Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng (Tender Rebel)

Chương 18

Khi tràng cười rũ ra của Roslynn nguôi dần đi thành những tiếng khúc khích nho nhỏ, nàng nhận ra một cách muộn màng là sự thích thú của nàng không là gì cả ngoài một sự xúc phạm trắng trợn tới Anthony.

Trong khi nàng gần như không thấy gì bởi nước mắt tuôn ra khi cười, anh đã di chuyển ra xa nàng. Nàng xác định vị trí hiện giờ của anh, thấy anh đang ngồi trên giường, thoải mái dựa vào một khuỷu tay.

Trông anh có vẻ như không bị sỉ nhục chút nào.

Thực sự, trông anh giống như đang sửng sốt thì đúng hơn.

Được rồi, ít ra thì sự hớ hênh của nàng cũng không gợi nên cơn giận của anh, điều tối thiểu mà nàng đáng ra không nên trách anh.

Nhưng điều đó thật là kỳ cục.

Cưới anh? Thật vậy ư? Kẻ ăn chơi phóng đãng nổi danh nhất London ? Dù thế nào đi chăng nữa anh không thể nào nói tới chuyện đó. Nhưng nàng cảm thấy tốt hơn khi có một trận cười thỏa thích, nếu cân nhắc tới những chuyện nàng đang phải đối mặt với .

Với một nụ cười mỉm còn sót lại, nàng bước vài nước tới gần anh hơn, nghiêng đầu theo một góc để thu hút sự chú ý của anh.

- Anthony, anh thực sự có một tài năng hiếm có, trong việc nâng đỡ tinh thần người khác, nhưng sau đó thì không ai có thể buộc tội anh vì thiếu sức hấp dẫn cả. Nhưng rõ ràng có thể thấy là anh không thoải mái chút nào khi đề cập tới hôn nhân. Tôi tin rằng những lời vừa rồi xuất phát từ một hình thức của sự thỉnh cầu, chứ không phải một sự đòi hỏi. Anh thực sự cần nhớ rằng lần sau khiếu hài hước của mình có thể trở thành trò ngớ ngẩn đó.

Anh không nói câu nào lúc đầu, nhưng rồi mắt anh hướng lên gặp mắt nàng. Nàng bất chợt cảm thấy không thoải mái dưới ánh nhìn chằm chằm của anh.

- Khá là đúng, cô gái yêu quý của anh. Anh sợ là anh mất trí rồi. Nhưng sau đó anh hiếm khi làm mọi chuyện theo lẽ thông thường.

- Vậy...- Nàng kéo vạt chiếc áo choàng viền lông chồn éc min của nàng lại sát vào nhau. Đó là một cử động bất an về phía nàng - Tôi đã làm phiền anh quá lâu rồi.

Anh ngồi thẳng dậy, bàn tay để thẳng trên hai đầu gối.

- Em chưa rời khỏi đây được, không được khi mà em vẫn chưa cho anh câu trả lời của em.

- Trả lời về chuyện gì?

- Em sẽ kết hôn với anh chứ?

Được đặt ra với nàng như thói thông thường, câu hỏi nghe có vẻ ít buồn cười hơn.

- Nhưng anh đang nói đùa mà - Nàng nói một cách hoài nghi.

- Anh sợ là không hề, em yêu. Cho dù điều này đáng ngạc nhiên đối với anh cũng như với em, nhưng anh hoàn toàn nghiêm túc.

Môi Roslynn mím chặt lại. Điều này chẳng đáng cười chút nào.

- Chuyện này là không thể. Tôi sẽ không kết hôn với anh cũng như với Geordie.

Tiếng cười trước đó của nàng là có thể hiểu được. Và phản ứng của nàng với yêu cầu rằng nàng lấy anh là quá nhẹ nhàng so với sự ngạc nhiên của riêng bản thân anh.

Nhưng cho dù những lời nói đã thốt ra từ chính sự mong muốn của họ, một khi đã được nói ra, Anthony nhận ra rằng cái ý tưởng về hôn nhân, luôn luôn nghe thật kinh hãi trước kia, bất chợt lại trở nên thật xuất sắc.

