Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 146

"Ha... ha..."

Những tiếng thở mệt mỏi, cuối cùng cậu cũng có thể được nghỉ ngơi, nằm kề bức tượng thứ tư đang phát sáng, những vết máu trên vai cậu đang chảy xuống do bị những viên pha lê cậu không thể né đâm vào, cũng gần bảy viên pha lê đã đâm vào lưng và vai, cậu chỉ kịp né để chúng không đâm vào chỗ hiểm, tuy vậy nó cũng để lại một tổn thương khá nặng nề.

"So với những thứ khác, thử thách này vẫn còn dễ chán đấy !"

"Thôi cho em xin.."

Nở một nụ cười với Ougi, cô gái đang ngồi trước mặt cậu bỗng đứng dậy, phủi xung quanh trang phục mình mặc dù nó chẳng dính gì.

"Được rồi, vậy cậu đã hoàn thành được thứ cậu cần nên giao ước của đôi ta được thành lập. Chúc cậu khi trở về thế giới của mình với một trạng thái tốt nhé ! Tôi đã cố bảo vệ cơ thể cậu lắm rồi đấy ! Hình như có một con nhóc biến thái luôn cố sờ soạng cậu."

"Ah.. Cảm ơn và xin lỗi.."

"Thế, chúng ta từ biệt nhau tại đây. Chúc ngài có một ngày tốt lành- Chủ nhân."

Cô gái ngoảng mặt đi, hình thái của cô như đang tan biến dần đi vậy.

"K-Khoan đã."

Nhưng một tiếng nói đã khiến cô quay trở lại.

"Cô vẫn còn chưa kể về cái chết của cô."

Vừa dứt câu, một viên băng nhỏ lao đến chỗ cậu khiến cậu phải lách người sang làm rạng nức thêm vết thương của bản thân.

"a..."

"Hỏi về cái chết của một cô gái như thế là bất lịch sự ---!"

"Mà khi giao ước được thành lập, cậu sớm sẽ biết thôi. Vậy, tạm biệt."

Cô gái trước mặt cậu bây giờ chỉ còn khoảng trống. Hang động đã dần đổ vỡ-- nhưng theo một cách lạ kỳ. Nhưng đối với cậu thì nó cũng chẳng lạ bởi thế giới này không có thật, và khi kẻ tạo ra thế giới này biến mất, thế giới sẽ tự động 'phân rã' ra thôi.

Mọi thứ đều đổ sụp và biến mất trước mặt cậu, chỉ trừ một ánh sáng nhỏ nhẹ đang tiến tới chỗ cậu.

"Thật khó để biết em nghĩ gì, con tinh linh ngu ngốc ạ. Tại sao em lại rời đi không nói lấy một lời và bỗng nhiên hoá thành một cô nhóc thế kia? Anh không hiểu."

"Em xin lỗi.. Ngay tự ban đầu khi gặp anh ở công viên em đã định nói rùi.. Nhưng lúc đó em đã bị triệu chứng 'tạm quên ký ức'.."

Cậu thở dài nhìn ánh sáng nhỏ đang tiến tới mình dần hoá thành một cô bé với mái tóc trắng trải dài. Người này không ai khác là Yuki, cũng đồng thời là cô tinh linh bé nhỏ đã kết thân với cậu ở bờ suối năm xưa, cái ngày mà cậu nhận được sự bảo hộ của tinh linh. Tuy nhiên vào đầu mùa đông năm nay, bỗng cậu không cảm thấy sự hiện diện của cô nhóc tinh linh bên trong mình nữa, cứ tưởng cô bé tới mùa động dục nên cậu đã thôi nghỉ tới.

Tuy vậy mà cô bé lại đứng trước cậu, một tinh linh nhân tạo hệ Băng, người đã dạy ma thuật Băng cho Zebel từ hồi xa xưa. Tức là cô nhóc này, cậu phải rồi bằng lão bà rồi.

"Mọi người ra đây cả nào."

Vì đây là không gian thứ riêng của cậu và Yuki, chỉ trừ khi được cho phép.

Dần, những cô gái thân thuộc của cậu xuất hiện.

Từ bộ đôi Sages, cho đến con rồng đang lao đến cùng với nấm đấm vào mồm cậu--- mà khoan đã.

Chưa kịp làm gì, cậu đã bay đi rất xa cho đến khi chạm vào giới hạn của không gian.

"Đau đấy bà già !"

"Hả!? Ngươi muốn ăn thêm nữa sao mà dám gọi ta như vậy!"

Bơ đi con nhóc loli-bà bà đó. Cậu tiến tới chỗ Yuki.

"Vậy như mọi người biết, đây là Yuki--- đồng thời là cô  bé tinh linh nhỏ nên chắc mọi người ai cũng biết nhỉ, vì thế nên hãy cố hoà thuận với nhau nhé."

"Nhưng chủ nhân."

Zebel lên tiếng sau một hồi im lặng, có lẽ cô bé muốn xin cậu để nói chuyện với Yuki sau khoảng thời gian thật dài cả hai không gặp.

"Được thôi khỏi cần hỏ---" 

"Ngài là loli-con ạ?"

