Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 9

Hai người kiên nhẫn ở bên bờ sông qua vài ngày, Lâm Thư có chút không chịu nổi nữa. Lúc mới bắt đầu sống lại, mấy ngày đó, bởi vì ban ngày quá mệt mỏi nên buổi tối nàng ngủ rất say. Nhưng hai ngày nay, nàng không tài nào ngủ ngon được, luôn luôn mơ về những chuyện đau khổ trong kiếp trước, làm nàng đột nhiên giật mình bừng tỉnh từ trong mộng.

Đang gác đêm, Hàn Lạc Tuyển cũng phát hiện ra có điều bất thường, nhất là khi thấy Lâm Thư đang ngủ mơ mơ màng màng còn hô to tên hắn, điều này làm cho hắn nổi lên lòng nghi ngờ.

Đêm nay, Lâm Thư lại bị bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầy trán, vừa mở mắt ra, vẻ mặt hơi dại ra, ngồi ngây người như phỗng. Dưới ánh lửa mờ mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ửng hồng lại trở nên vô cùng tái nhợt.

Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, vẻ mặt dò xét nhìn nàng, hồi lâu, thấy sắc mặt nàng không thay đổi, không nhịn được ho hai cái, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có phải lại gặp ác mộng không?”

Nghe thấy tiếng Hàn Lạc Tuyển, nàng mờ mịt quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Nghĩ đến cái gì, chợt lắc đầu, giọng nói có hơi kích động: “Ta không có! Ta không có!”

Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Ngươi còn nói không à? Tự ngươi ra bờ sông soi lại bộ dạng của mình đi, đầy đầu mồ hôi hột, sắc mặt rất khó coi, còn nói không phải gặp ác mộng à.”

Thấy rõ ràng Hàn Lạc Tuyển ở trước mặt chỉ là một thiếu niên, nàng lập tức tỉnh táo lại. Lắc đầu một cái, nâng tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhếch miệng cười yếu ớt với hắn.

“Đúng vậy, ta đã gặp ác mộng. Ta đi rửa mặt rồi quay về ngay.” Nói xong, nàng nâng thân thể mềm nhũn đứng dậy, đi ra bờ sông.

Bên bờ sông, nàng hung hăng xoa xoa mặt, cuối cùng cũng thoát ra khỏi mộng cảnh. Chỉnh trang lại bản thân, liền trở về bên cạnh đống lửa, ngồi xuống vị trí cũ. Thấy đôi phượng mâu của Hàn Lạc Tuyển đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Thư có chút kỳ quái, mở miệng: “Huynh đã canh chừng nửa đêm rồi, nếu mệt thì nghỉ ngơi đi. Ta vừa khéo cũng tỉnh dậy, đến lượt ta gác đêm đi!”

Lúc này Lâm Thư cho Hàn lạc Tuyển một cảm giác hết sức quái dị. Trong mắt hắn, nàng vốn là một người không đáng tin cậy, mà bây giờ, từ trong mộng tỉnh dậy, Lâm Thư đột nhiên cho hắn một cảm giác xa cách, khiến hắn hơi khó thích ứng. Ra vẻ thờ ơ, Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, nói: “Ta không mệt, mấy ngày nay đã thành thói quen rồi. Ngươi gặp cơn ác mộng gì mà có thể dọa ngươi sợ đến như thế?”

Cắn cắn môi, nghĩ đến chuyện trong mộng, nàng hơi sững sờ.

Thấy nàng lại như đi vào cõi tiên, Hàn Lạc Tuyển bất mãn quơ quơ tay trước mặt nàng, hỏi: “Bản công tử hỏi ngươi đấy, ngươi lại nghĩ cái gì thế?”

Bị hắn đến gần dọa cho hoàn hồn, sắc mặt nàng hơi cứng ngắc, gượng gạo nở nụ cười, cười đến hơi khó coi.

“Ta, chỉ là ta mơ về người thân, mơ thấy bọn họ rất đau lòng, luôn luôn khóc vì ta. Ta nhớ nhà, ta rất muốn quay về.” Nói xong, Lâm Thư cúi đầu, vùi mặt vào hai đầu gối.

Nhìn dáng vẻ của nàng không giống đang nói dối, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút hoài nghi. Ngẫm nghĩ, chú ý tới cảm xúc tiêu cực của nàng, Hàn Lạc Tuyển đành nhịn xuống, không hỏi nàng về chuyện hắn đang hoài nghi.

Đột nhiên không khí chìm vào tĩnh lặng, từ từ, Hàn Lạc Tuyển nghe được tiếng khóc truyền đến từ chỗ Lâm Thư ngồi.Hắn cảm thấy hơi lúng túng, hơi do dự có nên đi qua an ủi nàng hay không.

Trong lúc hắn đang do dự, Lâm Thư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mặt đỏ ửng, còn vương nước mắt, ở ban đêm, dưới ánh lửa, xem ra hơi doạ người.

“Hàn Lạc Tuyển, chúng ta tự đóng thuyền để trở về đi! Ta rất sợ người trong nhà thật sự nghĩ rằng ta đã xảy ra chuyện, vì ta đau lòng tới bị bệnh. Ta không muốn thấy bộ dạng bất lực này, chúng ta phải có hành động mới được!” Đôi mắt nàng còn ướt lệ nhưng vẫn sáng long lanh, vẻ mặt kiên định nói với Hàn Lạc Tuyển.

Hàn Lạc Tuyển bị dáng vẻ xấu xí của nàng hù dọa, sửng sốt một chút, mới phản ứng được. Không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên: “Đóng thuyền rồi rời khỏi đây, ngươi nói đùa sao! Nơi này cách kinh thành cả một dòng sông lớn, một cái thuyền nhỏ có thể phiêu bạt ở trên mặt nước bao lâu, một chút mưa to gió lớn là lật úp ngay! Đến lúc đó chúng ta liền bỏ mạng dưới đáy sông, ngay cả xác cũng chẳng có để nhặt đó!”