Không phải là anh không thể bị can ngăn lại nếu nàng không đang đứng kia mà trông thật quyến rũ. Anh đã trải qua ba-mươi-lăm-năm không cần tới môt người vợ và chắc chắc hiện giờ anh cũng không cần.

Vậy cái quỷ gì khiến cho anh cứ khăng khăng là anh nghiêm túc trong khi nàng đã cho anh một lối thoát bằng cách nghi ngờ anh?

Vấn đề là, anh không thích bị dồn vào chân tường, và lời đe dọa của nàng về việc cưới đơn thuần là ai cũng được đã làm điều đó với anh. Với chuyện đó, việc nàng rời căn phòng này là điều cuối cùng anh muốn. Nàng ở đây.

Anh thật tệ khi lợi dụng chuyện đó. Tuy nhiên, lời từ chối thẳng thừng của nàng về việc chấp nhận anh, lại mang tính chất quyết định(*1).

Nhờ Chúa, nàng sẽ có anh, dù cho anh có phải đi tới chỗ thỏa hiệp để có được sự ưng thuận của nàng.

- Hãy sửa lại nếu anh có nói sai điều gì, nhưng em vẫn chưa nhận được lời đề nghị nào sắp tới, đúng không? Và anh nhắc lại lời nói lúc trước của em là việc em lấy ai không quan trọng miễn là em hoàn thành chuyện này.

Nàng cau mày với anh

- Điều đó đúng, nhưng anh tình cờ lại là một ngoại lệ.

- Tại sao?

- Chỉ có thể nói là anh sẽ là một người chồng rất tệ.

- Anh cũng đã luôn nghĩ như thế - anh làm nàng ngạc nhiên với sự đồng tình - Tại sao mà anh lại trốn tránh bệ thờ hôn nhân lâu đến thế nhỉ?

- Tốt, vậy là anh đã hiểu ý của tôi, phải không?

Giờ thì anh cười toe

- Hãy cân nhắc tới các khả năng, em yêu. Nhưng cũng nhìn vào mặt trái của vấn đề nữa, có thể là anh sẽ xoay sở tốt với hôn nhân thì sao. Montieth đã làm được, và anh đã từng là người đầu tiên nói rằng cậu ta sẽ chịu cái kết cục thất bại thảm hại.

- Anh ấy ngẫu nhiên lại yêu vợ mình - Nàng chỉ ra, giọng bực mình.

- Chúa ơi, em sẽ không trông đợi nghe anh nói rằng anh yêu em chứ, phải không? Điều đó khá là sớ-

- Chắc chắn là không rồi! - Roslynn cắt ngang một cách kiên quyết, hai má nóng rực.

- Nhưng hai chúng ta đều biết là anh muốn em, đúng không? Và chúng ta cũng biết là em-

- Ngài Anthony, làm ơn đi !

Nếu mặt nàng có thể trở nên nóng hơn nữa, thì nó đúng là đã vậy.

- Anh không thể nói điều gì khiến tôi thay đổi quyết định được đâu. Anh chỉ là không muốn cưới tôi vì bản thân tôi. Tôi đã thề là tôi không đời nào cưới một kẻ phóng đãng cả, và anh phải công nhận với tôi bản thân anh đúng là thế. Và anh không thể thay đổi bản chất của mình đâu, anh bạn.

- Anh cho rằng anh phải cám ơn quý cô Grenfell vì sự không nhân nhượng này của em ?

Lùi trở lại phía sau, nàng thậm chí không thắc mắc tại sao anh lại đi tới kết luận đó.

- Đúng thế, Frances trực tiếp biết được chuyện gì xảy ra nếu tôi đánh mất trái tim mình cho một kẻ phóng đãng. Trái tim của cô ấy đã bị dày xéo dưới gót chân anh ta khi mà cô ấy cần phải kết hôn, nhưng cô ấy phải chấp nhận những gì cô ấy có thể nhận, đó là cưới phải một lão già mà cô ấy ghê tởm.

Sự quở trách kỳ lạ hướng tới mắt anh nổi bật hơn cả khi anh cau có.

