Kế Phụ

Chương 12

Điền Vũ Mặc lúc này mới giật mình, nằm trong chăn thân thể hắn trần như nhộng, cái gì cũng không có mặc. Nhịn cơn đau xuống, Điền Vũ Mặc kéo tấm mền dày ấm áp ra, để lộ một thân thể trắng nỏn đầy những mảng xanh xanh tím tím. Khắp nơi đều là dấu hôn và dấu tay dọa người. Hạ thể là một vùng hỗn độn làm người ta nhìn thấy cũng phải kinh tâm. Hạ thể Điền Vũ Mặc không có chỗ nào là lành lặn, hậu huyệt còn chưa khô. Ngọc hành và tiểu mật hoa không bị thương nghiêm trọng chỉ là có chút sưng đỏ nhưng phía dưới hậu huyệt làm người ta nhìn thấy phải đau lòng. Vốn là tiểu phấn cúc xinh đẹp, yêu kiều nhưng giờ phút này đã trở nên vô cùng sưng đỏ. Dọa người nhất chính là vì quan hệ quá độ, cũng bởi một phần vì phân thân kích thước quá lớn làm cúc huyệt bị giãn ra một lỗ to. Phần thịt non bên trong cúc huyệt toàn bộ bị lồi ra ngoài. Khó trách tại sao Điền Vũ Mặc lại cảm thấy thống khổ đến như vậy. Vết thương nặng như thế sao có thể không đau!

Điền Vũ Mặc nhìn thân thể dơ bẩn của mình. Từ ánh mắt hoa đào chảy ra vài giọt châu lệ, hắn đã bị tên kia nhúng chàm. Không nghĩ tới cuối cùng hắn cũng chạy không thoát ma chưởng của tên ác quỷ kia.

Đau quá! Tim hắn đau quá, so với vết thương trên thân thể còn đau hơn gấp trăm lần. Tại sao hắn lại gặp phải loại chuyện này! Thật buồn nôn! Hắn lại bị cha kế, một người giống như là cha của mình…..cường bạo. Hắn cùng với cha làm chuyện giống như vợ chồng, mập hợp ân ái!

Trời ạ! Hắn sắp điên rồi! Điền Vũ Mặc nhớ lại bản thân sáng sớm ở trên xe giao hoan phóng đãng với cha kế. Sao mình lại có thể làm ra loại chuyện hạ lưu, đê tiện như vậy? Hắn thống khổ nằm trên giường, nôn khan, nước mắt càng chảy dữ dội hơn. Ánh mắt sưng lên giống như hai quả đào, bị hắn khóc sắp mù rồi! hắn thật hận y, càng hận chính bản thân mình. Mặc dù y cường bạo hắn nhưng sau đó hắn lại vô sỉ mở rộng chân chào đón y, giống như ả *** phụ không biết xấu hổ chủ động cầu hoang, van xin y đùa bỡn mình. Thốt ra những câu so với gái *** còn hạ lưu, *** đãng hơn bội phần. Hắn sao có thể hạ tiện đến vậy!

Sao có thể như vậy? Cha kế giống như cha ruột, hắn lại cùng cha kế làm ra loại chuyện loạn luân đến heo chó cũng không bằng. Hắn còn mặt mũi gì sống trên đời này nữa! Hắn sao có thể làm….mẹ thất vọng đến vậy. Mẹ thà bị cha vứt bỏ cũng muốn giữ lại hắn, ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng hắn suốt mười ba năm trời. Hắn thật ngay cả súc sinh cũng không bằng! Lúc ấy tại sao mình lại không phản kháng đến cùng, tại sao lại khuất phục dưới sự uy hiếp của y. Cho dù bị y uy hiếp, hắn cũng phải nghĩ ra cách chạy trốn. Tại sao hắn lại mềm yếu đến vậy, tại sao lại hạ tiện đến thế!

Chết! Hắn thật muốn lập tức chết quách đi cho xong. Để cho cái thân xác dơ bẩn, hèn hạ, vô sĩ, hạ tiện không bằng cầm thú này của mình biến mất trên cõi đời!

Đúng! Biến mất! Hắn muốn lập tức biến mất trên thế gian này. Chỉ cần hắn chết, hắn sẽ không bao giờ….đau khổ nữa. Hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi ma chưởng của y!

Tỉnh táo lại phần nào, trong lòng Điền Vũ Mặc tràn ngập hối hận và xấu hổ. Lúc này hắn chỉ là một đứa trẻ, căn bản không có cách nào chấp nhận loại tình cảm này với cha kế. Làm ra loại chuyện nghiêm trọng không tuân thủ luân thường, đạo đức này hắn chỉ có thể lựa chọn cái chết.

Ánh mắt bi thương, ảm đạm, vô thần nhìn chung quanh muốn tìm một con dao để nhanh chóng chấm dứt đau khổ. Thống khổ cực đoan làm Điền Vũ Mặc điên cuồng nghĩ tới việc tự sát, giải thoát bản thân.

