Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

Chương 19

CHƯƠNG 19

Lăng Hạ ngượng ngùng, dáng vẻ nhếch nhác này bị người khác nhìn cũng không có gì, nhưng bị Ngự Chi Tuyệt hoặc Tống Tiểu Hổ phát hiện cảm giác lại rất không tốt, có vẻ người đại ca này quá vô dụng. . . . . . Hắn vội vàng khó khăn kéo chăn mỏng đậy lại, gương mặt nóng lên có chút xấu hổ nói: “Là ta không tuân theo môn quy —— vết thương này nhìn thì dọa người nhưng không đau chút nào.”

Hắn bị thương mấy ngày nay đều nằm sấp, bây giờ ngẩng cổ lên liền mỏi, đành phải cúi thấp đầu xuống, giọng nói vẫn khô khốc.

Lăng Hạ vừa nói như vậy, tim Ngự Chi Tuyệt cứng lại, cũng càng tức giận, vẻ muốn phun trào oán khí không biết phát tiết như thế nào. Nó hít sâu một cái, cứng rắn kéo chăn mỏng ra để qua một bên.

Chân Lăng Hạ vừa dài vừa gầy, Ngự Chi Tuyệt không được tự nhiên dời ánh mắt lên trên. Cái mông cùng một số ít chỗ phía dưới đùi vẫn sưng to, làn da trắng nõn bóng loáng phía dưới làm nổi bật mấy vết tím bầm dữ tợn đáng sợ, bên cạnh còn có vết máu, có thể tưởng tượng lúc ấy thảm thế nào.

“Cũng năm ngày rồi, ta nghĩ sao ngươi vẫn không đến thăm ta, kết quả tới liền thấy bộ dáng này.” Ngự Chi Tuyệt cố gắng giữ vững bình tĩnh, lại ngăn chặn không được tức giận trong giọng nói, “Rốt cuộc là ai làm? Ta đi hỏi quản sự nơi này một chút!”

Mấy chữ phía sau quả thật mang theo vài phần hung dữ, Lăng Hạ nhất thời sợ hết hồn, vội vàng giãy dụa ngửa thân lên níu vạt áo Ngự Chi Tuyệt: “A Tuyệt, đừng đi!”

Ngự Chi Tuyệt sợ hắn giãy động vết thương, đành phải đứng im, thu lại tia tàn bạo trong mắt mới xoay người: “Thôi, ta bôi thuốc cho ngươi trước.”

Nó nói rồi lấy túi đựng đồ ngang hông xuống, móc ra bình ngọc nhỏ, bôi cao thuốc màu trắng lên ngón tay, thoa lên vết thương cho Lăng Hạ. Túi đựng đồ cùng bình thuốc đều mới phát, dược vật trong bình cũng là loại tốt nhất Phái Thiếu Dương.

Lăng Hạ vội vàng tránh: “Tự ta làm.” Nơi bị thương thật sự là rất xấu hổ, dù là người thân nhất cũng sẽ cảm thấy mất thể diện.

Ngự Chi Tuyệt cũng có chút ngượng ngùng, chỉ là, nhìn động tác Lăng Hạ thật sự khó khăn, không nhịn được liền đè tay hắn lại, tự bôi. Động tác của nó rất nhẹ rất nghiêm túc, Lăng Hạ mang theo vài phần xấu hổ cắn môi không phát ra tiếng, thuốc đó lành lạnh, bôi vào hết sức thoải mái.

Sá! Rất mất thể diện! Mông của hắn trừ cha mẹ, cũng chừng mười năm không ai thấy qua rồi. Lần này tốt lắm, nhiều người vây xem a. . . . . .

(Đầm Cơ: Anh đừng lo, sau này A Tuyệt huynh ấy sẽ thấy ngày một a~, mãi rồi cũng quen thôi, hí hí )

Chờ Ngự Chi Tuyệt bôi thuốc xong, Lăng Hạ vì hóa giải không khí ngột ngạt, vội vàng tìm đề tài: “Tiểu Hổ đâu? Các đệ có bận lắm không?”

