Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 12

Tô Trạch Tuế bật dậy, hai tay khoanh trước ngực tức tối trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đang sáng loáng trên giường cứ như nó mới là kẻ đầu sỏ.

… Chưa ra trận đã ngã ngựa.

Nhưng! Không sao hết, cứ bắt đầu từ bước thứ hai đi. Đợi độ hảo cảm tăng lên, tự khắc sẽ mở khóa được vòng bạn bè của hắn thôi!

Cậu tự an ủi mình như vậy.

Điều thứ hai: Xuất hiện đúng lúc khi hắn gặp khó khăn, giúp hắn vượt qua cửa ải.

Tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân chưa bao giờ lỗi thời, ai tán thành, ai phản đối nào!

Lúc người ta phiền não thì dành cho họ lời an ủi; lúc người ta gặp rắc rối thì bỗng chốc hiện thân như một vị cứu tinh ra tay giải quyết. Chỉ cần vài lần thôi, hắn ắt sẽ nhìn bạn với đôi mắt lấp lánh sùng bái.

Chiêu này được miêu tả sinh động quá, đến mức Tô Trạch Tuế đã tưởng tượng ra cảnh Cố Dật Lam ngước nhìn mình bằng ánh mắt long lanh, giọng trầm lạnh cất lên: “Tuế Tuế, em thật lợi hại.”

Chỉ vừa nghĩ tới thôi mà cậu đã đỏ bừng cả mặt, vội chôn đầu vào gối giả vờ làm đà điểu.

Ngay lúc ấy, điện thoại trong tay bỗng rung lên một cái.

Sợi tóc ngố trên đỉnh đầu Tô Trạch Tuế khẽ rung rung. Cậu ngẩng lên, lộ ra gương mặt đỏ bừng xinh xắn, ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại vừa bật thông báo.

【Tin nhắn riêng từ người lạ: Có đó không?】

Bài đăng khi nãy của cậu bỗng được chú ý một chút, chủ đề trong diễn đàn đang bàn tán rôm rả, nhưng chỉ duy nhất người này gửi tin nhắn riêng cho cậu.

Tô Trạch Tuế vốn chẳng bao giờ dám trò chuyện với người lạ. Trong thế giới nhỏ bé của cậu: “người lạ” chính là địa ngục.

Thế nên, cậu hiển nhiên lựa chọn phớt lờ tin nhắn ấy, tiện tay xóa luôn lịch sử để đỡ phải cảm thấy áp lực vì không trả lời.

Nhưng một lát sau, đối phương vẫn kiên trì gửi tiếp mấy dòng.

【o: Có rảnh không?】

【o: Có thể tiện cho tôi xin cách liên lạc chứ?】

Bám riết không buông cứ như thế này thì thật đáng ngờ.

Ảnh đại diện của đối phương lại chỉ là hình người mặc định của hệ thống. Trong đầu Tô Trạch Tuế lập tức hiện ra cảnh trong mấy tiểu thuyết: một ông chú dâm dê nào đó lên mạng quăng lưới khắp nơi, kết bạn rồi nhắn toàn những lời quấy rối.

Vì rất ít khi dùng mạng xã hội, Tô Trạch Tuế thậm chí còn không biết đến cái chức năng gọi là “chặn liên lạc”.

Nhìn khung chat vẫn đang nhấp nháy dòng chữ “Đối phương đang nhập...”, Tô Trạch Tuế rất lo lắng. Cậu sợ ông chú kia sẽ thốt ra những câu chẳng thể nghe nổi, hay tệ hơn là gửi mấy tấm hình không dám nhìn thẳng. Cậu không muốn sáng mai phải mọc lẹo mắt.

Thế nên, ngón tay cứng đờ gom hết toàn bộ “điểm xã giao” trong người, cậu gõ ra một câu duy nhất

【Người dùng 1947296: Không】

Tim đập thình thịch, cậu đưa tay ôm ngực thở hổn hển, chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, cả người như kiệt sức.

Đúng vậy, đây chính là cái giá phải trả cho xã giao!

Internet thật đáng sợ, còn cư dân mạng thì càng kinh khủng hơn.

Nói xong, mặc kệ “ông chú” kia có trả lời gì đi nữa, Tô Trạch Tuế thẳng tay ném điện thoại qua một bên, rồi nằm vật xuống chôn mặt thật chuẩn xác vào chiếc gối mềm mịn.

