Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 21

Lần này tuyết viêm xuất hiện rất nhanh, dường như là Lăng Hạ vừa mới đứng lên liền lộ ra cái đầu lông xù, không kịp chờ đợi lao thẳng tới, dọa Lăng Hạ sợ hết hồn.

Gà nướng mang theo mùi lá sen thơm ngát, tuyết viêm biết Lăng Hạ chỉ mang theo một con như vậy, lúc đầu còn ăn gấp, sau lại ăn chậm, híp mắt nhai ngon lành.

Lăng Hạ nhìn buồn cười, chỉ ngồi xa xa mỉm cười không đi qua quấy rầy.

Đợi đến khi tuyết viêm ăn xong rồi, động tác vẫn như cũ rất tao nhã dùng móng vuốt chùi chùi mồm mép lém lỉnh, liếc mắt nhìn Lăng Hạ rất ngạo khí quăng đuôi một cái, cũng không có ý cảm tạ chui thẳng vào bụi cỏ biến mất.

Lăng Hạ cũng không giận, dọn lá sen xương xẩu còn lại, ngâm nga bài hát đi xuống núi.

Ngày trôi qua, Lăng Hạ thường thường mang thức ăn cho tuyết viêm, có đôi khi là gà nướng, có đôi khi là thịt thỏ vân vân, tuyết viêm cũng ăn trái cây rau dưa, nhưng hứng thú kém xa thịt. Tâm cảnh giác của nó đối với Lăng Hạ rõ ràng hạ thấp rất nhiều, có lúc Lăng Hạ cố ý đến gần lúc nó đang ăn ngon lành, đầu tiên tuyết viêm còn có nhe răng làm bộ cảnh giác, sau lại không thèm nhìn, tập trung ăn uống.

Cho đến một ngày, tuyết viêm ăn hơn phân nửa con gà, do do dự dự cắn một cái đùi gà đặt bên cạnh Lăng Hạ, phía trên rõ ràng mang theo nước miếng của nó.

Lăng Hạ run rẩy môi mấy cái, chỉ chỉ mình hỏi: “Cho ta?”

Đuôi tuyết viêm đuôi vung lên, nhìn sang Lăng Hạ, trong mắt to màu hổ phách mang theo vài phần mong đợi cùng chút ít đau lòng, hiển nhiên là đau lòng đùi gà của mình.

Lăng Hạ hít sâu một cái 囧 , đồng thời cũng có chút vui vẻ, nhiều ngày như vậy mang thức ăn ngon hối lộ, tên tiểu tử này cuối cùng cũng đối đãi với mình như người một nhà rồi.

Hắn cúi người xuống cầm đùi gà lên nhìn chòng chọc một lát, cố gắng củng cố trong lòng. Ừ, nghiêm chỉnh mà nói, nước miếng ma thú giàu nguyên tố tự nhiên, sẽ không bị gì, khi còn bé hắn cũng cùng bạn cậu một miếng tớ một miếng chia sẻ que kem đấy thôi. Hắn nhẹ nhàng kéo xuống một ngụm thịt nhỏ, nhai mấy cái nuốt xuống. Gà quay này vị thật không tệ, hương thơm nồng nàn, béo mà không ngấy, so với thức ăn bình thường tốt hơn nhiều. . . . . .

Nhìn Lăng Hạ ăn không chút do dự, nét mặt tuyết viêm rõ ràng buông lỏng rất nhiều, dè dặt ngoắc ngoắc đuôi, lỗ tai lông xù rũ cụp, đáng yêu giống như nắm tuyết. Thế nhưng khi Lăng Hạ ngứa ngáy trong lòng đưa tay muốn xoa đầu nó, nó liền lui về phía sau mấy bước, khôi phục ánh mắt cảnh giác.

Lăng Hạ có chút thất vọng thu tay lại, cười nói: “Vậy ta xuống núi, ngày mai lại thăm ngươi.”

Tuyết viêm cúi đầu, hình như có chút uất ức ảo não. Cho nên lúc Lăng Hạ quay người lại, nó liền cắn vạt áo Lăng Hạ, làm hắn lảo đảo một chút.

Lăng Hạ không hiểu cúi đầu, tuyết viêm buông miệng ra cúi đầu nằm trên mặt đất, một bộ ông đây không muốn, nhưng sẽ để cho người phàm các ngươi sờ chút.

“. . . . . .” Cho nên nói, tiểu tử này cùng một dạng với Ngự Chi Tuyệt, thế nào lại đáng yêu như vậy?