Điền Vũ Mặc không tìm thấy dao…nhưng ánh mắt phát hiện ra thứ so với dao còn hữu dụng hơn nhiều. Ánh mắt thống khổ sáng ngời, dừng lại phía bên cửa sổ.

Điền Vũ Mặc nhẫn nhịn cơn đau nhức đến tê tâm phế liệt, từ từ xuống giường. Mỗi một động tác đều làm hắn đau đến chảy mồ hôi lạnh. Nhưng hắn kiên trì không bỏ cuộc, cắn răng lết tấm thân trần truồng tới phía cửa sổ.

May mà trong phòng lót thảm lông cừu cao cấp nhất nếu không sẽ làm vết thương càng nghiêm trọng, đau đớn hơn. Mặc dù thảm lông cừu mềm mại nhưng khi Điền Vũ Mặc bò đến sát cửa sổ đã sớm đau đến ứa nước mắt. Hắn ráng nhịn không để nước mắt chảy ra.

Điền Vũ Mặc dựa tường gượng dậy, mất hết chín trâu hai hổ cuối cùng cũng run rẩy đứng lên. Lúc này vầng trán bóng loáng đã đổ mồ hôi như mưa. Khuôn mặt tái nhợt khó coi đến không thể khó coi hơn. Sắc mặt trắng xanh so với quỷ còn ghê rợn hơn.

Nước mắt đọng trên mắt giống như nước mưa rơi xuống làm ướt thủy tinh, con ngươi mọng nước nhìn ra khoảng trời bao la. Đôi hắc thủy tinh vô thần lóe lên một tia sáng. Cúi đầu nhìn xuống dưới, cao ít nhất cũng hơn trăm thước. Người bên dưới nhỏ đến nỗi không thể nhìn thấy được chỉ có thể thấy những điểm nhỏ li ti đang di động.

Đôi môi rách bươm sưng đỏ khẽ nhếch. Nơi này cao như thế, từ đây nhảy xuống nhất định sẽ chết!

Bàn tay mảnh khảnh mở cửa sổ, ngay sau đó cẳng chân trắng nõn vươn ra ngoài. Đồng thời ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, khóe miệng cong lên sâu hơn. Hắn sắp được giải thoát, sau này hắn sẽ không bao giờ….thống khổ nữa. Không bao giờ….làm chuyện ghê tởm kia nữa, cũng sẽ không….

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh thật lâu đã không nghĩ đến. Trời mưa, cơn mưa lớn vô cùng. Trong cơn mưa to có một thân ảnh nho nhỏ đứng ven đường, không biết đang làm cái gì, bên cạnh hắn là một người đàn ông vô cùng cao lớn. Y đang lấy áo khoác của mình che mưa cho hắn bởi vì áo khoác che khuất đầu nên không nhìn rõ mặt người đàn ông kia. Hai bóng người một lớn một nhỏ đứng kế bên nhau rất gần, rất gần….

Điền Vũ Mặc lắc đầu, hắn sao đột nhiên nhớ lại chuyện khi đó. Vô luận chuyện gì cũng không thể xóa mờ hành vi man rợ của tên ác ma Nghiêm Ký Hạo đã làm với hắn, cũng không thể bù đắp thương tổn mà hắn đã phải chịu. Hắn hận tên ác ma kia, cả đời này hận nhất chính là y. Người duy nhất trên thế gian này mà hắn hận. Nhưng rất nhanh, rất nhanh thôi hắn sẽ quên hết mọi thù hận! Hắn sắp chết rồi, sau khi chết hắn sẽ quên hết thảy mọi chuyện khi còn sống bao gồm cả chuyện tên ác ma kia đã làm với hắn!

Điền Vũ Mặc bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, khẽ mỉm cười, hai tay buông lỏng, chân còn lại cũng đưa ra ngoài….

“Điền Vũ Mặc, em đang làm gì đó?”

Thân thể Điền Vũ Mặc mới vừa chồm ra ngoài, đột nhiên có một cánh tay lực lưỡng từ phía sau ôm chặt lấy eo hắn, kéo hắn quay trở vô.

“Ba ──” Điền Vũ Mặc chưa định thần lại đã bị tát một cái, bị đánh ngã xuống đất.

Điền Vũ Mặc ngẩng đầu nhìn ngươi đàn ông đứng trước mặt hắn, gương mặt tuấn tú xanh mét, giận đến muốn giết người. Trong mắt y ánh lên tia thống khổ, tại sao y quay lại đúng lúc như thế, nếu như chậm thêm một chút nữa thì hắn đã thành công rời khỏi thế giới này, giải thoát khỏi thống khổ.