Cậu cố sức gạt sạch trong đầu mọi thứ liên quan đến “giao tiếp xã hội”, tập trung trở lại với đại kế “giải cứu Cố Dật Lam thoát khỏi nước sôi lửa bỏng”.

Trong một thư phòng khác.

Cố Dật Lam nhíu chặt mày nhìn màn hình điện thoại, trong mắt đen sâu thẳm cuồn cuộn thứ cảm xúc dày đặc khó mà gọi tên.

Thời gian quay ngược lại mười phút trước.

Lúc ấy, Cố Dật Lam vừa xử lý xong một chồng văn kiện. Nhân lúc quản gia đang sắp xếp thêm tài liệu, hắn tiện tay mở ứng dụng tìm kiếm độc quyền của thành phố A - Ahu và lướt qua vài cái.

Ahu có hệ thống dữ liệu lớn và luôn tự động phân tích sở thích người dùng. Vì vậy, những bài viết được đẩy đến cho Cố Dật Lam thường chỉ toàn tin tức, chính sách thời sự giúp hắn nắm bắt kịp thời mọi biến động chính trị và thương mại của A thị.

“Ngài Cố, lát nữa trước khi đi ngủ tôi có cần sang xem thiếu gia Tô không? Nhỡ đâu cậu ấy vẫn còn khóc, tôi cũng có thể dỗ dành đôi chút.” Quản gia vừa sắp xếp tài liệu vừa dè dặt hỏi.

Cố Dật Lam mí mắt không buồn nhấc lên: “Không cần.”

“Cũng đúng.” Quản gia gật đầu lia lịa: “Dù sao ngài cũng đã gửi cho cậu ấy một câu chuyện trước khi ngủ, chắc giờ trong lòng cậu ấy dễ chịu hơn rồi. Có lẽ nước mắt cũng khô, chắc là đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.”

Vì công việc lẫn tư tình, quản gia đều hy vọng ông chủ mình sớm thành thân thuận lợi. Cho nên ông chẳng khác nào thái giám lo còn hơn vua, cố ý miêu tả hoàn cảnh của Tô Trạch Tuế thảm thương một chút.

“Chỉ là mới ngày đầu tiên mà đã xảy ra chuyện thế này, thiếu gia lại buồn khổ đến vậy, e rằng chuyện hôn phối này khó mà thành được… Thật sự tiếc nuối.” Quản gia lại thở dài ra vẻ đau lòng.

Thế nhưng, Cố Dật Lam hoàn toàn không hiểu được dụng tâm khổ sở ấy, chỉ nhàn nhạt buông một câu:“Quá trình tàn nhẫn nhưng kết cục mỹ mãn. Bị dọa bỏ chạy chẳng phải càng tốt sao.”

Quản gia không dám tán đồng, cũng chẳng dám trái ý ông chủ, đành giả vờ câm nín cúi đầu tiếp tục sắp xếp tài liệu.

Cố Dật Lam lại đưa ánh mắt trở về màn hình Ahu.

Thế nhưng, ngoài dự liệu của hắn, tối nay bài viết treo trên đầu bảng lại hoàn toàn khác hẳn phong cách thường ngày

【Cầu cứu: [Tim] Làm sao để tăng độ hảo cảm của một người [Tim]?】

Tiêu đề lòe loẹt, toát ra mùi sến súa quê mùa.

Cố Dật Lam vốn chẳng hứng thú mà chỉ lướt qua cho xong rồi định kéo xuống xem tiếp. Nhưng trớ trêu thay, ảnh đại diện của người đăng bài lại quá mức nổi bật, khiến ánh mắt hắn bỗng khựng lại.

Không chỉ vậy, sau tên người dùng mới toanh kia, còn sáng choang dòng chữ giải thích vì sao hắn nhìn thấy bài viết ấy “Đến từ người ở gần đây.”

Ngón tay đang lướt màn hình của Cố Dật Lam bỗng cứng đờ, hắn ngừng lại vài giây rồi mở trang cá nhân của người kia, nhấn vào xem ảnh đại diện.

Mạng hơi chậm, giao diện xoay tròn vài vòng, cuối cùng tấm hình đại diện bất ngờ phóng to chiếm nửa màn hình.

