“Ô ô…Tôi không dám trốn nữa, không bao giờ có suy nghĩ muốn trốn…..Ô ô….” Điền Vũ Mặc nhìn mẹ nằm bên cạnh đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể đáng thương nhỏ giọng khóc nức nở nói ra câu trả lời y muốn. Vô luận thế nào thì hắn cũng không thể để mẹ biết chuyện giữa hắn và y. Nếu mẹ biết được nhất định sẽ điên mất. Hắn biết mẹ rất yêu tên ma quỷ này. Hắn nợ mẹ quá nhiều, hắn không thể gây ra thêm bất kì thương tổn gì nữa cho nàng. Chính vì vậy nên hắn vẫn giấu diếm mẹ chuyện y thường xuyên dùng từ ngữ lăng nhục hắn. Nhiều lần cường bạo, ngược đãi, làm những trò vô cùng biến thái và tàn nhẫn với hắn.
“Nhớ kỹ lời em nói. Nếu như em còn dám trốn tôi một lần nữa hoặc có ý nghĩ muốn chạy trốn, tôi sẽ làm em ân hận suốt đời. Muốn sống không được, muốn chết không xong!” Y buông tóc hắn ra, tay di chuyển tới trước ngực hắn, vân vê hai nụ hồng mê người, dùng sức bấm một cái.
“Ngô…” Điền Vũ Mặc bị đau lập tức hừ một tiếng, không cam lòng nhưng lại không thể làm gì khác hơn ngoại trừ gật đầu một cái. Hắn tin lời y…nếu như mình dám không đáp ứng, y tuyệt đối sẽ nói cho mẹ biết chuyện của bọn họ, làm cho mình hối hận, thống khổ cả đời.
“Tốt lắm, thấy em thành tâm hối cải, tôi sẽ tha thứ cho em một lần. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Hiện tại nên tính lại nợ cũ, mấy ngày qua em rất không ngoan!” Y cuối cùng cũng hài lòng, nhìn thân thể nửa trên trần truồng của hắn, bên dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần. Thân thể của hắn giống như thiếu nữ vị thành niên khiến con ngươi đen càng u tối hơn. Đáy mắt hiện lên ngọn lửa dục vọng nóng bỏng.
“Van xin…ông đổi lại chỗ khác, đừng làm ở chỗ này, đừng làm trước mặt mẹ tôi…” Điền Vũ Mặc biết mình trốn không thoát, chỉ có thể cầu khẩn y nhân từ một chút. Đừng ở trước mặt mẹ mà giày xéo, đùa bỡn hắn.
“Không! Tối này phải làm ở trước mặt mẹ em. Để cho mẫu thân đại nhân của em nhìn thật kỹ đứa con bảo bối của nàng bị đàn ông chơi đến cao trào như thế nào. Tiếng rên rỉ của con nàng có bao nhiêu *** đãng, ngay cả người làm mẹ cũng không sánh bằng!” Vốn Điền Vũ Mặc cho rằng y sẽ đáp ứng yêu cầu nhỏ nhoi của mình nhưng không nghĩ tới y so với ác ma còn tàn nhẫn hơn, không chút do dự liền lắc đầu cự tuyệt hắn.
“Không! Ông đừng làm vậy. Tôi van xin ông! Ông muốn đùa bỡn tôi thế nào cũng được nhưng xin ông đừng làm trước mặt mẹ tôi….ô ô…van ông….ba ba!” Điền Vũ Mặc nghẹn ngào, cầu khẩn vô cùng thê lương. Cuối cùng vì làm y đồng ý, còn kêu to hai chữ mà mình hận nhất.
“Thật là thứ đê tiện. Chỉ có lúc này mới biết điều gọi tôi một tiếng ba ba!” Y hừ một tiếng mắng, trong mắt dục hỏa cháy mãnh liệt hơn. “Mấy ngày nay không nghe em gọi ba ba, ba ba thật là vui! Em biết không, tôi thích nhất là nghe em gọi tôi ba ba. Nhưng em thật không ngoan, bình thường không bao giờ tự giác gọi tôi là ba ba. Chỉ có khi trên giường mới có thể gọi!” Y trừng phạt hắn bằng cách nhéo đầu nhũ hắn một cái, đau đến mức Điền Vũ Mặc đổ mồ hôi lạnh.
