Hàn Dương bị Phó Sâm lôi đi trên con đường vắng người.
"Tôi không bị sao hết thì đến phòng y tế làm gì chứ? Với cả còn đang trong giờ học mà." Cậu không hiểu nổi Phó Sâm đang phát điên cái gì, cứ cố chấp kéo cậu đến phòng y tế bôi thuốc.
Giọng nói của anh truyền đến từ phía trước: "Tôi xin nghỉ rồi. Nếu cậu không chịu đi đàng hoàng thì tôi không ngại dùng cách khác ép cậu đi đâu."
Hàn Dương lập tức câm miệng. Nhớ đến khả năng đánh đấm của anh vừa nãy, cậu vẫn nên làm kẻ thức thời là trang tuấn kiệt* thôi.
*Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt. Nôm na là người sống thực tế, biết thời biết thế.
Nhìn Hàn Dương ngoan ngoãn ngồi một chỗ để cô y tế chườm nóng, đáy mắt Phó Sâm hiện lên cảm xúc không thể nói rõ được.
Từ khi nào mà anh bắt đầu để ý đến cậu nhỉ? Hình như là từ hồi lớp 11. Ngày ấy, Phó Sâm tình cờ đi dạo trong khuôn viên trường. Chợt anh nghe ai đó đang gào lên để tỏ tình. Vốn anh chẳng muốn nghe lắm nhưng lại bị cuộc trò chuyện của bọn họ chọc cười.
Phó Sâm nhìn ngắm đứa con trai kia một lúc, quả thật rất xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt hoa đào quyến rũ, dễ khiến người ta vừa gặp đã khắc sâu trong tim.
Sau hôm ấy, chẳng hiểu sao lại vô tình bắt gặp cậu nữa. Nhưng thường thì là ở canteen, Phó Sâm ngồi ở một chỗ cách Hàn Dương không xa rồi bắt đầu quan sát cậu. Anh nhận ra tuy tính tình hơi hung dữ nhưng cậu vẫn có rất nhiều bạn bè bên cạnh. Điều này khiến anh vô cùng ngưỡng mộ bởi anh không có người bạn thân nào bên cạnh.
Dẫu đều đối đãi với tất cả mọi người một cách ôn hoà, thoải mái ở cạnh bạn học nhưng thực tế, Phó Sâm chẳng có bạn bè thật sự. Đã từng có người muốn kết bạn với anh, song sau đấy cũng chẳng được bao lâu. Mà hình như cậu ta còn nói cái gì nhỉ?
"Phó Sâm à, làm bạn với cậu nhàm chán quá. Chừng nào thì cậu mới bỏ cái mặt nạ đó xuống để làm một con người thật sự?"
Đúng rồi, người đó nói như vậy đấy. Mặt nạ à? Cũng đúng thật, anh vốn là người ngoài nóng trong lạnh. Vì muốn trở nên ấm áp nên anh luôn mang một cái mặt nạ thân thiện. Thế mà những gì Phó Sâm cảm nhận được đều chỉ có sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Cứ ngỡ rằng hai người sẽ chẳng bao giờ liên quan gì đến nhau. Chẳng ngờ sau khi lên lớp 12, anh phát hiện hóa ra bọn họ học cùng một lớp.
Lúc ấy Phó Sâm mới biết người con trai đó tên là Hàn Dương. Anh còn xin thầy được ngồi đằng trước cậu. Dù muốn ngồi cùng bàn với Hàn Dương hơn nhưng anh muốn tiến từng bước từng bước nhỏ đến bên cậu.
Hàn Dương luôn đem lại sự ấm áp cho người khác, đó là thứ ấm áp mà Phó Sâm luôn khao khát. Anh muốn tới gần một chút, muốn được bao bọc trong hơi ấm ấy, muốn làm bạn với Hàn Dương.
Song anh nhận ra Hàn Dương không thích mình lắm. Cậu hay động tay động chân một chút trước mặt Phó Sâm nhưng những điều đó vẫn làm anh thấy Hàn Dương thật đáng yêu. Nhìn thấy Hàn Dương thân thiết với Chu Chính như thế, Phó Sâm sẽ luôn thấy bực bội một cách vô lý. Cứ như là khao khát độc chiếm Hàn Dương của Phó Sâm càng lúc càng lớn dần. Anh muốn mình là người bạn duy nhất của cậu, cho dù đến tận bây giờ bọn họ còn chưa từng là bạn.
Gần đây chẳng hiểu sao Hàn Dương rất kì lạ, thường hay lén lén đi theo Phó Sâm. Anh đã phát hiện kỹ thuật theo dõi vụng về của cậu từ lâu. Thế nhưng ánh mắt Hàn Dương chỉ chăm chú nhìn mình khiến Phó Sâm rất hạnh phúc. Cho nên anh giả vờ như chưa từng biết cái gì, hy vọng đôi mắt ấy có thể nhìn mình lâu một chút, nếu mãi mãi chỉ nhìn anh thì càng tốt.
