Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 107

Mỗi bài kiểm tra chỉ có 30 phút, khi hết 30 phút họ sẽ đưa cho đề một môn khác để làm tiếp cho đến khi thi xong tất cả các môn. Tuy vậy, môn trình bày, giải thích môn số ma thuật lại có đến 45 phút do độ khó của nó.

Viết sao cho cảm giác rằng mình có được trên 50 điểm thì cậu sẽ dừng bút. Kiểm tra chất lượng đầu có vẻ khá dễ, một phần có lẽ do họ không cho học sinh quá nhiều thời gian chuẩn bị mà lại đột xuất thông báo như thế, một phần là do nó chỉ nhắm vào các ý chính của các môn học, mà ý chính thì bất kỳ học sinh nào muốn vào được trường này thì cũng phải học sấp mặt rồi, toàn là những câu hỏi ôn lại các kiến thức quá khứ thôi, họ chỉ việc ôn lại là có thể làm được rồi.

Có vẻ như ai trong nhóm cậu cũng thuận lợi cả, trừ Zin khá lúng túng khi làm bài ra, ngồi trong phòng thi, không biết có phải do chỉ một mình cậu là class S hay không nhưng có khá nhiều ánh mắt cứ lảo đảo về phía cậu, thậm chí còn có một số kẻ tụ lại liên tục chỉ trỏ và bàn tán cậu, nó khiến khó chịu.

"Này! Hãy đính ước với ta đi !"

Rời khỏi phòng thi sau 4 tiếng, tưởng chừng cậu đã thoát khỏi kiếp nạn nhưng không, một cô gái với chiều cao 1m4 đứng chặn lối đi của cậu và bắt đầu nói với một giọng tự cao.

"..."

Đưa nửa cặp mắt của mình liếc nhìn cô ta được một khoảng, cậu đi sang một bên và tiếp tục bước đi bỏ lại cô ta như chưa có chuyện gì xảy ra. 

Cậu gặp mấy cảnh tượng này đến phát ngán rồi, dùng địa vị của gia đình mình đi đính ước với gia đình khác để tạo nên tiền đề phát triển, hoặc nếu thấy đối phương là một người có tiềm năng, họ nhất định sẽ nắm bắt tiềm năng đó bằng cách kết hôn với đối phương để ăn bám thành công từ đối phương. Hoặc nếu cả 2 đều có tiềm năng như nhau, vậy thì ngại gì mà không cho cả 2 kết hôn, sinh ra một đứa con nếu may mắn thì có tiềm năng của cả 2 người?

'Thiên Thời Địa Lợi nhỉ?'  

Có vẻ thật tàn nhẫn nhưng đã có một số quý tộc làm như thế, lấy 2 nhân tài giao hợp với nhau, sinh ra một cá thể thiên tài mang gen của 2 người đó mặc dù cả 2 nhân tài đó lại chẳng có tình cảm gì với nhau, cả đứa nhóc được sinh ra cũng chỉ để làm công cụ.

 Và cậu lẫn Hibi là những người mà đối với các gia tộc, quý tộc đang phát triển mà có con đồng tuổi thì như vịt không  thể đẻ trứng vàng nhưng lại tìm thấy quả trứng vàng từ con vịt khác vậy.

"Này! Vậy là sao hả!? Ta cũng là rank S đấy! Cất công ta chạy tới đây để hỏi đính ước ngươi đây, biết cảm kích đi !"

Thở dài khi thấy cô gái đó chạy tới nắm lấy lưng áo mình lại và tiếp tục phun ra những câu kiêu ngạo.

"Cảm ơn về sự cất công đó,nhưng tôi chẳng có hứng thú gì với cô đâu."

Vế sau của cậu khiến cô gái có đôi chút ựng lại, khụy mặt xuống buông chiếc áo của cậu mà cô đang giữ ra.

Có vẻ lời cậu nói ra đã khiến cô gái đó tổn thương, nhưng cậu lại chẳng thấy có lỗi chút nào, vì cô ta có hơi bị kiêu ngạo quá lố không?,  việc mà cậu có thể làm chỉ là làm tổn thương sự kiêu ngạo của cô ta, nhưng cậu không ngờ tới việc chỉ là một câu nói của cậu mà lại khiến cô tổn thương đến th-

"Hả!? Không hứng thú!? Ý ngươi chính là bộ ngực ta đúng không!? Biết quá mà! Những cô gái xung quanh ngươi ai nấy đều ngực to cả nên ngươi chẳng hứng thú gì với ta đúng không!?"