“Đau quá! Xin ông đừng nhéo nữa…. Mau buông ra, ba… Ba ba…” Điền Vũ Mặc đau đến mức khuôn mặt đẫm nước mắt, nước mắt mặn chát chảy xuống khuôn mặt sưng to giống như cái đầu heo, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Khóc thật đáng thương. Gọi tôi thêm mấy tiếng ba ba nữa. Ba ba sẽ thương tiếc con, hảo hảo yêu thương con. Làm con thoải mái giống bữa trước! Có được hay không?” Nghe thấy Điền Vũ Mặc gọi mình là ba ba, y biết Điền Vũ Mặc đã hoàn toàn khuất phục rồi. Nhìn khuôn mặt Điền Vũ Mặc bị mình đánh thật thê thảm làm lòng y không khỏi đau nhói. Cúi đầu xuống, thè lưỡi ra liếm nước mắt trên mặt Điền Vũ Mặc ôn nhu dụ dỗ nói. Không phải y muốn ra tay độc ác như thế nhưng nếu y không nhẫn tâm một chút thì đứa nhỏ này sẽ luôn nghĩ đến việc trốn y, thoát khỏi y.
“… Ba ba, ba ba… Ô ô, ba ba, van xin ba thả con ra đi! Bất cứ lúc nào mẹ cũng sẽ tỉnh lại…. Ô ô ô…” Điền Vũ Mặc không còn đường nào để lựa chọn, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin. Hy vọng y lương tâm đại phát, thương hại hắn một chút. Y sắp đem đầu nhũ mềm mại, yếu ớt của hắn xé rách rồi. Hơn nữa hắn thật sự rất sợ mẹ sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.
“Bé ngoan! Từ nay về sau em phải luôn gọi tôi là ba ba đó, có biết không?” Y cười vui vẻ, cuối cùng cũng buông tha đầu nhũ nhỏ bé sắp bị xé rách ra. Trên gương mặt hung ác lộ ra vẻ ôn nhu, đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh mềm mại của Điền Vũ Mặc.
“… Kia…” Điền Vũ Mặc quay đầu liếc nhìn mẹ đang ngủ bên cạnh.
“Không được! Tôi mới vừa nói tôi muốn trừng phạt em. Bây giờ tôi nhất định phải ở trước mặt mẹ em hảo hảo giáo huấn em! Em nếu không muốn bị mẹ phát hiện thì phải biết nghe lời một chút, hảo hảo phối hợp với ba ba. Để ba ba thoải mái xong, ba ba sẽ thả em đi.” Y ngay lập tức đánh vỡ hi vọng của Điền Vũ Mặc, dứt khoát cự tuyệt hắn nhưng giọng điệu ngọt ngào lừa gạt hắn.
“Tôi…” Điền Vũ Mặc chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiếp tục van xinh y nhưng y đã giành nói trước.
“Em nếu vẫn còn tiếp tục lằng nhằng, tôi sẽ kêu mẹ em dậy để nàng xem hai phụ tử chúng ta loạn luân như thế nào. Chắc có lẽ nên mời nàng cùng gia nhập, ba người đại chiến. Để hai mẹ con em cùng nhau hầu hạ tôi!” Y âm tà cười, uy hiếp nói, đưa tay cởi quần dài của con riếng xuống. Đôi chân ngọc ngà trắng như tuyết lập tức lộ ra ngoài, lúc này trên người Điền Vũ Mặc chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót trắng.
Nhìn quần lót còn sót lại, y không khỏi nhớ đến phong cảnh mê người giấu phía trong quần lót, không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Trong đầu mới nghĩ tới không ngờ tiểu huynh đệ phía dưới bụng đã có phản ứng. Trước đó không lâu đại nhục bổng mới bắn một lần, bây giờ lại thức tỉnh, thẳng tắp chỉa vào vùng bụng tuyết trắng của Điền Vũ Mặc.
