Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited

Chương 9

“Ah!!!!!! Ah!!!!!!!.”

ở trong bóng tối, một âm thanh gào thét đến khản cổ mà không thấu đến một ai, cậu ấy ôm chặt lấy cánh tay của mình và đang như gào thét như một con thú bị thương. Áo cậu ta, cơ thể cậu ta thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhăn nhúm như một tờ giấy bị vò nát vì cơn thống khổ. Cậu bây giờ thậm chí không thể hét lên tiếng nữa. Cậu cảm giác được sự sống mình đang bị mất đi.

“Vậy mình sẽ chết như vậy sao.”

Cậu ta rên rỉ khi bị sự thống khổ đau đớn từ cánh tay hành hạ.

“Khốn khiếp, biết vậy….. Mình sẽ nói với cô ấy.”

Đột nhiên, sự đau đớn phát ra bỗng thuyên giảm, nó không biến mất, nhưng ý thức của cậu đã trở nên rõ rang hơn không bị chìm trong sự đau đớn nữa. Cậu đứng dậy, không…. Nếu phải nói thật chính xác thì cái cơ thể của cậu đứng dậy.

“Cái… quái…..”

Cậu không có thời gian thắc mắc lâu, khi nhận ra thì cậu đã ở dưới bếp. Và hướng đến của con mắt không thuộc về cậu điều khiển khiến cho tâm linh cậu run rẩy tận trong sự hoảng loạn. Đó chính chỗ để dao bếp.

“Khoan…. Đừng nói là….. Không…. Không….”

Bất chấp tâm linh cậu có chối bỏ nó ra sao thì cái cơ thể cậu cũng đang từ từ bước về chỗ cắm dao.

Bằng cánh tay đang phát ra sự đau đớn kia, con dao bếp nhẹ nhàng được rút lên.

Cậu đã hoàn toàn không còn hi vọng gì cho mạng sống của mình tâm linh cậu đã buôn bỏ hoàn toàn. Nhưng… Cái thực tại dường như lại muốn hành hạ cậu đến tận cùng. Cậu đang ở bậc thang đầu tiên và nơi đó có treo một cái gương nhỏ. Khi Takuto nhìn vào đó thì cậu có thể nói là kinh hãi đến gần như ngất đi. Có gì đó đang bám lên cậu đằng sau lưng. Một thứ giống như khuôn mặt của một người con trai nhưng nó lại nứt nẻ tựa như đất khô cằn nơi sa mạc. Hốc mắt trắng dã và chỉ có một đốm nhỏ màu đỏ đang chảy ra những giọt máu nơi khóe mắt. Nhưng khi nhìn sâu vào vào cặp mắt đó cậu có chút thấy tiếc thương đau đớn không rõ vì lý do gì, nước mắt cũng đã đọng trên khóe mắt của cậu nhưng có vẻ vì quá tập trung vào cặp mắt đang nhỏ huyết lệ kia, cậu đã không nhận ra điều đó. Và khi cậu nhận ra chân cậu đã bước lên bậc thang thứ nhất.

“Không được a. Trên đó là phòng của Kotori.”

Đối với Takuto, từng bật cầu thang bây giờ như những bước đi dẫn lên pháp trường và phía trên đó, căn phòng có cánh của phòng quen thuộc ở trên nó là một tấm bảng hình thù đôi cánh bọc trong ngọn lửa đỏ dễ thương và mạnh mẽ và trên đó ghi tên chủ căn phòng “Kotori.” Chính là chiếc máy chém chuẩn bị hạ lưỡi nó xuống để nghiền nát linh hồn và ý chí sống của cậu.