… Quá quen thuộc. Ảnh đại diện quen thuộc, phong cách chia cắt quen thuộc, ngay cả cái còng tay đồ chơi cũng quen thuộc đến chói mắt.

Cố Dật Lam: “…”

Rõ ràng cậu thiếu niên nào đó hoàn toàn không biết cách bảo vệ quyền riêng tư trên mạng, đến cả lịch sử tìm kiếm cũng phơi bày trắng trợn trên trang cá nhân, chẳng khác nào chạy nhông ngoài đường.

Cố Dật Lam đảo mắt một lượt, đọc lướt qua:

【Làm thế nào mới có thể kết hôn với một người?】

【Làm sao để bên công cam tâm tình nguyện quỳ một gối, chân thành tỏ tình?】

【Nhấn xem mười lợi ích của lửng lơ nửa vời】

【Cục Dân chính là xe nhà lưu động sao? Nó thật sự tự chạy được ư? Làm sao khiến nó phát giấy đăng ký kết hôn?】

Cái “thiếu gia” mà quản gia miêu tả là đang nằm trên giường, nước mắt khô cong, lặng lẽ l**m láp vết thương lòng kia lại đang tung tăng hoạt động trên mạng tìm tòi linh tinh đủ thứ trời ơi đất hỡi.

Trong mắt Cố Dật Lam dấy lên tầng tầng cảm xúc phức tạp, thái dương giật giật hai nhịp. Hắn khép mắt lại, mày khẽ chau.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở ra đôi mắt đen đã lấy lại vẻ bình thản, rồi bấm vào khung chat với đối phương.

【o : Có đó không?】

Đợi rất lâu, bên kia vẫn chẳng có động tĩnh.

Cố Dật Lam nghĩ rằng cậu nhóc chưa kịp nhìn thấy, bèn tiếp tục gửi thêm hai dòng, giải thích rõ ràng mục đích của mình.

【o : Có thể cho tôi xin cách liên lạc chứ?】

Cậu thiếu niên ấy lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, chẳng khác nào một cái đuôi nhỏ không có ý thức riêng. Kiểu người như vậy thường mang “tính cách làm vừa lòng”, không biết cách từ chối, dù là yêu cầu hợp lý hay vô lý, miệng vẫn luôn đáp “được, được, được”.

Mà Cố Dật Lam xưa nay nhìn người chưa từng sai, nên lần này hắn dứt khoát chọn cách đi thẳng vào vấn đề.

Quả nhiên, chưa đến mấy giây bên kia đã có hồi âm.

【Người dùng 1947296: Không】

Ngay sau đó, khung trò chuyện bỗng nhấp nháy, toàn bộ chuyển sang một màu xám đơn điệu.

Như sợ hắn chưa hiểu rõ, hệ thống còn đặc biệt bật thông báo “Đối phương đã offline”.

Cố Dật Lam: “…”

Ngón tay thon dài của hắn khựng lại trên mặt bàn, rồi mới chậm rãi nâng lên, chạm vào màn hình điện thoại. Nhưng đúng lúc ấy, một cuộc gọi bất ngờ ập đến, cắt ngang dòng suy nghĩ.

Tên người gọi hiện trên màn hình nhấp nháy. Môi mỏng của Cố Dật Lam khẽ mím thành một đường, lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, mày hơi chau lại, nhưng cuối cùng ngón tay vẫn nhấn “Nghe máy”.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn đầy cung kính: “Alô, Cố tổng.”

---

Tô Trạch Tuế chưa bao giờ ngủ được một giấc thoải mái đến vậy.

Những cơn ác mộng từng hành hạ cậu biến mất không còn tăm hơi. Cậu có cảm giác mình như đang đung đưa êm ái trong lớp bông mềm mại. Khi mở mắt ra thì bên ngoài trời đã sáng bạch.

Cậu cầm điện thoại lên nhìn giờ.

Mới có sáu giờ hai mươi! Vẫn còn bốn mươi phút nữa mới đến giờ thức dậy được ghi trong thời gian biểu.

Mà cậu thì là một vị khách ngoan ngoãn luôn tuân thủ quy tắc.

Thế nên cậu lại nhắm mắt, nằm trên giường cố gắng “chịu đựng” thêm mười phút. Nhưng rồi thật sự khát khô cổ, cậu buộc phải mở mắt lần nữa.

Ngước nhìn trần nhà trắng muốt, Tô Trạch Tuế nuốt khan một ngụm nước bọt.