“Ông….” Điền Vũ Mặc lập tức phát hiện nhục bổng to lớn đâm vào bụng mình, mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy. Y còn mang bao cao su, cự xà thẳng tắp tiến đến bụng mình. Mặc dù có bao cao su ngăn cách, nhưng Điền Vũ Mặc biết rõ cự xà trong bao cao su có bao nhiêu to lớn. Nhục bổng của y không giống người bình thường, mà to lớn giống như một con rắn cỡ bự. Đỉnh chóp hồng thâm đen lại, đại nhục bổng còn thô to hơn cánh tay của mình. Phía trên bao phủ lông đen quăn tích, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng. Thật sự không cách nào tưởng tượng được sau khi y tiến vào thân thể người ta xong, rốt cuộc có bao nhiêu trướng. Khó trách Điền Nhược Vân không chịu nỗi, bị thao đến bất tỉnh nhân sự.
“Xem ra tiểu huynh đệ của ba còn nhớ con hơn ba. Đợi cũng không đợi kịp được nữa!” Y cúi đầu nhìn cự xà phấn khích, cương lớn, cười *** nói.
“…” Điền Vũ Mặc muốn mắng y hạ lưu nhưng nghĩ đến mẹ ở bên cạnh chỉ có thể nhịn xuống xoay đầu đi chỗ khác không để ý đến nụ cười hèn mọn của y.
“Tại sao quay mặt đi chỗ khác, thẹn thùng à? Đừng thẹn thùng! Mấy ngày qua nhớ em muốn chết, nhanh đến chào hỏi nhị thúc thúc đi!” Y đưa tay kéo mặt con riêng lại, vô cùng tục tĩu biến thái cầm cự xà vẫn còn mang bao cao su dí tới sát mặt con riêng, vẫy vẫy hai ba cái. Tỏ vẻ phất tay chào hỏi, động tác hạ lưu đến cùng cực.
“Van xin ông đừng như vậy, nhanh lấy ra chỗ khác….ô ô…ba ba…baba..” Nhìn nhục bổng khổng lồ không giống người thường, Điền Vũ Mặc vừa thẹn vừa sợ chỉ muốn quay đầu đi chỗ khác tránh né nhưng y nắm chặt lấy cằm hắn. Hắn chỉ có thể cam phận nhìn cự vật dọa người kia mà nước mắt rơi lả chả.
“Em biết điều một chút hôn nó, tôi liền đem nó đi chỗ khác!” Y ác liệt ra lệnh. Y thật thích xem con riêng vừa thẹn vừa sợ. Bộ dáng khóc lóc cầu xin của con riêng thật phong tình, động lòng người không ai có thể sánh bằng, ngay cả nữ nhân cũng kém xa.
“Không…” Điền Vũ Mặc nghe vậy lập tức lắc đầu. Muốn hắn dùng miệng chạm vào chỗ ghê tởm đó, hắn sao có thể làm được. Hơn nữa phía trên vẫn còn mang bao cao su bẩn. Bao cao su ướt đẫm, bên ngoài còn dính chất dịch trắng đục kỳ quái. Nghĩ đến cự vật y cầm trên tay vừa mới đi ra khỏi “chỗ đó”, bắt hắn ngậm lấy bao cao su dính đầy *** dịch bẩn thỉu, thà rằng giết hắn còn hơn.
“Không muốn? Ngại bẩn sao? Đứa nhỏ này thật bất hiếu. d*m thủy phía trên đều là của mẹ em. Em ngay cả đồ của mẹ mình mà cũng ngại bận, quả thật là đại nghịch bất đạo rồi!” Y cố ý đem cự vật dí sát lại gần con riêng hơn nữa, làm cho hắn thấy rõ chất *** thủy tục tĩu dính đầy trên bao cao su. “Nói cho em biết một bí mật, mẹ em mới vừa rồi thật sự là quá *** đãng. Van xin tôi chơi nàng, xin tôi dùng đại nhục bổng này ra sức *** tao huyệt của nàng làm nàng khoái chết…”
“Câm mồm! Ông vô sỉ!” Điền Vũ Mặc không thể nhịn được nữa, há mồm mắng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt không thể tin trên đời này lại có một người hạ lưu, biến thái như thế. Y sao có thể nói ra những lời xấu xa, tục tĩu đó….sao có thể vũ nhục mẹ hắn như vậy. Đó là vợ của y, hơn nữa nàng vẫn còn đang nằm bên cạnh.
“Tức giận rồi sao? Những gì tôi nói đều là sự thật. Em không tin thì cứ đánh thức mẹ em dậy hỏi nàng xem lời ta nói có đúng không?” Y càng lúc càng cười to, vẻ mặt ác liệt làm y giống hệt như một ác ma vô sỉ.
