Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 9

Sự nghiệp giáo dục là gánh nặng đường xa, cho nên mới nói, những đạo lý nghe rất ngu rất ồn ào này sau này đừng nói nữa, lúc nói, trong đầu Lăng Hạ cũng chỉ có Nghê Bình* đại tỷ đi ngang qua sân khấu. . . . . .

*Diễn viên Trung Quốc

Hắn vẫn rất có lòng tin với việc mình có thể cải tạo nhân vật phản diện, Ngự Chi Tuyệt nói là nói như vậy, nhưng ở trong nước cũng không bỏ rơi mình, cũng để ý an nguy của Tống Tiểu Hổ, đây nói rõ nó chắc chắn không phải như nó nói không quan tâm bất luận kẻ nào, ít nhất vẫn có ý thức đồng bạn.

Địa điểm phái Thiếu Dương thu nhận đệ tử cũng không khó tìm, đi tới chỗ có nhiều người là được. Lăng Hạ hỏi thăm một chút, khách quý được mời tới đều ở trong phòng khách nội bộ của phái Thiếu Dương, bây giờ bọn họ căn bản không được phép đi vào tìm người.

Lăng Hạ đành phải ghi danh trước, lấy ba tờ giấy ghi danh tự, tên cùng số danh phù, may mắn không phải bỏ tiền.

Tương đối phiền phức là bây giờ nơi nào cũng là người, bọn họ lại không có đồng nào trong người, ngay cả đống rơm rạ cũng tìm không ra, cuối cùng hai người tựa vào góc tường miễn cưỡng ngủ một đêm.

Ban đêm Lăng Hạ nhìn thân thể nho nhỏ của Ngự Chi Tuyệt tựa vào tường thật đáng thương, nhẹ nhàng xoay người nó lại tựa vào đùi mình. Sáng sớm khi Lăng Hạ tỉnh lại, không ngoài dự đoán nhận được đôi mắt xem thường, hắn cũng cười cười liền tha thứ cho đứa bé không thích bị người khác động chạm này, dùng sức xoa bắp đùi tê dại của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau nhịn đói cầm thẻ ghi danh đi gia nhập, Lăng Hạ xốc lại tinh thần, lôi kéo Ngự Chi Tuyệt theo đại bộ đội tràn vào, không ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm bóng dáng của Tống Tiểu Hổ. Nào biết vào hội trường sơ thí cũng chỉ gặp mấy trưởng bối cùng một vài đệ tử trẻ tuổi tổ chức kỷ luật phái Thiếu Dương, không hề thấy bóng dáng những người được mời tới.

Người tới báo danh chừng hơn một ngàn, Ngự Chi Tuyệt coi như ít tuổi nhất, thường thấy nhất là cỡ từ mười lăm đến hai mươi lăm tuổi, còn có số ít ba mươi tuổi trở lên.

Thế giới này thiết định kẻ mạnh là vua, càng mạnh mệnh càng dài, giống như cha Ngự Chi Tuyệt, lúc chết cũng chừng hai trăm tuổi, mẹ thì đã hơn sáu mươi tuổi, hoàn toàn được xưng tụng là trâu già gặm cỏ non. Còn người bình thường không tu hành nhiều lắm là sống đến bảy tám chục tuổi, một người có thích hợp tu hành hay không, vốn đã được quyết định trước ba mươi tuổi, lần này phái Thiếu Dương giới hạn tuổi tác là ba mươi lăm.

Không có bất kỳ lời dạo đầu, mọi người được phân tổ đi theo đệ tử phụ trách tổ rời đi. Hai người bọn họ bị phân đến tổ khác nhau, Lăng Hạ cũng không lo lắng, bởi vì hắn biết rõ nội dung sơ thí, chỉ khảo nghiệm tư cách của những đệ tử ghi danh, ví như bên trong thân thể có nguyên tố năng lượng hay không, thể năng như thế nào vân vân, không khác kiểm tra sức khoẻ là mấy. Chỉ là dù yên tâm, Lăng Hạ vẫn nhịn không được nói không ngừng mấy câu, vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt không kiên nhẫn nhưng cũng không phản bác.