Lâm Thư không ngờ lời của nàng lại khiến hắn kích động như vậy, trong nháy mắt cũng hơi nhụt chí. Cúi đầu hạ mắt, nhìn chằm chằm tay mình, trong giọng nói tràn đầy mất mát, hỏi: “Vậy phải làm sao đây? Chúng ta cũng không thể đợi mãi được, đợi đến khi mũi của bọn gấu hoang đó lành thì chúng sẽ tìm kiếm chúng ta đó!”

Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển liền trầm tư. Hắn đi loanh quanh đây nửa tháng cũng không đụng phải gấu hoang, sau khi gặp Lâm Thư mới biết nơi đây có nhiều gấu đến vậy. Nhớ lại vẻ mặt xem kịch vui của lão cha Vương Gia lúc mới đưa hắn đến đây, Hàn Lạc Tuyển giận đến nghiến răng.

Xem ra lão cha biết rất rõ ở đây có bầy gấu, nên mới muốn xem hắn diễn hề thôi. Nếu như hắn không làm ra chút kỳ tích, thì sao còn mặt mũi quay về để châm chọc lão cha cơ chứ? Thay vì ở đây lãng phí thời gian chờ đợi người đến cứu, chi bằng tự hắn trở về, khiến cho mấy vị ở trong phủ được kinh ngạc một phen.

Nghĩ đến đây, Hàn Lạc Tuyển nắm chặt quyền, nói với Lâm Thư: “Tự chúng ta đóng thuyền rồi rời khỏi đây đi!”

“Hả? Chẳng phải huynh phản đối chuyện đóng thuyền để rời khỏi đây à? Ta cũng vừa nghĩ tới, nếu trên đường đi chúng ta gặp phải chút giông bão, lật thuyền rồi gặp cá lớn gì đó, sẽ trở thành bữa ăn no nê của chúng.Vậy là chết không có chỗ chôn rồi.” Nghĩ đến những khả năng đó, Lâm Thư cũng hơi sợ hãi.

Hàn Lạc Tuyển vỗ trán, vừa rồi hắn phản đối, nha đầu này còn bày ra vẻ mất mát, hiện tại hắn đồng ý, nàng lại phản đối, đây là chuyện quái gì thế!

Bất lực nhìn nàng, hắn có lòng tốt giải thích: “Ban nãy bản công tử chưa nghĩ kỹ càng, bây giờ đã nghĩ kỹ rồi. Hình như có một trấn nhỏ ở gần hòn đảo này, chỉ mất hai ba ngày là đến, trước tiên chúng ta có thể chèo thuyền tới đó, chờ đến nơi có người ở, mới bàn bạc kỹ hơn việc trở lại kinh thành.”

Mặc dù không biết vì sao hắn lại đổi ý nhưng nghe hắn nói như vậy, nàng rất động lòng. Nếu như có thể sớm quay trở về, sớm ngày nhìn thấy người thân, đây chính là chuyện khiến nàng vui nhất.

Nghĩ đến cái gì, vẻ mặt Lâm Thư đầy âu sầu nhìn hắn, hỏi: “Nhưng mà, trên người chúng ta trừ hai thanh đoản đao ra thì đâu còn dụng cụ hữu dụng khác. Đóng thuyền đâu phải là chuyện nhỏ, nếu làm không tốt, đến lúc đó xuất hiện chuyện ngoài ý thì nguy to.”

Nhàn nhạt liếc nàng một cái, Hàn Lạc Tuyển khinh thường nói: “Không phải là một con thuyền thôi sao, có thể làm khó bản công tử à. Bản công tử là người tài được học viện Thánh Tài dạy dỗ, chuyện đóng thuyền đơn giản như vậy, chỉ là chuyện nhỏ đối với ta mà thôi!” Nói xong, hắn ngạo mạn hất cằm lên, nhìn Lâm Thư.

Lâm Thư dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn. Nếu đây là lời của Hàn Lạc Tuyển mà nàng quen biết ở kiếp trước nói ra thì nàng rất tin tưởng, không hề nghi ngờ..Nhưng lời này lại do thiếu niên Hàn Lạc Tuyển ở trước mặt nói ra, khiến nàng hơi nghi ngờ hắn có làm được hay không.

Cảm giác được ánh mắt không tin tưởng của nàng, Hàn Lạc Tuyển liền hơi tức giận.

“Đó là ánh mắt gì hả! Đợi đến lúc bản công tử đóng thuyền xong thì ngươi sẽ biết rõ bản công tử có mạnh miệng hay không!” Hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người, đưa lưng về phía nàng.

Bĩu môi, Lâm Thư mặc kệ Hàn Lạc Tuyển, xoay mặt sang bên kia, ngẩn người.

Trên bầu trời rải rác ánh sao tô điểm cho màn đêm, bốn phía truyền ra tiếng kêu rả rích đều đều của côn trùng hòa cùng tiếng gỗ cháy lách tách trong đống lửa, cũng không thể khiến Lâm Thư hồi thần.

Hồi lâu, có lẽ do thấy quá yên lặng, Hàn Lạc Tuyển tò mò, hơi xoay đầu lại nhìn Lâm Thư. Thấy nàng đang nhìn chằm chằm đống lửa mà ngẩn người, xem ra cũng không thể ngủ lại ngay được. Hắn liền lên tiếng: “Ngươi đã không ngủ được, vậy ngươi gác đêm đi.”

Đợi một lúc, cũng không thấy Lâm Thư có phản ứng, hắn rầm rì một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bình Luận (0)
Comment