Phó Sâm thấy mình có thể bị điên rồi, giống như mẹ vậy. Biết rõ thứ đó không bao giờ thuộc về mình mà vẫn muốn bắt lấy, giấu trong lòng bàn tay.
Bởi quá cô độc, quá khao khát hơi ấm mà nhìn những người luôn cực kì vui vẻ bên cạnh cậu, hắn cũng muốn có thể hoà vào đó. Phó Sâm muốn vứt mặt nạ của mình đi, muốn được kết bạn một lần.
Hôm nay lúc đi học, Phó Sâm phát hiện Hàn Dương không có trong lớp. Biết rõ cậu chắc chắn không bao giờ trốn tiết, anh xin giáo viên cho nghỉ rồi tìm Hàn Dương khắp sân trường. Song vẫn không tìm được gì, cuối cùng Phó Sâm chợt nhớ đến WC. Khi Phó Sâm nhìn thấy tên kia bóp mặt Hàn Dương, trong phút chốc anh thật sự muốn giết người. Hồi cấp hai anh đã từng đánh nhau. Mà sau sự việc kia thì đã lâu rồi Phó Sâm chưa từng động thủ với ai.
Vì cậu mà đập cho tên đại ca kia một trận ra ngô ra khoai làm Phó Sâm vô cùng sung sướng. Cũng do lâu lắm rồi anh không phát tiết như thế.
Hàn Dương quả là người làm cuộc sống tĩnh lặng của Phó Sâm gợn sóng nhấp nhô. Nên anh nhất định phải làm bạn với cậu, tốt nhất là làm người bạn duy nhất của cậu.
"Xong rồi, ở đây có một lọ thuốc trị trật khớp. Em lấy về bôi vài hôm để vết bầm mau khỏi."
Cậu muốn duỗi tay nhận nó, song kết quả lại bị một đôi tay thon dài giành trước. Vẻ mặt cậu hoang mang nhìn anh: "Cậu... làm gì vậy?"
Còn Phó Sâm thì cứ tự nhiên như không cầm lọ thuốc đó: "Đi thôi, phải về học nữa."
Xin cô y tế mấy cái khẩu trang, Hàn Dương đeo một cái che mặt lại rồi đi đằng sau Phó Sâm, quay về lớp.
Ba đứa cùng phòng nhẫn nhịn hết một tiết liền không chịu nổi nữa, vừa tan học là nhào tới chỗ cậu ngay: "Anh Hàn, mặt anh bị sao vậy? Mang khẩu trang làm gì?"
Có mấy đứa nói nhiều mà còn thích động tay động chân, điển hình là Ngô Viên. Cậu chưa kịp phản ứng thì hắn đã kéo khẩu trang xuống.
"Đậu má" Chu Chính hoảng hốt kêu lên. Nhận ra có vài bạn học ngó qua, hắn mới chỉnh nhỏ âm lượng xuống: "Anh Hàn ơi, mặt anh bị cái gì vậy? Là anh đánh anh hả?"
Lý Đào sờ sờ gọng kính: "Ghê gớm thật, đến anh Hàn mà cũng dám đánh."
Đứa cầm đầu tháo khẩu trang vẫn cười cười: "Hoá ra còn có người đánh anh Hàn được hả? Tao thấy anh Hàn bắt đầu lụt nghề rồi."
Hàn Dương giật khẩu trang về, mang lên: "Đúng rồi, lâu lắm rồi chưa tìm ai luyện tập, chắc hơi ngượng tay rồi."
Ba tên kia lập tức nhớ đến cảm giác bị ăn nắm đấm, không dám trêu ghẹo cậu nữa. Lúc này Phó Sâm mới quay đầu xuống: "Các cậu rảnh rỗi vậy à, không cần làm bài tập phải không?"
Chu Chính quay về chỗ mình, vừa nhìn Hàn Dương vừa nhìn Phó Sâm. Hắn thấy hình như mình đã phát hiện ra cái gì rồi.1
Hai người đó cùng nhau xin nghỉ rồi lại cùng nhau trở về lớp. Chắc chắn là anh Hàn của hắn tìm Phó Sâm solo nhưng mà do tên kia cao hơn nên thất bại. Tuy vậy, tinh thần dũng cảm khiêu chiến tình địch vì tình yêu này thật là vĩ đại, không hổ là anh Hàn của hắn.1
Ngẩng đầu thấy Chu Chính lại dùng vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn mình, Hàn Dương nghĩ tên khùng này lại quên uống thuốc rồi.