- Anh nghĩ đã tới lúc em nghe toàn bộ câu chuyện, Roslynn. Anh bạn George đơn giản chỉ là đã bị hoảng sợ khi phải bất ngờ đối mặt với cương vị làm cha. Anh ấy đã trốn đi trong hai tuần chè chén để có thể sẵn sàng chấp nhận từ bỏ cuộc sống độc thân của mình, và vào thời điểm mà anh ấy nhận thức được mọi chuyện, Frances đã kết hôn với Grenfell mất rồi.

- Cô ấy không một lần nào cho George gặp con trai anh ấy. Cô ấy còn từ chối gặp anh ấy khi Grenfell chết. Nếu cô bạn của em phải chịu đựng đau khổ suốt những chuyện đó, thì bạn anh cũng vậy. Thật sự của vấn đề là, nếu cô ấy đồng ý thì George nhất định sẽ cưới cô ấy ngay lúc này.

Roslynn đi về chiếc trường kỷ và ngồi xuống, sửng sốt nhìn chằm chằm vào chiếc lò sưởi đã tắt. Tại sao anh ta lại biết về George Amherst ? Tại sao anh ta kể chuyện này với nàng ?

Frances có thể kết hôn với Amherst trong một phút thôi nếu cô ấy có thể tự mình tha thứ cho anh ta bởi một hành động không nghi ngờ gì là một phản ứng tự nhiên nhất trong quá khứ của George, nếu cân nhắc tới cả chuyện anh ta từng là một tên ăn chơi ra sao lúc đó.

Vậy còn bản thân Roslynn thì sao?

Chết tiệt, không có gì khiến nàng mong mỏi hơn là kết hôn với Anthony Malory...nếu anh yêu nàng, nếu anh có thể chung thủy, nếu nàng có thể tin tưởng anh.Tuy nhiên, chẳng có gì trong số những điều trên là thực cả.

Nicholas Eden có thể yêu Regina, ông nàng có thể yêu bà của nàng, George Amherst có thể đã từng yêu Frances và vẫn còn yêu tới giờ, nhưng Anthony vừa công nhận là anh không hề yêu nàng.

Và không may là, nàng lại quá dễ dàng yêu anh. Nếu không phải trong tình huống này, chắc hẳn nàng chấp nhận lời cầu hôn của anh. Nhưng nàng không ngu ngốc tới nỗi mở lòng ra để cho Anthony có thể mang tới tổn thương như vậy.

Nàng liếc nhìn lại để đối mặt với anh, nhưng chỉ thấy chiếc giường trống không. Giật mình, nàng thấy chiếc mũ của nàng đang được tháo ra và bị ném lên rìa của chiếc ghế. Nàng quay lại và thấy anh đang dựa thoải mái vào chiếc ghế, hai cánh tay choàng qua lưng ghế.

Roslynn mất một giây để đánh giá lại sự gần gũi với anh và, làm thông cổ họng của mình, nàng xoay sở để thoát ra.

- Tôi xin lỗi, nhưng những gì anh vừa nói về Frances và George cũng không làm tôi thay đổi nhận xét về anh.

- Làm thế nào mà tôi nghĩ là em sẽ không nhỉ - Anh nói, lắc đầu, và một nụ cười chậm rãi xuất hiện làm cho Roslynn thấy bứt rứt.

- Em là một cô bé Scot cứng đầu, tiểu thư Chadwick à, nhưng đó cũng là một trong những điểm anh yêu mến ở con người em. Anh đưa cho em cái em đang rất cần có, và em bất chấp bản thân mình từ chối nó, bởi vì một vài lý do hoàn toàn là sự phỏng đoán. Anh có thể trở thành một tấm gương mẫu mực cho những người chồng khác thì sao, em biết đấy, nhưng em thậm chí sẽ không cho anh cơ hội nào để tìm ra giải pháp hay là những thứ khác.

