Kẻ Phản Bội

Chương 33


Sáng tinh mơ hôm sau, Ly Thanh cùng Tư Chiến thay đồ đi bộ vào Sầm Mô.

Hai người cùng nhau đi trên con đường vắng, một xe bán kẹo đi ngang qua, Ly Thanh dừng lại chọn mua một que kẹo cay, rồi quay sang Tư Chiến hỏi: "Cậu muốn loại nào?"
Tư Chiến vươn tay lấy một que kẹo cay, nói: "Giống tiểu thư."
Ly Thanh cười, cô vừa lấy túi tiền ra thì Tư Chiến đã thả vài đồng tiền vào tay người bán hàng.

Ly Thanh vừa đi vừa mút kẹo ngon lành, Tư Chiến cũng mút kẹo nhưng ngay sau đó liền nhăn mặt.

Ly Thanh nhìn sang Tư Chiến, nói: "Nếu cậu không ăn được cay, có thể đưa cho tôi."
"Cô thích ăn cay sao?"
"Không thích.

Nhưng mỗi lần gặp, tôi đều sẽ mua."
"Tại sao?"
Ly Thanh cười, cô nhìn quang cảnh xung quanh.

Món quà đầu tiên Lạc Ngôn đưa cho cô chính kẹo cay.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn xem phản ứng nhăn mặt của cô khi bị bắt ăn hết que kẹo nhưng kết quả cô lại thưởng thức nó rất ngon lành.

Thực ra, cô không biết ăn cay, cũng không chịu được cay, lần đó để đáp ứng sở thích quái đản của Lạc Ngôn, cô vừa ăn vừa cắn vỡ kẹo rồi nuốt xuống.

Kẹo đó rất cay, kẹo này cần mút từ từ để thưởng thức hết hương vị cay ngọt của nó, vừa mút kẹo vừa nhấm nháp để tan đi vị cay đầu lưỡi, để lại ở cổ họng là vị ngọt lịm và một mùi hương mê ly đặc trưng của kẹo.

Ly Thanh vốn không ăn được cay nên ngày đó cô đành cố nuốt hết que kẹo nhanh nhất có thể, vì quá cay mà từ mặt đến tai đều đỏ ửng nhưng cô vẫn cố tỏ ra yêu thích và làm như đang ăn nó ngon lành.

Ly Thanh được rèn luyện khả năng chịu đựng tốt, nên lúc cô ăn xong que kẹo cay đã khiến cho Lạc Ngôn bất ngờ.

Và sau đó, Lạc Ngôn đã đưa cho cô que kẹo nữa.

Ly Thanh trả lời câu hỏi của Tư Chiến: "Bởi vì, tôi từng gặp một đứa trẻ yêu kẹo vị cay.

Dù bị rát lưỡi, mặt đỏ tía tai, đứa trẻ ấy vẫn chỉ chọn vị này."
Một lúc sau, Ly Thanh ăn hết kẹo, Tư Chiến đưa que kẹo của mình cho Ly Thanh.

Ly Thanh cầm que kẹo lên mút nhưng vừa mút xong được một cái thì đột nhiên Tư Chiến đoạt lại, sau đó anh ta mút kẹo và nói: "Thuộc hạ nghĩ lại rồi."
Hai người đi thêm một đoạn nữa thì miếng ngọc bên người Ly Thanh rung lên.

Ly Thanh quay đầu nhìn thấy một kẻ từ đằng xa đang giương cung chuẩn bị bắn.

Cô liền đẩy Tư Chiến ra, né tránh mũi tên.
Vì mục đích của họ là đến đền Ngư Ông, mà Ly Thanh lại mang trên người đầy thương tích nên cả hai quyết định chọn chạy trốn, để phòng một lúc nữa viện binh của kẻ địch kéo tới.

Hai người chạy lẩn vào các ngõ ngách, ẩn mình dưới bóng các ngôi nhà, đồng thời liên tục dùng kiếm đánh gãy mũi tên bay tới.
Đằng sau họ xuất hiện thêm ba tên sát thủ mang đao và một cung thủ nữa.

