Trụ sở của tập đoàn Trạch Thiên Vũ tọa lạc ở vị trí đắt đỏ nhất của thủ đô phồn hoa, từ tầng trệt cho đến tầng thứ sáu mươi đều được bảo vệ chắc chắn bằng kính cường lực trong suốt, phô bày những tuyệt mỹ về kiến trúc của tòa nhà. Nội thất của căn địa ốc này được thiết kế theo phong cách hiện đại với cách phối màu cực kì độc đáo, không gian bên trong được tận dụng triệt để, từng mét vuông đều được tính toán vô cùng cẩn thận hình thành tổng thể hoàn mỹ không thể bắt lỗi được. Nhìn từ đằng xa, khối kiến trúc hình vạt lụa vừa vững chãi lại không thiếu đi sự tinh tế, chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ khiến cho thường dân hay kiến trúc sư chuyên nghiệp phải nghiêng mình thán phục.
Để sở hữu tòa trụ sở ở vị trí đác địa này, tập đoàn Trạch Thiên Vũ tuyệt đối không thể dùng hai chữ "vĩ đại" để hình dung. Khi nói đến tập đoàn Trạch Thiên Vũ, bất kì ai trong cái thủ đô Bắc Kinh này cũng đều phải mở to mắt mà ngưỡng mộ. Không chỉ là danh tiếng, Trạch Thiên Vũ là một huyền thoại, một huyền thoại đích thực trong giới kinh doanh tại Đại Lục. Gần hai thập kỉ qua, từ một công ty nhỏ về dịch vụ, Trạch Thiên Vũ đã phát triển thành một tập đoàn đa quốc gia khổng lồ với hàng trăm chi nhánh trên toàn cầu. Độ phủ sóng của Trạch Thiên Vũ chưa bao giờ là chuyện có thể đem ra đùa cợt, bởi vì không ai trong cái quốc gia tỷ dân này lại không một lần nghe qua ba chữ "Trạch Thiên Vũ". Từ bình dân cho đến giới thượng lưu, Trạch Thiên Vũ đều có dịch vụ thích hợp để thỏa mãn nhu cầu của họ, đảm bảo không để cho bất kì khách hàng nào không hài lòng. Thái độ làm việc và sự tận tụy của nhân sự hằng năm luôn đứng đầu trên các bảng xếp hạng trên Weibo*, nhận được hàng hà vô số những lời khen có cánh từ cư dân mạng.
Tuy nhiên, một trong những điều làm nên độ "hot" không hề giảm nhiệt của Trạch Thiên Vũ trong những năm vừa qua không thể không kể đến vị chủ tịch hấp dẫn nhất Đại Lục, Trạch Vũ. Nhân khí của y có thể sánh ngang với một tiểu thịt tươi trong showbiz, bất cứ thông tin nào về y chỉ trong một đêm cũng sẽ leo lên top tìm kiếm Baidu, danh tiếng theo thời gian chỉ có tăng chứ không có giảm. Hàng vạn thiếu nữ phát cuồng vì y, nguyện chết tâm vì y, thế nhưng y lại chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với họ. Tuy Trạch Vũ đối với ai cũng lịch sự nhã nhặn, galant hết phần của người khác, thế nhưng y chưa từng có ý định tiến xa hơn với ai. Trạch Vũ hai mươi sáu tuổi đã trở thành tỷ phú, nhan sắc khi còn trẻ lẫn hiện tại không có mấy sai lệch, đều đốt mắt người nhìn khiến cho họ chết mê chết mệt; cộng thêm nhân cách không thể chê vào đâu được, Trạch Vũ năm nào cũng dẫn đầu danh sách những người đàn ông được khao khát nhất Trung Quốc, là một tượng đài nhan sắc và nhân khí không thể nào lật đổ.
Người đàn ông ấy hấp dẫn, nóng bỏng, giàu có là vậy nhưng lại có một điều không hoàn hảo. Y đã có một đứa con trai, mẹ của đứa nhỏ cũng đã mất sớm, y một mặt tích cực gây dựng sự nghiệp, mặt kia nuôi lớn con trai, suốt mười sáu năm trời không hề màng đến nữ sắc. Hiện tại con trai y đã tốt nghiệp trường trung học nam sinh Plateus, y vẫn không có ý định kết hôn, một mực để trống vị trí nữ chủ nhân của Trạch gia. Trong các bài phỏng vấn, các phóng viên không ngừng nhai đi nhai lại câu hỏi: "Khi nào Ngài mới để Trạch gia được vẹn toàn?", đều chỉ nhận được câu trả lời hờ hững và đầy ẩn ý của y "Đại môn của Trạch Gia vẫn luôn mở cửa chào đón chủ nhân, rất tiếc là không phải ai cũng có thể đặt chân vào"
Y vẫn là như vậy, cao ngạo, tôn quý như một bậc đế vương, người ngoài nhìn vào không ngưỡng mộ thì cũng là ganh tị đến chết. Đó chính là điều Trạch Vũ tự hào nhất về bản thân mình. Y sống tự do, thoải mái, không bị tình cảm trói buộc, hằng ngày lái xe đến công ty làm việc, thỉnh thoảng lại đưa con trai đi du lịch bằng du thuyền, an nhàn tận hưởng khoái lạc trên đời. Y chưa bao giờ nghĩ rằng, cho đến một ngày bản thân lái xe đi làm, trong lòng lại chỉ nghĩ đến một người, vì người đó mà cảm thấy tâm hồn trẻ ra cả chục tuổi, miệng ngâm nga hát theo giai điệu ballad trên radio..
Y đánh con Maserati vào bãi đậu, cầm theo cặp tài liệu bước xuống xe. Trời hôm nay rất đẹp. Y sải đôi chân dài bước đi trên con đường lát đá, gót giày đắt tiền gõ lên nền gạch phát ra những âm thanh đều đều trầm ổn.
"Ba"
Một nữ nhân viên ôm theo chồng tài liệu từ trong công ty ra, vì không cẩn thận liền làm rớt một nửa số tài liệu xuống đất, vội vã cúi xuống nhặt lên. Trong lúc cô chỉnh lại cặp kính dày sụ trên sống mũi mình, một thân ảnh tráng kiện đã đi thật nhanh đến chỗ cô, cúi xuống giúp cô nhặt số giấy tờ vương vãi trên nền đất. Đến khi nữ nhân viên nhận ra người tốt bụng đã giúp cô nhặt tài liệu là ai, liền không giữ nổi bình tĩnh mà thét ra tiếng:
-Sếp Tổng!!!
Trạch Vũ gật đầu khẽ một cái, bày lên mặt nụ cười chết người quen thuộc, nhẹ giọng nhắc nhở nữ nhân viên kia.
-Lần sau đừng cố mang nhiều đồ như thế, nếu bắt buộc, hãy nhờ các đồng nghiệp nam cùng phòng mang hộ. Chồng tài liệu rất cản trở tầm nhìn, nếu không cần thận sẽ xảy ra tai nạn đó.
-Cảm ơn sếp tổng đã nhắc nhở. –Nữ nhân viên cúi người một góc chín mươi độ thật lễ phép, đến khi ngẩng lên liền nhận được cái gật đầu tạm biệt của Trạch Vũ, không khỏi bị choáng ngợp bởi dung nhan và cách hành xử lịch thiệp của y. Trước đây, cô cứ nghĩ rằng soái ca trên đời đã vào sách đỏ từ lâu rồi, đến bây giờ mới nhận thức sâu sắc được một điều: thế giới còn có bảy tỉ người. Trong ba tỉ năm trăm triệu đàn ông kia, ít nhất cô cũng đã gặp được một soái ca bằng xương bằng thịt. Nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Trạch Vũ, nữ nhân viên không khỏi có chút luyến tiếc, một mực chờ đợi đến khi y hoàn toàn khuất bóng mới ôm theo chồng tài liệu rời đi.
Trạch Vũ bước vào công ty, nhận được điện thoại của Ikishima, lập tức nhấn nút nghe:
-Tôi đã đến đây rồi, ông chuẩn bị tài liệu đấu thầu ở Thượng Hải đi, chúng ta sẽ thảo luận trong mười phút nữa.
$$$
-Để tìm tiệm cận ngang của đồ thị hàm số, chúng ta phải tính giới hạn của hàm số khi x tiến đến vô cực...
