Kế Lão Bà

Chương 9.2

-Trạch Vũ...ân...đừng hút...nhột a...

Bọc chăn khổng lồ trên giường nhốn náo thành một đoàn, phát ra đủ thứ tạp âm khiến người ta phải đỏ mặt. Tiếng cười khanh khách của thiếu niên cùng tiếng cười trầm khàn của nam nhân quyện vào nhau mang đến cảm giác bình yên đến lạ. Sau một hồi giằng co, hai mái đầu chui ra khỏi chăn, thở hồng hộc để lấy chút dưỡng khí. Nam nhân âu yếm hôn lên cái rốn nhỏ xíu của thiếu niên, khẽ phồng mồm thổi một hơn khiến cho cậu không nhịn xuống được lại cười thêm một trận:

-Ninh Dương này, từ lúc ở TJDalax đến giờ mới có một tuần mà em mập lên trông thấy đấy, vòng bụng không phải đã to lên hai số rồi sao?

Để minh họa cho câu nói của mình, Trạch Vũ vươn tay đo đo vòng bụng của Ninh Dương, vừa đo còn tranh thủ cù cù một chút. Ninh Dương cười đến sắp tắc thở, cố gắng nghiêm mặt lại gạt tay Trạch Vũ ra, quay người sang một bên giả vờ giận dỗi.

-Đúng rồi, tôi béo tôi xấu, ông thích thì đi kiếm cô người mẫu nào đấy mà ngủ cùng, đừng có xán lại gần tôi...

Trạch Vũ vì phản ứng của vợ yêu suýt nữa đã a lên một tiếng đầy ngưỡng mộ, y bật cười lớn túm lấy người kia ôm vào lòng hôn hôn cần cổ đầy dấu ngân đỏ chói. Ở một bên, Ninh Dương chợt cảm thấy thứ nóng rực cọ xát vào mông mình liền hoảng hốt, quay lại trừng mắt nhìn y, sau cùng vẫn nhận được nụ cười xấu xa quen thuộc:

-Em cũng cảm nhận được mà, với cô người mẫu thì không được thế này đâu. Chỉ có em mới khiến tôi hứng thú như thế này này.

-Sắc lang! –Ninh Dương đỏ mặt mắng, gạt Trạch Vũ sang một bên rời chăn đi ra mặc quần áo, bỏ mặc y nằm bẹp trên giường với nỗi lòng của một người chồng có nhu cầu không được giải quyết. Y lầm lũi đi vào nhà tắm xả nước, chốc chốc lại thò đầu ra nhỏ giọng gọi, nghe qua thật khiến Ninh Dương nổi da gà.

-Vợ ơi...

-Không có vợ con gì hết!

-Hồ ly đáng yêu của tôi..

-Dẹp đi!

-Ninh Dương à...

-Tôi chịu thua ông rồi!- Ninh Dương đi phăm phăm vào trong nhà tắm, chỉ một lát sau bên trong đã truyền ra tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của nam nhân....

$$$

-Tôi đi làm đây, ở nhà chơi ngoan, tối tôi sẽ mua cho em bánh ngọt...

Nam nhân lưu luyến tạm biệt vợ đi làm, lúc đi còn không quên đòi hỏi một nụ hôn kiểu Pháp nữa. Thiếu niên đứng bên cửa sổ phòng bếp nhìn theo bóng chiếc xe xa dần,trong lòng cảm thấy thật ấm áp, cậu mở tủ lạnh lấy ra chai nước quả chuẩn bị phần ăn sáng của mình, vừa rót vừa lầm bầm mắng nhiếc người kia.

"Có người nào mặt dày như thế không, sáng sớm ra đã bắt người ta dùng tay giải quyết, thật không thể tin nổi"

Ninh Dương múc hai ba thìa súp đưa lên miệng, vươn tay định lấy cái điều khiển ti vi trong bếp thì chợt cảm thấy cổ họng khô nóng không thôi. Cậu lấy cốc nước quả định uống vào thì cơn choáng váng đã ập tới, ổ bụng quặn lên đừng đợt khiến cho thân thể cũng bủn rủn theo, vô cùng vất vả mới tới được nhà vệ sinh..

"Ọe"

Thiếu niên nhỏ bé ngồi bên bồn vệ sinh nôn thốc nôn tháo, trong đầu ong ong giống như có hàng chục lưỡi dao cọ sát, cổ họng đau rát khó chịu đến cùng cực. Cậu ôm lấy ngực cố gắng vuốt xuống, cánh tay kia bám lấy thành bồn như thế đây là thứ duy nhất có thể giúp cậu ngồi vững được ở nơi này. Qua đi một lúc, Ninh Dương mới mệt mỏi đứng dậy đi đến bồn rửa súc miệng, cả người lảo đảo đến được chỗ cái sofa nằm vật ra, hoàn toàn không còn chút khí lực nào. Cậu cố gắng điều chỉnh nhịp thở đều đều, phải mất một lúc sau mới cảm thấy khá hơn, nuốt vài ngụm nước cho tỉnh táo rồi trở lại nhà bếp. Ngay từ lúc bước vào, cánh mũi cảm nhận được mùi thức ăn thì ổ bụng lại quặn lên từng trận, khiến cho cậu lại phải chạy vào nhà vệ sinh một lần nữa. Đến nước này, Ninh Dương không thể nhịn được nữa, run rẩy cầm lên điện thoại kết nối liên lạc.

Tiếng điện thoại tút đều làm cảm giác nôn nao bên trong cậu càng tệ hơn, đến khi cậu chuẩn bị phải đi vào nhà vệ sinh một lần nữa, đầu bên kia mới có người nhấc máy. Giọng nữ cao truyền vào tai xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng cậu.

-Dì ơi...

-Ninh Dương à, xin lỗi con, dì đang bận rửa bát nên không nhận điện thoại nhanh được, sao giọng con yếu ớt thế? Con ốm sao?

-Con cảm thấy khó chịu quá dì ơi, cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là nôn thốc nôn tháo, cả người mềm rũ ra...- Ninh Dương thều thào qua điện thoại.

-Con có bị đau bụng không, không phải là bị ngộ độc thực phẩm chứ - Người phụ nữ sốt sắng hỏi, qua giọng nói có thể lờ mờ hình dung được biểu lộ lo lắng hiện giờ của bà.

Ninh Dương vuốt vuốt ngực nén xuống cơn buồn nôn, gắng gượng trả lời đối phương:

-Con không bị đau bụng nhưng cứ thấy nôn nao thế nào ấy, từ hôm qua đến giờ con không có ăn gì lạ cả, lúc ăn sáng đột nhiên cổ họng nóng rát rồi nôn ra, sau khi nôn thì cả người choáng váng, rất khó chịu...

-Hôm nay dì không phải trực ở bệnh viện...Con nhắn dì địa chỉ đi, dì sẽ đến chỗ con ngay. Cố gắng chịu đựng một chút, đừng uống thuốc lung tung!

Ninh Dương đắn đo một chút, chào dì rồi cúp điện thoại, ngồi dậy nhắn đi một tin. Cậu nhắm mắt giữ nhịp thở đều để kìm xuống cảm giác nôn nao ở cuống họng, lấy chút nước uống mong nó có thể giúp mình thấy khá hơn. Chính là Ninh Dương không ngờ đến, nước cam chua chua lại có tác dụng hơn hẳn nước lọc bình thường, chỉ vài ba ngụm đã khiến cậu thoải mái ra rất nhiều. Ninh Dương liên tục nhấp những ngụm nhỏ, tình trạng dần dần tốt lên trông thấy, đầu óc trì trệ thanh tỉnh hoàn toàn, chân tay không còn bủn rủn như trước. Cốc nước cam theo thời gian vơi đi đến tận đáy....

.....

-Dì!

-Mau vào đi, ở ngoài gió to lắm!