Khát quá, cậu muốn uống nước.

Trong căn biệt thự khổng lồ này, mỗi gian phòng đều được gắn hệ thống kiểm soát thời gian thực. Khung cửa có hẳn hồng ngoại cảm ứng nhiệt, có thể tự động thống kê số người trong phòng và báo cáo lại cho Cố Dật Lam cùng quản gia.

Vậy nên, theo lẽ thường, chỉ cần cậu bước chân ra khỏi phòng, cả hai người kia sẽ biết ngay lập tức.

Nhưng mà!

Theo thời gian biểu thì giờ này trong nhà lẽ ra chẳng ai dậy cả.

Đã không ai thức, vậy làm sao có người biết cậu len lén xuống lầu chứ?

Tô Trạch Tuế đắc ý gật gật cái đầu nhỏ, thầm khen mình thông minh ghê gớm.

Cậu lôi chìa khóa Cố Dật Lam đưa ra từ dưới gối, mở chiếc còng tay đang khóa trên cổ tay, xỏ vào đôi dép bông hình thỏ trắng, rồi thẳng tiến về phía tủ lạnh dưới lầu.

Muốn xuống được tầng một, phải đi qua cầu thang xoắn lớn.

Tô Trạch Tuế vừa đặt chân lên bậc thang, rẽ qua khúc cua thì mơ hồ thấy trong phòng khách có một người đang ngồi trên sofa.

Dáng người cao ráo, thẳng tắp, tựa như một lưỡi dao sáng loáng — sắc lạnh, áp bức, tỏa ra khí thế khiến sống lưng cậu lạnh toát.

Động tác của Tô Trạch Tuế khựng lại. Phản xạ đầu tiên là muốn quay lưng chạy trốn. Nhưng một giọng nói từ dưới vọng lên, cắt đứt đường lui: “Chạy cái gì?”

Giọng Cố Dật Lam trầm thấp, kiềm nén, chẳng mang theo chút cảm xúc nào. Đuôi âm luôn quen thói ép xuống, lạnh lẽo, dễ dàng nhận ra ngay.

Bị bắt quả tang tại trận, thân người Tô Trạch Tuế run bắn, cứng đờ tại chỗ không dám động đậy cũng chẳng dám ngước mắt nhìn.

Cậu cúi rạp cái đầu xù mềm mại xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, run lẩy bẩy như cọng cỏ trước gió.

“Xuống đây.” Cố Dật Lam lại cất giọng.

Tô Trạch Tuế xoắn chặt ngón tay, thấy đối phương chẳng có ý định đổi ý mới cúi đầu từng bước nhỏ rụt rè bước xuống cầu thang.

Cậu vốn nhạy cảm kém, khả năng suy đoán cũng chẳng tốt. Thường thì chỉ đến khi chuyện đã lỡ xảy ra rồi, cậu mới chậm chạp nhận ra mức độ nghiêm trọng của nó.

Rõ ràng vài phút trước còn tung tăng nhảy nhót, vui vẻ hớn hở, vậy mà giờ cảm xúc lại rơi thẳng xuống vực băng lạnh lẽo.

Cậu bắt đầu thấy hối hận, bắt đầu lo sợ nhưng tất cả đều muộn màng.

Cầu thang dù dài mấy cũng có lúc phải đi đến cuối.

Tô Trạch Tuế cuối cùng cũng bước tới trước mặt Cố Dật Lam, nhưng lại không dám ngước nhìn.

Cậu mơ hồ cảm nhận được dáng người đàn ông kia đang thoải mái dựa vào sofa, mà ánh mắt đầy hiện diện kia lại dán chặt trên mặt cậu. Như đang xét hỏi cũng như đang chờ đợi cậu mở miệng giải thích.

Cậu phá vỡ quy tắc rồi. Vậy thì không thể ở lại đây nữa. Cậu sẽ bị đuổi ra khỏi căn nhà này, sẽ bị vứt bỏ…

Ý nghĩ ấy khiến Tô Trạch Tuế vừa sợ hãi, vừa hối hận đến co thắt cả dạ dày.

“Dậy… sớm quá ha.” Cậu lí nhí lẩm bẩm, căng thẳng đến phát đau bụng, nhưng lại không dám biện hộ lấy một câu.