Lăng Hạ ngồi chồm hổm xuống nhẹ nhàng đặt tay lên, vuốt vuốt theo phần lông xù lõm xuống phía sau lỗ tai nó, nhẹ nhàng cong cong xuống quai hàm. Hắn đã từng muôi mèo, biết làm thế nào khiến mèo nhỏ thoải mái.

Quả nhiên, thân thể căng thẳng của tuyết viêm từ từ buông lỏng, vừa lòng híp mắt nằm trên đất, còn kém lăn lộn trên đất, Lăng Hạ cười he he siết chặt thịt của nó nó cũng không phản kháng.

Mấy ngày kế tiếp, tuyết viêm và Lăng Hạ càng thân cận rất nhiều, Lăng Hạ dùng hết tháng lương rồi không mang đồ ăn lên được, tuyết viêm vậy mà cũng không có nét mặt bất mãn gì, mà là quen thuộc dựa vào người Lăng Hạ, để hắn gãi ngứa.

Ngày này, Lăng Hạ đùa với tuyết viêm, làm bộ muốn tung nó lên cao, tuyết viêm khinh bỉ liếc hắn một cái, đột nhiên lật người rơi xuống mặt đất. Lăng Hạ chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh quất vào mặt, thổi trúng dường như mở mắt không ra. Khi hắn có thể nhìn rõ ràng tình cảnh trước mắt thì nhất thời sửng sốt —— trước mắt không còn nắm tuyết dễ thương đó, mà là ma thú màu trắng lớn như mãnh hổ!

Cặp mắt vốn màu hổ phách trong suốt cuả tuyết viêm cũng thay đổi thành màu đỏ thắm, lông trên người đột nhiên dài hơn mấy tấc, móng vuốt sắc bén như dao có chừng dài hơn ba tấc!

Nó hống khiếu một tiếng lên không trung phun ra hơn ngọn lửa dài đỏ ngầu, tạo ra sự chênh lệch rõ ràng với bộ lông tuyết trắng trên người. Lăng Hạ không tự chủ được lui về sau hai bước, trong lòng rét run, đây mới là diện mạo chân thật của ma thú cấp bảy a. . . . . .

Tuyết viêm hướng Lăng Hạ lắc lắc đầu cúi thấp thân thể, con ngươi màu đỏ không có ác ý, mà là kích động hưng phấn. Lăng Hạ liền yên tâm, đây là muốn mình ngồi lên sao?

Hắn cẩn thận từng li từng tí dạng chân ngồi lên, thử ôm cổ của tuyết viêm, tuyết viêm vừa gầm nhẹ một tiếng, tứ chi phát lực, mang theo hắn chợt nhảy lên một gốc cây cao mười mấy trượng.

Lăng Hạ bị gió quất vào mặt đột nhiên vọt lên cây cao liền choáng váng. Tuyết viêm cảm thấy hắn khẩn trương, càng thêm hả hê tăng tốc độ nhanh hơn, mang theo vài phần khoe khoang ở trên không trung trái vọt phải nhảy, làm chim chóc trong rừng cả kinh từng trận bay lên. Tóc Lăng Hạ cũng bị gió thổi bay, vội vàng dùng sức cúi thấp người ôm cổ tuyết viêm.

Một lát sau Lăng Hạ mới thích ứng được, nâng người lên nhìn cây cối nhanh chóng vụt qua, tốc độ tuyết viêm chắc chắn vượt qua xe thể thao! Hơn nữa khi tuyết viêm tung người nhảy lên không trung, lúc thân thể xinh đẹp giãn ra, một người một thú quả thật giống như đang phi hành trên không trung.

“Ngươi rất lợi hại a!” Lăng Hạ than thở siết chặt lỗ tai lông xù của tuyết viêm.

Tuyết viêm hả hê quay đầu liếc hắn một cái, vuốt dưới dùng lực, nhảy cao hơn.

Đang lúc Lăng Hạ vừa lòng hưởng thụ gió mát thì lại cảm thấy lỗ tai dài của tuyết viêm đột nhiên dựng lên, rõ ràng co rúm lại một chút, rất nhanh từ trên cây nhảy xuống vững vàng dừng chân.

Lăng Hạ đang nghi ngờ không hiểu, chỉ nghe thấy một giọng nam hết sức trầm thấp hùng hậu nói: “A Ly, khó trách mấy ngày này ngươi ngày ngày muộn về, thì ra là tìm mấy đứa nhóc chơi đùa.”

