Kẻ Phản Bội

Chương 17


Hoàng hôn đỏ dần buông xuống.

Xa xa dưới chân núi lấp ló bóng dáng hai người một trước một sau đi trong rừng.
Huyền vương nhìn trời sắp tối liền đốt một bó đuốc dắt tay Ly Thanh đi.

Hai người cứ đi miết đi miết, mãi không thấy nhà dân nào, chỉ đành đốt lửa ngoài trời ở tạm.

Hai người dừng lại chưa được bao lâu đã phát giác trong bóng tối có tiếng động.

Huyền vương và Ly Thanh cảm giác đang có những cặp mắt đang nhìn về phía họ.
Linh tính mách bảo nguy hiểm đang đến gần, Huyền vương và Ly Thanh nhìn nhau, lưng đối lưng, một người chậm bước về phía trước, một người lùi về sau.

Huyền vương nhặt thêm một khúc gỗ, lấy lửa từ bó đuốc trên tay mình truyền sang khúc gỗ.
Đột nhiên có một con hổ xông về phía hai người, Ly Thanh vội đẩy Huyền vương ra, hai người ngã về hai phía.

Con hổ đột ngột xông về phía Ly Thanh, Huyền vương lập tức ném khúc gỗ còn đang cháy về phía cô.

Ly Thanh vươn bắt lấy gỗ rồi giơ trước mặt hổ.

Con hổ đang nhào cả người lên Ly Thanh lại bị ngọn lửa dí vào mắt, móng vuốt nó giương ra, cả mười móng vuốt xuyên qua lớp áo của Ly Thanh, đâm vào da thịt cô khiến cô đau đớn hét lên.
Huyền vương nâng kiếm đâm về phía đầu hổ.

Kiếm vừa cứa đứt da hổ, hổ liền nhảy xổ về phía Huyền vương.

Ly Thanh đau đến toàn thân tê dại, cô cắn răng đâm mạnh kiếm lên chân sau của con hổ.

Con hổ giật mình bỏ chạy.

Thanh kiếm găm trên chân nó không ngừng đập trên đất theo từng bước chạy.
Huyền vương thở hồng hộc, vươn tay về phía Ly Thanh.

Ly Thanh nắm lấy tay hắn, theo đà đứng lên, máu chảy mau chóng ướt đẫm ngực áo.

Ly Thanh đau đớn gập người lại, bàn tay đang nắm liền buông ra.

Huyền vương vội đỡ lấy cô rồi từ từ ngồi xuống theo, hỏi: "Sao rồi?"
Con rắn Ly Thanh mang theo do lúc nãy thấy hổ nên giờ nó co rúm trên đất quan sát, giờ mùi máu trên người Ly Thanh càng lúc càng nồng đậm khiến con rắn không tự chủ được mà xồ ra cắn.

Huyền vương kịp bắt lấy thân rắn định bóp chết, lại nghe Ly Thanh khó nhọc nói: "Đừng!"
Huyền vương tức giận mắng một câu: "Phiền phức!"

Sau đó, Huyền vương lấy sợi dây thừng buộc rắn lại.

Còn Ly Thanh quờ quạng lấy tay nải, tay run run cầm lọ mật ong lên nhưng lại vì đau đớn mà hạ xuống.

Huyền vương liền lấy lọ trong tay cô, mở ra thì bị bất ngờ, hỏi lại: "Mật ong sao?"
Ly Thanh lúc này có chút váng đầu, nghe câu hỏi của Huyền vương liền thuận miệng đáp: "Uyển nương đưa cho tôi."
Mắt Huyền vương nhìn Ly Thanh có chút trầm xuống.

Sau đó, hắn nới lòng cổ áo của cô ra rồi bôi mật ong lên.
Lát sau, thấy gương mặt Ly Thanh khá hơn, Huyền vương đỡ cô dậy và nói: "Đi thôi!"
Trái ngược với suy nghĩ của Huyền vương, Ly Thanh vậy mà lại đi về hướng hổ chạy.