“Hắn không có thời gian.” Ngự Chi Tuyệt không muốn nói mình chuồn êm ra ngoài. Bọn họ là đệ tử mới, khoảng thời gian này rất vội, Phong Thúc Minh rất nghiêm khắc, yêu cầu bọn họ trong vòng mười ngày phải học thuộc ba bộ sách tu hành trụ cột, viết ra hiểu được. Tống Tiểu Hổ không biết chữ, vừa đúng có Phong Lạc giúp nó đọc. Từ cảm giác kỳ lạ trong lòng, nó cũng không muốn đi cùng Tống Tiểu Hổ, chỉ là, không ngờ tới liền thấy Lăng Hạ thảm như vậy. . . . . .

Lăng Hạ ho một tiếng: “Các đệ mấy ngày nay ở nơi đó thế nào? Không bị người bắt nạt chứ? Mấy người thành Vân Tiêu đó. . . . . . Đi chưa?”

Ngự Chi Tuyệt liếc hắn một cái, người này bị thương thành như vậy sao còn dài dòng thế? Nó gật gật đầu nói: “Hai ngày nay không thấy nữ nhân điên đó, chắc là đi rồi. Ta không giống ngươi, sẽ không bị người tùy tiện bắt nạt!”

Những lời này mang theo chút ngạo mạn trước sau như một, Lăng Hạ cười cười, mấy ngày không thấy hắn còn tưởng đứa nhỏ này trưởng thành không ít, quả nhiên, nói đến nói đi vẫn chưa lớn được.

Hai người nói chút chuyện, dược hiệu từ từ phát huy, Lăng Hạ mơ màng ngủ tiếp. Ngự Chi Tuyệt thay hắn đắp chăn, vẻ mặt đột nhiên biến đổi không chút do dự đi tới chánh điện Nghênh Tiên Các.

Quảng Húc Tử từ sớm đã nghe thủ môn đệ tử nói có đệ tử thân truyền chưởng môn tới cửa, hơn nữa còn đi tìm Lăng Hạ, nhất thời xoay quanh trong phòng. Ai biết tên tiểu tử kia còn hậu phương như vậy? Địa vị còn trên cả Tư Yển!

Nghênh Tiên Các bọn họ có địa vị thấp nhất phái Thiếu Dương, mấy đại gia này y một cái cũng không chọc nổi! Trong lòng y âm thầm kêu khổ, sớm biết y chắc chắn sẽ không xuống tay nặng như vậy rồi, cũng chỉ có thể nghĩ cách thoái thác chuyện này. . . . . .

Lúc này, cửa vang lên một tiếng, một thiếu niên nhỏ mặc áo đen không nhanh không chậm bước vào, dường như đang quan sát cách bày biện trong điện. Quảng Húc Tử nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt nhỏ tuổi hơi yên tâm, nghĩ thầm đứa bé dễ gạt gẫm, vội vàng mặt mũi tràn đầy tươi cười thẳng bước đi qua: “Đã sớm nghe nói chưởng môn thu vài thanh niên tư chất siêu quần tài tuấn, hôm nay thấy Ngự sư huynh mới biết lời đồn không giả! Quả nhiên là một nhân tài! . . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt nghe mà nổi hết da gà, lạnh lùng ngắt lời y, nói: “Hôm nay ta tìm Quảng quản sự có chuyện muốn hỏi, huynh trưởng ta Lăng Hạ may mắn được phân đến nơi đây, không biết bây giờ ở đâu, có thể để chúng ta gặp mặt một lần hay không?”

“Chuyện này. . . . . .” Quảng Húc Tử biết vừa rồi Ngự Chi Tuyệt đã qua thăm, biết nó cố ý nói ngược, nhất thời ấp a ấp úng, “Mấy ngày trước lệnh huynh, cái đó. . . . . . Bị đệ tử khác tố cáo phạm vào môn quy, bị phạt 30 gậy. . . . . . A, tại hạ niệm tình lệnh huynh vi phạm lần đầu, cho nên giảm phân nửa rồi.”