Trong căn phòng học rộng rãi của trường Trung Học Plateus, thầy giáo già đáng kính ở trên bục giảng thao thao bất tuyệt, không để ý thấy một nam sinh ở bên dưới cứ nhấp nha nhấp nhổm. Cho đến khi tiếng xì xầm bàn tán của học sinh dưới lớp vọng lên đến tai ông, ông mới cất giọng khàn khàn chỉ đích danh nam sinh kia đứng dậy:
-Ninh Dương, em đang làm cái gì vậy? Mấy buổi hôm trước em nghỉ học đã không có kiến thức, phải tập trung vào chứ. Đừng quên sau giờ ăn trưa tôi có hẹn em làm bù bài kiểm tra, kể cả em có làm không tốt tôi cũng sẽ không cho cơ hội gỡ điểm đâu.
-Vâng thưa thầy. Chỉ tại hôm qua em sơ sểnh bị ngã, thắt lưng rất đau, ngồi ghế cứng không được thoải mái nên có hơi mất tập trung một chút...-Ninh Dương bày ra biểu lộ hối lỗi, cúi mặt xuống bàn để tránh đi ánh nhìn đầy nộ khí của thầy giáo.
-Này, Ninh Dương.
Trạch Nghi ngồi ở dãy bên cạnh lấy ra từ trong cặp sách một chiếc quần thể thao được gấp mép cẩn thận đưa cho Ninh Dương.
–Cậu đặt xuống ghế mà ngồi lên, như vậy sẽ bớt khó chịu.
Nhận lấy chiếc quần từ tay Trạch Nghi, Ninh Dương nhỏ giọng nói lời cảm ơn rồi xin phép thầy giáo ngồi xuống, tiếp tục giờ học. Nhờ có "miếng đệm" kia, cậu đã có thể ngồi yên suốt buổi, tuy rằng nơi đó vẫn không ngừng đau nhức, tình hình hiện tại cũng không đến mức quá khó khăn cho cậu.
Tiếng chuông hết tiết vang lên giống như một dòng nước mát xuất hiện giữa sa mạc nóng bỏng, không chỉ mình Ninh Dương, tất cả những học sinh trong lớp đều đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, vươn tay thư giãn những thớ cơ mỏi nhừ.
Ninh Dương bước đến bàn của Trạch Nghi, cố gắng để mỗi bước đi không gây quá nhiều đau đớn nên dáng đi có hơi kì quặc. Ở bên này, Trạch Nghi vẫn không ngừng lo lắng cho Ninh Dương dù cậu vẫn cứ chối đây đẩy. Sau cùng, vị thiếu gia cũng không cố chấp nữa, để thằng bạn thân tự lo liệu lấy việc của mình, uể oải dựa cằm lên bàn ra điều đăm chiêu suy nghĩ, qua một lúc mới cất giọng nói:
-Ba tôi dạo này kì quặc lắm nhá. Gần một tháng trước, thỉnh thoảng tôi đi ngang qua phòng làm việc liền thấy ông cầm điện thoại cười cười, hỏi thì ba không nói tại sao, chỉ đánh trống lảng thôi. Sau đó mấy lần phải làm việc khuya, ba ngủ quên trên sofa lại cứ lẩm bẩm gọi tên ai đó, mà tôi có cố gắng mấy cũng không nghe ra được...
-Chắc là người thiếu nợ ông ta mười năm trước ấy mà, đừng nghĩ nhiều quá.
Trạch Nghi đấm khẽ lên cánh tay của Ninh Dương, lực đạo gần như bằng không.
-Cái thằng này, yên nghe tôi kể tiếp đây. Mấy việc đó đều không thể bằng việc hôm qua ba dọn ra ở riêng, nói muốn để tôi thử tự mình quản lí Trạch gia, sau này hỗ trợ ông ấy...
"Lí do của ông trí tuệ phát sợ luôn đấy Trạch Vũ" Ninh Dương âm thầm châm biếm, ngoài miệng lại nói lời an ủi Trạch Nghi.
-Như vậy không phải cậu sẽ rất tự do sao, mấy người trong lớp mình muốn vậy mà còn không được đó.
-Nhưng mà có ba thì vui hơn, dù ông ấy bận suốt nhưng mỗi ngày vẫn cố giành ra chút thời gian để nói chuyện với tôi, kiểu như hai người đàn ông với nhau ấy. Không có ba tôi cứ thấy thiếu thiếu...
-Thời nay có Internet mà, lại có cả điện thoại di động nữa. Mỗi tối cậu nhắn tin hay gọi điện là được. –Ninh Dương vỗ vai Trạch Nghi, trong lòng thầm nghĩ "Nhớ gọi lâu lâu một tí, để ông ta khỏi động đến tôi..."
Trạch Nghi gật đầu, rút từ trong cặp ra một cái túi dốc ra bàn. Những lá thư màu hồng phấn đủ kích cỡ rơi lả tả như lá vàng mùa thu, chẳng mấy chốc đã chất thành một hòn núi con con trên mặt bàn, nhìn qua cũng đủ dọa người ta chết khiếp..
-Lần này là bao nhiêu lá...
-Ba trăm cái... Sáng nay mới được chuyển đến –Trạch Nghi thẫn thờ nhìn đống thư kia, không khỏi thở dài một hơi. Gương mặt điển trai phủ lên một tầng u ám.
-Làm người nổi tiếng khổ nhỉ? –Ninh Dương lắc lắc đầu.
-Cậu nói tôi phải làm thế nào với đống thư này...
-Tôi chịu. Đọc hết chừng đó cũng đã mất nguyên ngày mà vứt đi thì quá tội, đằng nào họ cũng đã dùng cả tâm sức để viết... Lại mang về nhà để cùng đống thư kia thôi.
-Cậu có tin tôi sắp thành tỉ phú giấy lộn không? Đem hết chỗ đó bán đi không biết là có được bao nhiêu tiền...
Ninh Dương bật cười: -Chắc phải giàu hơn ba cậu đấy nhỉ?
Trạch Nghi nghe được câu này cũng không nhịn được cười, vỗ vỗ lưng thằng bạn mình. Ninh Dương quả thực rất thú vị, đó cũng chính là lí do Trạch Nghi muốn kết thân với cậu.
Từ trong đống thư màu hồng muốn chói mắt kia, Ninh Dương chợt nhận ra có một lá thư hoàn toàn không giống như những lá thư khác. Phong thư là màu trắng tinh khiết, bên ngoài còn đề dòng chữ vô cùng nắn nót, nét chữ lại hết sức phóng khoáng, hoàn toàn không giống nét chữ của một cô gái. Cậu cầm lá thư lên mở ra, sau một hồi liền đóng nó lại, mi mắt rũ xuống, hướng đến Trạch Nghi hỏi.
-Cậu biết tiền bối Nhật Hạ lớp 11A2 không?
-Không, có chuyện gì?
-... không có gì đâu. Sắp vào lớp rồi, tôi đi về chỗ đây.
Người gửi thư là Nhật Hạ, nam sinh lớp 11A2 của Plateus. Trong thư, anh ta bày tỏ rất nhiều điều với Trạch Nghi, mỗi một câu một chữ đều giống như lời thổ lộ từ trái tim vừa chân thành vừa tha thiết, đọc lên không khỏi khiến Ninh Dương đau xót. Đáng tiếc, Trạch Nghi không giống như Trạch Vũ, hoàn toàn không có hảo cảm với đồng tính luyến ái...vậy nên tình cảm của Nhật Hạ, suốt đời này cũng sẽ chỉ là một đoạn hồi ức đẹp của anh ta mà thôi...
$$$
Những hạt nắng vương vãi trên sân trường tạo nên một cảnh tượng đáng để khắc cốt ghi tâm ở trong lòng. Những làn gió mùa thu khẽ mớn trớn gò má ừng hồng vì vận động của những thiếu niên tràn trề hơi thở thanh xuân, thổi tan đi những mệt mỏi trên thân thể họ. Những thiếu niên ấy ngồi bệt xuống nền cỏ nhân tạo của sân bóng uống những chai nước tăng lực, cùng nhau tính toán những chiến thuật cho giải đấu sắp tới. Ở đầu kia của sân bóng đột nhiên xuất hiện hai bóng người lững thững đi vào, không khỏi thu hút sự chú ý của nhóm thiếu niên. Một người lên tiếng trước:
-Trạch Nghi, Ninh Dương, sao bây giờ hai người mới đến. Chúng tôi đá được một trận rồi.