Huyền vương giữ tay cô lại, hỏi: "Làm gì vậy?"
"Lấy kiếm."
Huyền vương tức giận gần như quát vào mặt Ly Thanh: "Ngươi điên à?"
Ly Thanh không để ý, cô giật tay ra rồi đi tiếp.

Huyền vương nắm tay Ly Thanh, mạnh mẽ lôi cô đi theo hắn.

Ly Thanh không còn sức phản kháng, chỉ đành cúi đầu cắn lấy cánh tay Huyền vương.
Huyền vương chưa từng gặp thuộc hạ nào láo xược như vậy, nếu ở hoàn cảnh khác hắn nhất định đã đâm chết cô lâu rồi.

Huyền vương tức giận hất mạnh tay ra, Ly Thanh ngã trên đất.

Huyền vương tiến về phía cô một bước rồi dừng lại, đứng một lúc rồi hắn quay đầu bỏ đi.
Ly Thanh chống người ngồi dậy nhìn Huyền vương cầm đuốc rời đi.

Cô nhìn khúc gỗ lúc nãy nằm trên đất, lửa sớm đã tắt từ lâu, xung quanh theo ánh lửa trên tay Huyền vương mà tối dần.

Ly Thanh đứng dậy, bước chân vội vã đi về hướng hổ chạy.

Chạy được một quãng, cô thấy thanh kiếm của mình đang găm một phần lưỡi kiếm trên thân cây.

Ánh trăng chiếu đất, kiếm sáng ánh bạc, máu rỏ từng giọt xuống gốc cây.
Ly Thanh mỉm cười tiến đến lấy kiếm của mình.

Con rắn nằm trong tay nải ngửi thấy mùi máu hổ liền không ngừng giãy giụa muốn thoát ra.
Trên trời xuất hiện ánh sáng của pháo hiệu, Ly Thanh nhìn lên nhận thấy là hướng Huyền vương vừa đi.

Nghi ngờ bọn sát thủ đã tìm ra Huyền vương, cô liền chạy về phía phát ra pháo hiệu, vết thương trên người cô dần nứt ra.
Đối diện Huyền vương là một sát thủ bịt mặt mặc đồ đen.


Đuốc của Huyền vương giờ đang nằm cháy trên đất cách đó không xa.

Trên cánh tay đang cầm kiếm của Huyền vương là một dòng máu chảy dài.
Ly Thanh từ xa chạy lại, nương theo ánh sáng âm thầm quan sát, phán đoán tình hình.

Cô suy đoán có lẽ bọn sát thủ không mang theo chó mà phân người ra các nơi quanh bờ sông tìm kiếm.

Sát thủ trước mặt Huyền vương hẳn vừa bắn pháo hiệu thông báo Huyền vương ở đây.

Ly Thanh quan sát vẻ mặt của hai người trước mắt, cô cảm thấy sát thủ kia không dễ gì đánh thắng được Huyền vương.

Tên sát thủ kia nhìn chằm chằm Huyền vương, tay cầm chắc kiếm, dáng vẻ không dám khinh suất.

Có điều, Huyền vương lại nhiều ngày mệt nhọc, ăn không đủ bữa, ngủ không đủ giấc, cánh tay cầm kiếm lại đang chảy máu.

Nếu đánh lâu dài, Huyền vương khó có thể thắng, chưa kể những sát thủ khác có thể kéo tới bất cứ lúc nào.
Ly Thanh lặng lẽ vòng ra sau lưng sát thủ, nhìn hai người đánh nhau, từ từ tiến lại gần.

Lúc tên sát thủ sắp chém vào tay Huyền vương, một hòn đá từ phía sau hắn bay tới.

Tên sát thủ nghiêng người, nhảy sang ngang, sau đó hắn mới nhận ra đó chỉ là một hòn đá.

Trước phản ứng nhanh nhạy của kẻ địch, Huyền vương lùi lại thủ thế, ngực phập phồng thở.
Sát thủ tức giận lao về phía Ly Thanh, Ly Thanh liền rút kiếm ra chống trả nhưng cô càng đánh càng yếu thế.

