.
.
Tiểu Trương sờ soạng, tìm một góc quỳ. Má Trương vốn tức muốn xỉu, nhưng thấy Tiểu Trương không nói gì đã quỳ xuống, bà đau lòng, ngồi cạnh cậu, cố gắng giảng giải cho cậu hiểu. Nhưng bất kể có nói thế nào, Tiểu Trương cũng không mở miệng. Từ nhỏ, con bà đã rất biết nghe lời, chưa bao giờ cãi lại bà cả. Bà không ngờ là thằng nhỏ này lại quật cường như vậy, bà không biết phải làm thế nào, trong đầu bà cứ quanh quẩn câu nói của cậu — “Đời này con thật có thể kết hôn sao?” Người giống như con, liệu có gặp được người thích mình?”
Cho dù là vậy, con cũng không thể thích một người nam nha…Nghĩ tới đó, mắt má Trương đã ươn ướt, bà không nói gì, khóc thầm. Tiểu Trương sờ sờ, đụng vào chân bà, rồi áp mặt lên đùi bà. Má Trương vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, bà nhớ lúc cậu còn là một đứa nhỏ, bà cũng như bây giờ, vuốt mái tóc lưa thưa vài sợi của cậu. Cậu quơ bàn tay nhỏ xíu bắt lấy ngón tay bà, nhìn bà cười hề hề.
Bà cảm thấy suy nghĩ của con mình không đúng, duyên phận sẽ tới thôi. Nhưng những điều không vừa ý quanh mình thì nhiều lắm…
“Mẹ,” Tiểu Trương ngửa mặt lên, “Có phải, do Miêu tiên sinh là nam, cho nên những quan tâm của anh ấy dành cho con đều là giả, những ngày tháng chúng con đã trải qua cùng nhau cũng là giả hay sao?”
Má Trương sững sờ.
“Mẹ hãy suy nghĩ lại, có được không? Con thật sự, rất…rất thích anh ấy!”
Má Trương ngồi ngây ra đó thật lâu, bà không để ý tới cậu, cứ thế mà đi ngủ. Vừa mới lên giường, bà lại ngồi dậy, nói: “Đừng quỳ nữa, về phòng ngủ đi!”
Má Trương suy nghĩ hai ngày, mới đồng ý với Tiểu Trương, cho họ thêm cơ hội. Suy nghĩ của bà rất đơn giản, nam cũng tốt, mà nữ cũng được, cái gì là con cháu đầy đàn, cái gì là cái nhìn của người đời cũng không quan trọng. Là một người làm mẹ, bà chỉ mong Tiểu Trương sống vui vẻ, hạnh phúc. Cho nên bà đã nói với Tiểu Trương, hãy kiểm tra người đàn ông ấy, xem thái độ của y thế nào.
Miêu tiên sinh vừa lái xe, vừa nghe Tiểu Trương kể lại. Nghe xong, y thở phào một hơi, nói: “Biểu hiện của anh, chắc là ổn mà phải không?”
Tiểu Trương, “Ừm, anh nói giống như từng nhìn vào gương luyện tập ấy chứ!”
Miêu tiên sinh bật cười, “Đó thật ra, là những gì mà anh luôn suy nghĩ, xem nên nói với mẹ ta thế nào. Còn nữa, cuối cùng, anh cũng có thể chính thức sống cùng em. Những gì anh nói hôm nay, là phát ra từ tim phổi. Aizz…Đừng sờ lung tung, anh đang…lái xe!”
Tiêu Trương vội vàng rút tay về, rồi lại chạm vào bả vai Miêu tiên sinh, nói: “Em muốn ôm anh một cái!”
Miêu tiên sinh quay xe, đưa xe tới bên lối dành khi cần thiết.
Tiểu Trương, “?”
Tiểu Trương còn chưa kịp phản ứng, xe đã ngừng lại, cổ bị ôm, lưng tựa vào thành ghế. Cậu theo bản năng ngẩng đầu, mới đó, môi đã bị chiếm lấy. Cậu cảm thấy ngạt thở, nhưng cũng lập tức rơi vào nụ hôn lâm li, nóng cháy.
Nhất định là Miêu tiên sinh cũng có cảm giác giống như mình, Tiểu Trương nghĩ. Cuối cùng thì mẹ cũng đồng ý chuyện hai người rồi, Tiểu Trương cảm thấy, bắt đầu từ hôm nay, cậu và Miêu tiên sinh mới chính thức ở cùng nhau. Cậu có thể quang minh chính đại kể về y với mẹ, dẫn y về nhà ăn cơm, hai người cũng không cần phải giấu diếm người nhà…
“Aizz, Miêu tiên sinh, anh thật là háo sắc!” Tiểu Trương né tránh bàn tay đang chui vào trong quần áo mình, “Dừng ở đây sẽ không bị xe khác chạy đụng vào sao?”
Miêu tiên sinh giở trò vô lại, không cho cậu né, “Lối dành khi cần thiết, chính là dùng khi có nhu cầu cần thiết nha!”
Bị sờ nhột, Tiểu Trương cười rộ lên, miệng lại bị hôn mấy cái. Tay của Miêu tiên sinh thật ấm áp, đang sờ tới sờ lui quanh hông cậu, môi hôn cổ cậu, hai má cậu. Tiểu Trương không hiểu sao tim mình lại đập nhanh tới vậy, tay chân không biết để đâu cho phải, nhưng cậu cũng không có đẩy Miêu tiên sinh ra. Hai người ở trong xe quấn quýt một hồi, mới cho xe chạy trở ra.
Tiểu Trương sờ sờ đôi gò má nóng bừng của mình, nhủ thầm, thì ra Miêu tiên sinh cũng háo sắc quánha!
.