-Xin lỗi nha. Lớp bọn này phải ở lại nghe thông báo về hoạt động sắp tới của trường, thành ra đến hơi muộn. –Trạch Nghi mỉm cười nhu hòa, hướng đến đội trưởng ra dấu xin lỗi.
-Không sao. Chúng tôi nghỉ thêm năm phút nữa sẽ tiếp tục luyện tập. Hôm nay sẽ thử áp dụng chiến thuật Tiqui-Taca, nếu được sẽ dùng luôn cho giải đấu năm nay. Đội chúng ta kiểm soát bóng rất tốt, tôi tin nhất định sẽ thành công. Hai cậu mau đi thay đồ đi!
-Nghe thú vị thật đấy, nhưng hôm nay chỉ có mình tôi chơi thôi, Ninh Dương bị đau nên không chơi được.
Đội trưởng nghe được liền tiến tới đặt tay lên vai Ninh Dương, ân cần hỏi han: -Bị thương có nặng không? Cánh trái của đội mình không có cậu thì thiếu sót lắm đó.
-Không sao.. Chỉ hai hôm nữa là đỡ thôi. Mọi người không cần lo lắng. –Ninh Dương mỉm cười để cho thấy bản thân không bị thương tích gì quá nặng, ngại ngùng nói lời cảm ơn với đội trưởng.
Từ khi Trạch Nghi giới thiệu cậu vào đội bóng, Ninh Dương đã cởi mở hơn rất nhiều, hoạt ngôn hơn và cũng có được mối quan hệ tốt với những nam sinh trong đội. Thực ra thiếu niên kết bạn rất đơn giản, chỉ cần có một sở thích chung như bóng đá, bóng rổ, bơi lội hay game online, bọn họ cũng có thể trở thành bạn của nhau. Tình bạn của bọn họ tuy đơn thuần nhưng là thật lòng, không có nhiều toan tính, những khi hỏi han nhau là xuất phát từ sự quan tâm thực sự, rốt cuộc vẫn là thứ tình cảm đáng khao khát.
Ninh Dương đứng ở một góc sân quan sát cả đội luyện tập, trong lòng thật tự nhiên cảm thấy thật vui vẻ. Bỗng điện thoại ở túi quần rung lên, buộc cậu phải đi ra một góc để nghe máy.
-Xin chào, tôi là Ninh Dương. Xin hỏi ai đang gọi vậy?
-Vợ ơi.
Giọng đàn ông vang lên ở trong máy thập phần quen thuộc, nghe qua cũng biết là ai. Mà cái người có thể mặt dày gọi Ninh Dương là vợ ngọt xớt như thế, trên thế gian ngoài kẻ đó ra còn có ai khác nữa.
-Gọi cho đúng! –Ninh Dương gằn giọng vào điện thoại, suýt nữa đã đem nó quăng đi.
-Ninh Dương, chiều nay tôi họp xong lúc năm giờ. Tôi sẽ đến đón em ở chỗ sáng nay, chúng ta đi ăn tối.
-Không cần mất công như vậy, tôi tự bắt xe bus về nhà.
-Nhưng mà ở nhà chỉ có hoa quả thôi, tôi quên dặn Ikishima mua đồ rồi...
"Lão già chết tiệt"
Thiếu niên sắp bị nhiệt hỏa thiêu cháy đến đầu, cố gắng để giữ bình tĩnh...Gương mặt xinh đẹp vẫn không tránh được vặn vẹo sau lớp kính to sụ.
-Tôi sẽ ghé McDonald"s để mua. Ông không cần lo.
-Nhưng tôi không muốn ăn đồ ăn nhanh. Em biết đấy, tôi vất vả cả ngày kiếm tiền nuôi em, chẳng lẽ đến bữa cơm lại phải ăn mấy đồ độc hại như vậy sao...Tôi cũng lớn tuổi rồi, ăn đồ ăn nhanh sẽ sinh bệnh, rồi nhỡ đâu xảy ra chuyện, em sẽ trở thành góa phu...Ai sẽ ôm em ngủ, ai sẽ thỏa mãn em...- Giọng đàn ông truyền đến từ trong điện thoại trầm thấp đầy từ tính, không khỏi làm Ninh Dương nhớ đến sự việc đêm hôm qua, khi ông ta ghé vào tai cậu nói những lời đường mật muốn buồn nôn, bên dưới lại tăng thêm lực đạo tiến vào sâu bên trong vách tràng, hại cậu chỉ có thể há miệng thở dốc...
-Đủ rồi...Tôi đồng ý là được chứ gì. Ông bớt bớt lại mấy lời buồn nôn đó đi –Ninh Dương giống như muốn hét vào điện thoại, ủ rũ dựa đầu vào hàng rào ngoài sân bóng, nhìn qua giống như tiểu bạch thỏ bị cả thế giới quay lưng lại.
Còn cái người mặt trơ trán bóng ở trong điện thoại thì cao hứng lên hẳn, ngữ khí cũng thoải mái hơn:
-Năm giờ mười lăm tôi đợi em ở chỗ cũ.
Ninh Dương thở hắt ra, cúp điện thoại. "Trạch Nghi thường sẽ luyện bóng đến sáu giờ tối, không sợ hai người này chạm mặt nhau" Nghĩ thế cậu liền quay ra nhìn cậu thiếu niên vui vẻ chuyền bóng trên sân với ánh mắt áy náy. Trạch Nghi vẫn không hề hay biết gì, vô tư cùng các thành viên trong đội chơi bóng, thỉnh thoảng tạo được một đường bóng hay sẽ hướng đến Ninh Dương làm dấu V chiến thắng. Gương mặt phủ đầy mồ hôi của cậu ấy giống như phát sáng trong ánh trời chiều, chân mày ánh lên vẻ khí khái đặc hữu làm Ninh Dương giật mình nhớ đến một người.
"Trạch Nghi là khí khái, còn lão già kia là biến thái.. Hai người này không thể đánh đồng với nhau được"
Ninh Dương cẩn thận chốt hạ một câu. Cậu nhướn mi tâm xinh đẹp lên nhìn ánh tà dương đỏ rực trên nền trời, trong lòng dâng lên cảm giác rất khó để biểu đạt...
$$$
-Ngày hôm nay của em có vui không?
Nam nhân sau khi bắt được tay của thiếu niên liền nắm chặt lấy, nâng lên đặt một nụ hôn lên đó. Y nhấn bàn đạp, điều khiển chiếc Maserati đen bóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc của thành phố phồn hoa, chẳng mấy chốc chiếc xe đã không còn bóng dáng..
-Trừ bỏ mặt sau vừa đau vừa rát ra thì cũng không đến nỗi tệ. –Ninh Dương ném cho người kia một cái lườm cháy mặt, sau một hồi giằng tay ra mà không được đành để yên cho y nắm.
Trạch Vũ tập trung lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn đánh mặt sang nhìn vợ yêu ở bên cạnh, khóe môi bày ra một nụ cười chết người. Bất quá nụ cười này rơi vào mắt người kia không khác gì nụ cười đểu cáng của mấy gã sắc lang trong phim truyền hình lúc 20h, mị lực câu dẫn thường ngày bị một cước đá văng đi không thương tiếc. Y cười khổ chỉ chỉ vào túi áo mình nói:
-Tôi đã có thuốc tiêu sưng ở đây rồi, em sẽ cảm thấy đỡ hơn.
-Là thuốc uống hay là thuốc bôi? –Thiếu niên nhìn y với ánh mắt dè chừng.
-Hahaha.. Ninh Dương, em quả không hổ danh là nam sinh duy nhất đạt được học bổng toàn phần của Plateus, chỉ số thông minh làm người ta phát sợ- Trạch Vũ ưu nhã đưa bàn tay trên vô lăng lên che miệng cười, biểu lộ có vẻ rất cao hứng- Tôi thật sự phải suy nghĩ lại việc có nên lấy em làm vợ hay không rồi...
