“Em nói rất thích chocolate tôi đưa. Nói chocolate tôi đưa ăn rất ngon, còn nói ăn hết rồi! Thế thứ trong tay tôi là gì?” Y thu hồi nụ cười, hung tợn nhìn Điền Vũ Mặc, xiết tay Điền Vũ Mặc càng chặt hơn.
“Đúng, thật xin lỗi!” Điền Vũ Mặc biết bị phát hiện ra rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khóc nức nở vội vàng nói xin lỗi. Lần này hắn chết chắc, không biết y sẽ làm gì hắn nữa đây? Nhìn y tức giận như thế, nói không chừng y thật sẽ giết hắn cũng nên. Sao mình lại chậm chạp như thế, y hỏi đi hỏi lại chuyện chocolate, chắc chắn là có vấn đề! Mình sao lại không phát hiện ra!
“Em có biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới biết em thích cái gì không? Tôi đã tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc mới biết được em thích ăn loại chocolate này, sau đó liền sai ngươi lập tức bay đến mua cho em. Hộp chocolate này tượng trưng cho tâm ý của tôi dành cho em! Nhưng khi tôi thấy em đem tâm ý của tôi vứt vào thùng rác vừa bẩn vừa thối, em có biết trong lòng tôi cảm thấy thế nào không? Buồn cười nhất chính là mới vừa rồi tôi nhiều lần hỏi đi hỏi lại em nhưng em vẫn không ngừng nói láo lừa gạt tôi!” Y lắc đầu cười khổ. Y lên lầu thay quần áo, đi ngang qua phòng Tiểu Mặc, thấy cửa mở nên nhất thời tò mò đi vào xem. Ai ngờ lại thấy hộp chocolate mà mình đầu tư tâm huyết, chuẩn bị tỉ mỉ bị ném vào thùng rác. Có trời mới biết tim y lúc ấy có bao nhiêu đau. Y chưa từng nghĩ tới sẽ có người cư tuyệt tâm ý của mình như thế. Hơn nữa đối phương lại là đứa con riêng mà mình thích nhất, còn là một đứa trẻ vị thành niên! Một người đàn ông ưu tú, sát thủ tình trường như y sao có thể chịu nổi đả kích này được chứ!
“Đúng… Thật xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi thật không cố ý… Xin ông tha thứ cho tôi!” Nhìn bộ dáng phi thường giận dữ, tức giận ngút trời của y, Điền Vũ Mặc liều mạng nói xin lỗi, nhưng hắn biết y tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn. Lần này hắn đã thực sự chọc giận y!
“Tha thứ cho em? Hừ! Vậy thì phải xem biểu hiện của em!” Y khinh thường hừ lạnh một tiếng, nụ cười âm trầm làm người ta nổi da gà.
“Ông….ông muốn làm gì?” Nụ cười của y làm lưng Điền Vũ Mặc toát mồ hôi lạnh. Bản năng hắn mách bảo nguy hiểm đến gần. Hắn lặng lẽ đưa tay ra phía sau muốn mở tung cửa xe chạy trốn nhưng ngắt một cái mới phát giác ra cửa xe đã bị khóa.
“Tiện nhân, muốn chạy trốn! Xem ra từ trước đến giờ tôi thực sự đã quá cưng chiều em. Hôm nay tôi phải hảo hảo giáo huấn em, để cho em biết làm thế nào mới là một đứa con ngoan!” sau khi phát hiện ra ý đồ của Điền Vũ Mặc, y lại càng giận dữ thêm. Túm lấy cổ áo hắn, lại muốn giáng cho Điền Vũ Mặc thêm một bạt tai.
Điền Vũ Mặc sợ hãi nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị lần nữa lại bị đánh cho thành đầu heo. Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy bàn tay giáng xuống mặt hắn. Điền Vũ Mặc nghi ngờ từ từ mở mắt, phát hiện ra y không biết từ lúc nào đã thu tay về, đang dùng ánh mắt vô cùng ta ác nhìn hắn.