Trong cơn bối rối cùng cực, linh hồn như thoát khỏi cơ thể, lơ đãng nghe thấy tiếng “tít tít” mơ hồ vang lên chẳng rõ thực hay ảo.

“Tôi còn chưa ngủ.” Cố Dật Lam nhìn thẳng vào cậu, khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Khóc cái gì?”

Tô Trạch Tuế sững người ngẩng đầu, đưa bàn tay nhỏ chạm lên má, quả nhiên sờ thấy một vệt nước lạnh lẽo.

Cậu luống cuống lau đi giọt lệ mèo còn vương trên mặt, vụng về lái sang chủ đề khác: “Vì… vì sao anh chưa ngủ?”

Cố Dật Lam hơi hất cằm về phía chồng tài liệu chất trên bàn, ngắn gọn giải thích: “Có người, có việc chưa xử lý xong.”

Nước mắt của Tô Trạch Tuế chưa bao giờ nghe lời. Rõ ràng đã thành công chuyển đề tài, vậy mà từng giọt trong suốt vẫn cứ rơi tí tách, làm ướt cả áo ngủ.

Cậu liên tục đưa tay lên lau, lau rồi lại lau, động tác đáng thương như thể bị bắt nạt đến cùng đường.

Thế nhưng đôi môi nhỏ lại cố gắng cứng nhắc, gượng gạo duy trì phép tắc xã giao: “Anh… có giận không?”

Cố Dật Lam hơi nhướng mày. Trong đôi mắt vốn đã thâm sâu nay lại vì thức trắng đêm mà thoáng ánh lên tia đỏ ngầu.

Nhưng thực ra, bao năm qua hiếm khi nào Cố Dật Lam xuất hiện những cảm xúc dữ dội như tức giận, phẫn nộ, buồn bã hay xót thương.

Bởi lẽ trên người hắn, lúc nào cũng lặng lẽ tỏa ra một tầng áp suất thấp. Người mới gặp lần đầu đều vô thức nghĩ rằng “hắn đang không vui”.

Duy trì trạng thái u ám triền miên như vậy, với người bình thường là chuyện khó — bởi cảm xúc tiêu cực sẽ tích tụ, chồng chất cho tới khi “bùm” một tiếng bùng nổ, cuối cùng hoặc rơi vào tuyệt cảnh, hoặc gắng gượng bước ra vực sâu.

Thế nhưng với Cố Dật Lam thì lại dễ dàng. Những đám mây âm u kia dường như đã hòa tan vào máu thịt hắn. Dù là người quen thân lâu năm, cố gắng cảm nhận tâm trạng hắn thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể kết luận một điều duy nhất: “Hình như anh ấy… không vui.”

Nói là “tức giận” ư? Không hẳn.

Bảo là “tuyệt vọng” ư? Cũng không giống.

Cảm xúc của Cố Dật Lam luôn ổn định, mà là cái kiểu ổn định tệ hại.

Thỉnh thoảng nghiêng về mất kiên nhẫn, lúc thì chỉ là ngán ngẩm. Còn “thật sự nổi giận”, dường như chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn. Có lẽ, chẳng có việc gì, cũng chẳng có ai đủ quan trọng để hắn phải bộc lộ cảm xúc dữ dội đến vậy.

Cố Dật Lam đứng dậy cúi mắt nhìn xuống Tô Trạch Tuế.

Trên hàng mi dài của thiếu niên vẫn còn đọng những hạt lệ nhỏ lấp lánh. Bàn tay con hết lau nước mắt, lại bồn chồn vo vo vạt áo ngủ. Nhưng trong đôi mắt kia, lại lấp ló một chút chờ mong, như muốn nói điều gì đó.

Cố Dật Lam chẳng để tâm, chỉ nhướng nhẹ mày, thuận giọng đáp theo câu hỏi ban nãy: “Ừ, có hơi giận.”

Đôi mắt Tô Trạch Tuế bỗng sáng rỡ. Nước mắt lập tức ngừng rơi, môi mềm run run, cuối cùng bật ra một câu an ủi nhỏ xíu: “Đừng giận nữa.”

Giọng cậu nhẹ mềm, non nớt xen lẫn vui mừng. Vì vừa mới khóc xong, âm thanh còn vương nặng mũi.

Cố Dật Lam: “?”

Tô Trạch Tuế cảm giác mình rốt cuộc cũng gỡ gạc được một ván.

