Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 77

Ngày thứ hai giờ mẹo Lăng Hạ đã rời giường, cùng bọn An Huy Yên là bốn người phụ trách cho mấy con bạch đầu ưng ăn.

Bạch đầu ưng cấp năm đã có trí thông minh nhất định, nơi bọn chúng hoạt động cũng lớn hơn nhiều Lục Dực, là ở phía trên vách núi đen. Chủng ma thú này mặc dù số lượng thưa thớt, nhưng bạch đầu ưng trưởng thành lại rất ít khi trông nom chim ưng non là chết hay sống, về tối, chim ưng non thậm chí có khi chết đói, bọn họ chủ yếu phụ trách nuôi chim ưng non.

Lăng Hạ cùng An Huy Yên nhảy lên ma thú kéo xe, lồng tre trong xe đều là thịt tươi to bằng lòng bàn tay—— đây là thức ăn của chim ưng non, hai người khác phụ trách một chiếc xe khác.

Ở trên sơn đạo lắc lư hơn nửa canh giờ cuối cùng đã tới phía sau núi, trên đường đi An Huy Yên nói cho Lăng Hạ một vài chú ý của công việc, Lăng Hạ đều nhớ hết. Cuối cùng An Huy Yên lại nói, lúc đi nhất định phải rón rén, bởi vì tổ ưng phía dưới không xa còn có một con bạch đầu ưng trưởng thành hàng năm không rời khỏi vách núi—— nếu chọc tới nó, đoán chừng tánh mạng đoàn người sẽ gặp nguy hiểm.

[Con bạch đầu ưng này chính là con bạch đầu ưng của Chử Ẩn xuất hiện ở Quyển 2 và 3 mà mình đã nói nó sẽ là thú của Lăng Hạ đó J ]

Mọi người tách thịt ra bỏ vào trong sọt tre cõng lên lưng, lại ném dây thừng xuống, sau đó dọc theo vách núi cẩn thận bò xuống dưới. Trước kia mặc dù Lăng Hạ không tham gia hoạt động leo núi gì, nhưng bây giờ phản ứng thân thể bén nhạy, cho nên rất thuận lợi.

Rất nhanh đến nơi khe hở vách núi, một đám tổ ưng ở chỗ đó.

An Huy Yên chỉ chỉ một thạch động phía dưới vách đá, ý bảo bạch đầu ưng trưởng thành ngụ ở nơi đó, để Lăng Hạ cẩn thận.

Những con chim ưng non chỉ chừng một con gà, miệng vừa sắc vừa nhọn, cánh chưa phát dục thành thục như cánh của một con dơi, nhìn qua rất hung ác. Lăng Hạ đếm, tổng cộng chừng ba mươi con.

Không qua An Huy Yên có nói, chủng ma thú bạch đầu ưng này hùng nhiều thư ít, kỳ ấu niên là ba năm, cho nên chừng này không coi là nhiều. Nếu không kịp đưa mồi cho bọn chúng, những con chim ưng non rất có thể sẽ trở thành thức ăn của đồng loại.

Chim ưng non nghe thấy mùi thịt, liền líu ríu kêu lên, Lăng Hạ vội vàng học bọn họ ném từng cục thịt vào. Những sức ăn của chim ưng non cực lớn, hơn nữa ham muốn chiếm hữu mạnh, dù ăn no cũng liều mạng dành thịt giấu trong sào huyệt của mình, Lăng Hạ nhìn đám chim ưng non đấu nhau túi bụi giống như chọi gà, cảm thấy da đầu tê dại —— còn nhỏ đã hung mãnh như vậy, con bạch đầu ưng trưởng thành kia hẳn là rất lợi hại a?

Tất cả thịt đều ném vào, Lăng Hạ dùng lá cây xoa xoa dầu mở trên tay, đi theo An Huy Yên lui ra ngoài.