Nghiến răng như muốn cắn nát cả sắt thép Takuto đưa cánh tay còn lại nắm lấy thanh chắn nơi cầu thang như cố gắng ngăn mình lại. Nhưng cái thứ vô hình đang đeo bám cậu dường như còn mạnh hơn, những ngón tay đang bấu chặt đến run rẩy như muốn xé toạc thanh gỗ cuối cùng cũng đã dần dần trượt ra. Thân thể cậu đập mạnh xuống cầu thang trượt xuống, sự đau đớn và chấn động khi va chạm bây giờ đối với Takuto không khác gì vị cứu tinh. Tuy rất đau nhưng âm thanh của cú ngã đó rõ ràng là đủ đánh thức mọi người dậy. Bố Takuto là người luyện Akijutsu từ thời sau thế chiến, nên nếu là ông ta hẳn sẽ có thể nốc ao cậu ngay lập tức.

Nhưng đã qua hơn chục giây, ngôi nhà vẫn hoàn toàn vắng lặng không hề có bất cứ phản ứng gì. Sự im lặng này càng làm con tim vốn hoảng loạn của Takuto càng thên tuyệt vọng. Cậu hướng ánh mắt về căn phòng dưới như cố gắng kêu lên cầu cứu nhưng cổ họng của cậu bây giờ đã không còn có thể thực hiện được cái chức năng nơi của nó rồi. Cậu đã bị tước hết tất cả mọi thứ. Không thể chống cự được thứ như sưc mạnh siêu nhiên này, cái cơ thể không chịu sự điều khiển của Takuto cũng đã từ từ đứng dậy và tiếp tục bước lên cầu thang. Và lần này cánh tay kia của cậu đã bị chấn thương, Takuto không còn cách nào cản chính mình từng bước từng bước tiến tới pháp trường, và bây giờ máy chém đã hiện rõ mồn mộn trước đôi mắt đẫm lệ của cậu. Cánh tay đang tỏa ra sự đau đớn bây giờ dường như đã được nhân lên tột độ, nó dần dần nhấc lên nắm lấy tay nắm cửa. Chỉ là một hành động bình thường nhưng nó tựa như là một người đưa tay vào hai chiếc còng của máy chém để chuẩn bị nhận phán quyết tàn khốc nhất.

- Dừng lại! Ta van ngươi! Dừng lại………………………….

Rống lên trong tuyệt vọng, cánh tay cậu đưa đến tay nắm cửa

*Cạch* Tiếng khóa cửa vang lên. Đấy là lần đầu tiên tâm can của cậu lại thấy biết ơn khi nghe cái âm thanh đó. Cánh cửa đã bị khóa. Nếu muốn vào hẳn phải phá khóa và điều đó sẽ khiến cả nhà thức dậy và sẽ cản được cậu.

Nhưng ngay lập tức cậu muốn nấc lên khi chứng kiến sự tàn nhẫn của thực tại, cánh tay đó, vẫn là cánh tay đó, nó dường như không hề muốn cho cậu bất cứ một hi vọng nào để tiếp tục sống, một luồn hắc khí mỏng như cọng chỉ nhưng Takuto lại có thể nhìn nó rất rõ cho dù là đang ở trong đêm tối. Nó khẽ len lỏi vào ổ khóa phòng Kotori

*Cạch….*

Sau đó Takuto nghe được ấm thanh đó, âm thanh của máy chém đang rơi xuống, âm thanh báo hiệu tâm linh của cậu bắt đầu bị rạn nứt, cuộc đời cậu sắp chấm hết ở đây như một tên giết người đáng kinh tởm đã giết chính em gái mình mà không có bất cứ một động cơ nào cả.

Cái tâm linh như muốn khóc rống lên, cái cảm giác như muốn xóa sổ chính bản thân mình trước khi chiếc lưỡi của máy chém hạ xuống ngập tràn trong trí óc cậu, nếu có thể bây giờ cậu hẳn đã co rúm lại cái cơ thể này trong một góc và thút thít như một đứa trẻ.

