Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

Chương 27

CHƯƠNG 27

Ngự Chi Tuyệt hờ hững nhìn nàng một cái, đưa tay rút kiếm bổ tảng đá bên cạnh ra làm hai nửa, cười lạnh nói: “Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, nếu không chớ trách kiếm của ta vô tình.”

Thủy Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng nó, vết thương nóng hừng hực đau dữ dội, rốt cuộc khống chế không được ngồi dưới đất “Oa oa” khóc lớn.

Có người nhận ra nàng là đại tiểu thư thành Vân Tiêu, nhanh chóng chạy tới đỡ, lại bị Thủy Vũ hung ác đẩy sang một bên. Một hồi lâu sau nàng mới nhịn được lệ từ từ đứng lên.

Chuyện này rất nhanh bị người truyền đến đại sảnh, Phong Thúc Minh cau mày nghe đệ tử rỉ tai truyền lời, nhất thời nét mặt có chút xấu hổ, may mà hai người Thủy gia đang đi bố trí pháp trận truy tung, lúc này không ở đây.

Thúy Thiên Thành nói: “Phong Chưởng môn, không phải là có tin tức gì chứ?”

Phong Thúc Minh ho hai tiếng hời hợt nói: “Không phải, chỉ là vừa rồi ái nữ của huynh cùng một tiểu đồ của ta tranh cãi với nhau, dường như làm đến rùm beng.”

Thúy Thiên Thành cười ha hả: “Vũ nhi không phải là người dễ ăn thiệt thòi, con nít thôi, để ý đến bọn chúng làm gì?”

Nhưng con gái ngươi bị thua thiệt. . . . . . Phong Thúc Minh oán thầm nói.

Quả nhiên qua chốc lát, Thủy Vũ rưng rưng nước mắt trở lại, trên bàn tay mịn màng là những vết thương dữ tợn không ngừng nhỏ máu, vết máu lấm tấm làm ướt áo hồng đào. Đừng nói Thúy Thiên Thành nhìn liền nổi giận phừng phừng, những sư huynh đệ kia của Thủy Vũ cũng đều kinh ngạc bắt đầu ồn ào lộn xộn vừa bôi thuốc cho Thủy Vũ vừa hỏi thăm. Thủy Vũ nức nở một hồi lâu mới đứt quãng nói, chỉ nói bị Ngự Chi Tuyệt quào trầy tay, không nói nguyên nhân. Đám đệ tử thành Vân Tiêu vừa nghe càng thêm tức giận không chịu nổi.

Rất nhanh, Ngự Chi Tuyệt bị kêu tới, Phong Thúc Minh lệnh nó quỳ xuống đất. Ngự Chi Tuyệt cắn răng thẳng lưng quỳ, môi vẫn quật cường mân thành một đường, kiêu ngạo tựa như con báo.

Thủy Vũ vốn muốn để Ngự Chi Tuyệt biết mình không phải dễ bắt nạt như vậy, để nó không nên coi thường mình, nhưng lúc này lại sợ phụ thân nặng tay với nó, vội vàng kéo kéo ống tay áo Thúy Thiên Thành. Thúy Thiên Thành coi như không biết, chỉ cười nói: “Phong huynh, huynh xem chuyện này nên xử lý thế nào?”

Trong lòng Phong Thúc Minh đương nhiên che chở cho đệ tử của mình, liền cười nói: “Như vậy đi, ta để Chi Tuyệt xin lỗi Vũ nhi, phạt nó cấm túc ở đình sau núi suy nghĩ một tháng không cho phép ra ngoài, vậy được chứ?”

Thủy Vũ vừa nghe liền nóng nảy, nàng khó lắm mới tới được một chuyến, phạt Ngự Chi Tuyệt ở trong đình suy nghĩ, trong khoảng thời gian này chẳng phải là càng không gặp được?