Công việc này làm liên tiếp vài chục ngày, Lăng Hạ cảm giác sức lực của mình càng lúc càng lớn, bước chân cũng càng ngày càng vững vàng, từ trên xuống dưới vách núi cho dù không dùng dây cũng không tốn sức chút nào. Dĩ nhiên, bởi vì đi cùng bọn An Huy Yên, hắn không để lộ ra chuyện này.

Một ngày kia Lăng Hạ vẫn cùng mọi người lên núi, đêm hôm trước đổ một trận mưa to, nước sông tăng vọt, đường núi bùn lầy khó đi. Cho bạch đầu ưng ăn lại không thể trì hoãn, bọn Lăng Hạ chỉ đành phải nhảy xuống xe, mỗi người cõng giỏ thịt làm bằng trúc lên núi.

Một đường thuận lợi tới tổ ưng, những con chim ưng non vì đói bụng đã bắt đầu tranh đấu, mọi người vội vàng ném thịt vào.

Đợi đến lúc trèo lên, An Huy Yên sơ ý trượt chân, luống cuống tay chân khó có thể duy trì thăng bằng, hoảng sợ “A” kêu to một tiếng ngã xuống phía dưới.

Tất cả mọi người thất kinh, Lăng Hạ không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy dọc theo vách núi đi xuống, đuổi theo mười mấy thước rốt cuộc cũng kéo được cánh tay An Huy Yên. Nơi này đã thoát khỏi phạm vi dây thừng, Lăng Hạ bị tuột xuống một đoạn, rốt cuộc dùng cái tay rãnh kia túm được một tảng đá giữ vững thân thể. Hắn nhìn vực sâu vạn trượng phía dưới, vội vàng chuyển tầm mắt sang nơi khác, hoảng sợ toát một đầu mồ hôi lạnh.

Hai người khác không dám lớn tiếng gào thét, chỉ đè thấp giọng hô xuống: “Tiểu Đao, cố chịu chút, chúng ta đi lên ném dây cho các ngươi!”

Lăng Hạ gật đầu với bọn họ một cái, hắn xách theo An Huy Yên cũng không phí nhiều sức, chỉ là, vách núi này quá mức cao, không cẩn thận một chút sẽ té đi xuống. An Huy Yên cũng kinh hãi hai chân đạp đạp, nắm chặt cổ tay Lăng Hạ, thật khó mới đứng vững được thân hình.

Lăng Hạ đột nhiên cảm thấy sau lưng rét lạnh, có thứ gì đó đang ngó chừng bọn họ!

Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, liền sợ hết hồn —— bọn họ bây giờ cách chỗ con bạch đầu ưng trưởng thành mà An Huy Yên nói chỉ có bảy tám thước!

Một cái bóng mờ lớn giống chim từ từ bước đi thong thả đến cửa động, quả nhiên cả người chỉ có cái đầu màu trắng, ưng nhãn sắc bén hung hăng nhìn chằm chằm hắn. Kỳ lạ là, lông vũ trên người con bạch đầu ưng này rất ngắn, thậm chí có chỗ không dài bằng đám chim ưng non, có nơi thậm chí lộ ra da thịt trụi lủi, nhìn hết sức khó coi.

[ ==” Em quá thảm ợ!]

Đây chính là con bạch đầu ưng năm đó bị A Ly đốt trụi lông, tu vi giảm không nói, còn bị Chử Ấn ghét bỏ. Những năm nó đi theo Chử Ấn ưng sinh đại sự chưa giải quyết, sau này bị hủy dung càng thêm vô vọng, bởi vì tự ti ngày ngày núp trong tổ ưng đợi mấy con bạch đầu ưng khác về tổ mới dám đi ra ngoài.

An Huy Yên cả kinh không nhịn được gọi ra tiếng, những tin đồn có liên quan đến sự tàn bạo của bạch đầu ưng làm cho gã sợ đến luống cuống tay chân bới đá muốn bò lên, động tác này càng thu hút sự chú ý của bạch đầu ưng. Nó dang đôi cánh giống như ác ma, như sao chổi đánh tới hai người trên vách đá.

