới đợi được đến lúc tan học. Chu Chính lập tức xông đến, kề tai cậu nói nhỏ: "Anh Hàn à, đi học nhìn chằm chằm người ta chi vậy? Chắc anh không..." Hàn Dương liếc hắn: "Không cái gì?" Vội nhìn sang bàn Phó Sâm một chút, chắc chắn anh không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ thì Chu Chính mới nói: "Không định ám sát người ta đâu ha? Giết người là phạm pháp đó."
"Không có." Hàn Dương trợn mắt, chẳng muốn để ý thằng ngu này nữa. Vừa nãy Hàn Dương chợt nghĩ ra một cách, đó là cậu phải theo dõi Phó Sâm kĩ càng vào. Chả có gì cả, chẳng qua cậu muốn xem chừng nào Phó Sâm sẽ OOC thôi. Mà Phó Sâm đang chăm chú làm bài tập ở phía trước không biết mình đã bị người ta để ý kĩ. Chuẩn bị một cuốn ghi chú nhỏ, Hàn Dương đặt tên nó là "Nhật ký quan sát Phó Sâm". Thế nên bữa nay là ngày đầu tiên theo dõi, cần phải chú ý cẩn thận từng động tác của Phó Sâm. Ờ, cầm ly nước này, trông có vẻ muốn đi lấy nước. Hàn Dương giả vờ cầm ly của người khác bởi vì cậu không có đem. "Tao múc nước giúp mày nha." Hàn Dương chạy đi để lại chú nai vàng ngồi cùng bàn ngơ ngác. Đi tới đi lui chỗ Phó Sâm đang hứng nước, Hàn Dương vờ như vô tình ngắm anh. Chậc, tay đẹp thật đấy, gầy gò mảnh mai khiến Hàn Dương vừa nhìn đã mê tít. Bỗng cái tay ấy duỗi về phía cậu. "Đầy rồi này." Đến khi anh đóng van nước lại thì Hàn Dương mới bừng tỉnh khỏi cơn ume. Tay Hàn Dương xém nữa thành móng heo*. *Raw là 自己的手差点就要变成猪蹄了啊, tui không hiểu nó có ẩn dụ hay nghĩa bóng gì không nên tạm để nguyên nghĩa đen. Ai biết thì góp ý giúp tui nha. Phó Sâm tốt quá chừng luôn. À không, cái tên yêu tinh này chắc chắn cố ý để bàn tay kia rù quến mình, làm mình bối rối để đánh lạc hướng. Chừng nào quay về phải ghi chú lại mới được. Thế nhưng trong nhật ký quan sát viết: Tay Phó Sâm đẹp quá trời quá đất luôn. Cậu ta còn giúp mình đóng vòi nước nữa, người gì đâu mà tốt quá đi. 11 Trong giờ học, cậu trầm ngâm nhìn bóng lưng thẳng thớm của anh. Lúc nào cậu ta cũng nghiêm túc học tập thế à? Viết xong một mẩu giấy note, Hàn Dương dùng bút chọc chọc vào lưng Phó Sâm. Anh ngả người ra sau, hơi nghiêng đầu. Cậu đưa mắt ra hiệu anh nhìn xuống dưới bàn. Lúc Phó Sâm vươn tay về phía dưới, một tờ giấy nhỏ được đặt ngay ngắn trong lòng bàn tay. Ngoài ra anh còn cảm nhận được một cảm giác mềm mại, có lẽ là ngón tay của người kia, khiến cho bàn tay Phó Sâm hơi ngứa ngáy. Giấy note ghi: Vừa rồi cảm ơn cậu nha. Muốn gì cứ nói tôi, đừng khách sáo. Khi tờ giấy quay về vị trí cũ, bên trên chỉ có vài chữ: Không cần đâu. Nét chữ của Phó Sâm khác hẳn con người anh, giống như rồng bay phượng múa vậy. Vì thế nhật ký quan sát lại viết: Chữ Phó Sâm đẹp ghê. Tan học là đã đến giờ ăn cơm, ba anh em tốt cùng phòng tìm Hàn Dương để cùng đi ăn. "Anh Hàn ới, đi ăn cơm thôi." Hàn Dương liếc nhìn Phó Sâm đang dọn tập vở trước mặt: "Gấp làm cái gì chứ?" Ba tên kia nhìn nhau, bọn họ có gấp đâu... Cuối cùng Phó Sâm cũng dọn xong, chả biết đống sách nặng trịch kia có gì hay ho. Cậu chậm chạp đi đằng sau anh. Gì? Phó Sâm định ăn cơm một mình á? Nhưng rất nhanh liền không còn như thế nữa, hotgirl đi đến chỗ anh. Ba tên cùng phòng vội liếc sang Hàn Dương, hình như biểu cảm của anh Hàn không đúng lắm. Đang show dog food, yêu sớm ở trường à?* Hai người trắng trợn ở cạnh nhau, trông cô ấy kia chẳng có miếng rụt rè nào. Ủa sao Phó Sâm lại thân thiết với hotgirl thế? Không phải vừa mới từ chối con gái nhà người ta à? *Chỗ này là tác giả để nửa tiếng Anh nửa tiếng Trung mà còn dạng word by word nên tui chém như thế này, nhưng mà ý chính vẫn không đổi. Hừ, Hàn Dương quyết định ghi vào nhật ký, đúng là cái đồ giả vờ tử tế. Thấy biểu cảm cậu thay đổi liên tục, Ngô Viên và Chu Chính mỗi người kẹp một cánh tay của Hàn Dương. Còn Lý Đào đứng cạnh, đẩy mắt kính nói: "Anh Hàn, anh bình tĩnh chút đi." Hàn Dương không nói gì, tránh khỏi bọn họ: "Làm cái gì vậy? Tao có đâu có định làm gì." Vô tình cả đám cùng đến canteen. Thường thì Hàn Dương hay ăn ở tầng một. Nhưng thấy Phó Sâm và hotgirl đi lên tầng hai, cậu cũng đi theo sau hai người. Ba tên cùng phòng hiểu rõ nội tình. Đây chắc chắn muốn theo dõi Phó Sâm, ngăn chặn tình cảm giữa cậu ta và hotgirl tiến triển. Anh Hàn đúng là lợi hại ghê. Cậu ngồi cách hai người kia mấy cái bàn. Khẩu phần ăn cân đối ghê, chả trách Phó Sâm cao như thế. Ở bên kia, Phó Sâm vẫn luôn cắm đầu ăn, chỉ có một mình hotgirl ríu rít trò chuyện. Sao lại để một cô gái tự nói tự trả lời hoài vậy được? Chả có ga lăng gì hết. Thế là nhật ký quan sát lại ghi: Phó Sâm không kén ăn, dinh dưỡng rất cân đối. Thói quen khi ăn không nói chuyện cũng rất tốt. 9 Sau đó chẳng có gì đặc biệt cả. Hết một ngày quan sát, Hàn Dương tổng kết lại trong nhật ký: Có gì ghê gớm đâu chứ. Chẳng qua chỉ đẹp trai, tay vừa thon vừa đẹp, chữ cũng đẹp nốt với thói quen sống tốt thôi. Mới qua ngày đầu tiên, Hàn Dương phát hiện mình chẳng thu hoạch được gì cũng không lo lắng. Một ngày nào đấy cậu nhất định sẽ nắm được nhược điểm của Phó Sâm.