Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Chương 1

Luân Đôn năm 1818

Georgina Anderson cầm cái muỗng lên, quay ngược lại và để một miếng cải vào lòng muỗng, kéo cái đầu muỗng ra phía sau và bắn miếng cải bay ngang phòng. Nàng không bắn trúng con gián mập mạp mà nàng đã nhắm, nhưng cũng làm cho con vật bò vụt vào trong khe nứt nơi vách tường. Mục đích hoàn tất. Chỉ cần nàng không trông thấy con vật nhỏ bé kinh tởm đó, nàng có thể quên rằng nàng không phải ở chung với nó trong chỗ trọ này.

Nàng quay lại bữa ăn dang dở, ngó chăm chăm một lúc, sau đó nhăn mặt đẩy dĩa thức ăn ra xa. Nàng sẽ không phải nhăn nhó như vậy, nếu bây giờ này, nàng đươc ăn một trong bảy món ngon lành của Hannah. Sau mười hai năm làm đầu bếp cho gia đình Anderson, Hannah biết cách làm vui lòng mỗi thành viên trong gia đình và Georgina đã mơ đến tay nghề của bà ta trong mấy tuần nay, điều này không đáng ngạc nhiên lắm khi cả tháng trời nàng phải lênh đênh trên tàu. Nàng chỉ có được một bữa ăn ngon duy nhất khi nàng đặt chân đến nước Anh cách đây năm ngày, ngay buổi tối họ lên bờ, khi Mac dẫn nàng tới một nhà hàng sang trọng, sau khi họ đã ghi danh lấy phòng ở khách sạn Albany. Nhưng họ đã phải rời Albany ngay ngày hôm sau để tìm một chỗ trọ khác rẻ hơn nhiều. Họ không thể làm gì khác hơn, vì khi trở về khách sạn, họ nhận thấy tất cả tiền bạc cất trong hành lý của họ đều đã bị mất sạch.

Georgie, cái tên được gia đình và bạn bè biết đến, không thể dùng lương tâm trong sạch để buộc khách sạn phải chịu trách nhiệm, vì nàng và Mac đều bị trộm sạch tiền bạc, dù họ ở những phòng khác nhau trong những tầng khác nhau. Sự mất mát này chắc chắn đã xảy ra khi những túi hành lý được để chung với nhau trên đoạn đường dài, từ bến tàu cuối khu Đông tới Piccadilly ở khu Tây, nơi mà khách sạn sang trọng Albany tọa lạc, khi đó những túi hành lý được cột trên mui chiếc xe ngựa họ thuê và người đánh xe cùng những lơ xe đều ngồi trên đó, trong khi nàng và Mac vô tâm, chỉ chú ý ngắm phong cảnh của thành phố Luân Đôn mà thôi.

Nói đến vận rủi của họ thì không phải bắt đầu từ lúc đó. Không, vận rủi đã bắt đầu ngay khi họ vừa đến nước Anh tuần rồi, biết được rằng tàu của họ không thể cập bến ngay, mà có thể phải lênh đênh khoảng ba tháng trời nữa mới được cập cảng để được bốc dỡ những chuyến hàng. Hành khách thì may mắn hơn vì có thể theo thuyền vào bờ, nhưng vẫn phải chờ mất vài ngày.

Nàng đã không ngạc nhiên chút nào, thật vậy. Nàng đã biết về sự tắc nghẽn giao thông tại sông Thames, một vấn đề rất nghiêm trọng, vì những tàu bè đến theo mùa, tất cả đều phụ thuộc vào vấn đề thời tiết và hướng gió. Con tàu nàng đi là một trong hàng tá tàu đến từ America, còn những tàu khác đến từ khắp nơi trên thế giới.

Chính vấn đề giao thông bị tắc nghẽn khủng khiếp đó là một trong những nguyên nhân mà gia đình nàng đã để London ra ngoài tuyến buôn bán của họ, ngay cả trước khi chiến tranh xảy ra. Thật sự, tuyến buôn của Skylark đã không đến London từ năm 1807, khi nước Anh bắt đầu phong tỏa phân nửa Châu u trong cuộc chiến tranh với nước Pháp. Đối với Skylark, giao dịch mua bán với miền Viễn Đông và Tây Ấn đã đủ mang lại lợi nhuận và ít gặp rắc rối hơn.

Ngay cả khi đất nước của nàng đã giải quyết những bất đồng với nước Anh bằng cách ký kết một hiệp ước vào cuối năm 1814, tuyến tàu Skylark vẫn tránh xa những giao dịch mua bán có liên quan đến nước Anh, bởi vì tại đây, kho chứa hàng vẫn là một vấn đề khó giải quyết. Rất nhiều lần, những hàng hóa dễ bị hư hỏng đã phải để bừa ngoài bến cảng, phó mặc cho thời tiết và những tên trộm. Hàng nửa triệu pound hàng hóa bị mất trộm mỗi năm. Và nếu thời tiết không làm hư hỏng thì những hàng hóa đó cũng phủ đầy bụi than của bến tàu.