Lăng Hạ sững sờ, ngắm mọi nơi, chỉ thấy cách đó không xa trong bóng cây đang có một nam nhân khuôn mặt trắng như tuyết mang mặt nạ bằng gỗ đứng đó. Hắn khoanh tay mà đứng, trên người mặt một bộ trường sam màu trắng đơn giản, nhìn thoáng qua quả thật giống như Sơn Tinh quỷ quái, sau mặt nạ làm một đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm bọn họ bên này.

Hắn biết người này tất nhiên là chủ nhân tuyết viêm, vội vàng nhảy xuống khỏi người nó.

Tuyết viêm lăn lộn trên mặt đất, thân thể thu nhỏ lại cực nhanh, đứng lên liền lại khôi phục bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, cọ cọ lăn lộn lấy lòng người đeo mặt nạ.

Lăng Hạ biết vị ẩn sĩ này sợ phiền phức, lập tức không hành lễ cũng không dùng kính ngữ, chỉ cười nói: “Tại hạ là đệ tử mới ở Nghênh Tiên Các Lăng Hạ, trước đó vài ngày nướng cá bên bờ sông quen được A Ly, chỉ là, hôm nay mới biết tên của nó.”

“A, thì ra là vậy.” Người đeo mặt nạ gật gật đầu nói, “Chả trách mấy ngày nay nó trở lại cũng không ăn ngon cơm.”

A Ly linh xảo nhảy lên bả vai hắn, dùng sức cọ xát, dáng vẻ lấy lòng, miệng ô ô kêu không biết nói cái gì.

Người đeo mặt nạ bị nó cọ không nhịn được, ngạc nhiên nói: “A Ly rất ít quan tâm tới người ngoài, vậy mà lại thích tiểu tử ngươi?”

—— Đương nhiên là bởi vì nó yêu thức ăn hơn!

Lăng Hạ cười nói: “Có thể là vì ta và A Ly hữu duyên, ta cũng rất thích nó.”

Người đeo mặt nạ kia cẩn thận nhìn chăm chú hắn một hồi, ánh mắt nghiêm nghị, chỉ nhìn thôi đã làm Lăng Hạ mơ hồ sợ hãi. Hắn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười, trên mặt không có một tia khiếp ý.

Người đeo mặt nạ đột nhiên bật cười: “Đứa trẻ này cũng thú vị, đi theo ta.” Hắn nói xong xoay thân hình thoắt một cái, đã ở biến mất không tung tích.

Lăng Hạ không chút do dự đi theo, A Ly nhìn hắn một cái nhảy lên cây đi theo người đeo mặt nạ, động tác chậm hơn nhiều. Lăng Hạ điều chỉnh hô hấp đi theo nó, không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi mệt thở hổn hển. Khi nhìn thấy một túp lều nhỏ ở xuất hiện sau rừng trúc, trong lòng hắn vui mừng, biết đây chính là nơi muốn đến.

Người đeo mặt nạ tà tà nằm trên ghế, điệu bộ lười biếng, nghe động tĩnh chỉ hé mở mí mắt một chút: “Ừ, quả nhiên không có chút cơ sở tu hành. Nói đi, ngươi không biết ta là ai, sao dám đi theo ta tới nơi này?”

Lăng Hạ cẩn thận nghĩ một chút, người đeo mặt nạ này không biết đã sống bao nhiêu năm, không bằng mình nói thật. Hắn liền thản nhiên nói: “Ta muốn trở nên mạnh mẽ, ngài có thể giúp ta sao?”

Trong truyện người trước mặt thích phẩm chất hồn nhiên trực sảng cùng bền bỉ của Tống Tiểu Hổ, hắn không học được vẻ hồn nhiên của Tống Tiểu Hổ, như vậy không ngại biểu hiện thản nhiên chút.

“Ha ha. . . . . .” Người đeo mặt nạ nở nụ cười cười vài tiếng, lấy tay ngăn lại, Lăng Hạ thấy hoa mắt, một giây kế tiếp người đeo mặt nạ đã đặt tay trên tại đính đầu hắn, nhất thời sợ hết hồn. Nhưng muốn lui về phía sau, thân thể lại như bị cố định, không thể động đậy được chút nào, một cỗ khí kỳ quái từ đính đầu rưới vào cơ thể hắn, giống như có vô số dòng nước lũ tùy ý chảy xiết vào bên trong thân thể hắn, trái tim không khỏi càng đập càng nhanh, trán không lâu lắm liền đầy mồ hôi.