Gió mạnh mãnh liệt không mở mắt ra nổi, đôi ưng trảo của bạch đầu ưng nhắm ngay An Huy Yên muốn bò lên trên, muốn xé thành gã mảnh nhỏ!

Hai người trên vách núi lúc này cũng nhìn thấy tình cảnh phía dưới, con bạch đầu ưng này vốn cấp tám, bởi vì bị thương nặng nên tu vi tụt xuống cấp sáu. Dù vậy, đối phó với mấy người tu hành vẫn dễ dàng, huống chi người bình thường?

Hai người kia cả kinh lăn một vòng chạy xuống núi, ngay cả kêu cũng không dám kêu, e sợ thu hút sự chú ý của nó.

Lăng Hạ biết chuyện quá mức khẩn cấp, hét lớn một tiếng buông tay chợt nhảy tới, dùng sức kéo lấy hai móng bạch đầu ưng, kéo nó lệch sang một bên.

Bạch đầu ưng không ngờ cả con người cũng dám bắt mình, liền giận tím mặt, dùng sức vung qua vung lại muốn vứt Lăng Hạ xuống dưới vách núi. Lăng Hạ bị nó lay đến đầu óc choáng váng, nhưng mà vẫn dùng sức nắm chặt cặp chân bạch đầu ưng không buông. An Huy Yên dường như nhìn ngốc ra, dùng sức bới lấy vách đá, môi run rẩy nói: “Tiểu, Tiểu Đao. . . . . .”

Bạch đầu ưng quăng một hồi không nhịn được, phát ra một tiếng kêu chói tai, bay qua tảng đá. Lăng Hạ biết không hay, trong lúc bối rối rốt cuộc hắn nghĩ đến mấy năng lượng trong cơ thể, nhanh chóng vận ra ngoài, eo ếch dùng lực, phi thân nhảy lên trên người bạch đầu ưng!

Lăng Hạ vừa mừng vừa sợ, vội vàng dùng hai chân vững vàng kẹp cổ bạch đầu ưng, hai cánh tay huơ lung tung bắt được lông chim trên đầu nó cố định thân hình.

Bạch đầu ưng kêu thảm một tiếng, thanh âm quả thực là vang tận mây xanh. Thật ra thì lông chim nó hết sức bền chắc, người bình thường rứt xuống không được, nhưng nó thật sự là bị A Ly dọa sợ, lập tức không dám lay động nữa, e sợ Lăng Hạ thật sự nhổ lông chim vất vả lắm mới nhú ra của nó.

Lăng Hạ kinh ngạc phát hiện con bạch đầu ưng này từ từ bay vững vàng, hắn đương nhiên không dám buông ra, vẫn nắm chặt. Bạch đầu ưng kêu đau một tiếng, nó không biết làm sao để trao đổi cùng con người này, mình đã không muốn công kích hắn, hắn còn làm vậy!

Một người một con ưng liền giằng co, bạch đầu ưng lười quá nhiều ngày, từ từ bay hưng phấn lên, mang theo Lăng Hạ càng bay càng cao.

Lăng Hạ ngạc nhiên nhìn bầu trời màu xanh như gần trong gang tấc hòa chung với khói trắng vờn quanh, mặt trời cũng lớn hơn nhiều so với thường ngày. Hắn cúi đầu nhìn một cái, phía dưới là một tầng mây, con bạch đầu ưng này sao lại mang hắn bay cao như vậy?

Chưa từng gặp qua cảnh sắc đẹp như vậy, hắn thậm chí xem đến ngây ngẩn.

Bạch đầu ưng một hồi xuống thấp một hồi lên cao, nhưng rõ ràng khống chế thân hình rất vững. Sống lưng cứng ngắc của Lăng Hạ dần dần buông lỏng, thậm chí còn dịch dịch cái mông chỉnh thân thể thoải mái hơn một chút, hắn hơi kinh ngạc, con bạch đầu ưng này sao lại ôn thuần như vậy? Quả thực là không thể tưởng tượng nổi. . . . . .