- Tôi đã nói với anh, Anthony, tôi không phải là một kẻ đánh cược. Tôi không hề muốn đặt cược phần còn lại của cuộc đời mình vào cái " khả năng có thể" khi mà cái khả năng thành công hay thất bại vẫn còn được so sánh với nhau.(*2)

Anh ngả người để dựa cằm lên những cánh tay nằm ngang.

- Chắc em cũng nhận ra là nếu anh giữ em lại đây qua đêm nay, em sẽ chắc chắn bị ảnh hưởng. Anh thậm chí còn không cần phải chạm vào em, em yêu dấu. Những tình huống tự chúng đã nói lên rồi. Đó là lý do khiến cho Reggie phải kết hôn, trong khi cuộc gặp gỡ đầu tiên của con bé với Montieth đã khá là vô hại.

- Anh sẽ không làm vậy.

- Anh tin là anh sẽ làm.

Roslynn đứng thẳng trên chân nàng, nhìn trừng trừng giận dữ vào anh với cái ghế chắn an toàn giữa họ.

- Điều đó..điều đó...sẽ không có ích gì đâu. Tôi sẽ quay trở về Scotland. Tôi cần gì bận tâm nếu danh tiếng của tôi ở London bị phá hủy chứ? Tôi vẫn còn có -

Nàng không thể nói ra cái từ kín đáo đó được (hi, por đoán là Ros đang nghĩ đến cái virginity - sự trong trắng của nàng ấy đó ạ), ý nghĩ của nàng đi lòng vòng

- Chồng tôi sẽ biết được sự khác biệt, và đó là tất cả những gì tôi quan tâm.

- Thật vậy không? - Anh hỏi, một ánh sáng quỷ quyệt lóe lên trong đôi mắt xanh cobalt - Vậy là em không cho anh nhiều lựa chọn cho lắm, em yêu, nếu anh có thể giúp đỡ bất chấp bản thân em. Vậy là danh tiếng của em sẽ bị hủy hoại thực sự thay vì chỉ giả vờ ấy nhỉ? (Trời, đọc đoạn này thấy anh Tony áp dụng chiến thuật y như anh Royce trong "Kingdom of dreams", cũng ép người ta lấy mình theo kiểu này, nothing more to say)

- Anthony! - Tiếng kêu thét của nàng lại làm môi anh cong lại.

- Anh khá là nghi ngờ việc anh có thể bằng lòng với chuyện giả vờ theo bất cứ cách nào. Tốt hơn hết anh nên cân nhắc chuyện đó, nhưng anh cũng là một tên phóng đãng mà, như em đã chỉ rõ, vậy mà anh lại không lợi dụng chuyện em đang ở trong phòng ngủ của anh.

Nàng bắt đầu lùi ra phía cửa, nhưng anh còn nhanh hơn khi vòng quanh chiếc ghế dài để bắt kịp nàng. Anh lắc đầu với nàng.

- Em yêu quý, nếu mọi người đều sẽ thừa nhận là em chia sẻ chiếc giường cùng anh, tại sao bản thân em lại từ chối lạc thú cơ chứ?

Roslynn phải chiến đấu chống lại cơn rùng mình từ trạng thái đề phòng khi những lời đó thốt ra với nàng, cho dù nàng dám chắc anh chỉ đang đùa giỡn với nàng. Cái cách đùa cợt giữ nàng khỏi chuyện thực sự hét lên, nhưng khi anh tiếp cận gần hơn, nàng càng trở nên hoảng hốt theo một cách khác.

*1: nguyên văn là "the seed that tipped the scale" : hạt giống bịt lên cái cân, cũng có thể hiểu là một hạt giống nhỏ nhưng mang tính quyết định làm cái cân lệch đi.

*2: when the odds are so stacked against it - the odds là một tình huống hiếm hoi khi mà cân nhắc tới cả chuyện thành công lẫn thất bại cùng lúc, tức là tỷ lệ là 50-50.

Nàng biết chuyện gì xảy ra nếu anh hôn nàng. Nó đã từng xảy ra trước kia rồi.

Dù cho anh có nghiêm túc hay không về chuyện quyến tũ nàng, nếu anh chạm vào nàng điều đó sẽ xảy ra, bất chấp mọi chuyện, và anh chỉ cần bỏ ra rất ít nỗ lực về phần mình.