Cánh tay đó nhè nhẹ vặn cánh cửa, máu huyết trong cơ thể cậu như muốn nổ tung. Dường như không còn để ý đến cơn đau đang hoành hành và cảm giác bất lực của cánh tay còn lại, Takuto siết chặt nắm đấm nắm chặt ngay lưỡi dao ở bên tay kia của mình

‘Uh!!!!!!!!.” Cảm giác đau đớn nóng bỏng và nhớp nháp xuất hiện trên tay mình, Takuto nghiến răng vận toàn bộ sức bình sinh trượt xuống bất chấp khiến vết thương trở nên sâu hơn nắm lấy và bẻ ngược cái cổ tay đang cầm dao của mình.

“Cho dù khiến tao phải tàn phế suốt đời, tao cũng sẽ không để mày đụng đến em gái tao, gia đình tao đâu.”

Bằng một tiếng thét sâu trong tâm khảm, Takuto nắm lấy con dao và giơ cao, nhắm vào đùi cậu và nghiến răng đâm thật lực xuống. Cậu đã thật sự sẵn sàng tinh thần để trở nên tàn phế nhưng….

Ngay khi mũi con dao chỉ còn cách đùi Takuto vài mili thì đột nhiên trong bóng tối xuất hiện một cặp mắt màu bạc sáng rực. Nhìn vào đó thân thể Takuto như bị đông đá, nó khác hoàn toàn với cái cảm giác cơ thể tự cử động khi nãy. Không hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì cậu cảm giác được mình đã có thể cử động tự do theo ý chí mình.

Bất giác nhìn vào cánh tay đáng sợ khi nãy chuẩn bị bức cậu đến con đường chết, Takuto cũng thấy lạnh người, một màu tím đen kinh dị nhưng nó không phải là toàn bộ, câu có thể thấy trên đó lờ mờ những vệt tơ màu trắng xám quấn quanh. Nó có màu từa tựa như con mắt khi nãy. Đột nhiên, Takuto nhớ được cuộc gặp gỡ với cô bé cũng có cặp mắt y hệt như vậy, và cái cảm giác khi nhìn vào đôi mắt của cô bé ấy cũng không khác là bao nhiêu.



“Em cũng đã trả ơn ứng cứu khi nãy cho anh rồi nhé.”

Thì ra là vậy sao, Takuto thở dài nhẹ nhõm, cậu cảm thấy thật sự may mắn khi đã ra tay cản lại bọn du côn đó hồi tối, quả thực vào lúc đó bọn chúng có 5 mạng mà bên cậu chỉ có 1 thế nên Takuto cũng rất do dự khi quyết định ra tay ứng cứu, tuy không phải là cơn tức dồn lên não nhưng khi thấy một cô bé chỉ trạc tuổi em gái cậu bị du côn lôi vào hẻm vắng thì Takuto cũng có chút khó chịu. Và nhờ vậy cậu đã tránh được một kiếp.

“Ah….”

Khi đã qua cơn nguy hiểm thì cảm giác đau đớn của những vết thương trên cơ thể cũng đã quay lại, bàn tay phải bị dao cắt khá sâu và cổ tay trái thì bị trật, cũng may là khi nãy con dao chưa đâm trúng đùi cậu nếu không Takuto cũng chỉ còn cách gọi Kotori dậy để dìu xuống.

Lê bước xuống cầu thang, một cái cảm giác khó tả, chỉ cách đây vài phút trước cậu còn tuyệt vọng giằng co ở nơi này, nhẹ chạm vào vết xước vì móng tay còn lại ở đó, Takuto càng nhấn mạnh với bản thân mình rằng đây tuyệt đối không phải là chuyện bình thường. Ở chân cầu thang, nhìn vào chiếc gương… và cậu cười khổ khi cảm nhận mồ hôi lạnh chạy khắp sống lưng mình.

“Có vẻ sự can thiệp thừa thãi của mình chỉ mang lại kết quả thế này thôi.”

Không có gì lạ, nó giống như mọi lần soi gương bình thường nhưng Takuto không hiểu sao lại cảm giác được đằng sau phản chiếu của mình vẫn là khuôn mặt kinh dị khi nãy. Hay nói cách khác sự bảo vệ này chỉ là tạm thời, và trước khi nó hết cậu phải tìm ra nguyên nhân đồng thời xóa bỏ nó.