Hắn nắm một hồi lòng bàn tay đều toát mồ hôi, bất tri bất giác buông lỏng để tay lên cổ của bạch đầu ưng. Thân hình bạch đầu ưng dừng lại, lập tức muốn hất Lăng Hạ ra, chợt hướng bên trái hoa lệ xoay người một cái.

Thân thể Lăng Hạ không tự chủ rơi xuống, cả kinh “A” kêu một tiếng. Hắn vội vàng dùng đôi tay dùng sức ôm cổ bạch đầu ưng, bị lộn nhào suýt chút nữa nôn ra. Hắn không biết vì sao con bạch đầu ưng này lại đột nhiên phát điên, dùng sức buộc chặt đôi tay, bạch đầu ưng lại ầm ĩ lợi hại hơn.

Trong lúc vô tình Lăng Hạ bắt được lông chim trên đầu bạch đầu ưng lần nữa, bạch đầu ưng giận dữ liền như bóng cao xu xì hơi yên tĩnh lại.

Như thế mấy phen, rốt cuộc Lăng Hạ cũng phát hiện ra nhược điểm của bạch đầu ưng, nó quan tâm chính là mấy cọng lông ngắn ngủn trên đầu này a Sá! Kết hợp với cái đầu bạc này thật sự không hoa lệ chút nào!

Hắn dùng lực níu chặt mấy cọng lông chim, miệng đe dọa nói: “Mang ta về! Trở về!”

Bạch đầu ưng cúi gằm đầu quanh quẩn trên không trung mấy vòng bay xuống, cảm thấy bụng đầy bi phẫn không chỗ phát tiết.

Rất nhanh bay đến vách núi, An Huy Yên vẫn tội nghiệp bới lấy vách đá, nhìn thấy bạch đầu ưng bay tới đây suýt nữa sợ ngất đi. Khi gã thấy Lăng Hạ cưỡi bạch đầu ưng, miệng mở to có thể trực tiếp nuốt trứng gà rồi !

“An Huy Yên đại ca, nhảy lên!” Lăng Hạ không dám buông tay, ý bảo bạch đầu ưng tiến tới.

An Huy Yên theo bản năng lắc đầu, tay của gã nắm lấy vách đá nửa ngày đã bắt đầu run rẩy, sắp không chịu nổi.

Lăng Hạ cau mày nói: “Mau lên!”

Cuối cùng An Huy Yên lấy dũng khí nhảy lên, bạch đầu ưng cắn răng nghiến lợi đưa bọn họ lên vách núi.

Lăng Hạ bảo An Huy Yên chạy trước, hắn nắm lông chim của bạch đầu ưng không dám buông lỏng, cảm xúc của con bạch đầu ưng này thật sự biến đổi quá nhanh, khó bảo đảm nó sẽ không giật mình công kích.

An Huy Yên chần chờ nhìn Lăng Hạ một chút, rốt cuộc lung tung chạy.

Nhìn bóng dáng của gã xa xa biến mất không thấy nữa, Lăng Hạ thở phào nhẹ nhõm. Hắn cầm mấy cọng lông chim không có cách nào, trầm mặc hồi lâu nói: “Ta buông ra ngươi sẽ công kích ta sao?”

Hắn nói xong liền bật cười, hắn nói chuyện với con súc sinh lông lá này, đối phương nghe hiểu được sao?

Nào biết hắn vừa nói thế, bạch đầu ưng liền mềm mại kêu một tiếng, hình như có ý chịu thua.

Cũng không thể vẫn giằng co ở chỗ này mãi đi?