- Tôi không muốn-

- Anh biết - anh nói nhẹ nhàng khi anh tóm được vai nàng và kéo nàng vào với ngực anh - Nhưng em sẽ muốn thôi, em yêu. Anh có thể hứa với em chuyện đó.

Anh nói đúng, dĩ nhiên là vậy. Anh biết nàng muốn gì, từ tận trong sâu thẳm, đó là những gì nàng không thể thú nhận với anh hay với cả bản thân nàng.

Nàng có thể đấu tranh với nó cho tới khi mặt trời thôi chiếu sáng, nhưng nó sẽ không biến mất. Anh là người đàn ông hấp dẫn nhất, kích thích nhất mà nàng biết, và nàng đã muốn có anh ngay từ lần đầu nàng gặp anh. Sự mãnh liệt trong cảm xúc của nàng không liên quan gì tới lý luận hay logic cả.

Đó là sự khao khát của con tim và cơ thể, chính lương tri mới là cái đáng bị chỉ trích lúc này. Khi anh dịu dàng ghì chặt nàng trong vòng tay mạnh mẽ thì Roslynn đã từ bỏ, buông xuôi bản thân theo các giác quan của mình. Nó giống như được trở về nhà, đã bao lần nàng đã tưởng tượng tới cảnh được anh ôm một lần nữa như vậy.

Hơi ấm từ cơ thể anh, sức mạnh của vòng tay anh, sự dữ dội của niềm đam mê trong anh, nàng đều nhớ, và một lần nữa tất cả lại trở nên mới mẻ, tuyệt vời, và thật là mời gọi.

Nhưng nụ hôn của anh, khi nó tới, lại thực sự có chút gì đó ngập ngừng mà nàng hiếm khi thấy. Và nàng nhận ra, anh đang cho nàng cơ hội cuối cùng để ngăn cản anh trước khi anh nắm quyền kiểm soát hoàn toàn.

Anh biết rất rõ rằng anh có đủ kinh nghiệm, và cũng đủ sự thành thạo, để phá bỏ mọi sự miễn cưỡng nào mà nàng có thể vẫn nuôi dưỡng. Anh đã từng làm chuyện này trước đó.

Việc anh đang kiềm chế làm cho trái tim nàng ấm áp hơn bất cứ điều gì khác, làm cho nàng càng muốn anh nhiều hơn.

Sự đồng tình của Roslynn được đơn giản biểu hiện bằng đôi tay nàng vòng qua cổ anh. Nàng bị dồn ép bởi sức mạnh từ vòng tay của anh, cho tới khi anh tự mình tỉnh lại. Nhưng nàng không quan tâm.

Hít thở chỉ là phần phụ dưới ánh sáng của sự diệu kỳ mà Anthony đang tạo ra bằng miệng của mình.

Đôi môi của anh ấm và khô, di chuyển một cách thận trọng dọc theo môi nàng, chầm chậm thiêu đốt chúng. Anh ôm nàng như vậy một lúc lâu, hôn nàng, để nàng chìm đắm trong bữa tiệc của những cảm giác thèm khát mà anh đang gợi nên.

Anh ngả người về sau, đó là khi anh bắt đầu làm việc với những nút áo trên chiếc váy của nàng. Mũ và áo choàng của nàng đã bị loại bỏ mà nàng thậm chí còn không nhận ra là anh đã cởi chúng.

Giờ thì nàng nhìn anh chậm chạp cởi áo cho nàng, và nàng không thể cử động, và cũng không muốn cử động dù thế nào đi nữa.

Đôi mắt anh như thôi miên nàng, trở nên thẫm màu hơn với những mí mắt nặng trĩu, nhìn thấu vào tâm can nàng.

Nàng không thể quay đi, kể cả khi nàng cảm thấy chiếc váy của nàng đang trượt qua hông nằm thành đống dưới chân, hay đồ lót của nàng cũng đi theo cùng một hướng.