“Tôi đột nhiên nghĩ ra phương pháp trừng phạt tốt hơn, có thể làm em vĩnh viễn nhớ kỹ thân phận của mình, không dám lừa gạt ‘ba ba’ nữa. Trở thành một đứa con ngoan thiên hạ độc nhất vô nhị!” Y nhìn đôi mắt đẹp toát lên vẻ sợ hãi, nhếch môi *** tà cười một tiếng.
Không đợi con riêng phản ứng, y đã ôm lấy Điền Vũ Mặc, tấn công đôi môi đỏ mọng của hắn. Điền Vũ Mặc vội vàng giãy dụa, nghĩ muốn đẩy y ra. Hắn kháng cự làm y càng thêm căm tức. Kéo hai tay hắn lên đỉnh đầu để hắn không thể tiếp tục giãy dụa.
“Ngô… Ừ ngô…” Y bá đạo, dữ dội hôn Điền Vũ Mặc sắp hít thở không thông, nhưng hắn không có cách nào né tránh, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
“Cái miệng nhỏ nhắn này của em thật thích gạt người. Mặc dù nó làm tôi tức giận vô cùng nhưng thật sự rất ngọt, làm tôi thật muốn cắn một miếng!” Y vừa gặm cắn làn môi đỏ mềm mại, vừa trượt tay vào cổ áo của Điền Vũ Mặc
“Ngô… Không… Ngô ừ…Đừng, ông muốn làm gì?” Điền Vũ Mặc muốn tránh ra nhưng hai bàn tay bị khóa chặt không thể cử động. Hắn vừa mới giãy dụa thì trên mặt một lần nữa bị giáng thêm một bạt tai. Lần này so với cái mới vừa nãy còn mạnh hơn, Điền Vũ Mặc thân thể gày yếu sao có thể chịu nỗi, thiếu chút nữa ngất đi.
“Tiểu tiện nhân, còn dám phản kháng! Tôi cảnh cáo em, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Em tốt nhất là thành thật một chút cho tôi để ba ba hảo hảo thương em. Nếu không đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!” Y nắm tóc của hắn, nheo mắt lại lớn tiếng uy hiếp. Nhưng ngay sao đó lại hôn lên đôi môi ngọt đến mê người, bàn tay suồng sã vuốt ve da thịt bóng láng, non mịn giống như da em bé.
“Hừ ừ… Không nên, van ông đừng làm nữa…Tôi là con ông…” Mặc dù Điền Vũ Mặc bị y đánh sắp ngất đi nhưng hắn vẫn cố van xin, khóc nức nở, giọng nói đứt quãng, vô cùng đáng thương.
Nếu hy vọng dùng thân phận phụ tử mong Nghiêm Ký Hạo có thể bỏ qua cho mình thì Điền Vũ Mặc thật sự đã quá ngây thơ rồi. Đối với sự tà ác của y mà nói, nghe được Điền Vũ Mặc xưng là con của mình chỉ càng làm y thêm hưng phấn.
“Ba ba chính là muốn thao con. Cha con vốn là nên ân ái, chúng ta là người thân cận nhất trên đời này, so với tình mẫu tử còn thân thiết hơn. Con biết điều một chút để cho ba ba yêu cái huyệt mềm nhỏ của con! Ba ba cam đoan với con, ba ba sẽ làm con thật thoải mái, cảm giác giống như lâng lâng bay lên thiên đường vậy. Đến đây nào con ngoan của ba!” Y tà nịnh cười nói, đẩy Điền Vũ Mặc ngã xuống người y, kéo áo của Điền Vũ Mặc lên tới nách, lộ ra hai đóa hồng nhỏ xinh. Y cười càng tà ác hơn, cúi đầu xuống cắn mút một đóa hồng
“Ô ô… Van ông dừng tay lại. Chúng ta nếu thật ân ái, nhất định sẽ xuống địa ngục!” Điền Vũ Mặc thống khổ khóc rống lên. Toàn thân bị y giam chặt lấy, một chút vọng tưởng trốn chạy cũng không có. Chẳng lẽ hôm nay mình thật sẽ bị y cường bạo sao? Trở thành một nghiệt tử loạn luận với kế phụ, trở thành tội nhân bị vạn người phỉ nhổ, nguyền rủa sao? Tôi không muốn! Có ai không, tới cứu tôi!