Ly Thanh càng chạy càng mệt, vết thương cũ dần rách ra và chảy máu.

Mắt thấy phía trước là đền Ngư Ông cô liền tăng tốc chạy nhưng cô càng lúc càng bị tụt ra sau Tư Chiến.
Ly Thanh bị hụt hơi, ngã xuống, một mũi tên lao về phía cô.


Cô giơ kiếm quét ngang chém gãy mũi tên.

Tư Chiến chạy trở lại, kéo cô dậy và nói: "Thuộc hạ yểm trợ."
Ly Thanh nhìn Tư Chiến rồi nhìn đám sát thủ lao tới, gấp rút nói: "Đợi tôi!"
Rồi cô chạy thục mạng vào trong đền Ngư Ông, rút lấy thẻ bài giơ lên và chạy quanh nhưng không ai xuất hiện.
Cô lo lắng, liền vừa chạy vừa hét to: "Tôi đến cầu giúp đỡ."
"Tôi đến cầu giúp đỡ."
"Tôi đến cầu giúp đỡ."
Một số người ở trong đền quay ra nhìn Ly Thanh như một kẻ điên.

Không một ai xuất hiện, Ly Thanh dừng lại, cô nghĩ nếu người Vô Ảnh Cung có ở đây thì khi sớm đã xuất hiện rồi.

Nhận ra bản thân đến đây công cốc, Ly Thanh cắn chặt môi, lo lắng chạy ra ngoài, thấy Tư Chiến đang chạy về phía mình với cánh tay cầm kiếm và chân đều bị thương.
Ly Thanh chạy lại phía Tư Chiến yểm trợ.

Hai người nhanh chóng rơi vào thế yếu.

Cả hai cố sức đánh trả, một tên sát thủ ngã xuống nằm trên đất.

Tư Chiến một mình cầm cự với ba người, Ly Thanh bị đánh rơi kiếm, hai bàn tay nắm lấy đao của đối phương chống đỡ.
Hai tay Ly Thanh chảy đầy máu, đao của đối phương đã chạm tới tận xương tay.

Ly Thanh quay sang nhìn Tư Chiến thấy cậu ấy lúc này đã bị đánh văng ra xa, cả người nằm trên đất.

Trong khoảng khắc sinh tử, Ly Thanh nhớ đến điều kiện nhận thẻ bài của Vô Ảnh Cung chính là: Đối phương phải còn sống sau ba đến năm ngày kế tiếp, người của Vô Ảnh Cung mới xuất hiện đến nhận yêu cầu.

Nếu trong thời gian ba đến năm ngày, người giữ thẻ bị chết mà thẻ không rơi vào tay người khác thì người của Vô Ảnh Cung sẽ thu lại.
Ly Thanh nghĩ có thể Song Sát vẫn đang ở trong đền, cô cố gắng tìm cách để gọi anh em Song Sát xuất hiện nhưng lại thấy mịt mù.

Ly Thanh đưa mắt nhìn Tư Chiến, thấy anh ta đang cố chống kiếm đứng dậy nhưng vẫn chỉ quỳ trên đất.

Có hai tên sát thủ tiến lại gần, một tên dùng đao đánh văng thanh kiếm của Tư Chiến, một tên cầm đao chậm rãi giơ lên.

Ly Thanh hét toáng lên: "Gặp thì sao? Không gặp thì sao? Duyên bèo nước, ra sao thì sao!"
Khẩu lệnh từ trong miệng Ly Thanh được thốt ra, lời vừa dứt, có mấy mũi dao bay trên không trung.

Tên sát thủ đang chuẩn bị bổ đao xuống người Ly Thanh đột nhiên ngã xuống, tiếp đó là tên sát thủ đang giơ đao về phía Tư Chiến cũng ngã xuống.

