Kẻ Phản Bội

Chương 31


Mùi thảo mộc quanh quẩn mũi, Ly Thanh tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong một y quán, đắp một tấm chăn mỏng.

Cô khó nhọc ngồi dậy tựa vào thành giường nhìn xung quanh.

Sàn nhà ướt sũng nước, thanh kiếm và tay nải của Ly Thanh vẫn còn nguyên, được đặt cạnh giường.

Căn phòng đơn sơ, lối ra phòng ngoài không có cửa, chỉ được ngăn cách bằng một tấm vải mỏng.
Ly Thanh nhìn qua tấm vải thấy một số người đang xếp hàng, tiếng người đọc tên thuốc văng vẳng truyền vào, mùi thảo mộc phảng phất trong phòng.

Một lúc sau, có một người trung niên bước vào phòng, thấy Ly Thanh đã tỉnh liền nói: "Tỉnh rồi à, may cho cô nương hôm qua là ngày trừ tà, nếu là ngày khác thì chắc về gặp ông bà rồi."
Ly Thanh nhìn người trung niên không hiểu, người trung niên đành giải thích thêm: "Trăng tròn hàng tháng ở đây được coi là ngày trừ tà, thần linh hiển linh.

Ở Sông Lương đâu thiếu chuyện người rơi xuống sông, may là hôm qua mọi người thả đèn mới thấy cô ngã xuống.

Cũng không ai muốn có người mất vào ngày này cả."
Vừa nói người trung niên vừa lấy ấm thuốc trên bàn rót một chén thuốc rồi đưa cho Ly Thanh.

Ly Thanh dùng hai tay nhận lấy, mắt dán vào chén một hồi lâu, đến khi người trung niên bỏ ra ngoài cô vẫn ngồi thừ người nhìn chén thuốc.
Mấy ngày sau đó, Ly Thanh vì cơ thể còn yếu nên vẫn ở lại y quán, cô thỉnh thoảng giúp người trong quán chút việc vặt.

Lúc cô đưa tiền, chủ quán trả lại một phần, nói: "Thần linh muốn cứu cô nương, quán chỉ nhận tiền ăn ở thôi."
Những ngày rời Huyền Vương Phủ đến Sầm La, vì Ly Thanh chưa khoẻ hẳn nên cô thường phải bỏ tiền ra mua thuốc, số tiền mang theo đã không còn nhiều.

Nghe chủ quán nói vậy, Ly Thanh nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy phần tiền trả lại.

Sau đó, cô vẫn ở lại quán, vừa để dưỡng thương vừa hỗ trợ y quán, tiền công bù tiền ở nên cô chỉ mất tiền ăn.
Ba hôm sau, Ly Thanh đột nhiên nghe tiếng nổ, cô đi ra ngoài nhìn lên trời, nhận ra là pháo hiệu của Huyền Vương Phủ.

Cô ngẩn người do dự một hồi, rồi quay người, bước đến chỗ chủ quán nói mình nhớ ra có việc gấp phải đi.

Ly Thanh đưa tiền cho chủ quán, nhờ chủ quán cho người mua gấp giúp mình một con ngựa.

Sau đó, cô trở về phòng, thu dọn đồ xong liền lên ngựa phóng đi.
Ly Thanh phóng ngựa một mạch đến trấn Sầm Mô, cạnh trấn Sầm La.

Ly Thanh thi thoảng nhìn lên trời để nhận biết hướng đi của pháo hiệu.

Càng đến gần, cô phát hiện ra những xác người và ngựa nằm trên đất ngày càng nhiều.

Người dân xung quanh đã sớm đóng hết cửa ở trong nhà.

Ly Thanh ngồi trên ngựa phóng về phía phía pháo hiệu.


Có hai nhóm người đang đánh nhau, có ba người mặc thường phục đang đấu với hai kẻ bịt mặt áo đen, cô nhận ra ngay hai trong số ba người đó chính là người của Huyền vương phủ.

Ly Thanh lập tức từ phía sau đâm vào một kẻ áo đen.

Tên áo đen bị đâm lập tức ngừng động tác.

Tên áo đen còn lại thấy thế định quay người chạy đi nhưng đã bị một mũi kiếm đâm trúng ngực, nằm gục trên đất.
Ly Thanh nhìn ba người, cô nhớ trong số họ có một người thường đi cùng Lão Tam và một người từng làm hộ vệ của cô lúc ở Âu Lương.

Cả ba người chắp tay hành lễ, đồng thời nói: "Tham kiến vương phi."
Ly Thanh nghe những lời này cảm thấy có chút không thoải mái.

Cô nhận thấy cả ba đều bị thương, một người sau khi hành lễ xong liền ngã xuống đất vì vết thương.