Ninh Dương bắn một tia phẫn nộ qua bên kia, không khỏi khiến nam nhân phải lạnh sống lưng..
-À nhầm..là lấy em làm chồng...
Nghe được câu đính chính đầy miễn cưỡng của Trạch Vũ, Ninh Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi buông một câu:
-Nếu bây giờ ông thấy hối hận rồi thì trả tôi về nơi sản xuất là được. Coi như tôi với Trạch Gia không có duyên.
Xe dừng lại trước đèn đỏ. Trạch Vũ rướn người qua hôn chụt một cái lên môi của Ninh Dương, sau khi ngồi lại ghế lái liền nở một nụ cười xấu xa.
-Trả em về cũng được thôi. Dù sao tôi cũng không ngại việc ở rể, chỉ có hơi bất tiện một chút là mỗi lần làm chuyện vợ chồng đều phải dè chừng bố mẹ.. (@Lạp Lạp: thế này có được tính là sống chung với mẹ chồng không =)))))))
-Ông giỏi lắm. –Hai má Ninh Dương đỏ lựng lên như trái đào chín. Cậu lườm lườm gương mặt nhìn nghiêng đẹp đến nao lòng của người kia, không có chút hứng thú nào mà thưởng thức nhan sắc diễm lệ của y. Cậu cật lực giấu mặt qua một bên để Trạch Vũ không thấy được biểu lộ của mình, nhìn lớp kính trong suốt cứng rắn mà chỉ muốn đập đầu vào chết quách đi cho rảnh nợ. Cậu âm thầm rút ra kinh nghiệm xương máu: thông minh và mặt dày là hai cái tuyệt đối không thể đặt cùng nhau...
Chiếc xe sang trọng lao đi trên làn đường thưa thớt xe cộ ngoài trung tâm thành phố Bắc Kinh tiến vào một khu nhà hàng Trung Hoa sang trọng. Trạch Vũ lái xe đi vào từ cửa sau, nơi có đích thân chủ nhà hàng ra đón chào, còn cẩn thận phong tỏa không để cho bất kì người lạ nào tiếp cận khu nhà. Ninh Dương hiểu, nhân khí của Trạch Vũ cao như vậy, không biết lúc nào sẽ bị paparazzi săn đón, nếu đi ăn thì phải chọn một nhà hàng quen thuộc ở xa trung tâm thành phố. Trạch Vũ bước xuống xe, đi qua bên kia định mở cửa cho Ninh Dương, nhận được cái nhìn đầy dao của cậu đành phải để cậu tự bước xuống.
Chủ nhà hàng là một nam nhân trung niên mặt mày phúc hậu, nhìn thấy khách quý ra khỏi xe liền chạy lại nhiệt tình chào hỏi, tính cách phóng khoáng của ông ta cũng mang đến nhiều hảo cảm.
-Trạch Vũ, cậu tới rồi. Tôi cứ nghĩ cậu đặt phòng là để tiếp khách cơ, nào ngờ cậu mang theo một tiểu mỹ nhân thế này, làm tôi thật bất ngờ.
Ông ta chìa tay ra định bắt tay với Ninh Dương, không ngờ Trạch Vũ lại đưa tay ra bắt lấy tay của ông trước, miệng y còn lộ ra ý cười gian xảo.
-Hôm nay tôi rất có hứng muốn ăn lẩu Trung Hoa chính gốc do cậu làm, cậu không ngại xuống bếp chứ.
Chủ nhà hàng cất tiếng cười lớn, gật gật đầu hướng đến Trạch Vũ nói:
-Đương nhiên là được, tuy nhiên sẽ hơi lâu, cậu chờ được chứ?
-Cậu cứ thong thả, hôm nay tôi không vội.
-Được, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. –Chủ nhà hàng rời đi, để lại Ninh Dương và Trạch Vũ. Trạch Vũ nắm cổ tay vợ yêu kéo lên lầu, đi đến căn phòng VIP mở cửa tiến vào.
Ninh Dương quả thật có đôi chút choáng ngợp. Ở trong lòng thành phố hiện đại như Bắc Kinh lại có một nơi mang đậm phong cách Trung Hoa như thế này. Tường được dán giấy đỏ trang nhã, xung quanh lối đi còn treo thật nhiều đèn lồng, dễ làm người ta liên tưởng đến những con phố Trung Quốc những năm đầu thế kỉ mười chín. Cách bài trí bên trong phòng cũng hết sức vừa mắt, những bức tường dù được xây dựng ở thời hiện đại vẫn nhuốm màu u tịch của quá khứ, cùng với những bình gốm cổ xưa có niên đại hàng trăm năm tuổi, tạo nên một tổng thể hết sức hài hòa. Khi đặt chân vào căn phòng, Ninh Dương còn ngỡ rằng mình đã đi ngược dòng thời gian về một thời điểm trong quá khứ, chỉ có thể lặng nhìn những tờ giấy dán tường tản ra hơi thở của tháng năm, khó lòng kìm nén được sự ngưỡng mộ đối với người đã thiết kế ra nhà hàng này.
Trạch Vũ đi đến kéo ra một chiếc ghế, đợi đến khi Ninh Dương ngồi xuống liền cúi người hôn nhẹ lên má cậu, dùng giọng âu yếm nói:
-Đây là nhà hàng của bạn học của tôi. Đồ ăn cậu ta làm tuyệt đối không thể xem thường, không gian nội thất cũng được cậu ta chú trọng nên rất vừa mắt. Dùng bữa ở đây tôi thấy yên tâm, cũng cảm thấy được thư giãn nữa.
Thấy Ninh Dương gật đầu, y bước đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Bất chợt nhớ ra điều gì, Trạch Vũ liền lấy trong túi áo khoác ra chiếc hộp hình vỏ sò tinh xảo đặt lên bàn. Mùi hương thảo mộc từ nó tỏa ra rất rõ ràng, khiến cho tinh thần của Ninh Dương thoải mái hẳn ra.
-Cái gì vậy?
-Thuốc tiêu sưng. Thuốc này được chiết xuất từ thảo mộc nên rất an toàn. Mau lại đây tôi bôi cho em.
"Chết tiệt, là thuốc bôi" Ninh Dương xấu hổ lắc đầu. – Đưa cho tôi, về nhà tôi sẽ bôi, ở cái nơi này làm sao có thể bôi được chứ.
Gương mặt điển trai của Trạch Vũ nổi lên một tia xảo quyệt, từ trong đáy mắt u tối của y không thể nhìn ra được y đang suy tính cái gì.
-Nơi này tôi đã bao trọn rồi, nếu không có sự đồng ý của tôi thì không có ai tiến vào đâu, Huống hồ nếu vết thương để lâu sẽ sinh ra nhiễm trùng, lúc đó sẽ rất khó chữa trị, không biết chừng lại còn phải loại bỏ nữa...
Thiếu niên nghe thấy mấy chữ này sợ đến mức nhảy dựng cả lên, đưa tay đến sờ sờ mông nghĩ đến một ngày bị hoại tử phải loại bỏ thật thì bản thân sẽ làm thế nào. Cậu muối mặt chìa tay đến chỗ Trạch Vũ nhỏ giọng nói:
-Vậy đưa tôi, tôi tự bôi.
-Em nhìn thấy sao?-Trạch Vũ cười cười, nhìn qua không khác gì sắc lang thứ thiệt. –Đằng nào cả người em có chỗ nào tôi chưa nhìn qua đâu, còn gì phải ngại nữa.
-Biến thái- Ninh Dương tức mình mắng một câu. Cậu suy đi tính lại, cuối cùng vươn tay tới khóa quần đồng phục kéo xuống. Sau một hồi, cánh mông trắng nõn liền lõa lồ trong ánh đèn, dưới ánh sáng mờ ảo mà căng bóng như trái chín đầu mùa, chỉ cần nhìn cũng đủ khiến người ta rạo rực. Áo sơ mi đồng phục phủ xuống tạm che đi bộ vị phấn nộn ở đằng trước, theo mỗi nhịp bước đi khéo léo để lộ ra mị thịt màu hồng xinh đẹp, không khỏi làm cho Trạch Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế bản năng nguyên thủy của đàn ông bên trong mình.