Liên tiếp nhiều mũi dao khác bay ra, những tên sát thủ lần lượt ngã xuống.
Hai bàn tay Ly Thanh bị găm vào đao, cô cắn răng hướng mũi đao xuống đất rồi vừa rút tay ra vừa đau đớn cắn răng phát ra âm thanh: "Ư ư ư ư..."
Ly Thanh đứng dậy, bước khập khiễng đến chỗ Tư Chiến đang quỳ trên đất, gọi: "Tư Chiến?"
"Thuộc hạ không sao."
Ly Thanh dùng hai bàn tay chảy máu của mình, run run lấy lọ thuốc, nói: "Uống đi..."
Tư Chiến lấy ra hai viên, đưa cho Ly Thanh một viên, cô lại nói: "Cậu uống đi.

Tôi chỉ bị thương ở tay, không sao."
Tư Chiến chần chừ, đem hai viên cất lại vào lọ thuốc rồi trả cho Ly Thanh.

Ly Thanh dùng bàn tay đầy máu của mình lấy ra một viên, rồi nhét vào miệng Tư chiến.

Sau đó cô dùng tay che miệng cậu ta lại, không cho nhả ra.


"Tôi không còn là vương phi, cậu vừa cứu mạng tôi.

Viên thuốc này là thành ý của tôi."
Tư Chiến nghe xong những lời này liền ngoan ngoãn nuốt viên thuốc xuống họng.

Từ trong đền Ngư Ông, có hai người giống nhau bước ra, đi về phía Ly Thanh.
Họ nhìn Ly Thanh, một người hỏi: "Ngươi là đồng nghiệp sao?"
Người còn lại nói: "Ngươi yếu quá."
Ly Thanh từng là một trong những sát thủ mạnh của Vô Ảnh Cung.

Nghe hai người kia nói như vậy, trong lòng Ly Thanh sinh ra cảm giác tự ái, cô nói: "Tôi đã được tự do."
"Ồ..."
Hai người đồng thanh ồ lên, rồi đồng thanh nói: "Thì ra được tự do sẽ yếu như vậy."
Ly Thanh không buồn đáp lại, cô đưa tấm thẻ cho hai người, nói: "Tôi cần hai người bảo vệ vài người về kinh.

Khẩn cấp!"
Hai người kia thay phiên nhau nói: "Ngươi cũng biết theo luật phải thông báo về Cung một tiếng.

Đối với đồng nghiệp có thể làm ngoại lệ, giúp trước báo sau."
"Nhưng ngươi lại bảo bọn ta bảo vệ tận mấy người, đường đi lại xa như vậy.

Không chỉ làm khó bọn ta mà giá không rẻ đâu."
Ly Thanh lấy tấm vải đen mở ra một miếng ngọc thạch, nói: "Cung chủ từng nói: Với người lấy ngọc Tụ Hồn ra trao đổi, có thể nhân nhượng một số điều kiện."
Năm xưa khi nghe Cung linh Huyền nói vậy, Ly Thanh cũng không để ý lắm.

Không chỉ cô mà rất nhiều người trong Vô Ảnh Cung đều như vậy, vì họ chưa gặp ngọc Tụ Hồn bao giờ.

Cách nhận biết ngọc Tụ Hồn chính là lấy máu của chủ nhân viên ngọc đó nhỏ vào miếng ngọc, miếng ngọc phát sáng thì đó chính là ngọc Tụ Hồn.

Đồn rằng ngọc thạch này nếu rơi vào tay người khác sẽ trở thành miếng ngọc thông thường, không có mấy giá trị, dần dần mất đi màu sắc vốn có.

Vì vậy, ngọc Tụ Hồn tuy hiếm nhưng không ai có lòng tìm kiếm nó, không ai hiểu tại sao Cung chủ Vô Ảnh Cung lại muốn loại ngọc này.
Nói xong, Ly Thanh dùng bàn tay đầy máu của mình nắm lấy ngọc thạch, ngọc thạch lập tức toả ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Hai người kia nhìn nhau, lần lượt nói: "Tuy là nói vậy nhưng giá này quá đắt.