Người phụ nữ trung niên xuất hiện trước thềm nhà vội kéo Ninh Dương vào trong căn phòng ấm áp, bà nhanh chóng cởi ra chiếc áo khoác ướt sũng vì tuyết tan treo lên giá, đỡ Ninh Dương đến ngồi lên sofa. Gương mặt tròn phúc hậu của bà hiện lên ý tứ lo âu, chân mày đã có vết chân chim nhíu cả lại thành hai đường nhăn nhúm. Bà sờ tay lên trán Ninh Dương rồi kẹp nhiệt độ cho cậu, vừa làm vừa ân cần nói:

-Con không sốt này, lạ thật đấy. Cũng không đau bụng nữa... Vậy tại sao lại buồn nôn...-Dì lấy tay đỡ lấy trán suy nghĩ, khẽ vuốt ve mái đầu của người cháu mình yêu quý nhất trấn an cậu –Dạo này con có thấy cơ thể mình có triệu chứng gì bất thường không, trong sinh hoạt không xảy ra vấn đề gì chứ?

Trước những câu hỏi dồn dập của dì, Ninh Dương trầm mặc suy nghĩ, mất một lúc mới nghĩ ra.

-Gần đây con ăn hơi nhiều đồ chua, lúc nào cũng cảm thấy thèm cái gì đấy có vị chua, từ sáng đến tối không có gì nhấm nháp thì rất khó chịu.. À.. Còn có bụng của con dạo này bị trướng hay sao đó, vòng bụng lớn lên một chút.. –Cậu sờ sờ bụng mình, quả nhiên thấy có lớn hơn ngày trước, thực ra chính bản thân cậu cũng không để ý chuyện đó, chỉ có sắc lang ngày nào cũng ôm thì nhận ra thôi. Nghĩ đến đây, Ninh Dương lại thẹn thùng đến mức cả hai má đều nóng rực.

Người phụ nữ chống cằm suy nghĩ, nhìn thấy cốc nước cam chỉ còn một chút trên bàn, trong nội tâm bắt đầu thấy ngờ ngợ. Bà cầm cốc lên đưa đến chỗ Ninh Dương.

-Con vừa uống sao?

-Vâng ạ, con không ngờ uống nước cam chua lại có tác dụng tốt như vậy, một lúc sau thì không thấy nôn nao nữa...

Hàng lông mày của người phụ nữ càng nhíu chặt lại, biểu lộ trên mặt thập phần bất đắc dĩ. Bà ngập ngừng mãi mới nói ra được.

-Ninh Dương này... con với Trạch Vũ...đã từng ngủ với nhau chưa?

Đột nhiên bị hỏi một câu hỏi như vậy, Ninh Dương xấu hổ lấy tay ôm má, biểu lộ như vừa bị người ta bắt gian, qua đi một lúc mới dám gật nhẹ mái đầu. Cậu không hiểu vì sao dì lại hỏi mình như vậy, trong nội tâm rối bời không biết làm gì, chỉ có thể thành thực thừa nhận.

-Một hay nhiều lần?

-Nhiều...nhiều lần ạ...-Hai má Ninh Dương sắp bốc cháy đến nơi, cả khuôn mặt đỏ hơn cả phát sốt. Bị chất vấn thẳng thừng như vậy thì ai mà không ngại ngùng chứ?

-Hai tháng gần đây có làm không?

Dì đúng là bác sĩ, những chuyện khó nói như vậy có thể thẳng thắn buông ra, khiến cho đứa cháu lại càng xấu hổ, gắng lắm mới dám gật đầu khẳng định. Về phần Ninh Dương, trong lòng cậu bây giờ đã thành một mối tơ vò, cậu không hiểu việc này có liên quan gì đến việc bản thân cảm thấy buồn nôn. Ninh Dương lại càng không dám khai ra tần suất "sinh hoạt vợ chồng" dày đặc của mình và Trạch Vũ, chỉ có thể im lặng gật đầu làm ám hiệu. Người kia nghe được liền thở dài, đứng dậy lấy áo khoác ra khỏi nhà.

-Dì ơi, dì đi đâu vậy?

-Dì đi mua cái này, con ngồi đợi dì một chút.

"Hỏi mình như vậy rồi đi ra ngoài mua đồ, ý dì là... " Ninh Dương sợ hãi vạch áo lên, khẽ chạm lên vùng bụng đã nhô ra một chút, tim vô thức nảy lên một cái. Cậu không dám tin vào ý nghĩ của chính mình, ngồi trên sofa bần thần, đồng tử hướng vào khoảng không phía trước không lấy được tiêu cự. Đến khi dì quay trở lại, đưa ra trước mặt cậu một cái que màu hồng phấn, Ninh Dương mới lấy lại được tỉnh táo.

-Dì ơi, cái này là....

-Que thử thai. –Người phụ nữ nói với thanh âm không biểu lộ cảm xúc. Bà đỡ Ninh Dương vào nhà vệ sinh hướng dẫn cậu cách sử dụng, sau đó liền ra sofa ngồi đợi, trên mặt viết đầy lo âu. Đến hai mươi phút sau vẫn không có hồi đáp, bà sốt ruột đến mức không ngồi yên được nữa.

"Ba ba..."

-Ninh Dương, con có làm sao không, sao lại lâu như thế? Trả lời dì đi!

Cửa phòng tắm bật mở, Ninh Dương lững thững đi ra ngoài, ôm lấy bà bật khóc nức nở. Phản ứng như vậy cũng đủ biết kết quả ra sao rồi, bà vội vàng vỗ vai an ủi, xoa dịu cơn rối bời trong lòng cậu bây giờ. Bà thở dài một hơi, nhỏ giọng nói với Ninh Dương.

-Mặc quần áo ấm vào, nhớ chọn bộ nào thật giản dị thôi, đeo cả mũ chụp tai vào nữa, theo dì ra ngoài, chúng ta đi khám...

Ninh Dương sụt sùi lau nước mắt, sợ hãi nhìn dì, giọng nói trong giây phút lạc cả đi.

-Người ta sẽ phát hiện con là con trai mất, chúng ta không thể đi...

-Bạn của dì là bác sĩ thai sản, hiện đang có một phòng khám tư. Dì sẽ nói đỡ cô ấy khám luôn cho con, không cần chứng minh thư đâu... Mau lên nào...

Ninh Dương do dự một chút, sau cùng vẫn tin tưởng dì đi vào chuẩn bị quần áo...

$$$

-Cháu cậu xinh thật đấy, nhưng mà cháu bao nhiêu tuổi vậy? Cháu trông trẻ quá...

Nữ bác sĩ đỡ Ninh Dương lên bàn siêu âm, tươi cười nói chuyện với dì. Dì cũng nhanh trí nói đỡ vào một câu.

-Cháu nó vậy thôi đã hai mươi hai tuổi rồi đấy, sáng nay không bận công việc cơ quan liền nhờ tôi đưa nó đi khám thai.

-Cháu gần đây mới biết mình có bầu à? Đã bị nghén chưa? –Nữ bác sĩ mỉm cười với Ninh Dương, chuẩn bị dụng cụ siêu âm, vừa làm vừa hỏi chuyện.

-Sáng nay mới có triệu chứng ạ - Ninh Dương nhỏ giọng nói, cố gắng để người kia không phát hiện ra mình là nam. May mắn giọng cậu trong thời kì dậy thì vẫn ở mức trung tính dễ nghe, dễ dàng qua mắt được người kia. Cậu nhìn màn hình máy, trong lòng hồi hộp đến độ tim vô thức nảy lên từng đợt. Thấy phản ứng của cậu, nữ bác sĩ liền phì cười.

-Ai mang thai con đầu lòng đều như vậy, đều hồi hộp như nhau. Không biết nam nhân nào tốt số cưới được cháu gái xinh đẹp đáng yêu thế này, con sinh ra chắc chắn cũng là một mỹ nhân đi.

-Cảm ơn cô...-Ninh Dương ngượng ngùng cảm ơn bác sĩ. Cậu vạch áo lên để người kia siêu âm, bao nhiêu lo lắng viết đầy cả trên mặt. Cho đến khi bác sĩ quay sang nhìn mình nở nụ cười nhu hòa, tảng đá đè nặng trong lòng mới lăn đi đâu mất.

-Thai 6 tuần tuổi, rất khỏe mạnh. Nhưng mà hình ảnh không được rõ nét, có vẻ như vị trí của tử cung hơi có vấn đề, cháu nên đến bệnh viện lớn kiểm tra lại cho chắc nhé. Từ bây giờ cần lưu ý ăn uống sinh hoạt, đừng uống rượu bia, có nghén cũng đừng bỏ bữa, không tốt cho đứa bé, hơn nữa còn phải hạn chế sinh hoạt vợ chồng, nói chồng nhịn đi ít bữa ha...Thời điểm này là thời điểm quyết định có giữ được thai hay không, cả hai vợ chồng đều phải cẩn thận.