Anh không chạm vào nàng sau đó, ngoại trừ đôi mắt của anh khi chúng chậm chạp du hành theo suốt chiều dài thân người nàng và trở lại với mắt nàng. Trên môi anh xuất hiện nụ cười đầy nhục dục có sức mạnh làm chân tay nàng hóa thành nước, quá nguy hiểm khi mà những giác quan của nàng đều đã tan chảy mất rồi.

Nàng chao đảo, và đôi tay của anh vươn ra giữ nàng lại, ôm chặt lấy hông nàng, nhưng chúng không nằm lại đó. Với sự chậm rãi tinh tế, anh thưởng thức cái cảm nhận đặc biệt về làn da trần của nàng, xung quanh hông nàng, vòng quanh cái eo nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng dừng lại trên vú nàng, hai ngón cái uốn cong ngay bên dưới.

Anh không chạm vào nàng theo cách nào khác, nhưng những núm vú của nàng siết chặt lại, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, và một luồng hơi nóng dội lên bên trong nàng.

Và nụ cười của anh mở rộng.

Nó là niềm hân hoan rõ ràng, như thể anh có thể nhìn thấu nàng và biết được chính xác những gì nàng cảm nhận được. Anh là một người đàn ông vui sướng, đầy chiến thắng.

Và nàng không quan tâm.

Nàng đang mỉm cười, nhưng trong thâm tâm, bởi vì nếu anh đã thắng, thì nàng cũng vậy, nàng đã đánh bại lẽ thường để có những gì nàng khao khát từ bao lâu nay, khi làm tình cùng người đàn ông này, khi có anh là người tình đầu tiên cùng với nàng, bởi vì cùng với anh nàng biết điều đó sẽ tuyệt đẹp.

Nhưng miễn là nàng sắp đầu hàng những khao khát của nàng, nàng muốn đóng vai trò chủ động. Nàng có ý nghĩ đó trong đầu trước khi nàng cởi đồ của anh, tự hỏi rằng trông anh như thế nào. Trí tưởng tượng của nàng đã tạo nên một Adonis (*3).

Đứng trước nàng là người đàn ông, giống như một hình ảnh trong mơ nhiều hơn, nhưng khao khát đã làm nàng trở nên táo bạo.

Nàng giật mạnh để kéo lỏng thắt lưng của anh khiến cho áo choàng của anh mở ra, và đặt lòng bàn tay mình lên làn da trần của anh như anh đã làm với nàng, nàng di chuyển bàn tay lên trên, chạm vào anh như nàng ao ước được làm, da cọ vào da, banh chiếc áo choàng rộng hơn nữa, đẩy nó ra sau vai anh.

Anh thả nó rơi ra khỏi cánh tay và với về phía nàng, nhưng nàng giữ anh lại với sức mạnh từ cánh tay, nàng muốn được thỏa thuê nhìn ngắm đã.

Phơi bày trước nàng là làn da ấm áp và những cơ bắp, những sợi lông xoăn và tối màu, bộ ngực khiến cho những ngón tay nàng có cảm giác râm ran khi sờ. Vững chắc, đầy sức mạnh, anh có nhiều hơn cả những gì nàng từng tưởng tượng.

Nàng có một thôi thúc mạnh mẽ, bắt buộc cần phải vòng cánh tay qua anh, để gần gũi anh hết mức có thể trong phạm vi của mình, và có quá nhiều thứ ở anh để mà làm quen.

- Ôi, Anthony, anh là người đàn ông quá đẹp.

Anh đã bị mê hoặc khi quan sát sự khám phá đầy kích thích của Roslynn đối với anh, nhưng những tiếng khàn khàn của nàng là tác nhân gần như đẩy anh vượt quá giới hạn.

Anh kéo mạnh nàng vào với anh, miệng anh hạ xuống chiếm lĩnh miệng nàng. Cùng lúc anh bế nàng lên trên cánh tay và mang nàng về phía chiếc giường.

Anh dịu dàng đặt nàng xuống, sau đó lùi lại, đôi mắt anh cháy âm ỉ khi chiếu lên gương mặt nàng, nhìn xuống cơ thể nàng lần nữa, tất cả đang nằm trên giường của anh.