Lại đợi nửa canh giờ, Lăng Hạ dồn hết lực lượng bên trong thân thể xuống chân, chợt nhảy xuống liền hướng chân núi chạy đi. Hắn biết tốc độ của bạch đầu ưng cực nhanh, liền chuyên hướng vào trong rừng mà chui, không quay đầu lại điên cuồng chạy về phía trước.

Chạy một hồi không nghe thấy phía sau có động tĩnh, Lăng Hạ không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn. Con bạch đầu ưng kia nản lòng thoái chí cúi gằm đầu đứng phía xa, một bộ gặp khốn cảnh, cũng không có đuổi tới trả thù.

Lăng Hạ ngẩn người, vẫn nhanh chóng xuống núi, trở về muộn lời đoán chừng sẽ có người lên tìm.

Mới vừa rồi hắn vậy mà lại cảm thấy con ưng trụi lông này có mấy phần đáng yêu. . . . . . Sá!

Lần này bị kinh sợ, bọn An Huy Yên đi tìm quản sự đệ tử yêu cầu đổi đồi, quản sự đệ tử không chút để ý nhìn bọn hắn mấy lần, ba người kia không dám nói nữa. Lăng Hạ cũng khuyên bọn hắn mấy câu, không biết tại sao, mặc dù bạch đầu ưng hung mãnh, hắn nghĩ tới bộ dạng con ưng hắn nhìn thấy cuối cùng đó như tiểu tức phụ bị khinh bỉ lại cảm thấy buồn cười, sợ hãi cũng biến mất hầu như không còn.

Ngày hôm sau vẫn đẩy xe đi, Lăng Hạ nhìn bọn hắn run run rẩy rẩy, liền cười nói: “Vậy các ngươi ở phía trên chờ ta đi, ta đi xuống.”

Ba người kia rốt cuộc yêu thương tánh mạng của mình, dù thật xin lỗi nhưng vẫn lưu lại phía trên. Lăng Hạ một người lại nhẹ nhõm không ít, nhanh chóng leo lên leo xuống mấy lần, đút hết mấy con ưng non kia. Một chuyến cuối cùng hắn thúc giục ba người kia đi về trước, bởi vì chuyện kế tiếp chỉ sợ bọn họ sẽ sợ hơn.

Bên trong giỏ trúc cuối cùng có một khối thịt chín, các loại gia vị đều cho đầy đủ, hầm cách thủy hết sức thơm. Bây giờ hắn có chút tiền để dành, đặc biệt đem chút tiền ủy thác đệ tử nhà bếp nấu.

Hắn muốn thuần dưỡng con bạch đầu ưng kia. Trong khoảng thời gian này hắn hiểu biết thế giới này rất rõ, không ít người nuôi ma thú, ở chung tốt thậm chí còn ký khế ước. Hắn muốn sống thoải mái ở thế giới biến thái này, đương nhiên phải trở nên mạnh hơn mới được.

Lăng Hạ dọc theo vách núi cẩn thận đi tới gần thạch động, ném khối thịt chín kia vào.

Hắn chờ thật lâu, con bạch đầu ưng kia ở cửa động chợt lóe —— cục thịt bị nó tha vào, nhưng không thèm liếc hắn một cái. Lăng Hạ cũng không thất vọng, mỉm cười cõng giỏ trúc bò lên trên.

Sao đột nhiên hắn có cảm thấy hình như mình đã làm những chuyện tương tự như vậy. . . . . .

Liên tiếp cho ăn mấy ngày, ngày này Lăng Hạ đang muốn bò lên trên, đột nhiên nghe thấy một trận gió phía sau. Hắn kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy con bạch đầu ưng kia đang ở phía sau hắn cách đó không xa vỗ cánh, vẫn một bộ gặp khốn cảnh rũ đầu xuống.

Khóe miệng Lăng Hạ giật giật.

. . . . . . Cuộc sống, không đúng, phải là ưng còn sống là còn hi vọng đấy! Đừng ngày ngày gục đầu ủ rủ như vậy được chứ?
Bình Luận (0)
Comment