Không cần thiết phải gánh chịu những sự tồi tệ đó và cả sự lỗ lã trong khi Skylark vẫn có những tuyến buôn bán khác sinh được lợi nhuận. Đó là lý do Georgina đã không đến London trên một trong những chiếc tàu của Skylark, và cũng là nguyên do tại sao nàng đã không thể tìm được một vé để quay về. Điều này giờ đây đã gây ra rắc rối, bởi vì Mac và nàng chỉ còn có hai mươi lăm mỹ kim, đó là tất cả số tiền mà họ đã mang trên người lúc hành lý bị kẻ trộm khoắng, và họ không biết là với chừng đó tiền, họ sẽ ở đây được bao lâu – đấy là nguyên nhân mà Georgina hiện phải tá túc trong một phòng trên lầu của một quán rượu trong khu Borough ở phía Nam.

Một quán rượu! Nếu những anh trai của nàng biết được… nhưng khi đó chắc họ cũng đã giết chết nàng rồi, ngay khi nàng vừa về đến nhà, bởi vì nàng đã ra khơi mà không cho họ biết, dù mỗi người trong bọn họ lại có quyền vắng nhà và đi khắp thế giới bằng chính những con tàu của họ, còn nàng, nàng không được đi nếu không được họ cho phép. Nàng hy vọng rằng, may ra chỉ bị cắt tiền tiêu vặt trong mười năm, bị nhốt trong phòng vài năm hay bị một người trong bọn họ đánh đòn mà thôi.

Thật ra, có thể họ chỉ la lối om sòm thôi. Nhưng khi có năm ông anh trai già dặn hơn và cao lớn hơn nàng, khi họ lên giọng giận dữ cùng một lúc và đồng lòng chĩa thẳng sự giận dữ vào nàng, trong khi nàng biết là mình đáng bị trách mắng như vậy, thì tất cả mọi điều ấy cũng không dễ chịu chút nào, và thật ra, nàng phải rángchịu đựng, dù là sợ khiếp lên được. Nhưng tất cả điều đó cũng không ngăn được Georgina ra khơi để đến nước Anh, với mỗi mình Ian MacDonell bên cạnh hộ tống và bảo vệ nàng, trong khi ông ta hoàn toàn không phải bà con của nàng. Đôi khi nàng tự hỏi, không biết có phải sự khôn ngoan bình thường trong gia đình đã không được di truyền cho nàng vào lúc nàng được sinh ra không?

Có tiếng gõ cửa vừa lúc Georgina đẩy người ra khỏi chiếc bàn nhỏ mà quán trọ dùng tạm làm bàn ăn. Nàng phải cố kềm chế thói quen trả lời “vào đi”, mà cả đời nàng đã làm, vì người gõ cửa phòng nàng hoặc là gia nhân hoặc là người trong gia đình và luôn được nàng chào đón. Cho đến ngày hôm nay, khi nàng đã hai mươi hai tuổi, nàng chưa bao giờ ngủ ở bất cứ nơi nào ngoài giường của nàng ở Bridgeport, Connecticut, hoặc ngoài những cái võng trên tàu Skylark, ít nhất là cho đến tháng vừa rồi. Dĩ nhiên, không ai có thể vào căn phòng đã bị khóa bên trong, dù nàng có mời họ vào hay không. Và Mac đã kiên trì nhắc nhở nàng rằng, nàng phải luôn luôn khóa cửa phòng, làm như cả căn phòng xa lạ, cũ kỹ này cũng chưa đủ thuyết phục trong việc nhắc nhở rằng, nàng đang ở xa gia đình và không nên tin tưởng bất cứ một ai trong cái thành phố không thân thiện, đầy trộm cướp này.

Nhưng người khách bên ngoài đã thân quen với nàng, giọng điệu Scottish gọi nàng từ phía bên ngoài cửa kia rất dễ nhận biết kia là của Ian MacDonell. Nàng mở cửa cho ông, sau đó bước tránh qua một bên khi ông ung dung đi vào, bóng dáng cao lớn của ông lấp đầy căn phòng.

“Có chút may mắn nào không?”

Ông khịt khịt mũi trước khi ngồi xuống chiếc ghế mà nàng vừa đứng lên.

“Tùy thuộc vào cách nhìn của con, con gái.”

“ Không phải đường vòng khác nữa chứ?”

“Ầy, nhưng vẫn tốt hơn là đường cùng, ta nghĩ vậy.”

“Có lẽ,” Nàng trả lời, nhưng không có vẻ hào hứng.