Một miếng ngọc thạch này...."
"Chưa kể giữa đường bọn ta cũng có thể mất mạng."
Ly Thanh vẫn kiên trì giơ miếng ngọc về phía hai người kia, nói: "Chúng tôi cần người hóa trang, cho dù nguy hiểm vẫn cần bảo vệ các vị đến cùng.

Những người các vị bảo vệ đều là người có tiền, đợi khi hoàn thành có thể lấy tiền sau."
Hai người kia chần chừ nhìn nhau, hỏi: "Bao nhiêu người?"
Ly Thanh chỉ vào Tư Chiến, nói: "Không tính tôi, thêm cậu ấy, mười người."
Hai người kia nhìn nhau một cái rồi quay người đi không muốn tiếp tục tốn thời gian.

Ly Thanh thấy vậy liền vội vã nói: "Song Sát!"
"Tôi biết các người là Song Sát!"
"Trần Trung từng nói tôi có thể tìm hai người giúp đỡ."

Hai người kia ngừng lại động tác, hỏi Ly Thanh: "Cô lấy gì chứng minh?"
"Tôi là Tinh Ngân."
Ly Thanh nói ra những lời này vô cùng dứt khoát.

Có điều, lòng cô lại không hề thấy thoải mái chút nào.

Từ lúc cô lấy tên Ly Thanh, cô đã nói với mình quá khứ chính là quá khứ, cô sẽ không dùng lại cái tên Tinh Ngân nữa.

Trong giờ phút này, Ly Thanh lần nữa nhận mình là Tinh Ngân.

Nhận ơn, trả ơn.

Đây là điều sư phụ đã dạy cô.
Song Sát nhìn Ly Thanh một lúc, rồi lại nhìn nhau.

Một người đưa tay cầm lấy thẻ bài trên tay Ly Thanh, nói: "Thành giao!"
Bởi vì Ly Thanh và Tư Chiến đều bị thương không nhẹ nên họ phải điều dưỡng đến tận chiều mới miễn cưỡng rời khỏi y quán.

Sau đó tất cả họ cưỡi ngựa dẫn Song Sát đến chỗ Cửu hoàng tử.
Lúc đến nơi, Lão Tam nhìn hai người mới tới kia có có dáng vẻ thư sinh, thấy mỗi người lại mang theo một hộp gỗ thì không giấu nổi sự thất vọng trong ánh mắt.

Cửu hoàng tử lại nhiệt tình bước ra tiếp đón Song Sát.

Nhìn thấy vết thương của Ly Thanh và Tư chiến, Cửu hoàng tử tỏ ra vô cùng ân cần, anh ta còn gọi hai hộ vệ canh gác hôm qua ra dìu hai người vào.
Ly Thanh ngồi trên đất, Cửu hoàng tử lấy thuốc trị thương ra, vừa bôi vừa kiểm tra vết thương cho cô: "Đây là lần đầu tiên ta tự mình bôi thuốc cho một người con gái đấy."
Ly Thanh nhìn Cửu hoàng tử có chút không hiểu.

Cửu hoàng tử vừa bôi thuốc vừa cười, dịu dàng nói: "Những người ta gặp đều là tiểu thư chân yếu tay mềm.

Lúc ở phủ, ta bị em đánh bại, ta còn nghĩ em là nam.

Lúc đọc nghe Lão Tam gọi em là Tinh Ngân, ta càng tin em là nam giả nữ."
"A..."
Ly Thanh khẽ kêu lên khi Cửu vừa đổ bột thuốc vào lòng bàn tay cô.

Cửu hoàng tử thấy vậy liền nhẹ nhàng thổi tay cô một lúc rồi nói: "Không sao đâu."
Cửu hoàng tử cho rằng Ly Thanh sẽ tiếp tục im lặng, nhất là sau khi anh ta thay đổi cách xưng hô.

