Kẻ Mù – Người Điếc

Chương 8

.

.

Đối với Tiểu Trương mà nói, trong mùa đông, nỗi buồn lớn nhất của cậu là ngủ rất lạnh. Ký túc xá của công nhân rất sơ sài, đừng nói là điều hòa, đến cả lò sưởi ấm cũng không có một cái. Đến tối, chỉ biết chui vào trong chiếc chăn, lạnh run lên, ngủ một hồi mới ấm lại, đến sáng sẽ bị cái lạnh làm tỉnh giấc.

Năm trước, Tiểu Trương chịu không nổi cái lạnh, cậu gom hết quần áo vào trong chăn, còn phải bỏ thêm túi chườm nóng mới ngủ được. Kết quả, giờ trên đùi cậu vẫn còn vết sẹo hình tròn do ngủ quên, bị túi chườm làm bỏng.

Năm nay, Tiểu Trương làm việc để dành được ít tiền. Mua chăn thì tiếc, cho nên cậu định nhờ Miêu tiên sinh dẫn cậu tới cửa hàng mua một cái thảm điện, cậu muốn nhờ nó sống qua mùa đông.

Cuối tuần, Miêu tiên sinh rảnh, dắt Tiểu Trương tới cửa hàng. Trong túi quần Tiểu Trương có năm mươi đồng, hai người đi lang thang, hỏi giá một cái thảm điện kiểu cũ, không thể khống chế độ ấm, lại bằng gỗ vừa khô vừa cứng, giá cả thì nằm trong vòng Tiểu Trương dự đoán.

Tiểu Trương cân nhắc một hồi, quyết định: “Vậy, tôi lấy cái này! Miêu tiên sinh, anh xem giúp tôi được không?” Nói xong, cậu móc tiền trong túi quần ra, nhét vào tay Miêu tiên sinh.

Miêu tiên sinh đẩy tiền trả lại cho cậu, nói: “Thứ này, đừng mua, không thể khống chế độ nóng…không an toàn. Mùa đông…khô ráo, dễ cháy!”

Tiểu Trương do dự, nhưng nghĩ lại, cậu không nỡ mua cái khác.

Miêu tiên sinh lại nói: “Hơn nữa, thảm điện mở qua đêm…Không an toàn. Không mở…thì vẫn, lạnh!”

Tiểu Trương bị câu ấy chọc trúng tim đen, ủ rũ: “Vậy tính sao đây, tôi lạnh nha!”

Miêu tiên sinh kéo Tiểu Trương rời khỏi cửa hàng. Hai người đi một vòng, xem chăn ấm, nghe giá cả, Tiểu Trương buồn bực.

Hai người về tay không, trong túi Tiểu Trương vẫn còn nguyên năm mươi đồng. Cậu đau lòng, thầm tính trong lòng, xem có nên để dành thêm mấy khoản cho kế hoạch giữ ấm trong mùa đông hay không.

Lúc đi tới cửa tiệm bánh ngọt Miêu tiên sinh, Miêu tiên sinh nói: “Tiểu Trương, đến nhà tôi ở đi. Tôi ở một mình, tối mở điều hòa, rất lãng phí!”

Tiểu Trương ngơ ra, trong đầu ngẫm, Miêu tiên sinh nói thật sao? Nhưng ngoài miệng cậu vẫn nói: “Như vậy, ngại lắm…Làm phiền anh, tôi vẫn nên đi…” Cắn răng, “Mua một cái thảm điện bỏ vào chăn đi!”

Miêu tiên sinh lắc đầu, “Tiện cho, cậu đi làm!”

Tiểu Trương dở khóc dở cười, lòng nhủ, cũng như nhau thôi mà. Theo những gì cậu hiểu về Miêu tiên sinh, cậu biết, Miêu tiên sinh rất rộng rãi. Nếu ở nhà y, vậy một ngày ba bữa cơm, nhất định là y lo hết. Cậu không thấy đường, đã không giúp được gì, chẳng lẽ còn ăn không ở không nữa hay sao?

Tiểu Trương thì thào: “Tôi…” Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nói: “Tôi sợ phiền tới anh!”

Miêu tiên sinh lắc đầu, “Đến đây đi,” Y cười, “Cậu có thể dạy tôi, ca hát. Tôi sẽ là đôi mắt của cậu, còn cậu, là đôi tai của tôi!”

Tiểu Trương nghe xong, gãi đầu, nở nụ cười.

Đêm đó, Miêu tiên sinh tới ký túc xá của Tiểu Trương, giúp cậu thu dọn vài thứ về nhà. Nếu nói tới đồ đạc của Tiểu Trương, thật sự không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo cũ, nhưng rất sạch sẽ, đến cả bàn chải đánh răng cũng tưa hết lông, Miêu tiên sinh quẳng luôn vô thùng rác. Sau nữa, chính là mấy quyển tiểu thuyết chữ nổi, một cái đồng hồ báo thức nho nhỏ, một bộ cờ bằng gỗ và một chiếc radio cũ rích. Không khó để nhận ra, chiếc radio này đã theo cậu nhiều đêm, mấy chữ bên trên đều bị cậu sờ mòn.

Hai tay Miêu tiên sinh xách đồ, Tiểu Trương nắm góc áo của y, hai người cùng nhau về nhà.

Hiện giờ, nơi này cũng là nhà của Tiểu Trương.
Bình Luận (0)
Comment