Ly Thanh nói với hộ vệ thường đi cùng Lão Tam: "Cậu thay tôi kiểm tra xem còn ai sống không, rồi đưa họ đến y quán."
Sau đó, Ly Thanh nhìn người từng làm hộ vệ của mình lúc ở Âu Lương, nói: "Ở đây có chuyện gì?"
"Bẩm vương phi, chúng thuộc hạ theo Lão Tam đến đây, giữa đường bị phục kích.

Chúng thuộc hạ ở đây cản địch.

Còn Lão Tam dẫn một số người khác chạy về hướng này."
Ly Thanh không kịp suy nghĩ nhiều, nói: "Đi thôi!"
Sau đó, cô nhảy lên ngựa phóng đi.

Hộ vệ kia cũng nhanh chóng lấy một con ngựa bị buộc vào cây ở gần đó rồi phóng ngựa đuổi theo.

Hai người cưỡi ngựa được một đoạn thì bắt gặp hai nhóm người nữa nằm trên đất.
Hộ vệ đi cùng Ly Thanh chỉ vào một người áo nâu đang kiên cường chống đỡ ba kẻ mặc giáp đen, nói: "Hắn là người phe ta!"
Dứt lời, hộ vệ phóng ngựa nhanh về phía trước, nghiêng người nhặt một cây cung nằm trên đất, rồi giương cung nhắm bắn một tên mặc giáp.

Ly Thanh cũng phóng ngựa, nhặt một cung tên khác lên bắn.
Thế cục lúc này thay đổi, một tên sát thủ mặc giáp bị trúng một mũi tên xuyên cổ, lập tức dừng lại động tác rồi ngã xuống.

Một mũi tên khác lao tới, hai tên sát thủ còn lại đồng thời vung kiếm chém gãy.

Người áo nâu đang bị thương lập tức lùi lại đằng sau.

Hai tên sát thủ nhìn người áo nâu cảm thấy không khó giải quyết nhưng có hai người bắn cung xa khiến bọn chúng khó mà đề phòng, nên chúng lao về phía hai người đang bắn cung ở gần đó.
Cả hai sát thủ cầm kiếm lao về phía trước chặt gãy các mũi tên.

Sức khoẻ của Ly Thanh còn chưa hồi phục, bắn không đủ lực, cô thấy quân địch từng bước tiến sát liền ra lệnh với hộ vệ bên cạnh mình: "Tiếp tục bắn cung!"

Dứt lời, Ly Thanh rút kiếm của mình, đồng thời nhặt thêm một thanh kiếm khác tiến về phía trước cản bước địch.
Tuy trong hai sát thủ có một kẻ bị thương ở vai trái nhưng một mình Ly Thanh đấu kiếm với hai người vẫn cảm thấy khó khăn.

Hộ vệ phía sau liên tục bắn cung yểm trợ Ly Thanh nhưng cô vẫn không ngừng lùi về phía sau trước những đòn tấn công của sát thủ.
Đột nhiên, một mũi tên không phải từ sau lưng Ly Thanh mà từ hướng đối diện với cô lao tới bắn trúng chân một tên sát thủ.

Ly Thanh nhân cơ hội đối phương mất thăng bằng liền chém vào cổ hắn.

Thuận thế cô áp sát tên sát thủ còn lại, đâm về phía hắn.

Đối phương lập tức dùng tay bắt lấy kiếm của Ly Thanh, bước chân lùi về sau.

Hai mũi tên khác từ hai phía đồng thời bắn về phía sát thủ, sát thủ gồng mình hô lớn, rồi chộp lấy vai Ly Thanh ném cô về phía một mũi tên đang bay.
Ly Thanh bị trúng tên, sau đó cả người ngã mài trên đất một đoạn.

Tên sát thủ vì có giáp nên không sợ hãi mũi tên bắn, hắn vừa tiến về phía Ly Thanh vừa liên tục đánh gãy mũi tên.

Ly Thanh chống kiếm đứng dậy, đối phương lao tới dùng kiếm bổ xuống, cô liền dùng thân kiếm chống đỡ, hai chân quỳ trên đất.
Tên sát thủ nghiêng đầu né tránh một mũi tên lao tới.

Rồi hắn giơ chân định đá vào người Ly Thanh nhưng sau đó liền rụt lại, vì có một mũi tên bay về hướng giữa hai người.

Ly Thanh dùng hai tay cầm kiếm chống đỡ.

Tên mặc giáp quyết tâm giết Ly Thanh, hắn một tay bổ kiếm xuống, một tay vươn ra bóp cổ cô.
Ly Thanh thấy cảm thấy khó thở, lực tay yếu dần.

Một mũi tên bắn trúng bàn tay tên sát thủ nhưng hắn không hề thu bàn tay lại.