Một đội năm mươi người, do đệ tử phái Thiếu Dương dẫn từng đội vào những phòng riêng biệt. Thế giới này tu hành không có gì khác ngoài năm chủng loại đó, chỉ cần những đệ tử này có thể lộ ra sở trường một mặt là có thể thông qua khảo nghiệm.

Lăng Hạ vì thân có long hổ lực, rất nhanh được thông qua sơ thí, bên trong thân thể hắn cũng có phản ứng của nguyên tố năng lượng, khi hắn để tay lên mặt ly nước có thể gấp lực lượng lên trăm lần thì bên trong ly nước có một hạt mầm nho nhỏ như ảo thuật chậm rãi nở ra hai phiến lá non.

Hắn không khỏi mừng rỡ, không ngờ thân thể này còn có nguyên tố hệ mộc.

Nguyên tố hệ mộc mặc dù không có uy lực như hệ lôi, hệ lửa, hệ nước nhưng cũng đại biểu cho một hệ sinh mạng hiếm thấy. Vị tu giả dị năng hệ mộc cao cấp không chỉ có thể rút ngắn thời kỳ sinh trưởng của linh thảo, còn có thể nâng cao tỉ lệ sống sót của bọn chúng. Nói cách khác, mỗi tu giả dị năng hệ mộc cao cấp cũng có thể biến thành tài chủ bằng việc bán linh thảo nha!

Ở thế giới này ăn dược mặc dù không có tu chân, nhưng lại rất có tác dụng trong việc nâng cấp vũ khí.

Dĩ nhiên, có phản ứng nguyên tố cũng chưa chắc đã thành công trong lĩnh vực này, Lăng Hạ lạc quan lựa chọn bỏ qua điểm này.

Năm mươi người mà chỉ có mười mấy người thông qua khảo nghiệm, Lăng Hạ báo tên và số thứ tự của mình rồi nhanh chóng qua khu nghỉ ngơi tìm Ngự Chi Tuyệt, sau đó sẽ có người tới thông báo cho bọn họ nội dung khảo nghiệm vòng kế tiếp.

Lúc Lăng Hạ xa xa nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt thì da đầu đã tê rần —— Ngự Chi Tuyệt đang trợn mắt trừng nhau với một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mặc hoa phục lưng mang trường kiếm, mọi người chung quanh vây một vòng xem náo nhiệt.

Áo Ngự Chi Tuyệt bị xé rách một mảng lớn, hình như là do động thủ. . . . . .

Lăng Hạ vội vàng chen qua, che trước người Ngự Chi Tuyệt khách khí thở dài nói: “Vị huynh đài này, đây là gia đệ, đã xảy ra chuyện gì?”

Thiếu niên kia khinh thường quan sát cách ăn mặc của Lăng Hạ, nghĩ hắn là nhà nghèo không nơi nương tựa, nhất thời cười lạnh nói: “Ngươi hỏi đệ đệ ngươi đi, quần áo trên người nhiều lắm cũng có mấy đồng tiền năng lượng sơ cấp? Từng này tiền năng lượng không đủ, vậy thì cho các ngươi thêm mấy đồng.”

Hắn nói rồi tiện tay lấy một đồng tiền năng lượng cấp hai vất xuống chân Lăng Hạ. Lăng Hạ cúi đầu, quả nhiên thấy trên mặt đất chung quanh có bảy tám đồng tiền năng lượng.

Một đồng tiền năng lượng cấp hai tương đương với mười đồng tiền năng lượng sơ cấp, đối phương ngược lại thật hào phóng đấy.

Mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra không phải là lỗi của Ngự Chi Tuyệt. Dù là Lăng Hạ cũng bị động tác vũ nhục của đối phương kích thích tức giận không dứt, huống chi là người cao ngạo có thể so với Phượng Hoàng như Ngự Chi Tuyệt?

Vị não tàn này đáng là vật hy sinh hơn là vật hy sinh “Nhị Đản” nhiều. . . . . .

Lăng Hạ nghĩ đến điểm này, tức giận nhất thời bốc hơi, cười nói: “Không cần đâu, bộ y phục này của gia đệ chỉ đáng giá mấy đồng tiền năng lượng sơ cấp, tiền của ngươi thì ngươi cứ cất đi. Huống chi sau này chúng ta còn là đồng môn, số tiền này không đáng.”

Hắn nói rồi lôi kéo Ngự Chi Tuyệt xuyên qua đám người.

Lúc khảo nghiệm Ngự Chi Tuyệt xếp trước thiếu niên này, tư chất của nó trăm năm khó gặp, vô luận là khảo nghiệm gì cũng đều tốt nhất. Thiếu niên này tên là Tư Yển, được một phái nhỏ đề cử đến phái Thiếu Dương, lần này khảo nghiệm cũng chỉ là làm theo thủ tục, thật ra đã được nhận làm đệ tử cho hệ kiếm tu nổi danh của Phái Thiếu Dương rồi.

Tư Yển luôn luôn tự phụ mắt cao hơn đầu, thấy thiếu niên trước mặt mặc dù tuổi nhỏ, tư chất lại hơn xa mình, không khỏi nổi lòng ganh tỵ, lần thứ nhất khảo nghiệm đã cố ý làm rách áo Ngự Chi Tuyệt.

Mặc dù Ngự Chi Tuyệt không nhìn ra hắn cố ý, nhưng nó nhớ lại cảnh Lăng Hạ đã khổ cực kiếm tiền mua quần áo cho mình và Tống Tiểu Hổ, không khỏi nổi giận.

Tư Yển chỉ sợ đối phương không có phản ứng, lập tức cố ý làm ra nhiều động tác khiêu khích muốn làm Ngự Chi Tuyệt động thủ với hắn. Chỉ cần Ngự Chi Tuyệt động thủ, những người phụ trách trật tự phái Thiếu Dương nhất định sẽ đuổi nó ra khỏi hội trường, hắn có hậu phương nên sẽ không có việc gì.

Lúc này hắn thấy Lăng Hạ kéo Ngự Chi Tuyệt đi ra ngoài nên cũng không dám quá phận, dù sao nhiều đôi mắt như vậy đang nhìn. Hắn nhớ tới ánh mắt hung ác vừa rồi của Ngự Chi Tuyệt, trong lòng lại có chút sợ hãi, nếu đã đắc tội, sau này lại cùng ở trong Phái Thiếu Dương. . . . . .

Thật dễ dàng tìm được một chỗ yên tĩnh, Lăng Hạ vội vàng kiểm tra thân thể Ngự Chi Tuyệt: “Trừ quần áo, những chỗ khác không sao chứ?”

Ngự Chi Tuyệt không thích ứng trốn ra sau, nắm tay lạnh lùng nói: “Hắn dám! Hừ, nếu không phải ngươi đi qua. . . . . .”

Lăng Hạ cũng tức giận, không nhịn được gõ lên đầu nó một cái: “Ngu ngốc! Ta không tới chẳng lẽ đệ sẽ động thủ với hắn sao? Hắn cao hơn đệ một cái đầu, đeo kiếm vừa nhìn liền biết là kiếm tu biết không hả? Đệ muốn bị tước quyền tham gia thi tuyển sao?”

Hắn bất đắc dĩ ôm trán thở dài nói: “Dùng vũ lực, đặc biệt cậy mạnh là phương pháp xử lí ngu xuẩn nhất! Chẳng lẽ đệ không biết?”