Những người con gái trước đây anh ta gặp sau khi nghe anh ta gọi họ như vậy họ sẽ đỏ mặt, mỉm cười bẽn lẽn và không nói gì một lúc.

Cửu hoàng tử biết Ly Thanh sẽ không đỏ mặt, càng không bẽn lẽn nhưng cô ấy cũng sẽ không đáp lại.

Sự thật chứng minh Cửu hoàng tử lại đoán sai rồi, trái lại Ly Thanh nhìn Cửu hoàng tử, mỉm cười nói: "Vậy điện hạ tin Ly Thanh là nữ lúc nào?"
Cửu hoàng tử cười, xoa xoa nhẹ bàn tay Ly Thanh để giảm đau cho cô, nói: "Lúc em dựa vào vai ta."
"Điện hạ có nghĩ Ly Thanh sẽ bỏ đi không trở lại?"
Cửu hoàng tử dừng động tác, nhìn thẳng vào mắt Ly Thanh.

Suốt đêm qua, anh ta luôn nghĩ tới điều đó vì Ly Thanh không có lý do gì phải liều mạng vì anh ta cả, hơn nữa cô cũng không còn là vương phi.

Nếu thả Ly Thanh đi, một khi cô khai ra vị trí của họ, tất cả sẽ chết.

Khi đó, Cửu hoàng tử nhìn người con gái đang ngủ trên vai mình đã có ý nghĩ giết cô, nhưng khi nghĩ tới cô ấy chính là nhân vật mình yêu thích - Tinh Ngân, là người từng vì cứu bạn lúc đói mà nhường phần thịt duy nhất mới kiếm được sau nhiều ngày bị đói, anh ta đã lựa chọn đánh cược.
"Có nghĩ.

Nhưng trái tim ta đã chọn em."
Ly Thanh mỉm cười, một lúc sau cô ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

Cửu hoàng tử lại lần nữa tình nguyện dùng vai mình làm chỗ dựa cho cô.
Tờ mờ sáng hôm sau, Lão Tam định cho người lên đường xuất phát, Cửu hoàng tử lại lấy ngón trỏ đặt lên môi mình, nói nhỏ: "Chờ thêm lúc nữa."
Nói xong, Cửu hoàng tử quay ra nhìn Ly Thanh đang ngủ ngon lành trên vai mình.

Để tiện điều dưỡng vết thương, bốn ngày sau đó Ly Thanh đi cùng đoạn đường với nhóm người Cửu hoảng tử và Lão Tam.

Dọc đường họ có vài lần gặp phải phục kích, nhưng với khả năng phi dao thần tốc và ăn ý của cặp song sinh Song Sát đã giúp cả đội đỡ tốn sức rất nhiều.

Thậm chí, có vài lần nhờ có hoá trang mà cả đội dễ dàng tránh được sự chú ý của địch, rồi quay lại đánh úp địch.
Hai người mà Ly Thanh mang về từ chỗ đền Ngư Ông không chỉ có thần giao cách cảm mà linh giác của họ cũng rất tốt.

Lúc ở gần, ngay khi cô thấy ngọc thạch đang ở chỗ Song Sát kia đột nhiên phát sáng thì đồng thời Song Sát cũng tự cảm giác được có nguy hiểm.

Những người được Vô Ảnh Cung phân phó canh ở gần những nơi thờ cúng để tiếp nhận thẻ bài đều thuộc phân nhánh Quang Mục Bộ của Vô Ảnh Cung.

Khác với Tọa Thủy Bộ và Kiếm Vũ Bộ thường phải liên tục thêm người thì Quang Mục Bộ gần như không bao giờ thấy thông báo thêm người.

Trong suốt những năm Ly Thanh còn luyện tập ở Vô Ảnh Cung, khi cô chưa được phân sang Kiếm Vũ Bộ, các Bộ trong Vô Ảnh Cung cứ hai, ba tháng lại lấy thêm người thì riêng Quang Mục Bộ lại gần như không tiếp nhận thêm ai.