Hai mũi tên nhắm về phía đầu hắn, hắn nghiêng người né tránh khiến mũi tên chạm vào giáp liền rơi xuống.
Ly Thanh cảm thấy đầu mình muốn căng ra, tầm nhìn bị hạn chế dần bởi nước mắt, môi cô dần trở nên tím tái, đôi mắt hiện tơ máu.

Hai kiếm trên tay Ly Thanh bị ép sát người, sức cùng lực kiệt, cô nhắm mắt đón nhận cái chết.

Đúng lúc này, Ly Thanh đột nhiên thấy không khí quay trở lại, áp lực ở cổ bị buông lỏng.

Cô nằm ra đất, lồng ngực phập phồng thở gấp.

Cô mơ hồ thấy tên sát thủ mở mắt thao láo nhìn mình, hắn nằm nghiêng trên đất, cơ thể không ngừng giật giật.


Đằng sau hắn chính là hộ vệ đã đi cùng cô, hắn đang đứng cầm thanh kiếm dính đầy máu.
Hộ vệ đỡ lấy cơ thể của Ly Thanh, cẩn thận nói: "Vương phi."
Ly Thanh tựa vào người hộ vệ, chờ cho cơn choáng váng qua đi, rồi khàn giọng nói: "Người kia bị thương, cậu lấy lọ thuốc trị trong tay nải của tôi đưa cho cậu ta."
Hộ vệ không nói gì, hắn bế Ly Thanh đặt cạnh gốc cây rồi mới lấy lọ thuốc trong tay nải đi đến chỗ người áo nâu.

Ly Thanh cố gắng điều hòa hơi thở một lúc rồi đứng dậy.

Cô nhìn thấy bên cạnh hộ vệ và người áo nâu còn có một người áo nâu khác đang nằm trên đất với vẻ mặt đau đớn.
Ly Thanh đi đến gần rồi kiểm tra vết thương của người nằm trên đất một lượt, nói: "Vết đâm không trúng chỗ trọng yếu nhưng mất máu quá nhiều."
Ly Thanh lấy trong người ra một lọ thuốc khác, rồi lấy một viên thuốc bỏ vào miệng người kia, nói: "Thuốc này sẽ tạm thời giúp ngươi không còn cảm giác đau, đồng thời hạn chế chảy máu."
Những ngày ở y quán, Ly Thanh dần bị nhiễm cách nói chuyện của thầy lang.

Trong thời gian ở đó, cô hiểu được công dụng của một số dược liệu làm thuốc trị thương, đồng thời cô nhờ người của y quán điều chế một số thuốc trị thương phù hợp với bản thân mình.
Ly Thanh nhìn hai người mặc áo nâu rồi quay ra hỏi hộ vệ: "Lão Tam sao rồi?"
Hộ vệ thấp giọng nói ngắn gọn: "Họ nói lúc nãy nhóm sát thủ này và nhóm lúc trước không cùng một bọn.

Lão Tam và chủ nhân của họ đi về hướng kia."
Ly Thanh nhìn hai người áo nâu một lúc.

Cô là từng là sát thủ, cô hiểu cảm giác bán mạng vì một lời nói của kẻ khác, càng hiểu cảm giác ở thời khắc sinh tử không có một thầy lang đến cứu giúp, nên cô đối với những người làm hộ vệ có sự quan tâm đặc biệt.

Ly Thanh nhìn xung quanh một lượt thấy không còn người sống nào sống, cô quyết định tặng ngựa của mình.

Cô đưa con ngựa đến trước mặt hai người áo nâu rồi nói: "Dùng con ngựa này đến y quán đi."
Sau đó, người hộ vệ kia cưỡi ngựa đi đến.

Ly Thanh nhặt một giỏ tên và một cây cung đeo lên người, rồi cô nắm tay hộ vệ và ngồi lên ngựa ở đằng sau.
"Thuộc hạ là Tư Chiến."
Trong lúc hai người đang cưỡi ngựa, hộ vệ đột nhiên nói tên mình.

Ly Thanh có chút không ngờ tới hành động này của hắn, cô "ừm" một tiếng đáp lại.
Dọc đường đi, họ bắt gặp rất nhiều vết máu nhưng chỉ có vài tên sát thủ nằm trên đất, Ly Thanh thầm nghĩ đám người Lão Tam có thể đã an toàn rồi.

Họ đi được một lúc, thấy có thêm bốn sát thủ đeo mặt nạ kim loại che đi nửa khuôn mặt dưới, nằm trên đất là xác hai hộ vệ ở Huyền Vương Phủ và một người áo nâu.

Ly Thanh và Tư Chiến dừng ngựa lại xem xét.

Bất chợt tiếng chân người ở phía sau tới gần, Lão Tam xuất hiện với tư thế tay giương cung về phía Ly Thanh và Tư Chiến.
Không chỉ Lão Tam, đằng sau lão còn một số người khác.