Chiêu thứ hai để tăng thiện cảm, khi người ấy phiền muộn, hãy kịp thời nói lời quan tâm.

Cậu tin rằng mình đã thành công. Bởi vì Cố Dật Lam vẫn đứng yên lặng nơi đó, không hề đưa tay xách cậu ném ra cửa, cũng không trách cứ chuyện cậu phá vỡ thời gian biểu.

Nỗi sợ trong lòng Tô Trạch Tuế vơi bớt, nhưng cậu vẫn muốn tranh thủ tiến thêm một bước. Cậu thò tay vào túi áo ngủ, lần mò lấy ra chìa khóa còng tay cùng chiếc điện thoại.

Cậu chìa chìa cái chìa khóa ra: “Cho anh.”

Sau khi Cố Dật Lam nhận lấy, Tô Trạch Tuế lại như nhớ ra gì đó, mở khóa màn hình điện thoại, rồi cũng đưa tới trước mặt hắn: “Cho anh.”

Ánh mắt Cố Dật Lam dừng hờ trên chiếc điện thoại, không với lấy như đang chờ cậu tự mình nói rõ.

Sự im lặng đối đầu kéo dài thế này vốn cực kỳ gây áp lực, mà người đang tạo áp lực lại là đại ma vương nổi tiếng Cố Dật Lam. Nhưng với Tô Trạch Tuế chậm nhạy cảm xúc, cậu chỉ thấy… tay mình bắt đầu mỏi.

Thế là cậu rụt lại, mở WeChat lại chìa ra lần nữa, nghiêng đầu hiếu kỳ: “Anh không… kiểm tra à?”

Cố Dật Lam: “…”

Quản gia vừa xuống lầu: “???”

Ông vốn chỉ định dậy sớm, sắp xếp công việc trong ngày cho đám người làm, nào ngờ vừa xuống đã đụng trúng cảnh tượng kỳ lạ thế này.

Kiểm tra điện thoại, lục tin nhắn WeChat, không để người ta giữ chút riêng tư  chẳng phải đây mới đúng là mấy lời đầy kiểm soát b**n th** của ông chủ nhà mình sao? Sao giờ lại thản nhiên, không chút run rẩy, bật ra từ miệng cậu nhóc kia vậy?

Cố Dật Lam cúi mắt.

WeChat của Tô Trạch Tuế chỉ có hai đoạn trò chuyện: ngoài hắn ra, thì còn một “Anh trai”. Chỉ cần lướt một cái, Cố Dật Lam đã thấy tin nhắn của Tô Minh Vũ mắng cậu: “Đồ khốn nạn.”

Cố Dật Lam hơi nhấc mí mắt, liếc nhìn cậu thiếu niên.

“Không có.” Tô Trạch Tuế hoàn toàn không biết gì, thu lại điện thoại, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, như đang chờ được khen ngợi: “Em đâu có… thêm người khác.”

Trong đầu Cố Dật Lam bất chợt hiện lên giao diện trò chuyện xám xịt kia, cùng với thông báo lạnh lùng của hệ thống: “Đối phương đã thoát.”

Hắn nheo mắt đầy nguy hiểm, khóe môi khẽ bật ra một tiếng cười trầm, xen chút giễu cợt.

Thấy hắn cười, trái tim đang treo lơ lửng của Tô Trạch Tuế cuối cùng cũng rơi xuống.

Tạ ơn phần mềm tìm kiếm vĩ đại, chắc cậu sẽ không bị đuổi ra ngoài nữa rồi.

Vừa lau sạch những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, cậu đã nghe thấy giọng nói uể oải từ trên cao truyền xuống: “Cũng chẳng cần đâu.”

Người đàn ông khẽ nhấc cằm, gọi quản gia vừa ló đầu ra: “Lại đây, kết bạn đi.”

Quản gia vốn đã nghe lén nửa ngày, lập tức hiểu ngay, vội vàng chạy tới. Ông mỉm mắt cười, cúi người nói với Tô Trạch Tuế: “Thiếu gia, chúng ta kết bạn WeChat nhé? Sau này có gì khó khăn, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Tô Trạch Tuế vốn chẳng muốn xã giao nhưng cũng chẳng biết cách từ chối. Hơn nữa, trong lòng cậu còn đang thấp thỏm sợ bị bỏ rơi chỉ vì phạm một lỗi nhỏ…

Cậu loay hoay mãi mới tìm ra được mã QR cá nhân WeChat, đưa cho quản gia quét.