Trong suốt nhiều ở Vô Ảnh Cung, Ly Thanh chỉ thấy Quang Mục Bộ nhận thêm có ba người.

Đồn rằng, người ở Quang Mục Bộ không có sức dẻo dai, khó có thể thi triển được khinh công hay là đánh dã chiến, nên Ly Thanh luôn cho rằng những người của Quang Mục Bộ không có võ công cao, được làm công việc nhàn hạ.

Sau này, cô mới biết họ cũng thực hiện một số nhiệm vụ khẩn cấp, thậm chí nếu Kiếm Vũ Bộ không đủ người họ sẽ tạm thời đến hỗ trợ.

Cũng bởi vì thế mà cô gặp được Trần Trung, một người thuộc Quang Mục Bộ.

Ly Thanh vẫn luôn cho rằng Trần Trung là một người ưu tú của Quang Mục Bộ, đến giờ cô mới biết Quang Mục Bộ toàn những người ưu tú.
Sau năm ngày, Ly Thanh và nhóm Lão Tam tách đường đi.

Ly Thanh trở về Huyền Vương Phủ còn nhóm Lão Tam và Cửu hoàng tử đi về hướng kinh thành.

Ly Thanh từ biệt từng người một trong nhóm, bởi cô biết có những cuộc chia ly có thể chính là lời từ biệt cuối cùng.
Lúc Ly Thanh đến trước mặt Tư Chiến, anh ta đưa cho Ly Thanh một que kẹo cay, nói: "Lúc nãy thuộc hạ mua thêm một que.

Còn có.....còn có.....người mãi là vương phi trong lòng Tư Chiến."
Ly Thanh nhận lấy que kẹo rồi nhìn que kẹo trên tay, lại nhìn ánh mắt của Tư Chiến.

Cô vốn chỉ là vương phi danh nghĩa, Tư Chiến lại thật lòng coi cô là vương phi khiến bản thân cô không biết nói gì.

Bí quá hoá khờ, cô cho que kẹo vào miệng, nhoẻn miệng cười, đáp: "Ngon lắm!"
Ly Thanh xách tay nải lên vai, chuẩn bị rời đi, Lão Tam ở phía sau nói: "Tuyệt đối đừng để ai biết bọn ta còn sống."
Ly Thanh mỉm cười với Lão Tam, bình thản nói: "Nếu tôi chết, hãy tìm người thay tôi giết chết Thượng Hào."
Nói xong, Ly Thanh quay người rời đi, để lại Lão Tam vẫn chưa hết bất ngờ trước câu trả lời của cô.
Ly Thanh đi được một đoạn thì nghe thấy phía sau có bước chân người chạy đuổi theo.

Ly Thanh quay người lại, người đó lao tới rồi ôm chầm lấy cô.

Người đó ôm cô một lúc lâu mới chịu buông ra.

Ly Thanh ngẩng đầu nhìn, nói: "Điện hạ..."
Ly Thanh nhận ra đó chính là Cửu hoàng tử.

Ngay sau đó, Cửu hoàng tử nắm lấy cằm Ly Thanh, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng.

Ly Thanh trân trân nhìn Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử cười rồi lại đặt môi mình lên môi cô một lần nữa.
Hai má và hai tai Ly Thanh rân rân đỏ, Cửu hoàng tử xoa má cô, ánh mắt lưu luyến và trìu mến.
"Tuy ta đa tình nhưng ta thực sự thích em!"
Ly Thanh đỏ mắt nhìn Cửu hoàng tử rồi mỉm cười.

Ly Thanh cảm thấy lòng nặng trĩu vì cô không nghĩ mình có thể sống đến khi gặp lại Cửu hoàng tử lần nữa.
Cửu hoàng tử xoa má Ly Thanh, lau đi giọt nước đọng ở khoé mi của cô, dịu dàng nói: "Lên đường bình an, cô bé của ta.".

Bình Luận (0)
Comment