Cơn đau bụng và ngực đồng thời ập đến dữ dội, Ly Thanh nhíu mày vì mắt bắt đầu hoa, chân không bước nổi.

Sát thủ tấn công, Ly Thanh yếu ớt chống trả.

Kiếm rơi trên đất, sát thủ toan đâm kiếm vào ngực cô thì đằng sau cổ hắn bất thình lình đau nhói, khiến hắn giật mình.

Ly Thanh lập tức nắm lấy kiếm của đối phương, đồng thời đấm vào cằm hắn.

Sát thủ bị choáng, phản ứng trở nên chậm chạp.

Đột nhiên, hắn nghe tiếng gió từ đằng sau nhưng không kịp né tránh, một thanh kiếm đâm xuyên qua người hắn rồi rút ra với tốc độ thật nhanh.
Ly Thanh đang đứng bất động, cả người tên sát thủ đổ đè lên người cô, cả hai ngã xuống.


Con rắn trên cổ sát thủ trườn về vai Ly Thanh.

Lúc nãy, tên sát thủ thấy cô phá chuyện của hắn liền tức giận.

Thấy đối phương chỉ là một cô gái yếu ớt, người đầy thương tích, hắn liền quyết định giết cô trước.

Bởi vì nơi Ly Thanh đứng khá tối, tên sát thủ lại nóng lòng giết cô, nên hắn không phát hiện ra lúc hắn lao về phía cô, cô giơ tay ra đánh hắn chỉ là động tác giả, còn để con rắn từ dưới ống tay áo trườn lên cổ hắn mới là thật.

Huyền vương hất sát thủ ra khỏi người Ly Thanh.

Ly Thanh nắm lấy tay áo Huyền vương để đứng lên.

Rồi hai người không nói một lời, cùng nhau chạy về phía trước.
Bất thình lình, họ chạy qua một kẻ áo đen đi ngược hướng với họ.

Kẻ áo đen vừa lướt qua mặt họ cũng dừng lại.

Ly Thanh và Huyền vương mau chóng nhận ra đây là sát thủ tới tiếp viện.

Khung cảnh xung quanh tối om chỉ có thể nương theo ánh trăng để nhìn.

Cơn đau trong người Ly Thanh bỗng dữ dội ập đến, cô không còn sức đứng vững liền quỳ sụp xuống.
Huyền vương lúc này đang bị thương, hắn chậm rãi quan sát đối phương.

Sau đó, Huyền vương và kẻ áo đen giao đấu, kiếm va vào nhau không ngừng toé lửa.

Không lâu sau, lưng áo Huyền vương đã ướt sũng mồ hôi.

Ly Thanh cầm kiếm lao về phía sát thủ nhưng sát thủ này lại không thèm quan tâm lấy kẻ yếu ớt như cô.

Lúc Huyền vương sắp bị sát thủ áp sát, Ly Thanh lập tức lấy tay đẩy Huyền vương ra.

Sát thủ vồ hụt Huyền vương nhưng lại bắt được Ly Thanh.

Mắt thấy quan hệ hai người này có vẻ không bình thường, hắn liền nghĩ tới lấy cô uy hiếp thử Huyền vương, nếu không được thì giết cô cũng không muộn.
Sát thủ lấy kiếm kề cổ Ly Thanh, nhìn chằm chằm Huyền vương, quát: "Buông vũ khí xuống!"
Huyền vương im lặng đứng đối diện, không nhúc nhích.

Sát thủ cảm thấy không hiệu quả liền gí kiếm sát hơn, trên cổ Ly Thanh có một đường đỏ, Huyền vương vẫn đứng yên.

Lúc sát thủ cho rằng Huyền vương sẽ không lên tiếng, định cứa đứt cổ Ly Thanh, thì dưới chân hắn truyền đến một cơn đau buốt nhói.

Ly Thanh lập tức dùng một tay nắm lấy kiếm của sát thủ kéo ra, một tay thúc cùi trỏ ra sau.