Thực ra cậu đã đoán được lý do, một là chiếc nhẫn ông cậu đã đưa mà cậu đang đeo ở tay phải, nghĩ đến đây, cậu nhấc tay tính tháo nó ra, nhưng sự tin tưởng đối với ông cậu đã ngăn hành động đó lại.

“Nếu thật sự có chuyện gì với chiếc nhẫn này thì hẳn người xảy ra chuyện trước phải là ông mới phải.”

Nghĩ vậy Takuto nghĩ đến trường hợp cuối cùng, sự lạnh lẽo của chiếc thùng gỗ cậu đã mang ra khi dọn đồ giúp ông. Cậu đã chạm vào nó bằng tay trái lần đầu tiên, nhưng nghĩ đến đây thì cậu lại không hiểu, rõ ràng sau đó cậu cầm nó bằng cả hai tay để mang ra nhưng tại sao tay phải của cậu lại có thể cử động dễ dàng trong khi cơ thể cậu hoàn toàn không.

"Chẳng lẽ....."

Nhìn chiếc nhẫn trên tay phải một lúc và sau đó Takuto thở dài đi cất con dao và đi tới phòng tắm. Rửa tay cầm máu cẩn thận, Takuto bước lên lầu và trở lại phòng mình. Ngã lưng xuống giường, đến bây giờ cậu mới cảm nhận rõ được cái cảm giác rã rời kiệt sức do chiến đấu ban nãy. Nhưng Takuto không thể ngủ, hoặc nói cách khác là cậu không dám ngủ, cậu cố gắng thức để nhận rõ hành động bản thân và chống trả lại nếu thứ đó, cái thứ đáng sợ như đến từ địa ngục đó trỗi dậy một lần nữa. Cậu không thể để nó nuốt chửng, ai biết lần này nó có thể chiếm cứ cậu hoàn toàn không.

..... Thế nhưng.... Sự kiệt sức rã rời đã đánh gục cậu khi đồng hồ điểm 5 giờ sáng.

......

- Onii chan, dậy đi oni chan

Nghe giọng em gái cậu vang trong óc, Takuto bắn ngay dậy nhìn thẳng vào cô em gái,

- Kyaaaaaa

Giật mình trước thái độ bất ngờ của cậu cô ém giật mình lùi về sau và

*Bịch* Cô bé ngã xuống sàn.

- Anh sao vậy, Onii chan, tự dưng lại bật dậy.... Oni chan....

Dừng giữa chừng... Thấy được biểu hiện đau đớn cực độ trên vẻ mặt anh trai mình, cô bé ngập ngừng lên tiếng hỏi

- Anh làm sao vậy Onii chan.... Mặt anh tái mét vậy

Thở hồng hộc và nhìn quanh để xác nhận mọi thứ rõ ràng Takuto thở dài

- Không sao! Gặp một giấc mộng không vui thôi mà.

Tò mò cô em gái tiến lại ngồi lên giường cậu

- Giấc mộng thế nào mà không vui vậy

Takuto lắc đầu

- Anh nói ra người không vui sợ là em đó

Càng tò mò, cô em gái lắc lắc cậu

- thì anh cứ nói đi Onii chan, em sẽ quyết định nó vui hay không mà

- được rồi, anh mơ thấy mình đang làm đám cưới với Suzuno

- Thế mà không vui cái gì, đó chẳng phải mục đích nửa cuộc đời của anh đấy sao

Cưới Suzuno và cả hai cùng mở một cửa tiệm ăn và trải qua những những ngày tháng bên nhau chia sẽ niềm vui nỗi nhọc là ước mơ cả đời của Takuto và Suzuno, cho nên có thể nói đám cưới với cô ấy là ước mơ nửa cuộc đời cậu cũng không sai.