“Vừa rồi em làm gì vậy? Em muốn tự sát?” Nghiêm Ký Hạo tức giận nắm chặt tay Điền Vũ Mặc, hung hăng trừng mắt với hắn. Ánh mắt như sắp phun lửa, tức giận ngút trời, giọng nói hỗn loạn pha lẫn sợ hãi. Nghiêm Ký Hạo sao cũng không nghĩ tới, mình vừa mới rời đi một chút thế nhưng bảo bối tâm can của mình lại muốn nhảy lầu. May mà mình tới kịp lúc cứu hắn, nếu không thật sự cũng không dám nghĩ, nếu mình đến muộn một chút thì sẽ….

“Tại sao ông lại cứu tôi?” Con ngươi trong suốt mọng nước nhìn y, Điền Vũ Mặc oán giận hỏi. Mặc dù hắn đã rất cố gắng không muốn khóc trước mặt y nhưng giọng nói khó nén được tiếng nức nở.

“Tại sao muốn cứu em? Điền Vũ Mặc, tôi mới là người phải hỏi em. Em có phải điên rồi không? Tại sao lại muốn tự sát?” Y nổi giận mắng, nếu không đặc biệt nóng giận y sẽ không gọi thẳng tên đầy đủ của con riêng. Nghĩ đến việc con riêng mới vừa rồi muốn nhảy lầu, trong lòng y vẫn còn sợ hãi. Trái tim bị làm cho hoảng sợ đến cuồng loạn. Đứa nhỏ này rốt cuộc đã ăn nhằm phải thuốc gì? Sao lại muốn làm chuyện nguy hiểm như vậy? Chẳng lẽ bởi vì chuyện xảy ra sáng nay sao?

Điền Vũ Mặc cười khổ, nhếch môi. Y thế nhưng lại hỏi tại sao hắn muốn tự sát? Chẳng lẽ y quên đã làm chuyện gì với mình rồi sao?

“Nếu như không phải ông làm ra thứ chuyện đó với tôi. Tôi sao lại muốn chết!” Điền Vũ Mặc oán hận nhìn y, cắn môi lên án nói.

“Rốt cuộc tôi đã làm chuyện tội ác tày trời gì với em? Tôi sao lại nghĩ không ra!” Y lạnh lùng cười một tiếng, cố ý giả bộ ngu. Nghĩ đến việc Điền Vũ Mặc thật sự phí hoài sinh mạng của mình, làm y thật nổi giận. Chỉ bởi vì bị mình ôm mà hắn lại đau khổ đến nỗi muốn tự sát? Bị mình ôm thống khổ đến thế sao? (không phải giả ngu, mà là ngu thiệt =]])

“Ông….” Điền Vũ Mặc giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời, xấu hổ, giận dữ nhỏ giọng mắng: “Ông chẳng lẽ đã quên chuyện lúc sáng cưỡng gian tôi rồi sao?”

“Tôi cưỡng gian em?” Y xem thường cười ha ha. “Đó không tính là cưỡng gian! Tôi không phủ nhận lúc đầu là tôi ép buộc em nhưng lúc sau là em chủ động để cho tôi chơi em. Chúng ta cùng lắm chỉ có thể coi là hợp gian*!” (*= cả 2 cùng gian)

“Ông…ông…ông vô sĩ!” Điền Vũ Mặc nghe thế sắp bị tức đến xịt khói, xấu hổ, phẫn hận đến nỗi nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà chảy xuống. Y sao lại có thể thốt ra những lời không biết xấu hổ đó….y đến tột cùng có phải là người không? Tôi hận ông! Hận hận hận, hận chết ông!

“Tôi vốn rất vô sĩ! Tới giờ em mới biết à!” Y tỏ thái độ bất cần đời, nhún vai. Mặc dù tức giận nhưng thấy con riêng khóc đến thương tâm như vậy làm tâm y cũng mềm nhũn ra. Vươn tay ra, dịu dàng lau nước mắt giúp hắn.

“Ông là cầm thú. Đừng đụng vào tôi!” tay y vừa mới chạm vào mặt Điền Vũ Mặc. Điền Vũ Mặc lập tức kích động hét lớn, xoay đầu đi chỗ khác, tránh tay y.

Thấy Điền Vũ Mặc kháng cự mình như thế, cơn tức lại nổi lên thiếu chút nữa lại giáng cho con riêng thêm một bạt tai. Nhưng bị vết thương đáng sợ kia đập vào mắt, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cố nén lửa giận không để ý con riêng phản kháng, lau khô nước mắt trên mặt hắn. Sau đó ôm hắn tới giường. Không biết tại sao bản thân luôn bình tĩnh chỉ cần đối mặt với con riêng bảo bối là mình sẽ đặc biệt dễ dàng nổi giận! Có thể bởi vì mình quá yêu hắn, quá quan tâm đến hắn!

“Ác ma, buông ra! Ông lại muốn làm gì nữa?” Điền Vũ Mặc muốn chống cự nhưng lực bất tòng tâm. Toàn thân hắn đau nhức muốn chết, căn bản không có sức phản kháng chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn cha kế, vừa sợ vừa giận kêu lên.
Bình Luận (0)
Comment