Đã bao nhiêu lần anh vẽ nên bức tranh về nàng nằm đây, làn da ửng hồng vì khao khát, đôi mắt nàng nóng bỏng, gọi mời. Vẻ đẹp của nàng thật quá tinh tế, hơn cả những gì anh đã hình dung, những đường cong uốn lượn hoàn hảo, đầy nữ tính, và nàng nằm đây, là của anh, và nàng muốn anh.

Anh muốn hét lên cùng niềm vui sướng. Thay vào đó anh ôm lấy hai má nàng với nỗi dịu dàng tinh tế, những ngón tay lướt qua gương mặt nàng, lùa vào tóc nàng, đi xuống cổ nàng.

Anh không bao giờ cảm thấy chạm vào nàng đủ cả.

- Em không tưởng tượng được những gì em làm với anh đâu.

- Em biết những gì anh làm với em - nàng nói nhẹ nhàng, nhìn anh - có phải điều đó giống nhau không?

Âm thanh anh phát ra nửa như tiếng cười, nửa như tiếng rên.

- Chúa ơi, anh hi vọng là vậy.

Và anh hôn nàng, lưỡi anh tách môi nàng ra để đẩy vào bên trong, ngực anh đè lên ngực nàng. Khi nàng vòng tay lên quấn lấy anh, anh bắt lấy chúng, đẩy chúng lên trên, và khóa chặt chúng ở đó với những ngón tay của anh.

Nàng không thể cử động, nhưng nàng có thể cảm nhận, và những gì nàng cảm thấy là ngực anh đang di chuyển tới lui trên núm vú của nàng, kích thích những cái núm nhỏ cứng rắn đó chỉ bằng cái động chạm xác thịt tối thiểu nhất.

Sau đó anh hạ thấp mình xuống để ngậm một bên vú nhạy cảm vào miệng mình, dịu dàng mút nó, hay là chậm chạp dùng lưỡi mình xoay tròn xung quanh nó.

Nhưng anh không thả tay nàng ra, và nàng thấy bản thân như phát điên với nhu cầu được ôm anh, được vuốt ve anh. Tiếng rên rỉ vọng lên từ sâu trong cổ họng nàng. Anh ngừng lại, mỉm cười với nàng.

- Anh là người quỷ quyệt - Nàng nói với anh, thấy được niềm sung sướng tinh quái của anh.

- Anh biết.

Và anh liếm núm vú còn lại của nàng.

- Em không thích nó sao?

- Em không thích nó ? - Nàng lặp lại, như thể nàng chưa bao giờ nghe câu hỏi nàng kỳ cục tới thế - Những gì em muốn là em cũng được chạm vào anh. Anh thả em ra chứ?

- Không.

- Không?

- Em có thể chạm vào anh tùy ý sau. Còn bây giờ, anh không nghĩ anh có thể chịu đựng điều đó.

- Ôi - nàng thở dài - Vậy, em cũng không nghĩ em có thể chịu đựng hơn nữa.

Anh chôn vùi đầu mình giữa ngực nàng, rên rỉ.

- Em yêu, nếu em không im lặng, em sẽ làm cho anh cư xử như một cậu bé thiếu kinh nghiệm mất.

Roslynn cười, và cái âm thanh khàn khàn phát ra từ bên trong cổ nàng là điều hủy hoại Anthony. Anh tuột khỏi chiếc quần dài của mình nhưng may mắn là anh tự thức tỉnh mình trước khi vồ lấy nàng theo đúng nghĩa đen.

Vẫn còn phải cởi giày và tất của nàng nữa, và anh nhanh chóng xử lý chúng. Khao khát đang khiến anh cứng lại hiện giờ, và những phút thong thả trước đó của anh đã kết thúc.

Và con dao găm nhỏ rơi ra từ giày của nàng khiến cho anh lấy lại kiểm soát. Anh cười thầm, ngạc nhiên. Nàng chứa đầy những bất ngờ, cô nàng Scot bé nhỏ của anh.