Người đeo mặt nạ tiếc nuối thu tay về, rất nhanh nằm lại: “Rất đáng tiếc, tư chất của ngươi thật bình thường. Mặc dù trong cơ thể có long hổ lực cùng một ít năng lượng nguyên tố hệ mộc, nhưng theo ta thấy, cho dù ngươi cố gắng hơn người khác khó thành danh.”

“Ta biết rồi.” Tim Lăng Hạ vẫn đập bình bịch, hắn xoa mồ hôi trên trán một chút trịnh trọng nói, “Nhưng ngay cả thử cũng không thử liền buông tha thì chẳng phải một tia hi vọng cũng không có?”

Sá! Ông đây phải cố sống đến ngày hai đứa bé lớn lên thay đổi kịch tình mới có thể an tâm tìm cơ hội xuyên trở về a!

Không ngờ Lăng Hạ Lập tức khắc trả lời như vậy, người đeo mặt nạ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh cười lên: “Nếu như thế, gần đây cũng chẳng có chuyện gì, chúng ta liền thử xem ngươi có bao nhiêu quyết tâm.”

Chân hắn vẽ một đường, Lăng Hạ trơ mắt nhìn mặt đất dưới chân mình xuất hiện một xết rách trống rỗng, không kịp hét lên kinh ngạc liền trực tiếp ngã xuống.

—— Sá! Ông đây không nhớ trong truyện nhân vật chính có đoạn này, không cần kỳ thị vật hy sinh a!

Chờ Lăng Hạ mở mắt, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong bụi cỏ, không khí tràn đầy hương cỏ cây nhàn nhạt, đặc biệt dễ ngửi. Hắn nhanh chóng nhảy dựng lên ngắm nhìn bốn phía, cảnh sắc chung quanh như mộng như ảo, đóa hoa tươi đẹp, liễu xanh thành ấm, cách đó không xa có một tòa kiến trúc hoa lệ, hiển nhiên không phải là nơi trước.

Đây là nơi nào? Lăng Hạ ngẩn ra, không trung rất nhanh vang lên giọng nói của người đeo mặt nạ: “Đi tới căn phòng thứ hai.”

Lăng Hạ cả kinh, giọng nói này không biết từ đâu mà đến, quả thật cùng tràn ngập toàn bộ không gian giốngnhư. . . . . .

Không gian? Ánh mắt hắn sáng lên nhất thời tỉnh ngộ, mình chắc chắn đang ở trong không gian của người đeo mặt nạ!

Dị năng lực ở thế giới này trừ các loại thuộc tính năng lượng nguyên tố còn có rất nhiều loại năng lực trâu bò khác, năng lực không gian chính là một trong số đó. Năng lực không gian giống như túi đựng đồ, cất trữ đồ nhưng không đồng dạng như vậy, cũng không phải khai thác bảo khí, mà là người tu hành tự thân tu luyện ra được, gần giống như không gian thực tế.

Khụ, trong truyện Dị Năng Giả có không gian trâu bò nhất là chính là Tống Tiểu Hổ và Ngự Chi Tuyệt tương lai, hai người đều đạt huyền hoàn cấp mười trong truyền thuyết, có thể kiến tạo không gian theo như lý tưởng của mình, nuôi trồng linh thảo linh thạch, còn có thể sửa đổi thời gian bên trong không gian, làm thời gian ở ngoại giới và bên trong chênh lệch gấp mấy trăm lần.

Lăng Hạ ước ao ghen tị nha….!

Người đeo mặt nạ rất nhanh lại lên tiếng, lười biếng nói: “Đi tới phòng thứ hai, mở tủ sách ra.”

Lăng Hạ không suy nghĩ nhiều, theo người đeo mặt nạ phân phó tìm được một quyển sách ố vàng cũ kỹ tận cùng bên trong, dày chừng ba cm, cầm trong tay nặng trĩu.

“Trong túi ở ngoài cửa có một mầm cỏ Ngọc Hư, phương pháp trồng ghi trong sách. Nếu ngươi có thế làm nó nảy mầm trong vòng ba canh giờ ta liền tin quyết tâm của ngươi.” Giọng người đeo mặt nạ rõ ràng mang theo một tia hả hê xem trò vui.
Bình Luận (0)
Comment