Mặt Ninh Dương bây giờ đã phiếm hồng như trái đào chín, cậu ngượng ngùng quay mặt tránh đi ánh mắt nóng rực của Trạch Vũ, tay kéo kéo vạt áo đồng phục xuống sâu hơn.
Trạch Vũ sau một hồi thẫn thờ liền vỗ vỗ tay lên mặt bàn, chân mày kiếm khẽ nhếch cao lên:
-Lại đây. Ngồi xuống và mở chân ra.
-Sao có thể? _Ninh Dương định phản kháng, nhưng ánh mắt nghiêm túc của người kia khiến cậu phải suy nghĩ lại, đành đi đến đặt mông lên bàn tách chân ra, phơi bày tiểu huyệt non nớt của mình.
Quả thật nơi đó vì làm việc quá sức mà sưng đỏ như trái mận, qua một ngày vẫn không khép được vào, lộ ra ít mị thịt đỏ tươi. Thiếu niên lần đầu tiên phải làm việc mất mặt như vậy đành nhắm tịt mắt, hai má đỏ rực như sắp cháy đến nơi, bàn tay nâng lấy bắp đùi khẽ run run, nhìn qua không khỏi làm cho Trạch Vũ nóng hết cả người.
Y cầm theo hộp thuốc đến bên Ninh Dương, ôn nhu hôn lên mi tâm xinh đẹp của cậu, một tay ái muội cởi bỏ vài cúc áo đồng phục để lộ làn da trắng sứ tinh xảo được điểm xuyết bằng những dấu hôn đỏ chói, nhịn không được mà với tay vào trong áo tìm kiếm đầu nhũ mềm mại kia.
Ninh Dương vẫn đang trong trạng thái nhắm tịt mắt, lớn giọng quát.
-Biến thái, ông mau tập trung vào việc chính cho tôi. Nếu không tôi sẽ lột da ông cho vào lẩu.
Trạch Vũ cười cười, hôn nhẹ lên cánh môi hồng hào run rẩy của Ninh Dương để trấn an cậu:
-Tuân lệnh phu nhân!
Ninh Dương còn đang định chỉnh lại Trạch Vũ thì bất chợt cảm thấy nơi tiểu huyệt có dị vật xâm phạm, không nhịn được ưm lên một cái. Dị vật này âm ấm lại mềm mại, vừa ướt át lại linh hoạt đến đáng sợ, tiến vào trong vách tràng khẽ sục sạo một chút rồi chậm rãi mát xa, từ từ châm lên cảm giác ngứa ngáy nơi tận sâu trong hậu huyệt. Ninh Dương nhịn được tò mò mở mắt ra, trong một khoảng khắc đã bị dọa sợ, phía bên dưới kẹp lại hút thứ kia vào sâu hơn. Dị vật đó...cư nhiên lại là lưỡi của Trạch Vũ, mà chủ nhân của thứ đó thì đang quỳ một chân trên đất, nhiệt tình hưởng thụ, trên mặt lại còn lộ ra một tia hạnh phúc.
Ninh Dương nắm lấy mái tóc đen mượt của Trạch Vũ kéo ra, miệng không ngừng mắng nhiếc:
-Sắc lang, ông rút ngay ra cho tôi..uhm..ma..u..đi ra..
Đầu lưỡi âm ấm cùng thuốc mỡ lành lạnh chen vào sâu hơn, mãnh liệt quấy đảo khiến cho thiếu niên nhũn cả hai chân, bàn tay đan vào lớp tóc đen dày của Trạch Vũ vô thức mà run run. Hơi thở của cậu bị đánh gãy thành từng mảnh nhỏ, khoái cảm ôn nhu lại bá đạo dâng lên trong từng tế bào khiến đầu óc của Ninh Dương mụ mị. Cậu hoàn toàn không nhận ra phía trước của mình cũng bắt đầu có phản ứng, chỉ biết há miệng thở dốc, bắp đùi trắng muốt vô tình kẹp lại nhấn đầu Trạch Vũ vào sâu hơn.
Cảnh tượng trong phòng bây giờ thập phần dâm mỹ. Một nam nhân thân mình tây trang đắt tiền quỳ bên thiếu niên ăn mặc xốc xếch, nửa thân người dưới hoàn toàn trần trụi, phô bày cả hai địa phương bí ẩn dưới ánh đèn lồng mờ mờ ảo ảo. Thiếu niên bị nam nhân nhiệt tình khẩu giao, hai chân không biết là nên kẹp lại hay tách ra, hậu huyệt mở ra khép lại đón chào sự xâm nhập của nam nhân, đầu lưỡi đi vào phát ra tiếng nước tóp tép dâm loạn đến cực điểm.
Thiếu niên bị khoái cảm xa lạ đánh úp, phần thân non nớt sưng trướng lên thành cây gậy nhỏ, khẽ chạm phải vầng trán trơn bóng của nam nhân. Nam nhân ở bên dưới khẽ nhấc mi tâm thanh tú, vươn tay lên bắt lấy phần thân kia chậm rãi vuốt ve. Một trận tê dại truyền dọc theo sống lưng lên đến thùy não của thiếu niên, khiến cho cậu bắt đầu rơi nước mắt.
-Trạch Vũ....đừng...uhm..tôi..uhm..không chịu nổi.
Ninh Dương tha thiết van nài nam nhân dừng lại, trong cơn mơ màng cố gắng di chuyển cánh mông, miệng liên tục kêu tên y. Đáy mắt u tối của Trạch Vũ hiện lên một tia sáng mờ nhạt, y không những không dừng lại mà bắt lấy đùi non của Ninh Dương giữ chặt, lực đạo trên tay kia cũng tăng thêm, hết sờ soạng nắn bóp thì lên xuống, đầu lưỡi trong tiểu huyệt cũng phối hợp theo tiết tấu mà thâm nhập vào càn quét. Chẳng mấy chốc, tầm mắt thiếu niên mờ mịt đi, cậu run rẩy bắn ra mật dịch lên mặt của Trạch Vũ, thét lên một tiếng thanh thúy:
-Trạch Vũ!!!!
Trong tròng mắt ngầng ngậc nước của Ninh Dương, cậu chỉ thấy Trạch Vũ khẽ hôn nhẹ lên miệng nhỏ phía bên dưới, đứng dậy lấy khăn giấy lau mặt, tiện thể lau đi số tinh dịch còn vương lại trên mép đùi non. Cậu vô lực buông một câu, không khỏi làm Trạch Vũ chấn động:
-Tôi xin lỗi.
Trạch Vũ ôm lấy Ninh Dương lau đi nước mắt cho cậu, giúp cậu mặc lại quần.
-Không sao. Em không có lỗi gì cả. Là tôi tự nguyện mà.
Ninh Dương sau đó được Trạch Vũ bế xuống đặt lại về chỗ ngồi, tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt của y. Những món ăn sau đó đã được dọn đến, tỏa mùi hương ngào ngạt. Trạch Vũ không ăn nhiều, chỉ lẳng lặng gắp thức ăn vào bát của Ninh Dương. Y trầm mặc nhìn ngắm người tình bé nhỏ của mình ăn, trong lòng cư nhiên lại cảm thấy hạnh phúc.
Sau bữa ăn, hai người về nhà. Cửa vừa khóa lại, Trạch Vũ đã ôm lấy Ninh Dương từ đằng sau, mỉm cười nói:
-Em tắm trước đi..hay là để tôi tắm chung..Sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
-Ông đừng có mơ. –Cậu gỡ bàn tay đặt trên bụng mình, đi đến phòng ngủ lấy đồ rồi đi tắm. Trong phòng tắm cứ liên tục tưởng tượng con vịt cao su là Trạch Vũ mà tra tấn nó, hết bóp rồi lại ném, ném chán lại di di ở dưới chân... Xem ra vị trí của Trạch Tổng trong lòng vợ yêu của y còn không bằng một con gián....
Đến lượt Trạch Vũ đi tắm, Ninh Dương lấy sách giáo khoa ra xem lại bài, nằm trên giường giở sách soàn soạt. Đến khi tiếng nước trong nhà tắm tắt mới hé mắt nhìn ra cửa. Ngay ở giây phút thân ảnh kia đập vào mắt, cậu đã bỏ hết nghĩa vụ của người vợ gì đấy mà cầm lấy gối ném luôn vào người kia.