Thúy Thiên Thành biết ý nàng, nhưng hắn cũng nhìn ra tiểu tử kia không thèm để ý tới nữ nhi bảo bối của mình, lòng cũng muốn tách hai người ra, liền nói: “Ừ, như thế rất tốt.”

Mặt Ngự Chi Tuyệt không chút thay đổi đứng lên hành lễ, lạnh nhạt nói: “Thúy sư muội, thật xin lỗi.”

Tuy nói xin lỗi nhưng ánh mắt của nó lại nhìn bên cạnh, căn bản không nhìn Thủy Vũ, hơn nữa nói xong cũng theo đệ tử dẫn đường rời đi.

Thủy Vũ vừa đau lòng vừa tức giận, trực tiếp ôm cái tay bánh chưng đi tới phòng khách, Thúy Thiên Thành cũng không để ý nàng. Những chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên hắn sẽ không để trong lòng, dù sao chuyện mấu chốt bây giờ không phải cái này.

Rất nhanh có truyền tin phù truyền đến nói pháp trận đã bố trí xong xuôi.

Thủy Nguyệt mang bộ pháp khí được đặt tên là “Truy Hồn”, dựa vào quần áo người cần tìm truy ra tung tích người này. Cần ba người trở lên cùng thao tác hoàn thành, ba người tu vi càng cao, phạm vi cảm giác cũng càng rộng.

Đợi đến lúc hai vị Chưởng môn đến, Thủy Nguyệt cặn kẽ giới thiệu phương pháp sử dụng cho bọn họ, ra trận dĩ nhiên là Phong Thúc Minh, Thượng Khai cùng Thúy Thiên Thành.

Đặt quần áo Thượng Nhan vào giữa pháp khí, tất cả ba người rót lực tinh thần vào pháp khí, cảnh vật mấy trăm dặm trong nháy mắt như ảo ảnh hiện ra ngay trước mắt, cho đến khi cảnh vật bất động trên một chỗ bùn đất trống rỗng, nơi đó không một bóng người.

“Nhan nhi!” Thượng Khai trợn to hai mắt phát ra một tiếng rên rỉ, dẫn đầu thu hồi tay hướng nhanh tới mục tiêu.

Phong Thúc Minh cùng Thúy Thiên Thành nhìn nhau cũng dễ dàng nhận thấy, Thượng Nhan đã không còn trên nhân thế rồi.

Lúc đoàn người vội vàng chạy tới thì tay Thượng Khai đã run run đào Thượng Nhan lên. Nhiều ngày như vậy, thi thể đã sớm bắt đầu rửa nát, tỏa ra mùi hôi thối, mọi người hoặc không đành lòng ghé mắt, hoặc ngừng thở hơi nhíu chân mày.

“Là ai giết chết Nhan nhi của ta? Là ai ?” Thượng Khai trợn tròn mắt, ôm thân thể Thượng Nhan cắn răng nghiến lợi nói, “Là ai ác độc như vậy? Ta muốn chặt hắn thành trăm mảnh!”

Thế giới này người tu hành không mấy để ý đến sinh mạng luân thường, phụ tử tình thân so với người phàm còn lạnh nhạt hơn, nhưng nhìn nhi tử mình nuôi lớn biến thành một đống thịt thối, Thượng Khai đau lòng muốn bất tỉnh.

Thúy Thiên Thành giống như không ngửi thấy mùi hôi thối, nhích tới gần bi thương nói: “Thượng huynh nén bi thương, bây giờ quan trọng nhất là tra rõ người nào đã xuống tay với Nhan nhi. Nơi này còn có mấy vật phẩm, ta nhận ra được là túi đựng đồ của Nhan nhi , thanh Tiểu Đao kia. . . . . . Hoa văn có chút quen mắt .”