Cô đặt 2 tên lên ngực mình, ánh nhìn xa xôi và buồn bã khi thấy chúng vẫn chẳng phát triển chút nào.

"K-không, chỉ là tôi không có hứng thú với cô th-"

"Ngươi không hứng thú với ngực ta đúng không!?"

"K-khô-"

"Đúng không!?"

Bị cô gái đối diện mình tấn công dồn dập bằng những lời nói trong khi liên tục đưa bộ tường thành của mình đẩy về phía cậu.

"Chẳng phải chúng ta chẳng quen biết nhau đấy sao? Nên tôi không có cảm tình gì với cô cả."

"Hm.. Ngươi nói cũng đúng.."

Cô bắt đầu rơi vào suy nghĩ, được một lúc, mắt cô mở to ra như thể vừa nghĩ được gì vậy.

"Vậy có nghĩa ngươi sẽ kết hôn với ta khi chúng ta trở nên thân nhau đúng chứ !?"

"..."

Chẳng có lấy ai chả lời, hay nói đúng hơn, chẳng có người mà cô hỏi ở đây để trả lời, chỉ có những ánh mắt khó hiểu đang nhìn cô, người mà đáng lý ra phải ở đối diện cô, chàng trai với mái tóc tro tàn đã chuồn đi từ lúc nào khi cô rơi vào suy nghĩ.

"Đ-Đồ thối thaaaa!" Nhận ra mình đã làm một việc xấu hổ, cô đỏ mặt và rời đi một cách nhanh chóng.

-------------------

Giọng của cô xa tới mức mặc dù cậu đã rời đi khá xa nhưng vẫn có thể nghe được, không biết từ nay cô sẽ làm gì với cậu, vì thế nên cậu đã thêm cô vào danh sách những người cần 'né nhanh chuồn gấp' để không bị phiền phức.

Dãy hành lang cậu đi lúc này khá vắng người, có lẽ một phần là do cậu thi ở tầng 2 và đang đi ở hướng mà ít người đi xuống bằng đường này vì lối xuống ở khá xa về phía này trong khi rằng về ngược lại, nhưng hướng ngược lại thì có một cô gái mà cậu vừa chuồn xong nên không thể đi hướng đó được.

Đi được một lúc, cậu dừng lại, đưa đôi mắt của mình lên nhìn trần nhà.

"Ninja sao?"

Câu hỏi của cậu vang ra, nếu người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng cậu đang tự kỷ  với chính mình cho đến khi một giọng nói phát ra.

"Đúng, là Ninja đây ~!"

Trên trần nhà, một cô đã che giấu mình bằng một mảnh vải có khớp màu với trần nhà bắt đầu phóng xuống.

"Đó là ẩn sự hiện diện?"

"Đúng vậy, mặc dù cậu lại có thể cảm nhận đó, tôi cứ tưởng các học sinh cùng tuổi với tôi sẽ không ai biết chứ ~"

Cô nói với một nụ cười vui vẻ.

"Vậy cô là tân học sinh?"

"Đúng. Tôi là Kaze, chỉ Kaze thôi, tên của tôi nghĩa là gió(phong) desu !" cô tựa tin đặt tay lên bộ ngực không quá cỡ của mình giới thiệu.

"Owari Ougi. Tại sao cô lại ở trên đó?"

"Định ngủ ấy mà ~"

"Ngủ? Trên trần nhà?"

"Ay da.. Đó là thói quen của tôi ~" Cô cười trong khi gãi đầu mình.

"Vậy mà tôi cứ có cảm giác cô đang theo dõi tôi vậy?"

"Tưởng tượng thôi, chắc cậu đang tưởng tượng đấy !"

Trong một khắc khi mà cậu hỏi câu đó, đôi mắt vui vẻ của cô đỡ trở thành đôi mắt của một kẻ cảnh giác cao độ, một ánh mắt của việc người đứng trước mặt cô có điều gì đó khác thường, nhưng nhanh chóng trở lại thành đôi mắt vui vẻ vì cô không muốn cậu để ý.


Bình Luận (0)
Comment