-Cảm ơn bác sĩ.

Ninh Dương ra khỏi phòng khám với tâm trạng rối bời. Đứa con trong bụng cậu chắc chắn là của Trạch Vũ, y nếu biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào? Ninh Dương mường tượng trong đầu bao nhiêu viễn cảnh, đắn đo không biết có nên nói cho y biết hay không. Đây là con của y, nhưng lại ở trong thân thể của một thiếu niên..Trạch Vũ liệu có vui vẻ tiếp nhận nó hay không? Bí mật của Thẩm gia bao nhiêu năm gìn giữ, sẽ vì chuyện này mà bị bại lộ ư? Bên trong Ninh Dương bây giờ có hai luồng ý nghĩ đối lập mạnh mẽ quấn lấy nhau, khiến cho cậu ong ong cả đầu. Cậu nên nói cho Trạch Vũ biết hay không, giấu thì có thể giấu đến bao giờ, cậu không thể biết trước được...

"Đừng nhắc đến chuyện con cái, một đứa cũng làm tôi đủ mệt rồi"

Câu nói ngày nào của Trạch Vũ vang lên như một lưỡi dao đâm vào nơi trọng yếu nhất trong tim, cắt thành một đường sâu hoắm, bao nhiêu máu tươi như tràn ra trong lồng ngực, bít chặt đường thở làm cậu khổ sở hơn bao giờ hết. Không hiểu sao cậu lại muốn khóc, nhưng lí trí còn lại nhắc nhở cậu không được làm thế. Về đến nhà, khó khăn lắm mới thuyết phục được dì rời đi, Ninh Dương liền chôn mặt vào chăn khóc nấc lên. Bao nhiêu nước mắt thấm xuống gối ướt thành một mảng đầm đìa, nổi bật trên vỏ gối trắng tinh. Vì không có ai trong nhà, Ninh Dương mới dám khóc thật to, đem tất cả nỗi lòng bày tỏ bằng nước mắt.

Trạch Vũ không muốn có thêm một đứa con là điều chắc chắn. Chưa nói đến, có người đàn ông nào trên thế gian này lại muốn con của mình được sinh ra bởi một dị nhân? Có gì bảo đảm đứa trẻ này sẽ không giống như cậu, một đứa trẻ dị dạng sinh ra không biết mình là nam hay nữ, cả đời nơm nớp lo sợ bí mật của mình bị người ta phát hiện? Trạch Vũ có thể chấp nhận được một hài tử như thế sao?

Ninh Dương ôm mặt, nước mắt qua kẽ tay thấm xuống ga giường. Cậu không dám nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ khi Trạch Vũ chối bỏ đứa con trong bụng, ghê sợ thân thế của cậu. Cậu yêu Trạch Vũ, vậy nên cậu không thể chịu nổi việc bị y ghẻ lạnh hắt hủi, đứa trẻ cũng bị ba nó khinh thường. Mọi chuyện từ đầu đã là sai trái, đáng lẽ cậu không nên chiều theo y, cùng y quan hệ để rồi xảy ra loại chuyện này.

Hiện tại, Ninh Dương chỉ cảm thấy đau nhói trong tim, thần trí rối loạn không biết làm thế nào, cả buổi nằm bẹp trên giường khóc rưng rức. Cậu tự trách mình, tại sao lại lún sâu vào tình yêu của Trạch Vũ, vốn dĩ ban đầu cậu đã định rời đi, còn chuẩn bị thuốc tránh thai đề phòng chuyện này xảy ra. Khi chuyện xảy ra rồi cậu mới thấy mình thật ngu ngốc. "Trạch Vũ sẽ không chấp nhận đứa trẻ này đâu, nó là kết quả của tội lỗi, là thứ được sinh ra bởi kẻ bị nguyền rủa, một dị nhân..." Cậu nấc lên, gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt khẳng định ai nhìn thấy cũng phải đau lòng. Cậu mê man trong dòng suy nghĩ, hết tự chất vấn mình rồi lại quay sang trách móc, móng tay bấu chặt lấy ga giường truyền đến những trận tê dại nhưng cậu không quan tâm đến điều đó.

Ninh Dương chợt nghĩ đến, Trạch Vũ đã nói là y yêu mình, tất cả những hành động trong thời gian qua đều khẳng định tình yêu của y là thật, vậy nên rất có thể y sẽ bao dung cho đứa nhỏ trong bụng, không bài xích nó... Nhưng như vậy thì lại càng không được, bởi vì nếu y biết nó là con của y, y nhất định sẽ giữ cậu và con lại bên mình, một bước cũng không buông bỏ. Viễn cảnh tương lai mà cậu đã từng nghĩ đến trở lại ám ảnh cậu, tựa như hàng vạn lưỡi dao đồng loạt đâm xuyên qua cơ thể bé nhỏ...

Đau đớn...Tuyệt vọng... là những gì bọn họ phải trải qua nếu cố chấp ở bên nhau...Kể cả nếu bọn họ có chịu đựng được áp lực từ phía dư luận hay là âm mưu đục nước béo cò của những kẻ ghen tị với Trạch Vũ, thì đứa nhỏ này khẳng định sẽ không thể chịu nổi những lời đàm tiếu sau này. Hai nam nhân kết hôn rồi cùng nhau nuôi con, đối với những cặp đồng tính bình thường đã là áp lực, Trạch Vũ lại là một nhân vật có tiếng tăm, cộng thêm việc có quan hệ với trẻ vị thành niên là chuyện vô cùng khủng khiếp bị xã hội bài xích, khó khăn sẽ lại càng chồng chất khó khăn. Nếu cậu và y vẫn muốn ở bên nhau, cả cậu, cả y và cả đứa trẻ này sẽ đều phải chịu tổn thương...

Nghĩ về tương lai chỉ càng thấy tương lai mờ mịt, Ninh Dương gắng uống chút sữa dì pha từ ban nãy cho qua bữa, lại trờ lại vùi người vào trong chăn. Cơn mệt mỏi làm cậu mê man đi vào giấc ngủ, trong cơn mơ gặp ác mộng, một giấc mộng đen trắng kinh hoàng.... Đến khi cậu giật mình tỉnh dậy ôm mặt khóc, trời bên ngoài đã tối dần, sắp đến lúc Trạch Vũ trở về. Ninh Dương nhìn màn hình điện thoại sợ hãi, sợ phải đối mặt với Trạch Vũ, sợ không giấu được chuyện này với y, sợ những điều sắp xảy đến. Cậu co chân thành một đoàn ở trong chăn, ôm đầu run rẩy.

"Reng...Reng Reng..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vào tâm lí hỗn độn của Ninh Dương, khiến cho cậu giật nảy mình lên chui vào trong chăn tìm chỗ trốn, hai mắt mơ hồ bị nước mắt phủ lên không nhìn rõ gì cả, trong bóng tối bao lấy căn phòng lại càng làm dâng lên những cảm xúc tiêu cực. Điện thoại vẫn cứ đổ chuông liên hồi, giống như người ở đầu dây bên kia thực sự muốn liên lạc với cậu. Ninh Dương cuối cùng cũng lấy được can đảm cầm lên điện thoại, hít mũi để bình tĩnh lại. Số điện thoại trên màn hình là số của người cậu không ngờ tới nhất...

-Trạch Nghi.

-Ninh Dương, cậu đến chỗ tôi được không? Tôi rất muốn gặp cậu, ngay bây giờ...- Giọng người bên kia có chút lè nhè, giống như đang say rượu vậy. So với tình trạng của mình bây giờ, Ninh Dương có chút lo lắng cho người kia hơn, vội vàng hỏi lại.

-Cậu uống rượu đấy hả? Cậu đang ở đâu? Tôi sẽ tới đó, đừng đi lung tung...

-Bar trên tầng thượng của khách sạn Ginó, tôi đang rất buồn, tôi không chịu nổi nữa, đừng nói với ai, lúc này tôi chỉ muốn gặp cậu thôi...

Nghe qua thanh âm của người kia, Ninh Dương đã cảm thấy vô cùng bất an, vội vã ra khỏi giường mặc quần áo ấm đi ra ngoài. Có chuyện gì mà Trạch Nghi lại uống rượu, lại còn thống khổ như vậy? Ninh Dương không thể nào nghĩ ra, trên xe taxi lo lắng như ngồi trên đống lửa, chốc chốc lại nhìn vào màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin.

"Trạch Vũ, tôi ra ngoài có chút việc, đừng lo lắng, tôi sẽ về ngay"

$$$

Quán bar cao cấp được chia làm hai khu vực, vũ trường và phòng riêng cho khách VIP. Ninh Dương chưa đủ tuổi để vào, nhưng vì nơi này thuộc quyền quản lí của Trạch Thiên Vũ, ai cũng biết tiếng tăm của cậu ấm tập đoàn nên nhân viên đành phải theo lời Trạch Nghi dẫn Ninh Dương vào. Cậu bị thứ âm nhạc đinh tai và ánh sáng điện tử làm cho khó chịu, nhanh chóng đi theo người kia đến phòng VIP. Căn phòng được cách âm rất tốt, hầu như tách biệt hẳn với không khí ồn ào ngoài kia. Ninh Dương lấy tay vuốt vuốt ngực, đưa mắt tìm kiếm Trạch Nghi. Trên chiếc ghế sofa đắt tiền trong phòng có người đang ngồi, nhìn qua thực quen mắt, không khỏi làm cậu phải thốt lên:

-Trạch Nghi?

-Ninh Dương cậu đến rồi!- Trạch Nghi rõ ràng đang say, cả người lảo đảo tựa vào thành ghế, khuôn mặt đỏ ửng không nhìn ra khí chất thường ngày. Ninh Dương vội vã đi đến bên, giằng lấy ly rượu trên tay Trạch Nghi, nhỏ giọng mắng:

-Sao lại uống tới mức này? Nếu có người biết cậu chưa đủ tuổi mà uống rượu, nhất định sẽ không xong đâu! Đứng dậy đi, tôi đưa cậu về nhà..

Trạch Nghi cười cười, phẩy tay tỏ ý không đồng tình, trong giọng nói nghe ra có chút châm chọc:

-Cậu biết sao không, ba tôi gần đây có tình nhân bên ngoài đấy!

Chẳng lẽ Trạch Nghi buồn là vì việc này? Ninh Dương giống như bị nói trúng tim đen giật mình đánh thót, cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh, đáp lời Trạch Nghi.

-Cô đã mất mười sáu năm rồi..Chú cũng là đàn ông, chừng ấy năm cô đơn là đủ rồi, cậu cũng nên thông cảm cho chú...

-Cậu thì biết cái gì! –Trạch Nghi gắt- Trong lòng tôi và tất cả mọi người, chỉ có một Trạch phu nhân duy nhất mà thôi, người mất đi rồi cũng không đến lượt kẻ khác vào thay thế đâu. Mẹ vì sinh con cho ba mà chết, cái đó không phải ba là người hiểu rõ nhất sao, mẹ yêu ba đến chừng nào, làm sao có thể nhìn người khác cướp mất trái tim của ba cơ chứ. Chừng đó năm từ khi mẹ mất ông không để một người phụ nữ nào bước chân vào căn nhà của chúng tôi, làm một người ba mẫu mực toàn tâm toàn ý chăm sóc cho tôi. Tôi cứ ngỡ rằng mọi chuyện sẽ qua như thế, vậy mà giờ đây...

-Tại sao cậu lại không muốn ba tái hôn? Đã đành mẹ cậu muốn như vậy, nhưng cô cũng đã mất rồi, chừng đó năm tuổi trẻ của chú sống trong cô độc, cậu phải hiểu cho chú chứ –Ninh Dương thật sự không hiểu nổi, tại sao cậu ta lại cố chấp như thế.

Trạch Nghi cướp lại ly rượu uống một hơi, mùi rượu trong không khí xộc lên mũi cực kì khó ngửi, Ninh Dương đang có thai lại càng mẫn cảm với các mũi lạ, thiếu chút nữa đã ngã ra nôn mửa.

-Đơn giản là vì ngoài mẹ tôi ra, những người phụ nữ khác tiếp cận ba tôi không phải là vì ngoại hình thì cũng là tiền của ông ấy. Cả người mà ba tôi đang cặp hiện giờ nữa...hừ, chắc cũng chẳng vì lí do tốt đẹp nào đâu. Ba là một người thông minh như vậy, chẳng lẽ không nhận ra người ta tiếp cận mình chỉ vì tiền thôi sao?

-Trạch Nghi, cậu không phải người trong cuộc thì không nên nói bừa..-Cảm giác nghèn nghẹn ứ trong cổ họng khiến Ninh Dương khó thở, vất vả mới nói ra được một câu. Cậu thực sự rất uất ức, cậu không phải yêu Trạch Vũ vì vụ lợi!

Trạch Nghi hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời Ninh Dương nói, đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà lèm bèm, gương mặt điển trai vì hơi rượu đỏ gay, quần áo xộc xệch không thể để nổi vào mắt.

-Cặp với người đàn ông gần năm mươi tuổi không phải vì tiền thì còn vì cái gì?

-Có thể cậu hiểu lầm thì sao? Nhỡ đâu ông ấy không có tình nhân bên ngoài.

-Sao có thể bình tĩnh được- Cậu thiếu gia trầm tĩnh thường ngày hiện tại giống như đã phát điên, nổi đóa lên với cả người bạn thân của mình.-Một người đàn ông độc thân đặt mua hơn một ngàn bông hồng về để ngắm sao? Lại còn bí mật đi du lịch Thượng Hải nữa.. không phải vì tình nhân thì là vì cái gì?

Trạch Nghi ngã người ra sofa, lấy tay gỡ gỡ nút áo để giải tỏa đi cơn nóng nực do rượu mang lại, thều thào qua hơi thở.

-Trạch Vũ.... ông ấy là kẻ tồi tệ, chính thê thì hắt hủi, tiện thiếp thì nâng niu, tôi thật sự không dám tin...

-Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu. –Đầu óc của Ninh Dương bây giờ xoay như chong chóng, cùng một lúc bao nhiêu áp lực đổ ập lên vai có chút không đỡ nổi, thân thể yếu ớt qua một ngày không ăn gì suy nhược trầm trọng, cổ họng khép mở như muốn nôn ra mà không nôn ra được. Lúc này cậu chỉ có thể cố gắng ngồi lại bên cạnh Trạch Nghi, miễn cưỡng duy trì cuộc hội thoại này khuyên giải cậu ấy. Vậy mà người bên canh cậu một chút cũng không chịu hiểu, tiếp tục thao thao bất tuyệt.

-Tôi cứ nghĩ ba tôi yêu mẹ tôi, một lòng dốc sức vì tâm nguyện của bà chăm sóc tôi...Cho đến năm trước tôi tìm được cuốn nhật ký của mẹ ngày mang thai tôi, mới biết sự thật khủng khiếp... ông ta trước hay sau kết hôn đều không hề yêu bà ấy, bọn họ kết hôn là vì Trạch Lão gia và Trạch Phu nhân khi đó dàn xếp, ông ta thể hiện sự chống đối bằng việc nhất quyết không bao giờ đụng đến mẹ, từ khi kết hôn đến khi bà mang thai ông ta cũng không thèm nhìn mặt bà. –Trạch Nghi hừ lạnh, trong thanh âm lộ rõ đau xót cùng bi thống. Nửa gương mặt của cậu không được ánh đèn chiếu tới nên Ninh Dương không thể thấy được biểu lộ của Trạch Nghi lúc này...

-Mẹ tôi vốn nghĩ rằng mang thai đứa con nối dõi cho Trạch gia thì ba sẽ hồi tâm chuyển ý, một lần chuốc thuốc ông ấy đã có được tôi còn cứ ngỡ là ông trời đã có mắt.... Sau cùng, ba tôi chỉ biết yêu công việc, ông ta hờ hững lạnh nhạt với mẹ cả trong những ngày bà mang thai... Tôi khó khăn lắm mới điều tra được, cho đến tận ngày bà mất trên bàn mổ ông ta mới đến nói một lời xin lỗi.... Bao nhiêu năm ông ta không yêu ai, nuôi nấng tôi để trả lại món nợ mà ông nợ mẹ tôi, ấy vậy mà bây giờ có người lại khiến ba tôi mua quà tặng, ngồi làm việc cũng bất giác mỉm cười, thậm chí ông ta còn mang kẻ đó đến văn phòng để làm tình..nhìn cách ông ta bao bọc tình nhân ngày hôm ấy, tôi thật thấy uất ức thay cho mẹ..

Thanh âm trầm thấp của thiếu niên vang vọng trong căn phòng, từng chút từng chút một như chiếc búa tạ gõ vào đầu đối phương đến choáng váng. Âm thanh ồn ã của vũ trường ngoài kia hoàn toàn không chạm đến được bên này, cả hai người trong phòng đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không ai nói với ai câu nào. Qua đi một lúc lâu, Ninh Dương mới mở lời trước, trong thanh âm có chút nghẹn ngào:

-Trạch Nghi...

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, trên khóe mắt mơ hồ lộ ra dưới ánh đèn dường như có ánh nước lóng lánh. Quen nhau chừng ấy thời gian, Ninh Dương chưa bao giờ được thấy cậu ta khóc, trong tình huống này thật không biết làm thế nào.

-Tôi không thể chấp nhận được...ba tôi không yêu mẹ tôi..cả đời này cũng không được yêu người khác. Ninh Dương, cậu có cảm nhận được không, cảm giác của một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ trong khi mang thai chính đứa con của ông ta..mẹ tôi đã uất ức bao nhiêu.. bà ấy đã cô độc biết nhường nào, cậu có hiểu được không?

"Tôi không muốn hiểu" Ninh Dương thét lên trong lòng, vội vàng quay mặt sang một bên lau đi nước mắt tràn ra trên mi. "Tôi thật sự không muốn hiểu...Vì tôi cũng như mẹ cậu, tôi cũng yêu Trạch Vũ, tôi cũng đang mang thai con của ông ta...cậu kể cho tôi chuyện này, là muốn bức chết tôi sao.. Tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này, tại sao lại là tôi?" Ninh Dương không ngừng chất vấn mình, ngực quặn lên từng hồi đau đớn..Những điều cậu nghĩ tới lúc sáng, hóa ra lại chính là những điều xảy ra với mẹ của Trạch Nghi. Mặc dù cậu thực sự không muốn, nhưng cảm giác đau đớn hiện giờ lại tố cáo bản thân cậu đã bắt đầu đồng cảm với bà ấy... Một người trong những khoảnh khắc thiêng liêng nhất của cuộc đời lại lầm lũi một mình bên đống quần áo trẻ sơ sinh, một mình nói chuyện với đứa bé trong bụng, ngồi trong căn phòng rộng lớn không có bóng dáng của người cha gặm nhấm nỗi buồn tủi cùng thất vọng cùng cực... Những cảm xúc ấy, rốt cuộc là đau đớn đến nhường nào?

Trạch Nghi nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi đáy mắt ngập tràn lửa nóng, đáng sợ đến mức người bên cạnh cũng phải giật mình đánh thót. Cậu ta thều thào qua kẽ răng, nghe qua không khỏi làm Ninh Dương rợn tóc gáy.

-Tình nhân của ông ta cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, đến với ba tôi chắc cũng chỉ vì tài sản của ông...Đời này tôi ghét nhất là hai thứ, một là đồng tính luyến ái, hai là loại người tiếp cận người khác với mục đích kiếm chác, vì tiền mà bán thân...

-Trạch Nghi cậu hơi quá đáng rồi đấy...-Ninh Dương rưng rưng, lúc này đã không ngăn được nước mắt rơi xuống.

-Tôi đã nói điều gì sai sao.. Ninh Dương, cậu là bạn thân của tôi, tôi rất tin tưởng cậu. Trước nay những kẻ làm bạn với tôi chỉ vì tiền của tôi, cậu không giống như họ đúng không? Cậu làm bạn với tôi không phải vì mục đích kiếm lợi đấy chứ?

Ninh Dương bị cái nhìn lạnh lẽo của Trạch Nghi đâm một nhát đau nhói, vội vã lắc đầu nguầy nguậy.

-Tôi không, Tôi làm bạn với cậu là thật lòng...

Ở bên này, người kia bật chợt cười lớn, ngồi dậy đối mặt với Ninh Dương, nơi đáy mắt là một mảng âm lãnh ghê người, giống như muốn đem cậu ném xuống đáy biển băng giá. Trạch Nghi vỗ vỗ vai Ninh Dương, cất giọng trầm khàn nói:

- Tốt lắm.. Vậy cậu cũng hơn tình nhân của ba tôi rồi...tôi khinh bỉ, tôi phỉ nhổ, tôi nguyền rủa kẻ đó, mong kẻ đó chết không toàn thây, có sống cũng cả đời chịu nỗi đau của mẹ tôi, bị chính người mình yêu nhất vứt bỏ.

-Trạch Nhi cậu im đi cho tôi.

Đến lúc này, Ninh Dương không thể nhịn được nữa, vô thức gạt tay của Trạch Nghi trên vai mình ra, thét lên trong tiếng nghẹn ngào. Người kia lại dường như đã đoán trước được phản ứng của cậu, gương mặt điển trai lộ ra vài tia nguy hiểm.

-Cậu đau lòng đúng không? Tại sao cậu phải đau lòng thay cho người kia? Ha ha bởi vì cậu chính là tình nhân của ba tôi?

-Cậu..tôi..không...- Ninh Dương muốn giải thích nhưng cổ họng lại mắc nghẹn, không phát ra được chút âm thanh nào. Nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi khiến người ta đau lòng. Bí mật cuối cùng đã bị phơi bày, Ninh Dương còn có gì để nói nữa đâu.

-Không cần vờ vịt nữa. – Trạch Nghi giật chiếc khăn choàng cổ của Ninh Dương, để lộ ra cần cổ đầy dấu hôn đỏ chói mắt. – Vậy cậu giải thích cho những dấu hôn này thế nào? Cậu dám nói không phải do ba tôi làm đi? Ha ha thực ra cái ngày tôi mời cậu đến nhà chơi đấy, những gì hai người làm tôi đều thấy cả. Hai người còn dám ngủ chung với nhau đêm hôm đó dù biết rằng tôi vẫn còn đang ở phòng cách vách...

-Tôi xin lỗi Trạch Nghi, việc tôi yêu Trạch Vũ là thật, tôi không phải vì tiền của ông ấy...- Ninh Dương ôm mặt khóc, nước mắt qua kẽ tay rơi xuống phát ra những tiếng tách đều đều. Trạch Nghi cuối cùng cũng đã biết được sự thật, nhưng lại hiểu lầm nó theo hướng khác, cậu nhất định phải làm rõ chuyện này, không thể để cậu ấy nghi oan cho bọn họ.

Trạch Nghi đẩy Ninh Dương ra xa khỏi mình, giống như đang tránh một thứ dơ bẩn lắm, trong giọng nói có thể thấy rõ sự khinh miệt đến lạnh lùng.

-Cậu nói dối... Cậu giải thích thế nào khi một triệu nhân dân tệ được chuyển vào tài khoản của ba cậu hơn một năm trước? Chỉ trong một đêm ba cậu đã trả hết nợ, cũng được thả từ trại tạm giam, là ai đã giúp ông ta? Chưa hết, tại sao ba cậu sau khi mất việc lại được cất nhắc vào vị trí tốt trong một công ty con của tập đoàn Trạch Thiên Vũ? Cậu nói cậu không vì tiền mà tiếp cận ba tôi, vậy tại sao sau đó, cậu lại chuyển đến sống tại một căn hộ tại khu chung cư cao cấp Cáp Vĩnh An? – Cậu thiếu gia liếc mắt nhìn người bên cạnh mình, buông lời vô tình đến đáng sợ - Bây giờ tôi mới nhận ra, từ một năm trước, cậu bắt đầu chuyển sang sử dụng quần áo của những thương hiệu thời trang cao cấp...

-Trạch Nghi, cậu không hiểu rồi. Hãy nghe tôi giải thích!

-Có cái gì mà tôi không hiểu? Tất cả những thông tin trên không phải là sự thực sao? Cậu còn định lấp liếm? Tôi thật hối hận vì đã làm bạn với cậu, nếu tôi không trở thành bạn của cậu, làm sao một người như cậu có thể chạm đến được ba tôi rồi quyến rũ ông ấy.. Hay là từ ngày đó, cậu làm bạn với tôi cũng là nhắm đến ba tôi?

"Chát"

Cái tát giáng xuống khuôn mặt tinh xảo của Trạch Nghi, trong chớp mắt làm cho thời gian như ngừng chảy. Trạch Nghi ôm má nhìn Ninh Dương, trên mặt lộ rõ cảm xúc kinh ngạc và bi thống. Cậu không ngờ lại nhận được một cái tát như thế, cả người trong giây phút bàng hoàng không thốt nên được lời nào.

Ninh Dương trong lúc này tức giận không quản cái gì nữa, cậu không thể chịu nổi việc người bạn mà cậu tin tưởng nhất lại dùng những lời lẽ như vậy đển nói chuyện với mình. Mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má, cậu tiếp tục vung tay lên tát cho cậu ta một cái nữa, lần này còn mạnh hơn trước nhiều lần.

-Cái thứ nhất là tôi thay ba cậu đánh cậu vì đã xúc phạm ông ấy. Cái thứ hai là tôi dùng tư cách của một người bạn tặng cho cậu một cái bạt tai. Cậu làm bạn của tôi mà lại không hiểu tôi, cho tôi là hạng người đó, tôi thực sự thất vọng vì cậu.

Sau khi nói ra những lời đó, Ninh Dương cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi phần, cậu lấy khăn choàng đi ra khỏi phòng, bỏ mặc người kia trong căn phòng với hai cú sốc liên tiếp. Cậu nâng bên má in hằn năm dấu tay, đem chiếc ly ném mạnh vào tường, tay cầm lấy chai rượu quý uống một hơi cạn sạch. Thần trí của cậu giờ đã hỗn độn lắm rồi, nửa tỉnh nửa mê gọi tên Ninh Dương xin lỗi cậu, lại vừa mắng nhiếc bằng những lời hết sức khó nghe, loạng choạng bước ra khỏi bar.

....

-Nhật Hạ, vào đây chơi đi, cậu cũng đủ tuổi rồi mà. Ngại cái gì nữa đi thôi.

-Thôi, tôi không có hứng thú với mấy cái đấy đâu, chúng ta về đi..

-Đồ nhát cáy, tụi tôi vào trước đây, chán thì cậu cũng phải vào thôi.

Thiếu niên nhỏ bé bị bỏ lại ở bên ngoài bar, luống cuống không biết làm gì thì bắt gặp bóng người quen thuộc, người anh thầm mến bấy lâu nay...

-Trạch Nghi! Cậu sao vậy, sao lại uống say thế này.

Thiếu niên to lớn đổ cả người lên thân thể gầy gò của Nhật Hạ, bàn tay nắm lấy vai anh siết chặt đến phát đau, tưởng chừng như chuẩn bị đem anh bẻ gãy làm đôi.

-Tiêu Nhật Hạ, nói cho tôi biết, yêu người đồng tính thích đến thế sao? Đến cả ba tôi mà cũng bị người đồng giới thu hút, lại còn là bạn thân của tôi nữa... Anh nói xem, loại quan hệ đó có cái gì hấp dẫn mà bọn họ lại lao vào, nói cho tôi nghe! Nói mau!

-Đừng, Trạch Nghi, buông tôi ra, đau quá.. Cậu say rồi...-Nhật Hạ nức nở, cố gắng thoát khỏi vòng tay như gọng kìm nhưng không thể, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đến thống khổ.

Giống như người lên cơn điên, Trạch Nghi hoàn toàn mất đi lí trí, kéo người kia đi đến thang máy, đi xuống khách sạn ở bên dưới.

Nữ phục vụ phòng vừa mới dọn xong đi ra ngoài, đột nhiên bị thanh niên khủng bố gạt ra thì run lên bần bật, định la lên thì nhận ra đó là Trạch Nghi, con trai của chủ tịch tập đoàn Trạch Thiên Vũ –chủ nhân của khách sạn này, vội vã cúi chào. Cô chưa kịp nói gì đã bị đẩy ra ngoài, còn bị người kia đe dọa thì sợ đến xanh mặt, vội vã rời đi. Cô rõ ràng đã trông thấy cậu đại thiếu gia kéo theo một thiếu niên vào trong đó, ngoài để làm việc đó ra thì cô thực sự không nghĩ ra được điều gì khác. Đáng lẽ ra cô nên đi trình báo việc này cho cấp trên nhưng lí trí còn lại đủ để kiềm chế cô không làm việc đó, Trạch Nghi là nhân vật lớn thế nào, chưa nói ba của cậu ta còn là chủ tịch tập đoàn, thân phận con sâu cái kiến như cô không nên nhúng mũi vào chuyện của bọn họ. Chuyện lần này, coi như là chưa từng thấy đi...

Căn phòng nơi cô vừa rời đi bị khóa chặt cửa, chẳng mấy chốc đã truyền ra tiếng vải rách cùng tiếng la thảm thiết của thiếu niên....

$$$

-Lúc đó tôi không kiểm soát được, tôi đã đánh cậu ấy...hức hức..

Ninh Dương ngồi trong lòng Trạch Vũ gào khóc, dụi mặt vào ngực y lau đi nước mắt, cổ họng nấc lên từng tiếng. Y nhìn vợ khóc cũng chẳng thoải mái gì cho cam, vội vàng ôm lấy cậu dỗ dành, bàn tay to rộng vuốt ve tấm lưng nhỏ bé đang run rẩy của cậu.

-Em đánh nó là đúng, lâu nay tôi nuông chiều nó quá, nó không thèm nể mặt tôi, còn xúc phạm em như vậy, nếu là tôi tôi cũng không bỏ qua.

-Chúng ta... phải làm sao đây, Trạch Nghi... biết chuyện rồi, giờ cậu ấy chắc đang rất giận tôi. –Ninh Dương ôm lấy Trạch Vũ, sợ sệt nhìn y, nói qua những cái nấc nghẹn.

Trạch Vũ hôn hôn lên hai má phấn nộn, dùng khăn giấy lau đi nước mắt và nước mũi cho vợ, dịu giọng trấn an cậu.

-Tôi sẽ nói chuyện với nó, em đừng lo. Nó nhất thời say xỉn, không nhận thức được việc mình đang làm, đến khi nó tỉnh táo, chúng ta sẽ làm rõ chuyện này.

-Trạch Vũ, tôi rất sợ...

Ninh Dương được Trạch Vũ an ủi đã ngừng khóc, tuy nhiên cơ thể nhỏ bé vẫn run lên từng đợt, nhìn qua thật giống tiểu hồ ly bị người ta khi dễ. Trạch Vũ đỡ lấy chiếc gáy trơn nhẵn nâng gương mặt của vợ yêu lên, cúi xuống đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên đôi môi căng mọng. Y điên cuồng hôn vào, cánh tay ở thắt lưng vẫn không ngừng xoa nhẹ, xoa dịu nội tâm chấn động của cậu.

Được bao bọc bởi cái ôm ấm áp, lại ngập chìm trong hơi thở nam tính và đôi môi ngọt ngào quen thuộc, Ninh Dương giống như đã quên đi sạch những lo âu phiền muộn, toàn tâm toàn ý hưởng thụ nụ hôn của Trạch Vũ. Cánh tay âu yếm vòng qua cổ y nhấn xuống, chiếc lưỡi thơm ngọt vươn ra quấn lấy đầu lưỡi của đối phương dây dưa. Hai người hôn nhau đến hơn mười lăm phút mới buông ra, lúc rời đi khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc lóng lánh.

Trạch Vũ vuốt ve sườn mặt tinh xảo của vợ, khóe môi bày ra nụ cười mê hoặc chúng sinh..

-Tin tưởng tôi, mọi chuyện cứ để tôi lo. Hiện giờ em chỉ cần tin tưởng tôi là đủ, em làm được chứ?

Lúc này còn có thể làm gì khác ngoài việc gật đầu đồng ý? Ninh Dương nép vào lòng Trạch Vũ tìm kiếm hơi ấm, lồng ngực phập phồng hít lấy mùi hương quen thuộc giành lại chút an tĩnh trong tâm hồn..

-Em chưa ăn tối có đúng không? Lại đây, chúng ta cùng ăn...

-Ông chưa ăn sao? –Ninh Dương tròn mắt hỏi, lại nhận được cái hôn âu yếm của người kia.

-Hồ ly này, em chưa ăn thì tôi ăn làm sao nổi, tôi đợi em về đói mềm người rồi đây này!

-Ngốc nghếch- Tiểu hồ ly được chồng bế vào tận bếp thì không khóc nổi nữa, vừa mắng vừa đánh đánh y vài cái, mặc dù lực đạo chẳng khác nào gãi ngứa cho y. Cậu đang định ngồi xuống bàn ăn thì cảm giác nôn nao đã dâng lên đến cuống họng, vội vớ lấy cốc nước cam uống vài ngụm. Lúc nãy cậu quên rằng mình đang trong thời gian thai nghén, ăn đồ không cẩn thận sẽ bị nôn ọe, sẽ không giữ được bí mật. Cậu vội tìm cách xoay chuyển tình hình.

-Trạch Vũ, tôi muốn ăn bánh mì trắng và uống sữa.

-Ăn như thế làm sao đủ chất được! Em muốn ăn thì sáng mai tôi làm cho em, chiên luôn cả thịt xông khói và trứng nữa. –Trạch Vũ không hài lòng mắng yêu.

-Không cần, tôi muốn ăn ngay bây giờ, những thứ khác tôi không nuốt xuống được.

-Ngoan, ăn một chút thôi, bánh mì trắng và sữa để mai ăn...

Trạch Vũ vốn định thuyết phục vợ, nhưng ánh mắt kiên quyết của cậu làm y phải chào thua, kì kèo mãi Ninh Dương mới chịu ăn thêm trứng luộc, y liền đi luộc trứng ngay. Qua đi bữa cơm, Ninh Dương thở phào nhẹ nhõm uống thêm chút nước cam cho dễ trôi, đợi Trạch Vũ rửa bát xong lại được y bế về phòng, cuộn trong bọc chăn ấm sực. Y nằm bên cạnh cậu đem cả bọc chăn ôm vào, dịu dàng hôn lên vầng trán trơn bóng.

Thật kì lạ là lúc này Trạch Vũ không cảm thấy lo lắng chút nào, có lẽ là vì y đã chuẩn bị tâm lí rất tốt cho việc này. Y biết bí mật không thể nào che giấu mãi, bọn họ nhất định sẽ có một ngày phải đối diện với hiện thực. Trạch Nghi thực ra chỉ là vấn đề nhỏ thôi, y tự tin mình có thể giải quyết được, dù không chắc có thể loại bỏ định kiến về đồng tính luyến ái bên trong Trạch Nghi, y cũng nhất định phải khiến con trai chấp nhận Ninh Dương. Cả đời y chỉ có một ái nhân duy nhất, y nhất định sẽ không để tuột mất.

Ninh Dương ở trong lòng Trạch Vũ thiu thiu ngủ, cả ngày khóc nhiều khiến cậu hết sức mệt mỏi. Cậu suy nghĩ một chút về những điều Trạch Nghi nói hôm nay, suy nghĩ cả về Trạch Phu Nhân nữa. Hiện tại đầu óc của cậu cực kì rối rắm, bao nhiêu thông tin cùng một lúc phải tiếp nhận thật sự là thử thách lớn với một thiếu niên mười bảy tuổi.

Cậu hạnh phúc vì biết rằng mình là người duy nhất mà Trạch Vũ yêu, người nắm giữ trái tim y, thế nhưng khi cậu nghĩ đến Trạch Phu Nhân, cậu thực sự vui không nổi. Những xúc cảm cứ thế ùa vào trong tâm trí, ở nơi lồng ngực trái truyền đến cơn nhói đau không thể miêu tả bằng từ ngữ, dễ hình dung nhất là nỗi đau giống như có hàng vạn mũi kim đâm vào da thịt.

"Cái này gọi là đồng cảm ư" Ninh Dương tự nhủ, phổi trong phút chốc như bị rút cạn không khí, chỉ một cử động rất nhỏ cũng gây đau đớn tột cùng. Cậu đang sợ hãi, sợ rằng một ngày mình cũng lâm vào tình cảnh giống như mẹ của Trạch Nghi, bị người mình yêu nhất vứt bỏ. Nếu y thực sự không chấp nhận đứa con mà cậu đang mang, trái tim trong lồng ngực cậu tưởng như sẽ vỡ ra mất. Cảm giác trong lòng cơ hồ còn có chút áy náy mà chính cậu cũng không hiểu vì sao. Ninh Dương nặng nề đi vào giấc ngủ còn gặp ác mộng, cả người toát ra mồ hôi lạnh, đến khi tiếng chuông điện thoại của Trạch Vũ reo mới choàng dậy, lồng ngực như có hàng chục tảng đá đè lên không thể thở nổi.

Trạch Vũ lau mồ hôi cho vợ, định ngắt đi điện thoại thì phát hiện số gọi đến là của Trạch Nghi, nhận được cái gật đầu của vợ mới nhấn nút nghe, tiện thể nhấn luôn cả loa ngoài.

-Ba ơi...Con.. Con...

-Sao thế? Trạch Nghi con bình tĩnh, chuyện gì đã xảy ra...-Trạch Vũ nghe được sự hoảng hốt tột độ của con trai qua giọng nói liền hỏi lại ngay, linh tính của y cảm nhận được điều không hay.

-Con không biết..ba à...lúc con tỉnh dậy..nửa người dưới của anh ta đầy máu...và.. con sợ lắm....ba mau đến đây đi, con thực sự không biết làm gì bây giờ...

-Con đang ở đâu??

-Khách sạn Ginó, phòng A756..

-Ba tới ngay.

Không còn thời gian để nghe tiếp câu chuyện nữa, tinh thần của Trạch Nghi bất ổn cũng không kể được câu chuyện ra hồn. Trạch Vũ vội rời giường mặc quần áo ấm, gọi cho Ikishima. Y hôn lên trán vợ trấn an cậu, nói cậu an tâm rồi đi ra ngoài ngay.

Ninh Dương dựa vào thành giường, cả người mệt mỏi nhưng lại không chợp mắt được, cả một đêm thức trắng...

$$$

"Reng...Reng..Reng"

-Alo Trạch Vũ, mọi chuyện sao rồi? Trạch Nghi không sao chứ?

Vừa nhấn nút nghe, Ninh Dương vội vã hỏi ngay, tuy nhiên thanh âm không giấu được vẻ mệt mỏi.

-Ổn rồi, tôi đã dàn xếp được ổn thỏa. Hôm qua Trạch Nghi say xỉn nên cưỡng bức một nam sinh, cậu ta tuy bị thương nhưng cũng không đến nỗi quá nặng, chỉ có tâm lí hơi hoảng loạn thôi. Cũng may cậu ta quen biết Trạch Nghi, cũng không truy cứu trách nhiệm, hiện tại đang sống một mình nên việc điều trị sẽ không bị lộ ra ngoài. Tôi đã cho mời bác sĩ tư đến chữa trị, mọi chuyện sẽ được giấu kín. May mắn nó gọi cho tôi đến xử lí kíp thời, chuyện ngoài tôi, em, và Ikishima biết thì không có ai biết cả, sẽ không bị phát hiện đâu.

-Trạch Nghi thì sao?

-Nó bị chấn động tâm lí, đang ở lì trong phòng ở nhà không tiếp xúc với ai. Tôi đã cho gọi bác sĩ tâm lí.

-Không bị thương là tốt rồi.. Ông có biết nam sinh đó tên là gì không?

-Cậu ta là Tiêu Nhật Hạ, nam sinh lớp 12 của Plateus.

Cái tên rơi vào tai Ninh Dương làm cậu ong ong cả đầu. Sau cùng cậu cũng thở phào một hơi, nói tiếp vào ống nghe.

-Như vậy mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi. Ông có về nhà không, tôi chuẩn bị bữa sáng..

-Tôi còn chút chuyện cần giải quyết nốt, lát ghé qua đâu đó ăn tạm rồi đến công ty luôn. Em đừng có bỏ bữa đấy, không được ăn mỗi bánh mì với sữa thôi đâu. –Giọng nam vang lên trong điện thoại đầy quan tâm khiến Ninh Dương rất xúc động, cậu nâng điện thoại lên nói tiếp:

-Chủ nhật mà ông vẫn phải đến công ty sao?