-Ông mặc quần áo vào đi..Kinh chết đi được.
Nam nhân một thân lực lưỡng bước ra từ phòng tắm, bên dưới chỉ có một cái khăn tắm quấn để che đi hạ bộ, làn da khỏe khoắn phủ thêm một tầng hơi nước mà trở nên bóng loáng. Những thớ cơ săn chắc dưới ánh đèn vô cùng nổi bật, thân hình hoàn mỹ như một bức điêu khắc thời Phục Hưng, nhìn thế nào cũng không ra một người đàn ông đã gần năm mươi tuổi. Mái tóc của y ướt nhẹp nên rủ xuống thập phần phiêu đãng, những giọt nước nhỏ tong tong trên gương mặt tinh xảo của y chảy dọc theo sườn mặt xuống xương quai xanh quyến rũ, rồi từ đó men theo khe ngực xuống những múi bụng rắn chắc như đá tảng bên dưới, không khỏi khiến cho Ninh Dương ong ong cả đầu.
Vì nhấc tay lên đỡ lấy cái gối bay đến phía mình, Trạch Vũ buông bỏ mép khăn tắm, khiến cho nó một lượt rớt xuống, lộ ra cảnh xuân vô hạn. Ninh Dương nuốt một ngụm nước bọt nhìn vào cái vật nam tính ở giữa hai chân của Trạch Vũ, cả người như bị đóng băng ngay tức khắc. Hôm qua dưới ánh đèn ngủ thứ đó đã thập phần đáng sợ rồi, mà bây giờ dưới ánh sáng trắng, sự dữ tợn cùng kích thước khổng lồ của nó lại càng bị phô bày rõ. Dù "nó" đang ở trạng thái ngủ yên, bộ dáng cũng vô cùng dọa người, hại Ninh Dương xấu hổ chui tọt vào chăn cuộn thành một đoàn, miệng thì không ngừng la oai oái:
-Tên biến thái kia, ai mượn ông không mặc đồ rồi bước ra chứ..Tôi không muốn nhìn chút nào hết...ông mặc quần áo vào đi...
Sau một hồi, Ninh Dương ở trong chăn bị vòng tay quen thuộc bao lấy, giật mình giãy mạnh. Giọng nam trầm đầy âm yếm qua lớp chăn chảy vào tai:
-Tôi mặc đồ vào rồi. Em mau ra đây đi.
Từ trong ổ chăn có hai con mắt to tròn dáo dác thò ra. Khi nhìn thấy Trạch Vũ đã mặc quần áo đầy đủ, cậu mới an tâm thò đầu khỏi chăn, biểu lộ như vừa bị người ta cưỡng gian vậy. Cậu đánh khẽ lên lồng ngực rộng lớn của Trạch Vũ.
-Lần sau không được lõa thể trước mặt tôi nữa.
-Thế thì "làm" thế nào được? Em định bắt tôi nhịn sao?
Người thông minh như Ninh Dương đương nhiên biết chữ "làm" ở đây có nghĩa là gì, hai má lại phiếm hồng lên.
-Tôi không biết. Không thích là không thích. Nếu ông còn tái phạm tôi sẽ ra phòng khách ngủ.
Trạch Vũ chống một tay xuống nệm kê đầu vào, khẽ cúi xuống hôn lên trán, sống mũi rồi lại lên môi Ninh Dương, tay kia ôm lấy cả bọc chăn như ôm thứ trân bảo.
-Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão đúng không? Vậy tôi đành nghe em vậy.
Ninh Dương gật gù, xong lại thấy câu này không đúng lắm, dẩu môi chữa lại ngay.
-Ai là vợ ông?
-Vợ tôi là người ngủ trên giường của tôi, cùng ăn tối với tôi, đến tối tắt đèn thì lăn giường với tôi nữa. Em đạt mấy chỉ tiêu rồi?
-Hình như là cả ba..-Ninh Dương lí nhí, giận dỗi quay mặt đi không đối mặt với Trạch Vũ nữa. Cậu chợt cảm nhận được cái ôm ngày càng siết chặt, hơi thở nam tính phả vào cần cổ mình hơi ngưa ngứa, biết ngay lão già này lại định giở trò đồi bại liền hừ lạnh trong cổ họng.
Trạch Vũ dịu dàng vỗ vỗ bọc chăn, ghé đến bên tai người kia nói:
-Tối nay tôi phải xử lí công chuyện, làm việc trong thư phòng đến khuya. Nếu em học xong bài có thể đi ngủ trước.-Nói xong liền hôn nhẹ lên má cậu rồi rời đi.
Đột nhiên mất đi vòng tay ấm áp, Ninh Dương bỗng cảm thấy thật hụt hẫng. Cậu ghé mắt nhìn bóng người đang rời khỏi phòng, tức mình mắng một câu:
-Sắc lang!
$$$
Trạch Vũ làm việc trong phòng tương đối mệt mỏi. Đồng hồ đã điểm mười một giờ nhưng y vẫn còn rất nhiều công chuyện cần xử lí. Dự án cao ốc ở Thượng Hải là công trình trọng điểm của Trạch Thiên Vũ, có ý nghĩa mang tầm chiến lược, vậy nên y càng không thể bỏ xuống công việc. Y thật muốn dừng lại, về căn phỏng nhỏ ấm cúng nơi có vợ y, ôm cậu đi vào giấc ngủ, lúc cậu ngủ còn hôn trộm vài cái nữa. Thế nhưng, công việc vẫn là công việc, y vẫn phải tiếp tục giải quyết.
Trong không khí chợt truyền đến mùi trà hoa cúc thanh nhã, khiến cho dây thần kinh đang căng như dây đàn của Trạch Vũ trùng xuống. Tiếng gõ cửa bất ngờ làm y bất giác mỉm cười:
-Vào đi.
Người mà y muốn nhìn thấy nhất bây giờ thập thò ngoài cửa, ngượng ngùng mãi mới bước vào. Cậu đi đến bên bàn làm việc đặt xuống tách trà hoa cúc thơm ngát, dùng thanh âm bé hơn cả muỗi kêu nói:
-Biết ông phải làm việc muộn, tôi pha một chút trà...
Trạch Vũ cao hứng túm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm chặt lấy bờ eo thanh mảnh khẽ vuốt ve vùng bụng phẳng lì. Y dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn cậu, chỉ hận không thể moi trái tim mình ra để cho cậu thấy mà chỉ có thể dùng những nụ hôn ngọt ngào để biểu đạt.
Ninh Dương nhìn chồng tài liệu trên bàn, không khỏi thở dài một hơi. Cậu lấy tay xoa xoa cái cằm trơn láng của Trạch Vũ:
-Đừng cố quá, hại sức khỏe.
-Mấy chuyện này không phải vấn đề.- Trạch Vũ hơi nhăn nhó, vòng tay siết chặt hơn. –Có một chuyện tôi hiện tại không thể tự mình giải quyết được, bắt buộc phải có người giúp đỡ...
Ninh Dương nghe thấy hai mắt liền sáng lên, cậu bắt lấy cái tay đang sờ loạn trên bụng mình đứng im tại chỗ, ân cần hỏi han:
-Nếu tôi có thể giúp được tôi sẽ giúp. Ba tôi đã từng làm quản lí của một công ty bất động sản, mấy chuyện kinh doanh này ông có thảo luận với tôi, tôi cũng coi như là có biết chút ít.
Trạch Vũ lắc lắc đầu, nắm lấy tay Ninh Dương đặt xuống nơi bán cương ở giữa hai chân mình, miệng tự động đi tới hôn lên hai má mềm mềm trắng trắng như bánh bao của cậu, không biết xấu hổ mà dụ dỗ:
-Tiểu gia ở bên dưới cứ không nghe lời tôi, mỗi lần nhìn thấy em đều thành ra như vậy. Em nói, tôi làm thế nào để quản nó đây.
Nhiệt độ nóng rực cách hai lớp vải truyền đến lòng bàn tay khiến Ninh Dương giật mình rụt tay lại. Cậu trừng mắt nhìn cái con người mặt trơ trán bóng kia, giống như muốn đem y băm ra làm trăm mảnh vậy. Cái gì mà "không nghe lời"? Cái gì mà "không quản nổi"? Tất cả đều là ngụy biện! Đã thế, y vẫn mặt dày ôm chặt lấy cậu không để cho cậu trốn, bày ra biểu lộ đáng thương thật không dễ coi chút nào.
-Nhịn cũng rất ảnh hưởng đến sức khỏe đó. Em không nỡ để lão công nhà mình nghẹn đến chết chứ?
-Chứ ông nói tôi phải làm thế nào? Hôm qua làm nhiều như thế vẫn không đủ sao? Nếu làm nữa nơi đó sẽ hỏng, tôi không muốn chết như thế đâu~~
Tỉnh hình bây giờ đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Ninh Dương sụt sùi ngước đôi mắt long lanh ánh nước lên nhìn Trạch Vũ, giọng nói bỗng dưng trở nên nghèn nghẹn. Người ta nói không sai "Anh hùng không qua ải mỹ thụ", Trạch Tổng cao cao tại thượng trên thương trường quyết đoán bao nhiêu cũng không bước qua nổi cửa ải của tiểu hồ ly nhà y. Bất quá y cũng không ngốc, y đương nhiên biết cách đối phó. Hồ ly đã dâng thân tới miệng rồi, y không "ăn" được miếng thịt nào, cũng nhất quyết không để lại bộ lông!
Trạch Vũ cúi xuống ngậm lấy vành tai mẫn cảm của Ninh Dương, ánh mắt thật tự nhiên trở nên nóng bỏng. Y bắt lấy cái tay đang tìm cách chạy trốn của cậu, dùng thanh âm khàn khàn nựng vợ yêu.
-Không bắt em dùng miệng nhỏ hầu hạ tôi, hôm nay chỉ cần dùng tay là được.
Trạch Vũ nói rồi liền tháo dây quần, giải phóng cự vật sưng trướng của y, nắm lấy tay Ninh Dương phủ lên, dẫn dắt cậu giúp y thỏa mãn tính dục. Lòng bàn tay thiếu niên rất nhiều thịt, mềm mại lại âm ấm, bao lấy cự vật như nuốt trọn nó trong cái ôm ấm áp, không khỏi làm Trạch Vũ cảm thấy vui vẻ.
Về phần Ninh Dương, cậu còn chưa bao giờ tự mình giải quyết, bây giờ lại phải giúp một gã đàn ông xử lí cơn động dục, tức đến độ máu trên thân thể dồn hết về mặt. Cậu xấu hổ quay mặt đi lại bị Trạch Vũ nắm cằm ép quay đầu lại nhìn nơi đó của y, trong lòng chỉ muốn ngay lập tức kiếm cái lỗ nào chui xuống.
Dù không thể gọi là thỏa mãn, Trạch Vũ cũng rất cao hứng. Y vươn cánh tay thò vào trong vạt áo ngủ của Ninh Dương, sục sạo tìm đầu nhũ mềm mại trên bầu ngực sữa chậm rãi nhu nết. Y rùng mình cảm thán, vợ y tuy chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đầu ngực lại phát triển lớn hơn bình thường rất nhiều, chỉ cần y niết nhẹ mấy cái là lại không nhịn được ưm a trong cổ họng, giống như tiểu hồ ly sinh ra để bị người ta thao vậy. Y chợt nhận thức vô cùng sâu sắc, rằng một khi định mệnh đã trói buộc y với người này, y có muốn buông ra cũng không thể. Bao nhiêu năm tuổi trẻ tự do mà y coi như trân bảo bỗng chốc trở nên thật vô nghĩa. Y hận, hận tại sao ông trời lại để y gặp được Ninh Dương quá muộn, tại sao cách biệt tuổi tác giữa hai người lại lớn như vậy. Hai mươi chín năm, gần ba thập kỉ, nói ngắn mà không ngắn, nói dài mà không dài... nhưng đối với Trạch Vũ, đó là bóng ma trong lòng y, là số tuổi cách biệt của hai người. Từ lúc phải lòng Ninh Dương, Trạch Vũ mới ý thức được việc mình đang già đi từng ngày, mái tóc y cũng đã không giấu nổi những sợi bạc... Y đang già đi, còn vợ y thì mới chỉ bước vào quãng thanh xuân tươi đẹp... Trạch Vũ không dám chắc bản thân mình có thể sống đến một trăm tuổi hay không, y không tự tin cả đời này sẽ bảo hộ được cho Ninh Dương..
Thời gian quá vô tình, từng bước lấy đi tuổi trẻ của y, khiến cho y phải nuối tiếc. Những giây phút được ở bên Ninh Dương thế này.. y tuyệt đối sẽ trân trọng...
-Trạch Vũ...đừng sờ.. Nhột...
Ninh Dương cố gắng để rút bàn tay đang chu du trên ngực mình ra, không đạt được mục đích liền đấm đấm vào lồng ngực săn chắc của Trạch Vũ, mở miệng mắng.
Trạch Vũ không dừng lại mà còn cố ý điều chỉnh tiết tấu xoa nắn trùng với nhịp lên xuống ở nơi kia, từng bước châm lên ngọn lửa dục vọng bên trong Ninh Dương. Thiếu niên bất chợt cảm thấy nơi hậu huyệt có chút hư thoát, giống như cái miệng nhỏ đói khát mà khép mở không ngừng, muốn được ăn côn th*t nóng bỏng, lại khao khát sự ôn nhu nhiệt tình của đầu lưỡi mà ngứa ngáy đến cực điểm. Cậu cố đè nén ý nghĩ bùng phát trong đầu mình, hít những hơi thật sâu để trấn tĩnh lại. Tầm mắt đặt trên người Trạch Vũ tự giác chuyển lên đôi mắt sâu thẳm của y, cánh tay để không dịch đến mái tóc mềm mại thoang thoảng hương cỏ thơm chậm rãi đan vào. Cậu thực chán ghét bản thân mình, tại sao không thể ghét Trạch Vũ, tại sao bị y xâm phạm, bị y đòi hỏi như thế vẫn không phản kháng. Cậu rốt cuộc đang muốn cái gì, đang mong chờ điều gì.. Tình yêu? Từ Trạch Vũ? Ninh Dương lắc lắc đầu cười khổ ở trong lòng. "Mình đang nghĩ cái quái gì thế không biết..."
-Ninh Dương, thế này vẫn chưa đủ.- Trạch Vũ dùng thanh âm nhuốm đầy nhục dục để truyền đạt mong muốn của mình. Y thật sự không ngờ đến, vợ yêu hay ngại ngùng của y lại ngồi xuống ngậm lấy phần thân nóng rực kia, bắt chước cách y khẩu giao mà nhiệt tình hầu hạ nó. Khuôn miệng nhỏ nhắn không thể bao hàm cự vật với kích thước ấy, ngậm đến một nửa đành phải nhả ra. Đầu lưỡi e dè vươn ra liếm láp phần đỉnh nhỏ ra chút dịch, khẽ vói vào bên trong lỗ nhỏ. Cơ miệng ấm nóng bao lấy phần thân khiến Trạch Vũ hít thở không thông, khẽ hừ những tiếng trầm thấp qua cánh mũi. Tuy kĩ thuật của Ninh Dương rất kém, chỉ riêng việc cậu nguyện ý giúp y khẩu giao, Trạch Vũ đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Y đan bàn tay to rộng vào mái tóc mềm mại của cậu, phối hợp với nhịp phun ra nuốt vào khẽ thúc đẩy để cự vật có thể xâm nhập vào sâu hơn.
Tiếng mút mát ba ba quẩn quanh căn phòng làm dâng lên một mảng dâm mỹ. Thiếu niên dù cơ miệng mỏi nhừ vẫn cố há ra để nuốt lấy phần thân dữ tợn kia, hai tay vươn xuống dưới giúp Trạch Vũ xoa nắn hai viên cầu, đầu ngón tay bé nhỏ khẽ vuốt ve phần côn th*t không thể nuốt vào giống như muốn bù đắp cho nó, hành động ngô nghê này khiến người bên trên thở hắt ra một hơi, suýt chút nữa đã bắn ra. Ninh Dương thực ra không thích hương vị ở trong miệng cùng mùi xạ hương nam tính đặc hữu ấy, nhưng sau một hồi cũng quen dần, bỗng chốc trở nên tham luyến những thứ đó. Ninh Dương chưa bao giờ làm loại chuyện này, chỉ sợ rằng sẽ làm Trạch Vũ bị đau nên vô cùng cẩn thận, nhớ lại hôm qua y làm thế nào liền bắt chước y như thế, tận tình chăm sóc tinh khí của y.