Ngự Chi Tuyệt liền cười, đôi mắt đen như nước sơn thẳng tắp nhìn chằm chằm Quảng Húc Tử ép hỏi: “Không biết gia huynh phạm vào môn quy gì? Quảng quản sự có thể nói cho ta biết hay không? Hơn nữa gia huynh còn ngủ ở phòng chứa củi, đây cũng thật kỳ lạ, đợi ta về bẩm rõ với sư phụ, xem một chút Nghênh Tiên Các có phải khốn quẫn đến nỗi phòng trống cũng không có hay không.”

Khối cỏ sương hoàng nửa tháng mới tưới một lần, mỗi lần cần mười người cùng làm việc tay chân, phòng trống ở hậu viện còn bốn năm gian, ăn trộm đồ cũng chỉ bị phạt ba ngày không cho ăn cơm. . . . . . Bây giờ Quảng Húc Tử bị ánh mắt hung ngoan của Ngự Chi Tuyệt làm cho nói lắp bắp, thế nhưng một câu cũng không biện hộ được, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng.

(A Tuyệt khốc quá a~~~ Ngưỡng mộ – ing)

Ngự Chi Tuyệt cũng đoán được Lăng Hạ ở đây bị bắt nạt, từ nhỏ nó lớn lên ở Thánh Nữ Phong, những mánh khóe của nhân sĩ chính phái này nó càng hiểu, lập tức giọng nói mang theo mấy phần âm trầm, một khối băng hình chóp nhọn chậm rãi hình thành trong tay nó: “Hôm qua sư phụ dạy ta chuyển hóa nguyên tố hệ nước trong cơ thể thành băng, Quảng quản sự tới xem một chút, ta dùng có đúng hay không? Ngài ở đây là phận trưởng bối, ta mới đến, còn phải thỉnh giáo nhiều.”

Khối băng này hết sức bén nhọn, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng xinh đẹp, càng làm bàn tay nhỏ gầy của Ngự Chi Tuyệt thêm đẹp mắt, móng tay sáng như ngọc.

Quảng Húc Tử tự dưng rợn cả tóc gáy, không khỏi lui về sau hai bước: “Ngự sư huynh, huynh … huynh dùng rất tốt. . . . . . Ừ, lệnh huynh bây giờ bị thương nặng còn yếu, ở đây, tại hạ nhất định bảo các đệ tử khác chăm sóc thật tốt, hậu viện vẫn còn một phòng thanh tịnh, bây giờ ta liền cho người quét dọn sạch sẽ để lệnh huynh vào ở!”

“Vậy liền phiền Quảng quản sự rồi.” Ngự Chi Tuyệt không chút để ý vuốt vuốt băng lăng, híp mắt nhìn mặt trời đang chiếu sáng, dáng vẻ thiên chân vô tà, nốt ruồi son nơi khóe mắt càng đỏ tươi như máu.

Quảng Húc Tử ngừng thở thi lễ một cái, vội vàng ra cửa làm mấy chuyện này, sợ hãi lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống. Bằng trực giác, y biết Ngự Chi Tuyệt mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng càng khủng bố hơn Tư Yển. . . . . .

Cho nên lúc Lăng Hạ tỉnh lại lần nữa còn tưởng mình đang ở trong mộng. Phòng ốc chỉnh tề sạch sẽ, đồ đạc đầy đủ mọi thứ, sáng sớm mặt trời chiếu vào từ song cửa sổ có vẻ an tĩnh và ấm áp, Ngự Chi Tuyệt vùi trong tầng quần áo ngủ bên cạnh hắn. Hai người rất gần, dường như hắn có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của Ngự Chi Tuyệt phất nhẹ lên mặt mình.

Lăng Hạ bò dậy nửa quỳ hoạt động một chút, lúc này mới phát hiện thân thể khá hơn rồi, những vết thương kia đều không đau.