"..........."

"Xin lỗi nhưng mà.. Nếu em đã hỏi như vậy thì ta cũng đành nói thật.."

"Sự thật là... ta chưa bao giờ muốn đi tù cả."

Đồng nghĩa với việc cậu không yêu những cô bé với bộ ngực phẳng lì, điều này khiến cho cô rồng nhỏ con, Houka tổn thương phần nào.

"Nhưng Onii-chan"

"Chủ nhân !" Sages nhìn vào Yuki, khiến cô bé sợ hãi.

"Nhưng chủ nhân.."

"Không sao, con bé muốn gọi là gì cũng được, thế sao Yuki?"

"Em đâu phải loli đâu, vậy có nghĩa là em vẫn còn cơ hội đúng chứ !"

Vừa nói, cô bé vừa thay đổi hình dáng mình thành một thiếu nữ 'đầy đặn'.

Bơ đi con bé, con bé bây giờ đã có một đối thủ không đội trời chung là Houka. Cậu quay sang Sages.

"Vẫn chịu được, đúng chứ?"

"Vâng, vẫn trong tầm kiểm soát." Sages lớn.

Trong khi Sages nhỏ, đồng thời là Dark Ougi nhìn và cười khểu cậu.

"Rồi sẽ có một ngày bình chứa nổ tung, hahaha!"

"Này con nhóc ! Ngươi có tin ngươi sẽ ăn thêm một đống những thứ cần học không!" Sages lớn nhìn thẳng con nhóc đang cười đểu nói.

"Thôi, em xin lỗi chị đại !"

Cậu không biết từ khi nào mà Dark Ougi, một kẻ đầu đội trời chân đạp bùn như kia lại gọi Sages là chị đại.. Nhưng thôi đó không phải việc của cậu, chuồng khỏi mớ hỗn độn này và ra bên ngoài càng nhanh càng tốt.

Cười như thế là đủ rồi.

Tỉnh giấc khỏi mớ hỗn độn, nhìn bao quát xung quanh, có lẽ đây là phòng điều trị, nhưng nó lại có khá đầy đủ những thứ hơn là một phòng điều trị bình thường.

Nhưng thật may mắn, em cậu lại không có ở đây. Chắc có lẽ nó đang trong giờ học, thật tốt vì cậu chẳng muốn lại phải kéo theo đứa nhóc đó chút nào.

"Có cả chỗ rửa mặt và bản chải đánh răng nữa à.."

Cậu bứt bỏ những cái dây dính trên người sau đó lấy cái áo khoác mà có lẽ Hibi là người để sẵn, cô bé lúc nào cũng khiến cậu yên lòng trong những điều nhỏ nhặt này. Bước đến chỗ rửa mặt, chắc cũng đã rất lâu kể từ khi cậu bất tỉnh.

"Thối thật.."

Cậu đánh răng, rửa lại mặt mình cho thật sạch sẽ, đi gặp mặt người khác với cái mồm thối thì chẳng phải gu của cậu cho lắm..

Lịch sự, cậu tiến tới mở cửa chính mà đi, cậu cũng chẳng phải là Ninja mà đi từ cửa sổ.

"Ủa?"

Nhưng cậu lại có mối liên kết với Ninja khi của được khoá từ phía sau.

"Thằng nào thiết kế cửa ngu thế.. Có phải trại thương điên đâu mà khoá từ phía trước?"

Trong khi than trách, cậu phóng từ tầng 3 rớt xuống.

'Thật may mắn khi núi ở phía trước.'

Bây giờ cậu có thể test thử kĩ năng [Flying Magic], nhưng cậu khá là vội để làm điều đó.

Hoá hai cánh rồng đen dài phủ, cậu lao đi với một tốc độ đáng kinh ngạc mà không để ý đấu trường bên trái của mình đang có những tiếng hò hét dữ dội. Cậu có để ý, nhưng chẳng mấy quan tâm, chỉ lướt nhẹ qua và thấy một đồng chí của mình bên trong đấy, Arin đang đập tơi tành học lớp S khác. 

Cậu cũng chẳng hiểu lắm, cô ta không có lý do gì để mà tham gia cả, nhưng khi cậu hỏi, bản thân cô chỉ trả lời một cậu đơn giản.

"Tiết kiệm tiền."

Quả nhiên khi lần đầu thấy chiếc thẻ thông tin cá nhân của Arin, cậu không bất ngờ khi số tiền của cô vượt trội hơn những người khác.

Cậu không nên để ý quá nhiều, dường như cả hai có linh cảm của nhau, nếu cậu nhìn Arin quá 4s, cô ta sẽ để ý tới cậu, nó khiến cậu rùng mình mà bay thật nhanh.

--------------------

"Arin ! Với vị trí ứng cử viên vô địch, cô đã không khiến mọi người thất vọng khi chiến thắng mà không có lấy một vết xước !"

Arin rời đi mà không quên nhìn lên bầu trời ban nãy khi thấy một thứ rất kì quặc nhưng quen thuộc lao đi với một tốc độ đáng ngạc.

"Ougi.. biết bay à.., không.. chắc nhầm thôi."

Bình Luận (0)
Comment