Những nhịp đâm rút càng ngày càng tăng dần, độ nông sâu cũng từ từ nới ra, có những lúc, thứ kia đã chạm phải yết hầu của Ninh Dương, khiến cho cậu không thở được. Trạch Vũ khi nhìn thấy biểu cảm bi thống của vợ yêu liền tự giác điều chỉnh, kiên quyết không để cậu vì phục vụ mình mà cảm thấy khó chịu. Y sung sướng nhìn người y yêu há miệng ngậm lấy quy đầu no đủ như ăn một cây kẹo mút khổng lồ, biểu tình cực kì hưởng thụ tuyệt nhiên không hề bài xích tinh khí của y. Đến khi y chuẩn bị bắn ra thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Trạch Vũ nhìn màn hình điện thoại có hơi giật mình nhưng vẫn nhấn nút nghe, tay kia đỡ lấy gáy của Ninh Dương phối hợp với tiết tấu của cậu.
-Trạch Nghi à? Sao muộn như vậy rồi còn không ngủ?
Ninh Dương nghe thấy hai chữ "Trạch Nghi" liền giật mình đánh thót, mở miệng định buông thứ kia ra liền bị Trạch Vũ nắm lấy gáy ấn vào tiếp, vô tình rên lên một tiếng.
"Ưm..."
-Ba ơi, sao lại có tiếng trong điện thoại thế? -Ở đầu kia điện thoại truyền đến giọng thiếu niên quen thuộc, khiến cho Ninh Dương sợ đến độ trợn tròn mắt.
-Không có gì, là mèo con bị bỏ rơi ở trước cửa, ba đang bế nó ở trên đùi, vô tình đụng trúng đuôi của nó ấy mà.
Người này đúng là nói dối không biết chớp mắt! Ninh Dương ngậm trong miệng côn th*t của y rùng mình một cái, vì lực đạo sau gáy không giảm nên bắt buộc phải tiếp tục phun ra nuốt vào, trong lòng âm thầm mắng y là sắc lang, con trai gọi điện thoại mà vẫn còn muốn được khẩu giao, quả thật là mặt trơ trán bóng rồi!
-Ba nhặt được mèo sao? Trông nó thế nào? Có phải là mèo tam thể không? Con muốn có một con như thế...
-Mèo con này đanh đá lắm, con nuôi không nổi đâu =.=. –Trạch Vũ nhếch mép cười, khẽ vuốt ve mái tóc đen dày của Ninh Dương.
-Thật ạ...Tiếc thật đấy, ba nhớ chăm sóc bé ấy nhé, mèo con hay đi lạc lắm..
-Cả đời này ba sẽ không buông đâu, nên con đừng lo..
Câu này lọt vào tai Ninh Dương có vẻ hơi khó nghe. Cậu nhấc mi lên nhìn Trạch Vũ với ánh mắt mông lung, nhận được cái vuốt ve đầy âu yếm của y liền nhắm mắt lại, mút vào phần thân to lớn kia.
-Con đừng chơi game nữa, ngủ đi. Ba làm nốt việc cũng sẽ đi ngủ. Ừ..ba cúp máy đây.
Trạch Vũ cúp điện thoại, ái muội nhìn Ninh Dương, eo tự động đong đưa mà chôn tinh khí nóng bỏng vào bên trong khoang miệng chật hẹp kia. Y gầm lên một tiếng rồi bắn tất cả vào bên trong, lượng tinh dịch quá nhiều tràn ra ngoài, theo khóe môi đỏ mọng rơi xuống sàn nhà dâm mỹ đến cực điểm.
Yết hầu đột nhiên bị dòng chất lỏng sền sệt nóng bỏng quét qua, không khỏi làm dâng lên cảm giác buồn nôn từ trong cuống họng. Tuy nhiên, thứ chất lỏng kia cũng không khó nuốt lắm, nhấm nháp còn thấy ngòn ngọt, thành ra Ninh Dương nuốt hết một lượt, còn khẽ vươn lưỡi liếm đi mấy giọt vương trên môi.
May mắn cho Ninh Dương là Trạch Vũ không nhìn thấy cảnh tượng này, nếu không y sẽ không chần chừ gì mà đè cậu ra làm ngay tại chỗ. Y đỡ lấy Ninh Dương, đắm chìm cậu trong nụ hôn ngọt ngào vương lại chút mùi vị của chính y, không hiểu sao trong nội tâm lại cảm thấy thực sự hạnh phúc.
Ninh Dương bị Trạch Vũ hôn đến suyễn cả người, một lúc sau mới rời khỏi thư phòng về phòng ngủ, lúc trèo lên giường còn không ngủ được vì câu nói ban nãy của y.
"Cả đời này ba sẽ không buông đâu, nên con đừng lo.."
-Lão già biến thái, ai mướn ông buông hay không buông. Trạch Vũ sắc lang, Trạch Vũ còn không bằng con vịt cao su, Trạch Vũ không bằng một con gián...
Chửi Trạch Vũ chán chê rồi Ninh Dương mới đi vào giấc ngủ. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức vẫn cảm thán một câu "Thì ra chửi ông ta lại giúp mình dễ ngủ như vậy, sau này nhất định phải triệt để tận dụng phương thức này..."
Trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy nệm bên cạnh mình lún xuống, cả thân thể được một vòng tay ấm áp bao trọn liền vô thức dựa sát vào nguồn nhiệt bên cạnh mình, trong sự im lặng của màn đêm mà cảm thấy môi mình âm ấm, ở trong mộng không nhịn được nói mớ:
-Lão già, hôn tôi nữa là tôi tính phí đó. Mười tệ một lần, chuyển khoản hay trả tiền mặt tùy ông.
Trạch Vũ ôm vợ định đi vào giấc ngủ lại nghe thấy câu này, không nhịn được cười khổ.
-Vậy thì tôi giao cả gia sản nhà mình cho em trước, suốt đời kiếm tiền cũng không đủ trả a...
Y vuốt ve sườn mặt tinh xảo của vợ, ôn nhu đặt một nụ hôn lên đó rồi mệt mỏi cụp mắt lại. Đêm đó là đêm thứ hai trong cuộc đời y mơ thấy giấc mộng vô cùng ngọt ngào, trong giấc ngủ còn cười đến sáng lạn. Còn Ninh Dương, cả giấc mộng cậu chỉ thấy mình là một tiểu hồ ly bị một con sói già khi dễ, đè xuống làm tới làm lui, dù có kêu khóc bao nhiêu y cũng không dừng lại, cự vật không ngừng ra ra vào vào tiểu huyệt bé nhỏ, kéo ra một ít mị thịt đỏ tươi...
Ninh Dương có một đêm không ngon giấc...
Bonus
Trạch Vũ áp Ninh Dương trên giường cật lực thao, lúc làm còn luôn miệng kêu tên Ninh Dương, nói sản xuất em bé gì gì đó. Ninh Dương dù xấu hổ muốn chết nhưng cũng không phản kháng được gì, để mặc cho ông ta ở bên trên rót tinh hoa vào cơ thể mình, hình thành nên hài tử bé bỏng..
Cửa phòng bỗng bật mở. Một người phụ nữ lao vào bật đèn lên, hại người trên giường luống cuống đến vung loạn cả tay chân.
Thẩm phu nhân ngỡ ngàng nhìn tư thế của hai người, không nhịn được liền mắng:
-Trạch Vũ, ai cho ông cưỡi lên người con trai tôi thế hả. =))))))))))) Xuống ngay!
Trạch Vũ cười khổ: -Mẹ, thế mẹ có muốn bế cháu không?
Thẩm Phu Nhân nghe được câu nói của con rể, lườm lườm nhìn hai người rồi đi ra khỏi phòng:
-Con trai tôi thân thể yếu, đừng đè mạnh quá.. À mà nói là phải làm đấy nhé, chín tháng sau tôi không được bế cháu thì hai người cứ liệu hồn đấy.
Hai người trong phòng thở phào, tiếp tục việc còn dang dở...