- Mà nè Onii chan, khi đó em có mặt không, để coi, nếu theo thông tin 2 nhà dự định thì sau khi anh tốt nghiệp cấp 3 thì sẽ học tiếp đại học ẩm thực, hình như là Tsuji ở Osaka thì phải. Không biết Suzuno chan có đi chung với anh không nhỉ

- Em biết mà, nhà cô ấy là cho thuê phòng trọ, thế nên cũng khó đến Osaka mà học lắm.

- vậy ư không được học chung đại học với Suzuno chan chắc anh buồn lắm nhỉ.

Takuto cười khổ

- Cho nên anh phải nắm chắc thời gian còn lại với cô ấy, và quyết sẽ không để bất cứ thứ gì cản trở tương lai cả

Em gái cậu cũng giật mình trước giọng điệu kiên quyết bất ngờ của cậu, nhưng ngay sau đó cô bé giục tiếp.

- nhưng Onii chan, thế khi đó em ở đâu

- à! Khi đó em du học nước ngoài theo ngành liên quan khảo sát nghiên cứu sinh vật hoang dã.

- Giấc mơ tương lai chắc rồi a. Anh có một skill của hệ phù thủy rồi à

Giọng cô em gái và ánh mắt lấp lánh các vì sao, Kotori rât yêu động vật, điều đó thể hiện ngay từ nhỏ khi em ấy thuần phục được con chó dữ nhà hàng xóm mà ngay cả Takuto và Suzuno cũng sợ một phét. Em ấy rấy thích ôm động vật vào lòng, ước mơ em ấy hồi nhỏ là được ngủ trên lưng gấu ngựa hoặc panda, cưỡi mèo rừng chạy khắp chốn.

- anh thì mong chuyện đó tuyệt đối không phải giấc mơ tương lai a, em biết không vào ngày cưới của anh trong mơ em thật sự cưỡi một con hổ chạy vào khiến người ta sợ chết khiếp. Và khi mọi chuyện hỗn loạn thì em gọi anh dậy, thế nên khi nhìn em anh cứ tưởng là có con hổ đằng sau chứ

- hể thì ra là vậy sao, thảo nào mặt mũi anh xanh lét như thế. Nhưng cưỡi một con hổ chắc thú vị hơn mèo rừng anh ha.

- Nếu được chọn trong trường hợp đó hẳn anh sẽ chọn một con chó Alaska cỡ lớn, vì nó sẽ không gây ra quá nhiều nổi bật.

- Hể….. Chắc không đó Onii chan, anh sợ chó lắm mà… Em còn nhớ hồi nhỏ khi anh điên cuồng gầm gừ đuổi con chó dọa Suzuno chan xong thì thậm chí không đứng lên nổi nữa mà. Nếu không phải cô ấy dìu anh về chắc anh ngồi đó cho tới tối luôn quá

- Cái con bé này…. Đừng khiến anh nhớ lại những chuyện anh không muốn nhớ.

Nhẹ tay búng vào trán em gái mình, Takuto mỉm cười và có vẻ như đã hiểu chuyện Kotori gật gật nhẹ đầu và sau đó bước ra ngoài.

- đáng lẽ hôm nay đến lượt anh nấu đồ ăn sáng nhưng thấy anh dậy trễ nên mẹ làm rồi đó, xuống nhanh đi

Nói rồi Kotori bước xuống nhà để lại Takuto còn ngồi trên giường.

"Nếu thật sự có giấc mơ đó thì khi em gọi dậy thì anh đã cốc đầu em về thói nghịch dại rồi. Chứ đâu có như người sắp chết thế chứ..."

Takuto lẩm bẩm nhìn vào cánh tay cậu, nó đã khôi phục màu sắc của một cách tay thông thường nhưng Takuto vẫn cảm nhận được những sợi chỉ mỏng màu xám bạc còn ở đó chứng tỏ rằng sự kinh khủng đó vẫn chưa chấm dứt.

"Không biết mình còn có thể đón nhận tương lai của mình và cô ấy không nhỉ."

Thở dài trong chán nản, Takuto bước xuống nhà và vào phòng tắm.
Bình Luận (0)
Comment