Sau khi Lão Tam nhìn thấy mặt Ly Thanh thì cảm thấy bất ngờ, lão lạnh lùng hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
"Tôi thấy pháo hiệu."
Vốn dĩ sau khi gặp đợt phục kích thứ hai, Lão Tam cảm thấy không ổn liền bắn pháo hiệu để tập hợp hộ vệ của Huyền vương phủ, không ngờ lão lại gọi được cả vương phi đã rời phủ.

Sau khi Ly Thanh rời phủ, tuy Huyền vương không thông báo gì trong phủ nhưng Lão Tam sớm không còn coi Ly Thanh là vương phi nữa.

Vì vậy, Lão Tam vô cùng khách khí nói: "Cô nên trở về."
Ngược lại, Ly Thanh bước đến gần chỗ Lão Tam nói: "Vương gia có ơn với tôi."
Ly Thanh nhìn xung quanh, thấy ai ai cũng bị thương.


Sau đó, cô đứng khựng lại nhìn kỹ người bên cạnh Lão Tam.

Lúc ban đầu nhìn thấy người này, cô cảm thấy có phần quen mắt, giờ cô mới nhận ra người đó chính là Cửu hoàng tử.

Suy nghĩ một lúc, Ly Thanh cảm thấy tốt nhất nên giả vờ không biết, cô tiếp tục bước về phía Lão Tam.

Lão Tam không khách khí rút kiếm chĩa về phía Ly Thanh nói: "Cô đã trả xong.

Cơ hội cuối cùng, dừng lại!"
Tư Chiến cảm thấy có chút khó hiểu nhưng hắn không có quyền nói xen vào.

Ly Thanh dừng lại, nói với Lão Tam: "Tôi đến đây để giúp."
Lão Tam không phản ứng gì, kiếm vẫn chĩa về phía Ly Thanh.

Ly Thanh nói bằng giọng điệu nghiêm túc: "Lão Tam, tôi đã làm gì để lão đề phòng như vậy?"
Lão Tam cảm thấy câu hỏi của Ly Thanh khá nực cười.

Tuy thời gian quen biết không lâu nhưng cả hắn và Huyền vương đều nhận định Ly Thanh là một kẻ thông minh và có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Họ tin chắc Ly Thanh đã nhận ra mục đích ban đầu của Huyền vương khi cứu cô.

Huyền vương cứu cô chỉ để đưa cô vào hang Chiêu Hồn, tìm cách cứu Lão Nhị.

Giờ Ly Thanh lại nói cô vì trả ơn mà tới đây khiến Lão Tam cảm thấy cô là một kẻ mưu mô và giả tạo.
"Nợ đã trả xong, vậy cô lấy lý do gì để giúp?"
"Từng có một lần, vương gia cứu một người nằm bất tỉnh bên bờ sông, người đó là tôi."
Lão Tam cười lạnh, hắn nhớ vương gia trước nay không thích cứu người, đặc biệt là nữ, lý do vương gia cứu Ly Thanh lúc trước cũng chỉ để đem cô làm vậy hy sinh.

Ly Thanh nhìn biểu cảm của Lão Tam lòng bỗng thấy cô đơn, cô nói: "Hôm đó trời mưa, mọi người không đốt lửa được.

Tất cả uống rượu.

Lão đã hỏi vương gia về một tu sĩ."
Lão Tam nhíu mày nhìn Ly Thanh dường như đang lục lại trí nhớ.

Không chỉ Ly Thanh, Tư Chiến cũng nhìn cô, anh ta nhớ lần đầu tiên thấy vương gia cứu một cô gái sắp chết, ai cũng cảm thấy lạ nhưng không dám nói gì.

Chính anh ta cũng không ngờ người con gái nằm thoi thóp, cả người sướt sũng, vậy mà không chết.
Lão Tam nhìn ánh mắt chân thành của Ly Thanh liền do dự, rồi hạ kiếm xuống.

Lão Tam đứng bất động một lúc rồi đổ cả người xuống đất, may có Cửu hoàng tử kịp thời đỡ lấy hắn.
Ly Thanh tới gần, phát hiện Lão Tam trúng phải mũi tên độc ở đằng sau lưng từ lúc nào.

Sau đó, cô lấy lọ thuốc mang theo bên người đưa cho Lão Tam ba viên thuốc, nói: "Thuốc này tạm thời khiến độc không phát tác."
Lão Tam nhìn viên thuốc một lúc rồi nuốt xuống bụng.

Một lúc sau, Lão Tam cảm thấy đầu nhẹ bẫng, toàn thân tê liệt, sau đó chìm dần vào cơn mê..

Bình Luận (0)
Comment