Phong Thúc Minh nghe vậy đi tới nhíu mày nói: “Xác thực. . . . . . Chẳng lẽ là vật của Thánh Nữ Phong?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù sao người của Thánh Nữ Phong ẩn cư đã lâu, ở Dị Giới này an phận một góc, huống chi bọn họ và Thánh Nữ Phong cách một vùng biển, xa nhau gần vạn dặm, Thượng Nhan làm sao chọc tới người của Thánh Nữ Phong?

Phong Thúc Minh lại nói: “Ngày đó khu vực này ta chọn làm nơi để đệ tử thi đấu, người ngoài không được vào trong, Thượng sư điệt sao lại ở nơi này?”

Thúy Thiên Thành e sợ hắn hoài nghi mình, cũng phụ họa cảm thán: “Xem ra tất cả chỉ có thể chờ tìm được hung thủ kia mới biết được.”

Thủy Nguyệt nhìn Thượng Khai bi thương, không nhịn được tiến lên thi lễ một cái nói: “Thượng tiền bối không cần khổ sở, pháp khí này được đặt tên là ‘ Truy Hồn ’, chức năng đương nhiên không chỉ giới hạn ở điểm này mà thôi. Đệ tử có thể tìm ra người cuối cùng tiếp xúc với Thượng sư đệ. Chỉ cần người nọ không cách đây hơn trăm dặm, sẽ có phản ứng.”

Loại chức năng nghịch thiên này thực tế đã bỏ xa chánh đạo rồi, nhưng hắn nhìn Thượng Khai đau lòng như thế, không nhịn được nói ra. Dĩ nhiên, còn có một phần từ lòng riêng, hắn cũng muốn biết pháp khí hắn luyện chế hai năm đến tột cùng mạnh đến mức nào!

Đợi đến lúc pháp khí được khởi động, ba dòng lực tinh thần được rót vào thi thể Thượng Nhan, thi thể nằm thẳng dưới đất vậy mà lại động!

Khi ánh mắt rửa nát một nửa của thi thể đột nhiên mở ra nhắm ngay một vị nữ đệ tử, nữ đệ tử kia hoa dung thất sắc, sợ đến thiếu chút nữa kêu thất thanh, không khỏi lui về phía sau mấy bước. Trong lòng những đệ tử khác cũng phát run. Thủy Linh lại không sợ chút nào, chỉ một mặt sùng bái nhìn ca ca mình.

Thủy Nguyệt nhắm mắt lại niệm pháp chú: “Oan hồn này, ai là người cuối cùng chạm vào ngươi, xin hãy tìm ra. . . . . .”

Khuôn mặt của hắn trang trọng nghiêm trang, lông mi buông xuống, giống như thuật mình đang thi triển không phải là cấm thuật chính phái phỉ nhổ, mà là trị liệu thuật thần thánh quang minh.

Trong lòng hai vị Chưởng môn cũng không khỏi kinh ngạc, loại triệu hoán thuật này bọn họ mới nghe lần đầu, quả nhiên truyền thuyết Thủy gia là danh bất hư truyền!

Lực tinh thần khổng lồ được rót vào, tay phải cứng đờ của thi thể bắt đầu có động tác, vạch lên không trung hai chữ “Lăng Hạ”.

“Lăng Hạ! Lăng Hạ!” Thượng Khai trừng lớn mắt đỏ ngầu nhìn chữ viết thi thể vẽ ra trên không trung, cắn răng nghiến lợi thu tay lại, hận không thể ăn sống người này!

Hắn vừa dừng lại, pháp khí lập tức dừng vận hành, thi thể Thượng Nhan liền như cọc gỗ ngã ầm xuống.

Thủy Nguyệt khống chế lực triệt tiêu, mở mắt ra nói: “Vậy cũng chưa chắc, pháp khí này chỉ có thể khiến vong linh nói ra người cuối cùng động chạm đến hắn lưu lại lực tinh thần, người này chưa chắc đã là hung thủ.”

Trên đời pháp chú tương sanh tương khắc, dù là cấm thuật nghịch thiên cũng có phần cấm kỵ.