“Đừng!” Điền Vũ Mặc vội vàng kêu lên, sợ y sẽ thật sự đánh thức mẹ dậy. Đến lúc đó thì cái gì cũng xong.
“Vậy em phải biết điều một chút, hôn nó đi! Nó rất nhớ cái miệng ngọt ngào của em!” Y đem đại nhục bổng dí sát vào đôi môi đỏ mọng của Điền Vũ Mặc, một lần nữa yêu cầu nói.
“Tôi….tôi…làm cái khác được không? Van ông!” Điền Vũ Mặc chưa bao giờ giống như lúc này, hận đến không thể lập tức chết đi. Nhìn cây gậy dính đầy ô dịch dơ dáy, bẩn thỉu chỉ cách mình một vài ly làm hắn muốn ói.
“Không được! hôm nay con phải hôn nhị thúc, nếu không nhị thúc sẽ tức giận!” Y kiên quyết cự tuyệt, nhìn vẻ mặt xấu hổ, giận dữ của con riêng, trong lòng sớm đã cười lăn cười bò.
“Vậy….xin ông tháo bao cao su ra, tôi không muốn hôn bao cao su… Ô ô…” Điền Vũ Mặc nói xong, cuối cùng không nhịn được gào khóc thương tâm, cũng không quan tâm đến mẹ đang nằm bên cạnh. Ông trời ơi! Tại sao hắn lại bị ép làm việc hạ tiện, biến thái như thế? Rốt cuộc là hắn đã làm sai chuyện gì? Trời cao sao lại muốn dùng cách này trừng phạt hắn!
“Yêu cầu của em sao lại nhiều như vậy. Thật là phiền muốn chết! Tốt thôi, theo ý em! Nhưng chỉ có lần này, lần sau không được viện cớ này nọ nữa!” Y giả bộ mắng, đưa tay kéo bao cao su bẩn trên nhục bổng ra. Đem nhục bổng đến đôi môi anh đào xinh đẹp của con riếng. “Được rồi, nhanh hôn nó đi!”
Không có bao cao su cách trở, cự vật càng lộ ra vẻ dữ tợn, dọa người. Điền Vũ Mặc nhìn cự vật xấu xí, kích thước kinh người trước mặt, vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt hung ác của y. Xem ra y là kiên quyết muốn hắn hôn lên nhục bổng xấu xí này. Nếu mình không hôn, không biết y còn giở ra trò gì hành hạ bức bách mình nữa đây. Hắn không có lựa chọn nào khác hơn ngoài việc khuất phục.
Điền Vũ Mặc nuốt nước mắt xuống, không cam lòng, đôi môi đỏ mọng hé ra, cố nén cảm giác ghê tởm đặt môi lên hôn cự xà khổng lồ dọa người. Nhưng hắn không nghĩ tới mình vừa mới chạm môi vào cự vật của y, y lại đột nhiên đẩy nó vào miệng hắn. Đại nhục bổng hắn vô cùng căm ghét chợt cắm vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của hắn.
“A…” Điền Vũ Mặc lập tức giãy dụa, muốn đem côn th*t của y phun ra nhưng y ngăn hắn lại. Ra sức cắm côn th*t vào sâu hơn nữa, cho tới khi chui tọt hoàn toàn vào cổ họng của hắn. Cái miệng nhỏ nhắn sắp bị côn th*t thô to làm rách.
“Thật là thoải mái! Miệng nhỏ của em thật thoải mái, vừa ướt lại vừa nóng giống như *** huyệt của nữ nhân. Khoái chết lão tử rồi!” Ngồi chồm hổm trên mặt Điền Vũ Mặc, y say mê tán thưởng nói. Cái miệng nhỏ nhắn của con riêng thật làm người ta mất hồn, khoang miệng nho nhỏ ngậm y thật chặt, một chút khe hở cũng không có. Giống như *** huyệt của nữ nhân, làm y thiếu chút nữa bắn ra. Đây là trải nghiệm chưa từng có, mặc dù y có vô số bạn gái nhưng không ai có bản lãnh này. Mới vừa dùng miệng ngậm đã làm y muốn lên đỉnh. Toàn thân trên dưới của con riêng y đều là bảo vật a!