Nàng không nên đòi hỏi nhiều hơn nữa, khi mà họ chỉ có một chút tin tức để tiếp tục tìm kiếm. Tất cả những gì mà ông Kimball, một trong những thủy thủ trên tàu Portunus của Thomas, anh trai nàng, đã nói, là ông ta “có thể chắc chắn” đã thấy vị hôn phu thất lạc lâu năm của nàng, Malcolm Cameron, trên một chiếc tàu chở hàng hóa của nước Anh, chiếc Pogrom, khi mà hai chiếc tàu gặp nhau trên tuyến đường quay về Connecticut của chiếc Portunus. Anh Thomas của nàng lại không thể chắc chắn điều đó, vì ông Kimball đã không buồn nói với anh cho đến khi tàu Pogrom đã ra khỏi tầm nhìn của họ. Nhưng mà hướng đi của tàu Pogrom là hướng về Châu u, chắc có lẽ bến cảng chính của nó ở nước Anh, ngay cả khi nó không đi thẳng về đó.

Cho dù vậy, đây là mẩu tin tức đầu tiên nàng nghe được về Malcolm trong vòng sáu năm trời, kể từ khi anh ta bị cưỡng bức, cùng với hai người khác, rời khỏi tàu anh Warren của nàng, chiếc Nereus, một tháng trước khi chiến tranh xảy ra vào tháng Sáu của năm 1812.

Cưỡng bức thủy thủ nước Mỹ bởi hải quân nước Anh là một trong những nguyên nhân gây ra chiến tranh. Điều kém may mắn nhất xảy ra cho Malcolm là anh ta bị bắt đi ngay trong chuyến đi biển đầu tiên –đơn giản vì anh vẫn còn một chút âm điệu giọng nói của người Cornish, bởi anh đã sống phân nửa cuộc đời của anh ở Cornwall, England. Nhưng giờ đây, anh đã là người Mỹ, dù cha mẹ của anh đã qua đời, nhưng họ đã định cư ở Bridgeport từ năm 1806, hoàn toàn không có ý định trở về lại nước Anh. Tuy vậy, những sĩ quan của văn phòng HMS Devastation đã không tin, và Warren đã bị một vết thương nhỏ trên gò má khi quyết liệt chứng minh điều đó với bọn họ.

Và sau đó, Georgina nghe tin là văn phòng HMS Devastation đã lấy phân nửa tiền hoa hồng trong cuộc chiến tranh đó, những thủy thủ của nàng đã bị phân ra cho nửa tá tàu chiến khác nhau.Và cho đến bây giờ, không có thêm bất cứ tin tức gì khác. Việc Malcolm làm gì trên tàu buôn nước Anh khi chiến tranh đã kết thúc không thành vấn đề. Ít nhất, Georgina cuối cùng cũng đã có lý do để đi tìm anh ta, và nàng sẽ không rời nước Anh cho đến khi nàng tìm thấy anh.

“Vậy ai là người bác sẽ đến gặp lần này?” Georgina hỏi với một tiếng thở dài. “Một người nào đó quen biết một người khác, người đó lại biết một người nào khác nữa, rồi người đó có thể biết anh ta ở đâu à?”

Mac chắc lưỡi. “Con nói cái kiểu như là chúng ta sẽ đi theo một cái vòng lẩn quẩn vậy, con gái đáng yêu ạ. Chúng ta mới chỉ tìm kiếm có bốn ngày thôi. Con có thể mượn một chút tính kiên nhẫn của Thomas đi, ta nghĩ vậy.”

“Đừng có nhắc Thomas với con, Mac. Con đang rất giận anh ấy đây, vì anh ấy đã không đi tìm Malcolm cho con.”

“Anh ấy đã có thể…”

“Trong vòng sáu tháng! Anh ấy muốn con đợi thêm sáu tháng nữa, để chờ anh ấy trở về, sau khi xong chuyến đi Tây Ấn, rồi bao nhiêu tháng nữa anh ấy mới đến đây, tìm Malcolm, rồi cùng nhau trở về? Ôi, chờ đợi vậy dài quá, khi mà con đã phải chờ đợi sáu năm rồi.”

“ Bốn năm thôi.” Ông chỉnh lại. “Họ sẽ không để cho con lấy cái gã ấy đâu, cho đến khi con mười tám tuổi, dù cái gã ấy đã hỏi cưới con từ hai năm trước đó.”

“Điều đó ăn thua gì. Nếu một trong các anh trai của con trở về nhà, bác biết là họ sẽ đến thẳng đây. Nhưng không, chỉ có anh Thomas lạc quan, người duy nhất trong bọn họ có tính kiên nhẫn như ông thánh, và tàu Portunus là chiếc tàu duy nhất của Skylark đậu trong bến, đấy mới thật là may mắn của con. Bác biết không, anh ấy đã cười khi con bảo với anh ấy là con đã lớn lên nhiều rồi, Malcolm chắc sẽ không từ chối để lấy con đâu, phải không?”