-Ừ, dự án hơi bị chậm tiến độ nên tôi muốn đến kiểm tra lại một chút. Đến chiều là về nhà thôi.

-Đừng cố quá hại sức khỏe, tôi đợi ông về.

-Yêu em, chiều gặp nhé.

Tiếng chụt vang lên trong điện thoại làm Ninh Dương nóng cả má. Cậu đặt điện thoại xuống vào trong bếp uống một chút sữa, nấu một ít cháo trắng ăn rồi ra sofa nằm nghỉ. Thân thể mang thai đã yếu ớt, áp lực lớn khiến cậu không chịu nổi, một lúc liền lịm đi.

Đến khi chuông cửa inh ỏi làm cậu tỉnh giấc, Ninh Dương phát hiện ra mình đã ngủ bốn tiếng liền, vội vã vuốt vuốt lại mái tóc rồi ra mở cửa. Người phụ nữ tức giận xông vào cửa khiến cậu sợ đến xanh mặt.

-Mẹ! Sao mẹ lại ở đây...

-Anh giỏi lắm, tính giấu bà già này phải không? Dì đã nói hết với tôi rồi –Thẩm phu nhân đi phăm phăm vào nhà, nộ khí phừng phừng hiếm thấy thực sự rất đáng sợ. Ninh Dương biết mình không thể giấu được mẹ, cúi mặt nhỏ giọng thừa nhận:

-Không phải con không muốn cho mẹ biết, nhưng mà ngay lúc này con thật sự quá rối bời, không biết phải làm thế nào cho phải nữa...

Thẩm phu nhân ôm đầu, gương mặt nhiều vết chân chim vặn vẹo, biểu lộ cực kì bi thống. Bà thở hắt ra, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

-Tôi biết thế nào cũng xảy ra chuyện này mà, làm sao có thể tin tưởng giao con mình cho một gã đàn ông tinh lực tràn đầy cơ chứ..

-Mẹ!

Phải mất rất nhiều nỗ lực, Thẩm phu nhân mới bình tĩnh lại được, bà ngẩng mặt lên đối diện với con trai, hỏi thẳng cậu:

-Thế Trạch Vũ đã biết chưa?

Ninh Dương e dè lắc lắc mái đầu. Lúc này cậu không dám hình dung phản ứng tiếp theo của mẹ, chốc chốc nhìn trộm lên vài cái.

-Vậy thì tốt....Mau thu dọn đồ đi, chúng ta đi khỏi đây..

"Rời khỏi đây?" Ninh Dương bàng hoàng, loạng choạng ngã về sau. Tin sét đánh ngang tai đánh vào màng nhĩ đau đớn, nhưng so với nỗi đau ở trong tim thì không thấm vào đâu. Cậu ngồi thụp xuống ôm mặt khóc, đôi mắt vì khóc nhiều sưng húp, vành mắt đỏ lên trông rất đáng thương.

-Mẹ...không được, con không thể rời xa Trạch Vũ được đâu...Con yêu ông ta mất rồi...

Lúc này nói cậu rời đi khỏi Trạch Vũ không khác gì bảo cậu đi tự sát. Thứ tình cảm dành cho y bên trong cậu đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát rồi, hiện tại y không khác gì một phần máu thịt của cậu, nói cậu bỏ đi làm sao dễ dàng được...

Nhìn thấy con mình đau khổ, có người mẹ nào lại không đứt từng khúc ruột? Thẩm phu nhân vội đỡ lấy Ninh Dương, nước mắt của bà cũng bắt đầu rơi lã chã.

-Đứng lên đi con, ngồi như vậy sẽ không tốt cho đứa bé. –Bà gạt nước mắt ôm lấy con trai-...Con nhất định phải đi, nếu ông ta biết được sẽ rất nguy hiểm...

-Mẹ, sẽ không sao đâu mà, Trạch Vũ...

-Con có biết chuyện mình đang làm nguy hiểm thế nào không? –Thẩm phu nhân lay khẽ bờ vai nhỏ bé của con trai, buộc cậu phải đối diện với mình- Một thiếu niên lại có thể mang thai, chuyện này không phải là một chấn động lớn ư? Con lấy gì bảo đảm, sau khi biết sự việc Trạch Vũ sẽ không sợ hãi con xa lánh con.. Con nói con yêu ông ta, chẳng phải đến lúc đó con mới là người đau khổ nhất sao... Con đau thì tim mẹ cũng đau, Ninh Dương à...

Thẩm Phu Nhân nói trúng những điều Ninh Dương lo lắng không sai lấy một li. Bà ôm lấy con trai, nước mắt âm ấm làm ướt đẫm vai áo cậu, lại càng khiến cậu đau lòng hơn. Cậu cũng khóc thật to, tựa vào vai mẹ nấc lên từng trận, gương mặt thoáng chốc đã lại nhòe nhoẹt nước...

-Con ở bên người đàn ông ấy lúc này thì cảm thấy hạnh phúc thôi, nhưng con đã nghĩ đến chuyện sau này chưa? Kế cả khi chuyện con mang thai được giữ bí mật, việc con và Trạch Vũ ở cùng nhau có thể giấu đến bao giờ. Cứ cho là hai người chịu được áp lực dư luận đi thì còn có bao nhiêu người sẽ lợi dụng cơ hội này để chèn ép Trạch Vũ? Một chủ tịch tập đoàn lớn có quan hệ với trẻ vị thành niên, lại còn là quan hệ đồng giới nữa, có bao nhiêu người sẽ phản đối việc đó, con có tưởng tượng được không? Xã hội này quá khắc nghiệt, bọn họ sẽ không thấu hiểu được đâu, nếu con và ông ta cố chấp ở bên nhau, cả hai người đều bị tổn thương...Ngay từ đầu mẹ để con đến sống cùng ông ta là mẹ đã quá sai rồi...Ninh Dương, bụng của con chưa lớn, chúng ta hãy còn cơ hội, nghe mẹ, rời đi, bảo toàn bí mật này...

Thẩm Phu Nhân nắm lấy vai con trai đầy kiên quyết, đứng dậy kéo cậu lên đi đến phòng ngủ lấy đồ. Bà không thể để con trai bà tổn thương thêm một giây nào nữa, đứa nhỏ trong bụng là khởi nguồn của tội lỗi và bi kịch, vậy nên bà sẽ đi trước một bước để Ninh Dương không phải đau khổ. Bà không quản tương lai vừa chăm con vừa chăm cháu vất vả thế nào, để cậu ở bên Trạch Vũ thêm một giây một phút nữa thôi cậu sẽ không bao giờ có thể rời khỏi y, đến lúc đó bà có muốn làm gì cũng đã muộn.

-Xin mẹ, con không thể..-Ninh Dương gào thét, cố gắng giãy ra cũng không được, đành để mặc mẹ kéo mình đi. Cậu cảm thấy chia ly cận kề, trái tim trong lồng ngực đập đến phát đau.

Thẩm Phu Nhân dùng ánh mắt cương quyết nhìn Ninh Dương. -Nếu không nghĩ cho mình, hãy nghĩ cho Trạch Vũ đi Ninh Dương..Đừng cố chấp nữa... Lầm lỡ đến bước này đã là quá đủ rồi, bước thêm một bước nữa sẽ không có đường ra...Nghĩ cho tương lai của cả con, Trạch Vũ và đứa nhỏ này, con sẽ thấy mẹ không có sai...Nghe lời mẹ, chúng ta rời khỏi đây...

Ninh Dương ngồi phịch xuống chiếc giường nhìn đồ đạc của mình bị thu dọn nhét vào trong vali, giống như cái cách ngày đó cậu thu dọn đồ đạc về đây sống vậy. Qua đi gần một năm, nơi này đã trở thành căn nhà của cậu, lưu giữ biết bao kỉ niệm của cậu với Trạch Vũ, cũng là nơi đứa trẻ trong bụng này hình thành...Cậu đưa mắt vào khoảng không, cánh tay vươn đến xoa xoa cái bụng đã nhô lên một chút, một giọt nước mắt trượt dọc theo gò má trắng mịn rơi xuống vạt áo trên bụng, nở xòe thành một vệt nước bi thương....
Bình Luận (0)
Comment