Dù sao dùng cấm thuật gọi vong linh đã làm thương tổn mạch máu, hơn nữa vì lúc chết vong linh phải chịu thống khổ nên trong lòng sinh ra sợ hãi, không thể nói thẳng tên người giết chết mình, chỉ có thể thông qua phù chú gián tiếp hướng dẫn lợi dụng sơ hở tìm ra hung thủ, hơn nữa vong linh phải biết tên của người nọ.

Hôm đó Lăng Hạ chôn Thượng Nhan, mặc dù hơi thở Thượng Nhan đã tiêu tán nhưng lực tinh thần lưu lại trên người có thể cảm ứng được, cũng nhớ rõ hơi thở của hắn.

Phong Thúc Minh cau mày nói: “Danh tự này không quen tai, Thượng huynh chớ đau lòng, ta lập tức phái người đi thăm dò danh sách tất cả đệ tử! Lúc này hãy để Thượng sư điệt nhanh chóng vãng sinh đi đi.”

Ở đại lục này, tu giả tử vong bình muốn chuyển sang kiếp khác trong lòng phải buông xuống tất cả thù hận, ghen tỵ, tâm tình tiêu cực. Hoặc do người khác đốt cháy thân thể của hắn, ép hắn vãng sinh.

Thượng Khai cởi trường bào trên người xuống đắp lên người Thượng Nhan, cuốn hắn lại. Tâm tình hắn trầm phù mấy phen, tiêu hao rất nhiều lực tinh thần nhưng mặt mũi không chút mỏi mệt, chỉ cắn răng nghiến lợi nói: “Không tìm được người này, lòng ta khó yên! Ta muốn Nhan nhi nhìn kẻ thù chết trước mặt!”

Mọi người trở lại đại sảnh chờ, rất nhanh có đệ tử phòng kho cầm danh sách đi vào thấp thỏm bẩm báo: “Nghênh Tiên Các có một đệ tử tên là Lăng Hạ.”

Thượng Khai chợt đứng lên, một chưởng vỗ cái ghế chia năm xẻ bảy, đệ tử phía dưới vội vàng nói lại lần nữa.

Phong Thúc Minh khẽ nhíu mày, cất giọng nói: “Minh Tự, ngươi cưỡi băng vũ của ta, nhanh đem người này tới đây!”

Lúc này Lăng Hạ đang đọc sách trong phòng nhỏ của mình ở Nghênh Tiên Các, làm thế nào cũng xem không vào, mí mắt nháy liên tục. Bởi vì mấy ngày trước bố trí hội trường, Quảng Húc Tử sự chấp thuận cho mấy người bọn hắn nghỉ ngơi hai ngày.

Lúc hắn đang tâm phiền ý loạn, có người cho gọi hắn đến đại sảnh Nghênh Tiên Các. Lăng Hạ ngẩn ngơ để sách xuống, hít một hơi thật sâu, mặt mũi đã khôi phục lại vẻ bình lặng.

Đến đại sảnh, một đệ tử áo đen xa lạ lạnh lùng nhìn hắn, giống như nhìn một người chết, lòng Lăng Hạ không khỏi kinh hoảng. Hắn chưa tiến lên hành lễ hỏi, một sợi dây thừng từ lòng bàn tay đệ tử kia xuất hiện, trong nháy mắt trói chặt hắn lại.

Mấy người Quảng Húc Tử cũng ngây ngốc ngẩn ngơ, Quảng Húc Tử vội hỏi: “Sư huynh, Lăng Hạ ngày thường rất cẩn thận, lần này bố trí hội trường đã chọc họa gì chăng?”

“Hắn gây họa há có thể so với những thứ này?” Đệ tử áo đen lật người cưỡi ma thú băng vũ, tiện tay tóm Lăng Hạ trên tay, cười lạnh nói, “Lá gan của hắn thật quá lớn ….!”
Bình Luận (0)
Comment