“Vậy thì cả hai chúng ta cùng xuống địa ngục. Chỉ cần có được con, thao nát hai cái miệng nhỏ xinh của con, lão tử cho dù phải xuống địa ngục cũng cam lòng!” Loại đạo đức, luân thường này đối với y mà nói không đáng một xu. Chỉ là một đống cứt chó, y cũng không tin trên đời này thật sự có thứ gì đó gọi là địa ngục. Hiện tại, y chỉ biết y muốn dùng nhục bổng của mình hung hăng xé nát đóa hoa ngọt ngào của con riêng, hưởng thụ cảm giác mất hồn, sung sướng nhất trên thế gian này. Còn toàn bộ những thứ khác đều là cứt chó!
Chiếc lưỡi nóng ướt mút lấy đầu nhũ của Điền Vũ Mặc, đầu nhũ còn lại cũng bị y đùa bỡn trong tay. Thân thể thường xuyên bị điều giáo, Điền Vũ Mặc rất nhanh liền có cảm giác. Phát hiện bản thân có cảm giác với y, Điền Vũ Mặc vừa thẹn vừa hận, khóc lóc van xin: “Đừng! ông nếu muốn làm thì đi tìm đàn bà đi…ừ a a…Ông tìm mẹ tôi đi, mẹ…a, bà là vợ của ông. Chuyện này ông hẳn phải đi tìm bà mới đúng…a a…ô ô van xin ông tha cho tôi đi…ô ô.”
“Ngoại trừ em ra, những người khác tôi đều không có hứng thú. Em đừng nên lải nhải mãi thế, chuyên tâm một chút đi!” Y nhịn không được mắng. Đột nhiên chợt dùng sức cắn đóa hồng mai trong miệng. Điền Vũ Mặc bị đau, lập tức kêu lên.
“A –” đầu nhũ thiếu chút nữa bị cắn đứt, đau làm Điền Vũ Mặc nhíu mày, cắn chặt môi. Khuôn mặt bị đánh sưng húp càng thêm thống khổ.
“Thay vì lải nhải những lời nhảm nhí, ba ba thích nghe tiếng rên rỉ của con khi bị ba ba yêu hơn. Con kêu càng *** đãng, ba ba càng thích!” Y ngước mắt nhìn vẻ mặt thống khổ của con riêng, cười xấu xa. Càng ra sức gặm cắn đầu nhũ khả ái của con riêng. Bàn tay tà ác phối hợp với tốc độ của miệng, cuồng nhiệt chơi hai đầu nhũ của Điền Vũ Mặc
“A ừ… Ô, đừng thế…ngô hừ…van ông buông đầu nhũ tôi ra, đau quá….” Tiếng khẩn cầu đáng thương ẩn chứa vạn phần mị hoặc, mê người. Bị y ra sức đùa bỡn, thân thể Điền Vũ Mặc trở nên từ từ nóng lên. Một cảm giác vừa đau vừa khoái cảm từ hai đóa hồng hoa trước ngực không ngừng làm đầu óc hắn mê muội.
“Đau thật sao? Nghe giọng của con giống như bị ba ba làm cho cực kỳ thoải mái! Tiểu phiến tử, mau nói thật cho ba ba biết con rốt cuộc là đau thật hay sướng muốn chết?” Đôi môi *** tà càng thêm tà ác cắn hút tiểu hồng mai trong miệng. Y muốn nghe thấy tiếng rên rỉ động lòng người.