“Người trong nhà này, em muốn kết bạn ai cũng được. Bạn trên mạng cũng có thể thêm một, hai người. Điện thoại của em, tạm thời tôi sẽ không kiểm tra.” Cố Dật Lam cúi mắt, giọng nhàn nhạt.

Tô Trạch Tuế mím chặt góc áo không đáp, nhưng linh hồn trong người thì như cái trống lắc, kịch liệt lắc đầu lia lịa.

“Nhưng mà…” Giọng Cố Dật Lam chậm rãi đổi hướng.

Đúng lúc ấy, chuông cửa biệt thự bất ngờ vang lên — tiếng “ting tong” lan khắp phòng khách rộng lớn. Quản gia đang bận vặt liền hấp tấp chạy đi mở cửa.

Với người mắc chứng sợ xã giao, chuông cửa chẳng khác nào tiếng chuông tử thần.

Thân hình mảnh mai của Tô Trạch Tuế khẽ run lên, đôi chân mềm nhũn.

Cậu là dạng xã giao sợ hãi hiếm gặp, thậm chí nghiêm trọng đến mức bệnh lý. Giờ đây ánh mắt cậu loạn cả lên, muốn liếc về phía cửa nhưng lại không dám, chỉ dám gượng gạo dán chặt tầm nhìn xuống đôi chân dài rắn rỏi của người đàn ông trước mặt. Trong mắt đỏ hoe đã tràn đầy bất an và hoảng loạn.

Cố Dật Lam chậm rãi quan sát từng biểu cảm nhỏ bé trên gương mặt cậu, nhưng cũng chẳng buồn liếc ra phía cửa lấy một lần. Như thể người tới kia chỉ là kẻ ngoài lề, hoàn toàn không đáng để hắn để tâm.

Đó chính là khí thế của một kẻ ở ngôi cao quá lâu, lãnh đạm, kiêu ngạo, quen với việc được người khác cung kính chờ đợi, quen với việc tất cả mọi người đều lấy hắn làm trung tâm, mọi chuyện khác đều phải nhường đường cho hắn trước.

“Tít tít tít” 

Tiếng chuông giòn tan, trong trẻo vang lên đột ngột.

Lần này Tô Trạch Tuế nghe rõ ràng, đó là tiếng cảnh báo từ ứng dụng theo dõi nhịp tim trên điện thoại Cố Dật Lam. Ba tiếng “tít” báo hiệu tim cậu đã vượt ngưỡng bình thường — vì nỗi sợ xã giao khiến trái tim đập loạn không kiểm soát.

Cố Dật Lam dán mắt vào cậu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, giọng điệu lại như cố tình dọa nạt:

“Sau khi kết hôn với tôi, em không được phép kết bạn thêm bất kỳ ai. Nếu vi phạm, hình phạt sẽ vô cùng nghiêm khắc. Và… em phải chuyển sang ở cùng phòng với tôi. Tôi muốn tự mình, từng giờ từng phút, giám sát em.”

“Ting ” Cửa lớn bật mở.

Não Tô Trạch Tuế bỗng chốc trắng xóa, trong tầm mắt đã thoáng thấy bóng dáng một người đàn ông cao ráo xa lạ bước vào.

Cậu nhớ rõ từng chữ trong lời Cố Dật Lam nhưng chưa kịp thốt ra lấy một câu, càng không có thời gian để nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói ấy đã theo bản năng quay đầu, cắm đầu chạy thẳng lên lầu.

Cố Dật Lam liếc mắt ra hiệu.

Quản gia vẫn đứng ở cửa lập tức ngộ ra, vội vàng lao về phía cậu thiếu niên. May mà Tô Trạch Tuế chạy chẳng nhanh, quản gia nhanh chóng bắt kịp, hai tay chực chờ bên cạnh, sợ cậu sơ sảy vấp ngã, gối đập mạnh xuống bậc thang.

Cách đó không xa, Cố Dật Lam vẫn đứng yên, ánh mắt hờ hững dõi theo bóng dáng nhỏ bé kia đang hốt hoảng bỏ chạy chỉ vì một câu nói của hắn. Đôi mắt khẽ nheo lại, sâu trong đó thoáng hiện nét suy tư khó lường.

Bình Luận (0)
Comment