Sát thủ gập người, nhăn mặt, Ly Thanh liền nắm lấy tay hắn vật ngã xuống.

Huyền vương lập tức đã văng kiếm trên tay sát thủ.


Ly Thanh trợn mắt bóp cổ tên sát thủ nhưng hắn khỏe hơn và đạp văng cô ra.

Ngay tức khắc, Huyền vương đâm kiếm xuống ngực tên sát thủ.
Lúc này, con rắn của Ly Thanh đang quấn lấy chân sát thủ.

Ly Thanh tiến lại gần thấy nó đang cắn chân hắn.

Cô không nói một lời liền kéo tay Huyền vương chạy đi.

Sau một hồi chạy, Huyền vương mới mở lời: "Ngươi không mang rắn theo sao?"
Ly Thanh vừa chạy vừa thở, đáp: "Nó đang ăn thịt, tôi không muốn bị nó ăn.

Hơn nữa, chúng ta không thể chậm trễ."
Chợt thấy có ánh đèn, hai người dừng lại, nép vào phía sau một vách núi, mắt hướng về phía có ánh sáng ở xa xa.

Sức khỏe suy yếu, mắt của Ly Thanh bắt đầu hoa lên, đầu ong ong đau đớn, cô ngồi sụp xuống đất.

Huyền vương quay ra đỡ lấy lưng cô, hỏi: "Có sao không?"
Ly Thanh chỉ còn biết lắc đầu liên tục.

Huyền vương đứng lên, nhìn lại về phía ánh đèn nhưng không thấy người đầu.

Cả Huyền vương và Ly Thanh không biết rằng lúc họ thập thò đứng lên ngồi xuống đã tạo không ít tiếng động nhỏ do chạm vào đám cỏ cây hoa lá vây xung quanh, khiến người cầm đèn không muốn chú ý cũng phải chú ý.

Tiếng gió ngang qua tai, Huyền vương quay đầu thấy một người ăn dáng vẻ giống người tu đạo, kiếm gỗ đeo sau lưng, đứng ở gần hắn.

Người này đứng quan sát Ly Thanh và Huyền vương rồi hỏi: "Cô nương bị thương sao?"
Ly Thanh nghe âm thanh này liền cảm thấy quen thuộc, cô nhìn chằm chằm vào vị đạo sĩ kia một lúc rồi mắt bừng sáng, cô nói: "Từ đạo trưởng."
Người kia nói giọng có phần ôn hòa hơn, hỏi tiếp: "Cô nương biết bần đạo sao?"
Ly Thanh giờ đã chẳng còn mấy sức lực, cổ cô khô khốc, cô mấp máy môi mấy lần không thành tiếng, liền hít một hơi thật sâu rồi nói một tràng: "Kim Yến của phái Song Yến Phi Vũ gặp phải kẻ địch.

Kính mong Từ đạo trưởng giúp đỡ."
Vị đạo sĩ trầm ngâm quan sát Ly Thanh giây lát rồi nói: "Ra là Kim Yến cô nương.

Bần đạo thấy từ xa có pháo hiệu nên định đến xem thử, hóa ra là chuyện này."
Nói xong, Từ đạo trưởng đưa tay ra đỡ Ly Thanh.

Ly Thanh chao đảo đứng không vững, Huyền vương bỗng nhiên nói: "Để tôi!"
Sau đó, Huyền vương đỡ lấy tay Ly Thanh từ tay Từ đạo trưởng, rồi khom người cõng cô trên lưng.
Ly Thanh lúc này đã sức cùng lực kiệt, tựa đầu trên vai Huyền vương, nhắm mắt, thều thào nói: "Đừng lo, có Từ đạo trưởng...không sao đâu....không sao..."
Từ đạo trưởng đi trước dẫn đường.

Huyền vương cõng Ly Thanh nhưng lại cảm thấy cô quá nhẹ nên hắn cõng cô không thấy tốn mấy sức.

Còn Ly Thanh mê sảng nói một hồi liền chìm sâu vào giấc ngủ..

Bình Luận (0)
Comment