“Tôi… A –” Điền Vũ Mặc lắc đầu, vừa định thanh minh rằng y nói oan cho hắn. Hắn thật sự rất đau, y lại đột nhiên buông đầu nhũ của hắn ra, thò tay vào quần nắm lấy gậy nhỏ của hắn.
“Tiểu *** phụ, con thật là quá *** đãng. Mới bị ba ba chơi hai đầu nhũ thì phía dưới liền cứng lên!” Y cười mỉa, kéo quần hắn xuống, cầm gậy nhỏ của Điền Vũ Mặc lắc qua lắc lại, vẻ mặt giễu cợt.
“Không phải, kia… Đó là…” Điền Vũ Mặc xấu hổ gần chết, muốn cãi lại nhưng không biết phải nói sao. Thân thể của hắn bị y đùa bỡn trong thời gian dài đã trở nên dị thường *** đãng. Hắn căn bản không có biện pháp khống chế. Nhưng hắn không nghĩ bản thân lại vô sĩ như thế, mới bị y tùy tiện chơi đầu nhũ mà súng đã chĩa thẳng lên trời! Trời a! Hắn không muốn sống nữa!
“Sao vậy? Thẹn thùng? Bé ngoan, có cái gì mà phải xấu hổ. Để ba ba lén nói cho con một bí mật nhỏ, tiểu huynh đệ của ba ba thật ra cũng cương lên cứng ngắt! Không tin thì con cứ nhìn thử coi!” Thấy con riêng mắc cỡ đỏ mặt, đỉnh đầu sắp bốc hơi, y cười ha ha. Ta ác kéo tay con riêng sờ vào đáy quần của mình.
“A –” Điền Vũ Mặc xấu hổ lập tức kêu lên một tiếng, cảm thấy thẹn muốn rút tay về. Quần tây của y đã sớm vươn lên thành một túp lều lớn. Thật xấu hổ muốn chết!
“Con ngoan, hảo hảo dùng tay sờ nó. Nó rất muốn lập tức tiến vào thân thể của con, cùng hai đóa hoa xinh hợp thành một thể. Con rất nhanh sẽ khoái nó chết được, cả đời cũng không thể rời bỏ nó!” Y nắm chặt bàn tay có ý muốn rút trở về của con riêng, hạ lưu kéo quần xuống.
Trong quần lót của y nóng rực như lò lửa, cự vật khủng bố đến dọa người làm Điền Vũ Mặc vừa sợ vừa thẹn, hét lớn: “Không nên, mau buông ra! Đại biến thái!” Nhưng y chẳng những không buông mà còn kéo tay hắn vuốt ve đại nhục bổng tinh thần đang vô cùng hưng phấn kia.
“con ngoan, có thích nó không? Còn nó thì phi thường thích con. Con có cảm thấy không, bàn tay nhỏ xinh của con chạm vào nó làm nó trở nên càng ngày càng lớn!” Y biến thái cười to, tháo dây nịt ra, kéo quần xuống để cho con riêng tận mắt chứng kiến sự cường đại, khủng bố của phân thân dọa người. Dương cụ khổng lồ như mãng xà, nổi gân xanh cuồn cuộn; giống như một quái thú vô cùng hung ác đang điên cuồng gầm thét, bất cứ lúc nào cũng sẽ xông tới cắn xé Điền Vũ Mặc.
“… Ô ô ô…” Nhìn phân thân khủng bố, vô cùng dọa người của y Điền Vũ Mặc bị dọa cho sợ ngây người đến không thốt nên lời, chỉ là nước mắt rơi lả chả. Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, cự xà càng ngày càng lớn, kích thước còn lớn hơn so với lần trước, thậm chí thô to cỡ bắp chân của hắn. Thứ kinh khủng này, nếu cắm vào thân thể hắn, hắn nhất định sẽ chết!