Hắn sững sờ nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt nhắm chặt hai mắt, hốc mắt hình như có chút xanh đen, đứa nhỏ này chắc là tu luyện rất vất vả? . . . . . .

Ngự Chi Tuyệt hình như cảm nhận được, lông mi động mấy cái từ từ mở mắt, một đôi mắt vừa trong vừa sáng. Lăng Hạ nhịn không được đưa tay xoa xoa tóc nó, nghi ngờ nói: “Có phải đệ nói gì với Quảng Húc Tử hay không? Sao ta lại đến đây?”

Ngự Chi Tuyệt ngồi dậy rất nhanh, sửa quần áo tóc tai, nhìn Lăng Hạ một cái kéo cửa phòng ra nói: “Là bản thân y phát hiện lương tâm! Ta phải về.”

Lăng Hạ biết nó không muốn nói, cười với nó: “Vậy đệ cẩn thận, không nên quá cực khổ —— ta khỏe rồi sẽ đến thăm đệ, còn có tiểu Hổ.” Hắn còn băn khoăn câu Ngự Chi Tuyệt nói kia, mình năm ngày không thăm nó gì đó.

Sống lưng Ngự Chi Tuyệt khẽ cứng ngắc, một hồi lâu sau hừ một tiếng đẩy cửa đi ra ngoài.

Chờ Lăng Hạ hoàn toàn khỏi hẳn rồi, thái độ Quảng Húc Tử đối với hắn vậy mà đã biến hóa tới nghiêng trời lệch đất, chỉ phân cho hắn một số công việc nhẹ nhất, còn thỉnh thoảng hỏi han ân cần. Đừng nói Lăng Hạ không thích ứng, ánh mắt mấy đệ tử khác nhìn hắn cũng đều mang theo mấy phần ao ước ghen tỵ.

Lăng Hạ đổ mồ hôi hột, ở nơi khác chỉ có quản sự đệ tử địa vị khá cao vào phái khá lâu mới được ở một mình một phòng, một đệ tử mới như hắn ở một mình khó tránh khỏi lạc loài. Chỉ là, chuyện ở cùng phòng với người khác dù sao cũng bất tiện, Lăng Hạ đành phải lãnh hết những ánh mắt khác thường kia thôi.

Dưỡng thương mấy ngày nay hắn đã nghĩ rõ ràng, mình phải trở nên mạnh mẽ! Sau này không thể chỉ dựa vào hai đứa bé đúng không? Nếu không người huynh này cũng không còn mặt mũi nào!

Lăng Hạ đột nhiên nhớ tới con thú nhỏ hắn bắt gặp lúc đang lén nướng cá trên núi, sá, làm sao hắn lại quên Tống Tiểu Hổ đã có cuộc kỳ ngộ ở chỗ này?

Con thú nhỏ đó căn bản không phải dã thú bình thường, mà là Ma thú tuyết viêm cấp bảy! Nghênh Tiên Các này có một vị cao nhân phái Thiếu Dương ẩn cư trong sơn cốc, vì thích Tống Tiểu Hổ thẳng thắn ngây thơ, liền chỉ điểm nó một số phương pháp tu hành. Dĩ nhiên, bây giờ Tống Tiểu Hổ không ở chỗ này, đoạn kịch tình này đương nhiên không thể nào xảy ra.

Mà trong truyện Tống Tiểu Hổ lại xem tuyết viêm là mèo hoang, chạy đuổi theo cá bị trộm đi, lúc này mới gặp vị cao nhân kia. Mặc dù vị tiền bối đó tính tình lười biếng không thu Tống Tiểu Hổ làm đồ đệ, sau này còn ngại phiền phức bỏ đi, trong truyện tuy không đánh trận nào, nhưng vẫn là sư phụ lợi hại nhất của nhân vật chính!

Phải biết, bước đầu tiên nhân vật chính lớn lên chính là ở chỗ này!

Bên trong nội tâm kích động, Lăng Hạ sướng vãi ra, số mạng an bài mình đến nơi này, chẳng lẽ là để cho mình đền bù kịch tình sao?
Bình Luận (0)
Comment