Kết hôn với nàng có lẽ sẽ không chỉ cực kỳ vui thú mà còn rất thú vị nữa, và bất chợt anh trông chờ điều đó, tất cả những điều lúc trước làm giảm bớt phần nào tình trạng căng thẳng của anh, nhưng không đủ mạnh để nó qua đi.

Anh hôn nàng lần nữa, sâu hơn, với niềm đói khát dữ dội được kết hợp với nàng, hai cánh tay của anh khóa chặt hai bên của nàng như những thanh sắt, những ngón tay anh thọc vào tóc nàng, giữ chặt nàng, kiểm soát nàng.

Và cơ thể anh chuyển động trên cơ thể nàng theo nhịp độ gấp gáp mà nàng cũng đang đáp lại, cũng cảm nhận thấy, khi sự căng cứng lại trở nên lớn hơn lần nữa, nhịp tim đập rộn ràng, và cuối cùng là lúc nổ tung trong sự lãng quên sung sướng.

Những giây phút sau đó Anthony đổ xuống nàng, cực khoái của chính anh đã rút kiệt anh hoàn toàn tới mức trong một lúc anh quá mệt để nhấc nổi đầu mình lên.

Anh chưa bao giờ trải qua chuyện gì giống vậy, và anh suýt nữa nói chuyện đó với nàng khi anh nhận ra nàng đang lạnh. Liệu nàng đang rơi vào giấc ngủ vì kiệt sức hay là nàng đã ngất đi, anh không biết.

Dù vậy, anh mỉm cười, gạt những lọn tóc ra khỏi má nàng, quá hài lòng với bản thân và với cả nàng nữa.

Anh có thôi thúc đầy ám ảnh là đánh thức nàng dậy để bắt đầu tất cả mọi chuyện một lần nữa, nhưng anh nén nó lại, nhớ tới hàng rào cản ghi dấu sự trinh trắng của nàng mà anh đã cảm thấy. Reggie đã nói là nàng vẫn còn trong trắng.

Sự hưởng ứng đầy say đắm của nàng chối bỏ điều đó. Sự thực lấp đầy anh cùng nỗi thỏa mãn không thể giải thích nổi. Và mặc dù nàng dường như đã không nhận ra rằng tấm màng trinh tiết của nàng đã bị xuyên thủng, sự thiệt hại vẫn cần phải có quá trình hồi phục.

Có thể là tới sáng. Anh còn cả cuộc đời cơ mà.

Anh lắc đầu, sửng sốt. Từ lúc nào mà anh trở nên nghĩa hiệp một cách quái quỷ thế này nhỉ? (Hi, ai là người từng cho rằng chả có người phụ nữ nào đáng để đàn ông hi sinh thế nhỉ?)

Cẩn thận anh rời khỏi giường, kéo tấm màn đắp cho nàng. Cái duổi dài uể oải và tiếng thở sâu của nàng làm anh mỉm cười.

Chúa ơi, nàng thật xinh đẹp, và đầy cám dỗ tới mức khiến một người đàn ông đau đớn bởi ham muốn được khám phá từng inch trên cơ thể nàng. Anh tự hứa với mình là nhất định sẽ làm vậy.

Nhưng trong lúc này, anh mặc lại áo choàng của mình, thu nhặt quần áo của nàng lại, và nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Cần phải đuổi người đánh xe của nàng đi, những thỏa thuận đã hình thành, và quý cô này sẽ không đi bất kỳ đâu nữa.

*3: nếu bạn nào đọc "You belong to me" của Johanna thì chắc cũng đã bắt gặp hình ảnh Adonis rồi, nhưng nếu bạn nào chưa biết thì mình xin chú thích chút nha. Adonis là tên một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, người được cho là đẹp trai khủng khiếp, và có một cơ thể nam tính, trẻ trung và hoàn hảo, cả nữ thần tình yêu Aphrodite và nữ thần Persephone, hay còn gọi là nữ thần Proserphine đều yêu anh. Hội chứng Adonis dùng để chỉ những người đàn ông có ám ảnh về việc cơ thể họ không được cân đối, hoàn thiện.
Bình Luận (0)
Comment