“Ngô ngô… Ừ ngô…” Điền Vũ Mặc muốn đánh y, làm y nhanh rút ra nhưng tay hắn bị trói phía trên nên chỉ có thể đáng thương, buồn bã nhìn y. Hy vọng y có thể mở lòng từ bi nhanh chóng rút ra. Hắn sắp bị côn th*t của y làm nghẹt thở. Trừ quái vật khủng bố trong miệng ra, lông đen rậm rạp phía dưới bụng của y làm hắn dị thường thống khổ. Lông dưới bụng vô cùng rậm rạp, hơn nữa vừa thô lại vừa cứng, mùi vị còn rất nồng. Bởi vì y ngồi trên mặt hắn, cho nên lớp lông dưới bụng toàn bộ đâm vào mặt hắn, vừa đau lại vừa ngứa. Hơn nữa mùi vị nam tính nồng nặc càng làm hắn muốn nôn mửa.
“Con ngoan, ba ba mới vừa rồi chỉ làm với mẹ con có một lần. Vẫn chưa thoải mái! Con nhanh dùng miệng nhỏ để làm ba ba hảo hảo sung sướng, đem nhị thúc của con mút vào!” Y nhìn vẻ mặt kháng cự của Điền Vũ Mặc không chỉ không rút ra mà ngược lại còn đút sâu vào, cười hưng phấn nói.
“Ngô ô… Ừ ô ô… Không… Ô ô… Ngô…” tên ác ma hung ác sắp phá rách khoang miệng mềm mại của Điền Vũ Mặc. Hắn đau đến mặt trắng bệch, khóc càng thê lương hơn. Chỉ nghĩ đến nhục bổng của y mới vừa cắm vào nơi tư mật của mẹ; nay lại đâm vô rút ra trong miệng mình. Hai mẹ con đều bị cùng một người đàn ông chơi trên cùng một cái giường….nghĩ đến đó hắn muốn phát điên, đau đến không sống nổi.
“Sảng khoái! Cái miệng nhỏ nhắn thật tuyệt quá. Khoái chết lão tử rồi! Cái miệng này của em còn *** đãng hơn mẹ em mấy chục lần. Tôi quả nhiên không nhìn lầm, em trời sanh lẳng lơ chính là để cho đàn ông chơi. Những cái miệng nhỏ nhắn trên người em chính là để cho đàn ông chơi! Lão tử *** chết tiểu *** phụ, chơi chết cái đồ đĩ thỏa này!” y chưa từng thoải mái như thế, đâm càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dùng sức, hoàn toàn quên mất cái miệng nhỏ nhắn của Điền Vũ Mặc là lần đầu tiên bị nam nhân nhét vào.
Bị đại nhục bổng đâm vào cực kỳ thống khố, hơn nữa những lời vũ nhục kia vô cùng khó nghe, đẩy Điền Vũ Mặc rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Hắn liền bộc phát hết thảy mọi ai oán trong lòng, quên hết sợ hãi, oán hận dùng sức cắn mệnh căn của y một phát.
“A ── tiểu tiện nhân, làm gì vậy?” Y lập tức đau đến la to, rút côn th*t ra, lửa giận ngút trời. Ra sức hung hăng tát Điền Vũ Mặc hai cái bạt tai, lực đạo còn mạnh hơn hồi nãy. Đánh mạnh đến nỗi làm Điền Vũ Mặc choáng váng, hoa cả mắt, đau đến thiếu chút nữa ngất đi.
“Ô… Không… Không được dùng thứ đã chạm qua người khác đụng vào tôi. Ghê tởm muốn chết!” Điền Vũ Mặc không để ý đến cơn tức giận đáng sợ của y, thống khổ khóc to.
“Em….” Vừa nghe xong, vốn là bụng đầy lửa giận nhưng y lập tức kinh ngạc nhìn hắn.
“Xin ông giết tôi đi! Đừng lăng nhục, hành hạ tôi như vậy nữa….ô ô….” Điền Vũ Mặc thống khổ, lắc đầu khóc rống lên. Xem ra bản thân mình đã bị y ép đến phát điên rồi. Hắn thật muốn chết quá, hắn không bao giờ … muốn chịu khổ như thế nữa! hắn chịu đủ rồi!
“Thì ra là em ghen tị!” Y không giận ngược lại cười. Tức giận vừa bị cắn đau đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt *** tà mê hoặc toàn bộ phái nữ chốn xã hội thượng lưu cười híp lại, nhìn chòng chọc con riêng.
“…” Ghen?! Lần này đổi lại, là Điền Vũ Mặc kinh ngạc nhìn y. Y rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Hắn sao một chữ cũng nghe không hiểu.
“Tiểu bảo bối, thì ra là em tức giận chuyện này. Dùng côn th*t hưởng thụ thân thể mẹ em rồi lại dùng nó chơi em! Tôi thật cao hứng, em nếu ghen chuyện này, chứng tỏ em cũng yêu tôi!” Y cao hứng nói, đau lòng sờ sờ mặt Điền Vũ Mặc, so với lúc nãy còn sưng hơn. Tự trách bản thân sao lại ra tay nặng đến thế!
Điền Vũ Mặc muốn hôn mê, mình ghen lúc nào? Thích y? Đầu óc của tên ác ma này có phải bị hỏng rồi không?
Điền Vũ Mặc vừa muốn mở miệng giải thích tuy nhiên lại bị y chen vào nói trước: “Bụng dạ ba thật nhỏ nhen. Thật xin lỗi, ba ba không nên đánh con! Nhưng con cũng rất hư, sao lại cắn mạnh đến vậy? thiếu chút nữa cắn đứt nhị thúc của con rồi! Nếu ba ba không có năng lực sau này còn ai tới thương con nữa!”
“Ông…” Điền Vũ Mặc mới vừa muốn mở miệng nói chuyện lại một lần nữa bị y chen ngang.
“Tiểu bảo bối, tôi biết em muốn gì! Em đừng ghen nữa! Để ba ba nói cho em biết, mỗi lần ba ba đụng vào mẹ em đều có đeo mũ. Hơn nữa mỗi lần tôi chỉ để mẹ em giúp tôi nhũ giao*, ngay cả khẩu giao cũng không có. Tôi cũng chưa từng tiến vào thân thể nàng! Từ lần đầu tiên gặp em, tôi liền chỉ muốn chạm vào em, chơi em. Trừ em ra, tôi không hề hứng thú với bất kì ai khác!” Y vô cùng nhu tình, nhìn Điền Vũ Mặc tràn ngập yêu thương, sủng nịch nói ra bí mật kinh thiên động địa kia. (*= để cây gậy vào giữa khe ngực)
“Cái gì? Ông nói thật? Vậy…..vậy trên bao cao su vừa rồi sao lại có….ông không làm….sao mẹ có thể kêu dữ dội như vậy…” Điền Vũ Mặc kinh ngạc đến nói không ra lời. Giơ tay chỉ vào bao cao su bẩn y mới vừa ném xuống đất, vừa chỉ người bên cạnh đầy dấu vết tình ái, người mẹ bị y làm cho bất tỉnh nhân sự. Mặt sưng vù như cái đầu heo mắc cỡ ửng đỏ.
“Tôi cho mẹ em uống thuốc mê, làm nàng sinh ra ảo giác tưởng là tôi thật sự tiến vào thân thể của nàng. Thật ra chơi nàng là cái này…” Y khom lưng nhặt một một cây gậy đen chạy bằng điện dưới giường lắc lắc, cười tà, xấu xa nói: “*** dịch trên mũ kia là do mẹ em bị con cu chạy bằng điện chơi đến cao trào, trong khi tôi đang để mẹ em lấy đùi giúp tôi thỏa mãn; làm *** dịch mẹ em toàn bộ dính trên phân thân của tôi!” Y vốn không định nói cho con riêng biết chân tướng sự việc nhưng thấy hắn vì chuyện này mà ghen đến độ suýt tí nữa cắn đứt mệnh căn của mình. Nhìn bộ dáng thương tâm kia làm y thật sự không đành lòng dấu diếm hắn.
“Ông…điều ông nói có thật không?” Điền Vũ Mặc nghe xong đã sớm trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt ‘không thể tin nổi’ nhìn y. Chuyện này quả thật khó làm cho người ta tin được. Y và mẹ mình kết hôn đã mấy tháng, nhưng y vẫn chưa thật sự chạm qua thân thể của mẹ. Mà mẹ đáng thương lại hoàn toàn không hay biết!