Ngự Chi Tuyệt ngơ ngác vuốt nơi bị gõ trên trán, mang theo vài phần không dám tin nhìn chằm chằm Lăng Hạ: “Ngươi…ngươi dám. . . . . .”

Nhìn bộ dạng xấu hổ ngẩn ngơ của Ngự Chi Tuyệt, Lăng Hạ ngược lại có chút buồn cười.

Nhân vật phản diện đại nhân lúc này thật đúng là ngây thơ đáng yêu !

Bây giờ thằng nhóc mặt bánh bao này thật ra cũng chỉ là đồ ngốc cậy mạnh mà thôi, còn kém vai phản diện ăn tươi nuốt sống, tà mị Cuồng Bá trong truyện quá xa. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt từ nhỏ lớn lên trong phái Thánh nữ, nơi đó giáo quy cũ kỹ sâm nghiêm, người là mẫu thân trên danh nghĩa còn có những giáo đồ không đánh thì cũng mắng nó, nó trốn ra rồi lại lưu lạc một mình thật lâu. Nói cách khác, thật ra thì Ngự Chi Tuyệt không có quá nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với người bình thường khác.

Ý thức được điều này, Lăng Hạ có chút hối tiếc thu hồi móng vuốt của mình ho một tiếng: “Tóm lại, lo học cho tốt đi, dù người nọ rất đáng ghét, đệ cứ biểu hiện hết cảm xúc lên mặt chẳng phải làm cho người khác có cơ hội phòng bị?”

—— Má! Hình như những điều này không nên dạy cho một đứa bé ngoan!

Ngự Chi Tuyệt buông cánh tay xuống, như có điều suy nghĩ: “Ta hiểu rồi, cho nên bình thường ngươi luôn cười, cũng chưa chắc là cười thật. Nếu để người khác nhìn thấy tâm tư của mình, ngược lại sẽ gây bất lợi cho chính mình. Biện pháp tốt nhất chính là che giấu bản thân, tìm cơ hội thích hợp nghĩ cách đạt được mục đích, đúng không?”

Đối mặt với nhân vật phản diện đại nhân suy một ra ba, Lăng Hạ nhất thời không biết nên nói gì.

Quả nhiên chức vụ giáo dục nhân vật phản diện hắn đang đảm nhiệm thật là vĩ đại vinh quang!

Cha mẹ nó! ┭┮﹏┭┮

Một hồi lâu sau, hắn cứng đờ gật đầu một cái: “Cũng không khác mấy, tóm lại, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người khác lấn lên đầu, cũng không thể cứ mềm dẻo hoặc kiên cường. Cần phải có lúc dùng nhu khắc cương, cứng đối cứng là phương pháp ngu nhất. Hơn nữa dù mình chiếm thế thượng phong, cũng phải biết đạo lý tạm tha cho người ta, đây cũng vì có lợi cho mình, để lại đường lui. . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt rũ mắt suy nghĩ, sau một lúc lâu liền ngẩng đầu nhìn Lăng Hạ nhàn nhạt nở nụ cười: “Ta hiểu rồi.”

Nhìn Ngự Chi Tuyệt nở nụ cười hiếm thấy, rốt cuộc Lăng Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai Ngự Chi Tuyệt cười nói: “Biết là tốt rồi.”

“Lăng đại ca, A Tuyệt!”

Lăng Hạ nghe tiếng kêu quen thuộc vội vàng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cái đầu nhím dễ nhận ra của Tống Tiểu Hổ đang hưng phấn chen lấn ra khỏi đám người, hai lúm đồng tiền trên má vì cười mà như ẩn như hiện. Làm hắn ngạc nhiên là, theo sau Tống Tiểu Hổ là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi dí dỏm dễ thương, không phải vị đại tiểu thư Thủy Vũ điêu ngoa lần trước.

Ấy, không hổ là nhân vật chính vận cây hoa đào nha!
Bình Luận (0)
Comment