Mac cố kềm chế để không phải mỉm cười với câu hỏi chân thành như vậy. Và ông không ngạc nhiên khi anh trai của nàng đã cười khi nàng nói ra những điều đó. Nhưng thật ra, gã ấy đã không để mắt tới cô bé khi nàng chưa trổ mã xinh đẹp như bây giờ, bắt đầu từ tuổi mười chín. Nàng sẽ có một chiếc tàu riêng khi nàng mười tám tuổi và được chia phần lợi nhuận bằng với các anh trong hãng tàu Skylark khi có chồng, và Mac nghĩ rằng, đó chính là nguyên nhân khiến gã thanh niên trẻ Cameron kia chịu hỏi cưới cô bé, trước khi hắn theo Waren trong chuyến đi tới miền Viễn Đông, một chuyến đi mất ít nhất là vài ba năm.

Đúng, vài năm đã trôi qua, phải cảm ơn vì sự kiêu căng của hải quân nước Anh trên biển cả. Nhưng nàng không chịu nghe lời khuyên của các anh trai để quên đi cái gã Malcolm Cameron đó. Ngay cả khi chiến tranh đã kết thúc và người ta có đủ lý do để tin rằng gã ấy đã phải tìm được cách trở về, nhưng thật sự là gã đã không trở về, nhưng dù vậy, nàng vẫn quyết định chờ đợi gã. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để cảnh giác Thomas rằng, nàng sẽ không thể chờ cho đến khi anh xong chuyến Viễn Đông, khi mà anh phải chở hàng đến cả chục bến cảng khác nhau. Chẳng phải nàng cũng có tính mạo hiểm giống như mọi người trong gia đình sao? Nó đã ở trong máu của nàng. Và chẳng phải mọi người đều biết, nàng cũng thiếu cả tính kiên nhẫn của Thomas sao?

Dĩ nhiên, Thomas có thể sẽ được tha thứ nếu anh cho rằng vấn đề đó không phải là của riêng anh, khi tàu của em trai Drew của họ sẽ về vào cuối mùa hè, và Drew lúc nào cũng ở nhà vài tháng, giữa những chuyến đi của anh. Và anh chàng đáng yêu vui tính đó sẽ không bao giờ từ chối cô em gái cưng duy nhất bất cứ điều gì.

Nhưng cô gái đã không chịu chờ Drew. Nàng đã đặt vé trên một chiếc tàu có lịch khởi hành ba ngày sau khi Thomas ra khơi và bằng cách nào đó, đã kéo được Mac cùng đi với nàng, cho dù ông vẫn băn khoăn, làm thế nào mà nàng đã khiến cho chuyến đi giống như là theo ý kiến của ông chứ không phải của nàng

“Được rồi, Georgie, chúng ta đã không quá tệ trong cuộc săn lùng này, xét cho cùng, ở cái đất London này còn có nhiều người hơn cả cái xứ Connecticut ấy chứ. Nó có thể tệ hơn việc tàu Pogrom không có trong bến cảng, còn tất cả thủy thủ lại đã tản đi mất hết. Người mà ta gặp tối mai hứa hẹn sẽ cung cấp rất nhiều tin tức về chàng trai ấy. Còn người mà ta nói chuyện ngày hôm nay biết chắc là Malcolm đã rời tàu với ông Willcocks đó, vì vậy chẳng có người nào khác, ngoài hắn ta có thể biết rõ hơn chỗ ở của chàng trai ấy.”

“Nghe có vẻ nhiều hy vọng lắm.” Georgina thừa nhận. “Ông Willcocks này có thể sẽ dẫn bác đến thẳng chỗ của Malcolm, vì vậy… con nghĩ con sẽ đi cùng.”

“Con không thể.” Mac ngắt lời, rướn người về phía trước, nhíu mày với nàng. “Ta sẽ gặp người đó tại một quán rượu.”

“Vậy thì sao?”

“Này, ta ở đây để làm gì, nếu không phải để trông chừng con, không cho con làm những chuyện khùng điên, còn tệ hơn cả việc đã đi đến đây?”

“Xem nào, Mac…”

“Đừng có mà “xem nào, Mac” với ta, con gái.” Ông nói một cách nghiêm khắc.

Nhưng nàng lại nhìn ông với một ánh mắt mà ông hiểu là nàng sẽ rất ngoan cố trong chuyện này. Ông rên thầm, biết sẽ không thể thay đổi nổi điều gì một khi nàng đã bướng bỉnh, nhất quyết làm theo ý mình như vậy. Bằng chứng là nàng đã có mặt ở đây, thay vì ở nhà như các anh nàng vẫn nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment