Nghiêm Ký Hạo đọc xong, nước mắt vô thức trào ra khỏi hốc mắt. Đây là đứa trẻ vô cùng thiện lương, đáng thương. Hắn thế nhưng lại nói cảm ơn mình! Mình đối với hắn làm ra không biết bao nhiêu chuyện không bằng cầm thú, thế mà hắn lại nói cám ơn mình. Thậm chí trước lúc chết còn sợ mình phải chịu mặc cảm tội lỗi, còn khuyên mình không nên áy náy. Nếu có trách, chỉ có thể trách mình…..
“Nghiêm Ký Hạo, mày không phải là người!” Nghiêm Ký Hạo tự tát mình hai bạt tai thật mạnh. Gương mặt tuấn tú bị đánh đến ửng đỏ, lớn tiếng chửi mình.
Mình thật không phải là người, biết rõ Tiểu Mặc đứa nhỏ này có bao nhiêu đáng thương, có bao nhiêu yếu ớt. Hắn sống được là cỡ nào vất vã, cực khổ, giống như búp bê thủy tinh chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ bể nát. Nhưng mình lại bị dục vọng làm mờ mắt, hết lần này tới lần khác tổn thương hắn, đến cuối cùng dồn ép hắn vào tuyệt lộ….
Là mình buộc hắn tự sát, là mình dồn hắn vào đường cùng, phải tự sát!
Hắn viết trong di thư nói chết là hạnh phúc duy nhất của hắn. Trời ơi, rốt cuộc là đã chịu thống khổ tới cỡ nào mà lại cho rằng chết là hạnh phúc…là hạnh phúc duy nhất!
Mình căn bản không có tư cách nói yêu Tiểu Mặc. Mình căn bản không xứng để nói yêu hắn. Nhưng…cho dù vậy, mình không cách nào khống chế bản thân yêu đứa nhỏ này. Mình vẫn muốn tiếp tục yêu hắn….
Cho dù biết Tiểu Mặc bởi vì tình yêu của mình mà thống khổ phải tự sát, mình vẫn muốn tiếp tục yêu hắn. Biết rõ yêu sẽ làm Tiểu Mặc thống khổ, sẽ làm hắn thương tổn nhưng mình không cách nào kiềm chế bản thân…chỉ biết điên cuồng yêu hắn! Mình có phải là ác ma hay không?!
“Tiểu Mặc, ba ba yêu con…ba ba cho tới bây giờ cũng không muốn thương tổn con. Ba ba chỉ muốn hảo hảo yêu thương con, làm cho con hạnh phúc! Vì cớ gì chuyện lại ra nông nổi như vậy?” Nghiêm Ký Hạo nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt, vẫn còn hôn mê của con riêng, thống khổ nói.
Thấy di thư của con riêng, y đã có thể trả lời câu hỏi của bản thân. Y hối hận, hối hận yêu Tiểu Mặc, vô cùng vô cùng hối hận. Y biết đoạn tình cảm này là sai lầm! Tình yêu của mình đã mang đến quá nhiều đau khổ cho Tiểu Mặc!
Nhưng mình không thể ngừng yêu hắn. Nếu như có cơ hội lựa chọn lần nữa, mình vẫn chọn yêu Tiểu Mặc! Đứa nhỏ thiện lương như thế mình căn bản không có cách nào không bị hắn hấp dẫn, không có cách nào không yêu hắn. Nếu có thể quay về điểm khởi đầu, mình nhất định sẽ không thương tổn hắn, nhất định sẽ cẩn thận yêu thương hắn, không bao giờ….vì dục vọng xấu xa, hèn hạ của bản thân mà thương tổn hắn….
Đáng tiếc trên đời không bán thuốc hối hận, thời gian không thể nào quay trở lại. Đời người ngắn ngủi, đào đâu ra cơ hội thứ hai. Thương tổn chính là thương tổn! Hết thảy đã không có cách nào vãn hồi….
Y thống khổ quỳ gối bên cạnh giường con riêng. Tuyệt vọng đến cực điểm, hận không thể tự sát tạ tội. Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên….
Y lấy điện thoại ra, định gỡ pin ra. Hiện tại cho dù là cuộc gọi của ai, y cũng không muốn nghe. Nhưng sau khi thấy hiển thị tên người gọi, y lập tức thay đổi chủ ý.
Gương mặt tuấn tú đen lại, lửa giận lại bừng lên, ấn xuống nút trả lời, mở to miệng mắng: “Long Cửu, tên khốn kiếp này, tôi muốn giết cậu.”
“Ký Hạo, cậu làm sao vậy? Ăn phải hỏa dược rồi hả, sao khủng bố vậy! Tôi nhớ tôi không có đắc tội với cậu a! Anh em lâu ngày gặp lại, mở miệng ra là đòi giết, như vậy là sao!” Người trong điện thoại hơi sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó liền kêu oan.
“Cậu còn dám nói! Tên vương bát đản này, lão tử bị cậu hại chết rồi. Cậu bây giờ đang ở đâu?” Nghiêm Ký Hạo nhớ tới hết thảy nguyên nhân gây ra chuyện này đều vì chocolate của Long Cửu. Lúc này, hận không thể đem Long Cửu ra làm thịt, hết tất cả đều là do lỗi của Long Cửu!
“Tôi vừa mới về nước! Tôi rốt cuộc là đã gây nên chuyện gì có lỗi với cậu? Tôi sao một chút cũng không nhớ nổi!” Long Cửu chả hiểu ra sao cả.
“Thật tốt quá! Cậu đã quay về, tôi có thể tìm cậu tính sổ được rồi! Cậu ở nhà chờ tôi, tôi lập tức sẽ tới ngay!” Nghiêm Ký Hạo nói xong không đợi Long Cửu trả lời liền cúp máy. Đằng đằng sát khí, để Điền Vũ Mặc một mình trong phòng rời đi. Lái xe chạy tới nhà Long Cửu, chuẩn bị tìm Long Cửu tính sổ…
Long Cửu vừa mới mở cửa liền bị Nghiêm Ký Hạo đánh cho một đấm. Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức xanh một mảnh lớn.
“Ký Hạo, sao cậu đánh tôi?” Long Cửu che bên má bị đánh sưng, nhìn vẻ mặt căm phẫn giống như ác quỷ đến từ địa ngục của Nghiêm Ký Hạo, đáng thương kêu lên. Hắn rốt cuộc là đã làm gì đắc tội lão bằng hữu này? Vừa mới thấy mặt là đã đánh hắn! Ký Hạo có phải điên rồi không?
“Long Cửu, tôi hỏi cậu. Chocolate cậu tặng lúc trước có phải bỏ thêm xuân dược không?” Nghiêm Ký Hạo nắm cổ áo hắn, gầm lên. Hận không thể lột da, rút gân hắn xuống.
Người yêu dấu vì bị mình hành hạ đến nỗi phải tự sát. Cho dù thần kinh thép như Nghiêm Ký Hạo cũng chịu đựng không nổi. Bao nhiêu ngày thống khổ tích tụ, ép y sắp điên rồi. Hiện tại y điên cuồng tìm một người để phát tiết. Hết thảy mọi chuyện đều do một tay Long Cửu gây nên, không thể nghi ngờ hắn chính là đối tượng trút giận tốt nhất! (3’ mặc niệm cho anh Long =)))
Mặc dù sâu trong nội tâm Nghiêm Ký Hạo vô cùng rõ ràng, vấn đề giữa y và Tiểu Mặc sớm đã tồn tại. Chocolate xuân dược của Long Cửu chẳng qua chỉ là ngòi nổ. Cho dù không có chocolate xuân dược của Long Cửu, chuyện giữa mình và Tiểu Mặc cũng khó tránh khỏi. Sớm muộn gì Tiểu Mặc cũng sẽ bị mình cường bạo, dẫn đến tự sát….
“Đúng, tôi muốn cho cậu một kinh hỉ, để cậu và bà xã tận hưởng ‘những đêm ngọt ngào’! Chocolate kia là tôi tự làm, thế chocolate của tôi rốt cuộc đã gây ra chuyện gì?” Long Cửu nhíu mày, thông minh như hắn cũng cảm giác được Nghiêm Ký Hạo tức giận như vậy là do chocolate gây nên.
Vậy thì thật kỳ quái! ‘Chocolate ngọt ngào’ của hắn bỏ xuân dược rất nặng tay, hẳn là phải khiến cho đêm tân hôn của Ký Hạo và kiều thê sung sướng hơn làm thần tiên mới đúng, không phải khoái chết Ký Hạo sao? Y tại sao còn trưng ra vẻ mặt muốn giết người này?
“Cậu còn mặt mũi hỏi tôi tại sao! Cậu có biết bởi vì chocolate chó má kia thiếu chút nữa là đã gây ra tai nạn chết người rồi!” Nghiêm Ký Hạo giận dữ hét lên, nghĩ đến đến đứa nhỏ đáng thương kia tâm lại đau.
“Tai nạn chết người gì? Làm sao có thể! Chẳng lẽ…tiểu tử cậu kích động quá độ, làm với bà xã quá nhiều lần, thiếu chút nữa làm bà xã xém chết?” Long Cửu kinh ngạc kêu lên, sau đó vẻ mặt sỗ sàng, cười *** nói.
“Cậu….” Nghiêm Ký Hạo mặt đỏ còn hơn quan công, ai cũng có thể nhìn ra y vừa xấu hổ vừa tức giận. Tiểu Mặc đã ra nông nỗi như vậy, quả thực đều tại vì y kích động quá độ, thiếu chút nữa làm Tiểu Mặc mất mạng. Mặc dù biết rõ Tiểu Mặc là đứa nhỏ, nhưng y vẫn không thể khống chế được bản thân mình. Bởi vì Tiểu Mặc thực sự quá….mê hồn!
“Thì ra là như vậy, thực sự bị tôi nói trúng! Tôi nói Ký Hạo a, cậu cũng coi như đã duyệt qua vô số mỹ nữ, làm sao lại giống như sắc lang không biết tiết chế như vậy chứ! Thiếu chút nữa làm chết người ta! Chẳng lẽ bà xã của cậu lại mất hồn đến như vậy sao?” Long Cửu nhìn nhìn, đoán có lẽ mình lại đoán trúng, không để ý tới mặt bị đau, vỗ vai Nghiêm Ký Hạo cười xấu xa nói.
“Mất hồn cái đại đầu quỷ nhà anh! Tiểu tử thúi, cậu còn dám nói! Lão tử hôm nay nhất định phải giết cậu, vì dân trừ hại!” Nghiêm Ký Hạo giận càng thêm giận, vung quyền hướng tới bên mặt lành lặn của Long Cửu.
Nhưng lần này Long Cửu đã sớm phòng bị, vội vàng né tráng cú đấm của y. “Ký Hạo, cậu khi nào lại trở nên bạo lực như vậy, động một chút là đánh người! Cậu không phải được người ta truyền tụng là người đàn ông ôn nhu nhất trong xã hội thượng lưu sao, người đàn ông lịch thiệp nhất sao! Nếu bị người ta biết cậu hai mặt như thế thì thật không hay nga!” Long Cửu không sợ chết cười mỉa nói. “Hơn nữa giết tôi sao lại là vì dân trừ hại? Tôi không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, thiên địa bất dung nga!”
“Cậu thiếu chút nữa hại chết một đứa nhỏ mười ba tuổi. Đây không phải chuyện thương thiên hại lý, thiên địa bất dung thì còn gọi là gì!” Nghiêm Ký Hạo sắp bị hắn tức chết, giận không kềm chế được quát lên.
“Đứa nhỏ mười ba tuổi? Lời này của cậu là có ý gì?” Long Cửu bụng đầy hồ nghi hỏi.
Trong lòng Nghiêm Ký Hạo khẽ nguyền rủa một tiếng. Nguy rồi, nói lỡ miệng!
“Ký Hạo, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhanh nói rõ ràng!” Long Cửu trở nên nghiêm túc, lo lắng hỏi tới. Chocolate hắn đưa không tới tay kiều thê của Ký Hạo mà là bị một đứa nhỏ mười ba tuổi ăn phải?!
Nếu thật là vậy, tội của hắn quả thực quá lớn. Nhưng chocolate rõ ràng là đưa kiều thê của Ký Hạo ăn, làm sao lại tới tay một đứa bé? Chẳng lẽ là nhằm lẫn? Ký Hạo không ăn chocolate xuân dược mà đem cho một đứa nhỏ ăn?
“Tôi….” Nghiêm Ký Hạo không biết phải nói thế nào. Cho dù là huynh đệ tốt nhất nhưng y cũng không dám đem hành vi man rợ của mình nói cho hắn biết.
“Chúng ta là anh tốt, từ nhỏ mặc chung một cái quần. Giữa chúng ta còn có chuyện gì khó nói!” Long Cửu thấy Ký Hạo có vẻ không muốn nói, tức giận mắng. Mặc dù bị Nghiêm Ký Hạo đánh cho một đấm nhưng hắn cũng không đem chuyện đó để trong lòng. Trong lòng hắn Nghiêm Ký Hạo cho dù làm chuyện gì thì cũng vĩnh viễn là huynh đệ tốt của hắn!
“Vào nhà đã rồi nói!” Nghiêm Ký Hạo hơi do dự, thở dài gật đầu, đi vào trong nhà. Hiện tại, y quá mệt mỏi, y cần tìm một người nói hết tâm sự trong lòng. Mà người làm cho y yên tâm nói ra hết nỗi lòng thì cũng chỉ có mỗi Long Cửu!
“OK!”
Vào phòng khách, Long Cửu rót một ly Whiskey đưa cho Nghiêm Ký Hạo: “Trước tiên uống một chút rượu hạ hỏa!”
Mặc dù không biết Nghiêm Ký Hạo đã xảy ra chuyện gì nhưng Long Cửu biết y hiện tại rất cần một ly rượu.
“Cảm ơn!” Nghiêm Ký Hạo giơ ly thủy tinh lên, ngửa cổ uống cạn. Long Cửu không hổ là hảo huynh đệ nhiều năm của y, thật sự hiểu rõ y. Hiện tại y vô cùng cần rượu để chuốc mê bản thân.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chocolate tôi đưa có phải vợ cậu không ăn mà lại bị một đứa bé ăn!” Long Cửu cũng rót cho mình một ly rượu, nhưng hắn không thích uống Whiskey, hắn thích uống rượu vang.
Nghiêm Ký Hạo thống khổ gật đầu, cầm chai Whiskey lên rót cho mình thêm một ly. Y muốn say, y thật rất muốn say bí tí một phen, say thì cái gì cũng không cần nghĩ tới, thống khổ gì cũng quên hết.
“Đứa bé kia là ai?” Long Cửu rót rượu vô ly nhưng không có uống, cầm ly rượu đăm chiêu nhìn bạn hiền. Hắn và Ký Hạo từ nhỏ đã biết nhau, làm huynh đệ ba mươi năm hắn chưa từng thấy y có vẻ mặt này. Vẻ mặt sống so với chết còn thống khổ hơn. Trước khi hắn rời khỏi nước, Ký Hạo rõ ràng vẫn còn rất tốt. Trong khoảng thời gian hắn ở nước ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì?
“Con riêng của vợ tôi!” Nghiêm Ký Hạo lại cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Sau đó lại rót đầy ly.
“Con riêng?” Long Cửu cả kinh kêu lên.
Nghiêm Ký Hạo gật đầu, tửu lượng của y vốn dĩ rất tốt. Uống hai ly rồi nhưng đầu óc vẫn còn rất thanh tỉnh. Tại sao lại không để cho tôi say?
“Tại sao lại như vây? Cậu không phải đã…với con riêng của vợ…” Nghĩ cũng không dám nghĩ, thuốc kia lại quá mạnh. Đứa nhỏ kia ăn vào…chỉ sợ đã bị…
“Đúng, tôi đã cường bạo con riêng của vợ!” Nghiêm Ký hạo ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn cười. Nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn.
“Ông trời ơi!” Long Cửu vỗ trán kêu to. Khó trách Ký Hạo lại tức giận đến vậy. Lần này hắn thực sự hại Ký Hạo thảm rồi. “Cậu sao lại đưa hộp chocolate đó cho con riêng ăn?” Long Cửu bắt đầu nhức đầu
“Tôi không biết chocolate đó có xuân dược, cho nên mới…”
“Trời ạ! Hiện tại đứa bé kia thế nào?” Long Cửu trăm triệu lần cũng không nghĩ chuyện sẽ ra nông nỗi này. Chuyện này hoàn toàn trái ngược với nguyện vọng ban đầu của hắn, hắn vốn chỉ muốn làm cho Ký Hạo cao hứng.
“Hắn tự sát!” Nghiêm Ký Hạo đặt ly rượu xuống, trực tiếp cầm chai rượu lên tu.
“. . . . . Ký Hạo. . . . . Thật xin lỗi! Tôi không nghĩ chuyện lại có thể như vậy, cũng là lỗi của tôi!” Nhìn vẻ mặt đau không muốn sống của Ký Hạo, Long Cửu vô cùng áy náy.
“Không! Cậu không sai, người sai là tôi. Hết thảy mội tội lỗi đều do một tay tôi gây ra!” Nghiêm Ký Hạo lắc đầu, mới vừa rồi tại y quá thống khổ nên mới đổ hết lỗi lên người Long Cửu. Thật ra cho dù không phải tại chocolate của Long Cửu, y sớm muộn gì cũng chiếm lấy Tiểu Mặc. Không ai có thể hiểu y có bao nhiêu khát vọng Tiểu Mặc. Y muốn Tiểu Mặc đến phát điên rồi!
“Ký Hạo. . . . . Cậu đừng nói vậy. Cậu như vậy sẽ càng làm tôi áy náy thêm!”
“Thật, thật sự chuyện này không liên quan tới cậu. Cậu không cần phải áy náy! Tôi cho cậu biết một bí mặt, thật ra thì tôi phải cảm tạ cậu mới đúng. Bởi vì….tôi đã sớm nghĩ muốn thượng hắn!” Nghiêm Ký Hạo lắc đầu, đột nhiên khẽ nheo mắt lại nhìn Long Cửu, cười ha ha. Mình là một tên súc sinh, không bằng cầm thú. Biết rõ con riêng bị trúng xuân dược, sốt cao mà vẫn thượng* hắn; lúc đó còn cảm thấy cực sướng nữa chứ! (thượng: abcxyz, xoxoz, o bít xài từ gì thay thế nên giữ nguyên ~.~”)